Chương 128
Edit: phuong_bchii
_________________
Tiễn lãnh đạo xong, Hạ Y Ninh nhìn nhân viên bên cạnh cả người mệt mỏi: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi, trở về sớm đi."
"Vậy còn Hạ tổng thì sao?"
Hạ Y Ninh chỉ về phía bãi đỗ xe: "Người yêu tôi tới đón rồi, yên tâm."
Mặc dù nhân viên còn trẻ, nhưng là người có kinh nghiệm phong phú mà Hạ Y Ninh đặc biệt tuyển tới. Đối với phương thức xã giao vô cùng thành thục, vừa rồi ở trên bàn tiệc không ít lần nghe Hạ Y Ninh nhắc tới Khương Nghiêm, lúc trước còn cố ý nhấn mạnh cô sẽ tới đón, đơn giản chính là chủ động cho thấy hôn nhân của mình ổn định, không có bất kỳ cơ hội nào để thừa dịp.
Chỉ là không nghĩ tới, Khương Nghiêm tới thật.
"Vậy chúng tôi không quấy rầy thế giới hai người ngọt ngào của Hạ tổng nữa, ngày mai gặp lại."
Chờ bọn họ đi rồi, Hạ Y Ninh lúc này mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Tuy rằng cả đêm không uống rượu, nhưng tinh thần vẫn căng thẳng cao độ, một bữa cơm cũng không thoải mái.
Nàng lấy di động ra gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm, chỉ có bốn chữ đơn giản [Chị kết thúc rồi.]
Bóng dáng Khương Nghiêm rất nhanh đã xuất hiện ở bãi đỗ xe, Hạ Y Ninh thì đứng yên một chỗ, mệt mỏi không muốn đi, nhưng lại tràn đầy vui mừng nhìn Khương Nghiêm tới đón mình.
"Đêm nay mệt lắm sao?" Khương Nghiêm đi tới trước mặt Hạ Y Ninh, theo thói quen nắm tay nàng, cũng không lạnh lắm.
Hạ Y Ninh nhét tay vào túi áo khoác của Khương Nghiêm, sánh vai cùng cô xuống bậc thang: "Cũng không tính là mệt mỏi, tóm lại đều là một phần công việc."
Khương Nghiêm cùng nàng đi về phía bãi đỗ xe, Hạ Y Ninh lại đột nhiên bước chậm lại, thậm chí chủ động dừng lại: "Khương Nghiêm, chúng ta đi dạo một lát được không?"
Một khắc trước còn tỏ ra mệt mỏi, bây giờ còn nói muốn đi dạo, Khương Nghiêm khẽ nhíu mày, đánh giá Hạ Y Ninh. Thấy cô không nói thêm gì, nhưng trên mặt cũng không thấy bao nhiêu vui mừng chân thành, càng thêm xác định bữa cơm tối nay có tâm sự.
"Được, chúng ta đi dạo quanh đây một chút."
Hạ Y Ninh lấy tay ra khỏi trong túi, kéo chặt Khương Nghiêm, cùng cô đi qua bãi đỗ xe.
Khương Nghiêm cảm giác được tâm trạng người bên cạnh không tốt, nhưng quay đầu nhìn nàng vài lần, Hạ Y Ninh vẫn không mở miệng, chỉ dựa vào cô càng ngày càng gần.
"Đêm nay gặp phải chuyện gì?" Khương Nghiêm lo lắng, sợ nàng kìm nén tổn hại sức khoẻ.
Qua vài phút, Hạ Y Ninh mới rầu rĩ lên tiếng, trầm thấp thần kỳ: "Có chút buồn, lại cảm thấy châm chọc."
"Muốn tâm sự với em chút không?"
"Nếu chị nói muốn tự mình tiêu hóa, em có giận không?"
Khương Nghiêm suy nghĩ: "Sẽ có chút buồn, nhưng em sẽ hiểu."
Hạ Y Ninh không nói gì, tựa đầu vào vai Khương Nghiêm, không biết đang suy nghĩ gì.
Cảm xúc này vẫn duy trì đến khi hai người trở lại trên xe, sau khi Khương Nghiêm lên xe mở gió ấm, lại che tay Hạ Y Ninh. Toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát, giống như là không cần đặc biệt suy nghĩ cũng đã hình thành thói quen.
Hạ Y Ninh có chút thất thần nhìn bàn tay mình bị cầm, bỗng nhiên bật cười.
Khương Nghiêm cảm thấy đêm nay nàng là lạ, tiếng cười này quả thực có chút dọa đến cô.
"Y Ninh, chị thật sự không sao chứ?"
Hạ Y Ninh hít sâu một hơi, nghịch ngón tay của cô, thỉnh thoảng nhẹ nhàng bóp vài cái, giống như là đang đùa với Khương Nhĩ Quân.
"Chị chỉ cảm thấy thật đáng buồn khi bây giờ vẫn còn khá nhiều người đang vật chất hóa phụ nữ."
Khương Nghiêm đoán được có thể là ở bữa tiệc bị tủi thân, loại chuyện như này trước đây Khương Triều Hãn và Khương Đạt Minh cũng làm không ít. Hạ Y Ninh muốn kinh doanh một lần nữa, tất nhiên sẽ tiếp xúc với những người này.
"Nếu cảm thấy khó chịu, vậy chúng ta đừng làm nữa. Mặc dù em không kiếm được nhiều, nhưng tài sản của hai chúng ta cộng lại cũng có thể sống một cuộc sống ổn định."
Khương Nghiêm cũng là đau lòng cho nàng, muốn nàng tránh đi những này phiền nhiễu, nhưng vừa nói xong chính mình liền có chút hối hận. Bản thân Hạ Y Ninh thích gây dựng sự nghiệp, huống hồ đây cũng là ngọn lửa cháy lan ra đồng cỏ sau khi Hạ thị tách ra, nếu thật muốn từ bỏ thì trước đó nàng đã không cần vất vả đi chuẩn bị công ty mới như vậy.
"Y Ninh, em không phải không tin năng lực của chị, em chỉ là cảm thấy có chút hoàn cảnh đúng là quá ác liệt, đối với phụ nữ càng ngày càng tệ."
"Chị hiểu, chị biết em nhất định là vì tốt cho chị." Hạ Y Ninh nắm chặt tay cô, dùng sức nắm một cái, "Nhưng nếu như không kiên trì, sau này phụ nữ trong ngành này sẽ càng không có quyền lên tiếng, hoàn cảnh sẽ càng xấu hơn."
Khương Nghiêm yên lặng gật đầu, cô hiểu đạo lý này.
Tâm trang buồn bã của Hạ Y Ninh có thể phát tiết ra, đã không còn sa sút như vừa rồi, nàng cũng cổ vũ cho Khương Nghiêm: "Cho nên chúng ta phải cố gắng, nếu như chúng ta chủ động nhượng bộ, chẳng phải là làm cho quan niệm sai lầm của những người này càng thêm lớn mạnh sao."
Hạ Y Ninh cũng không thích người khác lấy dung mạo của nàng làm văn vẻ, cũng không thích dùng cái này để đổi lấy đường tắt. Nhưng nàng lại không cách nào làm cho hoàn cảnh này thay đổi trong một đêm, nhưng nàng lại cố chấp kiên trì, hy vọng có một ngày xã hội này có thể đánh giá phụ nữ một cách toàn diện, chứ không chỉ là trông mặt mà bắt hình dong.
Nàng suy nghĩ một chút, chủ động nói chuyện hôm nay Tần Thế Hiền gọi điện thoại cho nàng. Sau khi nói xong, vẻ mặt Khương Nghiêm lạnh lẽo, rõ ràng cũng đoán được trong lòng ông ấy có chuyện bất chính.
Hạ Y Ninh thừa nhận sai lầm: "Vừa rồi chị đúng là muốn tự mình tiêu hóa quên đi, nhưng nghĩ đến đã hứa với em sau này phải hiểu nhau hơn, cho nên bây giờ mới nói, em sẽ không trừng phạt chị chứ?"
Sau khi nói xong, nàng cố ý nhéo nhéo tay Khương Nghiêm.
Khương Nghiêm căng da mặt, nhìn thấy vẻ mặt vô tội cố ý cầu xin tha thứ của nàng, lại tức giận không nổi: "Sao lại có người không biết xấu hổ như vậy chứ?"
Hạ Y Ninh ngẩn ra, có chút oan ức lại có chút tức giận: "Sao chị lại không biết xấu hổ, chị chỉ là quen sửa chậm một chút."
Khương Nghiêm giơ tay nhẹ nhàng gõ trán nàng một cái: "Chị thật sự có hơi ngốc rồi đấy, em nói rõ ràng là họ Tần kia."
Hạ Y Ninh cắn môi, rầu rĩ không vui: "Bị em gõ như vậy, không ngốc cũng thành ngốc."
Khương Nghiêm đưa tay xoa xoa chỗ vừa gõ, Hạ Y Ninh hé miệng vẫn không chịu cười.
"Nhưng tối nay trước mặt những người khác, chị nhấn mạnh hôn nhân ổn định là chuyện tốt, tương đương với tự bảo đảm thêm cho mình."
"Cũng không đơn thuần bởi vì cái này, em cảm thấy chị ở trước mặt người khác khen em, hoàn toàn là vì đối phó?"
Sau khi giọng nói của nàng trở nên mềm mại, hoàn toàn làm cho người ta không có sức chống cự, nhất là giọng điệu rõ ràng đang chờ bạn đi dỗ dành này, chọc cho Khương Nghiêm rất muốn về nhà sớm một chút.
Chỉ là Hạ Y Ninh vẫn không buông tha, rất có hứng thú tiếp tục nói: "Chị vốn cũng không định nói nhiều như vậy ở trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ hỏi chuyện của chúng ta, chị nhịn không được muốn nói nhiều một chút."
Nàng nói xong, thỏa mãn than thở: "Bởi vì em đối tốt với chị thật sự quá nhiều, chị muốn giấu nhưng lại nhịn không được muốn lấy ra khoe khoang một chút."
Khương Nghiêm trong lòng tự nhiên hưởng thụ, lại có chút ngượng ngùng: "Chị còn khen như vậy nữa à, em sẽ lâng lâng đó. Nhưng có em làm bia đỡ đạn, hẳn là có thể tạm thời ngăn chặn một số kẻ quấy rầy."
Hạ Y Ninh nhẹ nhàng hôn lên mặt cô, sửa lại nói: "Em không phải tấm bia đỡ đạn, em là áo giáp của chị."
Khóe miệng Khương Nghiêm cong lên, dùng bàn tay cuối cùng cũng lấy được tự do khởi động xe, chờ Hạ Y Ninh thắt dây an toàn, cô mới chậm rãi lái xe ra bãi đỗ xe.
"Vừa lúc có chút đói bụng, nên về nhà thôi."
"Đêm nay em thật sự cũng chỉ ăn mì?" Hạ Y Ninh ước chừng 8 giờ rưỡi mới gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm bảo cô ra ngoài, không nghĩ tới người này thật sự đồng ý.
"Ăn cơm chiên rồi."
"Vậy em còn đói không?"
Khương Nghiêm nhìn về phía trước, nghiêm túc nói: "Tối ăn cơm rang, nhưng bây giờ về nhà là muốn ăn khuya, không có vấn đề gì."
Nhắc tới ăn khuya, Hạ Y Ninh ngây ra một chút, nhớ tới nội dung cuộc điện thoại lúc trước của hai người. Nàng híp mắt nhéo nhéo vành tai Khương Nghiêm: "Đêm nay không có! Em bị đói rồi!"
**
Giản Quân tới tìm Khương Nghiêm, nói chút kế hoạch tuyên truyền bản thảo mới của Công Chúa Mèo, thuận tiện nói ra dự định mở rộng đầu tư của cô ấy.
Khương Nghiêm nghiêm túc nhìn bản kế hoạch tuyên truyền: "Đầu tư mới của cô tôi sẽ không tham gia, hiện nay hợp tác của chúng ta đã đủ rồi, mở rộng thêm nữa e rằng tôi không theo kịp."
"Cô cũng không cần tự giới hạn, chỉ cần dã tâm đủ lớn, dám nghĩ, có cái gì mà không thể chứ."
Khương Nghiêm buông bản kế hoạch xuống: "Thật ra tôi là một người không có dã tâm lớn, chỉ muốn kinh doanh tốt mấy hạng mục trong tay."
Giản Quân đổi chủ đề, chỉ chỉ bản kế hoạch: "Công Chúa Mèo hiện tại đã ra ba bộ, thật ra thị trường bắt đầu suy yếu rồi. Chúng ta nên nghĩ một chút đột phá mới, hoặc là dùng phương thức tuyên truyền khác để mở rộng sức ảnh hưởng."
"Gần đây tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này, tôi cảm thấy đúng là nên đổi công ty tuyên truyền."
Giản Quân đánh giá cô, trong lòng có suy đoán, vẫn để cô nói trước: "Vậy cô có đề cử công ty thích hợp không?"
"Hạ Diên."
Giản Quân cười cười: "Cô chủ động đưa nghiệp vụ cho vợ cô sao?"
Khương Nghiêm không phủ nhận, nhưng cũng không chỉ dựa vào lý do này. Cô một lần nữa mở ra kế hoạch: "Lúc trước series Công Chúa Mèo vừa đưa ra thị trường, mấu chốt nhất bộ phận chính là mở ra thị trường, tuyên truyền cầu nhanh cầu rộng. Nhưng hiện tại Công Chúa Mèo đã có sức ảnh hưởng nhất định cũng hình thành tương đối ổn định quần chúng, lại tiếp tục sử dụng bộ phương án trước kia, không khỏi có chút thô thiển."
"Đúng, cô nói không sai. Nhưng làm sao cô chắc chắn Hạ Diên có thể trở thành lựa chọn tốt nhất? Bất luận là thành tích trong quá khứ hay là tài nguyên trong ngành, nó đều không có thành tích đặc biệt nổi bật."
"Nhưng tôi tin rằng sự khác biệt lớn nhất giữa nó và các công ty khác là chủ nhân của Hạ Diên là người thực sự hiểu tôi và sẽ làm hết sức mình để trình bày ý tưởng mà tôi muốn thể hiện trong series Công Chúa Mèo."
Giản Quân cười gật đầu: "Cơm chó của cô cũng không cần đút trước mặt tôi, tôi là người làm ăn, cầu tiền tài. Tình cảm tốt đẹp tôi đương nhiên tôn trọng, nhưng cân nhắc làm ăn, lợi ích vẫn là quan trọng nhất."
"Hạ Diên gần đây hoàn thành ba trường hợp tuyên truyền cô hẳn là cũng biết rõ, tương tự thị trường phản ứng chỉ tốn 65% chi phí bình quân, cô nói khống chế chi phí chẳng lẽ không có lợi cho lợi nhuận sao?"
Giản Quân thu bản kế hoạch lại: "Nếu cô tin tưởng cô ấy như vậy, vậy để Hạ Y Ninh làm bản kế hoạch, chúng ta tổng hợp lại xem sao."
Trước khi đi, Giản Quân đột nhiên nhớ tới chuyện tình cờ gặp Khương Nghiêm ở bãi đỗ xe nhà hàng Lâm Lang ngày đó, lúc ấy cô ấy có khách ở đây, chỉ hàn huyên đơn giản vài câu.
Lúc ấy vẻ mặt Khương Nghiêm rất nghiêm túc, nhìn qua còn có một chút lo lắng, hiện tại lại thấy cô dốc hết sức đẩy mạnh tiêu thụ công ty của Hạ Y Ninh như vậy, nhịn không được nói thêm vài câu: "Cô khắp nơi muốn bảo vệ cô ấy chu toàn, chẳng bằng bảo vệ cô ấy ở nhà, như vậy tất cả mọi người có thể an tâm."
Khương Nghiêm nhìn thấy ý tứ ẩn giấu trong đáy mắt Giản Quân, có chút không vui.
"Tôi làm những điều này cho cô ấy bởi vì tôi quan tâm đến cô ấy và muốn tốt cho cô ấy. Tôi thừa nhận đôi khi tôi lo lắng, nhưng tôi sẽ không phủ nhận khả năng của cô ấy chỉ vì tôi lo lắng, càng không ngăn cản cô ấy kiên trì với lý tưởng. So với tình yêu, tôi cảm thấy tôn trọng quan trọng hơn."
"Đó là tôi hiểu lầm, chúc hai người đều có thể thành công."
Ra khỏi nhà hàng, Giản Quân đặt túi xách lên ghế lái phụ, tâm trạng có chút phức tạp. Thật ra Hạ Diên cũng không phải không có sức cạnh tranh, chỉ có điều quan hệ giữa Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm, có tốt cũng có không tốt.
Ví dụ hai vợ chồng hợp tác làm sự nghiệp không ít, nhưng có thể kiên định đi tiếp thật ra không nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro