Chương 137

Edit: phuong_bchii

_________________

Khương Nghiêm thấp giọng cười cười, giơ tay giữ chặt tay Hạ Y Ninh để nàng vòng tới trước mặt mình. Hạ Y Ninh tựa vào bàn, cúi đầu nhìn Khương Nghiêm. Dưới ánh đèn, vẻ cô đơn và bất đắc dĩ trên mặt cô càng thêm rõ ràng, đúng là dáng vẻ bình thường hiếm thấy.

Nàng giơ ngón tay nhẹ nhàng chọc lên gò má Khương Nghiêm mấy cái, cố ý lộ ra bộ dạng có chút ghét bỏ: "Nếu em nhăn mày thêm vài lần nữa, cũng sắp đuổi kịp chị rồi."

Khương Nghiêm để tay nàng làm loạn một hồi mới giữ chặt nàng: "Sao lại đuổi kịp chị?"

Hạ Y Ninh dừng một chút, biểu cảm có chút biến hóa vi diệu, giọng điệu ngược lại nghe không ra cái gì khác thường: "Đó là chắc chắn, chị lớn hơn em mấy tuổi mà."

Thì ra là bởi vì điều này, Khương Nghiêm nghĩ thầm nàng lúc nào cũng đột nhiên để ý chênh lệch tuổi tác như vậy. Nghĩ lại, có lẽ chờ mình đến tuổi đó, cũng sẽ có phiền muộn như vậy.

Cô ý bảo Hạ Y Ninh khom lưng lại gần một chút, như là có cái gì thì thầm muốn nói. Hạ Y Ninh nhíu mày: "Em định làm cái gì?"

"Chị lại đây, em sẽ nói cho chị biết."

Hạ Y Ninh nửa tin nửa ngờ, cơ thể lại thành thật, theo thói quen tiến lại gần. Kết quả Khương Nghiêm cũng không nói gì, mà giơ tay tỉ mỉ quét mặt nàng một cái.

Hạ Y Ninh cảm thấy ngứa còn có chút đột ngột, nhịn không được lui về một chút: "Em lại làm phép à?"

Khương Nghiêm cười phủ nhận: "Lần này không cần làm phép, chị cũng đủ xinh đẹp rồi."

Hạ Y Ninh ngẩn ra, lĩnh hội được vì sao đột nhiên cô lại nói cái này. Vừa rồi nàng theo bản năng cảm khái một câu, không ngờ Khương Nghiêm lại nghe hiểu. Thật muốn cho nàng nói trắng ra có lẽ là nói không nên lời, nhưng phần tâm tình thỉnh thoảng rối rắm phiền muộn này vẫn hy vọng có người có thể hiểu.

Nàng không chút do dự lại ôm Khương Nghiêm, hôn mạnh lên mặt cô: "Năng lực lĩnh ngộ một trăm điểm!"

Vì thế hai người vui cười ôm nhau, nhưng Hạ Y Ninh không dám náo loạn. Đêm nay Khương Nghiêm nhất định có chuyện quan trọng cần suy nghĩ, điều nàng có thể làm cũng không phải là quyết định chi phối Khương Nghiêm, mà là hy vọng cô có thể kiên định với suy nghĩ trong lòng mình.

Nàng đột nhiên an tĩnh lại, Khương Nghiêm cũng không nói lời nào, cứ lẳng lặng ôm nàng như vậy cũng không buông tay. Qua một hồi lâu, Hạ Y Ninh chủ động vỗ vỗ tay cô: "Chị đi trước, nếu không đêm nay em nhất định phải thức đêm."

Ai ngờ Khương Nghiêm lại không chịu, ngược lại ôm chặt hơn: "Đừng đi."

Hạ Y Ninh dừng động tác, quay đầu nhìn cô: "Muốn chị ở đây nói chuyện với em hả?"

"Ừ."

Nhưng cái dáng vẻ này, có thể nói đại khái cũng chỉ có nói nhảm. Hạ Y Ninh kiên quyết muốn đứng lên, từ bên cạnh cầm một cái ghế, ngồi ở bên cạnh Khương Nghiêm.

"Nếu em muốn nói, có thể nói những lời hôm nay không thể nói trước mặt các ông chủ cho chị biết."

Khương Nghiêm bất ngờ: "Cái này chị cũng biết?"

"Chị đoán vậy."

Khương Nghiêm xoa xoa giữa trán, thuật lại tình huống hôm nay ở cửa hàng cũ một lần. Cuối cùng chính cô cũng thở dài: "Thật ra suy nghĩ của các ông chủ cũng đúng, rõ ràng tất cả còn chưa làm sao, em lại muốn lôi kéo bọn họ bắt đầu một lần thử nghiệm hoàn toàn mới."

Khương Nghiêm nói xong, khóe miệng lộ vẻ bất đắc dĩ.

Hạ Y Ninh mấy ngày nay đã xem báo cáo điều tra nghiên cứu rất quen thuộc, cũng xem một ít phân tích ngành nghề liên quan, nhưng dù sao nàng cũng không phải chân chính làm nghề này. Giữa người thường và người trong nghề tóm lại là có khác biệt, có lẽ là điểm xuất phát không giống, hoặc có lẽ là giá trị kỳ vọng không giống.

Nhưng nàng lại không muốn nhìn thấy Khương Nghiêm như vậy, bởi vì đây không chỉ là vấn đề làm ăn, mà là Khương Nghiêm lâm vào hoài nghi và mê mang trong chuyện này.

"Trước không lo các ông chủ nghĩ như thế nào, chính em thì sao? Suy nghĩ thật sự trong lòng em là như thế nào?"

Khương Nghiêm nghiêm túc suy nghĩ một chút, kiên định nói: "Em vẫn muốn thử."

"Vậy em đang do dự cái gì? Là tài chính, tài nguyên hay là nguyên nhân gì khác?"

Khương Nghiêm hiển nhiên không muốn trực tiếp trả lời vấn đề này, trầm mặc chống đỡ. Nhưng Hạ Y Ninh vẫn không từ bỏ, tay nàng đặt trên bàn tay Khương Nghiêm, không tạo áp lực cũng không lùi bước.

"Thực ra sự phản đối của các ông chủ, hoặc là nhu cầu tài chính thử nghiệm mới đối với em mà nói cũng không phải chướng ngại chủ yếu nhất." Khương Nghiêm nói rất chậm, từng chữ từng chữ nhảy ra ngoài, như là nghiệm chứng lần nữa có phải ý mình muốn biểu đạt chính xác hay không, "Em chỉ là có chút bị tham vọng của mình dọa sợ."

"Tham vọng?"

Khương Nghiêm nói xong ngược lại thở phào nhẹ nhõm, thì ra từ này nói ra cũng không khó như trong tưởng tượng.

Cô nhìn Hạ Y Ninh, thẳng thắn nói: "Trước kia em cảm thấy mình không có nhiều lòng hiếu thắng lắm, hiện tại đạt được những thành tựu này phần lớn cũng là thuận thế mà làm, hơn nữa vận khí tốt cho nên liền thành công. Nhưng hiện tại, em lại chủ động muốn đạt được nhiều hơn, mà chính em lại không khống chế được xung đột này."

Hạ Y Ninh chăm chú lắng nghe, không nói suy nghĩ này của cô là đúng hay sai.

Nàng chỉ hỏi Khương Nghiêm: "Vậy em cảm thấy trước kia chị vẫn muốn có được quyền quản lý Hạ thị, có phải cũng coi như có tham vọng không?"

Khương Nghiêm nhíu mày, theo bản năng muốn lắc đầu, nhưng lắc được một nửa lại cảm thấy không đúng.

Sự chần chờ này của cô chọc cười Hạ Y Ninh.

"Chị biết, ở một mức độ nào đó chắc chắn được coi là có tham vọng. Nhưng đó cũng là mục tiêu chị đặt ra để theo đuổi sự nghiệp mình thích, là động lực thúc đẩy chị không ngừng tiến lên và không từ bỏ. Vì vậy, em sẽ cảm thấy tham vọng như vậy, là điều xấu?"

Lúc này, Khương Nghiêm vô cùng kiên định lắc đầu, hoàn toàn không phải chuyện xấu.

"Tham vọng của em khiến em mạnh mẽ và dũng cảm hơn, khiến em trở nên giỏi hơn, vì vậy em có thể đứng dậy nhanh chóng khi khủng hoảng xảy ra."

Lời khen ngợi như vậy ở chỗ người khác nghe qua không ít lần, cũng không bằng Khương Nghiêm thật tâm thật ý khen nàng một lần. Hạ Y Ninh có thể cảm nhận được sự tán thưởng và tôn trọng đến từ nửa kia đối với sự nghiệp của nàng, cũng không chỉ là bởi vì thân phận hoặc là thành tích khen tặng của cô.

Nàng mỉm cười nhìn Khương Nghiêm: "Đạo lý em đều hiểu, vậy tại sao em không tiếp nhận chính mình cũng có tham vọng như vậy? Em ở trên sự nghiệp từ bị động biến thành chủ động, cũng không có gì không tốt, chỉ là nói rõ em khát vọng chính mình trở nên tốt hơn mạnh hơn tâm tính chiếm chủ đạo."

Khương Nghiêm nghe nàng khuyên giải, cũng hiểu được mình để tâm vào chuyện vụn vặt, nhưng cảm xúc có đôi khi chính là như vậy. Khi chính mình sắp sửa biến thành không giống với quá khứ, con người luôn đặc biệt nhạy cảm, hoặc là giãy giụa.

"Em chỉ là còn chưa quen với tham vọng của mình."

Hạ Y Ninh nâng khuôn mặt cô lên, chân thành ái mộ: "Em có tham vọng, chúng ta mới càng thêm xứng đôi. Em có tham vọng, mới có thể bảo vệ chị tốt hơn, chị cũng vậy."

Nàng nói xong, không đợi Khương Nghiêm trả lời, cũng đã chủ động hôn lên.

Nụ hôn lần này rất nhẹ nhàng, chỉ có môi chạm môi, cũng không sao biểu đạt tâm ý tương thông.

Hạ Y Ninh chủ động kết thúc nụ hôn này, ổn định hô hấp, khích lệ Khương Nghiêm: "Em và các ông chủ đều không sai, chỉ là lần thử mới này không thích hợp tiếp tục hợp tác mà thôi. Cho nên nếu em cần, có thể cân nhắc tìm một người hợp tác mới."

Nàng đặc biệt hất cằm lên, không chỉ vào mũi chính mình nói xem thử chị một chút, ý tứ cũng đủ rõ ràng.

Khúc mắc nhỏ trong lòng Khương Nghiêm đã bị hóa giải hơn phân nửa, nghe được cách nói của nàng, không khỏi cười nói: "Giản Quân đến lúc đó khẳng định sẽ châm chọc."

Bản thân Hạ Y Ninh đã cảm thấy Khương Nghiêm và Giản Quân hợp tác trói buộc quá nhiều, chỉ riêng diễn đàn hội họa thật ra đã đủ rồi. Chi bằng thừa dịp lần này đổi nghề, để nàng thay thế Giản Quân.

"Thế nào, điều kiện hợp tác dự tuyển của chị không được sao?"

"Em cảm thấy rất tốt."

"Hừ!"

Hạ Y Ninh nghiêm túc tính toán sổ sách, nói với Khương Nghiêm: "Chị không đùa, em muốn chuyển đổi mô hình, trừu tượng hóa món ăn truyền thống từ thực thể, thêm vào văn hóa phát sinh, không phải là thiên mã hành không cũng không phải là tùy ý vượt qua biên giới. Nếu em cần nguồn vốn khởi động, chị có thể ủng hộ, nếu em cần nguồn lực về mặt tuyên truyền văn hóa, trong tay chị cũng có một số".

Muốn nói ẩm thực truyền thống, đối với Hạ Y Ninh chỉ biết ăn không biết làm mà nói quả thật không giúp được nhiều lắm. Nhưng lần này Khương Nghiêm muốn chuyển đổi thử nghiệm là biến món ngon truyền thống thành một loại văn hóa, để nó có nhiều người biết hơn, cũng không bị hạn chế bởi nơi tiêu thụ. Những cái này Hạ Y Ninh ngược lại là có không ít tài nguyên, có tiền xuất tiền, có lực xuất lực, nàng hình như thật sự có thể giúp chút gì đó.

Khương Nghiêm thấy nàng nói nghiêm túc như vậy, cũng không nói đùa nữa.

"Việc này chờ em nói chuyện với Giản Quân rồi mới quyết định, em đoán lần này cô ấy sẽ đứng về phía các ông chủ."

"Em sẽ buồn sao?"

Khương Nghiêm lắc đầu: "Nếu cô ấy lựa chọn ủng hộ ý kiến của các ông chủ, thật ra đối với em mà nói cũng là một loại giải thoát, ít nhất để cho áp lực tâm lý của em không lớn như vậy."

Hạ Y Ninh biết áp lực tâm lý Khương Nghiêm nói thật ra là một loại trói buộc đạo đức.

"Em và Giản Quân hợp tác dừng lại ở món ăn truyền thống là được rồi, bằng không chị sẽ ghen đó!"

Quả nhiên đúng như Khương Nghiêm suy nghĩ, sau khi Giản Quân xem xong báo cáo điều tra nghiên cứu, tuy có băn khoăn nhưng cũng không hạ quyết tâm muốn đổi nghề.

"Thực ra sự phát triển tổng thể của ngành ăn uống cũng không nhanh hơn ngành mới nổi, đây là đặc tính của ngành quyết định. Cửa hàng cũ thực ra đã là hình mẫu sáng tạo của ngành ăn uống, cô phải biết rằng nhà họ Lê từng là đầu tàu ngành ăn uống của Hải Thành hiện tại đều học theo, đang bắt chước cửa hàng cũ."

Tối hôm qua Khương Nghiêm được Hạ Y Ninh trấn an rất khá, lúc đối mặt với Giản Quân cũng không liên quan đến quan hệ cá nhân với các ông chủ, hai người đều cực kỳ tỉnh táo.

"Trong bản báo cáo này về hiện trạng và rủi ro tiềm tàng đều nói rất rõ ràng, sở dĩ quan điểm của chúng tôi không nhất trí, đơn giản là cô thấy được thu hoạch khi kiên trì, mà tôi thấy năng lực chống rủi ro không đủ."

Giản Quân nhìn cô thật sâu: "Khương Nghiêm, có đôi khi sự kiên trì và cố chấp của cô làm cho người ta vừa phiền vừa sợ, nhưng không thể không nói, cũng làm cho người ta kính trọng. Nhưng lần này, tôi không có cách nào thuyết phục chính mình, tôi vẫn muốn nhìn thấy món ngon truyền thống phục hưng, là món ngon thật sự, chứ không phải văn hóa món ngon trừu tượng."

Khương Nghiêm vì thế mà không mất mát chút nào, rất dứt khoát biểu đạt quyết định của mình: "Nếu như vậy, vậy hợp tác của chúng ta cứ duy trì hình thức vốn có. Thử nghiệm mới thì để tôi tự làm đi, nhưng diễn đàn lúc trước không bán tôi muốn mang đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro