Chương 6
Chương 6
Ngay khi bước ra khỏi phủ Cẩm Y Vệ, sự bức bối trong lồng ngực của Diệp Quân Đường dần tiêu tán, nàng đưa tay day nhẹ mi tâm, nét mặt ẩn hiện vẻ mệt mỏi.
"Quận chúa!" Đột nhiên nghe thấy thanh âm của Tiết Trạch, Diệp Quân Đường khẽ khựng lại, buông tay xuống liền thấy Tiết Trạch vội vã bước nhanh tới bên mình.
"Người không sao chứ? Tên Kỷ Lăng kia có làm khó người?" Tiết Trạch hỏi.
"Không có gì, đi thôi." Diệp Quân Đường hơi lắc đầu, xoay người tiến về phía cỗ xe ngựa đỗ cách đó không xa.
"Quận chúa, chẳng phải chúng ta đến lấy hồ sơ sao?" Thấy Diệp Quân Đường tay không rời đi, Tiết Trạch ngạc nhiên hỏi.
"Chốc nữa sẽ có người mang đến, đi thôi." Diệp Quân Đường không muốn nhiều lời, tự mình lên xe.
Diệp Quân Đường vốn là người ít nói, lại quen nhẫn nhịn, bởi vậy Tiết Trạch cũng không nhận ra điểm gì bất thường. Khi rèm xe hạ xuống, ngăn cách thế gian bên ngoài, dung nhan thanh tú của Diệp Quân Đường liền phủ một tầng hàn sương.
Đây rốt cuộc là lần thứ mấy nàng cùng Kỷ Lăng giao đấu? Chuyện cười trước Phụng Thiên Môn, Đại Lý Tự không mời mà tới, đều là Kỷ Lăng thăm dò mình. Mà hôm nay, có thể xem là lần giao thủ đầu tiên của các nàng.
Nàng luôn giữ đúng mực, nhưng trước Kỷ Lăng, tất cả chỉ là lớp ngụy trang vô dụng. Qua hai lần tiếp xúc đơn giản, Kỷ Lăng đã nắm bắt rõ tính tình của nàng, dễ dàng điều khiển cục diện.
Lần này, nàng đã thua.
Diệp Quân Đường nhìn xuống hai tay mình, sau đó siết chặt thành quyền, nhắm mắt lại trấn tĩnh bản thân, một lát sau mới khẽ thở ra một hơi dài.
Hôm nay phạm phải sai lầm, nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân tái phạm lần nữa. Nàng cũng sẽ không để mình rơi vào thế bị Kỷ Lăng khống chế thêm bất kỳ lần nào.
Trở lại Đại Lý Tự chưa lâu, Đào Thanh Xuyên đã mang hồ sơ đến. Diệp Quân Đường ra lệnh cho Tiết Trạch dẫn người tiếp nhận, còn mình thì xoay người định về hậu viện.
"Diệp quận chúa, xin dừng bước." Đào Thanh Xuyên đột nhiên mở miệng
Diệp Quân Đường dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Đào Thanh Xuyên, ra hiệu hắn nói.
Sắc mặt Đào Thanh Xuyên không đổi, chỉ ôn hòa nói: "Chỉ huy sứ nhà ta tối nay bày tiệc tại Túy Tiên Lâu, mong Diệp Quận chúa nể mặt mà đến dự."
Diệp Quân Đường sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Bổn quan công vụ bận rộn, e rằng không có thời gian đến dự. Phiền Đào đại nhân hồi bẩm Kỷ Chỉ huy sứ, hảo ý của nàng, bổn quan xin ghi nhớ. Đào đại nhân thong thả, bổn quan không tiễn."
Dứt lời, nàng không chút do dự xoay người tiến vào hậu viện.
Đào Thanh Xuyên sau khi trở về, theo lời Diệp Quân Đường mà thuật lại toàn bộ với Kỷ Lăng.
Nào ngờ, Kỷ Lăng không hề tức giận, ngược lại, nụ cười trên môi càng sâu hơn. Thấy vậy, Đào Thanh Xuyên không khỏi thắc mắc: "Chỉ huy sứ, xem ra Diệp Quân Đường đã quyết tâm đối nghịch với chúng ta."
"Không vội." Kỷ Lăng chậm rãi mở lời, giọng điệu lười biếng: "Nàng mà nhận lời, bổn tọa lại cảm thấy mất vui."
Nàng lười biếng đứng dậy, thản nhiên nói: "Nàng không đến, thật đáng tiếc. Thôi, gọi bọn họ, tối nay chúng ta tự mình vui vẻ vậy."
"Tuân mệnh."
Diệp Quân Đường ngược lại không phải nói dối với Kỷ Lăng, nàng thật sự không có thời gian.
Đêm khuya, ánh nến đã cháy được quá nửa, nàng vươn tay bẻ đi phần tim nến đã cháy đen, sau đó đưa tay day nhẹ mi tâm.
"Quận chúa, đã khuya rồi, người mau về nghỉ ngơi đi. Muộn rồi, Đại tướng quân cùng phu nhân sẽ lo lắng." Tiết Trạch lo lắng nhìn Diệp Quân Đường.
Nghe vậy, Diệp Quân Đường liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, thấy màn đêm đã phủ kín bầu trời, liền thu dọn hồ sơ trên bàn, đứng dậy nói: "Cất những thứ này đi, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi."
"Vâng." Tiết Trạch cung kính đáp, ngập ngừng một chút rồi nói: "Vậy Quận chúa chờ một lát, thuộc hạ đưa người hồi phủ."
"Không cần, ta tự về được." Diệp Quân Đường lắc đầu từ chối.
Tiết Trạch không khỏi nhíu mày, thấy vậy, Diệp Quân Đường trong lòng có chút bất đắc dĩ, trấn an: "Không cần lo lắng, chưa ai có thể tổn thương ta."
Nói rồi, nàng vỗ nhẹ lên vai Tiết Trạch, sau đó một mình rời đi.
Hiện chưa đến giờ giới nghiêm, trên những con phố náo nhiệt trong kinh thành, đèn đuốc vẫn sáng trưng. Diệp Quân Đường dắt ngựa đi trong đám người, nhìn cảnh tượng phồn hoa trước mắt, hàng chân mày vốn nhíu chặt cũng dần giãn ra.
Ở nơi biên cương giá rét lâu ngày, nay trở về kinh, từ những ngày đầu không quen cho đến hiện tại nhìn thấy khung cảnh này, lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác an ủi khó tả.
Bọn họ liều mình trấn thủ biên cương, chẳng phải chính là vì khoảnh khắc này sao?
Quốc thái dân an, chẳng phải đây chính là điều mà những người như họ theo đuổi hay sao?
Chỉ tiếc, dưới thời thịnh thế này, vẫn có những kẻ không muốn thiên hạ được yên ổn.
Nghĩ đến đây, lông mày Diệp Quân Đường không tự chủ mà nhíu chặt trở lại.
Đột nhiên, một tiếng xé gió vang lên! Diệp Quân Đường hai tai khẽ động, nhanh như chớp vung tay bắt lấy "Ám khí" bất ngờ lao đến.
Mở tay ra nhìn, chỉ thấy một hạt đậu phộng đã bị bóp nát thành bột mịn.
Diệp Quân Đường ngẩng đầu ngước mắt, liền thấy trên lầu hai của tửu lâu, Kỷ Lăng vừa vặn quay đầu, khóe môi nhếch lên, dung nhan kiều diễm, đôi mắt ngập tràn ý cười nhìn nàng.
Chạm phải ánh mắt tùy tiện kia, Diệp Quân Đường bất giác mím môi.
Nàng đang định xoay người rời đi, không ngờ người nọ trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt nàng.
Diệp Quân Đường khẽ nhíu mày, nhưng sắc mặt vẫn giữ nguyên vẻ điềm tĩnh.
"Diệp Quận chúa định đi đâu vậy?" Kỷ Lăng khẽ nhướng mày, cười hỏi.
"Hồi phủ."
Nhìn Diệp Quân Đường mặt không biến sắc, Kỷ Lăng khẽ cong môi, cười nói: "Bản tọa còn tưởng Diệp Quận chúa đặc biệt đến dự yến tiệc."
"Hạ quan chỉ là đi ngang qua." Diệp Quân Đường không muốn nhiều lời với Kỷ Lăng, liền dắt dây cương, định vòng qua Kỷ Lăng rời đi.
Nhưng nào ngờ, bàn tay của Kỷ Lăng vươn ra, chắn ngay trước lối đi của Diệp Quân Đường.
"Đã tới rồi, Diệp Quận chúa không ngại thì vào ngồi một chút." Khóe môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt như cũ, nhưng ngữ khí lại mang theo vài phần không thể cự tuyệt
Diệp Quân Đường không nói gì, hai người giằng co, rất nhanh khiến bách tính xung quanh chú ý. Diệp Quân Đường hiếm khi hồi kinh, bởi vậy không nhiều người nhận ra nàng. Nhưng Kỷ Lăng thì khác, thân là Cẩm Y Vệ Chỉ huy sứ, danh chấn kinh thành, không ai là không biết đến nàng.
Bởi vậy, khi nhìn thấy thân ảnh của Kỷ Lăng, người xung quanh không hẹn mà cùng nhau lùi xa ba bước. Chỉ là, khi thấy Kỷ Lăng chặn lại một cẩm y nữ tử, trên mặt không có chút biểu tình, lòng hiếu kỳ bẩm sinh trỗi dậy, dù sợ cũng không nhịn được mà lén quan sát.
"Thế nào? Diệp Quận chúa suy xét kỹ một chút?" Nụ cười trên mặt Kỷ Lăng, trong mắt Diệp Quân Đường lại có chút chói mắt.
Đó là một loại dương dương tự đắc như đã nắm chắc phần thắng trong tay. Khác với sự ngạo mạn của những tướng quân sa trường, Kỷ Lăng tự tin bởi vì nàng luôn nắm rõ cục diện.
Dưới tay áo, bàn tay của Diệp Quân Đường bất giác siết chặt, một lát sau, nàng buông tay, lãnh đạm nhìn Kỷ Lăng: "Kỷ Chỉ huy sứ có lòng hậu đãi, hạ quan cảm kích không thôi. Chỉ là gia phong nghiêm cẩn, nếu trở về muộn, gia phụ e rằng sẽ trách phạt."
"Ha ha." Kỷ Lăng cười lớn, ánh mắt lóe lên tia sắc bén: "Bản tọa lại không sợ Diệp tướng quân trách phạt. Cùng lắm chỉ là tổn thương chút da thịt mà thôi. Chỉ xem Diệp Quận chúa có dám hay không?"
Đối diện với sự khiêu khích lặp đi lặp lại của Kỷ Lăng, khóe môi Diệp Quân Đường chợt khẽ cong. Nàng bỗng nhiên bước lên một bước, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại trong nháy mắt, khiến Kỷ Lăng thoáng chốc trở tay không kịp. Ngay lúc Kỷ Lăng còn đang sững sờ, bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp mang theo ý vị khiêu khích:
"Hạ quan tất nhiên dám. Chỉ không biết tửu lượng của Kỷ Chỉ huy sứ ra sao."
Diệp Quân Đường nói xong, không liếc Kỷ Lăng lấy một cái, dứt khoát xoay người bước vào tửu lâu, thanh âm vang dội: "Tiểu nhị! Mang ra hai vò rượu mạnh nhất của các ngươi!"
Kỷ Lăng nhướng mày, ánh mắt lóe lên ý cười. Nàng xoay người nhìn về phía Diệp Quân Đường, nhàn nhạt nói: "Diệp Quận chúa đây là muốn cùng bản tọa say không về sao?"
Nhìn tiểu nhị cùng vài người bưng rượu lên, hai vò rượu lớn gần bằng nửa thân người, chỉ cần ngửi thôi đã đủ khiến người ta ngây ngất, Diệp Quân Đường xoay đầu nhìn Kỷ Lăng. Ánh mắt sâu thẳm, lặng lẽ nhìn chằm chằm đối phương. Sát khí từ kẻ từng trải qua sa trường, như cuồng phong áp xuống, bao trùm toàn bộ tửu lâu. Tửu lâu vốn còn ồn ào, nhất thời tĩnh lặng như tờ. Mọi ánh mắt đều dồn lên hổng y nữ tử kia.
"Kỷ Chỉ huy sứ đã có lòng vì hạ quan tẩy trần, không bằng trước hết cùng hạ quan làm nóng người, uống xong hai vò rượu này cũng chưa muộn."
Thanh âm nàng lạnh băng, nhưng lại mang theo phong thái ngạo thị thiên hạ. Nhìn nữ tử áo đỏ rực như lửa trước mắt, khóe môi Kỷ Lăng không khỏi nhếch lên.
Nàng chậm rãi bước tới, tựa hồ không bị khí thế của Diệp Quân Đường ảnh hưởng chút nào, cười cười, tùy ý nói: "Không ngờ Diệp Quận chúa lại nhiệt tình như vậy, thật khiến bản tọa cảm thấy thụ sủng nhược kinh a."
"Chẳng lẽ Kỷ Chỉ huy sứ sợ rồi?" Diệp Quân Đường liếc nàng.
"Sợ? Cuộc đời bản tọa chưa từng có một chữ sợ này." Kỷ Lăng đi tới đối diện Diệp Quân Đường, nhìn hai bình rượu lớn cười nói: "Diệp Quận chúa muốn uống thế nào?"
"Tiểu nhị, mang bát lên." Diệp Quân Đường không trả lời, mà cất cao giọng nói.
Tiểu nhị thoáng nhìn Kỷ Lăng, thân hình run lên một cái. Sát thần này ở đây, hắn không dám manh động. Kỷ Lăng thấy vậy, ánh mắt đảo qua, mang theo vài phần uy áp lạnh lẽo: "Ngươi điếc rồi sao?"
Tiểu nhị sợ hết hồn, nào dám chậm trễ, lập tức nhanh như chớp mang bát tới đặt xuống trước hai người rồi vội vã lui đi. Nhanh đến mức ngay cả Kỷ Lăng cũng thoáng chốc kinh ngạc.
Bát đã có, rượu tất nhiên phải uống. Diệp Quân Đường vung tay vỗ mạnh lên vò rượu, mở lớp giấy dán, rót đầy một bát cho Kỷ Lăng, sau đó lại mở vò của mình, rót đầy bát của bản thân. Lúc này mới nhìn về phía Kỷ Lăng: "Ngươi một vò, ta một vò, uống cạn mới thôi."
Kỷ Lăng nhíu mày, có chút kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bật cười: "Trước giờ chỉ nghe nói biên quan tướng sĩ uống rượu như vậy, không ngờ bản tọa cũng có ngày được thử một lần."
Diệp Quân Đường không đáp, chỉ nâng bát lên, ngửa đầu uống cạn. Động tác sảng khoái không chút do dự, khiến Kỷ Lăng không khỏi liếc mắt nhìn nàng thêm một chút. Diệp Quân Đường đặt bát xuống, bên trong sạch sẽ không còn giọt nào. Sắc mặt không đổi, tựa hồ không có chút ảnh hưởng nào. Ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía Kỷ Lăng.
Bị nàng nhìn chằm chằm, Kỷ Lăng tất nhiên không cam lòng chịu thua. Nàng nâng bát lên, bắt chước động tác của Diệp Quân Đường, uống một hơi cạn sạch.
Rượu mạnh như đao, cứa qua yết hầu, trút xuống chỉ cảm thấy trong bụng bừng lửa, thiêu đốt cả tâm can. Uống xong một bát, Kỷ Lăng đặt xuống, chân mày hơi nhíu lại.
Nàng trước giờ chưa từng uống rượu như thế này, lại càng chưa từng uống loại rượu mạnh đến vậy. Một bát xuống bụng, liền cảm thấy khó chịu, phải vận nội lực điều tức, nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười kiêu ngạo, hướng Diệp Quân Đường nhướng mày.
"Kỷ Chỉ huy sứ tửu lượng không tệ." Diệp Quân Đường nhàn nhạt nói, nhưng sắc mặt không chút ngạc nhiên. Nếu chỉ một bát mà khiến Kỷ Lăng ngã xuống, vậy quả thực là chuyện hoang đường. Nàng cầm lấy vò rượu, lại một lần nữa rót đầy hai bát. Ngẩng đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Kỷ Lăng.
"Lại nào."
Tác giả có lời muốn nói:
Chỉ huy sứ, quá mức hung hăng là sẽ bị ăn rồi
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro