Chương 144

Edit: phuong_bchii

_________________

Hạ Y Ninh cầm hoa trong tay, khóe miệng cong không hề hạ xuống. Đặc biệt là nhìn đóa hoa hồng trắng Khương Nghiêm tặng cuối cùng, lập tức độ ngọt trong lòng tăng lên mấy độ.

"Hiện tại em càng ngày càng biết dỗ người, cái này đều là học được từ đâu vậy?" Hạ Y Ninh miễn cưỡng thu hồi chút ít ý cười trên môi, ánh sáng trong mắt làm thế nào cũng giấu không được.

Khương Nghiêm nói xong câu vừa rồi cũng có chút kinh ngạc: "Thật ra lúc trước đã muốn nói lời xin lỗi, không phải như vậy."

"Hả?"

"Em vốn muốn thành khẩn xin lỗi chị, cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa. Nhưng lúc đối mặt với chị, em lại đột nhiên nói những lời kia."

Hạ Y Ninh tin một nửa lời giải thích của Khương Nghiêm, bình thường cô đúng là không phải người có miệng lưỡi trơn tru, nhưng loại lời ngon tiếng ngọt này đánh thẳng trái tim nàng cũng nói không ít.

Ngón tay dài của nàng nhẹ nhàng gảy cánh hoa, ngữ khí ngược lại dịu dàng hơn một chút: "Vậy em cầm đóa hoa hồng trắng này một mình, cũng không phải là tùy tiện chọn chứ?"

Hỏi xong, nàng ngước mắt, khẽ nhíu mày, như cười như không nhìn Khương Nghiêm.

Khương Nghiêm sửng sốt một lát, thẳng thắn nói: "Lúc chuẩn bị hoa đương nhiên là bởi vì suy nghĩ vừa rồi, em chỉ không ngờ mình lại có thể thốt ra."

Hạ Y Ninh bật cười, tâm trạng càng tốt.

"Vậy chị có nên cảm ơn những bông hoa xinh đẹp này không? Khiến em nói ra lời thật lòng."

Khương Nghiêm cười ôm eo nàng: "Đương nhiên phải cảm ơn chị, chị lợi hại hơn hoa nhiều."

"Hừ!"

Khương Nghiêm mới không để ý tới sự ngạo kiều của nàng, tìm đôi môi mềm mại của nàng hôn tới. Hạ Y Ninh mới đầu còn tránh vài cái, sau khi bị hôn cũng chậm rãi mềm nhũn, sau đó lại chủ động tương tác với Khương Nghiêm.

Chị tới em đi, môi lưu động cũng không chỉ là nhiệt độ của các cô, còn có tình yêu nồng nhiệt của các cô.

Hôn hồi lâu, hoa hồng trong tay Hạ Y Ninh được nàng nắm càng ngày càng chặt, lòng bàn tay đều cảm thấy hơi đau. Nàng không thể không đẩy Khương Nghiêm ra, thở hổn hển: "Xin lỗi cũng đủ thành ý, chị chấp nhận rồi."

Khương Nghiêm cúi đầu nhìn đồ trong tay nàng, nhẹ nhàng thở dốc: "Nắm đến bây giờ không mệt sao?"

Hạ Y Ninh đã điều chỉnh xong, bắt đầu tìm chỗ thích hợp trong phòng cắm những bông hoa này.

"Đây là tâm ý của em, em nói xem nếu chị buông tay ném xuống đất, em sẽ nghĩ thế nào?", nàng tìm được một bình hoa handmade tinh xảo, sau khi cắm xong còn đặc biệt chỉnh lại một lần.

Khương Nghiêm đứng tại chỗ nhìn bóng lưng nàng, trên mặt vẫn lộ nụ cười.

Cắm hoa xong, Hạ Y Ninh đột nhiên xoay người, quay đầu nhìn cô: "Nếu chị không đối xử tử tế với hoa em tặng, lần sau người nên xin lỗi chính là chị. Chị không giống như em, biết nhiều chiêu trò như vậy."

Khương Nghiêm lúc này mới chậm rãi đi theo, đứng ở phía sau Hạ Y Ninh, cười khẽ: "Lúc chị chủ động yêu cầu làm bệnh nhân lực sát thương rất mạnh, một chiêu đi khắp thiên hạ."

Tay Hạ Y Ninh dừng lại, cắn răng phẫn nộ: "Khương Nghiêm!"

Khương Nghiêm nhanh chóng chạy đi: "Em đi chuẩn bị cơm tối, chị thay quần áo nhanh xuống nhé."

Chờ các cô ăn cơm xong, Khương Nghiêm vốn định cùng Hạ Y Ninh xem TV một lát. Vẫn là Hạ Y Ninh chủ động hỏi: "Hôm nay em với mẹ đi học hỏi vị danh gia kia, có đưa ý kiến chỉ đạo gì cho em không?"

"Người ta vẽ tranh đứng đắn, không giống với tranh của em. Nhưng cô ấy truyền thụ không ít kinh nghiệm tâm đắc, bảo em giữ vững sự tập trung, không nên quá mức ồn ào ngoài ý muốn."

Hạ Y Ninh quả thật cảm giác được tâm trạng Khương Nghiêm càng ngày càng tốt, gần như hoàn toàn không có áp lực tâm lý lúc trước.

"Vậy em nhân lúc trạng thái tốt, tranh thủ thời gian đi vẽ đi."

Khương Nghiêm lại lắc đầu: "Em muốn kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi, tối hôm qua vẽ cả đêm hơi mệt. Hơn nữa em sợ bây giờ đi vẽ, nói không chừng lại phải suốt đêm, người nào đó đoán chừng phải ôm nát cái gối của em."

Hạ Y Ninh xấu hổ phẫn nộ phản bác: "Chị chỉ không có quen ngủ hai tay không, thuận tay lấy thứ gần nhất."

"Trước kia chị cũng có ôm búp bê ngủ đâu."

Trong mắt Hạ Y Ninh một tia hàn quang chiếu tới, Khương Nghiêm cười chủ động đầu hàng, cầm lấy dĩa trái cây đưa cho nàng: "Ăn chút trái cây, ăn xong hôm nay chúng ta đi nghỉ ngơi sớm."

Ngày hôm sau hai người đồng thời thức dậy, Hạ Y Ninh trước khi ra ngoài cố ý quay đầu lại nhìn Khương Nghiêm một cái, thấy trạng thái của cô rất tốt, lúc này mới yên tâm rời đi.

Chờ nàng đi rồi, Khương Nghiêm trở lại phòng lấy bảng vẽ ra, nhắm hai mắt lại chuẩn bị một chút cảm xúc, lại cân nhắc tình tiết hai ngày nay ở trong đầu nhiều lần dung hợp vào trong tranh.

Lần này, Công Chúa Mèo không cố ý truy tìm món ngon gì nữa, cũng không mạnh mẽ đề cử cái gì cho người bên cạnh. Lần này Công Chúa Mèo nấu cơm cho mình, nấu cơm mình thích ăn.

Nguyên liệu nấu ăn nhìn như bình thường, phương pháp nấu nướng đơn giản dễ nhớ, cùng bình thường cũng không khác nhau quá lớn. Nhưng Công Chúa Mèo lại ăn vô cùng vui vẻ và thỏa mãn, bởi vì làm ra mùi vị của mẹ, khi còn bé trong nhà một ngày ba bữa chính là loại cảm giác này.

Khương Nghiêm chuyển trọng điểm từ bản thân món ngon sang sự thỏa mãn và tác động tình cảm mà món ngon mang lại. Đây là gần đây sau khi cô thỉnh giáo các ông chủ nhiều lần ngộ ra, cũng cố gắng nhớ lại vẻ mặt thỏa mãn và hạnh phúc của các vị khách trong cửa hàng cũ.

Bản sơ thảo hoàn thành, Khương Nghiêm cũng không vội đăng lên. Cô đặt bảng vẽ xuống, xuống lầu ăn cơm trưa, sau đó chơi với Khương Nhĩ Quân một lát, mới trở lại trước bàn làm việc.

Cô xem lại bản vẽ một lần nữa, phát hiện cảm xúc không đồng thời nhìn thấy những thứ không giống nhau, đúng là có một số chi tiết còn có thể cải tiến. Cô bình tâm lại, không vội không vàng bổ sung chi tiết bổ sung, lúc này mới chính thức hài lòng.

Đến lúc sắp tan làm, cô gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh: "Hạ tổng, muốn hỏi chị hôm nay có thể về nhà đúng giờ không?"

Hạ Y Ninh vừa mới họp xong, phất tay ý bảo người trong phòng trở về làm việc. Đợi người đi rồi, nàng mới thay đổi giọng điệu lúc làm việc: "Thế nào, em muốn tới đón chị à?"

"Em ở nhà chờ chị."

Bình thường Khương Nghiêm ở nhà, cũng sẽ không cố ý gọi điện thoại cho nàng, chẳng lẽ hôm nay lại chuẩn bị đồ tốt gì? Nhưng hỏi như vậy, chẳng phải không còn bất ngờ sao?

Hạ Y Ninh đã nhắc nhở mình rất nhiều lần, phải giảm bớt lòng hiếu kỳ, bởi vì lòng hiếu kỳ của mình mà nàng đã chủ động đưa lên bao nhiêu lần rồi!

Nhưng mà đến lúc này, nàng vẫn như cũ không ngừng tò mò: "Trong nhà có cái gì đặc biệt đang chờ chị sao?"

"Chị về sớm một chút sẽ biết."

Khương Nghiêm càng như vậy, trong lòng Hạ Y Ninh lại càng ngứa: "Em như vậy chẳng khác nào không nói, phạm quy!"

Tiếng cười của Khương Nghiêm cách ống nghe truyền đến, gãi đến trong lòng nàng vừa mềm vừa ngứa.

"Nếu chị không có việc gì gấp, hôm nay về sớm một chút là được rồi." Khương Nghiêm thu lại tiếng cười, có chút nghiêm túc nói, "Em chờ chị."

Chính là ba chữ đơn giản này, trong nháy mắt xoa dịu sự nóng nảy trong lòng Hạ Y Ninh. Câu trả lời dường như trở nên ít quan trọng hơn, mà ở nhà có người đang chờ mới thật sự khiến nàng muốn về sớm một chút.

Chờ nàng về đến nhà, vừa tắt máy, liền thấy cửa mở. Khương Nghiêm dựa vào cạnh cửa, cười nhìn nàng.

"Xem ra đúng là đang chờ chị ha." Hạ Y Ninh bước nhanh hơn, đi về phía Khương Nghiêm.

"Thật ra cũng không có gì."

Hạ Y Ninh thay giày, cùng cô sánh vai trở về phòng khách. Bây giờ lại nói không có gì? Nàng mới không tin.

Khương Nghiêm lấy bản thảo ra, vẻ mặt ung dung: "Bản thảo mới em sửa xong rồi, còn chưa công bố, muốn chờ chị về xem trước."

Hạ Y Ninh nhận lấy bản thảo, lại nhìn Khương Nghiêm, thấy đáy mắt cô tuy có chút căng thẳng, nhưng phần nhiều là hy vọng chia sẻ chờ mong cùng nàng.

Nàng chăm chú nhìn một lần, khẳng định: "Chị nghĩ phiên bản này, hẳn là có thể biểu đạt chính xác lý tưởng của em."

Khương Nghiêm cười cười: "Em cũng nghĩ như vậy. Nhưng thị trường có chấp nhận hay không, em cũng không biết."

Trong lời nói của cô vẫn có nhàn nhạt sự không chắc chắn, cũng không thấy bao nhiêu thương cảm. Hạ Y Ninh thuận thế kéo cô, khích lệ nói: "Thứ tốt nhất định sẽ vượt qua thử thách, chị tin tưởng thị trường sớm muộn gì cũng sẽ đưa ra phản hồi tích cực."

Khương Nghiêm nhìn nàng thật sâu: "Được, vậy chúng ta lên lầu gửi bản thảo mới đi."

Lúc này đây, dưới sự chứng kiến của Hạ Y Ninh, cô lại một lần nữa đưa ra thử nghiệm mới của mình ra thị trường.

**

Bộ phim [Chuyện cũ Hải Thành] sau khi công chiếu trong nước đã gây tiếng vang, không chỉ được khán giả công nhận, doanh thu phòng vé tăng cao, không ít nhà phê bình điện ảnh trong ngành đều đánh giá rất cao. Mà Nhan Tư vốn chỉ là vai nữ ba bởi vì biểu hiện xuất sắc, nhận được không ít bình luận điện ảnh cho nhân vật cô ấy đóng.

Đối với diễn viên mà nói, nắm bắt cơ hội có nghĩa là con đường sau này sẽ càng ngày càng rộng. Từ đó về sau lời mời kịch bản của Nhan Tư và tài nguyên giải trí so sánh với quá khứ, quả thực là khác biệt một trời một vực.

Gần đây, Ban Nhân Mã chuẩn bị thừa cơ sản xuất ra bộ phim thứ hai, lần này Nhan Tư lấy được hợp đồng vai nữ chính. Đây là một phim hai nữ chính, một vị khác diễn cùng cô ấy chính là ảnh hậu Tạ Chi Vân.

Gặp lại đối thủ cạnh tranh ngày xưa, Nhan Tư cho rằng mình sẽ căng thẳng sẽ để ý, dù sao nguyên nhân lúc trước thúc đẩy cô ấy trở lại, thành tích sự nghiệp của Tạ Chi Vân nổi bật là thứ nhất.

Nhưng mà sau khi hai người thật sự gặp lại, Nhan Tư mới phát hiện cô ấy đã nghĩ mình quá yếu đuối. Trước đây có lẽ cô ấy sẽ bất bình vì địa vị trong giới giải trí, thù lao đóng phim, giá trị con người hoặc là mức độ được bên sản xuất coi trọng khác nhau, nhưng hiện tại điều cô ấy để ý hơn, là bản thân công việc.

Cô ấy quan tâm kịch bản, quan tâm nhân vật, quan tâm thực lực đoàn phim, quan tâm diễn xuất của đối thủ, tất cả những thứ này đều xếp trước những yếu tố khiến cô ấy chùn chân.

Hứa Tri Dao làm đại diện nhà đầu tư ngồi ở một bên, toàn bộ quá trình tham dự hội động viên đoàn làm phim lần này. Từ trước đến nay cô ấy đều chú ý đến lợi nhuận và rủi ro đầu tư, về phần hoạt động cụ thể của đoàn phim cô ấy không có hứng thú gì.

Hôm nay hội động viên cô ấy vốn không cần tự mình tới, phái người tới ngồi làm bảng bối cảnh là tốt rồi, nhưng cô ấy lại bảo thư ký điều chỉnh sắp xếp cuộc họp, để rảnh thời gian buổi chiều.

Nhan Tư chỉ chào hỏi cô ấy lúc đầu, sau đó vẫn chăm chú nghe đạo diễn và tổng kế hoạch phát biểu. Cô ấy mang theo kịch bản bên mình, đến lượt biên kịch phát biểu, cô ấy còn có thể ghi chép lại kịch bản.

Hứa Tri Dao thừa nhận ấn tượng trước kia đối với Nhan Tư quá phiến diện, cũng quả thật không nghĩ tới cô ấy vì quay tốt [Chuyện cũ Hải Thành] mà phải trả giá nhiều như vậy. Những thứ này đều là sau khi đoàn phim tổng kết cô ấy mới biết được. Mà điều khiến cô ấy khâm phục nhất, chính là biểu hiện của Nhan Tư trong phim.

Diễn xuất chính là năng lực nghiệp vụ của diễn viên, người có năng lực, nên được tôn trọng.

Đợi đến khi tan họp, Hứa Tri Dao vẫn ngồi đó không nhúc nhích. Đến khi chỉ còn lại mấy người cuối cùng, cô ấy mới đứng dậy đi tới bên cạnh Nhan Tư.

Nhan Tư vừa xem lại ghi chép trong kịch bản lần nữa, thuận tay mở điện thoại ra lướt tin tức, chuyên chú đến không phát hiện bên cạnh có thêm người.

"Xem cái gì mà tập trung vậy?" Hứa Tri Dao yên lặng đứng một lúc, phát hiện mình vẫn bị phát hiện, không thể không chủ động mở miệng.

Nhan Tư giật mình, ngẩng đầu nhìn thấy là cô ấy, lập tức bật cười: "Đang xem bản thảo mới của Tiểu Khương."

Hứa Tri Dao cũng tò mò thò đầu ra xem cùng cô ấy, màn hình điện thoại di động có chút phản quang, cô ấy dựa sát vào đầu Nhan Tư.

Nhan Tư nghiêng sang một bên, để di động đến trước mặt cô ấy: "Tôi hơi lo lắng, không biết đánh giá trên mạng lần này sẽ như thế nào."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro