Lời này vừa mới nói ra, Lâm Kinh Vi còn không có phản ứng gì đặc biệt, Phượng Án và Phó Trường Lưu lại đã là nhịn không được nữa.
Phó Trường Lưu còn tốt, chỉ là sắc mặt mười phần khó coi, thoáng chốc nhìn không ra bộ dáng cà lơ phất phơ không sợ hãi chút nào vừa rồi kia.
Phượng Án lại nhịn không được chửi ầm lên, mặc dù nàng được người Thanh Hà Kiếm Phái sủng thành tính cách ngây thơ, nhưng cũng nổi danh là quả ớt nhỏ, tính tình thuộc kiểu một điểm liền nổ. Huống chi việc có quan hệ với sư tỷ mà nàng ngưỡng mộ nhất, Phượng Án càng là ngập trời lửa giận không chỗ phát tiết.
Nếu không phải tay chân đều bị dây thừng trói, nàng chỉ kém nhảy dựng lên chỉ vào mũi Giang Thu Ngư mà mắng: "Ngươi cái lão yêu quái sống không biết bao nhiêu năm này! Chỉ biết trốn ở mấy nới âm u nơi hẻo lánh mà rình rập đánh lén giở trò lừa bịp, dựa vào cái gì muốn sư tỷ của ta quỳ xuống với ngươi?"
Đây chính là đại sư tỷ như tiên giáng trần của nàng mà!
Là Thanh Hành Quân được vạn người ngưỡng mộ, Phù Nguyệt Lưu Quang xuất hiện, không người nào dám không tâm phục khẩu phục.
Nàng sao có thể quỳ xuống trước một tên ma đầu?
Giang Thu Ngư mặc dù không đến mức bị mấy câu như thế của tiểu cô nương chọc giận, nhưng sắc mặt cũng không thế nào coi như đẹp mắt, dù sao nhân thiết Ma Tôn vẫn còn đó, nàng cũng không thể không phản ứng chút nào.
Nghe thấy tiểu sư muội giữ gìn cho mình Lâm Kinh Vi vậy mà cũng không cao hứng bao nhiêu, nàng quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Án, ra hiệu nàng không cần nhiều lời.
Nhìn nàng dường như thật sự định quỳ gối trước cái đại ma đầu không nói đạo lý này, Phượng Án gấp gáp: "Ma Tôn, ngươi có bản lĩnh bắt nạt đại sư tỷ của ta, tại sao không có bản lĩnh hướng đến ta này?"
"Hay là ngươi sợ huyết mạch Phượng Hoàng của ta rồi?"
Cái phương pháp chọc giận người khác này quả thực ngây thơ không tả nổi, nếu như là Ma Tôn bên trong nguyên tác có lẽ sẽ thật sự tức giận, Giang Thu Ngư lại chỉ cảm thấy buồn cười.
Bởi vì nàng phát hiện cách làm hiện tại của Phượng Án cùng hành vi của Phó Tinh Dật giống nhau đến mấy phần.
Đều là vào thời điểm nàng muốn nhục nhã Lâm Kinh Vi thì đứng ra, nguyện ý thay thay Lâm Kinh Vi chịu nhục.
Khác biệt chính là, cử động lần này của Phượng Án là vì để tiếp xúc đến Lâm Kinh Vi, nhờ vào đó khởi động trận pháp mang nàng chạy trốn.
Phó Tinh Dật lại là vì cái gì đây?
Giang Thu Ngư luôn cảm thấy Nam Chính không có ý tốt.
Nguyên tác nói rằng hắn tâm tính đơn thuần, là người chính trực, từ đầu đến cuối đối Nữ Chính tình thâm không dời, vô số lần vì Nữ Chính đứng ra.
Nhưng đối với Giang Thu Ngư xem ra, cái người này tham sống sợ chết, tính cách nhu nhược, lại đại não vụng về, thấy không rõ thế cuộc trước mắt, sẽ chỉ biết vô năng cuồng nộ.
Dạng người này cũng xứng làm Nam Chính sao?
Giang Thu Ngư chỉ suy tư một chốc lát nhưng đám người bên trong Phục Kỳ Điện mỗi người đều một tâm tư khác nhau.
Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh đã hận Phượng Án cực kỳ, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám mạo phạm Tôn Thượng đến mức này, cho dù là vị Thanh Hành Quân vang danh thiên hạ trước mắt này không phải cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời sao?
Nha đầu thối miệng còn hôi sữa này dựa vào cái gì dám láo xược như vậy?
Chỉ bởi vì nàng có huyết mạch Phượng Hoàng trong người?
Nếu như không phải Tôn Thượng không cho phép các nàng tự ý chủ trương, Giảo Nguyệt cùng Tinh Oánh nhất định sẽ gọi Ma Vệ tới để hung hăng trừng phạt hai cái người dám can đảm bất kính đối với Tôn Thượng này!
Giang Thu Ngư lấy lại tinh thần, vừa hay thấy Lâm Kinh Vi đã bỏ xuống Phù Nguyệt Lưu Quang, hai đầu gối chạm đất, trực tiếp quỳ gối bên chân của nàng.
Chỉ là cái người này lưng eo thẳng tắp, thần sắc trên mặt đạm mạc bình tĩnh, màu đen váy tại bốn phía thân thể của nàng trải rộng ra làm nổi bật lên nàng như là một đóa Liên Hoa nở rộ từ trong vực sâu đầy tuyết trắng.
Nhìn không giống như đang chịu nhục mà giống hơn là đang cử hành một nghi thức thần bí nào đó.
Giang Thu Ngư lập tức dứt bỏ những suy nghĩ phức tạp kia trong đầu, mũi chân nguyên bản rũ xuống không trung lúc ẩn lúc hiện ngay lập tức thẳng băng, mu bàn chân cong lên một độ cong uyển chuyển, trong ánh mắt nổi giận của Phượng Án cùng Phó Trường Lưu, mũi chân chậm rãi giẫm lên eo Lâm Kinh Vi.
Nàng giống như đang đùa bỡn hai người kia, cũng không cho Lâm Kinh Vi được thống khoái, ngược lại chậm rãi dùng chân kẹp lấy đai lưng của Lâm Kinh Vi, lại cực kì chậm rãi kéo xuống dưới.
Phượng Án muốn rách cả mí mắt, "Ngươi tên sắc ma này!"
Sư tỷ của nàng là nữ tử đấy, nàng thế mà...
Đáng ghét!
Đây vẫn là lần đầu Giang Thu Ngư bị người ta gọi như vậy, nàng dùng tay chống đỡ lấy trán của mình, liếc mắt đi nhìn phản ứng của Lâm Kinh Vi thấy cái người này ngay cả lông mày cũng không nhíu lấy một cái.
Đây là chắc chắn nàng sẽ không đối với nàng ta làm cái gì sao?
Dù sao cũng không quan trọng.
Đai lưng Lâm Kinh Vi bị Giang Thu Ngư giật ra, lỏng lỏng lẻo lẻo treo ở bên hông, một thân váy dài kia vẫn còn mặc được trên người rất tốt, nhìn qua cũng không chật vật, cũng không hề để lộ phong cảnh bên trong dù chỉ nửa chút.
Chỉ là Phượng Án nhìn bộ dáng Lâm Kinh Vi cao quý trong trẻo lạnh lùng như sương như tuyết quen rồi, chợt thấy một lần nàng chịu nhục chỉ cảm thấy còn phẫn nộ khó xử hơn so với mình bị nhục nhã.
Nàng còn không biết mấy chuyện này sớm đã không phải lần đầu tiên, trước đó còn có so với nhiêu đây càng thêm quá phận.
Nàng lại muốn mắng Giang Thu Ngư, bị Giang Thu Ngư không kiên nhẫn thi triển cái cấm ngôn thuật liền không còn gì để nói, chỉ có thể ô ô ô, dùng ánh mắt biểu đạt phẫn nộ của mình.
Giang Thu Ngư phất tay áo, cho Giảo Nguyệt và Tinh Oánh tránh ra.
Phượng Án cùng Phó Trường Lưu chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Kinh Vi bị một khúc băng gấm màu vàng không biết từ chỗ nào xuất hiện cuốn lấy, cũng không có cách nào thoát đi, chỉ có thể bị ép quỳ gối bên chân của Ma Tôn.
Một màn này nhất định do Ma tôn giở trò quỷ!
Giang Thu Ngư vốn dĩ định để Lâm Kinh Vi bóp chân cho nàng, sau đó lại nghĩ, lỡ như nàng lại không khống chế nổi phản ứng của mình mà lộ ra lỗ tai ở trước mặt người ngoài, mặt mũi này chẳng phải là ném đi hết rồi?
Nhưng trừ cái đó ra Giang Thu Ngư lại nghĩ không ra phương pháp nào có thể biểu diễn ở trước mặt người ngoài việc nhục nhã Lâm Kinh Vi.
Hệ thống ngầm nhắc nhở nàng: 【 Nghe nói tửu lượng của Nữ Chính không tốt lắm. 】
Hai con ngươi Giang Thu Ngư sáng lên, nàng nhớ rõ bên trong Càn Khôn Giới của mình còn có một bình rượu tiên đào nhưỡng tửu vạn năm, trong tình cảnh này sao không dứt khoát lấy ra một chén?
Ý nghĩ Giang Thu Ngư vừa dứt, vò rượu ngon kia đã xuất hiện trong tay của nàng.
Nàng dùng ngón tay ôm lấy vò rượu, cặp mắt hồ ly liếc nhìn Phượng Án cùng Phó Trường Lưu ở giữa đại điện: "Rượu ngon bản tôn có, ngược lại chỉ còn thiếu một cái chén rượu."
Phượng Án không hiểu cho lắm, Phó Trường Lưu lại lập tức rõ ràng, hắn tức giận đến gân xanh trên trán cũng đều xuất hiện, một khuôn mặt vốn phong lưu tiêu sái nay lộ vẻ vẻ hơi dữ tợn: "Ngươi!"
Những lời còn lại làm sao cũng nói không nên lời.
Giang Thu Ngư nhìn hắn một cái thầm tán dương, chàng trai, rất hiểu nha.
Tay nàng vung lên, một tầng lụa đỏ ngăn cách ra ánh mắt của Phượng Án và Phó Trường Lưu, các nàng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy tên Ma Tôn đáng ghét kia kéo đại sư tỷ của các nàng lên giường, một tay ôm lấy bầu rượu, một tay kéo xuống quần áo sư tỷ.
Lâm Kinh Vi lộ ra trong không khí nửa bên bả vai, người này toàn thân đều bạch ngần, băng cơ ngọc cốt, không một tia tì vết, đường cong lả lướt giữa vai và cổ cũng mượt mà xinh đẹp.
Có lẽ do không rõ Giang Thu Ngư muốn làm gì, trong mắt Lâm Kinh Vi hơi có chút mờ mịt, cánh môi màu nhạt khẽ hé mở, bối rối như đang bị tên lưu manh khinh bạc.
Giang Thu Ngư thổi nhẹ một hơi vào chiếc cổ trắng ngần của nàng, sung sướng nhìn thấy thân thể Lâm Kinh Vi run nhẹ lên một cái, "Sợ à?"
Đầu ngón tay Lâm Kinh Vi chậm rãi co lại giữ lấy ống tay áo của mình, "Ngươi đang muốn làm gì?"
Nàng là thân truyền đệ tử của chưởng môn Thanh Hà Kiếm Phái, là Thanh Hành Quân cao không thể chạm trong mắt người ngoài, trong lòng chỉ có môn phái cùng tu luyện, sợ là cho tới bây giờ chưa từng tiếp xúc qua tình yêu ở giữa con người với nhau.
Người ái mộ nàng có rất nhiều, nhưng ngoại trừ Giang Thu Ngư lại không ai dám đối với nàng như thế này.
Giang Thu Ngư cảm thấy mình giống như đang dạy bé ngoan học cái xấu, trong lòng tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Ai nha, nàng cũng không muốn.
Tất cả đều do hệ thống đáng ghét ép buộc nàng làm như thế!
Hệ thống: ? ? ?
Giang Thu Ngư mở bầu rượu ra, dùng Kim Ti Lũ nâng lên cái cằm Lâm Kinh Vi, ép nàng phải nghiêng đầu lộ ra xương quai xanh của mình, sau đó từ từ, chậm rãi đổ rượu ấm ngay vào xương quai xanh của nàng.
Một bình rượu ngon từ đào tiên vạn năm ủ thành kia, nghiêng ngả chảy xuống dính vào xương quai xanh của Lâm Kinh Vi.
Giọt rượu ấm áp tụ lại trên thân nàng, mùi vị rượu nồng đậm tràn ngập trong không khí, như muốn làm người say khướt.
Giang Thu Ngư tiện tay ném ra bầu rượu không, đem đầu ngón tay dính vài giọt rượu oánh nhuận đặt ở bên môi, đầu lưỡi duỗi ra nhẹ nhàng liếm liếm.
"Thơm quá."
Lúc nói lời này, ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm vào Lâm Kinh Vi.
Cũng không biết là nói rượu thơm hay là thứ gì khác.
Trên gương mặt Lâm Kinh Vi rốt cục hiện ra hai tầng đỏ ửng thật mỏng.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua có người nói Phượng Án là chim non phẫn nộ ha ha ha ha ha, ta nhìn cười thật lớn tiếng ha ha ha ha ha ha
Phượng Án: Ngươi biết lễ phép không? ?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro