Chương 27: Ma Giới

Lâm Kinh Vi đứng dậy, thân thể lại có chút đau nhức cứng đờ.

Trước kia vào thời điểm nàng mới bắt đầu tu hành, thường xuyên phải luyện kiếm luyện cả ngày, khi đó thậm chí còn không có pháp khí bản mệnh, dùng chính là loại kiếm được Thanh Hà Kiếm Phái thống nhất phát cho đệ tử nhập môn, vừa cồng kềnh lại thô cùn. Lâm Kinh Vi thường thường luyện đến mức bàn tay vừa đau buốt lại nhức, cánh tay thì thậm chí còn nâng không nổi lên, toàn thân đều đau đến không dám động đậy.

Nhưng vẫn là phải kiên trì.

May mắn là nàng thiên phú trác tuyệt, rất nhanh đã lĩnh ngộ công pháp từ chỗ Sư Tôn chỉ dạy, sau khi dẫn khí nhập thể có linh lực chữa trị, thân thể cũng từ đó dần dần không cảm thấy đau nhức  khó chịu.

Về sau khi tu vi ngày càng thâm tiến, càng là không có người có thể làm nàng bị thương đến tình trạng đưa tay cũng khó khăn, huống chi nàng có đống lớn đống nhỏ linh đan diệu dược, chữa trị thương thế cũng chỉ là một chuyện nhỏ đơn giản mà thôi.

Nhưng lúc này, Lâm Kinh Vi lại có loại cảm giác đau nhức bất lực không thể hành động hệt như lúc xưa khi nàng mấy tuổi sau khi cầm cây kiếm cồng kềnh kia lặp lại hơn vạn lần động tác chém đi chém lại.

Nàng từng bước một đi về hướng Giang Thu Ngư trên giường, hai lỗ tai hồ yêu kia liền cảnh giác mà run lên, lông tơ phía trên theo gió nhẹ nhàng phiêu động, ở giữa lông tóc dày đặc che giấu da thịt tinh tế non mềm, sờ tới sờ lui cảm giác giống như sờ vào áng mây mềm mại thích vô cùng.

Lâm Kinh Vi cảm nhận được một thân lông tơ tuyết trắng kia, nàng ngồi xuống bên cạnh giường, từ trong nhẫn chứa đồ lấy ra sách mà Giang Chỉ Đào sai người mang lại.

Sách nhìn qua vẫn là mới, nhìn không có bao nhiêu vết tích được lật qua lật lại, thậm chí có khi Lâm Kinh Vi còn chưa cả mở ra xem.

Cái người này ngoài miệng thì nói không hiểu, nhưng thực ra căn bản chưa từng mở ra xem.

Kiếm Tu cũng không cảm thấy thẹn thùng hay xấu hổ khi bị người khác nhìn thấu, nàng tiện tay cầm lấy một cuốn, lật ra trang sách liền thấy một bức tranh tinh xảo.

Trên giường giữa tầng tầng lớp lớp màn che bồng bềnh, hai nữ tử mặc cái yếm đỏ ôm chặt lấy nhau, cùng tìm kiếm miền Vu Sơn cực lạc.

Lâm Kinh Vi thoáng chốc mím chặt cánh môi , gần như là trong chốc lát, vành tai hiện lên một mảnh ửng đỏ, lại xu thế có càng lúc càng tiên diễm.

Bức tranh này cực kì đơn giản lại dễ hiểu, đến chỗ nhỏ bé cũng tỉ mỉ tinh mỹ mười phần, lại còn cẩn thận dùng màu sắc thể hiện, để người vừa nhìn liền biết là có ý gì.

Lâm Kinh Vi bảo mình xem không hiểu thật ra là đang gạt Giang Thu Ngư, thực tế nàng căn bản còn không có mở ra nhìn qua.

Nếu là nàng thật sự đã nhìn qua, tuyệt đối sẽ không mở ra xem ngay trước mặt Giang Thu Ngư.

Khớp xương rõ ràng, ngón tay trắng thuần chăm chú giữ lấy một trang giấy, Lâm Kinh Vi ngại ngùng một lật sang trang tiếp theo, nhưng lại lo lắng trang kế tiếp sẽ càng thêm rõ ràng, nhất thời cả người cứng đờ.

Đúng vào lúc này, một thân thể nữ tử mềm mại từ phía sau dán tại trên lưng của nàng, hai cánh tay trắng nõn như ngó sen khoác lên đầu vai của nàng, theo đó bên tai bỗng nhiên xuất hiện một hơi thở nóng bỏng, trang sách trước mặt Lâm Kinh Vi bị người dùng đầu ngón tay chạm vào một cái.

Giang Thu Ngư thật sự giống hồ yêu hút dương khí của người, trên có hai lỗ tai trắng mịn, sau lưng đung đưa mấy cái đuôi hồ ly to to, đầu gối quỳ trên chăn gấm, nửa người trên như không xương dựa vào Lâm Kinh Vi, giống dây leo mềm mại, chăm chú cuốn lấy Lâm Kinh Vi không cho một bước xa rời.

Nàng duỗi ra đầu ngón tay, chỉ vào bức họa trăng hoa mây mưa kia mà thì thầm, "Ngươi nói không hiểu, là chỗ này không rõ à, hay chỗ nào?"

Một tay nàng chỉ vào bức họa trên giấy, một cái tay khác thì là xoa lên cái cổ Lâm Kinh Vi, đầu ngón tay lưu luyến vuốt ve cái cổ thon dài của Kiếm Tu, chống đỡ lấy cái cằm chính phía dưới, lòng bàn tay dán lên da thịt Lâm Kinh Vi, đầu ngón tay khẽ dùng sức mơn man vài vòng.

Lâm Kinh Vi thoáng chốc cảm thấy hô hấp như dừng lại, mệnh môn bị người đè lại để thân thể của nàng muốn mất không chế, cảnh giác dâng cao lên, kiếm khí hộ thể lạnh lẽo nhanh chóng dâng lên quanh người như đang cảnh cáo địch nhân chớ nên hành động thiếu suy nghĩ.

Nhưng ngoài điều đó ra, nàng cũng không có phản ứng nào khác.

Giang Thu Ngư nghiêng đầu, tóc xanh lỏng lẻo xuôi dọc bên vai, môi của nàng khẽ lướt qua bên tai Lâm Kinh Vi : "Tiên Quân à Tiên Quân, vì sao ngươi không trả lời ta đây?"

Hô hấp Lâm Kinh Vi rối loạn không thể tự kiềm chế, nhưng hơi thở bên tai lại càng thêm rõ ràng, mang theo nhiệt độ khiến người ta khó lòng chống đỡ.

Nàng được người đời tôn xưng là Thanh Hành Quân, đây là sự khẳng định đối với thực lực cùng thiên phú của nàng, tuy nói khi Lâm Kinh Vi còn chưa chạm đến Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng nàng sáu tuổi đã bắt đầu tu đạo, chỉ dùng thời gian mười mấy năm ngắn ngủi, đã có được thực lực như bây giờ.

Tương lai chắc chắn sẽ phi thăng thành tiên, một đường trôi chảy.

Lúc trước khi nàng còn bên ngoài du lịch, cũng có rất nhiều phàm nhân không hiểu rõ tu chân gọi nàng là Tiên Quân, Lâm Kinh Vi nghe hai chữ này, nội tâm bình thản không có một gợn sóng.

Nàng hiểu rõ mình lúc này còn chưa phải cái gì Tiên Quân, nàng cách chuyện thành tiên vẫn còn xa xôi lắm.

Huống chi con đường tu chân vốn đã long đong, nguy cơ trùng trùng như cỏ mọc đầy đường, cho dù là người trời sinh ưu việt cũng có nguy cơ nửa đường vẫn lạc .

Lâm Kinh Vi không dám khinh thường.

Nhưng nghe hai chữ này được chính miệng Giang Thu Ngư nói ra, Lâm Kinh Vi lại run rẩy thân thể, trái tim nóng bỏng lên từng nhịp.

Trước đó khi bị đưa đến Ma Cung, nàng chưa từng nghĩ mình sẽ trải qua chuyện như vậy.

Lâm Kinh Vi cho rằng mình sẽ chịu đủ kiểu tra tấn, thậm chí có khả năng bị ném vào Vô Tận Vực Sâu, đấy là kết quả xấu nhất nàng có thể nghĩ ra.

Nhưng Ma Tôn thế mà không đối đãi nàng như thế, nàng chọn một loại phương thức khác, đồng dạng vẫn khiến Lâm Kinh Vi khó mà nhẫn nại.

Trên đời này làm sao lại có người, quấn người như thế?

Lúc dịu dàng thì giống như một vũng nước trong veo, mềm mại đến không còn hình dáng, để người không đành lòng trách cứ, không dám đụng vào, chỉ sợ làm nàng vỡ .

Nhưng lúc nhẫn tâm, lại lạnh lẽo vô tình, phảng phất hết thảy nhu tình mật ý đều chỉ là một giấc mơ đẹp của người ngoài cuộc.

Lâm Kinh Vi khẽ động cổ họng, dường như nuốt xuống hương mật đào trên người Giang Thu Ngư, bên trong hơi thở ngập tràn một cổ hương khí ngọt ngào.

Giang Thu Ngư nhìn nàng không đáp lời liền bỏ qua cổ của nàng, đầu ngón tay thuận cái cổ hướng xuống phía dưới trượt vào, lòng bàn tay một mảnh mềm mại, nàng híp híp cặp mắt cáo, quả nhiên là mê ly mập mờ, sương mù tràn ngập bên trong đôi mắt, mị sắc lúc ẩn lúc hiện.

"Tiên Quân, chẳng lẽ là ta nói sai gì sao?"

Lâm Kinh Vi bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, cách một tầng nội y trắng tuyết, hai thân thể kề sát cùng một chỗ, gần đến mức cảm thụ được tiếng tim đập hỗn loạn dồn dập của Lâm Kinh Vi.

"Chớ gọi ta như vậy."

Tiếng nói Lâm Kinh Vi nghẹn lại, trên tấm mặt trong trẻo lạnh lùng bất cận nhân tình kia cuối cùng cũng lộ ra chút phong tình trần thế, hai gò má ửng hộng, bên trong đôi mắt là ẩn nhẫn cùng khắc chế.

"Vậy ta nên gọi ngươi thế nào, hửm?" Giang Thu Ngư không buông tha, nàng kéo lấy tay Lâm Kinh , lật ngược rồi dùng mình đầu ngón tay mềm mại chạm khẽ từng đốt xương tinh tế, chậm rãi vuốt ve.

Đây là một bàn tay để cầm kiếm, giữa các ngón tay có một tầng kén thật mỏng, mặc dù thon dài nhỏ gầy, nhưng lại rất có lực, có thể hủy thiên diệt địa, cũng có thể dễ dàng chế trụ cổ tay của nàng.

"Hay là~ ta cũng làm giống như con gà  kia, cũng gọi ngươi một tiếng sư tỷ?"

Giang Thu Ngư nũng nịu y hệt trẻ con, bộ ngực mềm nóng dán chặt lấy sau lưng Lâm Kinh Vi, có chút lung lay, "Sư tỷ~ sư tỷ..., ngươi làm sư muội đau đến tê rần đi."

Quá đơn giản, cũng quá kinh người!

Lâm Kinh Vi nào có chơi qua kiểu đóng vai như vậy, đối với Giang Thu Ngư đây chỉ là một trò chơi quá đỗi đơn giản, với Lâm Kinh Vi mà nói lại chẳng khác Xuân Nhật Kinh Lôi- nổ vang bên tai khiến nàng choáng váng, đầu váng mắt hoa.

Lâm Kinh Vi rốt cục nhịn không được, nàng trở tay chế trụ cổ tay Giang Thu Ngư, xoay người ép nàng xuống mền gấm, thoại bản tử từ trên đùi rơi lốp bốp đầy đất, lại không người để ý.

Giang Thu Ngư tóc đen rải đầy giường, tai hồ ly run rẩy không ngừng, gò má nàng lộ ra ý cười, ánh mắt ngập tràn mị ý vô hạn nhìn Lâm Kinh Vi trước mặt: "Sư tỷ, ngươi đang muốn làm gì?"

Hồ yêu thật là không biết xấu hổ, lớn hơn người ta không biết bao nhiêu tuổi, vẫn còn mặt dạn mày dày gọi người ta sư tỷ!

Lâm Kinh Vi thở dốc hỗn loạn, nắm chặt lấy cổ tay Giang Thu Ngư, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Đừng gọi ta là sư tỷ."

Hai chữ này đáng ra không nên nhiễm theo sắc xuân nhộn nhạo.

Nàng đã không còn vẻ trong trẻo lạnh lùng không cho phép kẻ khác khinh nhờn như ngày xưa, bị Giang Thu Ngư làm cho gương mặt ửng đỏ, hốc mắt hiện lên sắc son phấn, thái dương lấm tấm mồ hôi mịn, nóng rực khó nhịn.

Giang Thu Ngư là kẻ đầu têu, ngược lại bày ra vẻ mặt vô tội, dường như không hiểu Lâm Kinh Vi vì sao lại kích động như vậy, "Tiên Quân không cho gọi, sư tỷ cũng không cho gọi, vậy ta gọi ngươi như nào đây?"

Lâm Kinh Vi lại không đáp lời, ánh mắt từ cặp mắt hồ giảo hoạt của Giang Thu Ngư một đường hướng xuống, cuối cùng dừng lại trên trên đôi môi vẫn đang khép khép mở mở của hồ yêu.

Chính là cái miệng này, luôn nói ra mấy lời khiến nàng không thể chống đỡ, tâm phiền ý loạn, hết lần này đến lần khác làm nàng khó lòng kiềm chế, vì nàng mà phát cuồng, vì nàng mà động tình.

Lâm Kinh Vi nghĩ, mình quả nhiên phải chặn cái miệng này lại, để cho nàng nói thêm đôi câu nữa, có lẽ Lâm Kinh Vi đã trở nên không giống chính mình.

Giang Thu Ngư phát giác được ánh mắt Lâm Kinh Vi đang gắt gao dừng trên môi của nàng, bộ dáng ấy như đang có điều suy nghĩ.

Một cái cổ tay của nàng bị Lâm Kinh Vi nắm lấy, đặt áp lên trên đầu, một cái tay khác thì buông lỏng trên chăn gấm, bộ dáng như không có sức chống cự.

Chỉ nhìn bộ dáng lúc này của các nàng, ai cũng không ngờ rằng thật ra là Giang Thu Ngư bắt nạt Lâm Kinh Vi đến phát điên, khi Kiếm Tu không thể nhịn được nữa mới đem nàng ép lên trên giường.

Ánh mắt Lâm Kinh Vi quá mức chăm chú, Giang Thu Ngư đoán được nàng muốn làm cái gì, lại không tránh không né, vờ như chưa từng phát hiện Lâm Kinh Vi đang khắc chế cùng ẩn nhẫn, nàng thậm chí vươn đầu lưỡi ra liếm liếm môi, khiến cánh môi được liếm lấy càng thêm ướt át căng mọng.

"Thanh Hành Quân, ngươi muốn làm gì?"

Lời này quen thuộc như đã từng nghe qua ở đâu đó, phảng phất không lâu trước đây, Giang Thu Ngư cũng từng hỏi nàng như vậy.

Dây cung căng chặt trong đầu Lâm Kinh Vi cuối cùng ầm ầm đứt gãy. Chút lý trí còn sót mà nàng cố gắng níu giữ trong khoảnh khắc ấy liền tan rã. Bàn tay chế trụ Giang Thu Ngư không ngừng siết chặt, Lâm Kinh Vi lúc này như một con sói con bị dồn đến đường cùng rốt cuộc đã biết quay đầu cắn ngược, khóa chặt mệnh mạch của đối thủ, không cho nàng đường lui.

Nàng học theo cách Giang Thu Ngư lúc bình thường trêu đùa nàng, dùng một cái tay khác nắm cái cằm Giang Thu Ngư phòng ngừa hồ yêu đầy bụng ý xấu này thoát đi, sau đó nghiêng thân cúi đầu, đem môi của mình dán lên khóe môi hồ yêu.

Cái này cũng không thể xem như hôn, càng giống như một dạng công kích không rõ ràng, không có kết cấu, cũng không có kỹ xảo, chỉ đơn thuần là chạm nhẹ cánh môi rồi không có những  động tác kế tiếp.

Giang Thu Ngư thậm chí hữu ý vô ý hé cánh môi, nghĩ rằng Lâm Kinh Vi lại thế nào cũng có thể lĩnh ngộ chuyện này, dù sao nàng vừa rồi còn vươn đầu lưỡi liếm bờ môi chính mình, xem như cho Thanh Hành Quân không hiểu phong tình này một ít ám chỉ.

Ai ngờ cái người này lại không hiểu thật, mặc dù môi của nàng rất mềm, hơi thở hai người dây dưa lẫn nhau cũng rất nóng bỏng, nhưng chỉ là dán lên thì sao có thể gọi là niềm vui thú?

Giang Thu Ngư quyết định nhắc lại, lần này phải rõ ràng hơn một chút.

Nàng mở hờ đôi mắt hồ ly, ánh mắt rơi xuống dừng lại trên chóp mũi kiêu ngạo của Lâm Kinh Vi, ánh mắt càng thêm mê ly động lòng người, không lùi mà tiến tới, nhẹ nhàng nâng cằm lên, đầu lưỡi mềm như đầu tiểu xà, khẽ quét qua đôi môi Lâm Kinh Vi.

Đã thế này rồi chắc là hiểu đi?

Thân thể Lâm Kinh Vi càng thêm cứng đờ, nàng không làm theo những gì Giang Thu Ngư đã nghĩ, đặt nàng trên giường rồi "Trừng phạt" một phen thật tốt, mà đột ngột ngẩng đầu, lại lui về sau một chút.

Bộ dáng như vừa tỉnh lại sau một giấc đại mộng.

Giang Thu Ngư dùng bắp chân ôm lấy eo thân của nàng, tiếng nói mềm mại dính người như keo như hồ khó lòng chịu được, hơi thở hỗn loạn : "Không tiếp tục sao?"

Lâm Kinh Vi nhắm mắt điều tức một lúc, ánh mắt khi mở ra đã hoàn toàn thanh minh, nàng buông cổ tay Giang Thu Ngư ra, giọng nói vẫn như cũ khàn khàn trầm thấp: "Thật xin lỗi, là ta làm càn."

Giang Thu Ngư thầm thở dài tiếc nuối, trong lòng biết hôm nay sợ là không làm nên cái gì.

Dụ dỗ một Tiên Quân cao cao tại thượng, lạnh lùng tự phụ như nàng tuy thật thú vị nhưng cũng rất khó khăn. Khó ở chỗ Lâm Kinh Vi người này là loại Kiếm Tu đứng đắn đến không hiểu phong tình, ý loạn tình mê cũng chỉ là nhất thời, nàng có năng lực tự kiềm chế quá mạnh mẽ, luôn ẩn nhẫn khắc chế, tuyệt không để bản thân rơi trong trầm mê vui thích.

Giang Thu Ngư nếu là không thể đem nàng đoạt tới tay một lần, một khi Lâm Kinh Vi tỉnh táo lại, nội tâm của nàng sẽ khắc chế cùng kháng cự gấp bội, khi đó liền khó tiếp tục dụ dỗ nàng, chỉ có thể yên tĩnh ẩn núp, chờ đợi cơ hội lần sau.

May mắn Lâm Kinh Vi đối với sự dẫn dụ của nàng càng lúc càng không còn đề phòng, cũng càng lúc càng khó lòng kháng cự.

Giang Thu Ngư nghĩ, đoạt Lâm Kinh Vi vào tay chỉ là chuyện sớm hay muộn. Trong chuyện đùa bỡn tình cảm này, nàng xưa nay còn chưa từng thua cuộc đây.

Vì thế, Giang Thu Ngư cũng không làm khó Lâm Kinh Vi, nàng chỉ là chống thân thể ngồi dậy, vuốt vuốt cổ tay của mình, "Thanh tỉnh rồi?"

Lâm Kinh Vi mặc niệm mấy lần Thanh Tâm quyết, hơi thờ dần dần kéo dài ổn định, cổ nàng khẽ động "Ừm" một tiếng, lưng eo thẳng tắp, có loại cảm giác kiên định như thể ta đây sừng sững bất động.

Giang Thu Ngư ở bên cạnh lấy mũi chân chạm chân của nàng một cái, "Không phải vừa rồi rất lợi hại sao?"

Làm sao lúc này lại giống như cọc gỗ, không hề nhúc nhích, tựa như hết thảy đây đều là Giang Thu Ngư diễn kịch một vai.

Mặc dù biết rõ bản tính Lâm Kinh Vi là như thế, Giang Thu Ngư vẫn còn chút không vui.

Lâm Kinh Vi nhắm mắt lại, "Thật có lỗi."

Quay đi quay lại vẫn là ba chữ đấy.

Giang Thu Ngư thật ra cũng có thể hiểu rõ tâm tư của nàng, không phải không động tình vì bị mình dụ dỗ, chỉ là trong lòng vẫn có chút hoài nghi bản thân thôi.

Lâm Kinh Vi quả nhiên là trích tiên xa cách trần thế. Không chỉ riêng nàng nghĩ, sợ rằng đến cả mấy lão gia hỏa kia của lục đại môn phái cũng không thể nào ngờ nổi một người như Lâm Kinh Vi lại có thể bị Giang Thu Ngư dụ dỗ đến mức đánh mất lý trí.

Đây không phải là một chuyện tốt.

Trong trí nhớ của Lâm Kinh Vi, nàng mặc dù đã cùng Giang Thu Ngư trải qua Vu Sơn mây mưa, nhưng từ đầu tới cuối nàng đều nắm giữ vị trí chủ đạo, lý trí lại mười phần thanh tỉnh, tuyệt không giống như vừa rồi, đầu váng mắt hoa không thể kiềm soát.

Kỳ thật ký ức của Lâm Kinh Vi đối với sự tình lần đó thập phần mơ hồ, nàng thậm chí nghĩ không ra, mình như thế nào lại đáp ứng cùng Giang Thu Ngư cá nước thân mật.

Có lẽ là lúc ấy Giang Thu Ngư bị thương, mà nàng trong lúc giúp đối phương chữa trị, chắc đã chịu ảnh hưởng, lúc này mới ỡm ờ, trở thành lần đầu không thoả mãn lắm theo lời Giang Thu Ngư phàn nàn.

Dù sao trong kế hoạch của Lâm Kinh Vi, nàng tuyệt không có khả năng nhanh như vậy đã đồng ý Giang Thu Ngư.

Nhưng thế sự khó lường, xưa nay không phải nàng muốn như thế nào liền diễn ra như vậy. Lâm Kinh Vi vẫn cho rằng mình có thể giữ vững lý trí luôn thanh tỉnh. Nhưng vì sao bây giờ, nàng thế mà lại từng bước luân hãm, thậm chí còn có loại suy nghĩ muốn dùng môi của mình đi chặn miệng Giang Thu Ngư?

Thật sự là quá hoang đường.

Lâm Kinh Vi chậm rãi thở dài một tiếng, cũng không nguyện ý lại nhìn vào Giang Thu Ngư.

Giang Thu Ngư chậc chậc hai tiếng, không nói lời nào.

Nàng tổng kết một chút, Lâm Kinh Vi vốn định làm kẻ săn mồi, ai ngờ lại bị con mồi của mình dẫn tiến vào trong cạm bẫy.

Nàng lúc này đã thanh tỉnh lại, đêm nay là không thể nào lại bị lừa lần nữa.

Đây chính là ảnh hưởng của con rối Tình Ti. Nó không thể thay đổi hoàn toàn ý nghĩ và tình cảm của một cá nhân trong thời gian ngắn, mà chỉ có thể âm thầm ảnh hưởng từng chút một, đến lúc cuối cùng sẽ hoàn toàn khống chế tư tưởng và cảm xúc của con mồi. 

Giang Thu Ngư xoa xoa cổ tay, thầm nghĩ nếu đêm nay đã không thể ngủ cùng Nữ Chủ, vậy còn giữ người ở đây làm gì cho chướng mắt?

Nàng dứt khoát đuổi người xuống khỏi giường, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Kinh Vi đứng: "Nếu ngươi đã không muốn học, vậy đêm nay ra ngoài cùng gác đêm với Giảo Nguyệt đi."

Lâm Kinh Vi im lặng cất lại những thoại bản tử rời vương vãi bên giường, mặc lại áo ngoài, quay người rời khỏi Thanh Sương Điện.

Giang Thu Ngư nhìn chăm chú lên bóng lưng của nàng, đôi mắt híp lại.

Hệ thống lúc này mới hiện ra: 【 Sao người lại đuổi nàng đi ra rồi? 】

Giang Thu Ngư: "Không phải chứ, còn muốn cho nàng ở lại cướp chăn của ta hay gì?"

Giang Thu Ngư tóm lấy quần áo, phất tay hạ xuống rèm che, bản thân thì chui tọt vào trong chăn, khoan khoan khoái khoái thở dài.

Hệ thống: 【... 】

【 Ta còn tưởng rằng ngươi muốn... 】

Giang Thu Ngư mở mắt ra, nửa phần gương mặt nàng còn vùi trong chăn, chỉ có một đôi mắt để lộ ngoài không khí, đỉnh đầu hai chỉ tai hồ ly đã nhô ra từ giữa những sợi tóc, nổi bật lên cặp mắt càng thêm mịt mờ sương mù, thủy quang tràn ngập kia.

"Ta muốn làm gì? Tư tưởng của ngươi thật không trong sáng!" Giang Thu Ngư làm phản diện cáo trạng trước, "Ta có là loại người như vậy à?"

Hệ thống: 【? ? ? 】

【 Ngươi không phải chắc? ? 】

Ngươi còn đang giả vờ cái gì á? ?

Giang Thu Ngư buồn ngủ ngáp một cái, "Coi như ta muốn, Nữ Chính cũng sẽ không đồng ý."

Mặc kệ là vì tính cách vốn có, hãy là vì kế hoạch, Lâm Kinh Vi cũng sẽ không đồng ý Giang Thu Ngư vào lúc này.

"Ngươi đã từng nghe qua câu này chưa, không chiếm được mới là tốt nhất."

Hiển nhiên Lâm Kinh Vi cũng am hiểu sâu đạo lý này, nàng hiểu rõ Giang Thu Ngư, biết nàng là loại người có được liền coi như giày rách bỏ đi, trước khi xác định Giang Thu Ngư thật sự thích nàng, Lâm Kinh Vi chắc chắn cũng sẽ không để Giang Thu Ngư thật sự đắc thủ.

Cho nên nàng nhiều lần làm ra bộ dáng bị Giang Thu Ngư dụ dỗ, là muốn không để Giang Thu Ngư hoàn toàn mất đi hứng thú đối với nàng, nàng phải dùng một chút ngon ngọt như vậy để câu lấy Giang Thu Ngư.

Nhưng nàng cũng sẽ không để Giang Thu Ngư ăn một miếng no bụng, nếu không một giây sau Giang Thu Ngư đá nàng một cái bay ra ngoài.

Dạng người như Lâm Kinh Vi này nếu sinh ở hiện đại, chắc chắn là một cao thủ bắt cá.

Thế nhưng mà như tục ngữ đã nói, thế sự khó lường.

Việc Giang Thu Ngư muốn làm, là đánh vỡ kế hoạch của Lâm Kinh Vi, khiến cho nàng không ngừng điều chỉnh kế sách của mình, dẫn dụ nàng hoàn toàn buông xuống mọi phòng tuyến nội tâm.

Lâm Kinh Vi không muốn để nàng dễ dàng đắc thủ, vậy thì nàng cứ phải ngủ với đối phương mới được!

Để xem cờ này vẫn là ai cao tay hơn một bước.

Chẳng qua tính cánh Giang Thu Ngư từ trước đến nay không phải kiểu thích chịu thua thiệt, Lâm Kinh Vi muốn treo nàng, nàng đành phải làm cho đối phương nếm trải một chút đau khổ.

Ngoài cửa, Giảo Nguyệt nhìn Lâm Kinh Vi kéo cửa đi ra, đầu tiên là giật mình, sau đó đầy mắt giễu cợt: "Thế nào, bị Tôn Thượng đuổi ra rồi?"

Lâm Kinh Vi trường thân ngọc lập, như là một thanh bảo kiếm sắc bén thẳng tắp.

Nàng không phản ứng Giảo Nguyệt, mà hai tay vòng tại trước người, ôm lấy Phù Nguyệt Lưu Quang, tựa bả vai lên trụ, nhắm mắt dưỡng thần.

Giảo Nguyệt: Đáng ghét!

——

Giang Chỉ Đào cùng Trú Hoàng Sơn thương lượng ngươi tới ta đi hết năm ngày, bên kia từ đầu đến cuối không đồng ý dùng Ngô Đồng Huyền Phượng để đổi Phượng Án.

Giang Thu Ngư gần như có thể đoán được những tâm tư xảo trá đó trong bụng của đám gà đỏ, không có gì ngoài thấy Lâm Kinh Vi ở trước mắt nàng được sủng ái, Phượng Án lại mang thượng cổ trận pháp trên người, bọn hắn cho rằng Phượng Án không có nguy hiểm đến tính mạng, cho nên không nguyện ý cầm Ngô Đồng Huyền Phượng đến đổi nàng.

Từ trước đến nay Giang Thu Ngư vẫn không rảnh cùng những lão già này kéo đông kéo tây, trong lòng nàng biết những người này chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chỉ có để bọn hắn biết Phượng Án thật sự đang gặp nguy hiểm, bọn hắn mới có thể nghe lời.

Giang Thu Ngư cố tình không mang theo Lâm Kinh Vi, bản thân đi đến địa phương giam giữ Phượng Án.

Tiểu Điểu phách lối này gần đây ỉu xìu chán nản cực kì, nàng từ chỗ các Ma Vệ đó biết được Tam sư huynh sinh tâm ma, bây giờ tình huống khẩn cấp, trước mắt thấy tu vi chấn động, nếu là vẫn không được làm dịu, sợ là sẽ phải nhập ma.

Lâm Kinh Vi lại trải qua Lôi Kiếp, sinh tử không biết, Phượng Án vừa nghĩ tới sư huynh cùng sư tỷ đều đang ở trong nguy hiểm liền không nhịn được đỏ mắt, hai con mắt sưng lên giống như hạch đào .

Ngay tại thời điểm nàng đang âm thầm vận công, giữa không khí bỗng nhiên xuất hiện một cơn chấn động, một thân ảnh rực rỡ xuất hiện ở trong tầm mắt của nàng.

Giang Thu Ngư quen thích mặc hồng y, Phượng Án nhìn thấy nàng, thực ra lại vui vừa giận.

Vui là bởi vì, chỉ cần Ma Tôn chịu hỗ trợ, nguy cơ của Tam sư huynh cùng Đại sư tỷ đều có thể giải quyết dễ dàng, giận là, tất cả vấn đề của bọn họ, chính là do Ma Tôn gây ra mà có.

Nàng phải cầu xin người đã gây ra tất cả những chuyện này.

Giang Thu Ngư nhìn ra được hết mọi tâm tư của nàng, tất cả ý nghĩ trong đầu con Phượng Hoàng nhỏ này đều biểu lộ trên mặt, rõ ràng đã sợ nàng đến mức sắc mặt đều trắng cả rồi, lại còn phải cố gắng thân thiết với nàng.

Giang Thu Ngư kiếm cái ghế ngồi xuống: "Hôm nay thấy bản tôn, sao không còn cố ý chọc bản tôn tức giận nữa rồi?"

Phượng Án có chút nghẹn họng, nghĩ thầm thì ra Ma Tôn biết, nàng là đang cố ý chọc giận nàng ta.

"Ta làm sao dám chọc giận ngài được chứ?" Phượng Án giống cái tiểu chó săn, rón rén từ từ đến bên chân Giang Thu Ngư, "Tôn Thượng đẹp người đẹp nết, chắc chắn sẽ không so đo với Tiểu Điểu không hiểu chuyện như ta."

Nàng vậy mà có thể nhẫn được tính tình, tự xưng Tiểu Điểu, xem ra thật sự tình sâu nghĩa nặng đối với sư tỷ cùng sư huynh.

Giang Thu Ngư có chút buồn cười, cúi đầu nhìn cặp mắt sưng thành hai trái đào của Phượng Án, Tiểu Điểu này lúc còn ở Trú Hoàng chắc chắn được nâng như nâng trứng, sau khi bái Thanh Hà Kiếm Phái chưởng môn làm thấy, lại là tiểu sư muội, được các sư tỷ sư huynh che chở sủng ái, sợ là cho tới bây giờ chưa từng trải qua mấy chuyện gian nan thế này.

Cũng không thể trách nàng cứ thế lỗ mãng chạy đến cứu người, Phượng Án bắt đầu từ sinh ra tới nay đã biết là mình là Phượng Hoàng có khả năng nhất niết bàn trùng sinh, nàng sẽ không ý thức được Ma Tộc có thể tàn bạo đáng sợ đến mức nào, còn cho rằng bằng thượng cổ trận pháp của mình đã có thể cứu người ra bên ngoài.

Không ngờ tới lại mất cả chì lẫn chài.

Trước mắt nàng cũng đã trở thành tù nhân, thậm chí không thể không đè xuống tất cả ủy khuất cùng hận ý, tới cầu xin nàng đại ma đầu này.

Giang Thu Ngư có thể cùng Lâm Kinh Vi ngươi tới ta đi, là bởi vì nàng biết tính tình của Lâm Kinh Vi tâm tính cứng cỏi, dù cho bị nàng đối xử hung ác, cũng sẽ không chịu quá nhiều ảnh hưởng.

Nhưng Phượng Án lại khác.

Mặc dù Giang Thu Ngư cảm thấy Tiểu Điểu này cũng rất thú vị, nhưng cũng sợ khiến nàng cũng sinh tâm ma, nếu thật sự như vậy, chỉ sợ Lâm Kinh Vi sẽ thật sự oán nàng.

Nghĩ tới đây, Giang Thu Ngư khẽ khuỵu gối, nghiêng người dùng ngón tay nâng cái cằm Phượng Án lên: "Sao hôm nay lại nghe lời như vậy?"

Phượng Án nghĩ thầm nếu không phải có việc nhờ ngươi, ai muốn cùng ngươi lá mặt lá trái?

Nàng lập tức nhớ ra, Ma Tôn còn có Độc Tâm Thuật!

Phượng Án lập tức không dám nghĩ lung tung ở trong lòng, nàng tuỳ ý Giang Thu Ngư nắm cằm của nàng, hồi tưởng lại chuyện cái người này nói muốn bắt nàng đi làm lô đỉnh, lại càng hoảng hốt, lại càng sợ hãi, nhưng lại không thể không nhịn xuống, run giọng nói: "Tôn Thượng, không biết tình huống sư huynh cùng sư tỷ đáng thương của ta bây giờ thế nào?"

Giang Thu Ngư nghĩ, sư huynh đáng thương của ngươi kia quả thật tình huống không được tốt, nhưng cũng không phải không có thuốc chữa.

Đêm hôm đó, sau khi nàng Lâm Kinh Vi đuổi ra khỏi phòng, ngày thứ hai, người này xem chừng nàng đã nguôi giận, lại còn nhờ nàng cứu Phó Trường Lưu.

Giang Thu Ngư chỉ là muốn cùng Lâm Kinh Vi chơi một chút tình thú, cũng không nghĩ thật sự mặc kệ Phó Trường Lưu nhập ma, nàng đáp ứng cứu người, Lâm Kinh Vi thì phải thay nàng làm ba chuyện.

Lâm Kinh Vi đã cùng nàng kết khế ước chủ tớ, cho dù không có cái gọi là điều kiện trao đổi này nàng cũng phải nghe theo Giang Thu Ngư, cái gọi là ba chuyện này, chẳng qua là một cái kế hoạch Giang Thu Ngư lừa người vào cuộc mà thôi.

Nói tóm lại, nàng đã đáp ứng sẽ cứu Phó Trường Lưu, an nguy của người này tạm thời không cần lo lắng.

Về phần Lâm Kinh Vi, nàng là Nữ Chính, Giang Thu Ngư có thể làm gì được nàng?

Sự lo lắng của Phượng Án hoàn toàn là dư thừa.

Chỉ là Phượng Hoàng nhỏ căn bản nhìn không thấu những chuyện này, nàng chỉ có thể đi mong chờ cầu xin Ma Tôn chán ghét này.

Giang Thu Ngư cố ý mặc kệ nàng, chờ đến lúc sắc mặt Phượng Án càng ngày càng trắng, mới cười như không cười nói: "Sư huynh của ngươi rất nhanh sẽ phải nhập ma, về phần sư tỷ của ngươi..."

Nàng không nói lời nào, chỉ từ trong nhẫn trữ đồ lấy ra một cái quạt tròn, chậm rãi quạt gió, "Trường hợp chết dưới Lôi Kiếp cũng không phải hiếm thấy."

Phượng Án lập tức ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, âm thanh nghẹn ngào: "Sư tỷ của ta nàng..."

Nàng nhất thời không nghĩ đến Ma Tôn đang lừa nàng, dù sao Lôi Kiếp một đêm kia quá mức doạ người, sư tỷ lại mới bị Ma Tôn thải bổ qua, cảnh giới bất ổn, trong trường hợp này phải hứng Lôi Kiếp, vẫn lạc dường như cũng không có gì lạ.

Phượng Án gần như muốn sụp đổ, khóc đến thân thể run lên, bộ dáng thần hồn câu diệt đáng thương.

Kia là đại sư tỷ mà!

Nàng trong tương lai còn phải phi thăng thành tiên!

Cho tới bây giờ Phượng Án chưa từng hoài nghi chuyện này, trong lòng nàng, đại sư tỷ là người có khả năng phi tiên thành tiên nhất, làm sao nàng có thể vẫn lạc cứ như vậy?

Phượng Án khóc một hồi lâu, một mực không nghe thấy âm thanh của Ma Tôn.

Cuối cùng nàng kịp phản ứng, không để ý đến sợ hãi, một phát nắm được váy Giang Thu Ngư, mặt mũi tràn đầy nước mắt chất vấn: "Ngươi đang gạt ta, có đúng không?"

Ngay cả Tôn Thượng cũng không gọi nữa.

Giang Thu Ngư ở trong lòng cười một tiếng, "Kỹ thuật diễn chỉ đến cỡ đó, ta mới dọa nàng một cái, nàng ngay lập tức liền lộ ra nguyên hình."

Hệ thống: 【... 】

Loại người thành thật giống Phượng Án này, làm sao sẽ nghĩ đến trên đời còn có loại hồ ly hư hỏng như ngươi vậy?

【 Không phải ngươi nói không đùa nàng sao? 】

Vừa mới bảo sợ chọc cho người ta sinh ra tâm ma mà?

Cũng không nhìn thấy ngươi có sợ chỗ nào!

Nhất thời hệ thống cảm thấy Phượng Án có chút đáng thương, Tiểu Khả Liên chưa từng ra ngoài xã hội làm sao có thể nghĩ đến, thế giới người trưởng thành lại tràn ngập lừa gạt cùng những lời dối trá, nguy hiểm vạn phần như thế?

Giang Thu Ngư dùng quạt tròn che nửa khuôn mặt, "Bản tôn cũng không nói là sư tỷ của ngươi đã chết."

Phượng Án suýt chút bị câu nói này của nàng làm cho tức giận đến ngất.

Nàng ở đây khóc nửa ngày, kết quả tất cả đều là gạt người!

Nhưng dù sao nghe thấy lời này, trong lòng Phượng Án cuối cùng cũng thở dài một hơi, chỉ cần sư tỷ không có chuyện gì là tốt rồi!

Nàng thả lỏng có chút hơi sớm, Giang Thu Ngư cố ý chờ đến khi nàng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm may mắn, mới chậm rãi thở dài, giọng yếu ớt nói: "Chỉ là mặc dù người không chết, tình huống hiện tại lại không thể nói là lạc quan."

Phượng Án một hơi nghẹn họng, kém chút nữa thì hai mắt trắng dã, hôn mê bất tỉnh.

Lần sau có thể nói một lèo cho xong được không? ?

Giang Thu Ngư cũng không để ý nàng, móc ra một khối lưu ảnh thạch từ bên trong Càn Khôn Giới, lấy ra cảnh tượng Lâm Kinh Vi độ kiếp vào đêm đó cho nàng xem.

Hệ thống: 【 Ta đã nói ngươi rảnh rỗi đem cái này ra ghi hình làm gì, hóa ra là dùng để dọa Phượng Án. 】

Giang Thu Ngư không để ý tới nàng, chỉ đứng bên cạnh cố ý lừa dối Phượng Án: "Lúc bản tôn nhìn thấy nàng, bộ dạng nàng chính là như vậy."

Trong hình ảnh lưu ảnh thạch thả ra, Lâm Kinh Vi vết thương chằng chịt, y phục trên người rách mướp, tóc dài lộn xộn, khuôn mặt suy yếu tái nhợt, khóe môi còn có vết máu.

Chỉ nhìn ngoại thương đã nghiêm trọng như vậy, không biết bên trong còn thụ thương nặng cỡ nào.

Nước mắt Phượng Án thật vất vả kìm lại lại rơi xuống, đều tại nàng!

Nếu như không phải vì nàng, sư tỷ nơi nào sẽ đồng ý làm lô đỉnh cho Ma Tôn?

Nếu nàng không bị Ma Tôn thải bổ, nhất định có thể dễ dàng vượt qua Lôi Kiếp, nào có thể yếu ớt chật vật như vậy?

Đây đều là lỗi của nàng!

Giang Thu Ngư nhìn lướt qua biểu cảm trên mặt Phượng Án, lập tức đoán được trong nội tâm của nàng nghĩ những gì.

Nàng phát hiện cho dù là Phượng Án hay là Phó Trường Lưu, đều rất am hiểu đem tất cả sai lầm đẩy trên người mình.

Thậm chí Phó Trường Lưu còn bởi vậy sinh tâm ma, mặc dù Phượng Án vẫn kiên định hơn hắn một chút, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu.

Phượng Hoàng nhỏ sắp khóc như muốn ngất đi, cũng không biết là ở đâu ra nhiều nước mắt như vậy.

Giang Thu Ngư cũng biết phải đùa có chừng mực, nàng cất lưu ảnh thạch lại: "Sư huynh cùng sư tỷ của ngươi đều đang trong bản tôn, nếu muốn cứu các nàng, chỉ có một cách duy nhất."

Phượng Án ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, mặt mũi tràn đầy nước mắt, giống như đóa hoa bị sương đánh rụng, ỉu xìu rũ rượi, chẳng còn bộ dạng to gan phách lối như trước đó.

Giang Thu Ngư nói: "Trú Hoàng Sơn không nguyện ý dùng Huyền Phượng Ngô Đồng đến chuộc ngươi, nhưng bản tôn thực sự có hứng thú đối với Ngô Đồng Huyền Phượng."

Nàng chỉ nói đến đây.

Cái đầu nhỏ chỉ toàn cơ bắp của Phượng Án cuối cùng cũng chịu vận động, Ma Tôn cố ý để nàng biết tình huống của sư huynh và sư tỷ, chỉ vì muốn buộc nàng thuyết phục Trú Hoàng Sơn giao ra Ngô Đồng Huyền Phượng mà thôi.

Nàng đã không còn đường có thể đi, cho dù biết rất có thể Ma Tôn đang lừa nàng, nhưng nàng phải làm thế nào đây?

Nàng không cách nào chạy khỏi Ma Cung, càng không thể mặc kệ sư huynh và sư tỷ ở lại.

"Nếu ta giúp ngươi có được Ngô Đồng Huyền Phượng, ngươi thật sự sẽ cứu đại sư tỷ và sư huynh sao?"

Cái đầu nhỏ này cuối cùng cũng thông minh một lần.

"Đương nhiên." Giang Thu Ngư cười nhẹ nhàng mà nhìn nàng, "Chỉ cần Trú Hoàng Sơn nguyện ý giao Ngô Đồng Huyền Phượng cho bản tôn, bản tôn cam đoan ngươi cùng với cả sư huynh sư tỷ của ngươi đều có thể bình an không việc gì."

Phượng Án bó tay hết cách, ngay cả Sư Tôn cũng không cách nào đấu lại Ma Tôn, bị nàng ta lấy đi mười giọt máu đầu tim, đừng nói chi là nàng.

"Nếu người chịu thề, ta sẽ giúp ngươi thuyết phục Trú Hoàng Sơn."

Giang Thu Ngư liền thề ngay trước mặt nàng, người tu chân không thể tùy ý lập lời thề, một khi vi phạm lời thề sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt.

Phượng Án không nghi ngờ gì, nói: "Ta có thể liên hệ với Trú Hoàng Sơn, để ta thử khuyên tộc trưởng trưởng lão bọn hắn một chút."

Giang Thu Ngư lắc đầu, tay nắm lấy quạt tròn, gõ nhẹ trên đầu Phượng Án, "Bản tôn giống như người có kiên nhẫnnhư vậy sao?"

Chờ Phượng Án thuyết phục Trú Hoàng Sơn, có thành công hay không còn chưa biết, đã vậy còn không biết phải hao phí  không biếtbao nhiêu thời gian.

Giang Thu Ngư làm việc từ trước đến nay thô bạo lại đơn giản, nếu có thể sử dụng phương pháp nhanh nhất đạt được mục đích, cần gì phải đi đường quanh co?

Phượng Án ngơ ngác, ánh mắt mờ mịt nhìn nàng, "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Giang Thu Ngư cười híp mắt nhìn nàng, thái độ hiếm khi ôn hòa, để Phượng Án nhìn quen nàng dùng ma khí đả thương người kinh ngạc trợn to mắt, nhất thời chưa tỉnh hồn lại.

Chẳng qua mặc dù Ma Tôn đang cười, Phượng Án lại luôn cảm thấy đối phương cười lộ ra cỗ uy hiếp lạnh như băng bên trong.

"Trú Hoàng Sơn không muốn giao ra Ngô Đồng Huyền Phượng, chẳng qua là ỷ vào bản tôn không thể gây tổn thương cho ngươi thôi."

"Nếu ngươi sắp cận kề với cái chết, bọn hắn làm sao lại không muốn chứ?"

Phượng Án nghe vậy, hai chân dùng sức dẫm trên mặt đất hai lần, thân thể cố gắng lùi về sau, đầy mặt sợ hãi hỏi: "Ngươi muốn giết ta sao?"

Nàng đáng ra đã phải biết, ma tôn không phải người tốt lành gì!

Nàng sao có thể dùng giọng nói ôn nhu dễ nghe như vậy để nói ra mấy lời dọa người này!

Giang Thu Ngư cam kết: "Bản tôn cũng không giết ngươi, chỉ muốn mệnh bài của ngươi rơi vào trạng thái sắp bị phá nát, bên Trú Hoàng Sơn kia nhất định sẽ mang Ngô Đồng Huyền Phượng tới cứu ngươi."

Phàm là đệ tử có môn phái, đều có một khối mệnh bài, được đặt ở trong tông môn.

Mệnh bài cùng tính mạng đệ tử có sự tương liên, một khi mệnh bài vỡ vụn, đồng nghĩa chủ nhân của mệnh bài đã chết.

Nếu mệnh bài hoàn toàn vỡ thành tro, đại biểu chủ nhân mệnh bài đã hồn phi phách tán, không còn khả năng phục sinh.

Trú Hoàng Sơn không tin nàng có thể làm hại Phượng Án, nhưng đến lúc mệnh bài Phượng Án sắp nát, bọn hắn muốn không tin cũng phải tin.

Sau khi Phượng Án nghe thấy lời này, ngược lại không cảm thấy được an ủi bao nhiêu.

Nói theo ý Ma Tôn, mặc dù nàng ta không giết nàng, sợ là cũng phải đánh nàng cho thành trọng thương, nếu không làm sao mệnh bài có thể sinh ra khe hở?

Ô ô ô ô dù sao lần này nàng khó thoát một trận đánh đập!

Giang Thu Ngư đứng dậy, "Yên tâm, bản tôn cũng không đánh ngươi."

"Chỉ cần ngươi chịu hợp tác một chút thôi."

Phượng Án không hiểu lời này của nàng có ý gì, Giang Thu Ngư cũng không buồn giải thích, nàng nắm lấy cổ áo Phượng Án, xách lên như xách một con gà con.

Thân hình lay động, hai người biến mất khỏi căn phòng.

Phượng Án chỉ cảm thấy cát bụi bay đầy mắt, nàng không nhịn được nhắm mắt lại, bên tai là cuồng phong gào thét, nghe như tiếng ai kêu gào ai oán, làm cho người ta đáy lòng từng trận ớn lạnh.

Không chỉ có thế, nhiệt độ xung quanh càng ngày càng thấp, trước mắt chỉ có một mảnh đen kịt, Phượng Án không biết các nàng rốt cuộc đã đến địa phương nào.

Nàng lạnh run lập cập, cảm giác cơ thể như lửng lơ lên không trung, nơi hai chân không dẫm lên mặt đất, nếu không phải tình huống không cho phép, Phượng Án thậm chí muốn ôm lấy cánh tay Giang Thu Ngư, sợ người này sẽ ném mình xuống.

Theo thời gian trôi qua, Phượng Án càng ngày càng lạnh, không chỉ trên thân thể rét lạnh, còn có cảnh giác cùng sợ hãi từ trong đáy lòng tràn ra, đây là trực giác của động vật đối với nguy hiểm.

Nơi này rốt cuộc là chỗ nào? !

Ngay vào lúc Phượng Án sắp không chịu nổi, hai chân của nàng rốt cục rơi xuống.

Giang Thu Ngư buông cổ áo nàng ra, tiếng nói lạnh nhạt: "Đến."

Phượng Án mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh sương đen cuồn cuộn, cỗ sương đen này ngăn trở tất cả ánh sáng, khiến hoàn cảnh chung quanh trở nên mười phần nguy hiểm.

Cho dù Phượng Án là người tu chân, trong hoàn cảnh như vậy cũng chỉ như người mù không nhìn rõ bất cứ thứ gì.

Nhưng dù thấy không rõ lắm, nàng cũng có thể cảm nhận được, ở bên trong những sương mù màu đen kia, nhất định cất giấu rất nhiều thứ dị thường nguy hiểm.

Phượng Án quay đầu nhìn vị Ma Tôn đứng cạnh, cái người này nắm trong tay một chiếc ô cực kì xinh đẹp, bên trên mặt dù phát tán vầng hào quang nhàn nhạt, từng hạt giao châu rũ xuống nan dù, chiếu sáng một mảnh địa phương nhỏ ở trước mắt.

Khuôn mặt Ma Tôn ẩn dưới dù, đặc biệt tuyệt diễm động lòng người, như là một vòng ánh trăng trong sáng giữa bóng tối, để Phượng Án vô thức muốn tới gần nàng.

"Nơi này là nơi nào vậy." Phượng Án hỏi.

Giang Thu Ngư đối diện nàng nở ra một nụ cười ôn nhu hiền hòa cực kì, "Nơi này là Vực Sâu Vô Tận"

Phượng Án ngây người, "Vô Tận cái gì? ?"

Vực Sâu gì nữa? ?

Nhất định là lỗ tai của nàng có vấn đề!

Nhanh nói cho nàng, nơi này chắc chắn không phải Vô Tận Vực Sâu có đi mà không có về, lưu vong rất nhiều thượng cổ ma thú hung tàn khát máu trong truyền thuyết kia!

Bực này hung hiểm chi địa, ngay cả Ma Tộc cũng không dám tùy tiện tiến vào, cho dù Ma Tôn trong này cũng phải cẩn thận từng li từng tí, nếu không không cẩn thận cũng sẽ mất tính mạng!

Nàng một kẻ hèn Nguyên Anh sơ kỳ người tiến vào Vực Sâu Vô Tận, thật sự còn có thể sống sót sao? !

Giang Thu Ngư giơ dù, cười nhẹ nhàng nói: "Ma thú trong Vực Sâu Vô Tận mặc dù cường đại hung mãnh, nhưng ngươi có huyết mạch Phượng Hoàng, Phượng Hoàng Niết Bàn sống lại, ngươi cũng có hai cái mạng, cho dù chết ở chỗ này cũng không thật sự tử vong."

Phượng Án nhớ lại cảnh tượng lúc mình mới gặp Ma Tôn, khoe khoang với nàng mình có huyết mạch Phượng Hoàng, bờ môi run rẩy kịch liệt.

Cái này nhất định là trả thù!

Giang Thu Ngư lui lại một bước, ánh mắt lạnh đi, cho dù đang cười cũng khiến người ta cảm thấy không hề ấm áp: "Chúc ngươi may mắn."

Trong ánh mắt tuyệt vọng sợ hãi của Phượng Án, nàng cầm Nguyệt Lưu Huy trên tay, thân hình lóe lên, biến mất.

——

Lâm Kinh Vi đang tĩnh tâm điều tức, chẳng biết tại sao, nàng luôn cảm thấy hôm nay tinh thần khó yên, giống như từ nơi sâu xa nào đó đang có một chuyện gì cực kỳ nguy hiểm xảy ra.

Bên ngoài gian phòng nàng đã bố trí trận pháp, chỉ cần có người tới gần nàng sẽ có thể ngay lập tức nhận ra.

Nhưng bên ngoài hết thảy như thường, Lâm Kinh Vi thậm chí có thể nghe thấy tiếng Ma Tu sát vách đang thì thầm nói chuyện.

Cũng không phải nguy hiểm nào tới gần.

Phù Nguyệt Lưu Quang trong đan điền ngo ngoe muốn động, Lâm Kinh Vi nhíu chặt lông mày, phút chốc mở mắt ra.

Bên tai đột nhiên vang lên thanh âm của Sư Tôn, Lâm Kinh Vi thở ra một hơi dài, cung kính nói: "Sư Tôn."

Giọng nói Hạ Vân Kỳ phá lệ nặng nề, "Kinh Vi, ngươi còn liên lạc với sư muội của ngươi không?"

Lâm Kinh Vi nắm chặt kiếm trong tay, cảm giác bất an trong lòng càng rõ ràng: "Sư muội nàng làm sao rồi?"

"Mệnh bài Phượng Án ..." Hạ Vân Kỳ không rõ ràng, "Xuất hiện vết nứt."

Chứng tỏ nàng nguy cơ sớm tối, thậm chí cách tử vong một bước không xa.

Lâm Kinh Vi đột nhiên nắm chặt pháp kiếm bản mệnh, ánh mắt đặc biệt lãnh đạm lạnh lẽo, kiếm ý tràn ngập sát khí lưu chuyển bên trên người nàng.

Nàng trầm giọng nói: "Đệ tử minh bạch."

Trong Ma cung này, có thể khiến cho Phượng Án rơi vào trong nguy hiểm.

Ngoại trừ Ma Tôn, còn có ai đây?

_________________________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phượng Án: Đáng ghét! Sao hôm nay người thụ thương cũng là ta? !

Phó Trường Lưu: Không biết, ta còn trong hôn mê, tâm ma rất lợi hại: )

【 ba ba ba cảm tạ bảo tử nhóm ném uy! Mọi người bình luận ta đều nhìn thấy, trả lời qua một chút vấn đề của mọi người, có chút vấn đề liên quan đến kịch bản sẽ không trả lời nha 】

Hỏi: Sau khi giả chết tu vi của Ngư Ngư vẫn còn chứ?

Đáp: Vẫn còn, rất trâu bò, khẳng định là các ngươi rất thích.

Hỏi: Còn bao lâu thì chết?

Đáp: Không xác định, đại cương vẫn đang điều chỉnh, không cách nào đưa ra trả lời chính xác QAQ miễn cho đến lúc đó không có viết đến, các ngươi lại nói ta gạt người.

Hỏi: Lúc nào làm?

Đáp: Cái này. . . Nếu không để Ngư Ngư trả lời vấn đề này nha?

Ngư Ngư: Cảm ơn, đang cố gắng, nhất định tranh thủ sớm ngày ngủ với Thanh Hành Quân, để nàng kêu meo meo! ( nụ cười tràn ngập tự tin)

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro