Chương 2: Bái sư học nghệ
Những thiên tài vĩ đại khi còn nhỏ, tất nhiên sẽ không hề vĩ đại tí nào, bọn họ không nhất định phải dựa theo sự kì vọng của mọi người, bọn họ có khả năng đi đánh nhau, đi trốn học.... nhưng dù vậy điều đó cũng không ngăn họ lớn lên trở thành quốc gia kì tài. Ở trong lịch sử xưa nay, có khong ít những người như vậy, trong đó dù trải qua ngàn năm lịch sử vẫn là vĩ nhân được chúng ta ghi nhớ trong lòng: Tất Quyền Ngọc.
Ngày xuân tươi đẹp.
Mùa xuân tháng ba, Phượng Linh đang đón kì rét lạnh dài giờ đã đón gió xuân... đó là một mùa tươi tốt, kinh thành nở đầy hoa, mùi hoa bay bốn phía, những bông hoa hồng hồng dần già đi, thắm màu sắc đỏ, sau đó dần hóa trắng, dần dần héo rũ.
Đám nít, con gái thì đem những bông hoa đỏ dẫm nát, đem thứ nước hồng hồng của hoa tô vào đầu ngón tay, còn đám con trai thì đem thứ nước đó vẽ đầy lên mặt, vờ như uy mãnh tướng quân.
"Giống tướng quân? Ta thấy không giống tướng quân mà là giống một thằng hề..." một đứa bé tám tuổi đắc ý từ bụi cây chui ra, trên tay cầm một nắm hoa, cười ha hả, nhìn đứa trẻ đang đứng trước mặt.
"Tất Quyền Ngọc, ngươi lại không học bài? Cẩn thận phụ thân ngươi đánh vào mông ngươi, còn nữa, ngươi không hiểu a, ta đây chính là tướng quân, uy phong lẫm liệt tướng quân. Ngày hôm qua ta đi xem gánh hát chính là vẽ như vậy..."đứa trẻ hơi bực bội, sau đó dung sức làm nát hoa, dùng bàn tay vẽ lung tung lên mặt, gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, nay đã đỏ hết cả lên. Nhìn dáng vẻ thật là buồn cười đầy đáng yêu.
"Phụ thân ta chính là tướng quân, có nhiều uy vũ như vậy? Nhưng chưa bao giờ bị vẽ thành như vậy, thật xấu chết..." Tất Quyền Ngọc vẫn như vậy cười đùa, áo của hắn vốn đang sạch sẽ, vậy mà giờ không hiểu sao cũng đã lấm tấm màu đỏ.
"Vậy sau này khi ngươi lớn lên, có phải cũng muốn được làm tướng quân?" đứa nhỏ kia thay đổi sắc mặt, bước từ bụi hoa ra đi đến bên cạnh Tất Quyền Ngọc.
"Đó là đương nhiên, nhà ta nhiều thế hệ là tướng quân, là anh hùng bảo vệ quốc gia, đại ca của ta mấy hôm trước cũng đã tòng quân. Nhị ca cũng muốn đi nhưng là phụ thân không cho. Cho nên, chờ đến khi ta trưởng thành, đương nhiên là muốn đi!" Tất Quyền Ngọc đặt mông ngồi vào bệ của bụi cây. Cái mũi đưa gần đến bụi cây ngửi ngửi hương hoa, đắc ý với mùi hương.
"Ta cũng muốn đi..." đứa nhỏ kia không khỏi hâm mộ, phụ thân của chình mình vốn là quan văn, không tham chiến trường...nhưng là một đứa nhỏ, người nào lại không muốn làm một tướng quân uy phong lẫm liệt?
"Từ nay ngươi cứ đi theo hỗ trợ ta, chờ ta làm tướng quân, cũng sẽ cho ngươi được uy phong!" Tất Quyền Ngọc quay đầu, ánh mắt to tròn.
"Được, chúng ta ngoéo tay" đứa nhỏ vẻ mặt đầy hưng phấn.
Hai đứa ngoéo tay xong rồi, Tất Quyền Ngọc nói nhỏ vào tai đứa trẻ kia, nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã là huynh đệ, ngươi giúp ta cái này!"
"Lão đại, có chuyện gì cứ nói!" đứa nhóc hào khí nâng lên, vỗ vỗ ngực. Dù sao Tất Quyền Ngọc đã là huynh đệ của hắn, hắn đương nhiên bừng bừng khí thế.
Tất Quyền Ngọc cười, nói hai câu vào tai hắn. Đứa nhỏ ban đầu sửng sốt, sau đó liền hưng phấn nở nụ cười. Sau đó hai người rút vào bụi hoa, sau một hồi quậy phá, cả hai từ trong bụi hoa nhảy xổng ra, nhìn nhau, cười ha hả, lúc này hai người trên người đều dính màu đỏ tươi. Làm sao còn có thể nhìn ra bộ mặt.
Đứa nhỏ kia hướng ra đường chỉ chỉ , Tất Quyền Ngọc nhếch miệng cười, sau đó chạy ra khỏi bụi hoa, đi ra ngã tư đường hát rêu rao.
"Tất tam công tử hôm nay như thế nào?" có người hỏi hắn, mang theo yêu thương sủng nịnh, đưa cho hắn chuỗi mức quả. Tam công tử tiếp nhận, ngọt ngào nói cám ơn. Người qua đường còn chưa kịp kinh ngạc, đứa nhỏ cũng đã nhanh chóng chạy xa.
Phải biết rẳng Tất Quyền Ngọc tiểu tử này không phải tốt, tuy rằng còn nhỏ nhưng bình thường hay trốn học, cùng đám trẻ ngoài đường đánh nhau, trong kinh thành có bất cứ chuyện gà bay chó sủa gì làm sao thiếu được hắn? Chẳng qua phụ thân hắn là đế quốc đại tướng quân, đại trung dũng, đế quốc trọng thần, đứa trẻ này đương nhiên trong mắt mọi người là khác. Là con võ tướng, đương nhiên tính tình phải khác, không thể cứ trong cậy vào hắn suốt ngày lý thi thư lễ nghi, nếu dưỡng như vậy, sau này sao có thể ra trận giết địch?
Mà Tất Quyền Ngọc đứa nhỏ này thực chiếm người ta cảm tình chính là nói ngọt... Rõ ràng là làm chuyện sai, bị kéo đến trước mặt, chuẩn bị răng dạy, kết quả tiểu hài tử này cười ngọt ngào, nói hai ba câu, khiến cho mọi người hận không thể đem tiểu bảo bối vào trong ngực ôm... Này cũng là một bản lĩnh.
Bất quá cũng không trách hắn được, trong kinh thành các già lão nhìn Tất Quyền Ngọc hiện tại cười ha hả nhắc tới: "Tất đại tướng quân trước đây cũng nghịch ngợm, Tất gia đứa nhỏ chính là hoạt bát đáng yêu, bất quá Tất tam công tử so với hai ca ca lại càng nghịch ngợm hơn..."
Lúc này trên đường chính không phải có trò hay để xem rồi sao?
"Tiểu công tử... tiểu công tử... từ từ... từ từ..." một lão năm mươi sáu mươi tuổi chạy tới. Chỉ Tất Quyền Ngọc ngón tay đầy mức kêu: "Hôm nay bài học còn chưa xong, tiểu công tử như thế nào đi tiểu rồi lại trốn? Thế này là không được, không được a..."
Tất Quyền Ngọc xoay người, đối với lão gia tử cười, lại là không ngờ hắn lại bỏ chạy...
Lão gia tử không chạy nữa, cũng may phía sau có vài quý gia đinh phủ đã chạy tới, cầm đầu đúng là Phúc Qúy: "Tiên sinh tuổi lớn, không thể ép buộc, trước hết mời hồi phủ, chúng ta liền mang tiểu công tử trở về..."
"Tốt tốt... khụ khụ..."
Tiên sinh hướng phía Tất phủ mà đi, Phúc Qúy mang theo vài gia đinh hướng tới hướng Tất Quyền Ngọc đuổi theo. Vì thế luôn luôn gặp cảnh Tất phủ chạy dài vận động, lại từ Tất Quyền Ngọc chạy đầu, ở ngã tư đường khí thế chạy. Khiến cho dân chúng quan tâm nhiệt tình - có người nói, nguyên nhân cho trò vận động này là do Tất tam công tử khó bắt, là do gia đinh Tất gia cố chấp, mỗi lần thắng bại đều không phân định được.
"Ngươi xem, Tam công tử chạy trốn thật nhanh!" một bà lão gật gật đầu, tán thưởng.
"Đúng vậy, ngươi xem, Tam công tử tư thế chạy như vậy, nhìn rất uy phong như phụ thân hắn..." một lão râu tóc bạc phơ gật gật đầu, khi xưa, những chuyện như vậy Tất Trạch Việt cũng từng trải qua.
"Đúng vậy, qua hai mươi năm, bây giờ đã là đế quốc tướng tài!" một người bán cải trắng cảm khái.
"Ngươi nói hôm nay bên nào thắng?"
"Vâng... Tam công tử thì nhỉnh hơn tí, bây giờ, công phu của hắn đã càng ngày càng thuần phục..."
Chẳng qua là hôm nay, kì vọng Tam công tử không bị thua nhanh chóng chấm dứt!
Bất quá mới chạy qua ba con phố, hai con hẻm Tam công tử đã bị bắt được. Đây chính là chiến tích kém cỏi nhất của năm nay. Có người than thở, lấy trong bao ra vài đồng tiền đếm đếm, không cam tâm đưa cho người bên cạnh, người đang đắc ý cười cười: "Ta nói rồi, ngày hôm qua Tam công tử vừa chạy vài vòng, tuy rằng Tam công tử mạnh khỏe, nhưng dù sao cũng là trẻ nhỏ, thể lực sao bằng cả đám gia đinh mạnh khỏe..."
"Khoan đắc ý, thời gian nửa năm gần đây, là ta thắng được càng ngày càng nhiều a..."người thua cược oán hận thở hắt ra.
Hắn đem tiền thắng được thả vào trong túi: "Ngươi ngốc a, Tam công tử càng lúc càng lớn, thắng đương nhiên càng ngày càng nhiều, về sau ta cũng cược Tam công tử thắng..."
Hai người nói xong lại hướng ngã tư phía trên mà nhìn.
Phía xa, chỉ thấy gia đinh lôi kéo tay Tất Quyền Ngọc, Tất Quyền Ngọc nhìn Phúc Qúy nhếch miệng cười, lộ ra hai cái răng năng điểm trắng...
Vốn cũng đã chạy lên xuống mấy vòng, hai chân như nhũng ra, Phúc Qúy nhất thời rên rĩ.
Trời ạ, mệt mỏi nửa ngày, cuối cùng bắt được, lại không phải Tất Quyền Ngọc, rõ ràng là mặc quần áo của Tất Quyền Ngọc, mặt lại là Thành thiếu gia...
Thật giận a, thật giận, người như vậy, chẳng lẽ lại đưa lên dâng Tất tướng quân sao? Đây là ý tưởng cuối cùng của Phúc Qúy...
"Nhanh lên đưa tiền... nhanh lên đưa tiền... ta thắng..." người vừa thua cược khi nãy kêu lớn, cực hưng phấn.
"Hôm nay nếu ngươi đuổi kịp ta, ta liền cho ngươi..." lời còn chưa dứt, người kia đã vội đứng lên bỏ chạy...
Một lão trung niên bắt đầu nói: "Hiện tại tuổi còn không còn trẻ, như thế nào một chút cũng không ổn định? Trên đường như vậy đùa giỡn, thành cái bộ dáng gì nữa?"
"Ngươi xem cái dáng chạy kia, làm sao so được với Tam công tử tiêu sái..."lão già lắc đầu, chuẩn bị trở về làm cơm trưa...
Về phần kia Tất Quyền Ngọc tiểu tử, không biết khi nào thì đã rửa sạch nước hoa đỏ trên mặt, sạch sẽ ngoan ngoãn xuất hiện trước cửa tướng phủ Tôn đại nhân.
"Tam công tử đến đây có chuyện gì sao?" người gác cổng nhìn một thân áo trắng, lưng đeo thúy ngọc, cười nói.
Tất Quyền Ngọc giơ lên khuôn mặt lừa người nhỏ nhắn, hướng tới người gác cửa cười: "Hôm nay là ngày sinh nhật Cẩm Hà tỷ tỷ, ta thật không phải muốn sang thăm nàng đâu, là do mẫu thân sai ta đến đây đưa cho nàng quà sinh nhật"
"Vâng, haha... mời Tam công tử mau tiến vào, hai ngày nay, Cẩm Hà tỷ tỷ của ngươi đang học sách sử, chương trình học nhiều, phu tử (thầy giáo) nói trong vài ngày nữa sẽ không cho nàng ra ngoài chơi!" người gác cổng vội vàng đưa Tất Quyền Ngọc vào.
Tất Quyền Ngọc hướng người gác cổng nói lời cảm tạ, sau đó nửa chạy nửa nhảy đi vào trong viện...
"Cẩm Hà tỷ tỷ... Cẩm Hà tỷ tỷ..." Tất Quyền Ngọc chạy đến thư phòng, Tôn gia tiểu thư Cẩm Hà lúc này đang ngồi ngay ngắn nghe phu tử giảng thư.
"Phu tử ngẩng đầu lên, nhướng mày: "Tam công tử quấy rầy đến tiểu thư... Đang là giờ học, Tam công tử không học bài, chạy đến đây làm gì?"
Tất Quyền Ngọc cũng không để ý tới lời hắn, vừa bước chân vào thư phòng, với một chút tính trẻ con mở miệng: "Phu tử nói lời đó là sai, tiên sinh ta có nói, sinh nhật, chính là ngày mẫu thân phải chịu khổ, hôm nay là Cẩm Hà tỷ tỷ sinh nhật, phải nên phụng dưỡng bên cạnh người mẫu thân, không phải học bài... Tuy rằng học bài có thể sáng suốt nhưng cũng là phu tử dạy chúng ta phải biết hiếu đạo, cũng là phải biết hiếu a..."
Phu tử cứng họng, thở dài khi Tất Tam công tử khéo miệng như vậy. Bất quá hắn nói cũng có lý, nhưng thật ra chính mình dạy nữ đệ tử, cũng bất quá do nàng là thiên kim tướng phủ. Ở trong lòng, hắn vốn nghĩ đến, nữ sống vì gia đình, sinh con chính là của các nàng nghĩa vụ cả đời, cũng không nghĩ tới chuyện hiếu đạo. Nay bị Tất Tam công tử nói như vậy nhưng cũng không thể phản bác.
Tất Quyền Ngọc kéoTôn Cẩm Hà đứng dậy: "Chúng ta đi tìm mẫu thân của ngươi, nàng nhất định cao hứng!"
Tôn Cẩm Hà gật gật đầu, ừ một tiếng, hướng phu tử hành lễ: "Phu tử hôm nay hãy nghỉ ngơi đi, mấy ngày đây dạy học bận rộn, phu tử vất vả, một lát ta sai người dâng chút rượu và thức ăn tới..."
"Tạ tiểu thư!" phu tử hoàn lễ, cũng không tiện ngăn cản. Nhìn Tất Quyền Ngọc cùng Tôn Cảm Hà bóng dáng nhỏ nhắn thở dài một tiếng.
Tôn Cẩm Hà cùng Tất Quyền Ngọc chạy ra thư phòng, hướng chạy đến phòng Tôn phu nhân .
"Mấy ngày nay đều phải học bài sao?" Tất Quyền Ngọc nắm tay Tôn Cẩm Hà, trong lòng đắc ý, thật là vất vả để thoát khỏi tiên sinh cùng đám người của Phúc Qúy...
"Đều học! Làm sao giống ngươi, cả ngày như vậy ham chơi. Cũng không chịu đọc sách. Ngươi xem người ta Tiếu Tiểu tuy rằng là nữ nhưng cả ngày đều toàn học binh thư!" Tôn Cẩm Hà trách cứ hắn, khẩu khí thật không giống đứa nhỏ.
"Không đúng không đúng, ta cũng có đọc binh thư, gần đây đều đọc!" Tất Quyền Ngọc vội vàng phất tay phủ nhận: "Ta thật sự có học, tiên sinh cũng khen ta a!"
"Ngươi hôm nay cũng trốn học?" Tôn Cẩm Hà trừng hắn.
"Hôm nay thực nhẹ nhàng... Thành Quân tiểu tử kia đã giúp ta rất tốt... Bất quá hôm nay sinh nhật ngươi, ta đương nhiên bày biện pháp đến thăm ngươi!"
Tất Quyền Ngọc nói xong cười ha ha trong tay áo lấy ra một khối màu xanh nhạt Ngọc Thạch: "Mẹ ta cho ta, tặng lại cho ngươi làm quà sinh nhật, không được không nhận!"
"Mẹ ngươi cho ngươi vẫn là không cần cho ta!" Tôn Cẩm Hà cảm thấy không tốt, miếng ngọc kia thoạt nhìn rất được, Tôn Cẩm Hà có chút rung động.
"Ta biết mẹ ta còn có cái giống như vậy y đúc, nàng nói với ta rồi, chờ ta trưởng thành cưới vợ, cả hai cái đều cho ta!" Tất Quyền Ngọc đắc ý cười.
"Vậy sao còn đưa ta, kia nhất định là do mẹ ngươi chuẩn bị cho vợ ngươi... Như vậy ta không thể lấy" Tôn Cẩm Hà tức giận đem ngọc bội trả về.
"Chính là cho ngươi thôi, bằng không ngươi làm vợ ta vậy cũng tốt..." Quyền Ngọc cười ha ha nói.
"Nói bậy!" Tôn Cẩm Hà đỏ mặt xoay người lại bỏ chạy.
Tất Quyền Ngọc buồn bực nhìn ngọc bội trong tay, vội vàng thu vào, sau đó nhanh chạy đuổi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro