Chương 13: Ma Giới
Giảo Nguyệt đối với Phượng Án cùng Phó Trường Lưu rất bất mãn, cố ý ngăn cách bọn hắn cùng Lâm Kinh Vi không để cho bọn hắn có cơ hội giao lưu âm thầm.
Phượng Án vẫn còn tưởng rằng có thể tìm ra cơ hội mang Lâm Kinh Vi đi, thấy thế tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, trong lòng mắng Giảo Nguyệt cùng Giang Thu Ngư không có ở đây.
Nàng nhìn lại bóng lưng đại sư tỷ đi ở đằng trước, lại từ từ bình tĩnh trở lại.
Cho dù như thế nào, ít nhất các nàng đã có thể xác định, tình cảnh của đại sư tỷ so với tưởng tượng của các nàng muốn tốt hơn rất nhiều.
Chỉ là Phượng Án vẫn còn có một chuyện không rõ.
Nàng lén lút khều khều cánh tay Phó Trường Lưu, truyền âm đối với hắn nói: "Tam sư huynh, ngươi có cảm giác thấy không, hình như thái độ của đại sư tỷ đối Ma Tôn kia rất kỳ quái?"
Phó Trường Lưu như có điều suy nghĩ nhìn về phía bóng lưng Lâm Kinh Vi, chuyện này không cần Phượng Án nói hắn cũng có thể phát hiện, đại sư tỷ cao lãnh tự kiềm chế, lãnh đạm xa cách kia của hắn, đối với vị Ma Tôn hỉ nộ vô thường kia vậy mà có mang một loại dung túng kỳ quái.
Chuyện này mà nói ra, sợ sẽ không có người nguyện ý tin tưởng.
Nhưng chân tướng câu chuyện thì chính là như thế.
Phải nhẫn nhịn không cách nào phản kháng cùng cam tâm tình nguyện chịu nhục là hai việc khác nhau. Phó Trường Lưu từ trên mặt Lâm Kinh Vi nhìn không ra bất luận một chút thần sắc khuất nhục không muốn nào, từ đầu tới cuối nàng đều rất tỉnh táo, nhất là thời điểm Ma Tôn bảo nàng quỳ xuống, Phó Trường Lưu lại có cái loại cảm giác kỳ quái, giống như đó chỉ là chút tình thú giữa đại sư tỷ và Ma Tôn mà thôi.
Còn có cả Ma Tôn, vậy mà nàng có thể nghĩ ra phương pháp như vậy đem đi bắt nạt đại sư tỷ, hai người bọn họ đều là nữ tử, nàng lại...
Phó Trường Lưu khó được có chút mờ mịt, người Tu Chân Giới từ trước đến nay vốn tùy tính, chuyện nữ tử cùng nữ tử yêu nhau cũng không phải chuyện gì hiếm thấy, nhưng đó là đại sư tỷ!
Là Thanh Hành Quân một lòng chỉ có tu luyện, đem thanh kiếm so sánh với tình yêu còn nặng hơn!
Mà thời gian từ khi đại sư tỷ bị bắt cho đến hiện tại, đếm đi đếm lại được có mấy ngày thời gian?
Phó Trường Lưu không tin đại sư tỷ sẽ trong thời gian ngắn như vậy động tâm với Ma Tôn, nhưng trừ chuyện đó ra, hắn không tìm thấy lý do để lý giải phản ứng kỳ quái của Lâm Kinh Vi.
Nghĩ tới đây vẻ mặt Phó Trường Lưu có chút phức tạp, từ trước đến nay hắn không nhìn thấu cảm xúc của Lâm Kinh Vi, giờ phút này lại càng không biết đối phương đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Có lẽ trong khoảng thời gian này còn xảy ra sự tình gì mà hắn không biết đi.
Giảo Nguyệt ghé vào lỗ tai hắn quát lớn một tiếng, Phó Trường Lưu thuận theo cúi đầu xuống, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận.
Ngay sau khi hắn thu tầm mắt lại, Lâm Kinh Vi nghiêng nghiêng đầu, giống như vô ý dùng ánh mắt còn lại liếc nhìn hắn, đuôi mắt của nàng còn lưu lại một tầng đỏ ửng thật nhạt, ánh mắt ngược lại thanh tỉnh tỉnh táo.
Nên nghĩ biện pháp đưa hai người này ra ngoài...
__
Sau khi Giảo Nguyệt đem mấy người Lâm Kinh Vi mang đi, Giang Thu Ngư quay người trở lại Thiên Điện Phục Kỳ Điện, nàng nhìn về phía bàn đọc sách đang bày biện một tấm giấy đang mở, dùng bút lông viết mấy dòng chữ lên trên, chữ viết thanh tú tinh tế, đặt bút lại lộ ra tùy ý không câu nệ.
Chỉ thấy cách bố trí của gian thư phòng- văn nhã cổ xưa, trên giá sách trưng bày vật trang trí đủ loại kiểu dáng, mỗi một dạng đều tinh mỹ tuyệt luân, có giá trị không nhỏ, rất khó tưởng tượng nơi này vậy mà là Ma Cung nghe tên khiến người ta sợ mất mật.
Giang Thu Ngư dùng tay đè chặt tờ giấy kia, yên lặng tính toán ở trong lòng trong chốc lát.
"Cỏ Bồ Đề cùng Bát chuyển Quy Nguyên Đan mặc dù hiếm thấy nhưng cũng không phải không tìm được, nhưng mà mấy cái thứ Mỹ Nhân Châu, Mộc Thạch Tâm cùng với Máu Tình Nhân này, cuối cùng là cái gì?"
Hệ thống: 【 Ta cũng không biết. 】
Giang Thu Ngư nâng trán: "Trận pháp này không phải ngươi đưa cho ta à, sao ngươi lại không biết?"
Hệ thống cũng rất ủy khuất: 【 Đây là đồ vật trong không gian hệ thống, ta cũng không lý giải được, cần ký chủ tự mình đi tìm hiểu. 】
...Nói như không nói.
Giang Thu Ngư lâm vào trầm tư.
Lúc trước vào thời điểm nàng cùng hệ thống trói định, hệ thống cho nàng hai cái lựa chọn, một là trở về hiện đại, hai là lấy một thân phận khác lưu lại trong sách.
Nếu như trở về hiện đại, hơn phân nửa là không trở về được trong thân thể của mình.
Nếu như lưu tại nơi này, hệ thống chỉ có thể cung cấp cho nàng phương pháp ve sầu thoát xác cùng tên các vật liệu cần thiết để nặn một cỗ thân thể mới.
Nàng cần tự mình bày trận, sau đó lại tự mình nặn một bộ thân thể mới.
Mấy thứ nàng mới nói vừa rồi kia, chính là mấy thứ cần thiết để bày nên trận pháp giả chết.
Chẳng qua đây toàn là mấy cái thứ gì á, hoàn toàn xem không hiểu, cũng chưa nghe nói qua có mấy cái loại đồ vật thế này.
Giang Thu Ngư vừa nhìn mấy cái tên này đã thấy đau đầu.
Hệ thống sẽ không lừa nàng đâu nhỉ?
Không biết qua bao lâu, không khí bỗng nhiên xuất hiện một cơn chấn động, một nữ tử tư thái yểu điệu xuất hiện trong thư phòng, hướng phía Giang Thu Ngư cúi đầu hành lễ: "Tôn Thượng."
Nữ tử ngẩng đầu lên lộ ra khuôn mặt thành thục xinh đẹp, thân thể của nàng phá lệ uyển chuyển, trong lúc giơ tay nhấc chân lộ ra phong tình vạn chủng để người ta thấy như bị hút hồn.
Đây chính là bắc cảnh Ma Quân, Hòa Oanh.
"Hòa Oanh thật vất vả tới đây một lần, ngài cũng không nhìn một chút ta ~ "
Hòa Oanh một bên vừa nói, một bên đi về hướng Giang Thu Ngư sau bàn đọc sách.
Giang Thu Ngư ngước mắt nhìn về phía nàng, lông mày cau lại: "Đồ đâu?"
Căn bản không để ý đến một bộ dáng kia của nàng.
Hòa Oanh tiếc nuối thu hồi mị thuật của mình, hôm nay lại thêm một ngày bị Tôn Thượng không nhìn đến.
"Đồ vật ngài muốn tương đối khó tìm, trước mắt thuộc hạ chỉ có thể tìm được mấy thứ trong đó."
Tay nàng vừa mới động, vài thứ đồ đã xuất hiện trong lòng bàn tay của nàng, được nàng cung cung kính kính dâng lên.
Giang Thu Ngư dùng đầu ngón tay gảy qua mấy lần, phẩm chất đều rất tốt, cũng phù hợp với yêu cầu của nàng.
Đây đều là vật liệu cần dùng đến lúc bóp nặn cơ thể mới mà hệ thống nói tới.
Giang Thu Ngư đem đồ vật thu vào trong Càn Khôn Giới, lại nói: "Việc này không vội, mấy thứ còn lại ngươi cứ chậm rãi tìm."
"Nhưng nhất định phải bảo đảm chất lượng."
Dù sao cũng là thân thể mới của nàng, không thể nào qua loa được.
Giang Thu Ngư nói, cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy trên bàn, trước khi Hòa Oanh thấy rõ nàng đã thu tờ giấy vào.
Hòa Oanh chớp mắt mấy cái: "Tôn Thượng, thuộc hạ ngu dốt mạo muội hỏi một câu, không biết ngài cần đến những vật này đến cuối cùng là để làm gì?"
Nàng tựa như chỉ là thuận miệng hỏi một chút.
Giang Thu Ngư liếc mắt qua, Hòa Oanh đột nhiên cảm thấy hai chân mềm nhũn, kém chút nữa liền bị ép tới hai đầu gối chạm đất, trực tiếp quỳ thẳng xuống.
Trên trán của nàng lập tức toát ra một tầng mồ hôi lạnh, trên khuôn mặt mới vừa rồi còn tràn ngập xuân tình giờ trắng bệch một mảnh, ngay cả bờ môi cũng mất đi màu sắc.
Hòa Oanh tranh thủ thời gian quỳ xuống, "Là thuộc hạ vượt khuôn, xin Tôn Thượng trách tội!"
Nàng sao lại quên vị này cũng không phải là loại người dễ nói chuyện, càng không thích có người hoài nghi hành vi của nàng.
Giang Thu Ngư phất tay áo, cho nàng lui ra ngoài.
Hòa Oanh trở về từ cõi chết cái gì cũng không dám hỏi, còn nói vài câu biểu đạt lòng trung thành sau đó tranh thủ thời gian chuồn đi.
Giang Thu Ngư nhìn bóng lưng chạy trối chếtcủa nàng, hài lòng sờ sờ chóp mũi của mình, cảm khái nói: "Làm nhân vật phản diện thật tốt quá."
Gặp phải chuyện gì không muốn nói hoặc là nói không nên lời cũng chỉ cần dùng thực lực trấn áp là được, chỉ cần nàng biểu hiện ra dáng vẻ không cao hứng, những người kia liền cái gì cũng không dám hỏi.
Hệ thống: 【 Đồ còn lại hơn phân nửa là nàng tìm không thấy. 】
Giang Thu Ngư vừa lo vừa sầu, "Những thuộc hạ này có chút phế quá, chuyện này cũng không làm được thế thì không ổn."
Nàng còn tưởng rằng có thể ở trong Ma cung nằm ăn chờ chết đây, ai ngờ kết quả vẫn là phải tự thân vận động.
Hệ thống do dự một chút liền nói, 【 Cho dù ngươi tự thân ra trận, cũng chưa chắc có thể tìm thấy đâu. 】
Giang Thu Ngư một chút cũng không nóng nảy, "Đó là đương nhiên, ngươi có thấy qua cái nhân vật phản diện nào làm chuyện xấu còn có thể thành công?"
Hệ thống nghẹn họng một chút, 【 Vậy ngươi còn... 】
Giang Thu Ngư khẽ nheo con mắt hồ ly, một bộ dáng buồn ngủ mỏi mệt, "Ta không được, nhưng Nữ Chính có thể nha, vĩnh viễn mọi chuyện nhân vật chính mong muốn đều sẽ thành sự thật."
Hệ thống càng im lặng, 【 Ngươi để Nữ Chính tìm giúp ngươi? Ngươi đã quên sao? Nàng còn hận không thể nghiền xương ngươi thành tro đây. 】
Chính tà bất lưỡng lập.
Nữ Chủ là Chính Đạo chi quang, tương lai sau này sẽ một kiếm đâm xuyên trái tim Giang Thu Ngư, nàng sao có thể cam tâm tình nguyện làm việc cho Giang Thu Ngư?
Giang Thu Ngư trầm mặc một hồi, "Ngươi cũng đã nhìn qua nguyên tác, có biết vì sao Ma Tu một giới như Hoà Oanh, lại có thể dẫn tới cao thủ mấy đại môn phái Chính Đạo vì nàng tìm cái chết, thậm chí việc nghĩa chẳng từ mà phản bội sư môn của mình?"
"Trong đó thậm chí còn có trưởng lão Thanh Hà Kiếm Phái, sư bá của Lâm Kinh Vi."
Hệ thống ngây người, qua hồi lâu mới không thể tin mà trả lời: 【 Ngươi... ngươi nghĩ đối với Nữ Chính... 】
Nó vậy mà không dám đem lời còn lại nói ra khỏi miệng.
Lúc này, trên dung nhan phong hoa diễm lệ dào dạt ý xuân kia của Giang Thu Ngư, cuối cùng cũng lộ ra lãnh ý lạnh lẽo thấm xương tuỷ, một đôi hồ ly mắt đen kịt ảm đạm đến không thấy một tia sáng.
Thời khắc này nàng mới là dáng vẻ Ma Tôn nên có trong tưởng tượng của đám người kia.
Băng lãnh, âm trầm, giống như thất tình lục dục bị loại bỏ chỉ còn lại mười phần dã tâm cùng dục vọng.
Giang Thu Ngư ngữ khí âm trầm, dường như hận thấu xương Lâm Kinh Vi: "Dù sao ta cùng với nàng đã chú định là tử địch đối đầu, ta muốn ngược nàng thế nào cũng không có quá đáng, không phải à?"
Hệ thống giật nảy mình, nói chuyện ấp a ấp úng: 【 Nói thì nói như thế không sai, nhưng là trong nguyên tác cũng đâu có cái đoạn kịch bản này đâu. 】
【 Cái này cùng với cốt truyện nguyên tác không có hợp. 】
Giang Thu Ngư: "Sợ gì, dù sao sớm muộn ta cũng phải chết."
Hệ thống: 【 Hai cái này có thể giống nhau sao? 】
Giang Thu Ngư: "Không thử một chút làm sao biết đây?"
Hệ thống do dự hồi lâu rồi dứt khoát mặc kệ: 【 Ngươi thực sự muốn làm như thế thì ta cũng ngăn cản không được ngươi, dù sao nếu nhiệm vụ thất bại chuyện trừng phạt ngươi cũng đã vô cùng rõ ràng, tự ngươi xem mà lo liệu đi. 】
Chủ yếu là nhìn bộ dạng này của ký chủ, phỏng chừng nó cũng quản không được.
Lỡ đâu bây giờ cản nàng, nàng dứt khoát vò đã mẻ không sợ rơi rồi triệt để nổi điên thì làm sao bây giờ? !
Tiếng nói của nó vừa dứt, Giang Thu Ngư đột ngột nở nụ cười, lệ khí trên gương mặt kia trong khoảnh khắc đó biến mất hầu như không còn, tưởng chừng như hình tượng vừa rồi đều là ảo giác của hệ thống.
"Đây là chính ngươi nói, vậy ngươi lần sau không cho phép phát cuồng trong óc của ta, nghe khó chịu."
Hệ thống: ...
【 Không phải mới vừa rồi là ngươi đang diễn với ta đấy chứ! ! 】
Còn dám nói kỹ thuật diễn của mình không tốt? !
"Ta không hề nha, cũng không biết làm sao lại vậy, hoặc có thể là ma khí nhập thể làm ảnh hưởng tâm tình của ta đi." Giang Thu Ngư vuốt vuốt mi tâm, chững chạc đàng hoàng: "Luôn cảm giác thấy đau đầu."
Hệ thống: 【 Ta mới là đau đầu thật! 】
Thật phục cái ký chủ này của nó, bình thường dọa mấy cái Ma Tu thì thôi đi, bây giờ ngay cả hệ thống cũng không buông tha!
Mới vừa rồi nó thật sự còn bị ký chủ làm giật nảy mình, kém chút cho rằng nàng một giây sau sẽ phải xách đao đi chém Nữ Chính!
Giang Thu Ngư không để ý tới nó, nàng đứng dậy, trong nhát mắt trở lại Thanh Sương Điện.
Bên trong Thanh Sương Điện có giấu một chỗ trận pháp, ngay tại đằm sau tấm giường lớn kia của nàng, từ trận pháp đi vào là một chỗ động phủ bí mật khác.
Sau khi Giang Thu Ngư tiến vào động phủ, rẽ trái rẽ phải liền đi vào một gian thạch ốc trống trải.
Bài biện trong phòng đá phá lệ đơn sơ, cũng chỉ có một chiếc bàn bạch ngọc tử, một tấm giường vẽ đầy trận pháp cùng một cái tế đàn hình tròn.
Nàng đem những vật Hòa Oanh mang về kia đặt trên mặt chiếc bàn giữa thạch phòng, sau đó đi về phía tế đàn ở hướng trung tâm.
Bốn phía xung quanh tế đàn quanh quẩn lấy ma khí um tùm, khói đen nồng đậm vây quanh tế đàn lại thông qua thứ trận pháp kỳ quái nào đó chảy về hướng trung tâm của tế đàn, nơi đó trưng bày một loại thổ nhưỡng màu đen kỳ quái.
Giang Thu Ngư không sợ những sợi ma khí khiến người ta lạnh thấu xương kia, nàng đi đến một bên tế đàn quan sát tỉ mỉ thứ đồ vật bên trong thổ nhưỡng.
Bên trong thổ nhưỡng được ma khí nuôi dưỡng mọc ra một cây dây đỏ nhỏ bé, nó dưới cái nhìn chăm chú của Giang Thu Ngư mà lấy lòng vặn vẹo uốn éo thân thể của mình.
Sợi dây đỏ này nhìn qua chỉ thấy yếu đuối đến thế, tường chừng kéo một cái liền đứt.
Nhưng nó lại có cái tên khiến người nghe đến sợ hãi, ngay đến tu sĩ Đại Thừa kỳ nghe cũng đều sẽ sợ hãi.
Con rối Tình Ti.
Chỉ là một sợi dây đỏ nhỏ như sợi tóc như vậy, lại có thể khiến người ta bỏ qua bản thân cùng tôn nghiêm, triệt để biến thành một con rối của người khác.
Đây là nguyên nhân căn bản dẫn đến việc Hòa Oanh có thể xúi giục vị trưởng lão Thanh Hà Kiếm Phái kia, cũng là kinh hỉ Giang Thu Ngư vì Lâm Kinh Vi mà chuẩn bị.
Nàng muốn đem gốc con rối Tình Ti này sau khi lớn lên, trồng vào trong trái tim Nữ Chủ.
Để cho Thanh Hành Quân vang danh thiên hạ, biến thành một thanh kiếm sắc bén nhất trong tay nàng.
Nữ Chính nếu mà yêu nhân vật phản diện, sẽ tạo thành cái hậu quả dạng nào đây?
"Dù sao Nam Chính khẳng định là phải là pháo hôi bị bỏ rơi." Giang Thu Ngư chắc chắn nói.
Hệ thống: Cam!
Ta hoài nghi ngươi làm hết thảy mọi chuyện này chính là muốn đạp đổ Nam Chính, mình thượng vị!
____________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ngư Ngư: Ta là nhân vật phản diện nha, đương nhiên muốn kiếm chuyện á! !
Tiểu Vi: Một chương trước còn cùng ta ân ân ái ái, một chương này đã phải bắt đầu ngược ta
【 Đây không phải nguyên nhân Tiểu Vi yêu Ngư Ngư, cũng không phải đoạn ngược, không ngược! Đằng sau sẽ còn có plot, nhiều không kịch thấu rồi~ 】
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro