Chương 25:Phản công
Trên chiến trường, không có quân địch, cũng không có bằng hữu mà chỉ có lợi ích.
Đặc sứ Trịnh Đồng Hòa sau khi trở về phòng, liền triệu tập đến vài tên quan tướng, nói ra kế sách tấn công Tây Phượng Quan, sau đó chốt thành một câu hỏi: "Chúng ta nên chọn đánh chính diện hay chọn đánh lén?"
Một người lập tức trả lời: "Đánh chính diện, chúng ta có tám ngàn tinh binh, chỉ đối đầu với hơn ba ngàn người, hơn nữa cho Hồng Thành Tuyệt đánh lén, quấy rối phía sau, cơ hội của chúng ta rất lớn!"
Một người khác lại nói: "Đánh chính diện tổn thất sẽ rất lớn, đánh lén vẫn tốt hơn, đối pương không giỏi dã chiến, một khi thất bại, chúng ta có thể rút về Tây Phượng sơn liền an toàn".
Trịnh Đồng Hòa nâng cao tay, ý bảo mọi người im lặng. Sau khi tự suy nghĩ một lát liền đưa ra kết luận: "Ta sẽ đánh lén. Nếu thắng, là do chúng ta xâm nhập là yếu lực địch. nếu thua liền rút vào rừng, nói là do Hồng Thành quân không công kích được chính diện. Huống chi, nếu như chúng ta đánh chính diện biết đâu Hồng Thành Tuyệt cố ý đùa giỡn chúng ta, không cho quân phối hợp, như vậy tổn thất sẽ rất lớn."
"Đại nhân anh minh!" đám quan tướng liền lập tức đồng ý.
"Chọn lựa ra sáu trăm tinh binh chờ lệnh, lần này nhất định phải thắng lợi!"
Sau khi cho mọi người lui, Trịnh Đồng Hòa lập tức múa bút, viết quân báo cấp Hoàng Thượng, nói là do chính bản thân mình thúc đẩy Hồng Thành Tuyệt công thành, hơn nữa còn đưa ra mưu kế. Nhằm lấy lại đất của Xích Châu, muốn đích thân dẫn quân đán lén phía sau, đem tất cả viết ra vô cùng nhuần nhuyễn...
Ngoài ra, còn đặc biệt viết ra, Hồng Thành Tuyệt ham mê nữ sắc, không hề ứng thú với nam nhân...
Mà Hồng Thành Tuyệt sau khi tắm rửa xong liền trở về phòng, Nguyệt Linh quả nhiên đã sớm tắm rửa sạch sẽ ngồi trên giường chờ.
Hồng Thành Tuyệt bước đến bên giường, dùng mũi ngửi nhẹ cổ Nguyệt Linh cười nói: "Qủa nhiên là mùi hương hoa Tây La."
Nguyệt Linh tiến đến giúp Hồng Thành Tuyệt cởi ngoại sam, giúp nàng nằm úp sắp xuống, sau đó giúp nàng xoa nắn lưng: "Vương gia trước kia cũng sẽ không cho người ngoài biết ngài thích nữ nhân, nay đối với một người không có chức vị gì lớn vì sao lại nói ra không chút cố kỵ?"
Hồng Thành Tuyệt hơi hơi nghiêng đầu, khẽ cười nói: "Xưa nay quân vương vô tình a... Hoàng đế muốn tước đi Vương vị của ta, thu hồi Bạch Đà thành. Chuyện ta tích nữ nhân nếu như hắn biết có thể làm cho ắn yên tâm một chút..."
"Nhưng vì sao? Chuyện ngài thích nữ nhân này tuy rằng cũng không phải chuyện trọng đại gì, nhưng trong vương công quý tộc, cũng không phải là chuyện gì tốt! Vương gia ngài không sợ Hoàng Thượng gây khó dễ sao?" Nguyệt Linh một bên nhấn nhấn lưng cho Hồng Thành Tuyệt, một bên hỏi.
"Haha... Hồng Thành Tuyệt ta chính là đứa con duy nhất còn lại của Hồng Thành gia, ta thích nữ nhân, như vậy có nghĩa Hồng Thành gia sắp tuyệt hậu... Hoàng Thượng vui còn không kịp nói gì đến gây khó dễ cho ta."
"Vương gia, ngài thích nữ nhân như vậy chẳng lẽ không sợ tuyệt hậu? Không phải như vậy không phải không tốt sao?" Nguyệt Linh dừng tay, mở to mắt hỏi Hồng Thành Tuyệt.
"Haha... Tuyệt hậu? Như vậy thì đã sao? Nếu như ngươi không thích nam nhân, nhưng ngươi phải ép bản thân cùng nam nhân ở chung một chỗ, như vậy mới thật là bi ai, so với tuyệt hậu càng thêm bi ai!" Hồng Thành Tuyệt cười khổ.
"Vương gia ngài thật sự thích nữ nhân sao?" Nguyệt Linh chần chờ một lúc, lại hỏi.
"Đương nhiên, ngươi ở cạnh ta lâu như vậy, đương nhiên hiểu được ta đối với nam nhân không có hứng thú." Tay nghề của Nguyệt Linh thật tốt, Hồng Thành Tuyệt đã cảm thấy có chút buồn ngủ.
"Nhưng mà Nguyệt Linh cũng chưa bao giờ thấy Vương gia đối với người nữ tử nào động tâm... Nguyệt Linh... đối với Vương gia chân thành tuyệt đối, lại từng đồng giường cộng chẩm... Không biết Vương gia có từng đối với Nguyệt Linh..." Nguyệt Linh càng nói giọng lại càng nhỏ.
Hồng Thành Tuyệt im lặng, đôi mắt có chút buồn ngủ giờ đây lặng lẽ mở to, nhìn phía xa xa không có tiêu cự: "Có lẽ là do ta chưa gặp được thôi. Nữ nhân trên thiên hạ này, ai cũng làm cho ta thích, nhưng người làm cho ta yêu... vẫn chưa gặp được..."
Nguyệt Linh cuối đầu, nhẹ giọng nói: "Thiên hạ này, nữ tử có thể xứng đôi với Vương gia sẽ không nhiều lắm..."
"Tốt lắm, ngủ đi, ta cũng đã mệt nhọc!" Hồng Thành Tuyệt nói, sau đó liền nhắm mắt.
Thiên hạ này, nữ nhân có thể lọt vào mắt mình có thể là ai?
Nếu như Tất Quyền Ngọc là nữ nhân, có lẽ bản thân sẽ xem xét lại, đáng tiếc hắn lại là nam nhân! Hồng Thành Tuyệt chợt nghĩ đến người kia, thân hình nhỏ gầy, nụ cười kiêu ngạo, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm... Đó là khí phách của người có sát khí!
Nếu hắn ta là nữ nhân!
Hồng Thành Tuyệt đột nhiên mỉm cười. Kỳ thật cho dù suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy Tất Quyền Ngọc là một nữ nhân! Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan đầy đặn, hình dáng tuy cường tráng nhưng cũng không giống như nam nhân thô tục. Ngày đó chạm mặt hắn, không thấy hắn có hầu kết, lúc nói chuyện giọng cũng không có như nam nhân khàn khàn...
Nữ nhân như vậy, bản thân mình làm sao có thể không thích? Có lẽ có, có lẽ không, hắn cứ giống như một con ngựa hoang không ai có thể khống chế...
Không ai có tể khống chế... Đến bản thân mình cũng không thể!
(Editor:Ta thật không biết Hồng Thành Tuyệt là công hay thụ?)
-------------------------vạch phân cách----------------------------
Tất Quyền Ngọc ngồi phía trên lỗ châu mai, trong tay nắm chặt bầu rượu, ánh mắt hướng về nơi xa xa. Trên gương mặt đầy vẻ tiều tụy, khắc ghi lại bao nhiêu ngày đêm dày vò cùng đau đớn...
Cẩm Hà vào cung đã được vài tháng... Thời tiết nơi biên quan đã càng ngày càng lạnh, vài bông tuyết tung bay làm cho cảnh quan nơi đây đẹp say lòng người. Một hơi thở ra liền trở thành sương mù nồng đậm. Không biết bên trong thâm cung như thế nào? Nàng có tốt hay không? Có nhớ đến chính mình hay không? Có hay không... được Hoàng Thượng lâm hạnh?
Nghĩ đến đây trong đầu liền hiện ra cảnh nàng nhẹ nhàng cởi thắt lưng, cùng một người nam nhân khác nằm xuống giường, đột nhiên trong lúc đó chỉ cảm thấy ngực như bị một cây búa tạ đập vào, đau đến tột đỉnh...
Ban đầu cứ nghĩ, thời gian có thể làm cho bản thân mình chậm rãi chết lòng, thời gian có thể làm cho bản thân mình chậm rãi chấp nhận sự thật, thời gian có thể làm cho bản thân mình dần dần quên. Nhưng thời gian lại cố tình làm cho hình ảnh Cẩm Hà ngày ngày hiện liên trong tâm trí, chà đạp tâm đã vỡ nát của mình.
"Lão đại!" Hoắc Sơn ngồi ở chân tường, dùng chuôi kiếm huých chân Tất Quyền Ngọc.
"Ân?"
"Ngươi thích nàng như vậy, nàng có biết được ngươi là nữ nhân?" Hoắc Sơn ngẩng đầu, nhìn Tất Quyền Ngọc gương mặt tái nhợt. Mấy ngày nay, vì nữ nhân kia mà nàng đã gầy hơn rất nhiều.
"Không biết!" Tất Quyền Ngọc cười khổ nói.
"Vậy ngươi thử nghĩ xem, nếu nàng biết ngươi là nữ nhân, có thể còn thích ngươi sao?" Hoắc Sơn lại dùng chuôi kiếm huých chân Tất Quyền Ngọc.
"Không biết." Tất Quyền Ngọc cúi đầu nói. Bản thân mình cũng đã nhiều lần tự hói vấn đề này nhưng vẫn không có đáp án.
"Vậy ngươi có muốn biết hay không?" Hoắc Sơn đột nhiên đứng lên, hai mắt chăm chăm nhìn Tất Quyền Ngọc.
"Muốn..." Tất Quyền Ngọc nhìn Hoắc Sơn, sự đau đớn trong đôi mắt không tể nào che giấu được.
"Lão đại, ngươi suốt ngày nghĩ tới nàng, đó là vì ngươi thích nàng, nàng cũng thích ngươi. Nếu nàng biết được ngươi là nữ nhân liền sẽ không thích ngươi, như vậy ngươi tự nhiên sẽ có thể quên nàng đúng hay không?" Hoắc Sơn nói.
"Tình cảm, là chuyện lưỡng tình tương duyệt, nếu nàng vì ta là nữ tử mà không thích ta, như vậy ta không trách nàng, mà ta, tuy luôn nhớ kỹ nàng, thích nàng nhưng cũng nên buông tha nàng..." Tất Quyền Ngọc thở dài.
"Cho nên lão đại, ngươi nên nói cho nàng biết ngươi là nữ nhân, nếu nàng biết, nàng sẽ không còn thích ngươi, như vậy ngươi cũng sẽ không còn như vậy nhớ tới nàng!" Hoắc Sơn nghĩ, lại nói: "Cho nên ta thấy ngươi nên trở về kinh thành một chuyến, tìm cách gặp nàng... Vô luận là như thế nào, như vậy cũng tốt hơn!"
Tất Quyền Ngọc nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bóng đêm, không nói câu nào.
Đột nhiên trong lúc đó Tất Quyền Ngọc xoay người, kêu to một tiếng: "Địch tập!"
Hoắc Sơn tiến lên vài bước, nhìn vào bóng đêm... Màn đêm tối đen như mực, không thể thấy rõ cái gì... Nhãn lực của Tất Quyền Ngọc bản thân mình căn bản không thể nào có thể so bằng.
Binh lính tuần tra trên tường thành đã nhanh chóng tụ tập tại các lỗ châu mai, có người muốn đi kích trống cảnh báo đã bị Tất Quyền Ngọc ngăn lại: "Trực tiếp đi thông báo cho ba phân đội, không nên kinh động đến quân địch!"
Mà lúc này, quân địch vẫn còn chưa lọt vào tầm bắn. Trong bóng đêm, thị lực của Tất Quyền Ngọc còn vượt xa thị lực tầm bắn của cung thủ.
Lặng yên không một tiếng động, ba phân đội coi giữ Tây Phượng Quan đã mặc lên khôi giáp, tay cầm binh khí, xông lên đầu tường thành...
"Hỏa tiễn!"Tất Quyền Ngọc hạ lệnh.
Ngay lập tức, một loạt mũi tên được châm lửa, đuốc trên tường thành cũng được đốt sáng , toàn bộ tường thành lập tức sáng ngời, đối phương lúc này vẫn chưa tiến vào tầm bắn.
Tất Quyền Ngọc lại hạ lệnh: "Bắn!"
Hỏa tiễn nhắm hướng biên quan bắn, trong lúc nhất thời, khi hỏa tiễn được bắn ra, mọi thứ xung quanh đều được đốt sáng...
Mà lúc này, mọi người mới thấy được quân địch vây thành một cách rõ ràng.
Tất Quyền Ngọc đứng trên tường thành, một thân khôi giáp màu đen ở trong ánh lửa lập lòe phản xạ lại vẻ u ám...
"Hồng Thành Vương gia... Bây giờ đã hơn nửa đêm, không ngủ được nên tới tìm ta nói chuyện phiếm sao?" Tất Quyền Ngọc hướng tới bên ngoài thành nói lớn.
"Quyền Ngọc huynh... Bây giờ đã hơn nửa đêm, ngươi không ngủ được nên đứng trước cửa thành chờ ta sao?" Hồng Thành Tuyệt một thân đồ đen ngửa đầu nhìn Tất Quyền Ngọc đáp lời.
"Nga... Lần trước ta quên nói cho ngươi, Tất Quyền Ngọc ta ban đêm giống như mèo vậy, buổi tối không buồn ngủ, còn có mắt ta như mắt mèo, vào buổi tối thị lực vẫn rất tốt, giống như ban ngày vậy! Hơn ba tháng nay không thấy, ta nghĩ Hồng Thành Vương gia cũng là do nhớ Tây Phượng Quan đến ngủ cũng không ngủ, phải chạy đến đây nhìn một tí..."
Hồng Thành Tuyệt cười haha: "Một Tây Phượng Quan nho nhỏ, ta vì cái gì phải nhớ thương nó, ta là nhớ thương Quyền Ngọc huynh... Ngày hôm đó nhìn thấy ngươi, sau đó ta ở Bạch Đà thành chờ nhiều ngày như vậy vẫn không thấy Quyền Ngọc huynh. Ta thật tâm tưởng niệm, ngủ cũng không được nên nửa đêm phải tới đây..."
"Thì ra Hồng Thành Vương gia là nhớ nam nhân... Biên quan thiên lãnh, cô chẩm nan miên, bất quá nếu ngươi đi theo Tất Quyền Ngọc ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi..." Tất Quyền Ngọc cười haha. Tướng sĩ bên cạnh là ầm ầm cười to.
"Đội trưởng!" Bên cạnh có người chạy tới báo: "Phía sau bị người đánh lén. Có người phóng hỏa!"
Tất Quyền Ngọc hướng phía sau nhìn, chỉ thấy có vài doanh trướng đã bị châm lửa đốt, nghiêng mặt nhìn Hoắc Sơn nói: "Cho ta sáu trăm người ở lại thủ đầu thành, ngươi lập tức mang những người còn lại lo phía sau, vượt qua Tây Phượng sơn như vậy, quân địch chắc chắn không đông!"
"Sáu trăm người là quá ít!" Hoắc Sơn vội la lên...
"Đi mau! Một mình lão tử ta có thể chống lại một vạn đại quân!" Tất Quyền Ngọc gầm nhẹ nói.
Hoắc Sơn kêu một tiếng: "Lão đại cẩn thận!" liền hướng đến phía sau thành chạy đi.
"Không không không..." Hồng Thành Tuyệt phẩy nhẹ quạt lông, cười nói: "Ta là nhớ nữ nhân! Cho nên mới đến gặp Quyền Ngọc huynh!"
Hồng Thành quân cười to. Câu này bất quá là muốn vũ nhục Tất Quyền Ngọc bộ dạng nhỏ gầy giống nữ nhân. Mà Tất Quyền Ngọc trong lòng run nhẹ, hay là nàng đã biết ta là nữ nhân?
"Hồng Thành Vương gia lời ấy sai rồi, Tất Quyền Ngọc ta trong quân cũng là đại lão gia, Vương gia nếu như đã đến đây, tất nhiên chỉ có đi chứ không có về..." Tất Quyền Ngọc cười nói: "Bất quá Vương gia là người như hoa như ngọc, Quyền Ngọc như thế nào có thể bỏ được... Nếu như tự dâng cho ta, ta sẽ làm cho người ta không khi dễ ngươi..."
Binh lính xung quanh Tất Quyền Ngọc một trận cười to...
Hai bên cứ như vậy đối đáp, Tất Quyền Ngọc không khỏi cảm thấy kì quái. Đám quân địch đánh lén phía sau đã châm lửa được một thời gian, ánh lửa kia đứng ngoài thành cũng có thể nhìn thấy, mà quân đội ngoài thành lại không có động tĩnh gì, nếu phát hiện ra như vậy cũng nên phối hợp với quân đánh lén phía sau cường công mới đúng...
Đêm này ở biên quan, hai quân đối chọi nhau, cả hai bên đều không động binh, chỉ nói chuyện qua lại... Qủa nhiên có chuyện gì đó kì lạ!
Chuyện này, quả nhiên có vấn đề!O:?&
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro