Chương 142
Edit: phuong_bchii
_________________
Hạ Y Ninh mỏi eo chân mềm nhũn ở trong lòng Khương Nghiêm tỉnh lại, rõ ràng ngày hôm qua lúc các cô bắt đầu rất nhẹ nhàng cũng rất bằng phẳng, tại sao về sau lại trở nên càng không thể cứu vãn? Nàng không khỏi đỡ trán, bản thân trước đây đối với loại chuyện này không hề có hứng thú, sau khi gặp Khương Nghiêm sao lại biến thành như vậy!
Nhưng loại chuyện này có thể trách một mình nàng sao? Có một số việc dựa vào một mình nàng cũng không đạt được hiệu quả này, Khương Nghiêm tuyệt đối phải chịu trách nhiệm! Nhưng mà muốn Hạ Y Ninh nói ra đều do Khương Nghiêm quá hiểu nàng, làm cho nàng quá thoải mái mới có thể làm nàng nghiện như thế là tuyệt đối không được.
Vì thế chóp mũi Khương Nghiêm lại gặp tai ương, lần này không phải bị đầu ngón tay đâm, mà là bị cắn nhẹ.
"Sáng sớm đã đói thành như vậy rồi hả?" Khương Nghiêm còn chưa mở mắt, khóe miệng đã giương lên.
Hạ Y Ninh dừng lại, lại cắn mặt cô, nhưng cũng không dùng sức, ngay cả dấu răng nhợt nhạt cũng không nhìn thấy.
Khương Nghiêm không khỏi cười nói: "So với lực tối hôm qua chị cào lưng em, bây giờ chị thật đúng là quá dịu dàng rồi."
Hạ Y Ninh lúc này tức giận: "Vậy em muốn bị cắn với lực tương tự đấy à?"
"Ha ha, không dám không dám."
Khóe miệng Khương Nghiêm sắp nhếch đến tận tai, lúc này mới từ từ mở mắt ra. Vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt xấu hổ và phẫn nộ của Hạ Y Ninh, cô lại không hề sợ hãi.
Cô đưa tay vuốt ve môi Hạ Y Ninh: "Bộ dạng này của chị vô cùng quyến rũ, em sợ nhìn tiếp sẽ không thể đi mua bữa sáng cho chị mất."
"Bữa sáng ở hội sở nghe nói cũng không tệ."
Khương Nghiêm nhướng mày: "Vậy thì không thể tốt hơn, có thể cho em ăn no trước."
**
Cũng may hai người huyên náo không lâu, chờ tắm rửa xong ra ngoài cũng chưa quá tám giờ rưỡi. Hạ Y Ninh nhìn bữa sáng hội sở chuẩn bị, không phải không ngon, nhưng cứ cảm thấy không có gì đặc biệt.
Khương Nghiêm thấy trong mắt nàng kháng cự, cười nói: "Hay là ra ngoài mua đồ ăn đi, hiếm khi tới đây, ăn chút đồ chính cống mới có lời."
Hạ Y Ninh đang có ý này, lôi kéo cô lại đến nhà hàng ngày hôm qua, ai ngờ nhà hàng này phải đến giữa trưa mới mở cửa. Hai người có chút thất vọng, lúc đi tới đầu ngõ phát hiện có một sạp hàng nhỏ, đây đã là cảnh tượng không thấy được ở Hải Thành hoặc rất nhiều thành thị khác.
Đi qua xem, là bán hoành thánh và mì. Quán nhỏ ngoài trời, dựa vào mấy cái ghế gỗ làm bàn, bát cũng là nhựa dùng một lần đơn sơ, nhưng mùi vị cũng rất ngon.
Hạ Y Ninh từ trướcgiờ đối với đồ ăn có yêu cầu cơ bản, trước đây phần lớn đều tham khảo tên nhà hàng, trình độ đầu bếp hoặc là danh tiếng thương hiệu. Nhưng sau khi ở bên Khương Nghiêm, nàng không còn để ý đến những thứ đó nữa.
Chỉ cần là đồ ăn ngon, nàng đều sẵn lòng nếm thử. Sau khi ở bên Khương Nghiêm, nàng càng ngày càng hiểu được thưởng thức vẻ đẹp bản chất, quyết định người hoặc đồ ăn tốt xấu thật ra chính là nhân phẩm và hương vị, những nhân tố khác chẳng qua là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Nếu như là trước kia, cho dù là vì trải nghiệm ẩm thực địa phương của cổ trấn, Hạ Y Ninh cũng sẽ không cân nhắc ngồi ở trên ghế nhỏ ven đường như vậy, ăn bánh rán hành vụn nổi lơ lửng cùng nhìn hoành thánh rất thanh đạm.
Hiện tại nàng ngậm thức ăn ngon trong miệng, cười nhạt với Khương Nghiêm bên cạnh, chỉ cảm khái may mắn không vì vậy mà bỏ qua món ăn ngon như vậy, càng không bỏ qua người trước mắt.
Hôm nay hai người cũng không ngoại lệ, đi ngồi du thuyền còn đi quán bar ngồi một lát. Cuối tuần du khách tương đối nhiều, các cô đều có chút kháng cự, không muốn ở lâu. Khương Nghiêm nhớ mãi không quên hình ảnh ông lão nhóm bếp trên lối đi dạo sáng hôm đó, tâm trí cô như trôi dạt.
Hạ Y Ninh đưa tay quơ trước mắt cô: "Đang suy nghĩ gì đó?"
"Đang nghĩ về cái lò sưởi đó."
Hạ Y Ninh nghi hoặc, Khương Nghiêm lại tiếp tục đắm chìm trong hồi ức. Các cô ngồi ở trên sân thượng quán cà phê, ngẫu nhiên có du khách trẻ tuổi đi ngang qua, quay đầu lại nhìn thêm vài lần, không biết có phải nhận ra hai người hay không.
Hạ Y Ninh đối với tình huống tình cảm của các cô rất thản nhiên, không muốn che giấu gì nữa. Chỉ cần không bị làm phiền, nhận ra thì nhận ra, nàng không sao cả. Nếu đăng ảnh lên mạng thì càng tốt, chứng minh tình cảm của bọn họ tốt, hôn nhân ổn định.
Từ khi ở mấy lần tiệc rượu xã giao, Hạ Y Ninh cố ý nhiều lần nhắc tới Khương Nghiêm, sau khi ăn xong lại đặc biệt bảo cô đến đón, quấy rầy cô rõ ràng ít đi rất nhiều. Ít nhất ở trên ngôn ngữ, những người đã từng rục rịch tạm thời đều rút lui, điều này làm cho Hạ Y Ninh càng thêm ỷ lại vào áo giáp của cô.
Hai người đối với chỗ người nhốn nháo không có hứng thú tham gia náo nhiệt, đợi đến giờ cơm lại đến nhà hàng ngày hôm qua, lần này đã quen thuộc với bà chủ hơn một chút.
Nghe nói Khương Nghiêm cũng thích nấu ăn, cô ấy rất bất ngờ: "Trong những người trẻ tuổi như cô, thật lòng thích nấu ăn không có mấy người."
Lời này ông chủ Tiền bọn họ lúc trước cũng cảm khái qua, Khương Nghiêm hiểu được đây cũng không chỉ là vấn đề của người trẻ tuổi.
"Cô muốn hỏi tôi làm sao duy trì tốt tay nghề, tôi cũng không có bí quyết gì, chỉ là kiên trì và kế thừa. Cô kiên trì làm tiếp, cô tìm được người kế thừa, tay nghề ngon sẽ không biến mất."
Trên đường từ cổ trấn trở về, Khương Nghiêm vẫn không nói nhiều. Từ sau khi nói chuyện với bà chủ, thỉnh thoảng cô lại rơi vào trầm tư như vậy. Hạ Y Ninh hỏi cô có phải có ý tưởng mới hay không, Khương Nghiêm cũng không nhảy nhót như trước, chỉ lẳng lặng lắc đầu.
Rõ ràng cô cẩn thận hơn trước, cũng ít có chút chắc chắn.
Trưa chủ nhật các cô rời khỏi cổ trấn, buổi chiều lúc về đến nhà, Úc Uyển Nhu tới.
"Thần Thần bảo mẹ thuận tiện mang mèo tới cho hai đứa, sợ hai đứa kẹt xe không tiện qua đón nó." Úc Uyển Nhu cầm lồng mèo trong tay, ánh mắt vẫn dừng lại trên người Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh.
Hạ Y Ninh thấy Úc Uyển Nhu đột nhiên đến có chút bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Khương Nghiêm dàn xếp ổn thỏa cho Khương Nhĩ Quân, nhìn nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh, có chút khó xử.
Nếu chỉ có hai người còn dễ nấu, hiện tại mẹ Hạ tới, nguyên liệu nấu ăn không đủ tươi, Khương Nghiêm luôn cảm thấy có chút ảnh hưởng đến sự phát huy của mình.
Cô gọi Hạ Y Ninh qua, nhẹ giọng kể lại tình huống, không ngờ Hạ Y Ninh cũng không để ý: "Mẹ tới là muốn thăm hai chúng ta một chút, không quan tâm về phương diện ăn uống. Em không cần tạo áp lực quá lớn cho mình, cho dù nấu một bát mì cũng được."
Khương Nghiêm vẫn có chút do dự: "Vậy thì không hay đâu."
Bình thường mẹ Hạ không ở cùng các cô, thỉnh thoảng đến đây, Khương Nghiêm vô cùng có tâm. Cũng không phải vì nịnh bợ, chỉ là muốn tỏ ra coi trọng Hạ Y Ninh.
"Thật sự không cần, nếu không sau này mẹ chị cũng ngại tới đây."
Thấy Hạ Y Ninh kiên trì, Khương Nghiêm mới chống đỡ mặt mày: "Được, em nghe theo chỉ thị của vợ."
"Hơn nữa thời gian còn sớm, em muốn đi vẽ tranh thì đi đi, để chị nói chuyện với mẹ là được. Đừng chậm trễ chính sự, không cần lo lắng, chúng ta đều là người một nhà."
Khương Nghiêm vẫn cùng Úc Uyển Nhu uống trà hàn huyên một hồi, ngược lại Úc Uyển Nhu mở miệng trước: "Tiểu Khương, con có việc thì cứ đi đi, có Ninh Ninh đi cùng mẹ là đủ rồi."
Chờ Khương Nghiêm lên lầu, Úc Uyển Nhu mới thu hồi ý cười, nghiêm túc quan sát Hạ Y Ninh.
"Mẹ, hôm nay mẹ đặc biệt tới đây, sẽ không phải là thay Thần Thần đưa mèo nhỉ?"
"Con đã biết còn hỏi?"
Hạ Y Ninh đẩy tay bà làm nũng: "Vậy mẹ lại không chịu nói thẳng, con đoán tới đoán lui mệt biết bao."
Úc Uyển Nhu cưng chiều lại bất đắc dĩ nói: "Mẹ thấy dáng vẻ của con, mệt đến vui vẻ là thật."
Hạ Y Ninh vẫn cười như trước, tựa đầu vào vai mẹ Hạ, so với lúc chưa kết hôn cũng không khác nhiều lắm.
Úc Uyển Nhu đột nhiên thở dài: "Hôm nay mẹ tới đây, thật ra là muốn xem tình hình của con và Tiểu Khương."
Hạ Y Ninh nghe ra sự nghiêm túc trong lời nói của bà, ngồi thẳng dậy: "Bọn con làm sao?"
"Lúc trước Tiểu Khương mới vẽ bản thảo, ngay từ đầu mẹ cũng không biết đánh giá không tốt như vậy, nghe Thần Thần nói xong mới biết được tính nghiêm trọng của vấn đề."
Hạ Y Ninh mím môi, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Đúng là tạo áp lực cho cô ấy, nhưng ảnh hưởng không lớn, không cần lo lắng đâu ạ."
Vẻ lo lắng của Úc Uyển Nhu vẫn còn: "Mẹ không lo lắng về cách nói bên ngoài, gia đình chúng ta mặc dù không thể so sánh với lúc trước, nhưng cũng không cần Tiểu Khương gánh vác quá nhiều áp lực nuôi sống gia đình. Mẹ chỉ lo những lời nói trên mạng này sẽ khiến tình cảm của hai đứa nảy sinh mâu thuẫn, con người khi đối mặt với áp lực rất dễ làm ra một số chuyện sai lầm, nói một số lời tổn thương."
Điều ấy phàm là người từng có kinh nghiệm hôn nhân dài hạn đều có thể lĩnh hội, Úc Uyển Nhu ngược lại thật lòng hy vọng các cô có thể sống tốt.
Hạ Y Ninh nhớ tới ngày đó lúc mới về nhà Khương Nghiêm cố ý lảng tránh, trong lòng còn có một chút chua xót. Nhưng so với tình yêu Khương Nghiêm dành cho nàng, chút tổn thương nhỏ đến không đáng so đo này căn bản không tính là gì.
Đối mặt với sự lo lắng của mẹ, nàng cũng không thể nói qua loa một câu, có chút thái độ giờ phút này hẳn là rõ ràng: "Trước kia khi con thích Khương Nghiêm, gặp phải tình huống này có lẽ sẽ gây mâu thuẫn, nhưng bây giờ thì không."
Lời này của nàng khiến sắc mặt Úc Uyển Nhu cứng đờ: "Vì sao?"
Lời Hạ Y Ninh đã ở bên miệng, nhưng chính thức nói ra trước mặt mẹ, vẫn làm cho nàng cảm thấy có chút ngượng ngùng. Nàng do dự, khiến cho Úc Uyển Nhu càng thêm nóng vội: "Bây giờ làm sao?"
Hạ Y Ninh ổn định tinh thần, nhìn Úc Uyển Nhu: "Bởi vì hiện tại con yêu cô ấy, cho nên con sẵn lòng thỏa hiệp và nhượng bộ cô ấy."
Sau khi Hạ Y Ninh nói xong cũng hiểu được, tại sao ở những lúc trong lòng không thoải mái vẫn nghĩ như thế nào làm cho Khương Nghiêm nhanh chóng vui vẻ. Khi đó điều nàng để ý không phải là vướng mắc trong lòng, mà là hy vọng tinh thần Khương Nghiêm không bị sa sút.
Úc Uyển Nhu không ngờ nàng lại trả lời như vậy, giật mình một lát, sau khi phản ứng lại thì vui mừng không thôi.
Bà cười cầm tay Hạ Y Ninh: "Ninh Ninh, con có thể hiểu đạo lý này là không thể tốt hơn. Hôn nhân không giống yêu đương, phải hiểu bao dung và nhượng bộ hơn, đôi khi chính là em làm một chút chị nhịn một lần, mới có thể sống thật lâu."
Lời này Hạ Y Ninh nghe rất nhiều lần, nhưng chỉ có tự mình chân chính lĩnh hội qua hôn nhân, mới có thể hiểu được ý tứ hàm xúc trong đó.
Nàng không giống như trước chỉ vì lo lắng qua loa cho ba mẹ, mà trịnh trọng lên tiếng từ đáy lòng: "Con sẽ cùng Khương Nghiêm quý trọng cuộc hôn nhân này."
Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, Hạ Y Ninh mở cửa mới biết là Từ Chỉ Huệ tới.
"Mẹ, sao mẹ lại... đến đây?"
Bình thường các cô cũng sẽ đi thăm Từ Chỉ Huệ, nhưng mẹ Khương cũng rất ít khi chủ động tới. Lần này mẹ hai chân trước chân sau chạy tới, xem ra là cùng chung mục đích.
Hạ Y Ninh mời bà ấy đến phòng khách, Từ Chỉ Huệ nhìn thấy Úc Uyển Nhu, hai người nhìn nhau cười một cái, không cần mở miệng chỉ từ trong mắt nhau thấy được làm mẹ không dễ dàng.
Từ Chỉ Huệ nghe nói Khương Nghiêm ở trên lầu vẽ tranh, bảo Hạ Y Ninh đừng làm phiền.
"Thật ra hôm nay tới đây, ngoài việc muốn xem tình hình của hai đứa, mẹ còn muốn tâm sự với Khương Nghiêm về bức tranh."
Lúc trước Từ Chỉ Huệ cũng cho rằng Khương Nghiêm là vẽ chơi chơi, không ngờ con gái ở trên đường thương mại hóa đi còn nhanh hơn mình. Bà ấy vẫn luôn quan tâm đến series Công Chúa Mèo, thân là họa sĩ, bà ấy biết rõ gánh nặng và áp lực sau khi thử nghiệm sáng tạo lần này bị thị trường phủ định sẽ như thế nào.
Hạ Y Ninh cười an ủi bà ấy: "Khương Nghiêm giỏi lắm ạ, cô ấy sẽ không bị một hai lần phủ định mà rút lui đâu."
Từ Chỉ Huệ cũng cười nhìn Hạ Y Ninh: "Con cũng giỏi, không có con cổ vũ, mẹ nghĩ nó không thể nào điều chỉnh nhanh như vậy."
So sánh với năm đó Khương Đạt Minh chỉ biết chế nhạo trào phúng không ngừng đả kích bà ấy, Hạ Y Ninh không thể nghi ngờ là một người bạn đời tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro