CHƯƠNG 20
Mấy ngày sau đó, Công chúa say mê bình phẩm lớp trang điểm của tôi, tôi đành phải tìm đến sự giúp đỡ của Đào Đào, thậm chí cả Triệu nương tử cũng tới để bày mưu tính kế cho tôi, dường như gò má tôi đã trở thành một tờ giấy vẽ.
Cũng nhờ vậy mà tôi biết được, hóa ra trang điểm lại là một việc phức tạp đến thế, chả trách ngày trước Công chúa không thích tô son điểm phấn.
Nhưng điều khổ sở hơn cả là mỗi hôm sau khi tẩy trang, tôi có cảm giác như da mặt mình bị lột toang một lớp.
Và mỗi ngày sau khi tôi trang điểm xong, Công chúa luôn quan sát rất kỹ, như thể đương thưởng thức một bức tranh mới lạ, song phần lớn thời gian nàng đều không hài lòng, hoặc là chỗ này quá đỏ, chỗ kia quá nhạt, lông mày quá đậm, môi quá trắng, vân vân và vân vân.
Tôi thầm nghĩ, đây có lẽ lại là một cách khác để nàng trừng phạt tôi, cho đến một hôm, tôi bắt gặp trong gương đồng một nụ cười thoáng qua của nàng, mang theo ý ranh mãnh và khoái trá, tôi không khỏi ngẩn ngơ, luồng cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, lẽ nào là vì...
Tôi không dám nghĩ nhiều, sợ rằng mình sẽ lún sâu vào đó.
Mãi cho đến khi tôi có tí tiến bộ trong việc trang điểm, lại đi mời Công chúa bình phẩm, nàng lướt qua gò má tôi, thờ ơ cất giọng: "Cũng không tệ, ngày mai học kiểu mới đi."
Tôi bất đắc dĩ nhận lời, và sau đấy thay đổi đủ kiểu trang điểm, cũng vì thế mà trở thành thị nữ diêm dúa nhất trong phủ đại trưởng công chúa.
Nguyên do trong đó tôi đã không muốn nghĩ sâu xa nữa, nhưng có thể khiến Công chúa vui, chắc hẳn là ý nghĩa duy nhất còn sót lại của việc tôi sống lại, điều này vừa gieo cho tôi cảm nhận sâu sắc về sự hèn mọn của mình, vừa oán hận bản thân, trước sau vẫn không buông bỏ được Công chúa.
#
Hôm ấy là Tết Đoan Ngọ, Công chúa vào cung dự tiệc, Đinh Lan đi theo hầu, phủ đại trưởng công chúa được một ngày thanh nhàn, mọi người ai nấy đều vui vẻ, rủ nhau cùng trải qua ngày lễ.
Tôi cùng Ngô gia lệnh, Đào Đào và Triệu nương tử cũng ngồi ở một chiếc bàn đá trong nội viện ăn bánh ú, uống rượu hùng hoàng cũng là lệ thường, nhưng tửu lượng của tôi quá kém nên đã từ chối.
Đêm đó trăng rất đẹp, tiết trời dần ấm lên, vào một ngày của tháng này, tôi lại lần nữa cảm nhận đôi chút niềm vui khi được sống trên cõi đời, dường như cảm giác đó đã cách tôi một khoảng thời gian rất dài rồi.
Ngô gia lệnh uống rượu vào, không còn nghiêm nghị như thường lệ. Bà là người bận rộn nhất trong phủ ngoài Đinh Lan, có thể cùng chúng tôi ăn bánh ú uống rượu, cũng thật hiếm có.
Sau vài chén, bọn họ đều ngấm chút men say, Đào Đào không khỏi cảm thán: "Thật tốt quá, ta còn chưa từng sống những ngày tốt đẹp nhường này."
Triệu nương tử không phải là người nói nhiều, nhưng bấy giờ hình như cũng bị không khí này lây nhiễm, khẽ vuốt chén rượu, cất tiếng: "Ta vốn ngỡ đời mình sẽ phải chôn vùi trong Giáo Phường Ty [1], sống vật vờ qua ngày, cuối cùng chết đi trong thê thảm, may được Quý chủ cứu giúp, mới không đến nỗi lún sâu vào chốn phong trần."
[1] Là cơ quan của triều đình thời xưa, chuyên quản lý các nhạc công, vũ công và nghệ sĩ biểu diễn trong cung. Thành viên của Giáo Phường Ty thường là con cháu của các quan lại bị kết tội, tù binh hoặc những người có xuất thân thấp kém. Việc bị đưa vào Giáo Phường Ty thường đồng nghĩa với một cuộc sống không có tự do, phải mua vui cho giới quyền quý, chịu đựng sự hành hạ về thể xác và tinh thần, địa vị xã hội cực kỳ thấp.
Đào Đào thở dài một tiếng, vỗ vỗ vai cô ấy: "Đúng! Đúng! Ta cũng là được Đại trưởng công chúa mang về phủ, ta đã ăn xin gần nửa cuộc đời rồi, lại bị người ta bắt đi đem ra chợ bán thân, nhưng ngày đó Đại chủ lại xuất hiện như thiên thần giáng thế, xe của người lộng lẫy như vậy, thị vệ bên cạnh vàng son lấp lánh, trên nóc xe phấp phới chiếc lọng hoa đẹp nhường này, ta nhào tới trước xe người, còn tưởng mình sắp chết rồi ấy chứ!"
Tôi ngạc nhiên hỏi: "Cô dám cản xa giá [2] ư?"
[2] Là xe ngựa dành riêng cho vua, chúa hoặc các thành viên hoàng tộc cấp cao như công chúa, thái hậu sử dụng. Thuật ngữ này không chỉ ám chỉ chiếc xe mà còn bao gồm cả đoàn tùy tùng hộ tống.
Đào Đào cười hi hi: "Thì biết làm sao được, ta không có mẹ cũng chẳng có cha, sau khi bị bán đi, cuộc sống chắc chắn càng khó khăn hơn, đằng nào chả chết, biết đâu Đại chủ thấy ta đáng thương, thưởng cho một cái màn thầu ăn!"
"Sau đó thì sao?" Tôi không khỏi hỏi.
Hai tay Đào Đào bưng chén rượu, ngửa đầu uống cạn: "Lúc đó đáng sợ lắm, mấy thanh đao kề ngay cổ ta, nói ta tông phải Đại trưởng công chúa, là tội chết, nhưng Đại chủ không lấy mạng ta, người cho Đinh Lan nương tử mua ta lại, rồi cho cô ấy hỏi ta có nơi nào để đi không, ta nói không có nơi nào để đi, sau này bị ai bắt đi, kết cục cũng như nhau cả thôi, Đại chủ nghe thấy, liền nói, trên đời, người có can đảm giành lấy sự sống đều đáng được đối xử tử tế, vì vậy hỏi ta có bằng lòng đến phủ của người không, ta đương nhiên bằng lòng rồi, tiếp đó thì vào phủ, trong phủ Đại chủ có nhiều nữ tử lắm, ngay cả Ngô gia lệnh cũng là nữ tử!"
Tôi nhìn sang Ngô gia lệnh, người phụ nữ luôn có phần nghiêm nghị này, thay Công chúa quản lý mọi việc trong phủ, được vô cùng trọng dụng.
Gương mặt Ngô gia lệnh thô ráp, cũng là người đã trải nhiều sương gió, bà nâng tay xoa đầu Đào Đào, khẽ cười: "Ta cũng chỉ mới đến phủ Đại chủ ba năm trước thôi, chồng và hai đứa con trai đều chết trên chiến trường, gia tộc bên chồng chê ta tuổi tác đã lớn, đuổi ta ra ngoài, ta không nơi nương tựa, bèn đến kinh thành tìm việc gì đó làm, song đi hỏi khắp nơi, đều không ai nhận một người như ta, họ cho là xui xẻo. May sao ta gặp được Đinh Lan nương tử, giữ ta lại trong phủ, có lẽ vì thấy ta có phần khí phách, cũng biết chừng mực, mới đề bạt ta làm gia lệnh, nhưng chỉ là làm vài việc vặt thôi, trong phủ đa phần đều do Đinh Lan nương tử trông coi."
Ánh mắt bà nhìn về phía tôi, nói: "Bình Nhi, ngươi nên ghi nhớ lòng tốt của Đại chủ, lòng tốt của người đối với nữ tử, trên đời hiếm có, đặc biệt là ngươi đang hầu hạ bên cạnh Quý chủ, càng phải cẩn thận, dè dặt, nhớ đừng để lỡ bước sai đường. Đại chủ tuy có lòng nhân từ, nhưng suy cho cùng vẫn là bậc hoàng thân quốc thích, không thể lơ là.'"
Tôi lẳng lặng vâng lời, dường như chuyện tôi làm Công chúa không vui trong phủ đã lan truyền khắp nơi.
Đào Đào choàng lấy cánh tay Ngô gia lệnh, men rượu đã ngấm làm cô ấy hoàn toàn vứt hết những tôn ti trật tự ra sau đầu: "Ngô gia lệnh, Ngô gia lệnh, hay là người làm mẹ của ta đi, người tốt với ta, sau này ta cũng sẽ hiếu kính với người!"
Ánh mắt Ngô gia lệnh chan chứa tình thương, song lại đẩy cô ấy nhích ra một chút: "Ngươi cũng nên cẩn thận đấy, Đại chủ giao cho ngươi nuôi vẹt, đó là Phạm Phò mã tặng, nếu bay mất rồi, ai mà bảo vệ được ngươi!"
Đào Đào gật đầu lia lịa: "Ta đương nhiên nhớ! Ta coi con vẹt đó như Đại chủ mà kính trọng mà!"
Ngô gia lệnh vỗ đầu cô ấy một cái: "Nói bậy bạ, sao có thể ví vẹt như Đại chủ được!"
Lòng tôi chợt thấy xót xa, Ngô gia lệnh lại rằng: "Thời thế gian nan, nữ tử lại càng khó khăn hơn, như Uy Nhuy nương tử làm thị vệ như vậy, có đất dụng võ, Đinh Lan nương tử biết chữ nghĩa, thay Đại chủ quản lý mọi việc, nơi này, nói là thế ngoại đào viên [3] cũng không ngoa."
[3] Cụm từ này xuất phát một điển cố nổi tiếng, bắt nguồn từ tác phẩm "Đào hoa nguyên ký" của Đào Tiềm, kể về một làng chài biệt lập, yên bình và hạnh phúc, không bị ảnh hưởng bởi chiến tranh và loạn lạc bên ngoài. Về sau, cụm từ này được dùng để chỉ một nơi chốn yên bình, tươi đẹp, một chốn nương náu lý tưởng tách biệt khỏi những phiền muộn của thế giới thực.
Triệu nương tử cúi đầu, khẽ "ha" một tiếng: "Thời thế là vậy, khó nói công bằng, như hạng người phạm tội như ta, có một nơi để đi là tốt rồi, sao dám vọng tưởng nhiều, may được Quý chủ coi trọng, khiến ta cảm thấy mình cũng có tí hữu dụng."
Bọn họ hẳn là rất hiếm có lúc say sưa tâm sự thế này, tôi im lặng, chẳng làm phiền, chỉ từ lời của họ, lại biết thêm hút chuyện của Công chúa, khiến tôi cũng vui lòng.
Tôi lờ mờ nhớ lại, trước khi Công chúa hạ giá, tôi và mẹ cũng ngồi trong sân thế này, ăn bánh ú, tâm sự với bà, sự náo nhiệt của Phạm phủ phần lớn không liên quan đến chúng tôi, chỉ có ở bên bà, mới cảm thấy vui vẻ.
Khi đó mẹ thích ăn nhất chính là bánh ú thịt mỡ táo đỏ của Quan nương tử trên phố Nam An. Bánh ú của tiệm đó luôn không đủ bán, tôi buộc phải dậy từ sớm, đi xếp hàng nửa ngày để mua về cho mẹ.
Thịt mỡ thực ra có hơi ngấy, nhưng tôi và mẹ đều từng sống trong cảnh nghèo khó, vì vậy lần đầu tiên ăn, chỉ cảm giác thơm ngon khó quên, sau này Công chúa hạ giá, tôi phải cùng người vào cung dự tiệc, nhưng khi trở về, mẹ luôn đợi trong sân, tôi cũng để bụng đói, cùng mẹ qua Tết Đoan Ngọ.
Có một lần bị Công chúa trông thấy, nàng cũng muốn đến ngồi một hồi, nếm thử một miếng, song có lẽ là quá ngấy, Công chúa nhíu mày, nàng đã quen với đồ ăn trong cung, những thứ này chẳng hợp khẩu vị của nàng.
Tôi và mẹ đều hoảng loạn, vội vàng đi pha trà cho nàng, tạ lỗi với nàng: "Công chúa ngày thường dùng bữa đều là sơn hào hải vị, thứ này ăn vô quá ngấy, uống chút trà đắng cho dịu lại vậy."
Công chúa lúc đó mới nuốt xuống, đôi mắt lại rơi vào chén rượu hùng hoàng [4] trong tay mẹ, tôi không khỏi bật cười, cũng rót cho nàng một chén.
[4] Là loại rượu pha với bột hùng hoàng, thường được uống vào dịp Tết Đoan Ngọ theo phong tục xưa để trừ tà, diệt sâu bọ và phòng bệnh.
Khi đó vẻ mặt Công chúa vẫn điềm nhiên, không rõ là vui hay gì khác, nhưng tôi nghĩ, có lẽ là vui, vì sau này mỗi dịp Đoan Ngọ, nàng cũng sẽ cùng tôi, ở trong sân của mẹ ăn bánh ú uống rượu, và cũng như vậy, nàng vẫn cần trà đắng để át đi vị béo ngậy của thịt mỡ táo đỏ.
Công chúa lúc đó đang nghĩ gì, tôi đã không thể hỏi lại được nữa, nhưng nếu thời gian chỉ dừng ở khoảnh khắc đó, mẹ còn đó, Công chúa còn đó, tôi vẫn là Phạm Bình, đó hẳn là niềm hạnh phúc trần gian mà tôi cầu mong.
Mãi cho đến sau này mẹ qua đời, lại một năm Đoan Ngọ, tôi và Công chúa từ cung yến trở về, vốn tưởng nàng sẽ đi nghỉ ngơi, nào ngờ nàng lại nói: "Phạm Bình, ta muốn ăn bánh ú thịt mỡ táo đỏ."
Tôi chực trào nước mắt, nàng có lẽ là nhớ mẹ của tôi, nhưng tôi đã không đi mua, chỉ pha trà cho nàng, mời nàng uống rượu hùng hoàng.
Công chúa cũng không từ chối, chỉ hỏi tôi: "Phạm Bình, Tết Đoan Ngọ năm sau, ngươi còn mua bánh ú thịt mỡ táo đỏ cho ta không?"
Trái tim tôi dâng trào cảm xúc, trong chén trà đắng chát đó lại nếm ra được chút vị mặn ngọt ấm áp, tôi nói với nàng: "Nếu Công chúa muốn ăn, Phạm Bình mỗi năm đều sẽ đi mua cho Công chúa."
Nàng khẽ cúi mi, không thấy rõ cảm xúc, chỉ bưng trà, nhẹ nhàng đáp: "Được."
Công chúa bây giờ, có còn nhớ lúc đó không?
Giữa lúc mơ màng, tôi nghe thấy Đào Đào ngạc nhiên hỏi: "Triệu nương tử, đây là cái gì?"
Tôi nhìn theo tiếng, hóa ra là túi thơm bên hông Triệu nương tử, đường thêu vụng về, chả nhìn ra là thêu cái gì. Cô ấy cúi đầu vuốt ve túi thơm, cười khẽ khàng: "Là quà người thương tặng."
Đào Đào "ồ" một tiếng, đột nhiên hỏi tôi: "Bình Nhi, cô có người vương vấn trong lòng không?"
Ánh mắt ấy long lanh. Tôi không khỏi cười: "Có."
Đào Đào hứng thú: "Là ai là ai?"
Tôi nhẹ vuốt lên ngực, cười: "Không nói cho cô biết."
Đào Đào bĩu môi, vô cùng bất mãn, tuy vậy lại lập tức nhoẻn cười: "Cô không muốn đi gặp sao? Để Ngô gia lệnh cho cô nghỉ phép. Ngô gia lệnh, người nói có được không~"
Đào Đào lay lay cánh tay Ngô gia lệnh, y hệt như đứa trẻ, Ngô gia lệnh bất lực dòm tôi một cái, song không nói gì, tôi nghĩ đó có lẽ là ngầm cho phép.
Tôi lại lắc đầu: "Vẫn là đừng gặp, gặp rồi sợ không nỡ, cũng sợ người ấy chẳng hề nhớ mong mình."
Men say của Đào Đào dâng lên, tựa vào vai Ngô gia lệnh, khóe mắt hình như rơi một giọt lệ, khẽ thở dài: "Tốt thật đấy, các người đều có người để vương vấn..."
Tôi khao khát Công chúa nhớ mong mình, nhưng nghĩ lại, tôi vốn không thể thành người xứng đôi với nàng. Sau khi mẹ qua đời, tôi mong Công chúa có thể đặt tôi vào một góc nào đó trong lòng, thế là trong cơn bốc đồng, tôi đã nói với nàng những lời như vậy——
"Nếu Công chúa không ngại, hay là gọi ta một tiếng ca ca đi, ta lớn hơn người nhiều tuổi như vậy, gọi một tiếng ca ca cũng không có gì..."
Nhưng vẻ mặt lạnh lùng của Công chúa từ chối tôi: "Ngươi không phải ca ca của ta."
Trái tim tôi chừng như bị hy vọng mơ hồ nào đó chiếm đầy, vội vàng hỏi nàng: "Vậy ta là gì của Công chúa?"
"Chất Nô," nàng quay đầu nhìn lại, cặp mắt trong veo, "Sau này ngươi chính là Chất Nô của ta."
Mẹ mất rồi, tôi đã ngỡ rằng mình không còn là Chất Nô nữa, cảm giác sâu sắc rằng trên đời này có lẽ không còn ai nhớ đến mình nữa, nhưng một câu nói của Công chúa đã khiến tôi hoàn toàn suy sụp, một lần nữa rơi lệ trước mặt nàng.
Công chúa khẽ nhíu mày, hỏi: "Phạm Bình, tại sao ngươi cứ luôn khóc, ta làm ngươi không vui sao?"
Tôi lắc đầu, dầu vậy chẳng đáp lời nàng. Người ta không phải chỉ khóc khi không vui, khi vui vẻ cảm động cũng sẽ khóc.
Có thể ở bên Công chúa, là một việc khiến tôi vô cùng vui vẻ, cũng khiến tôi vô cùng đau khổ.
#
Đến đêm khuya, Đào Đào say mèm, cùng Ngô gia lệnh dắt dìu nhau đi, Triệu nương tử cũng bảo rằng phải nghỉ ngơi, chỉ còn mình tôi ở lại trong sân, ngồi thêm một lúc lâu, trăng đã xế về tây, tính ra, cũng đến lúc Công chúa hồi phủ.
Tôi thầm nghĩ liệu đêm nay có nên tiếp tục đi gác đêm cho nàng không, nhưng ngay sau đó Đinh Lan từ dưới mái hiên chạy tới, bảo tôi rằng: "Nương tử, Quý chủ mời đến biệt viện Phò mã."
---
Tác giả: Chương này không có logic, toàn là tình cảm QAQ
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro