Chương 5: Lời sư phó

Trong lúc nhất thời,mọi văn võ đại thần nội tâm không ngừng tính kế cân nhắc,ánh mắt thỉnh thoảng nhìn nét mặt Hoàng Thượng cùng Tất Trạch Việt tướng quân băn khoăn,muốn nhìn ra điều gì đó.

Hiển nhiên Hoàng Thượng khó xử,cũng bực mình,làm thần tử,cử chỉ đương nhiên là đáng chú ý,cho dù chỉ cần một ánh mắt, một động tác của Hoàng Thượng có thể nhìn ra là hắn muốn cái gì.Lúc này ánh mắt Hoàng Thượng nhăn nhăn,trong ánh mắt có tức giận!Chúng đại thần ngồi ngay ngắn,mắt đảo tứ hướng cẩn trọng,làm im lặng lạnh nhạt hành động.

Sự thật như thế,giờ phút này Hoàng Thượng trong lòng đang mắt Tất Trạch Việt:Ngươi có thể ở trong quân đội bồi dưỡng ra nhiều người tài,như thế nào hai đứa con của mình lại nuôi thành bộ dáng nằm ăn chờ chết như vậy? Như thế đi xuống? Tất gia vẫn còn là Tất gia sao? Tất gia còn có thể dựa vào sao? Chỉ sợ nếu có một ngày Tất Trạch Việt không còn,hai đứa con này sẽ đem danh Tất gia đi xuống dốc mất...

Tất gia như vậy,nếu mình vẫn kiên trì đưa tới bên cạnh Thái Tử Phượng Bác,không chỉ trước mặt bá quan đại thần làm rối loạn kỉ cương,mà còn sợ không phải ở bên cạnh Thái Tử trợ lực,làm không tốt còn có thể đem Thái Tử tiế lùi...

"Tôn đại nhân...Ngươi tiến lên đây,cùng ta xem xét các bài văn..." Hoàng Thượng kêu Tôn Yến đi lên.Chúng đại thần đã cao độ tập trung chú ý,ở toàn bộ triều đình,Tôn Yến là văn thần đứng đầu,là người nhiều mưu trí cạnh Hoàng Thượng,lúc này Hoàng Thượng tiếp đón,đương nhiên là muốn Tôn Yến giúp cân nhắc lại.

Tôn Yến vội vàng đứng dậy,đến bên người Hoàng Thượng,Hoàng Thượng liếc mắt nhìn Tôn Yến một cái: "Ngươi xem trong tất cả mọi người,đều có nhân tài,nhất định phải vì Thái Tử tìm một người thích hợp..." Cái này hai chữ "Thích hợp" Tôn Yến đương nhiên hiểu rõ ý tứ.

Tôn Yến khom người,bắt đầu xem xét.Hoàng Thượng liền nói: "Võ thí tiếp tục đi!"

Võ thí hạng thứ nhất là mã cung thủ,mọi người đã sớm mặc giáp,cưỡi ngựa đứng đợi...

Mã cung thủ trong quân đội là một phần quan trọng,những người mã cung thủ có yêu cầu cực kì cao,kỵ binh thường cưỡi ngựa,hai tay nắm lấy dây cương,hai chân kẹp chặt bụng ngựa,ổn định thân thể,mà mã cung thủ chỉ có thể dung hai chân ổn định ngựa,hai tay phải dùng để bắn tên nhưng lại phải bắn chính xác,người thường đương nhiên là làm không được.

Cho dù ở trong quân đội,những người giỏi về cưỡi ngựa bắn cung cũng đan số là quan tướng,ngoài ra binh lình thường cũng không lấy ngựa thay đi bộ,cho nên đối với cưỡi ngựa có chút yêu cầu mà thôi...

Chính là tất cả nhưng người ở đây,đều là tương lai sang lạng,đều từng luyện tập qua cưỡi ngựa bắn cung,tuy rằng tuổi không lớn cũng là có chút tiêu chuẩn.

Hoàng Thượng nhìn mọi người khôi giáp tiên minh, cánh tay cầm trường cung,tư thế oai hung bừng bừng khí chất,không mất mặt đế quốc,khi nãy cũng bởi vì Tất gia mà bốc lên tức giận,tình tình mới hơi bất ổn,thấy những người con nối dòng của bộ binh đại thần đều oai hung,cười nói: "Ta Phượng Linh công đệ,kham vì trọng dụng..."

Đến phiên Tất Quyền Ngọc cùng Tất Quyền Sinh,hai người xoay người lên ngựa,tay giương cung phi ngựa,phi được nửa đoạn,tay buông cung mà bắn,tuy rằng chưa bắn trúng hồng tâm,nhưng cũng chỉ lệch một vòng.

Thành tích này không được gọi là vĩ đại nhưng cũng không thể chê là yếu kém.Gương mặt Tất Trạch Việt không biểu hiện tốt xấu,thành tích này cũng chỉ là bình thường,ở văn khảo đã bị xem như thua,hiển nhiên là không có khả năng.

Thi cưỡi ngựa bắn cung rất nhanh liền chấm dứt,chình là cuối cùng,bị mọi người chú ý đến là hai đứa con nhà Tất gia,mà ngoài ra có thành tích tốt nhất là con trai độc nhất của Võ Tướng quân Võ Sách.

Bất quá,ngoài dự đoán là con trai công bộ Thành đại nhân Thành Quân,cư nhiên thành tích cũng không kém,hắn hôm nay tham gia có thể nói là đại diện cho các văn thần.Như thế làm cho các văn thần tự nhiên cảm thấy hãnh diện.

Lễ quan đã tuyên bố hạng mục thi đấu tiếp theo,binh khí.Này cũng chính là sở trường của mọi người.

Đã lạy Hoàng Thượng,gặp qua các đại thần,võ tràng liền vui vẻ thủy khởi.Đao thương kiếm kích mỗi người mỗi vẻ.Hoàng Thượng gật đầu khen ngợi,dù sao tương lai cũng sẽ là những nhân tài được đế quốc dựa vào.

Võ Chiêu đứng phía sau Tất gia hai đứa con đã sớm trở thành nơi tập trung ánh mắt của mọi người.

Hôm nay hắn một thân màu đen khôi giáp,mắt rậm mày to,cử mũi hậu thần,sắc mặt ngăn đen,có một cỗ dũng khí,lúc này cầm trường kiếm đến giữa sân đấu,hướng tới Hoàng Thượng thủ lễ,đứng dậy rút ra một thanh kiếm...Tất cả đều được biểu diễn ở đây,quả nhiên là vui vẻ thủy khởi,hoa lệ dị thường,dũng mãnh có thể thấy được...

Hoàng Thượng mỉm cười gật đầu,Võ gia cũng là Võ tướng trung hào môn,tuy rằng thế đại không bằng Tất gia nhưng là bây giờ,Võ Chiêu đang quản Tứ Phương quân đoàn,cũng là nhân vật trung tâm của triều đình,mà Võ Sách lại là con trai duy nhất của Võ gia.

Cử chỉ này của Hoàng Thượng đương nhiên là cả triều đều để ý đến,quan sát sắc mặt Hoàng Thuo75nf đã có thể mặt nào đón được kết quả ngày hôm nay.Hoàng Thượng ý tứ đã rõ,mà Tất gia cùng Võ gia cao thấp cũng không bao nhiêu,chỉ sợ không bao nhiêu năm nữa,Võ gia sẽ trở thành thiên hạ Võ tướng đứng đầu,đem Tất gia ra phía sau...

"Thiếu công tữ văn võ song toàn,quả nhiên không giống bình thường..." có người đã bắt đầu nịnh nọt Võ Chiêu.

Mà Võ Chiêu cũng âm thầm đắc ý,hiểu ra,chính con mình như vậy,Võ gia hưng thịnh đều nhờ vào hắn,ngày thường,Tất Quyền Ngọc ở khắp phố đánh nhau gây náo loạn,đi chơi khắp đầu đường xó chợ,chình mình liền dạy dỗ giáo dục Võ Sách,không cho hắn giống như Tất Quyền Ngọc,nay xem ra,quả nhiên là phụ nghiêm tử dũng.Một bộ kiếm pháp vũ cẩn thận...Võ Chiêu càng ngày càng đắc ý,hé ra nét mặt già nua,nhìn không được mà cười cười,mấy lời khen này thật là dễ nghe.

Ngược lại,Tất Trạch Việt lại yên lòng.

Mất mặt mà thôi,không có gì quan trọng,mất mặt so với bỏ mạng,nếu Hoàng Thượng để ý Tất Quyền Ngọc,đưa đến bên nguời Thái Tử,nếu phát hiện là nữ nhân,là chi quân khi tội.Tất gia cũng hoàn toàn xong đời.

Tôn Yến đã về tới vị trí ngồi,ngồi giữa sân xem hậu bối biểu diễn...

Này cũng chỉ là biểu diễn,vì kết cục cũng đã an bày.

Tất Quyền Ngọc là người cuối cùng,văn thí mặt mũi sớm đã mất hết,lúc này mặc một thân màu đỏ khôi giáp,cầm trường thương đi lên.Mọi người nhìn thấy hắn,xinh đẹp như Viễn Sơn,đôi mắt đem theo ý cười nghịch ngợm,mũi cao ngất,da thịt trắng nõn,phải dung xinh đẹp tuyệt trần tuấn tú để hình dung,nhưng so về vũ dũng,so với Võ Sách cũng không hề thua.

Tất Quyền Ngọc lạy Hoàng Thượng,lại mỉm cười lấy lễ với các quan đại thần ngồi xung quanh.Sau đó trường thương nhất cử,cư nhiên cũng có chút khí thế.Dựa theo võ nghệ quen dung,Tất Quyền Ngọc biểu diễn một bộ thương pháp,tuy rằng tuổi còn nhỏ,khí lực cũng không đủ,khí lực không đủ nhưng nói chung vẫn rất có bộ dáng.

Cuối cùng là đối chiến.

Tất Quyền Sinh võ công cũng không thể gọi là xuất sắc,hơn nữa còn muốn ẩn giấu,đương nhiên sớm bại trận.

Tất Quyền Ngọc,đỡ được mấy lần,cùng Võ Sach đánh mấy chiêu,sau đó bại trận.Điều cũng theo dự kiến.

Hoàng Thượng trong lòng đã có kết quả,đợi cho võ thí kết thúc,hỏi mọi người: "Các khanh nghĩ,này võ thí,là vị công tử nào xuất sắc?"

"Hồi bẩm Hoàng Thượng,lúc này Võ Sách đang đứng nhất..." mọi người đương nhiên biết rõ Hoàng Thượng ý tứ,đó là không cần xem theo Hoàng Thượng sắc mặt,không xem người nào lợi hại,giờ phút này chỉ xem theo điểm số.

"Kia Tôn đại nhân xem qua công tử kia văn vẻ,nghĩ vị ấy có tốt?"Hoàng Thượng gật gật đầu,hỏi lại.

"Công khanh đại thần con,gánh vác đế quốc tương lai vận mệnh,các vị đại thần bình thường lại thêm giáo dưỡng,là đế quốc lương tài,thần xem công tử văn vẻ,mỗi nguời mỗi vẻ,nếu muốn chọn người phụ tá cho Thái Tử,dùng con Võ tướng quân,thích hợp nhất..." Tôn Yến hồi bẩm xong,không nhìn Tất Trạch Việt cũng không nhìn cha con Võ Chiêu,ngồi ngay ngắn lại,cũng không biết tâm tư hắn như thế nào.

Hoàng Thượng ha ha cười nói: "Các vị đại thần tuy rằng ngày thường bận nhiều việc quốc sự,những ở phía sau dạy dỗ con cái cũng không dễ dãi,có chút dụng tâm,hôm nay vừa thấy,hiệu quả văn hoa,không khỏi cảm khái,anh hung xuất thiếu niên,trẫm lòng rất an ủi! Hôm nay võ thí dừng ở đây,Thái Tử thị vệ,liền cho Võ Sách đảm nhiệm"

Mọi người âm thầm nhận lời,Hoàng Thượng đi ra.

Trong lúc nhất thời,văn võ đại thần hướng cha con Võ Chiêu chúc mừng,nghe ý tứ,đã có vẻ muốn kết thân.

Võ Chiêu tuy là đế quốc tướng lãnh,nhưng lúc trước còn có Tất gia so với hắn thế đại,cho dù muốn nói về mang binh,Tất Trạch Việt cũng đã mạnh hơn mình nửa phần.Nay bởi vì võ thí,được một phen hãnh diện.Xa xa nghiêng đầu nhìn ba cha con Tất Trạch Việt,cảm thấy thoải mái.Ngày không xa,thứ nhất tướng quân vị trí sẽ là Võ gia.

Tất Trạch Việt vỗ vỗ vai Tất Quyền Ngọc,cho đến cuối cùng cũng không để ý tới Võ Chiêu ngạo mạn.Về phần chính mình,đương nhiên không đi chúc mừng nịnh nọt các kiểu,Tất gia không bao giờ làm những chuyện như vậy.

Tôn Yến hơi hơi phất tay áo đứng dậy,đối với Tất Trạch Việt nói: "Tướng quân hổ phụ vô khuyển tử,Tôn Yến bội phục"

Tất Trạch Việt vội vàng,ôm quyền lắc đầu: "Hôm nay cả triều văn võ,lão phu đã mất hết mặt mũi,Tôn đại nhân đừng vội giễu cợt"

"Tất tướng quân...Ngài trong lòng đang suy tính cái gì,ta không biết,nhưng là tiểu công tử thông minh,ta thật ra thấy rõ.Là người ngoài chắc chắn sẽ không biết rõ,nhưng là ta cùng với tiểu công tử tiếp xúc tuy không nhiều lắm nhưng cũng biết hắn hôm nay cố tình giấu diếm...Tướng quân cùng ta cộng sự nhiều năm cần gì giấu diếm,tướng quân nếu thấy Tất Quyền Ngọc không tốt,ta liền đem Cẩm Hà gả cho hắn,ngươi thấy thế nào?" Tôn Yến nói xong,khẽ cười một tiếng: "Ta thấy Cẩm Hà cùng Quyền Ngọc thường đi chơi cùng nhau,cảm tình cũng tốt..."

Tất Trạch Việt mặt cứng đờ-nếu có thể cùng Tôn gia kết thành thông gia,đó là điều không thể tốt hơn,dù sao Tôn gia là văn thần đứng đầu,mà Tôn gia thiên kim Cẩm Hà lại là thông minh nhu thuận như vậy.Nhưng nếu là chon Tất Quyền Ngọc, như vậy sao có thể gọi là tốt?

"Khuyển tử bất hảo,nan kham đại khâm,chỉ sợ không xứng với Cẩm Hà,nhưng thật ra nhà của ta Quyền Sinh,lại là phẩm hạnh đoan chính,từ hiếu trung nghĩa,nếu Tôn đại nhân không chê..." Tất Trạch Việt ý tứ đương nhiên đã rõ ràng.

Tôn Yến lại lắc đầu,cười nhưng không đáp,chính là đem ánh mắt nhìn Tất Quyền Ngọc,ánh mắt kia quả nhiên là nhạc phụ xem con rể ánh mắt: "Ngươi ta huynh đệ nên tìm thời gian hảo hảo uống một ly mới được"

"Tùy thời hậu mệnh..." Tất Trạch Việt ha ha cười,biết hôm nay người này nói chủ đề này đến đây dừng lại,đến đây mới âm thầm thở nhẹ ra...

Tất Quyền Ngọ cũng không để ý người ta dung ánh mắt nào nhìn mình,lại là chính mình ở trước mặt Tôn Yến làm mất mặt,tuy rằng do chình mình thân thế nên hôm nay mới phải như thế, nhưng là Tất Quyền Ngọc trong lòng cũng lo lắng Tôn Yến thấy chình mình văn bất thành,võ không thể.Nếu thật sự cho mình là bại gia tử,về sau làm sao còn có thể cho mình gặp Cẩm Hà tỷ tỷ?

Lúc này tình cờ nghe thấy Tôn Yến nói chuyện,Tất Quyền Ngọc tự nhiên vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro