Chương 143
Edit: phuong_bchii
_________________
Đảo mắt thời gian một buổi chiều đã trôi qua, thật ra Khương Nghiêm cũng không vẽ tranh. Cô cũng không nghĩ đến Công Chúa Mèo, mà luôn nghĩ đến yếu tố văn hóa ẩm thực truyền thống mà cô muốn biểu đạt rốt cuộc là thứ gì?
Có thực mới vực được đạo, nhất là ẩm thực Trung Hoa càng là phẩm loại phong phú, bác đại tinh thâm, ăn ngon cũng giống như là một loại phản ánh cuộc sống tốt đẹp. Ẩm thực hoặc là đề tài liên quan đến ẩm thực tùy ý có thể thấy được, Khương Nghiêm xác định, mình muốn truyền đạt cũng không phải là thứ dễ hiểu.
Từ chuyến du lịch mấy ngày nay cô đã có chút ý tưởng mới, giống như là có một đầu dây đang dẫn dắt cô từng bước từng bước tiến tới phía trước, mà đầu dây kia, chính là đáp án cô muốn. Nhưng mà con đường này lại đi không nhanh, khi thì dừng lại suy nghĩ, khi thì nhiều lần luận chứng quan điểm của mình, điều duy nhất có thể làm chính là nắm chặt đường thẳng trong suy nghĩ kia.
Lúc Hạ Y Ninh gõ cửa gọi cô xuống nhà ăn cơm, Khương Nghiêm mới ý thức được đã gần 7 giờ. Cô ảo não nói: "Sao chị không đến gọi em sớm một chút?"
Hạ Y Ninh gõ nhẹ trán cô, dịu dàng nói: "Bình thường số lần em làm đầu bếp đã đủ nhiều rồi, thỉnh thoảng nghỉ ngơi một lần cũng là đương nhiên. Hơn nữa, mẹ em cũng tới, nếu để cho mẹ thấy chị sai khiến em nấu cơm, chẳng phải là xấu đi hình tượng của chị sao?"
Sau khi nàng nói xong còn đặc biệt nhăn mũi, tỏ vẻ chị mới không ngốc như vậy.
Khương Nghiêm vui vẻ: "Mẹ em tới lúc nào?"
Hạ Y Ninh kéo cô ra khỏi phòng: "Sau khi mẹ chị dạy dỗ chị không lâu, nhưng mẹ em lại khen chị."
"Từ trước đến nay mẹ em đều giúp chị." Đối với việc này Khương Nghiêm cũng không cảm thấy bất ngờ, lần trước lúc các cô ầm ĩ ly hôn, thái độ của Từ Chỉ Huệ rất rõ ràng.
"Có lẽ là do chị ngoan á."
Đối với Hạ Y Ninh dõng dạc tự đánh giá như thế, Khương Nghiêm liếc nhìn tỏ vẻ hoài nghi.
"Thế nào, em cảm thấy chị không ngoan à?"
"Có đôi khi chị rất ngoan." Khương Nghiêm như nghĩ tới điều gì đó, có ý ám chỉ, "Nhưng lúc chị hoang dã cũng rất đặc biệt."
Hạ Y Ninh hừ nhẹ, quay đầu không nhìn cô, nhưng lại không nhịn được tò mò.
Một lát sau, nàng lại quay đầu lại: "Sao đặc biệt vậy?"
"Đặc biệt... hoang dã..."
Hạ Y Ninh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó từ nụ cười trên khóe môi Khương Nghiêm đoán được nàng nói cái gì hoang dã, tức giận đến bên tai đều nóng lên.
Nhưng Úc Uyển Nhu và Từ Chỉ Huệ đều ở dưới lầu chờ, Hạ Y Ninh không dám cùng Khương Nghiêm huyên náo quá mức. Bất luận là hai người đấu võ mồm hay là thật sự bị truy hỏi nguyên nhân đấu võ mồm, đều không thể để cho hai mẹ biết.
Khương Nghiêm thấy nàng mím chặt môi, lại tiến đến bên tai nàng, cười bổ sung một câu: "Nhưng em rất thích sự hoang dã của chị."
"Hừ!"
Hạ Y Ninh ở trong lòng trừng Khương Nghiêm, người khác muốn nhìn chị vừa ngoan vừa hoang dã còn chưa có cơ hội đâu!
Ăn cơm tối xong, Từ Chỉ Huệ chủ động hỏi Khương Nghiêm chuyện vẽ tranh, rất nhanh hai mẹ con liền cùng nhau trở về phòng thảo luận. Úc Uyển Nhu vốn định đi, lại sợ một mình Hạ Y Ninh cô đơn, vì thế liền định ở lại lâu một chút.
Hạ Y Ninh biết dụng ý của bà, cười nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng nhọc lòng vì con. Nơi này là nhà của con, mặc kệ con ở một mình hay là ở cùng Khương Nghiêm, đều có thể rất tự tại làm bất cứ chuyện gì. Một mình con xem TV cũng là chuyện hết sức bình thường, không cần mẹ ở cùng đâu ạ."
Úc Uyển Nhu dỗi nhìn nàng, cũng đã chuẩn bị đi lấy áo khoác: "Mẹ lo lắng một mình con cảm thấy buồn, con ngược lại còn chê mẹ xen vào việc của người khác. Vậy mẹ không để ý tới con nữa, con muốn xem TV bao lâu thì xem."
Hạ Y Ninh tiễn bà lên xe, dịu dàng nói cảm ơn: "Cảm ơn mẹ hôm nay đã đặc biệt tới."
"Người một nhà, nói cảm ơn cái gì không biết. Con và Tiểu Khương sống thật tốt, đừng để mẹ lo lắng là được."
"Bọn con rất tốt."
Khóe miệng Úc Uyển Nhu cong lên, bảo tài xế lái xe.
Buổi chiều Hạ Y Ninh tỏ thái độ, hoặc là lúc cơm tối quan sát nàng và Khương Nghiêm tương tác, Úc Uyển Nhu tìm không ra sơ hở, đã tin tưởng tình cảm của các cô quả thực không bị bất cứ ảnh hưởng gì. Bà và Hạ Lang Ngôn kết hôn nhiều năm, tình cảm rất sâu đậm, cũng là từ tuổi Hạ Y Ninh đi tới.
Lấy kinh nghiệm của bà mà xem, vợ chồng son trước mắt đang ở giai đoạn như keo như sơn, đúng thật là tình cảm nồng nhiệt. Tâm nguyện duy nhất của bà hiện tại chính là chờ tình cảm bình thản về sau, các cô cũng có thể yên ổn, nâng đỡ nhau đi tiếp.
**
Từ Chỉ Huệ xem đại khái qua bản thảo của Khương Nghiêm, cũng không vội vã chỉ ra vấn đề, mà là hỏi Khương Nghiêm: "Sao con lại muốn thêm yếu tố ẩm thực vào trong tranh Công Chúa Mèo, bản thân hai thứ này đã tương đối tách rời, muốn hòa hợp không phải chuyện dễ."
Khương Nghiêm vuốt trán, thẳng thắn nói: "Con vẫn luôn cảm thấy ẩm thực là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của mỗi người chúng ta, cũng là thứ bình thường nhất nhưng thật ra rất cần kế thừa. Con thừa nhận lúc mới bắt đầu chỉ lo làm thế nào để chồng chất nội dung lên nhau, xem nhẹ chi tiết hòa hợp."
Cô tùy ý rút ra mấy tờ bản thảo từ trong tay Từ Chỉ Huệ: "Bây giờ nhìn kỹ lại, đúng là rất lơ lửng, cho nên ánh mắt cư dân mạng rất sắc bén."
Từ Chỉ Huệ nhìn thấy khóe miệng cô bất đắc dĩ, trong lòng cũng đau lòng. Nhưng đây là chuyện mà họa sĩ muốn đi theo con đường thương mại hóa phải trải qua và đối mặt, bà ấy không thể làm thay.
"Vậy bây giờ con có ý tưởng mới chưa? Là chuẩn bị thay thế yếu tố hay là...?"
Khương Nghiêm đáp rất nhanh: "Con vẫn muốn kiên trì phương hướng này, có điều phương thức biểu đạt và chi tiết sẽ điều chỉnh, hơn nữa con đã có ý tưởng rồi."
Từ Chỉ Huệ rất vui mừng, không phải vì Khương Nghiêm có phương hướng đột phá, mà là vì sự kiên định và lạc quan của cô. Có thể điều chỉnh lại nhanh như vậy trong thất bại, lại một lần nữa đặt sự chú ý ở trong sáng tác, đối với người làm nghệ thuật mà nói rất khó có được.
Nghệ thuật đòi hỏi rất nhiều cảm xúc, thường khiến các nghệ sĩ rơi vào trạng thái quá chân thực và nhạy cảm trước mặt mọi người. Một khi có công kích bén nhọn, bọn họ ngược lại càng khó chống đỡ hơn người bình thường .
Từ Chỉ Huệ hiểu được suy nghĩ của cô, cũng không cố gắng khuyên cô nữa, mà là giúp đỡ cùng nhau tìm kiếm đột phá trong tranh.
Khương Nghiêm nhớ lại những kiến thức và cảm nhận mấy ngày nay ở cổ trấn, trước sau khó có thể quên cảnh tượng khói bếp phiêu tán trong hành lang mưa bụi sáng sớm. Ông lão gù lưng, dùng cái quạt rách đốt lò sưởi. Đồ vật cũ kỹ, cảnh quang yên tĩnh, người già kéo dài thói quen sinh hoạt cũ, trong nháy mắt đã đánh trúng trái tim Khương Nghiêm.
"Con nghĩ rằng trọng tâm của mình đã sai và văn hóa ẩm thực có lẽ không phải là thực phẩm cụ thể, mà là một thái độ sống."
Đây là điểm khác biệt lớn nhất so với cửa hàng cũ, cửa hàng cũ đi theo hình tượng hóa ẩm thực, dùng đồ ăn ngon thật sự hấp dẫn khách hàng. Mà Khương Nghiêm muốn truyền bá qua mạng internet hoặc là phương tiện truyền tải văn hóa, là về thái độ của ẩm thực.
Từ Chỉ Huệ và Khương Nghiêm thảo luận đến khuya, Hạ Y Ninh trên đường đi đưa đồ ăn khuya, thấy hai người rất tập trung nên không quấy rầy quá mức. Đã sắp 12 giờ, Hạ Y Ninh thấy hai người vẫn không có dự định kết thúc, nghĩ rất có thể hôm nay là phải thâu đêm, chỉ có thể tự mình về phòng trước.
Quả nhiên lại đợi một hồi, phòng đối diện vẫn không có quá nhiều động tĩnh. Nàng ôm gối Khương Nghiêm, chậm rãi ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau sau khi Hạ Y Ninh thức dậy, phát hiện một bên giường lạnh, gối đầu còn ở trong lòng mình, nói rõ Khương Nghiêm hẳn là chưa từng tới ngủ. Nhưng chờ nàng mở cửa phòng, phòng đối diện đã không còn một bóng người.
Trên bàn cơm để lại cháo và bánh bí đỏ, còn có giấy note của Khương Nghiêm.
Cô nói cùng Từ Chỉ Huệ đi tìm đại lão trong giới hội họa thỉnh giáo chút gì đó, bảo Hạ Y Ninh ăn sáng nhân lúc còn nóng.
Cháo vẫn còn ấm, chắc Khương Nghiêm nấu từ sáng sớm. Nghĩ đến cô vẽ một đêm, buổi sáng còn làm bữa sáng cho mình, Hạ Y Ninh vừa thấy ấm áp vừa đau lòng.
Nàng đến công ty, Lý Tiểu Nguyên liền đưa cho nàng một đống tài liệu: "Hạ tổng, quá trình đấu thầu hạng mục thị chính đã chính thức khởi động, đây là bản kế hoạch đấu thầu chúng ta chuẩn bị, nếu không có vấn đề, chờ cô ký xong tôi sẽ đưa qua."
Đây là công việc trọng điểm trong nửa năm tới của Hạ Diên, Hạ Y Ninh chăm chú nhìn một lần, ký tên.
"Cô hẹn với lãnh đạo cơ quan liên quan một chút, xem khi nào thì tiện cùng nhau ăn một bữa cơm."
Tuy Hạ Diên đi theo con đường kinh doanh chính quy, nhưng trong phạm vi pháp luật cho phép, Hạ Y Ninh vẫn không quên giữ liên lạc với các bên. Đôi khi chỉ cần thêm chút nỗ lực cũng có thể tránh được rất nhiều phiền phức.
Lý Tiểu Nguyên gật đầu ghi nhớ, Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, còn nói: "Hỏi thăm cục trưởng Giang có rảnh hay không."
Cục trưởng Giang ngoại trừ vào giai đoạn đầu tái cơ cấu thành công thường xuyên gặp mặt Hạ Y Ninh một chút, sau đó liền vô cùng bận rộn, ngay cả ở một số trường hợp xã giao cũng rất ít khi gặp.
Lý Tiểu Nguyên cho rằng nàng đã nói hết tất cả, đang muốn xoay người thì bị gọi lại: "Tiểu Nguyên, cô bớt chút thời gian làm một phần phương án quảng bá mới cho Công Chúa Mèo."
"Công Chúa Mèo nhanh như vậy đã ra bản mới rồi sao?"
"Chưa, nhưng tôi muốn chuẩn bị đầy đủ hơn."
Lần này Hạ Y Ninh không muốn bị động chỉ làm một công ty quảng cáo nữa, mà muốn cung cấp hộ tống toàn diện cho Khương Nghiêm trên phương diện tuyên truyền dư luận. Nàng muốn Khương Nghiêm chuyên tâm sáng tác là được, giao tiếp phức tạp với bên ngoài, cứ để nàng hoàn thành.
Lý Tiểu Nguyên không tiếp tục truy hỏi, nhưng đầu óc rất linh hoạt, hoàn toàn hiểu dụng ý của Hạ Y Ninh.
"Hạ tổng yên tâm, tôi sẽ mau chóng giao phương án cho cô." Lý Tiểu Nguyên đi tới cửa, đột nhiên quay đầu lại cười cười, "Thay tôi chuyển lời cho chủ nhiệm Khương, chúng tôi đều coi trọng cô ấy."
Hạ Y Ninh cũng cười, lấy thân phận nửa kia của Khương Nghiêm nói lời cảm ơn trước: "Vậy tôi thay cô ấy cảm ơn sự ủng hộ và cổ vũ của mọi người."
Chờ Hạ Y Ninh tan làm về đến nhà, xe Khương Nghiêm đã đỗ ở trong sân. Thật ra buổi chiều cô đã nhắn tin, nói đã về đến nhà, muốn ngủ bù một giấc. Hạ Y Ninh cho rằng đêm nay cô còn bận rộn, không ngờ mở cửa liền nhìn thấy trên tủ giày đặt một đóa hoa hồng.
Giống như hoa hồng lần trước, kiều diễm ướt át. Nhưng lần này khác chính là, hoa hồng luôn xuất hiện một mình, dọc theo con đường hoạt động của Hạ Y Ninh ở nhà, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ở bàn trà phòng khách, tay vịn sô pha thậm chí ở đầu cầu thang.
Nàng vừa đi vừa nhặt hoa, cho đến ngoài cửa phòng mình, trên tay nắm cửa cũng cắm một đóa hoa. Lúc này hoa trong tay nàng đã là một bó, một tay sắp không ôm được nữa.
Hạ Y Ninh ôm hoa nở, Khương Nghiêm đứng trước mặt nàng, mỉm cười nhìn nàng.
"Em... làm gì vậy?" Giọng Hạ Y Ninh không khỏi mềm nhũn, ngọt ngào không ngừng rỉ ra.
Khương Nghiêm giấu đóa hoa ở sau lưng kia đưa đến trước mặt nàng, khác với đóa hoa hồng đỏ Hạ Y Ninh ôm trong tay, đó là một đóa hoa hồng trắng.
"Em muốn chính thức xin lỗi chị."
Hạ Y Ninh khó hiểu: "Xin lỗi?"
"Mấy hôm trước tâm trạng em không tốt, thái độ đối với chị cũng không tốt. Cảm ơn chị đã không so đo với em, còn cùng em vượt qua."
Vẻ mặt của cô, ngữ khí của cô đều thành khẩn chân thành như thế, cho dù là một câu nói bình thường, cũng làm cho Hạ Y Ninh nghe thấy đầy đủ áy náy và biết ơn.
Trong lòng nàng từng có một chút chua xót đã hoàn toàn được chữa khỏi, mặc dù muốn tính sổ sau này cũng không thể nào theo.
Hạ Y Ninh mỉm cười nhận lấy hoa hồng trắng trong tay Khương Nghiêm, nhịn không được tò mò nói: "Tại sao trong tay em lại là hoa hồng trắng?"
Khương Nghiêm đến gần, thâm tình nhìn nàng: "Bởi vì trong cuộc đời em, hoa hồng trắng, hoa hồng đỏ, đều là chị."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro