Chương 39
Edit: phuong_bchii
_________________
Cửa hàng cũ gần đây kinh doanh càng ngày càng náo nhiệt, người bị những hình ảnh món ngon trên mạng nghe danh mà đến cũng càng ngày càng nhiều. Vốn là chỗ phố xá sầm uất, giao thông cũng thuận tiện, gần đây đã không giới hạn trong cuối tuần mới có khách mới, có không ít người thậm chí nhân lúc nghỉ trưa hoặc buổi tối tan ca tới đây mua đồ ăn.
Vì thế cửa hàng cũ cũng trở nên tích cực hơn, kéo dài thời gian kinh doanh. Tuy rằng không có mở quán ăn khuya, nhưng cũng tốt hơn rất nhiều với lúc trước mới chạng vạng đã đóng cửa.
Sự náo nhiệt của cửa hàng cũ cũng kéo theo dòng khách xung quanh, những cửa hàng trước đó bị nhà họ Lê thu mua cũng coi như cửa hàng cũ. Hiện tại bị đổi thành phong cách kinh doanh thống nhất ăn uống dưới trướng nhà họ Lê, lại nhìn thấy ông chủ Tiền bọn họ làm ăn phát đạt không ngừng, tâm trạng rất phức tạp.
Nhưng ký hợp đồng, cũng mất đi quyền kinh doanh chủ đạo. Sau khi trang hoàng mặt tiền xong liền dựa theo yêu cầu thống nhất trực tiếp giảm 50% khuyến mãi đặc biệt, hơn nữa còn giảm 50% toàn thời gian. Ở trước mặt ưu thế giá cả, hơn nữa nhà họ Lê đại thủ tiêu thụ toàn thành phố, không ít người đều bị chặn lại trên đường tới tìm cửa hàng cũ.
Đẩy mạnh tiêu thụ lớn như vậy, tự nhiên không phải chỉ vì thù lao. Khách hàng được yêu cầu sau khi hưởng ưu đãi lập tức ở trên mạng đăng lại tin tức "Cửa hàng cũ tân trang lại, toả sáng tân sinh" của nhà họ Lê, hơn nữa còn kèm theo lời bình của mình.
Có thể tưởng tượng được, tất nhiên phải khen ngợi. Hơn nữa càng khen ngợi tình cảm phong phú, càng có cơ hội nhận được phần thưởng thêm vào trong cửa hàng.
Tuyên truyền trước đó của cửa hàng cũ chỉ giới hạn trong việc công bố hình ảnh, giới thiệu một chút đặc điểm vị của các món ăn vặt, không còn nội dung và đề tài nào khác có thể khiến người ta liên tưởng.
Cùng nhà họ Lê bên kia thổi phòng cửa hàng cũ kiếp trước kiếp này, hận không thể trực tiếp viết thành một bộ lịch sử trưởng thành đáng ca đáng khóc của Ngự Trù truyền nhân, thật sự có vẻ đơn bạc.
Khương Nghiêm nhìn số liệu thống kê dẫn lưu của Tiền Minh, nghĩ đã đến lúc tiến hành bước tiếp theo. Hiếm khi những ông chủ này đều rất tín nhiệm cô, Khương Nghiêm cũng liền đem một ít nghiên cứu tâm đắc của mình ở phương diện thương mại còn có cảm nhận làm khách hàng mục tiêu của mình làm kết hợp.
Nghe xong kế hoạch mới của cô, mấy ông chủ tuy có chần chừ nhưng đã không còn do dự như lúc ban đầu. Dù sao đề nghị lúc trước của Khương Nghiêm đã được thị trường xác minh là khả thi, mà cô thật sự hiểu tâm lý khách hàng trẻ tuổi hơn bọn họ.
"Tiểu Khương, ý của cháu là chúng ta cũng phải bán mang đi?"
Mấy năm trước khi phần mềm giao hàng vừa ra mắt, cửa hàng cũ này thật ra đều ký hợp đồng. Sau khi đăng ký phát hiện lượng tiêu thụ quả thật có tăng lên, nhưng mà qua thời gian khuyến mãi mạnh mẽ, lượng khách mới càng ngày càng ít, đơn giá khách hàng còn trở nên rất thấp. Sau khi hủy bỏ các loại cái gọi là trợ giá và ưu đãi, nội dung đánh giá của khách hàng cũng từ mỹ vị thực dụng, biến thành đắt quá, tính giá so với bình thường.
Điều này làm cho cửa hàng cũ không khỏi có chút lạnh lòng, bọn họ kiên trì dùng cách chế tác truyền thống, ở phương diện nhân công quả thật sẽ đắt hơn so với những thực phẩm tập trung phân phối thậm chí đông lạnh lại chế biến không ít. Nhưng trên nền tảng giao hàng, khách hàng sẽ không quan tâm đến những khác biệt này, cửa hàng cũ bị ép cạnh tranh với những cửa hàng bán lẻ cực lực nén chi phí, kết quả có thể tưởng tượng được.
Lợi nhuận có hạn, đánh giá bình thường, danh tiếng không có hiệu quả, nền tẳng rút thăm một chút cũng không giảm.
Sau đó, cửa hàng cũ lần lượt rút khỏi phần mềm giao hàng, dứt khoát một lòng một dạ chỉ kinh doanh xung quanh.
Ông chủ Tiền cảm khái: "Thật ra chúng ta cũng không phải không muốn mở rộng phạm vi, nếu thật sự có thể bán hết toàn bộ thành phố, vậy đối với chúng ta mà nói khẳng định là chuyện tốt. Nhưng nếu chúng ta muốn duy trì danh tiếng, nhất định phải cân nhắc vấn đề giá cả, còn có chính là nơi quá xa giao đến mùi vị thật sự không giống nhau."
Khương Nghiêm lại nói: "Cái này không cần lo lắng, tạm thời chúng ta chỉ làm xung quanh, cũng chỉ phân phối lân cận từ 3-5 km."
Cô vẽ ra một vòng tròn trên bản đồ điện thoại, mật độ dân số vùng này vô cùng khả quan, nếu thật sự làm thì số lượng cũng không thấp.
Ông chủ Đinh nói: "Số lượng khách thì có thể, nhưng e rằng nền tảng sẽ không đồng ý với yêu cầu đặc biệt của chúng ta. Lúc trước chúng ta muốn xin tạm dừng nhận đơn vào giờ cao điểm cũng không được, còn vì ra đơn chậm mà phạt chúng ta không ít tiền."
Mấy ông chủ khác cũng gật đầu lia lịa, xem ra đều đã nếm qua điều khoản bình đài bá vương không ít buồn bực.
"Vì vậy, chúng ta không đăng ký vào nền tảng, chúng ta tự làm một cái."
Cái này, ngay cả Tiền Minh cũng có giật mình.
Mọi người cùng hỏi: "Tự mình làm?"
Các ông chủ không hiểu rõ lắm phương diện kỹ thuật, chỉ cảm thấy muốn làm một cái nền tảng giao hàng cũng không phải là chuyện dễ dàng, nếu không lúc trước hai nền tảng kia đến đàm phán ký hợp đồng cũng sẽ không mạnh mẽ như vậy.
Tiền Minh thì cảm thấy muốn cho một app tân sinh có được sức sống quá khó khăn, đặc biệt là hiện tại thị trường giao hàng gần như đã sớm bị ông lớn chia cắt hết. Muốn lại chia một chén canh, không khác với miệng hổ đoạt thực: Không thực tế.
"Chúng ta chỉ làm một phần mềm có chức năng đơn giản nhất, trên đó chỉ có cửa hàng cũ, khách hàng cũng chỉ có trong phạm vi cháu vừa khoanh vùng."
Các ông chủ rơi vào trầm tư, Khương Nghiêm sợ bọn họ còn chưa hiểu hoàn toàn, còn nói: "Cũng không khác gì mấy so với khách hàng trước đây gọi điện thoại tới tiệm đặt đồ ăn, chỉ là chuyển sang phần mềm này mà thôi."
Ông chủ Tiền lại hỏi: "Vậy ai sẽ giao đồ ăn? Mấy cửa hàng của chúng ta cho dù làm ăn tốt, cũng không thuê nổi shipper giao đồ ăn."
Hiện tại chi phí nhân công thật sự quá cao, lợi nhuận tổng thể của ngành ăn uống lại đi thấp. Cho dù là cửa hàng cũ không có áp lực về tiền thuê nhà, bởi vì phải duy trì tiêu chuẩn nguyên vật liệu, cho nên cũng không có lợi nhuận phong phú như bên ngoài nghĩ.
"Có thể vào giờ cao điểm nhờ hàng xóm rảnh rỗi giúp, dựa theo số lượng đơn đặt hàng mà trả tiền, nếu thật sự bận rộn, còn có thể tìm nguồn cung ứng cộng đồng."
Như vậy nghe ra, tính khả thi đề cao rất nhiều.
"Vậy app này do ai làm?"
Ông chủ Tiền rất là hào phóng: "Ngày mai tôi cũng bảo Tiền Kính tới, bình thường nó đi làm chính là làm cái này. Nếu nó biết, cứ để nó làm, nếu nó không biết, chắc chắn cũng có thể tìm được người."
Quả nhiên, sau khi Tiền Kính nghe xong cảm thấy không khó thực hiện, đặc biệt là nhu cầu số liệu cũng không lớn lắm.
"Có lẽ con có thể làm được, cho con một chút thời gian."
Vừa nghe nói Tiền Kính có thể giải quyết, mọi người lại càng được cổ vũ gấp bội. Dựa theo lời Khương Nghiêm, trong thời gian khai thác app, cửa hàng cũ bắt đầu in một lượng lớn tờ rơi, phát xung quanh, chủ yếu nhằm vào những thành phần tri thức làm việc ở văn phòng.
Bởi vì app còn chưa chính thức ra mắt, trước hết để lại tin nhắn chăm sóc khách hàng trên WeChat. Tiền Minh chủ yếu phụ trách cái này, ở trên mạng tìm một ít sinh viên làm part-time, một tuần liên tục xây dựng vài nhóm khách hàng.
Ban đầu khách hàng đặt hàng qua WeChat không nhiều lắm, chủ yếu là những khách hàng đã đến mua, thời tiết dần lạnh lười thay quần áo đi ra nên dứt khoát gọi đồ ăn bên ngoài. Sau đó có đồng nghiệp đề cử, vì thế số lượng mỗi lần đặt cũng dần dần tăng lên.
Có những số liệu hỗ trợ giai đoạn đầu này, lòng tin của các ông chủ đối với tình huống sau khi app chính thức ra mắt tăng nhiều.
Nhưng hôm nay bọn họ đặc biệt gọi Khương Nghiêm đến cửa hàng, không phải vì thương lượng chuyện bán mang đi, mà là muốn đưa tiền cho cô.
"Tiểu Khương, mấy người chúng ta đã thương lượng rồi, chờ app giao hàng này ra mắt, cháu lấy 30% lợi nhuận."
"Hả? Cái này không được, cháu không nghĩ tới muốn đạt được cái gì từ mọi người, không cần không cần." Khương Nghiêm quả thật là hết hồn, lúc trước các ông chủ chưa từng thể hiện ra cái gì sao lại đột nhiên quyết định như vậy.
Ông chủ Tiền với tư cách người đứng đầu trong bọn họ, tự nhiên nói chuyện càng có quyền uy: "Chúng ta biết cháu không thiếu chút tiền này, cũng là thật tâm muốn xuất phần sức lực cho những cửa hàng này của chúng ta. Nhưng phần tình cảm này chúng ta nhận, không thể chiếm lợi không công. Kinh doanh là như vậy, làm người cũng là như vậy, cháu đối tốt với chúng ta, chúng ta nhất định không thể che giấu giả bộ hồ đồ."
Lần trước ông chủ Tiền dạy tay nghề cho cô cũng đã đủ khẳng khái, lần này lại càng vàng thật bạc trắng nhượng lợi, Khương Nghiêm nhất thời không biết nên nói cái gì với sự thành thật của bọn họ.
"Cháu chỉ đưa ra ý kiến vài lần, không thực sự bỏ sức, cũng không biết tay nghề, cháu không thể lấy số tiền này."
Điền Thăng cũng phụ họa: "Xã hội bây giờ, một ý tưởng tốt đáng giá không ít tiền, huống chi cháu đã không chỉ có một cái. Cháu từng bước từng bước giúp chúng ta đi đến bây giờ, trong lòng chúng ta đều rất rõ ràng là ý nghĩa gì. Tiền này, nếu cháu không chịu nhận, vậy kinh doanh sau này của chúng ta, làm cũng không yên tâm."
Xem ra mấy ông chủ đã sớm hạ quyết tâm, Khương Nghiêm thật sự từ chối không được.
Cô nghĩ app giao hàng này cũng là vì giúp cửa hàng cũ mở rộng phạm vi kinh doanh, phương diện lợi nhuận chưa chắc có bao nhiêu. Kiên trì nữa, chỉ sợ sẽ tổn thương hòa khí.
"Vậy cháu chỉ lấy 30% lợi nhuận, nhất định là lãi ròng cuối cùng mới được."
Những ông chủ này không khỏi cười cô: "Tuy nói cháu không thiếu tiền, nhưng tiền thì có ai lại chê nhiều. Lúc người khác chia tài khoản hận không thể chiếm nhiều một chút là được, cháu thì hay rồi, còn phải nhấn mạnh nhiều lần là lãi ròng cuối cùng."
Các ông chủ đều là người hiểu lý lẽ, không chỉ cho Khương Nghiêm 30% lợi nhuận, còn đặc biệt cho Tiền Kính 5%. Như vậy tính ra, ngoại trừ Khương Nghiêm, một nhà ông chủ Tiền là lấy được nhiều nhất.
Nhưng không ai cảm thấy phân chia như vậy bất hợp lý, Khương Nghiêm từ trên người những ông chủ này, nhìn thấy càng nhiều là đoàn kết như thế nào, khiêm nhường như thế nào, tôn trọng đối thủ như thế nào.
Khương Nghiêm chưa từng nói với Hạ Y Ninh về hiện trạng kinh doanh cụ thể của cửa hàng cũ, nhưng cô chạy đến cửa hàng cũ thường xuyên không phải là bí mật. Tuy nói phần lớn thời gian Khương Nghiêm nghỉ ngơi đều không ở nhà luôn chạy ở bên ngoài, nhìn qua không phải hiện tượng tốt gì, nhưng mà mỗi lần cô về nhà đều mang đồ ăn ngon, Hạ Y Ninh cũng nói không nên lời khuyên nhủ quá nhiều.
Dù sao, ở trước mặt đồ ăn ngon, có chút kiên trì cũng là không cần thiết.
Hôm nay Hạ Y Ninh cùng Tần Ích San hẹn khách hàng ăn cơm, vừa mới dừng xe xong, cách nhà hàng còn có mấy phút lộ trình, đột nhiên bị người ta nhét tờ rơi vào trong tay.
Tần Ích San tùy ý liếc nhìn, thấy trên đó in phần lớn là một ít đồ ăn vặt truyền thống, tên cửa hàng lại càng chưa từng nghe qua —— lLên minh cửa hàng cũ.
Cô ấy cười chuẩn bị lấy phần trong tay Hạ Y Ninh, sau đó cùng nhau gấp lại ném vào thùng rác gần đó.
"Chờ đã, mình muốn xem một chút."
Tần Ích San không nghĩ tới Hạ Y Ninh lại cảm thấy hứng thú với một tờ rơi thô ráp, đành phải mở tờ rơi trong tay mình ra xem một lần.
"Có cái gì đặc biệt sao?" Tần Ích San vẫn không nhìn ra quá nhiều khác biệt, những món ăn vặt này rất bình thường.
"Nhìn qua cũng không tệ, không biết mùi vị như thế nào." Hạ Y Ninh cười nhạt gấp tờ rơi lại, bỏ vào trong ba lô H phiên bản giới hạn của mình.
Tần Ích San thấy nàng như vậy, phần của mình vứt đi cũng không thích hợp, đành phải bắt chước nàng nhét vào trong túi.
"Cậu cũng thích mấy món ăn vặt trên tờ rơi?"
Tần Ích San cảm thấy quen biết Hạ Y Ninh nhiều năm, nhưng hiểu biết về nàng lại càng lúc càng xa. Đã từng cho rằng chính mình quen thuộc nàng, hiện tại mới phát hiện, chuyện chính mình không biết còn có rất nhiều.
Vào nhà hàng, nhìn thấy khách hàng muốn gặp đã đến, tầm mắt Hạ Y Ninh cũng không nhìn về phía Tần Ích San.
"Đồ ăn vặt truyền thống tồn tại lâu dài chắc chắn là do sự quyến rũ độc đáo và không thể thay thế, và mình chỉ đánh giá cao những gì có sức hấp dẫn lâu dài và lay động trái tim."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro