Chương 74: Năm tháng tĩnh lặng


Sau một lần yêu, xoa dịu tinh thần của Cung Trĩ, làm Thẩm Dĩnh yên lòng. Thẩm Dĩnh thấy an tâm hơn hẳn so với trước, điều này có thể thấy được qua trị số hắc hóa giảm xuống.

Mặc dù xu thế giảm xuống chậm chạp, là giảm kiểu một điểm với không phẩy mấy điểm.

Đương nhiên, dù trị số hắc hóa không giảm, Cung Trĩ cũng có thể nhìn ra được. Qua nụ hôn vào buổi sáng, qua giọng nói khi gặp mặt hoặc lúc chia tay. Mặt mũi Thẩm Dĩnh trông thanh thản hơn trước đây.

Nhưng khi nhìn về phía Cung Trĩ vẫn là ngọn lửa bùng cháy trong băng, giống như một giây sau muốn phá vỡ tảng băng quấn lấy nàng, muốn mang nàng cùng nhau thiêu rụi thành tro.

Chuyện này, Cung Trĩ biết, sự nhiệt tình của Thẩm Dĩnh, chiếc ga giường liên tục thay đổi của nhà họ cũng biết.

Tống Chỉ thỉnh thoảng cũng sẽ nhắn tin, hoặc là gọi điện thoại cho Cung Trĩ, lời nói khách sáo, nói chuyện cũng thân mật. Nói về chủ đề như công ty, đầu tư, Cung Trĩ nói rằng mình không quan tâm, nhưng Tống Chỉ vẫn có thể tìm ra điều gì đó, giữa hai người có thể trò chuyện vài câu.

Tin tức Tống Chỉ trở về không giấu được mấy ngày, rất nhanh cả thành phố đều biết.

Khương Nhiên còn chuyên môn gọi cho Cung Trĩ: "Cô ấy thật sự đẹp lắm à? Lợi hại như vậy thật à? Hầy, khi đó tớ quá nhỏ, cũng không nhớ rõ."

Lúc đó Cung Trĩ và Thẩm Dĩnh đang hôn nhau trên sô pha. Lúc hôn Thẩm Dĩnh luôn có vẻ yếu thế, mọi cử động như là Cung Trĩ đang bắt nạt cô, trong giọng nói đầy quyến rũ và cầu xin thương xót.

Nhưng đến lúc then chốt, lại cường thế vô cùng.

Đôi khi Cung Trĩ cảm thấy trạng thái này của Thẩm Dĩnh quá hưng phấn.

Khương Nhiên nghi ngờ: "Cung đại tiên, tại sao cậu không để ý tới tớ? Cô ấy có phải rất giống tiểu tình nhân kia của cậu không?"

Thẩm Dĩnh nhíu mày véo Cung Trĩ, Cung Trĩ híp mắt, ngón tay bới lung tung, muốn tắt máy.

Cuối cùng Thẩm Dĩnh phát ra một tiếng kéo dài, giọng nói bên kia dừng lại, sau đó cúp máy như lửa thiêu mông.

Cung Trĩ giờ mới cầm điện thoại trong tay, bất đắc dĩ liếc nhìn Thẩm Dĩnh ra vẻ vô tội.

"Là em tắt quá chậm."

Cung Trĩ suy nghĩ một lúc: "Nói đúng, em nên cúp máy ngay từ đầu."

Thẩm Dĩnh không nhịn được cười, lại gần hôn khóe mắt Cung Trĩ: "Vì sao không trách chị? Như vậy sẽ chiều hư chị."

Cung Trĩ nhắm mắt lại, tay đè lại eo Thẩm Dĩnh, tay cầm điện thoại buông ra. Điện thoại rơi xuống trên mặt thảm, phát ra một tiếng bịch trầm đục, như tiếng tim đập.

"Lúc đầu cũng là em không tốt, không nên nên mở giọng nói..."

Mặt nàng bị Thẩm Dĩnh nâng, Cung Trĩ mở to mắt, nhìn Thẩm Dĩnh nhìn mình từ trên cao: "Là chị dụ em."

Cung Trĩ cười, Thẩm Dĩnh cúi đầu hôn mặt nàng, từng chút một, như con chim sẻ, vừa hôn còn vừa thở dài: "Haiz, sao chị lại thích em như vậy chứ?"

Cung Trĩ cũng không biết, nhưng nàng biết giờ phút này mình thỏa mãn. Khoảng trống vô tận kia cuối cùng đã được lấp đầy, thậm chí khiến Cung Trĩ lo lắng cho tương lai, nhiệt tình biến mất thì phải làm sao? Chia tay thì phải làm sao?

Nhưng, có lẽ sẽ không chia tay.

Dính nhau mấy ngày, Cung Dực gọi điện thoại đến giục, quyết định thời gian, Tống Chỉ đến thăm hỏi, phía nhà họ Cung đến lúc đó mở tiệc, kéo nàng đi gặp mặt với những người khác. Nhà họ Tống ở chỗ này có nhà cũ, trong nhà cũ không ai, chỉ có người giúp việc, Tống Chỉ cũng không thích ở nhà cũ. Dần dà, không ít người giàu mới nổi không biết nhà họ Tống.

Cung Trĩ nhớ lại căn phòng lớn mà Tống Chỉ ở, bỗng cảm thấy, Tống Chỉ chỉ là một vị khách, có lẽ bản thân cô cũng thấy mình là một vị khách.

Cung Trĩ đồng ý, nàng nghe giọng điệu thản nhiên của ông anh nhà mình, bèn hỏi: "Cảm giác thế nào?"

Anh của nàng cười một tiếng: "Có thể làm sao? Đều qua rồi... Lúc đó anh thật là ma quỷ ám ảnh, còn nghĩ đến thế thân. May mà em kéo anh về."

Có những chuyện chính là như vậy, không hiểu ra được, quá cố chấp, càng cố chấp, càng không thể thoát ra. Rời đi, sau một khoảng thời gian nghĩ lại, lại thấy buồn cười vì những suy nghĩ mù quáng lúc đó.

"Bây giờ anh lo cho em đó! Tết có dắt người về không?"

Cung Trĩ hỏi: "Anh mong em dắt về không?"

Cung Dực nói không nên lời, loại chuyện đồng tính luyến ái này, đối với gia đình như họ vẫn còn có chút khó nói, ra ngoài chơi như thế nào cũng được, nhưng nếu nghiêm túc thì sẽ cảm thấy có hơi ngớ ngẩn.

"... Hầy, tóm lại, đến lúc đó em nhớ trở về nha, hai đứa đừng lúc nào cũng dính vào nhau. Em cũng nghỉ lâu như vậy, không trở về, mỗi ngày anh bị mẹ lải nhải..."

Khi lải nhải anh trai cũng không thua gì mẹ, thao thao bất tuyệt, không hề giống bá tổng tẹo nào.

Cung Trĩ ngồi ở bên cạnh bàn lắng nghe, ánh nắng vừa vặn, chiếu vào khăn trải bàn họa tiết hoa, ấm áp, làm nàng buồn ngủ.

Về sau cũng không biết khi nào Cung Dực cúp điện thoại, Cung Trĩ nhìn lịch treo tường càng ngày tới gần tết Nguyên Đán: "Nếu cứ mãi như vậy thì tốt."

Được yêu, được nhớ nhung, thời gian dường như cũng bị kéo dài, từng chút từng chút tan chảy trong ánh nắng ấm áp của mùa đông, tâm trạng bình yên và ấm áp, mọi chuyện đều ổn.

Đến ngày xuất phát, là Thẩm Dĩnh đưa, cô nhìn Cung Trĩ xuống xe, chỉ nói: "Sáng mai tới đón em."

Cung Trĩ gật đầu rời đi, trước khi đi cho Thẩm Dĩnh một nụ hôn sâu. Thẩm Dĩnh mỉm cười, sờ lên khóe môi Cung Trĩ, lưu luyến không rời để Cung Trĩ rời đi.

Cô nhìn Cung Trĩ nhảy lên chiếc xe đi vào khuôn viên, rồi lại nhìn thật sâu vào cổng nhà họ Cung. Với môn phiệt thế này, cô còn cần phải nỗ lực rất rất nhiều mới có thể thản nhiên bước vào.

Cô quay đầu xe, trên đường có xe lái đến, Thẩm Dĩnh nhìn thấy cửa sổ xe của đối phương hạ xuống, lộ ra gương mặt cực kỳ tương tự mình.

Trong nháy mắt đó, khuôn mặt mà cô vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, từng xuất hiện trong ác mộng nhìn về phía cô. Chỉ vì miếng dán cửa sổ xe, Tống Chỉ không thấy rõ người ở bên trong, bởi vậy cô quay đầu lại rất mau. Thẩm Dĩnh dừng xe ở rìa đường, ngón tay của cô nắm chặt tay lái, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trắng bệch.

Những ký ức sâu thẳm trong lòng bỗng dưng trỗi dậy..

"Tiểu Dĩnh, em yêu anh đúng không? Em yêu anh, sẽ sẵn lòng dâng hiến cho anh, phải không?"

"Cô nghĩ cô là ai? Thật là buồn cười."

Thẩm Dĩnh thở hổn hển, cô vùi vào vô lăng, tóc xòa xuống, che phủ toàn bộ vô lăng, giống như những suy nghĩ quấn quanh trong lòng vươn ra xiềng xích, muốn kéo lấy cô chìm xuống địa ngục.

"A Trĩ... A Trĩ..."

Thẩm Dĩnh khẽ kêu, cô nhắm mắt thật chặt, bỗng nghĩ đến cái gì, hít một hơi thật sâu, áp chế tâm trạng của mình. Cô không thể làm phiền Cung Trĩ. Cô đã bắt lấy ánh sáng của mình, làm sao có thể làm nàng một lần nữa vì cô rơi vào ranh giới sinh tử.

Cô thở dốc, chôn sâu những ưu tư kia, nén xuống sâu hơn. Cô cúi đầu, lấy ra điện thoại, nhìn bức ảnh trên màn hình đoạt được từ trong tay nhân viên. Ngón tay của cô vuốt ve đầu ngón tay hai người còn chưa chạm vào nhau, cô đã bắt lấy.

Cô không nhịn được nở nụ cười.

Người này, em ấy là của mình, kiếp này, cô sẽ không nhận được những ác ý và tổn thương đến từ người khác nữa. Chỉ cần có em ấy.

Thẩm Dĩnh cúi đầu, hôn lên màn hình, ánh mắt thành kính.

[Trị số hắc hóa giảm xuống, 45, 43, 40...]

Tiếng cảnh báo trị số hắc hoá dần dần vang lên, Cung Trĩ hơi dừng bước.

[Ký chủ, cô mặc kệ à?]

Cung Trĩ ừ một tiếng: [Không phải thấp xuống sao?]

[Ký chủ... cô như vậy...] Hệ thống muốn uy hiếp vài câu, phát hiện mình uy hiếp không nổi, sắp chảy ra mấy hàng code xem như nước mắt.

[Không nên gấp gáp.] Cung Trĩ nói, [không thể lúc nào cũng làm nũng.]

"Em gái quay về rồi!" Giọng Cung Dực truyền đến, Cung Trĩ ngẩng đầu, nhìn thấy Cung Dực đứng ở đầu bậc thang. Chu Nhan đứng ở bên cạnh Cung Dực, trai đẹp, gái xinh, cũng rất đăng đối.

Trong biệt thự đã có những vị khách khác, Cung Dực xuống lầu, nhìn thấy Cung Trĩ, không nhịn được thở dài: "Em đến lúc này, thành ra như khách vậy."

"Triều Sinh vừa họp hằng năm không lâu, phiền phức đó." Cung Trĩ trả lời. Nàng cởi áo khoác, giao cho quản gia bên cạnh, lại nhìn xung quanh, "Cha mẹ đâu?"

"Ở bên trong tiếp khách đó, anh thì ở bên ngoài chào hỏi, em đến rồi thì không cho chạy, cùng anh..."

Cung Dực hơi khựng lại, hắn bỗng không nói nữa, chỉ nhìn về phía trước. Cung Trĩ thấy thế, xoay người, quả nhiên, Tống Chỉ đứng ở cửa. Tống Chỉ cầm quà trong tay, chậm rãi đi tới, đưa cho Cung Dực: "Đã lâu không gặp."

"Lâu rồi không gặp." Cung Dực rũ mắt, hắn lại khôi phục dáng vẻ bình thường, tuy nhiên Cung Trĩ vốn quen thuộc Cung Dực nên nghe ra sự ngập ngừng bất thường trong giọng nói của hắn. Cung Trĩ nghiêng đầu liếc nhìn Cung Dực, Cung Dực chỉ làm như không biết, nhận lấy hộp quà Tống Chỉ đưa tới, nói cảm ơn.

Tống Chỉ hỏi: "Bác trai bác gái đâu?"

"Ở bên trong." Cung Dực liếc nhìn Cung Trĩ.

Cung Trĩ thở dài, đang muốn mở miệng. Tống Chỉ đã nhìn về phía Cung Trĩ, cô nhìn lướt qua Cung Trĩ từ trên xuống dưới, lập tức nở nụ cười: "Em vừa quay về? Vừa vặn, chị đi cùng em?"

Lời này vừa thân mật, vừa có chút tùy ý. Cung Trĩ gật đầu, nghiêng sang bên, tránh đi động tác muốn vỗ vai mình của Tống Chỉ. Tống Chỉ mỉm cười, thu tay lại, nhìn Cung Trĩ: "Chị không biết đường lắm."

"Chị Tống, vậy chị đi theo em." Cung Trĩ nói, nàng gật đầu với Cung Dực và Chu Nhan.

Chu Nhan nhìn Cung Trĩ rồi nhìn Tống Chỉ, cười một tiếng, đè lại bả vai Cung Trĩ, đẩy nàng đi: "Mau đi đi, lại chậm nữa, kẻo mọi người tức giận."

Cung Trĩ thở dài, đáp một tiếng biết rồi, nhìn về phía Tống Chỉ. Tống Chỉ gật đầu, giờ mới nghiêng đầu thoáng nhìn Chu Nhan. Chu Nhan cũng liếc nhìn cô một cái, hơi mỉm cười, khoác cánh tay Cung Dực.

Ánh mắt Tống Chỉ đảo qua cánh tay Cung Dực, mới chậm rãi đi tới bên cạnh Cung Trĩ.

Chu Nhan nhìn bóng dáng hai người chậm rãi đi vào trong, đè thấp giọng: "Cô ấy quả là trông giống cô nàng họ Thẩm kia." Cô suy nghĩ một lúc, nói tiếp, "Chẵng nhẽ em gái thấy cô Thẩm kia trông giống cô Tống..."

Cung Dực hiển nhiên có chút mất hồn, hắn hử? một tiếng, mới hoàn hồn, nhướng mày: "Nói bậy bạ gì đó? Không liên quan gì đến cô Tống, em gái chỉ đơn thuần thân thiết với cô Thẩm mà thôi."

Nói đến đây, hắn rốt cuộc nhớ ra cái gì, nhìn về phía Chu Nhan: "Làm sao em biết mặt mũi Thẩm Dĩnh?"

Chu Nhan cười: "Quan hệ của anh với cô Thẩm, trong giới cũng truyền mấy lần, em là vị hôn thê, chẳng lẽ không hỏi câu nào sao."

Một câu nói chặn họng khiến Cung Dực không biết nói gì. Hắn đỏ mặt lên, nhìn chằm chằm vào Chu Nhan một lúc, mới nói: "Anh với cô Thẩm không có quan hệ gì, đừng nghĩ lung tung, cũng đừng đoán bậy."

Chu Nhan hơi nhướn mày, cười: "Tất nhiên sẽ không."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro