Chương 130
Edit: phuong_bchii
_________________
Khương Nghiêm vừa tạm biệt Giản Quân xong, xoay người gọi điện thoại ngay cho Hạ Y Ninh. Tuy rằng hôm nay trên đường mang theo bản kế hoạch tới, cô đã có không nhỏ phần nắm chắc có thể thuyết phục đối phương, nhưng sau khi thật sự thành công vẫn có kích động nho nhỏ, trước tiên muốn chia sẻ với Hạ Y Ninh.
Hạ Y Ninh vừa họp xong, dựa theo ý kiến Hằng Nghi đưa ra mà sửa đổi phương án. Nàng vừa ra khỏi phòng họp vừa nhấn mạnh với cấp dưới: "Nhớ kỹ phải nêu bật mấy điểm trong cuộc họp, phương án gửi qua nhất định phải khiến Hằng Nghi cảm thấy chúng ta có get được yêu cầu."
"Tôi biết rồi, Hạ tổng. Trước khi gửi đi sẽ đưa cô xem lại một lần."
Lúc Khương Nghiêm gọi điện thoại đến, Hạ Y Ninh vừa trở lại văn phòng, còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe điện thoại ngay.
"Hôm nay nói chuyện thế nào?"
"Đương nhiên rất thuận lợi."
Hạ Y Ninh rót cho mình ly nước, vừa rồi họp nói không ngừng, bây giờ cảm thấy cổ họng bắt đầu bốc hỏa: "Giản Quân từ khi nào lại trở nên dễ nói chuyện như vậy?"
Trải qua lần hợp tác trước đây, Hạ Y Ninh có ấn tượng sâu sắc, Giản Quân cũng không phải là người nói dăm ba câu sẽ dao động.
"Vậy còn phải là phương án quảng bá của chị làm tốt mới khiến em có đủ sức mạnh như vậy."
Lời khen ngợi này của Hạ Y Ninh ngược lại là gánh vác nổi, vì quảng bá cho Công Chúa Mèo, sau khi tan ca nàng bỏ ra tất cả thời gian lại cẩn thận nghiên cứu tất cả nội dung của Công Chúa Mèo từ đầu tới cuối một lần.
Có điều kiện cơ bản và người tâm phúc mà nàng định ra, lúc đoàn đội viết phương án cụ thể thì đã có phương hướng rõ ràng, dù vậy nàng vẫn sửa chữa nhiều lần, chiếu cố toàn bộ chi tiết.
Không thể không nói, đây quả thật là đãi ngộ chỉ dành cho khách hàng VIP siêu cấp mới có.
"Tối nay có muốn ăn mừng một chút không?"
Khương Nghiêm nhìn đồng hồ, cách lúc Hạ Y Ninh tan ca còn sớm: "Hôm nay không tăng ca sao?"
"Vừa mới đuổi phương án mới của Hằng Nghi ra, hẳn là có thể tan ca đúng giờ."
Khương Nghiêm nghe ra ý muốn chúc mừng của nàng, nhếch môi: "Vậy đến lúc đó em đi đón chị tan làm."
Lúc này, Lý Tiểu Nguyên vừa lúc cầm một phần tài liệu tới tìm nàng, Hạ Y Ninh giơ tay ý bảo cô ấy chờ một chút: "Chị phải nắm chắc công việc, nếu không tan làm không đi được."
"Ừ, được."
Trước khi cúp điện thoại, Hạ Y Ninh đột nhiên cúi đầu gọi cô một tiếng: "Khương Nghiêm."
"Hả?"
Hạ Y Ninh xoay ghế ngồi, nhìn ra ngoài cửa sổ, hôn micro một cái: "Cảm ơn em."
Đầu bên kia truyền đến giọng cười khẽ Khương Nghiêm, Hạ Y Ninh hít vào, khôi phục nghiêm túc: "Chị phải tiếp tục làm việc."
Cúp điện thoại xong nàng quay lại, Lý Tiểu Nguyên lúc này mới đi vào, trên mặt có nụ cười nhẹ. Hạ Y Ninh không biết có phải chột dạ hay không, đành phải tập trung vào tài liệu cô ấy đưa tới.
"Đây là mấy hạng mục đấu thầu quảng bá khá lớn của thành ủy nửa cuối năm, cũng đều mở cửa cho xí nghiệp tư nhân tham gia đấu thầu. Hạ tổng cô sàng lọc một chút, xem chúng ta tham gia cái nào."
Hạ Y Ninh quét mắt khái quát tên mấy hạng mục lớn: "Chỉ có thể tham gia một hạng mục đấu thầu sao?"
"Về nguyên tắc là không quá ba, nhưng bởi vì cạnh tranh rất khốc liệt, yêu cầu tư chất đối với công ty trúng thầu cũng tương đối cao, cho nên tập trung sức lực tham gia 1-2 hạng mục là ổn nhất."
"Được, tôi sẽ xem kỹ. Khi nào phải đưa ra quyết định cuối cùng?"
Lý Tiểu Nguyên biết gần đây nàng bận rộn không ngừng, hiểu ý nói: "Thật ra không phải quá gấp, trước cuối tháng sau quyết định là được. Nhưng bởi vì hạng mục có liên quan đến thị ủy, đối với sự phát triển tiếp theo của công ty có trợ giúp tương đối lớn, cho nên bắt đầu lên kế hoạch trước."
Trong mắt Hạ Y Ninh hiện lên sự tán thưởng: "Tiểu Nguyên, trước kia ở Hạ thị hình như cô không phải là người chủ động tích cực như vậy."
"Trước kia chủ yếu là ổn định, hơn nữa phương diện nghiệp vụ cũng không phát huy được nhiều. Hiện tại tôi đã suy xét cẩn thận, có trẻ hơn nữa cũng không lăn lộn được mấy năm, lúc khủng hoảng thật sự đến một chút năng lực phòng bị chống đỡ cũng không có mới đáng sợ."
"Xem ra Hạ thị gây dựng lại cũng không phải tất cả đều là chuyện xấu." Mấy ngày nay, Hạ Y Ninh không thể tránh ở các loại trường hợp sẽ đề cập tới việc này, hoặc chủ động hoặc bị động, hiện tại nàng cũng chỉ có thể từ đó tìm ra chút tự an ủi mình.
Lý Tiểu Nguyên không gò bó như trước: "Có khổ có ngọt, chúng ta cùng nhau tìm niềm vui trong khổ."
**
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh nói chuyện điện thoại xong, một mình lười trở về. Vừa lúc bụng có chút đói, cô đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một phần lẩu Oden, thuận tiện xem lượng tiêu thụ bán thành phẩm của cửa hàng cũ như thế nào.
Lúc tính tiền, cô thuận miệng hỏi nhân viên thu ngân: "Gần đây sản phẩm của cửa hàng cũ sao cảm thấy không được đầy đủ vậy?"
"À, ông chủ không bổ sung hàng nữa."
"Tại sao?"
Khoảng thời gian này ít khách, nhân viên thu ngân thấy Khương Nghiêm thanh toán xong còn chưa đi cũng không chê cô phiền.
"Tôi cũng không biết nguyên nhân, thật ra lượng tiêu thụ vẫn rất tốt, có vài khách hàng mỗi lần đến cũng chỉ mua nhãn hiệu này. Có thể là giá đắt cũng có thể là có nhãn hiệu mới cạnh tranh."
Khương Nghiêm biết từ chỗ cô ấy hỏi thăm không ra càng nhiều thứ thực tế, cầm lẩu Oden lại vòng ra ngoài tủ lạnh nhìn kỹ một lần.
Sản phẩm của cửa hàng cũ vẫn được đặt ở vị trí tương đối nổi bật, đây là quy định lúc trước khi ký kết hiệp nghị tiêu thụ. Nhưng hàng hóa không được đầy đủ, bày biện cũng có chút lộn xộn, cũng không thể hấp dẫn ánh mắt của khách mới.
Từ sau khi Giản Quân tiến hành đầu tư, cửa hàng cũ đã có nhà máy sản xuất bán thành phẩm thuộc về mình, chất lượng ổn định sản lượng cũng không cần lo lắng. Nhưng thị trường chung quy sẽ có mềm nhũn, tựa như series Công Chúa Mèo, đầu năm nay luôn thích nếm thử, thường thường có chút kích thích.
Nhưng bất kỳ sự nghiệp nào một khi làm lớn, tiến vào giai đoạn vận hành tốc độ cao sẽ không thể ung dung đối phó với sự cưng chiều tùy ý của khách hàng giống như trước đây. Khương Nghiêm ngồi trong xe suy nghĩ một hồi lâu, chờ cô ném cái ly lẩu Oden vào thùng rác, trong lòng biết rõ sản phẩm của cửa hàng cũ nên đột phá.
Trước khi đi đón Hạ Y Ninh, cô đúng lúc nhìn thấy ngã tư có người đang bán hoa. Không phải ngày lễ đặc biệt, nhưng hình như đối với hai người mà nói lại có chút không giống, Khương Nghiêm dừng xe mua hết hoa.
Cô đỗ xe dưới lầu công ty Hạ Y Ninh, không ngờ người đầu tiên gặp phải là Khúc Lan và Lý Tiểu Nguyên.
Hai người nhìn thấy cô còn vui hơn khi gặp khách hàng lớn: "Chủ nhiệm Khương! Cô tới đón Hạ tổng tan làm sao?"
Hai người này thay đổi công ty thay đổi chức vụ, trong ánh mắt mê muội ngược lại là một chút không thay đổi.
"Môi trường mới có thích nghi được không?"
Lý Tiểu Nguyên gấp chờ không nổi trả lời: "Đúng là không kẽ hở, thích ngây người! Thì ra làm chuyện mình thích, còn có thể kích thích như vậy."
Khúc Lan cười đẩy cô ấy: "Diễn lố quá rồi."
Hai người lại xô đẩy nhau một hồi, Khương Nghiêm nhìn thấy Hạ Y Ninh từ trong cao ốc đi ra.
"Không làm lỡ cuộc hẹn của hai người nữa, hôm nào hẹn cơm nhé."
Hạ Y Ninh vừa đi ra đã nhìn thấy Khương Nghiêm, tuy rằng lúc đầu nàng đang nói chuyện với bọn Khúc Lan, nhưng sau khi bọn họ đi Khương Nghiêm vẫn tựa vào xe không đi tới. Điều này cũng bình thường, nhưng không giống với thói quen bình thường của Khương Nghiêm.
"Trên xe có bảo bối, phải trông coi sao?"
Hạ Y Ninh đến gần, liếc nhìn cửa sổ xe, chỗ ngồi trống rỗng, không có gì đặc biệt.
Khương Nghiêm nhìn ra sự tò mò trong mắt nàng, nhịn cười: "Đúng là thứ tốt, nhưng không ở đây."
Hạ Y Ninh lại càng tò mò: "Khương Nghiêm, em đừng làm chị mất hứng, nói mau."
"Chị chắc chắn muốn biết bây giờ?"
Cô càng như vậy, Hạ Y Ninh lại càng tò mò.
"Đúng vậy, chẳng lẽ em còn giấu ở nơi khác?"
"À, vậy thì không, em vốn tưởng chị không thích nhận quà trong trường hợp này."
Quà? Hạ Y Ninh bị Khương Nghiêm dắt vòng qua đuôi xe, nhìn thấy vị trí này, trong đầu nàng hiện lên một tia linh cảm.
Không đợi nàng cẩn thận suy nghĩ, Khương Nghiêm đã mở nắp cốp xe ra, nhét đầy hoa hồng ở đuôi xe, thật đúng là làm cho Hạ Y Ninh lắp bắp kinh hãi.
"Em..."
"Trên đường thấy tươi, nên mua."
Giọng nói này của Khương Nghiêm giống như đang nói với nàng, trên đường tan làm gặp phải người bán đồ ăn, nhìn là mới hái từ trong đất, rất tốt.
Thật là kỳ lạ, rất lâu trước đây Khương Nghiêm hình như cũng khoa trương tặng hoa như vậy, lúc ấy nàng quay đầu bước đi, sợ dẫn tới vây xem. Trong lòng không có chút cảm động ngược lại cảm thấy là gánh nặng, muốn nói nặng lời lại cảm thấy đả thương người, nhưng nhiều lần nhấn mạnh cũng không cách nào làm cho Khương Nghiêm hiểu được thái độ của mình.
Nhưng hiện tại, Hạ Y Ninh ngoại trừ rung động, cũng chỉ có trong lòng một tia ngọt ngào bắt đầu hướng ra ngoài. Tan làm người đi ngang qua dần dần tụ lại đây, có Hạ Diên cũng có công ty khác trong cùng tòa nhà, nhưng điều này cũng không tạo thành áp lực cho Hạ Y Ninh.
Khương Nghiêm thoáng nhìn xung quanh người xem náo nhiệt càng ngày càng nhiều, nhẹ giọng nhắc nhở: "Chị có muốn đổi chỗ khác ngắm tỉ mỉ hơn không?"
Hạ Y Ninh lấy điện thoại ra chụp vài tấm mới bình tĩnh nói: "Ừ, chụp ảnh lưu lại đã, lát nữa chị sẽ kiểm tra chi tiết."
Chờ hai người bình tĩnh lái xe rời đi, người vây xem còn đang bàn tán một xe hoa hồng kia.
"Hình như là Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh thì phải? Lúc trước tôi đã thấy ảnh hai cô ấy cãi nhau, hẳn là không sai."
"Đừng hình như, công ty mới của Hạ Y Ninh ở tầng 26, không phải bây giờ anh cũng không biết chứ."
"Tôi bó tay, đúng là một bộ phim truyền hình cẩu huyết về tình yêu hào môn thất thường. Nhân sinh thung lũng thì cãi nhau ly hôn, tái sinh cuộc sống thì lãng mạn, thật sự là tính toán tốt."
"Tôi thấy anh là không ăn được nho nên chê nho xanh. Hai vợ chồng cãi nhau rất bình thường, nhà anh phát lương trễ một tháng cũng chưa chắc đã gió êm sóng lặng, người ta khi đó gặp phải mấy chục tỷ nợ nần vi phạm hợp đồng, áp lực lớn tâm trạng không tốt không được sao?"
Hạ Y Ninh ngồi trên xe còn đang nhớ lại một xe hoa hồng, giả vờ lướt điện thoại di động thật ra là đang xem ảnh vừa rồi. Đối với những lời bàn tán mồm năm miệng mười tự cho là đúng kia không hề hay biết, ngọt ngào trong lòng còn đang liên tục tăng lên.
"Nghĩ xem tối nay ăn gì chưa?"
Hạ Y Ninh nhìn người đang nghiêm túc lái xe: "Em quyết định đi, chị đều oke."
"Thật sao?"
Hạ Y Ninh dừng một chút, nhỏ giọng vá lại: "Đừng ăn đồ nặng mùi là được."
Nàng vẫn không quen với cảm giác bộ đồ bị nhiễm mùi nồng nặc, có lúc xã giao trở về nàng sẽ ghét bỏ đến mức thay giày ở cửa rồi cởi bộ đồ ra, thế cho nên trong tủ quần áo ở cửa còn treo quần áo ở nhà của nàng.
Khương Nghiêm cùng nàng đi ăn đồ Nhật, mấy ly rượu trắng vào bụng, hơn nữa tâm trạng thoải mái, Hạ Y Ninh trước khi lên xe lại vòng qua xem hoa hồng.
Khương Nghiêm ôm eo nàng, cười nói: "Nếu không phải cùng chị ăn cơm, em còn tưởng chị say rồi."
Hạ Y Ninh nhìn cô thật sâu, kéo cô trở về ghế lái: "Lát nữa em sẽ biết chị có say hay không."
Khương Nghiêm luôn cảm thấy ý tứ lời này của nàng không chỉ là ý tứ bề ngoài, chờ cô dừng xe ở trong sân, rốt cuộc cũng hiểu rõ một tầng ý tứ khác là cái gì.
Hạ Y Ninh cũng không vội xuống xe, sau khi tháo dây an toàn nghiêng người lại gần, rất hào phóng hôn Khương Nghiêm một cái: "Cảm ơn hoa của em."
Khương Nghiêm buồn cười nhìn nàng, hai má ửng đỏ, nhưng tửu lượng của nàng đúng là không say.
"Chỉ có hoa mới được thưởng sao?"
"Đương nhiên là không, phương án quảng bá phần thưởng lớn hơn, phải xem em có lấy được hay không."
Giọng nàng nhẹ dần, khoảng cách lúc gần lúc xa, tay lại không an phận.
Khương Nghiêm hô hấp nhanh hơn, cùng nàng ở trong xe hôn nhau cuồng nhiệt.
Hạ Y Ninh thừa dịp một nụ hôn dài kết thúc, ở bên tai cô giống như mèo thở dốc: "Chị muốn ở chỗ này."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro