Chương 150

Edit: phuong_bchii

_________________

Khương Nghiêm lúc ấy viết xuống những chữ này đơn thuần là tùy tâm mà viết, hiện tại quay đầu lại nhìn, có lẽ thật sự rung động ngay tại lúc đó. Cô bị sự tập trung của Hạ Y Ninh vào công việc làm cho cảm động, lại bị sự quật cường của nàng hấp dẫn.

Suy nghĩ của Khương Nghiêm bị kéo trở lại khi đó, ánh mắt nhìn Hạ Y Ninh vô cùng thâm tình, giơ tay thay cô vén mái tóc vụn bên tai đến sau tai, thuận thế nhẹ nhàng vuốt ve vành tai hơi nóng của cô một chút, khiến cho ánh mắt Hạ Y Ninh hoảng hốt, run rẩy một chút.

"Em thích dáng vẻ nghiêm túc lại kiên cường của chị, siêu quyến rũ."

Cô nói rất nghiêm túc, người nghe tâm trạng cũng bay bổng. Chỉ có điều trong lòng Hạ Y Ninh trước sau có hoang mang, lúc trước liên tiếp xảy ra quá nhiều chuyện làm nàng không rảnh ngẫm nghĩ, cũng không tìm được cơ hội chứng thực với Khương Nghiêm.

Nàng cắn môi, do dự có nên nói ra vấn đề trong lòng hay không. Tình cảm của các cô đến bước này, lại đi so đo chuyện lúc trước, giống như lại có vẻ không quan trọng đến vậy.

Khương Nghiêm nhìn ra sự rối rắm của nàng, chủ động hỏi: "Chị cảm thấy đáp án này không đủ thành ý sao?"

Hạ Y Ninh lắc đầu, nàng tin tưởng Khương Nghiêm thật lòng thích dáng vẻ đó của cô.

"Chị tin lời em nói, chẳng qua..."

"Chẳng qua cái gì?"

Hạ Y Ninh nhìn về phía cô trong ánh mắt có một tia nghi hoặc: "Lúc trước em theo đuổi chị mấy năm, những năm đó em đối với chị rốt cuộc tính là tình cảm như thế nào?"

Khó khăn lắm mới mở miệng, vậy nàng dứt khoát hỏi đến cùng: "Sau khi kết hôn biểu hiện của em khi thì lạnh nhạt khi thì chủ động, làm cho chị cảm thấy vừa lạ lẫm vữa ngạc nhiên. Nhưng chị thừa nhận, sau khi kết hôn ở chung làm cho chị thay đổi cái nhìn với em, chị mới thử chậm rãi hiểu rõ em."

Biểu hiện của Khương Nghiêm và nguyên chủ đương nhiên là khác nhau rất lớn, chỉ là giải thích sẽ càng phiền toái. Người theo đuổi cuồng nhiệt trước đây của Hạ Y Ninh, vốn không thực sự khiến nàng rung động, có lẽ chỉ là sự ham mê nhất thời của nguyên chủ.

Yêu một người, suy xét không nên là mình, mà là đối phương.

Cô đỡ vai Hạ Y Ninh, kiên định nói: "Trước kia em thích chị, sau khi kết hôn ở chung cho em thấy chị chân thật hơn, sau đó liền biến thành yêu."

Hạ Y Ninh cười, ôm lấy khuôn mặt Khương Nghiêm, cũng nghiêm túc thâm tình thổ lộ: "Chị cũng yêu em, Khương Nghiêm."

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Y Ninh chủ động đi về phía trước, hôn môi Khương Nghiêm.

Các cô ở trước bàn ôm hôn một hồi lâu, cho đến khi Khương Nghiêm muốn ôm nàng đổi một chỗ khác tiếp tục, Hạ Y Ninh mới nhớ tới Khương Nhĩ Quân đến.

Nàng thở hổn hển nhắc nhở: "Khương Nhĩ Quân nên ăn khuya rồi."

Khương Nghiêm nghĩ đến vẻ mặt vô tội vừa rồi của mèo mập cùng với "chuyện xấu" nó làm buổi chiều, bỗng dưng cảm thấy một cơn thịnh nộ hiếm hoi: "Đêm nay không cho nó ăn, ai bảo nó gây rắc rối, phải phạt nó!"

Hạ Y Ninh bị "bộ dạng hung dữ" của cô chọc cười, ở trong lòng nàng cười không ngừng, ngay cả nhiệt độ cơ thể cũng tăng cao. Khương Nghiêm cười nhìn nàng, ngọn lửa trong mắt tắt rồi lại cháy, kế hoạch vừa rồi bị cắt ngang lại được nhắc tới lần nữa: "Trở về phòng?"

Hạ Y Ninh lại lắc đầu, nhìn bàn phía sau Khương Nghiêm, hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc nơi này nhiều đồ quá."

Tiếc nuối của nàng đương nhiên cũng là tiếc nuối của Khương Nghiêm, có điều rất nhanh cô đã nghĩ tới một chỗ thay thế.

"Bàn ăn trong phòng tiếp khách nhỏ bên cạnh rất trống, chị có muốn thử một lần không?"

Gian phòng tiếp khách nhỏ kia ở cuối bên trái lầu hai, từ sau khi các cô dọn vào hầu như chưa từng dùng qua. Bình thường tuy có người giúp việc đến quét dọn, nhưng các cô rất ít khi đặt chân vào.

Chưa kể đến chiếc bàn ăn dự phòng, so sánh với tỷ lệ sử dụng trong phòng ăn dưới lầu, quả thực là khác biệt một trời một vực. Ánh sáng như mới, không hề có dư vị thức ăn, thay vì nói là bàn ăn, không bằng nói là "giường ván cứng" thì chính xác hơn một chút.

Khi lưng Hạ Y Ninh cảm thấy mát mẻ, mình đã bị Khương Nghiêm đưa tới bàn ăn này. Đồ dùng xa hoa vận chuyển từ Italy vào lúc này bị thay đổi công dụng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến giá trị của nó.

Nàng theo bản năng nắm chặt mép bàn, móng tay thỉnh thoảng róc rách phát ra tiếng xì xèo, nhưng không chống lại được tiếng nước chảy mơ hồ. Hạ Y Ninh giơ tay cắn bàn tay, sợ mình sẽ không khống chế được.

Diện tích phòng tiếp khách nhỏ này thật ra cũng không lớn, nhưng quá mức trống trải, lại là ở cuối hành lang, thế cho nên có loại ảo giác quanh co.

Dưới lầu thỉnh thoảng nghe được tiếng gõ, Hạ Y Ninh mê ly lung linh không quên đáp ứng chuyện mèo mập, khàn giọng nói: "Hay là đi thêm đồ hộp cho nó đi, nếu không ngày mai nói không chừng nó sẽ phá luôn cái bàn của em."

Khương Nghiêm chậm rãi chuyển tới trước mặt nàng, khóe môi đặc biệt ướt át, Hạ Y Ninh thấy tâm tình lay động lại cảm thấy xấu hổ, quay đầu muốn tránh đi.

"Em sẽ cho nó ăn khi chúng ta no."

**

Lăn qua lăn lại hồi lâu, khi hết thảy cuối cùng trở về bình tĩnh, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh ngồi ở trong bồn tắm nghỉ ngơi, nước ấm vừa vặn, công hiệu của bồn tắm mát xa cũng không tồi.

Khương Nghiêm nhắc tới chuyện Giản Quân nói với nàng, không ngờ Hạ Y Ninh cũng đã cảm nhận được.

"Thật ra gần đây Hạ Diên cũng nhận được không ít ý định hợp tác, hơn nữa điều kiện cũng không tệ. Chẳng qua người sáng suốt vừa nhìn đã biết, mục đích hợp tác cũng không phải ở bản thân nghiệp vụ."

Khương Nghiêm giúp nàng kỳ vai sau, kinh ngạc: "Đã trắng trợn táo bạo như vậy rồi sao?"

Hạ Y Ninh nhếch môi cười không tiếng động: "Tư bản từ trước đến nay khát máu, ngửi được lợi ích còn có thể không hành động?"

Khương Nghiêm than nhẹ, không khỏi có chút lo lắng. Sự nghiệp của các cô vừa mới khởi bước, nếu bị những tư bản tham lam lại không có điểm mấu chốt này chen một chân quấy rối, thật đúng là rất phiền toái.

"Đừng lo lắng, lần này chúng ta sẽ không dễ dàng bị quấy rầy như vậy."

"Chị có cách sao?"

Hạ Y Ninh xoay người, thay Khương Nghiêm làm chuyện tương tự, đồng thời xoa bóp vai cho cô: "Lần này chúng ta mở ra thị trường mới, hiện nay trên thị trường còn chưa có sản phẩm cạnh tranh tương tự chỉ cần chúng ta hành động đủ nhanh là có thể chiếm lĩnh trước thị trường, chiếm được tiên cơ. Hơn nữa lần này thành phố đã nói rõ muốn dùng chúng ta làm tiêu chí ngành nghề, sao chúng ta không tận dụng tốt cơ hội này, để bộ phận chính sách và giám sát hộ tống chúng ta?"

Khương Nghiêm cũng nhớ tới kỳ vọng và thái độ của các lãnh đạo lần trước, trong lòng biết việc này rất có hy vọng.

"Kế hoạch kinh doanh của vợ càng ngày càng kín đáo, vậy em quả thật có thể chuyên tâm sáng tác là được."

Hừ!

Tay Khương Nghiêm trượt vào đáy nước, lại tác quái vài cái, chọc cho Hạ Y Ninh liên tục khẽ rên.

"Khương Nghiêm... Hôm nay muộn rồi..."

Là quá muộn, hơn nữa hôm nay, nàng cũng thật sự đủ rồi.

Hạ Diên lần này đưa ra nền tảng tự có, lợi dụng series Công Chúa Mèo và thực đơn truyền thống của Khương Nghiêm để trở nên nổi tiếng, thu hút rất nhiều người sử dụng đăng ký. Nhưng Hạ Y Ninh cho rằng như vậy còn lâu mới đủ, thường xuyên triệu tập nhân viên họp, thảo luận làm sao kinh doanh tốt những hộ mới này.

Lý Tiểu Nguyên cùng những người khác đưa ra mấy phương án, Hạ Y Ninh cảm thấy còn có thể tinh tế hơn một chút: "Hấp dẫn khách hàng chỉ là bước đầu tiên, giữ lại bọn họ là bước thứ hai, nhưng mấu chốt nhất là để cho bọn họ cùng nền tảng sinh ra tương tác tình cảm, phải có sự gắn kết, như vậy mới có thể ổn định khách hàng lại."

"Nhưng Hạ tổng, sản phẩm giải trí trên thị trường phong phú như vậy, nội dung chương trình của chúng ta trước mắt cũng không nhiều, muốn duy trì khách hàng, e là phải nhanh chóng làm phong phú bộ sưu tập sản phẩm mới được."

Lý Tiểu Nguyên lại đưa ra một cái nhìn khác: "Tôi ngược lại cảm thấy không cần quá nhiều, lượng vừa phải là được, nhưng nội dung và chất lượng chương trình nhất định phải vượt qua kiểm tra phải đặc biệt. Thời gian giải trí của người tiêu dùng thật ra là có hạn, cung ứng quá nhiều đơn giản chỉ là tăng thêm tính tùy chọn, nhưng chưa chắc sẽ tăng thêm thời gian bọn họ dừng lại."

Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút: "Gần đây làm một chương trình tuyên truyền về nền tảng, mọi người căn cứ vào kết quả nghiên cứu thị trường để quyết định. Không cần hạn chế kinh nghiệm trước kia, cũng không cần so sánh với đồng nghiệp, lựa chọn phương thức thích hợp nhất với Hạ Diên là được."

Vài ngày sau, Lý Tiểu Nguyên đệ trình một bản kế hoạch phỏng vấn tuyên truyền cho Hạ Y Ninh. Hạ Y Ninh mở ra xem, tên của cô và Khương Nghiêm rõ ràng nằm trong danh sách.

Nàng nhíu mày, không có biểu cảm gì khác, hỏi: "Để tôi phỏng vấn Khương Nghiêm?"

"Không có ai hiểu rõ nền tảng này và Công Chúa Mèo hơn hai người, hai người không lên thì ai lên? Hơn nữa, việc làm ăn của mình tự mở rộng, càng có thành ý."

Hạ Y Ninh ngược lại không kháng cự, chẳng qua nàng muốn xác nhận đây là ý thị trường hay là nhân viên công ty tình nguyện.

Nàng nghiêm túc xem bản kế hoạch lần nữa, trên đó đúng thật liệt kê không ít số liệu điều tra nghiên cứu. Nhưng bản thân nàng đã viết vô số báo cáo, rất rõ ràng số liệu này mấu chốt là xem bạn muốn dùng như thế nào.

"Chỉ định phỏng vấn chúng ta một kỳ? Còn có phương thức tuyên truyền nào khác không?"

"Chúng tôi có một ý tưởng khác là có thể mời các ngôi sao để quảng bá. Không nhất thiết phải là người phát ngôn, nhưng tốt nhất là phù hợp với nền tảng."

Trong lòng Hạ Y Ninh hiện ra tên Nhan Tư, gần đây độ nổi tiếng của cô ấy đang tăng lên, diễn xuất được khen ngợi, đạo diễn từng hợp tác với cô ấy còn có thái độ làm việc của đoàn phim đối với cô ấy đều khen không dứt lời.

Nàng ngược lại cảm thấy Nhan Tư là người thích hợp, chỉ là không biết cô ấy có lịch trình hay không.

"Trước đó tạm thời để ngôi sao xuống, sau khi có kịch bản phỏng vấn thì đưa cho tôi xem."

Sau khi tan làm về nhà, Hạ Y Ninh nói chuyện này với Khương Nghiêm, lúc ấy Khương Nghiêm đang viết gì đó trên diễn đàn, cũng không cố ý né tránh. Hạ Y Ninh ở phía sau cô, khom lưng tựa vào trên người cô, hai tay vòng quanh cổ cô, cùng cô nhìn màn hình.

"Em đang ghi chép lại hành trình tâm lý trong thời gian Công Chúa Mèo đổi mới sao?"

Khương Nghiêm nhấn nút lưu, lúc này mới thả lỏng xuống: "Em nghĩ mỗi một đoạn trải nghiệm đều là quý giá, sợ sau này quên nên viết nhiều một chút."

"Giống như những bức ảnh cũ?"

"Xem như vậy đi. Nhưng em chỉ là cuốn sổ lưu động, không có cảm giác nghệ thuật như ảnh cũ."

Hạ Y Ninh không cho phép cô hạ thấp tài hoa của mình như vậy: "Ai nói là cuốn sổ lưu động, chị cảm thấy chữ viết của em rất chân thành, rất gần gũi, rất chân thật."

Mặt nàng dán vào Khương Nghiêm, dịu dàng nói: "Chân thật, mới có thể lay động lòng người nhất."

"Vâng vâng vâng, vợ cảm thấy tốt, vậy khẳng định là tốt."

"Hừ, chị nói nghiêm túc, sao em luôn cảm thấy là chị đang dỗ em vậy."

Khương Nghiêm cũng cười theo: "Chủ yếu là chị khen em quá nhiều, khiến em ngượng, sợ ngày nào đó thể hiện không tốt, sẽ làm chị thất vọng."

"Không đâu, em thể hiện rất tốt."

Khương Nghiêm cười càng sâu, Hạ Y Ninh sau khi nói xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác, híp mắt muốn cắn tai Khương Nghiêm.

Một lần nữa nàng chuyển tầm mắt trở lại trên màn hình, nói ra ý tưởng mới của mình: "Khương Nghiêm, em có cân nhắc chuyển những chữ viết này thành thương hiệu luôn không?"

"Hả?"

"Em hành văn tốt, có cảm nhận và sáng tạo sâu sắc đối với cuộc sống, chữ viết cũng là một loại diễn sinh văn hóa, em không muốn thử sao?"

Khương Nghiêm tuy có chần chừ, nhưng Công Chúa Mèo còn có thực đơn thử nghiệm khiến cô trải nghiệm được sự thỏa mãn và phong phú của dũng cảm thử nghiệm, quả thật có chút rung động.

"Em... thật sự có thể sao?"

"Đương nhiên, chỉ cần em muốn thử muốn cố gắng, có gì mà không thể?"

Hạ Y Ninh không hề keo kiệt sự đánh giá cao và tin tưởng của mình đối với cô: "Là vợ của em, chị tự hào về tài năng của em. Là độc giả của em, chị mong đợi hơn bất cứ ai khác rằng em sẽ thể hiện cuộc sống tươi đẹp bằng lời nói."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro