Chương 26: Ma Giới

Editor: Duy Lạc( wattpad: Captaindl)


Lâm Kinh Vi nghe lời này, ánh mắt trầm lạnh, liếc nhìn Phó Tinh Dật đang ở bên giường.

Người này đã bị một màn trước mắt làm cho hoảng sợ đến nổi nói không ra lời, lại sợ bản thân bị Ma Tôn phát hiện, chỉ có thể cố gắng rụt thân thể lại, không dám phát ra một chút âm thanh.

Trong lòng Lâm Kinh Vi giống như bị thứ gì đó chặn lại, nhưng nàng lại không thể nói ra lời cự tuyệt.

Chuyện mất mặt nhất nàng làm, cũng chỉ là đuổi đến tân phòng của Giang Thu Ngư và Phó Tinh Dật, muốn mang Ma tôn đi.

Thế nhưng Ma tôn cao cao tại thượng* sao có thể nghe lời nàng được?

*cao cao tại thượng: ý chỉ địa vị tôn quý, hoặc thái độ kiêu ngạo coi Kinh người khác.

Rốt cuộc hình như Lâm Kinh Vi cũng hiểu ra được, bản thân không có cách nào ngăn cản Giang Thu Ngư.

Mặc dù trên danh nghĩa nàng là thị nữ thiếp thân của Giang Thu Ngư, Giang Thu Ngư cũng nguyện ý cho nàng một chút quyền lợi, nhưng nghiêm chỉnh mà nói, chẳng qua nàng cũng chỉ là một quân cờ trong tay Giang Thu Ngư mà thôi.

Quân cờ sao có thể thao túng hành động của chủ nhân chứ?

Tay phải Lâm Kinh Vi siết lại, một lát sau lại chậm rãi buông ra, ánh mắt rơi vào tay Giang Thu Ngư đang băng bó.

"Ngươi bị thương."

Bị thương, vì phòng vết thương nứt ra, nên không được kích động, dùng động tác quá mạnh.

Giang Thu Ngư nhẹ nhàng nhìn thoáng qua miệng vết thương của mình, miệng nhếch lên một nụ cười mỉm, tràn ngập ý giếu cợt, "Lão già Hạ Vân Kỳ kia chỉ chút nữa đã chặt đứt tay phải của ta, không nghĩ tới đồ đệ của hắn lại lo lắng vì một vết thương nhỏ này."

Lời này là nửa thật nửa giả.

Trong nguyên tác, ở cốt truyện trước đó, Ma Tôn và Hạ Vân Kỳ vẫn chưa chân chính đối đầu với nhau, hai người chưa từng đánh nhau, nhưng Hạ Vân Kỳ châm ngồi thổi gió, cổ vũ người khác ra tay với Ma Tôn, cũng không phải chỉ một lần."

Cho nên Giang Thư Ngu mới ghi nợ này lên người hắn.

Cho dù người ra tay là ai, đều là do lão già Hạ Vân Kỳ kia sai bảo!

Môi Lâm Kinh Vi mím chặt, nàng không thể chỉ trích sư tôn của mình, cũng không biết rõ sư tôn và Ma Tôn đã từng xảy ra chuyện gì, câu nói của Giang Thu Ngư kia, nàng chỉ trả lời nửa câu sau.

"Không chỉ là vết thương nhỏ."

Vừa rồi nàng nhìn thấy, rõ ràng có mấy ngón tay đã bị tổn thương, vết thương sâu đến thấy xương, nhìn căn phòng đầy máu này thì biết, nếu không phải vết thương quá sâu, sao có thể rơi nhiều máu như vậy?

Nàng không có phản đối câu móc mỉa kia của Giang Thu Ngư.

Trong lòng Giang Thu Ngư chậc chậc hai tiếng, ai nói nữ chính không biết yêu là gì, đây không phải là hiểu rất rõ sao?

Nàng không trả lời khẳng định trước mặt Ma tôn, nhưng là đánh động lòng người ở từng chi tiết nhỏ nhất.

Cách làm uyển chuyển hàm xúc này, nếu là đối mặt với một người không đủ tỉ mỉ, sợ là căn bản sẽ không phát hiện được nàng giấu vẻ mặt thâm tình dưới gương mặt lãnh đạm kia.

Nhưng hết lần này đến lần khác, Giang Thu Ngư lại là một người tâm tư cẩn thận, cao thủ tình trường.

Lâm Kinh Vi chắc chắc nàng có thể nhìn thấu được từng hành động của bản thân, vì thế nên từng bước cẩn thận, đem một Ma tôn si tình, lại vì tính cách của mình mà không thể to gan biểu thị yêu thương, diễn vai người thâm tình hướng nội đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Giang Thu Ngư nghĩ, ban đầu cản mình lại ở điện Thanh Sương, bây giờ tự tiện xông vào phòng Phó Tinh Dật, là chắc chắn biết mình muốn nàng làm như vậy sao?

Giống như ở điện Phục Kỳ, bản thân nhìn thấu được tâm tư của nàng vậy.

Khi đó, Lâm Kinh Vi muốn Giang Thu Ngư nổi điên, thế là Giang Thu Ngư làm làm, nhưng mong muốn của nàng.

Bây giờ, Giang Thu Ngư muốn nhìn Lâm Kinh Vi nổi điên vì mình, thế làm Lâm Kinh Vi cũng như mong muốn của nàng, làm ra đủ loại hành động không giống như tính cách của nàng ta.

Đã từ lâu Giang Thu Ngư không có gặp qua đối thủ như vậy, người tới ta đi, gợi lên nhiệt huyết hưng phấn cất giấu đã lâu trong người nàng.

Hệ thống cho nàng làm nhiệm vụ này đúng là rất có ý đồ!

Lâm Kinh Vi nhìn như vô dục vô cầu, tính tình lạnh nhạt, nhưng thực ra lại cực kỳ nắm rõ lòng người, co được giãn được, tùy tình huống có thể điều chỉnh hành động của bản thân, dạng người này đến đâu cũng sẽ là nhân tài hiếm gặp.

Trách không được đám lão già kia lại đồng ý phái nàng đến làm gián điệp, Lâm Kinh Vi chính là người thích hợp nhất.

Bản thân nàng sẽ không động tình, lại có thể khiến người khác động tâm vì nàng.

Đáng tiếc, nàng lại gặp phải Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư nghĩ đến đây, tháo vải băng trên tay phải ra, vết thương mới vừa rồi còn máu thịt đầm đìa, hiện tại chỉ còn lại mấy đường đỏ nhỏ.

Nàng sẽ không thực sự đem thân thể mình ra đùa giỡn, những vết thương này chỉ là vết thương bên ngoài bình thường.

Tu vi Giang Thu Ngư đã là Đại thừa đỉnh phong, thậm chí tu vi của nàng đã sớm vượt qua Đại thừa đỉnh phong rồi, đối với nàng mà nói, khôi phục những vết thương nhỏ thế này chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lâm Kinh Vi im lặng.

Nàng hình như không có bất kỳ lý do gì để có thể ngăn cản Giang Thu Ngư cùng phòng với Phó Tinh Dật.

Nhưng vì mệnh lệnh vừa rồi của Giang Thu Ngư, cho dù nàng có không muốn xem, cũng không thể không ở lại trong phòng, tận mắt nhìn Ma tôn và Phó Tinh Dật vui vẻ, cộng phó Vu sơn thế nào.

Lâm Kinh Vi trầm mặc đứng cách xa giường mấy bước, giống như gốc cây cổ thụ yên tĩnh cao ngạo, thà gãy chứ không cong.

Phù Nguyệt Lưu Quang lạnh lẽo di chuyển trên người nàng, kiếm khí bén nhọn, kiếm ý ẩn chứa đủ để có thể phá hủy hết tất cả hắc ám dơ bẩn.

Thanh Hành quân thế này, giống như một viên minh châu rơi xuống bùn đất, cho dù ở nơi âm u không thấy ánh sáng như Ma cung, vẫn có thể thanh lãnh tự phụ, tỏa ra ánh sáng thánh khiết trắng tinh.

Giang Thu Ngư ngồi xuống bên giường, phất phất tay, tấm màn màu đỏ rủ xuống, một giây sao, Phó Tinh Dật bị nàng nắm lấy cổ áo, quăng lên giường.

Hắn phát hiện bản thân lại không thể lên tiếng được!

Ngay cả người cũng cứng ngắt, giống như bị dây vải thô ráp trói cực kỳ chặt, ngay cả chuyện động đậy ngón tay cũng khó khăn.

Phó Tinh Dật chỉ có thể dùng sức mở to hai mắt, lúc này thật đúng là kêu trời không biết, kêu đất không hay, không ai có thể cứu hắn!

Giang Thu Ngư chán ghét lau đầu ngón tay, cho dù ngón tay của nàng cũng chưa chạm đến thân thể Phó Tinh Dật, nhưng tâm lý nàng vẫn là cảm thấy khó chịu.

Rất tốt, sự chán ghét của nàng với Phó Tinh Dật lại nâng thêm một tầm cao mới.

Giang Thu Ngư lập một phép che mắt trên màn sa, dù cho Lâm Kinh Vi chỉ đứng cách mấy bước, cũng không thể nào nhìn rõ cảnh tượng bên trong qua màn sa mỏng này.

Đương nhiên là không thể nào đụng tới nam chính!

Giang Thu Ngư không đợi Phó Tinh Dật giãy dụa, liền dùng một chưởng ma khí đánh ngất đối phương.

Nếu để nam chính thanh tỉnh chỉ làm ảnh hưởng đến nàng làm nhiệm vụ, giết cũng không giết được, chẳng bằng để cho hắn ngủ một giấc trước.

Phó Tinh Dật hôn mê bên cạnh nàng, Giang Thu Ngư tiện tay kéo chăn gấm bên cạnh trùm lên mặt Phó Tinh Dật, nhắm mắt làm ngơ.

Nàng đưa tay để lên mặt Phó Tinh Dật, ma khí lạnh lẽo chui vào ấn đường Phó Tinh Dật, gương mặt tuấn mỹ kia lập tức bị sương đen bao phủ, Phó Tinh Dật đang hôn mê cau mày, mặt mũi tràn đầy đau đớn.

Chỉ tiếc, một tấm chăn gấm che lại tất cả đau đớn của hắn, Giang Thu Ngư căn bản không biết lúc này biểu tình của hắn đau đớn thống khổ là loại nào.

Coi như có biết, nàng cũng sẽ không thèm để ý.

Ma khí nhập thể, Phó Tinh Dật vừa lạnh vừa đau, cho dù là đang hôn mê, cũng không nhịn được khẽ rên một tiếng, trong tiếng rên cũng bao hàm cả đau nhức khó nhịn.

Hắn hoàn toàn không chịu được cảm giác đau đớn kịch liệt như muốn bóp nát lục phủ ngủ tạng của mình, lúc này mới nhịn không được mà phát ra tiếng rên, chỉ là tình cảnh này, lại khiến người ta phải nghĩ nhiều.

Lâm Kinh Vi nhắm mắt lại, tiếng thở dốc đứt quãng kia càng thêm rõ ràng, quanh quẩn không ngừng bên tai, giống như âm ma không ngừng tấn công tinh thần, nhiễu loạn tâm trí của nàng, khiến nàng không thể niệm Thanh tâm quyết ra miệng được.

Chỉ cách mấy bước, có phải Ma tôn đã đạt được ước muốn?

Nàng thích Phó Tinh Dật như vậy, chắc là sẽ rất vui vẻ đi?

Chỉ là Lâm Kinh Vi vừa nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên là lỗ tai nhúc nhích của Ma tôn, gương mặt Ma tôn dán sát đầu vai nàng, ngủ ngon đến hai má đỏ hồng.

Nàng cũng sẽ lộ ra tai của nàng trước mặt Phó Tinh Dật sao?

Còn có mấy cái đuôi to mềm như tuyết kia nữa?

Nàng cũng sẽ quấn lấy đuôi lên người Phó Tinh Dật sao?

Giống như làm với mình rất nhiều lần kia.

Còn có bàn chân không xương trắng ngọc kia, cũng sẽ giẫm lên vai Phó Tinh Dật sao?

Nàng sẽ dung túng Phó Tinh Dật để lại trên gáy của nàng mấy vết đỏ kia sao?

Thậm chí là những nơi bản thân chưa từng biết tới?

Từ nay về sau, đây không còn là bí mật của mình mình nữa sao?

Nàng ở trước mặt Phó Tinh Dật, có phải nhu tình như nước, càng thêm động lòng người hơn cả trước mặt mình không?

Nàng còn phiền mình kỹ năng không đủ, chưa thể mang đến trải nghiệm vui vẻ cực hạn cho nàng không?

Lẽ nào Phó Tinh Dật có thể làm tốt hơn nàng sao?

Những vấn đề này không ngừng hiện lên trong đầu Lâm Kinh Vi, khiến đầu óc nàng quay cuồng, hơi thở hỗn loạn.

Tiếng thở dốc bên tai hình như càng thêm rõ ràng kịch liệt, Lâm Kinh Vi phút chốc mở mắt ra, ánh mắt có thêm sắc bén lạnh lùng, lóe ra ánh sáng, Phù Nguyệt Lưu Quang xuất hiện trên tay trái của nàng.

Tay phải Lâm Kinh Vi nắm chặt chuôi kiếm, không có chút nào do dự rút kiếm ra, ánh sáng màu xanh lưu chuyển trên thân kiếm khiến người ta hoa mắt, sát khí từ kiếm khí gào thét lốc xoáy, khiến đồ vật rơi lốp bốp đầy đất.

Gió xoáy thổi tóc dài của nàng phần phật, váy dài lưu tiên bị thổi đến bay phất phới, hai mắt Lâm Kinh Vi lóe lên, có dấu hiệu đột phá!

Ban đêm Ma cung không khác nhiều so với nhân tộc, trên cao treo một vầng trăng sáng, lúc mọi người cho rằng đây chỉ là một buổi đêm bình thường, thì bầu trời bỗng nhiên ầm ầm rung động, tiếng sấm ập tới.

Một đám Ma tộc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đều giật mình, tiếng sấm này không giống bình thường, giống như lôi kiếp lúc tu sĩ đột phá!

Là ai muốn đột phá?

Trong phòng, tay phải Lâm Kinh Vi cầm kiếm, mũi kiếm Phù Nguyệt Lưu Quang cực kỳ sắc bén, thẳng tắp chỉ về phía giường cách đó mấy bước.

Ánh mắt của nàng lạnh lẽo, thực hiện kiếm thức, cổ tay xoay chuyển, bổ một kiếm về phía giường trước mặt, ánh sáng sấm sét từ kiếm hiện ra sát ý mãnh liệt, trong cơn lốc xoáy giào thét, trực tiếp chém vỡ màn che và bốn cái cột giường trước mặt, bể nát tan tành.

Trên vách tường để lại mấy dấu kiếm, lung lay sắp đổ, đồ vật trong phòng cũng đã rơi đầy đất.

Phòng cưới đang êm đẹp, bị nàng biến thành ổ ăn mày.

Chiêu này tên là "Quang ảnh xuân phong", chính là chiêu thức Lâm Kinh Vi lĩnh ngộ lúc đang đánh nhau, lúc này nàng lại có đột phá mới, Quang ảnh xuân phong cũng càng có sát khí hơn trước, nếu không phải Lâm Kinh Vi cố ý khống chế, sợ là cung điện này cũng sẽ bị kiếm khí của nàng xoắn thành mảnh vụn.

Nàng làm xong những chuyện này, sắc mặt lại bình tĩnh hơn nhiều, hai tròng mắt yên lặng nhìn chăm chú Giang Thu Ngư trên giường, Phù Nguyệt Lưu Quang trong tay lắc lư kêu vang.

Lúc nàng phát điên, Giang Thu Ngư đã sớm dùng ma khí hộ thể, giờ khắc này đang ngồi ngay ngắn trên giường, quần áo chỉnh tề không chút tro bụi, khuôn mặt kiều diễm khác thường.

Chỉ là đáng thương Phó Tinh Dật không có gì hộ thể, thân thể bị tro bụi ập xuống mạnh mẽ, may mà trên mặt hắn có tấm chăn gấm Giang Thu Ngư tiện tay kéo đến, miễn cưỡng che được gương mặt kia.

Lâm Kinh Vi cầm kiếm, đối mặt với Giang Thu Ngư.

Nàng chú ý đến hai người trên giường quần áo đều còn chỉnh tề, cũng không có chút nào lộn xộn, ngay cả trang sức lộng lẫy Giang Thu Ngư đeo trên người cũng chưa được gỡ xuống, hồ ly đầu óc xấu xa ngồi ở trên giường, dùng quạt che lại nửa gương mặt, ý vị không rõ hừ một tiếng: "Ngươi muốn phá hủy Ma cung của ta sao?"

Lâm Kinh Vi nắm chặt kiếm trong tay: "Các ngươi...."

Nàng đã hiểu được, những âm thanh vừa rồi, là do Giang Thu Ngư cố ý làm ra, chỉ vì muốn buộc nàng ra tay mà thôi.

Giang Thu Ngư phẩy phẩy quạt gấm hoa trong tay, sợi tóc trước trán khẽ lay động, nàng cụp mắt xuống "Nếu Ma cung của ta bị phá hủy, ta sẽ rút xương lột da ngươi, bồi bổ cho Ma cung của ta."

Tiếng ầm ầm trên đỉnh đầu càng phát ra rõ ràng, giống như muốn đập sát vào màn tai mọi người, đối với lôi kiếp của tu sĩ Ma tộc cực kỳ kiêng kị, trong lôi kiếp đó chứa đựng sức mạnh đủ để bổ nát tất cả yêu ma.

Tất cả mọi người đều đi tìm chỗ nấp.

Ma cung vừa rồi còn náo nhiệt nháy mắt trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng ầm nặng nề đinh tai nhức óc.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân, Tinh Oánh chạy vào phòng "Tôn thượng!"

Tu vi của nàng cũng không cao, bị lôi kiếp dòa đến gương mặt tái nhợt, nhưng vẫn chạy đến, sợ tôn thượng gặp nguy hiểm.

Giang Thu Ngư dùng ma khí ngưng tụ thì một vòng hộ thể, ngăn chặn uy áp của lôi kiếp cho nàng.

Sắc mặt của Tinh Oánh tốt hơn một chút, trong tay nàng cầm vũ khí, kiêng kị nhìn về phía Lâm Kinh Vi.

Người này chẳng lẽ muốn thương tổn tôn thượng?

Lâm Kinh Vi cũng không ngờ đột phá của nàng lại đến nhanh như vậy, độ kiếp ở Ma cung, sợ là nàng chính là tu sĩ đầu tiên làm được.

Giang Thu Ngư nói không sai, nếu nàng còn ở lại đây, chỉ sợ lôi kiếp sẽ đập nát tất cả cung điện xung quanh, khi đó mới thực sự là khiến Giang Thu Ngư tức giận.

Chỉ là Lâm Kinh Vi cũng không nghĩ ra bản thân rốt cuộc nên đi đâu đột kiếp, nàng có thể rời được Ma cung sao?

Kiếm tu từ trước đến nay trầm ổn như núi, bất động thanh sắc lại có chút mờ mịt, không biết phải làm sao.

Giang Thu Ngư yếu ớt thở dài.

Nàng lách mình rời khỏi giường, cũng không quan tâm tới sống chết của Phó Tinh Dật, một chụp bắt được cổ tay Lâm Kinh Vi, mang người rời khỏi Ma cung.

Tinh Oánh cắn cắn môi, lo âu nhìn phương hướng hai người rời đi, tôn thượng muốn dẫn Lâm Kinh Vi ra ngoài thành độ kiếp sao?

Đúng là Giang Thu Ngư đưa Lâm Kinh Vi ra ngoài thành, cách thành trì phồn hoa náo nhiệt, ở đây hoàn toàn yên tĩnh, cây cối cao lớn, rậm rạp ẩm thấp, không nhìn thấy một tia ánh sáng.

Giang Thu Ngư mang Lâm Kinh Vi tìm một chỗ xem như là trống trải, nàng buông cổ tay Lâm Kinh Vi ra, bản thân lùi lại hơn năm mươi thước, nhảy lên một nhánh cây cổ thụ, sâu kín quan sát nàng ấy.

Lâm Kinh Vi thở sâu, tay trái làm pháp quyết, tay phải cầm kiếm, mũi kiếm chỉ vào mặt đất, mang theo khí thế cực mạnh không thể xâm phạm.

Lốc xoáy phầng phật lên váy nàng, giống như là hoa sen trong bóng tối, hút đầy ánh sáng mặt trăng, thẳng tấp độc lập, cao ngạo thánh khiết.

Giang Thu Ngư đứng cách đó mấy chục thước, nhìn thấy thần sắc trầm tĩnh rõ ràng trên mặt nàng ấy, giương mặt không chút sợ hãi, khí thế cũng không rơi xuống thế yếu khi đối mặt với lôi kiếp.

Đây mới là khí tràng và quyết đoán mà nhân vật chính nên có.

Giang Thu Như phe phẩy cây quạt, vuốt vuột một viên lưu ảnh thạch trong tay.

Hệ thống hỏi nàng: [Lúc này ngươi cầm lưu ảnh thạch ra làm gì?]

Giang Thu Ngư: "Chờ chút nữa nàng chấp nhận lôi kiếp xong, nhất định sẽ rất chật vật, ta lưu lại hình ảnh xấu của nàng."

Hệ thống: [.....]

[Ngươi có muốn đứng xa chút nữa không?]

Khoảng cách này có chút gần, sẽ dễ dàng bị lôi kiếp liên lụy, coi như tu vi Giang Thu Ngư là Đại Thừa kỳ đỉnh phong, cũng không thể xem thường uy lực của lôi kiếp.

Huống chi nhân vật chính độ kiếp, có thể dùng lẽ thường để suy nghĩ sao?

Lôi kiếp của nhân vật chính nhất định phải lợi hại hơn người bình thường mấy phần.

Giang Thu Ngư vui vẻ: "Ngươi đang lo lắng cho ta sao?"

Hệ thống: ....

Đánh chết ngươi đi!

Hệ thống không nói, cho đến bây giờ, xem như là nó cũng đã nhìn ra, vị ký chủ này không làm chuyện gì mà nàng không nắm chắc, nàng đã dám ở lại đây, nhất định là có lý do của nàng.

Nó không nói lời nào, Giang Thu Ngư lại muốn chủ động trêu chọc nó: "Ngươi nói xem, ta có nên chuẩn bị một bộ y phục mới không?"

Hệ thống: [???]

[Chuẩn bị cái này làm gì?]

"Lỡ như y phục nữ chủ bị lôi kiếp phá nát, ta cũng chuẩn bị xong y phục để che đậy thân thể của nàng rồi."

Hệ thống: Nhìn ngươi có vẻ rất hưng phấn.

"Đúng rồi." Giang Thu Ngư nói, "Lỡ như cảnh tượng y phục không đủ che thân bị ta lưu lại, chắc hẳn là sẽ không tức giận đến mức bay đến rút kiếm giết ta đi?"

Hệ thống: [Ngươi có thể thử một chút]

Hệ thống: [ :) ]

Ngay lúc Giang Thu Ngư và hệ thống đang trao đổi vui vẻ, thì lôi kiếp xoay quanh Lâm Kinh Vi nửa ngày rốt cuộc cũng bổ xuống đỉnh đầu nàng, mang theo khí khế mạnh mẽ không thể ngăn cản!

Lôi kiếp mạnh mẽ chiếu sáng cả một vùng đất trời này, Giang Thu Ngư híp híp mắt, dùng quạt che mặt, trên đỉnh đầu đột ngột xuất hiện một cái ô tỏa ra ánh sáng óng ánh.

Vật này chính là một pháp khí khác của Giang Thu Ngư, tên là Nguyệt Lưu Huy.

Cả chiếc cô được chế tạo từ da của giao nhân, mỏng mà trong suốt, vầng sáng lưu chuyển, như ánh mặt trời. Mỗi một nan ô đều có một dây giao châu, mặc dù nhỏ hơn nhiều so với tám giao châu trên giường, nhưng vẫn lóa mắt như vậy.

Cho dù là bung ra giữa trời nắng, cũng có thể nhìn thấy tia sáng óng ánh tỏa ra từ mấy quả giao châu này. (độ sáng giao châu 4000nits à =)))

Lúc này, Nguyệt Lưu Huy chiếu sáng một mảnh đất trời này, nó treo trên đỉnh đầu Giang Thu Ngư, tỏa ra ánh sáng nhu hòa, thay Giang Thu Ngư chặn lại lôi kiếp hung hăn khí thế kia.

Giang Thu Ngư giống như đang tắm dưới ánh trăng, thân ảnh nửa ẩn nửa hiện, một thân áo đỏ xỏa xuống bay bổng giữa không trung, giống như bức họa trong giấc mộng không thể chạm đến được.

Lâm Kinh Vi chỉ liếc mắt một cách vội vàng, sau đó liền chuyên tâm đối kháng với lôi kiếp của mình.

Sau khi nàng được Phù Nguyệt Lưu Quang chọn, trong lúc tu tập đã lãnh ngộ một bộ kiếm pháp, Lâm Kinh Vi đã đặt tên là <<Tễ Tuyết kiếm pháp>>.

Chiêu "Quang ảnh xuân phong" vừa rồi, chính là một chiêu thức trong <<Tễ Tuyết kiếm pháp>>

Lâm Kinh Vi mang theo kiếm, không tránh không né, kiếm khí hình thành một vòng cung che lại, trực tiếp đối đầu với lôi kiếp, va chạm với tia chớp cực lớn bổ đến.

Giờ khắc này bạo phát ra ánh sáng khiến người khác không dám nhìn thẳng, ngay cả Giang Thu Ngư cũng nhắm nghiền hai mắt, nghẹo cổ sang một bên, Nguyệt Lưu Huy càng tăng thêm ánh sáng, đem âm thanh va chạm cực lớn của lôi kiếp và kiếm khí vững vàng ngăn cản ở bên ngoài.

Ánh sáng trắng dần tiêu tán, Giang Thu Ngư nhíu mắt nhìn đến, thấy ổng tay áo của Lâm Kinh Vi bị thổi đến bay phấp phới, tóc của nàng ta hình như hơi lộn xộn một chút, sắc mặt càng thêm lạnh nhạt, gần như là muốn đóng băng đến nơi.

Xung quanh thân thể của Lâm Kinh Vi được bao bọc bới kiếm khí hủy diệt trời đất của Phù Nguyệt Lưu Quang, kiếm ý bên trong tràn đầy sát khí, Lâm Kinh Vi lúc này, giống như đã trở thành một thanh kiếm sắc bén, đã đạt đến trạng thái người kiếm hợp nhất.

Cây cối xung quanh ngã rạp một mảnh, tro bụi bay tứ tung, nhưng lại không để lại chút dấu vết nào trên y phục của nàng.

So với bộ dạng Giang Thu Ngư tưởng tượng hoàn toàn tương phản.

Nàng tiếc nuối thở dài, quả nhiên là nữ chính nha.

Người ta độ kiếp có thể còn sống đã là may mắn, có thể hình dung bình thường bằng kiểu chật vật, tóc tai bù xù, bị thiên lôi đánh đến đen thành than.

Nhân vật chính độ kiếp, tro bụi cũng không dính tới, chỉ là sợi tóc hơi loạn một chút thôi.

Nhưng mà lúc này chỉ mới là lôi kiếp đầu tiên, lôi kiếp kế đến còn mạnh mẽ hơn nhiều, Lâm Kinh Vi chưa chắc có thể duy trì được ưu nhã thanh tĩnh như thời khắc này.

Giang Thu Ngư phe phẩy quạt, cực kỳ mong đợi.

Lâm Kinh Vi từ Nguyên Anh kỳ tiến đến Hợp Thể kỳ, cần trải qua tổng cộng sáu sáu ba mươi sáu đạo lôi kiếp.

Giang Thu Ngư ngáp một cái, có chút hối hận khi không để đồ ăn vặt trong Càn Khôn Giới, tình cảnh này, trong miệng không nhai cái gì, cảm giác không có gì hay.

Lâm Kinh Vi độ kiếp trong Ma cung, việc này cũng không cần Hạ Vân Kỳ biết, nhưng là Giang Thu Ngư muốn giấu, thì Lâm Kinh Vi cũng sẽ chủ động báo cho Hạ Vân Kỳ thôi.

Chưa nói đến chuyện Phượng Án và Phó Trường Lưu vẫn còn ở đây.

Lôi kiếp của tu sĩ khác với lôi kiếp của ma tộc, đám người vừa nhìn liền biết.

Chờ Hạ Vân Kỳ đưa những đồ Giang Thu Ngư muốn đến xong, nàng có thể đưa Lâm Kinh Vi ra khỏi ma giới tìm những thứ khác.

Gần đây Giang Thu Ngư vẫn luôn suy tính một sự kiện, nàng và Lâm Kinh Vi nhất định là cần phải che giấu tung tích, khuôn mặt vẫn có thể dễ giải quyết, chỉ là Thanh Hành quân nổi danh khắp thiên hạ, thanh Phù Nguyệt Lưu Quang kia người người điều biết, nàng còn phải tiện tay tìm cho Lâm Kinh Vi một pháp khí mới mới được.

Giang Thu Ngư tìm khắp kho của mình, mới tìm được mấy món pháp khí thích hợp, đang do dự không biết nên chọn cái nào.

Được rồi, chờ Lâm Kinh Vi độ kiếp xong, để tự nàng ta chọn đi.

Tuy rằng Lâm Kinh Vi đột nhiên đột phá, nhưng nàng đã ở Nguyên Anh đỉnh phong nửa năm, căn cơ bền vững, độ kiếp coi như thuận lợi.

Sau nửa canh giờ.

Xung quanh cây đổ một mảng, khắp nơi đều là tàn nhánh lá vụn, chỗ Lâm Kinh Vi đứng xuất hiện một cái hố to, xung quanh là vô số hố nhỏ, mặt đất nhìn qua lồi lõm vô cùng.

Độ kiếp xong kiếm tu cầm theo bản mệnh kiếm pháp, y phục xốc xếch nhảy lên khỏi hố.

Bên môi nàng tràn ra một sợi tơ máu, trên thân cũng đầy vết thương lớn nhỏ, váy tiên hoa lệ rách mấy lỗ, nhìn qua cực kỳ chật vật.

Chỉ có đôi mắt kia, sáng tỏ trong suốt, càng thêm kiên định trầm tĩnh.

Giang Thu Ngư thu quạt, nhảy lên ôm lấy cán Nguyệt Lưu Huy, nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Nàng giơ dù, cách một khoảng, quan sát cả người Lâm Kinh Vi một lúc, sau đó ngoắc ngoắc ngón tay, giống như triệu hồi một chú chó trung thành: "Đến đây."

Lâm Kinh Vi lách mình bay về phía nàng, rơi xuống đất cách Giang Thu Ngư mấy bước, kiếm trong tay đã tra lại vào vỏ, nàng cầm kiếm, không cảm thấy bản thân mình có gì chật vật.

Giang Thu Ngư mỉm cười, duỗi đầu ngón tay, chọc vào vết thương trên cánh tay của Lâm Kinh Vi, móng tay bén nhọt đâm vào vết thương chảy máu, đầu ngón tay nhuộm một vết hồng tươi đẹp.

Mặt Lâm Kinh Vi không đổi sắc, giống như không hề có gì đau đớn.

Giang Thu Như giống như cũng không cảm thấy cử động của mình có gì quá đáng, ngón tay dính máu của nàng bôi lên mặt Lâm Kinh Vi, khiến người này càng thêm mỏng manh yếu đuối, giống như một giây sau đó liền trọng thương hôn mê.

Giang Thu Ngư nghĩ, mỹ nhân hao tổn cũng rất tốt.

Mỹ nhân thanh lãnh không cho phép kẻ khác khinh nhờn, sau khi chiến đấu đấu hao tổn càng kích thích hơn!

Ánh mắt Giang Thu Ngư nhìn từ mặt Lâm Kinh Vi xuống, dừng ở đan điền của đối phương thật lâu: "Hợp Thể kỳ sao...."

Dùng làm lô đỉnh, chẳng phải càng thuận tiện hơn?

Lâm Kinh Vi còn chưa lấy lại tinh thần từ trong hung hiểm, kiếm khí vẫn lạnh thấu xương quanh quẩn, nàng bất chấp vết thương trên người vẫn đang chảy máu, mở miệng hỏi: "Ngươi còn muốn tiếp tục không?"

Giang Thu Ngư sửng sốt một chút, suy nghĩ của nữ chính có chút táo bạo nha, nàng đang đàm luận cảnh giới tu vi với nàng ta, mà trong đầu nàng ta đều chỉ là chuyện hợp phòng.

"Ngươi đã phá hủy tân phòng của ta và Phó lang, còn thế nào ngủ được?"

Mặt Lâm Kinh Vi đầy vẻ đương nhiên, không cảm thấy ngượng ngùng chút nào, nàng thu kiếm lại: "Muốn trở về sao?"

Quả thật so với chủ nhân của Ma cung Giang Thu Ngư nàng còn muốn đủ động nhiệt tình hơn.

Giang Thu Ngư có chút muốn cười, giao châu che lại giương mặt nàng, mỹ nhân che dù ngẩng đầu, ý cười yêu kiều, dung mạo tuyệt diễm nhìn lên kiếm tu trước mặt, khiến người ta cảm thấy một trận choáng đầu.

Tim Lâm Kinh Vi khẽ đập nhanh "Ta cũng không phải cố ý phá hư chuyện tốt của ngươi."

Giang Thu Ngư thầm nghĩ, lời này ngươi nói không tự thấy trái lương tâm sao?

Nhưng mà Lâm Kinh Vi đã dùng hành động thực tế chứng minh tâm ý của nàng, Giang Thu Ngư cũng nên tha cho nàng một lần, như vậy mới đúng là có tiến có lùi, miễn cho cứ ép người, sẽ mất đi thú vui.

Nàng nắm lấy đai lưng màu xanh nhạt bên hông Lâm Kinh Vi, kéo người về phía mình, Lâm Kinh Vi vôi vàng không kịp chuẩn bị xông vào tán dù, hơi cụp mắt nhìn Giang Thu Ngư, dù đầu tóc có chút lộn xộn, nhưng cũng không làm tổn hại mỹ mạo của nàng chút nào.

Giang Thu Ngư ôm lấy thắt lưng của nàng, thanh âm giống như ngậm mật, mang theo chút thở dài sâu kín: "Ngươi đã phá hủy tân phòng của ta với Phó lang, đêm nay sợ là ta không thể sủng hạnh được hắn...."

Hơi thở Lâm Kinh Vi hơi ngưng lại, bộ dáng phục tùng nhìn chăm chăm đôi mắt Giang Thu Ngư, nàng có một loại dự cảm, lời Giang Thu Ngư sắp nói, càng quan trọng hơn đối với nàng.

Giang Thu Ngư buông tay đang nắm đai lưng của nàng ấy, đầu ngón tay bò về sau, ôm vào lưng Lâm Kinh Vi, nàng nghiêng đầu, gương mặt nhẹ khẽ tựa lên vai kiếm tu, bộ dáng nhu tình như nước, tư thế thẹn thùng không thể tả.

"Chỉ có thể cùng ngươi xem thoại bản."

Lâm Kinh Vi cụp mắt nhìn xuống, Giang Thu Ngư nhướng lên, một đôi mắt hồ ly trong suốt động lòng người, mềm đến mức có thể bóp ra nước, môi nàng khẽ nhếch hỏi "Có được không?"

Nhịp tim Lâm Kinh Vi như sấm, thân thể thẳng tắp, hai tay xuôi xuống bên người, không dám động đậy.

"Được." Nàng khàn giọng trả lời.

Đôi môi Giang Thu Ngư tràn ra hai tiếng cười khẽ, thanh thúy êm tai, như ngậm tình ý, khiến người nghe xương cốt mềm nhũn.

"Thật ngoan."

Nàng thở dài một tiếng, giống như người không có xương cốt, thu Nguyệt Lưu Huy lại, mềm nhũn dựa vào ngực Lâm Kinh Vi, hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, "Ngươi dẫn ta về Ma cung đi."

Một cử động nhỏ Lâm Kinh Vi cũng không dám làm, hai tay cũng không biết nên đặt ở đâu, Giang Thu Ngư rất ít khi đối với nàng dịu dàng như vậy, nhất thời Lâm Kinh Vi lại có chút không biết phải phản ứng như thế nào.

Thân thể nữ nhân trong ngực uyển chuyển động lòng người, tản ra mùi thơm cực kỳ ngào ngạt, mềm đến giống như một vũng nước, nhưng lại có cảm xúc ấm áp cực kỳ, nắm lấy đều sợ vụt mất.

Lâm Kinh Vi thường thấy bộ dáng cao cao tại thượng của Giang Thu Ngư, đôi khi cũng thấy qua bộ dáng mỏng manh không nơi nương tựa của Giang Thu Như, như bộ dáng nhu tình như nước, mềm giọng làm nũng như vậy, lại là lần đầu.

Cổ họng của nàng giật giật, đem tay thăm dò đặt ở sau lưng Giang Thu Ngư, nhẹ nhàng vòng quanh thân thể của nàng: "Ta không biết đường."

Giang Thu Ngư giống như cực kỳ mệt mỏi, đôi mắt khép hờ, đầu ngón tay sờ soạng một chút trên lưng Lâm Kinh Vi, cảm nhận được cánh tay đang ôm lấy mình chớp mắt cứng ngắt, tâm tình Giang Thu Ngư cực tốt "Ta sẽ nói cho ngươi."

Nàng giống như căn bản không quan tâm Lâm Kinh Vi sẽ thừa cơ ghi nhớ địa hình Hư Cảnh, thần sắc mệt mỏi kéo ngón tay chỉ về một phía "Đi về phía bên kia."

Lâm Kinh Vi ừ một tiếng, gọi Phù Nguyệt Lưu Quang ra, thân kiếm lớn hơn mấy lần, vững vàng ngừng giữa không trung.

Lâm Kinh Vi ôm hồ ly trong ngực, nhảy lên Phù Nguyệt Lưu Quang, ngự kiếm bay về phía Giang Thu Ngư chỉ.

Dưới chân Nguyên Thành đen kịt một mảnh, chỉ có chút ánh sáng mơ hồ le lói.

Ma giới lấy ranh giới là đầm lầy Vân Chiếu, chỉ cần còn trong phạm vi của đầm lầy Vân Chiếu, đều có thể được xem là Ma giới.

Nhưng toàn bộ đầm lầy lại bị chia cắt thành năm phần, Hư Cảnh nằm ở trung tâm, diện tích cũng không lớn, chỉ có một tòa thành duy nhất, Ma Cung là ở dưới Nguyên Thành.

Lâm Kinh Vi mang theo Giang Thu Ngư ngự kiếm phi hành phía trên Nguyên Thành, trong thành một mảnh đen kịt.

Ma tộc không giống nhân tộc, ban đêm nhất định phải đốt đèn mới nhìn thấy đường, bọn họ có thể thấy rõ mọi vật vào ban đêm, nên không cần đến đèn chiếu sáng.

Giang Thu Ngư chỉ vào một chỗ nói cho Lâm Kinh Vi: "Kia là cửa vào Nguyên Thành."

Lâm Kinh Vi không trả lời lại.

Nàng không biết vì sao Giang Thu Ngư lại tự nhiên nói với nàng những chuyện này, là thuận miệng nói, hay là cố ý thăm dò?

Hình như Giang Thu Ngư chỉ là thuận tay chỉ một cái, sau khi nói xong câu đó, nàng lại không mở miệng nói tiếp, chỉ miễn cưỡng dựa lên người Lâm Kinh Vi, hấp thu khí tức ấm áp trên người đối phương.

Hai người rất nhanh trở về đến Ma cung, có Giang Thu Ngư ở đây, các nàng vẫn chưa bị bất luận kẻ nào phát hiện, trực tiếp trở về điện Thanh Sương.

Chân vừa rơi xuống đất, Giang Thu Ngư liền đẩy Lâm Kinh Vi ra, phân phó nói: "Để Giảo Nguyệt chuẩn bị y phục cho ta, ta muốn tắm rửa."

Lâm Kinh Vi thu kiếm, "Vâng."

Giảo Nguyệt đã sớm biết tình huống bên trong phòng, nàng đoán được tôn thượng sẽ về điện Thanh Sương, đã đứng chờ ở cửa hồi lâu.

Lâm Kinh Vi mở cửa ra, liền nhìn thấy thần sắc lo lắng đi tới đi lui của Giảo Nguyệt, lúc nhìn thấy toàn thân của nàng, biểu tình có chút ngây người ra.

"Tôn thượng đâu?" Nàng ta hỏi.

Lâm Kinh Vi nói với nàng ta mệnh lệnh của Giang Thu Ngư, Giảo Nguyệt xách váy, vội vội vàng vàng rời đi.

Mặc dù phục Giang Thu Ngư không có dính chút tro bụi nào, nhưng sù sao cũng đứng dưới cuồng phong bão cát một canh giờ, tâm lý rất khó chịu, nhất định phải đi tắm tịnh thân.

Nàng cũng mang Lâm Kinh Vi theo.

Vẫn là tắm ở linh tuyền ngày trước, Giang Thu Ngư khoan khoái đắm mình trong nước, Lâm Kinh Vi thay nàng vén tóc dài sau lưng lên, thần sắc nghiêm túc.

Giang Thu Ngư từ từ nhắm hai mắt, bên trong tiếng nói có giọng mũi kèm mấy phần rầu rĩ: "Xuống đây."

Dù sao cũng không phải là lần đầu, Lâm Kinh Vi xuống nước, nửa người đều ngâm vào làn nước ấm áp.

Giang Thu Ngư mở mắt ra, người này lại rất chủ động, không sợ bị nàng thừa cơ đánh lén chút nào sao.

Hai người mỗi người chiếm một chỗ, cũng không có can thiệp lẫn nhau.

Sau khi tắm rửa xong, Giang Thu Ngư khoác lên một áo khoác mỏng, trở về điện Thanh Sương.

Lâm Kinh Vi cũng thay y phục, áo trong trắng như tuyết bị hơi nước mờ mịt xông đến ẩm ướt, dán chặt lên người, vòn eo nhỏ giống như không chịu nổi một cái niết.

Giang Thu Ngư liếc qua, thầm nghĩ người này chỉ là nhìn có vẻ đơn bạc, nhưng kiếm tu thì có người nào là yếu đâu?

Vòng eo nhỏ nhắn kia, lại có một tầng cơ bắp mỏng manh, sức lực cực lớn, cánh tay ôm lấy nàng cũng bình ổn có lực, đoán chừng ôm nàng cũng không tốn chút sức lực nào, ôm đi mấy dặm cũng không thở dốc.

Giang Thu Ngư ngồi trước gương, chờ Lâm Kinh Vi đến chải đầu thay nàng, người ở tu chân giới thật tốt, tắm rửa xong không sợ trúng gió, chỉ cần tiện tay làm một cái pháp quyết, sẽ khiến cả người khô ráo.

Sau khi Giang Thu Ngư biến thành hồ ly, đối với lông của bản thân cực kỳ coi trọng, liên quan đến chuyện đầu tóc cũng yêu quý cực kỳ, tóc đen bóng mượt mềm mại, còn đẹp hơn người mẫu quảng cáo dầu gội.

Nàng sờ sờ tóc của mình, không ngay, còn phải chải một cái.

Lầm Kinh Vi đứng sau lưng này, giúp nàng chải tóc.

Một màn này cực kỳ ấm áp, hai người một đứng một ngồi, giống như đạo lữ đã ân ái nhiều năm, tình ý tràn đầy.

Nhưng trong lòng Giang Thu Ngư rõ ràng, Lâm Kinh Vi nhường nhịn thỏa hiệp đủ kiểu với nàng, vốn dĩ là vì có mưu đồ.

Mà nàng, cũng có mục đích khác.

Các nàng giống như vợ chồng đồng sàn dị mộng, mỗi người đều có lòng riêng, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn ra bộ dáng ân ái.

Giang Thu Ngư nhìn Lâm Kinh Vi trong gương, đột nhiên hỏi: "Ngươi muốn rời khỏi Ma cung không?"

Động tác chải tóc của Lâm Kinh Vi ngưng một chút, nhìn về gương mặt Giang Thu Ngư trong gương "Ngươi muốn thả ta đi sao?"

Giang Thu Ngư vuốt vuốt trâm cài tóc trong tay "Từ trước đến giờ ta không ép buộc ai."

Hệ thống: [??]

[Sao ngươi có thể nói ra lời này được?!]

Giang Thu Ngư không để ý đến nó, chỉ tiếp tục nói: "Nếu ngươi muốn đi, ta tuyệt đối sẽ không cản ngươi."

Lâm Kinh Vi không trực tiếp trả lời là muốn hay không, nàng buông lược ngọc trong tay xuống, nửa quỳ bên chân Giang Thu Ngư, ngửa đầu nhìn nàng, cực kỳ trịnh trọng hỏi: "Ngươi không quan tâm ta nữa sao?"

Hiểu rõ quá ha.

Lầm Kinh Vi thật ra rất âm hiểu việc ném vấn đề lại cho nàng.

Giang Thu Ngư nhìn về phía đầu ngón tay mình, trên đầu ngón tay còn để lại vết sẹo sau khi bị thường, một đường dây đỏ nhàn nhạt, nàng níu lấy cằm Lâm Kinh Vi "Làm sao ta lại không cần ngươi chứ."

"Ta muốn đưa ngươi rời khỏi Ma cung, ngươi có nguyện ý hay không?"

Lúc này Lâm Kinh Vi không có né tránh vấn đề của nàng, nàng gật gật đầu, sau mấy cái hít thở, lại giống như lơ đãng hỏi: "Ngươi có mang theo Phó đạo hữu không?"

Giang Thu Ngư: "Để xem tâm tình đã."

Nàng vuốt ve khóe môi Lâm Kinh Vi "Chỉ là, ta sợ ngươi rời khỏi Ma cung, giống như cá về biển lớn, một đi không trở lại."

Lâm Kinh Vi không trả lời, đương nhiên nàng không có khả năng rời khỏi Giang Thu Ngư, chỉ là lời này nàng không thể công khai nói cho đối phương biết.

Giang Thu Ngư cũng chưa chắc cần câu trả lời của nàng.

Người này ấn môi của nàng, cười đến cực kỳ đẹp mắt, "Cho nên, ta muốn cùng ngươi kết một khế ước chủ tớ."

Giang Thu Ngư chắc chắn Lâm Kinh Vi sẽ không từ chối, bởi vì nàng không có lý do để từ chối mình.

Mặc dù nàng có gieo Con Rối Tơ Tình vào cơ thể Lâm Kinh Vi, bảo đảm Lâm Kinh Vi có thể ngoan ngoãn nghe lời.

Nhưng bản thân Lâm Kinh Vi cũng không biết rõ tình hình.

Nếu như Giang Thu Ngư không làm gì, mà dám mang Lâm Kinh Vi rời Ma cung, Lâm Kinh Vi chắc chắn sẽ nghi ngờ.

Vì diễn trò đúng chỗ, đồng thời cũng muốn bỏ đi nghi ngờ của Lâm Kinh Vi đối với chuyện này, nàng không thể không ký một khế ước chủ tớ với Lâm Kinh Vi.

Lâm Kinh Vi trầm mặc thật lâu, chậm rãi gật gật đầu, "Được."

Nàng an tĩnh nhìn chăm chú lên Giang Thu Ngư, giống như cho dù Giang Thu Ngư có làm cái gì với nàng, nàng cũng đều sẽ tiếp nhận mà không chút do dự nào.

Giang Thu Ngư cắn nát đầu ngón tay mình, đem máu nhỏ ra điểm giữa mày Lâm Kinh Vi, trong phút chốc, ánh sáng màu đỏ phát ra, máu đỏ thấm vào trán Lâm Kinh Vi, biến mất.

Lâm Kinh Vi cảm giác có một cảm giác trói buộc vô hình trong người mình, nàng và Giang Thu Ngư giống như đã có một mối liên hệ nào đó, đây là khế ước độc nhất của các nàng.

Giang Thu Ngư thở ra một hơi, cuối cùng cũng chuẩn bị xong chuyện rời khỏi Ma cung, tiếp theo chỉ cần chờ Hạ Vân Kỳ đưa đồ đến.

Nàng đứng dậy, đi đến giường êm, nửa người mềm nhũn tựa vào đầu gường, vẫy vẫy tay với Lâm Kinh Vi vẫn còn quỳ trước bàn trang điểm.

Hai đôi tai hồ ly chui lên, đuôi to sau lưng cũng không cam lòng yếu thế lắc lư quanh bắp chân nàng.

Giang Thu Ngư bỏ qua cái đuôi nghịch ngợm của mình, tóc đen xỏa tung, mị nhãn như tơ:

"Không phải nói xem không hiểu thoại bản sao."

"Đến đây, ta cùng ngươi xem."

___________________________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu Vi: Thực sự là xem không hiểu mà, không phải đang cố ý lừa gạt lão bà đâu QVQ

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro