Chương 110

Edit: phuong_bchii

_________________

Kích động trong lòng Hạ Y Ninh còn chưa hoàn toàn khôi phục, chợt nghe Khương Nghiêm nói như vậy, đầu tiên là kinh ngạc sau đó là xấu hổ, không biết nên nói tiếp như thế nào.

Khương Nghiêm nhìn nàng mặc dù trên người có không ít mùi rượu, nhưng miệng lưỡi lưu loát, người cũng đứng vững vàng, vì thế liền buông lỏng tay ra. Hạ Y Ninh cảm giác thắt lưng trống rỗng, trong lòng sinh ra một cảm giác mất mát.

Nàng lúng túng lùi ra khỏi lòng Khương Nghiêm hai bước, không cách quá xa, chỉ cảm thấy bộ dạng này của mình bây giờ có chút khó xử. Vừa rồi tâm tình bộc phát trong nháy mắt không để ý quá nhiều, hiện tại tỉnh táo lại thật đúng là làm cho Hạ Y Ninh ngượng ngùng mở miệng nhiều lời.

Thẩm Chi Băng ở cách đó không xa bình tĩnh một lát, thấy hai người kia chỉ đứng đó, tin tưởng chính mình sẽ không cắt đứt tình tiết kích thích nào, lúc này mới chậm rãi đi đến.

"Còn lại hai người trở về từ từ nói, tôi đi trước."

Khương Nghiêm cuối cùng cũng tươi cười: "Cảm ơn Thẩm tổng đích thân đến một chuyến."

Hạ Y Ninh vừa rồi đã cảm ơn một lần, nhưng không ảnh hưởng đến việc cô trịnh trọng nói lời cảm ơn lần nữa. Bộ dạng rục rịch của trưởng phòng Lưu cho tới bây giờ còn làm cho nàng ghê tởm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Thẩm Chi Băng không để ý: "Nếu khách sạn trên danh nghĩa Thẩm thị xảy ra chuyện không vui, ảnh hưởng cũng là việc làm ăn của tôi, tiện tay mà thôi."

Vừa dứt lời, xe chuyên dụng của cô ấy cũng đã chạy tới.

Đưa mắt nhìn xe Thẩm Chi Băng rời đi, Hạ Y Ninh lúc này mới nói ra trong lòng nghi hoặc: "Tôi nghe nói nửa năm trước Thẩm tổng đã đi nước ngoài, đêm nay sao cô ấy lại đột nhiên tới giúp tôi?"

Nàng vẫn nhìn Khương Nghiêm, hiển nhiên đoán được Thẩm Chi Băng là Khương Nghiêm mời tới giúp nàng giải vây. Nhưng Khương Nghiêm cũng mới ra nước ngoài được một tháng, sao cô lại quen biết một nhân vật như Thẩm Chi Băng?

Khương Nghiêm thấy Hạ Y Ninh quần áo mỏng manh, đứng ở bãi đỗ xe này đã gần nửa tiếng, vốn định cởi áo khoác khoác cho nàng. Tay vừa giơ lên lại cảm thấy không đúng, thuận thế đút vào túi bên cạnh.

"Về trước đi, tôi cũng tình cờ gặp Thẩm tổng ở nước ngoài. Về phần tại sao cô ấy chịu trở về hỗ trợ, qua vài ngày nữa chị sẽ biết."

Hạ Y Ninh sụt sịt mũi, cùng Khương Nghiêm lên xe. Khương Nghiêm chuyên tâm lái xe, gần như không nói gì. Hạ Y Ninh quay đầu nhìn cô vài lần, muốn tìm cơ hội nói chuyện với cô, nhưng ngay cả một ánh mắt đáp lại cũng không có.

Khương Nghiêm đưa nàng đến cửa nhà, Hạ Y Ninh mở cửa, cũng không thấy cô đi.

"Em... không vào sao?"

"An toàn về đến nhà là tốt rồi, sẽ không làm lỡ thời gian nghỉ ngơi của chị."

Giọng Khương Nghiêm vẫn ôn hòa như cũ, nhưng Hạ Y Ninh rõ ràng nghe ra sự xa lạ và khách sáo của cô. Nghiêm túc mà nói, từ lần trước Khương Nghiêm dọn đi, nơi này không tính là nhà của cô.

Nhưng lần chia tay này khiến Hạ Y Ninh cảm nhận được khó chịu và không nỡ vượt quá dự đoán, một tháng qua thật ra nàng cũng muốn gửi tin nhắn hỏi Khương Nghiêm ở nước ngoài có khoẻ hay không.

Chỉ là hiện thực phiền nhiễu và hỏng bét làm cho nàng tìm không thấy nhiều lý do làm phiền, nhưng đêm nay Khương Nghiêm đột nhiên xuất hiện, đặc biệt là vào lúc nàng cô độc không nơi nương tựa lại không có chuẩn bị. Vốn tưởng rằng là nhàn nhạt thích, hiện tại giống như một cái búa băng mãnh liệt gõ trái tim đóng băng, phóng thích ra tình yêu và quyến luyến nồng nàn.

Hạ Y Ninh vẫn đứng ở cửa, không muốn để Khương Nghiêm đi như vậy. Nàng cụp mắt suy nghĩ phải dùng lý do gì cho thích hợp, nhưng nàng thiếu kinh nghiệm thực tiễn, quả thực nghĩ không ra quá nhiều diệu kế.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ có thể bắt đầu từ chỗ ở của Khương Nghiêm: "Em vẫn ở chỗ Hứa Tri Dao hả?"

"Mấy ngày nay còn ở."

"Vậy hay là..."

Không đợi Hạ Y Ninh nói xong, Khương Nghiêm nói tiếp: "Có điều tôi đã tìm được nơi ở lâu dài, tuần sau sẽ chính thức dọn qua."

Nơi ở lâu dài... Nói như vậy, Khương Nghiêm đã quyết định sẽ không trở về nữa. Nhưng cô nói tuần sau sẽ chuyển qua, vậy chứng tỏ trong thời gian ngắn cô sẽ không ra nước ngoài nữa?

Trong lúc nhất thời, Hạ Y Ninh lại không phân biệt được tin tức này rốt cuộc là tốt hay xấu.

Khương Nghiêm đưa tay giúp nàng mở đèn, thúc giục: "Muộn rồi, mau vào đi."

Sau khi nói xong, Khương Nghiêm cũng không để ý tới Hạ Y Ninh rốt cuộc có vào nhà hay không, xoay người lên xe. Từ lúc cô lên xe đến khi quay xe rời đi, ở giữa lưu loát đến không có nửa điểm do dự, càng miễn bàn có lưu luyến gì, Hạ Y Ninh đứng ở nơi đó lẳng lặng nhìn, cuối cùng mới thở dài đóng cửa.

**

Khi Thẩm Chi Băng đột nhiên xuất hiện, dùng một câu giải thích tương đương với không giải thích trực tiếp dẫn Hạ Y Ninh đi khỏi bữa tiệc, mọi người ở đây sau khi định thần luôn cảm thấy việc này không đơn giản.

Nhìn rượu được đóng gói tinh xảo trước mắt, mấy người kia một chút vui mừng cũng không có.

"Lão Lưu, ông nói xem Thẩm Chi Băng đột nhiên xuất hiện, có phải muốn nhúng tay vào chuyện của Hạ thị không?"

Trưởng phòng Lưu thu hồi bỉ ổi trước đó, cau mày hút mấy hơi thuốc, rầu rĩ nói: "Mấy năm nay cô ta khiêm tốn rất nhiều, cũng rất ít tới lui. Lúc trước không nghe nói cô ta có giao tình gì với nhà họ Hạ, ngay cả tiệc cưới của Hạ Y Ninh cũng không tham dự, tôi đoán vẫn có liên quan đến tiền."

Hạ thị sớm muộn gì cũng phải tiến hành phá sản tổ chức lại, trước mắt tuy rằng xảy ra chuyện nhưng sau khi bóc tách tài sản bất lương thịt mỡ cũng không ít. Bao nhiêu người âm thầm mơ ước, muốn chờ thời điểm giá cả thích hợp nhặt món hời lớn.

Nếu Thẩm thị lúc này đột nhiên chen chân, không nói gà bay trứng vỡ, nhưng mộng đẹp nhất định phải giảm giá, có vài người tự nhiên không muốn nhìn thấy loại chuyện này.

Người một bàn đã sớm không còn tâm trạng vui vẻ như trước, vốn muốn nhân cơ hội chiếm chút lợi nhỏ cũng không thực hiện được, lại càng buồn bực.

Người cẩn thận khuyên nhủ: "Tôi thấy Hạ Y Ninh trước đó đừng nóng vội, dù sao cô ta còn chưa ly hôn, rất muốn quấn lấy truyền đi ảnh hưởng chức vụ."

Trưởng phòng Lưu liếc mắt nhìn: "Tôi có thể không biết lợi hại trong đó sao? Nếu không rõ ràng, đêm nay tôi sẽ kiềm chế như vậy?"

Trên bàn rượu sương khói lượn lờ, kiêng kỵ đối với Thẩm Chi Băng vượt xa theo dõi Hạ Y Ninh, trước khi đi kiên quyết thanh toán, không muốn thiếu tiền bữa cơm này.

Khương Nghiêm trở về nhà Hứa Tri Dao, vào cửa liền nghe thấy tiếng náo nhiệt trên ti vi, tâm tình tốt hơn một chút.

"Hôm nay thế nào? Có phải cậu xuất hiện như một thiên thần, hoàn toàn khiến Hạ Y Ninh khiếp sợ, sau đó ôm cậu khóc rống lên không?"

Khương Nghiêm rửa tay ngồi xuống bên cạnh cô ấy, bình thản tự nhiên: "May mà kịp, cũng may Thẩm tổng sảng khoái, xuống máy bay cũng không nghỉ ngơi trực tiếp chạy tới."

"Vậy còn không phải bởi vì bộ dạng nhíu mày lo lắng dọc theo đường đi của cậu làm cho người ta lo lắng à."

Khương Nghiêm lười tới vạch trần Hứa Tri Dao, cô vì có thể cùng Thẩm Chi Băng lên một chí tuyến, tốn không ít công sức. Lại sợ không kịp trở về trước khi tài sản tổ chức lại, cũng không thoải mái hơn nàng bao nhiêu.

Đêm nay giải vây giúp Hạ Y Ninh, lại nói Thẩm Chi Băng ra tay, Hạ thị cuối cùng cũng có một chút cơ hội chuyển mình. Khương Nghiêm dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, mấy ngày nay mệt mỏi quá sức.

Hứa Tri Viễn thấy cô không lên tiếng, cho rằng cô đang ngồi ngủ, đang chuẩn bị bảo cô vào phòng ngủ, ai ngờ điện thoại di động của cô sáng lên.

Trên màn hình, ba chữ Hạ Y Ninh nhảy ra, Hứa Tri Dao nhìn Khương Nghiêm vẫn nhắm mắt, hé miệng không gọi cô.

Qua vài phút, màn hình lại sáng lên, vẫn là tên Hạ Y Ninh. Hứa Tri Dao sợ chậm trễ chính sự, đành đẩy cô: "Khương Nghiêm, cậu có tin nhắn."

Khương Nghiêm thuận miệng hỏi: "Của ai vậy?"

"Vợ cậu... à không, vợ cũ của cậu."

Khương Nghiêm không nói gì yên lặng liếc mắt xem thường, mở khóa di động nhìn thấy Hạ Y Ninh đã gửi cho cô hai tin nhắn giống nhau [Ngủ rồi sao?]

Đây là lần đầu tiên Hạ Y Ninh gửi tin nhắn cho cô, Khương Nghiêm cho rằng bữa tiệc hôm nay có phiền toái gì không xử lý sạch sẽ, trực tiếp gọi điện thoại lại cho Hạ Y Ninh.

Ai ngờ lại là nhắc nhở đối phương đang nói chuyện, Khương Nghiêm nghĩ thầm có thể là tìm người khác hỗ trợ.

Lúc này Hạ Y Ninh đang nói chuyện với Tần Ích San, bữa tiệc tối nay đã nói là hai cô cùng đi, nhưng Hạ Y Ninh lại tạm thời từ chối. Sau đó từ chỗ Tần Thế Hiền nghe nói tình huống, Tần Ích San gấp đến độ mặt trắng bệch, nhịn không được muốn quan tâm nàng nhiều hơn.

"Y Ninh, cậu không sao chứ?"

So với Tần Ích San vội vàng, Hạ Y Ninh vẫn bình tĩnh xa cách: "Có một chút trở ngại, đã thuận lợi giải quyết."

Tần Ích San ấp a ấp úng, lề mề một hồi lại nói: "Ba mình nói là ông ấy sơ suất, không ngờ trưởng phòng Lưu lại như vậy. Chuyện của chú Hạ ba mình nói sẽ tìm người khác giúp đỡ, bảo cậu đừng để chuyện tối nay ở trong lòng."

Hạ Y Ninh không thể trách cứ Tần Thế Hiền về chuyện này, dù sao cũng là nàng đi nhờ người giúp khơi thông. Nhưng giờ phút này nàng cũng không muốn cùng Tần Ích San nhớ lại chi tiết lúc đó, lại càng không muốn nghe Tần Ích San rõ ràng "Quan tâm" không giống tình bạn.

Lúc này, vừa lúc Khương Nghiêm gọi điện thoại tới, Hạ Y Ninh sợ chậm trễ lâu đối phương sẽ cúp máy. Vừa rồi rối rắm nửa ngày mới cố lấy dũng khí gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm, kết quả đợi một hồi lâu cũng không thấy trả lời, cho rằng Khương Nghiêm sẽ không để ý đến nàng nữa.

Tần Ích San đột nhiên gọi điện thoại tới, cô ấy đành phải đè xuống mất mát miễn cưỡng ứng phó.

"Ích San, cứ vậy đi nhé, mình có điện thoại quan trọng phải nghe." Không đợi Tần Ích San nói tiếp, Hạ Y Ninh đã dứt khoát cúp điện thoại.

Một giây sau lập tức ấn nút nghe, đúng lúc Khương Nghiêm đang chuẩn bị cúp điện thoại.

"Khương Nghiêm!" Hạ Y Ninh có chút kích động, lúc gọi tên cô hơi nặng nề.

"Tìm tôi có việc gì sao?"

Vẫn là ngữ khí lạnh nhạt, Hạ Y Ninh không thể không hít sâu một hơi, để cho mình cũng bình tĩnh trở lại. Nàng lấy ra lý do đã nghĩ trước đó, nghiêm túc nói: "Tôi đã suy nghĩ một hồi, vẫn nên chính thức cảm ơn Thẩm tổng. Em có tiện hẹn cô ấy ra ngoài không?"

"Chỉ vì chuyện tối nay thôi sao?"

Hạ Y Ninh cắn môi, thừa nhận: "Tôi còn muốn hỏi cô ấy có hứng thú với Hạ thị hay không, có lẽ khủng hoảng lần này có cô ấy hỗ trợ sẽ dễ dàng giải quyết một chút. Đương nhiên, tôi không cầu mong có thể thành công, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, tôi vẫn muốn tranh thủ một chút."

Trong khoảng thời gian này rèn luyện không chỉ làm cho năng lực kháng áp lực của Hạ Y Ninh rõ ràng tăng lên, cũng làm cho thói quen ngạo khí không muốn nói chân thật ý nghĩ của nàng có điều thay đổi.

"Bên Thẩm tổng tự có sắp xếp, chị không cần để trong lòng. Về phần chuyện công ty, chúng ta vẫn nên chờ cô ấy thông báo đi."

Hạ Y Ninh nghe ra Khương Nghiêm mặc dù có điều giữ lại nhưng hiển nhiên đã biết thái độ của Thẩm Chi Băng, trong lòng không khỏi lại thêm vài phần kiên định.

"Khương Nghiêm, cảm ơn em." Nàng biết, phần kiên định này là Khương Nghiêm mang về.

Úc Uyển Nhu biết Khương Nghiêm đã trở lại, nói gì cũng muốn Hạ Y Ninh gọi cô tới ăn bữa cơm. Hạ Y Ninh không lên tiếng, lần đầu tiên bị mẹ phê bình nghiêm khắc trong nhiều năm qua.

"Ninh Ninh, chuyện này không đùa được, con lớn như vậy rồi, hôn nhân không phải chuyện đùa. Con đề nghị ly hôn với Tiểu Khương, việc này là nhà họ Hạ chúng ta thất lễ, nếu con không muốn mở miệng, vậy con bảo con bé trở về, để mẹ nói chuyện với con bé."

Vẻ mặt Hạ Y Ninh buồn bực: "Mẹ, con sẽ xử lý tốt."

"Mẹ không tin."

"Quan hệ bọn con bây giờ còn cần chút thời gian mới có thể hòa hoãn, me gọi cô ấy gọi trở về, ngộ nhỡ làm loạn một trận chẳng phải là càng hỏng bét sao?"

Úc Uyển Nhu nửa tin nửa ngờ nhìn nàng chằm chằm: "Con thật sự định không ly hôn?"

Mặc dù Hạ Y Ninh cảm thấy đổi ý có chút nhanh, nhưng vẫn thản nhiên thừa nhận.

Úc Uyển Nhu thở dài: "Nếu không muốn ly hôn, vậy con dùng chút tâm tư dỗ dành con bé đi".

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro