Chương 49

Edit: phuong_bchii

_________________

Từ sau khi có ý tưởng nghiên cứu phát triển bán thành phẩm, Khương Nghiêm cùng các ông chủ suy nghĩ không ít phương pháp, cũng thử qua vài lần, nhưng luôn cảm thấy bất luận là mùi vị hay về mặt chi phí, đều kém trạng thái lý tưởng rất nhiều.

Điền Thăng thử thăm dò mở miệng: "Hay là, thứ này chúng ta cứ hoãn lại đi. Hiện tại cửa hàng làm ăn cơ bản ổn định, khách hàng không cần tự mình mở rộng cũng có thể từ từ tăng lên, thật ra như vậy đã tốt hơn trước rất nhiều rồi."

Các ông chủ khác tuy có do dự nhưng cũng gật đầu theo, so sánh với quá khứ cửa hàng cũ khó khăn cầu tồn, mỗi tháng đều là trạng thái miễn cưỡng mạnh mẽ, hiện tại quả thật là lấy lại được sức sống.

Ông chủ Tiền trầm mặc đã lâu, việc này mọi người mặc dù có bất đồng ý kiến, nhưng cuối cùng khẳng định vẫn nghe theo ông ấy. Nhưng lần này, ông ấy không có dễ kết luận.

"Tiểu Khương nói tối nay con bé tới, nghe ý kiến của con bé rồi quyết định."

Mọi người cũng không dị nghị, lại khôi phục không khí trước khi bàn bạc, thanh thản ổn định chờ Khương Nghiêm đến. Không biết bắt đầu từ khi nào, Khương Nghiêm tuổi còn trẻ nhất lại trở thành người mà các ông chủ tất nhiên phải hỏi trước khi đưa ra quyết định trọng đại.

Chờ sau khi Khương Nghiêm tới, nghe xong cái nhìn của các ông chủ, cô cũng không vội phát biểu ý kiến. Hai ngày trước Hạ Y Ninh còn nói với cô, nhà xưởng của Hạ thị tạm thời không thể dùng, nàng vẫn đang tiếp tục nghĩ cách.

Hiện tại nhìn như gặp phiền toái mới, không chỉ là nghiên cứu phát triển có khó khăn, ngay cả điều kiện sản xuất cơ bản cũng không thể bảo đảm. Nhưng Khương Nghiêm không đành lòng cho bọn họ đả kích nặng nề, nên tạm thời giấu giếm tin tức này.

Nhưng trong lòng cô không hiểu sao cảm thấy Hạ Y Ninh thật đúng là nói không chừng có thể giải quyết việc này, lòng tin có lẽ đến từ lúc Hạ Y Ninh nói lời này với cô, trong mắt lóe lên ánh sáng chắc chắn?

Ông chủ Tiền thấy cô chậm chạp không nói lời nào, trấn an: "Tiểu Khương, bây giờ chúng ta đều coi cháu là người một nhà, cũng coi cháu là một phần của chúng ta. Ý kiến của cháu và ý kiến của bất cứ ai trong chúng tôi đều giống nhau, không cần phải băn khoăn gì."

Khương Nghiêm trả lời mọi người một nụ cười dịu dàng: "Cháu không phải có gánh nặng, cháu chỉ là đang suy nghĩ, không ngại nghe một chút ý kiến của khách hàng?"

"Khách hàng? Bọn họ khẳng định nói tùy ý, chỉ cần ngon bổ rẻ là được."

"Ngay từ đầu nhất định sẽ như vậy, nhưng thâm nhập đều trò chuyện vài câu, có lẽ là có thể biết bọn họ chờ mong đến cuối cùng là cái gì?"

Các ông chủ không hiểu Khương Nghiêm nói gì, nhưng vẫn làm theo. Khương Nghiêm cố tình chọn một ngày cuối tuần, ở trong tiệm quan sát khách hàng. Bình thường những thành phần tri thức đi làm cơ bản là không gặp được, nhưng vẫn có không ít khách hàng trẻ tuổi đến dạo phố.

Dưới sự chỉ điểm của các ông chủ, Khương Nghiêm bắt đầu trò chuyện với mấy vị khách quen mắt.

Nghe xong vấn đề của Khương Nghiêm, mấy người trẻ tuổi vốn không quen biết ngược lại làm như thật sự thảo luận với nhau.

"Nếu như có thể mua về từ cửa hàng, tôi muốn loại không cần rã đông, trực tiếp bỏ vào lò vi sóng đinh đinh vài cái cũng rất ngon."

Chàng trai nói xong, bạn gái bên cạnh anh ấy lại nói: "Vậy cũng quá thô ráp, tôi có thể chấp nhận cho vào nồi chế biến một chút, nhưng không thể lâu quá, cũng không cần tự mình thêm gia vị."

Những vị khách khác cũng mồm năm miệng mười bổ sung: "Mùi vị khẳng định không cần giống như trong tiệm, nhưng cũng không thể là mùi tủ đông. Trước đây tôi từng mua bánh bao thịt đông lạnh, ăn căn bản không có mùi thịt, nửa đêm còn có chút buồn nôn."

Khương Nghiêm yên lặng ghi tạc quan điểm của bọn họ trong lòng, nghĩ thầm bán thành phẩm của cửa hàng cũ thật sự không thể giống như những thứ trong siêu thị, nếu không sẽ không có ý nghĩa gì.

Sau khi trở về cô lại tra cứu không ít tài liệu trên mạng, thậm chí đi xem không ít video chia sẻ ẩm thực của kênh ẩm thực. Cô xem hết những phương diện có thể nghĩ đến, cũng không câu nệ loại đồ ăn vặt Hải Thành này.

Chờ sau khi cô sắp xếp lại tài liệu phân tích liên quan, đưa ra suy nghĩ của mình: Không đi theo con đường đại chúng, giai đoạn đầu chỉ bán trong cửa hàng, chỉ bán mấy loại.

"Cửa hàng có thể bán hết không?"

Các ông chủ tính toán lượng khách đến cửa hàng mỗi ngày, mỗi người đều mua cũng không thực tế.

"Không sao, ban đầu chúng tôi sản xuất ít một chút, hiệu quả tốt rồi nghĩ đến việc mở rộng sản xuất. Nếu hiệu quả không tốt hoặc khách không thích, chúng tôi sẽ ngăn tổn thất kịp thời."

"Phương diện sản xuất đã giải quyết được một vấn đề, thời hạn sử dụng đừng dài quá."

Ở một mức độ nhất định lại có thể tăng lên một chút vị bán thành phẩm.

Khương Nghiêm lại đề xuất: "Cháu cảm thấy túi nước sốt cũng đừng coi nhẹ, cho dù không phối trong bao bì, trong tiệm tự bán cũng được, nhưng phải có."

Tuy rằng sản phẩm còn chưa chính thức nghiên cứu phát triển ra, nhưng đã có người suy nghĩ đến chuyện nhãn hiệu: "Nếu những thứ này thật sự sản xuất ra, phải có một nhãn hiệu nghiêm túc mới được."

Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười đưa ra ý kiến, đột nhiên có người hỏi ông chủ Tiền: "Lúc trước nhà họ Lê không phải xin đăng ký một đống nhãn hiệu, tôi nghe nói đến bây giờ một cái cũng không phê duyệt được. Cái này rất không bình thường nha, nhà họ Lê có phải đắc tội với ai hay không?"

Dựa theo nhà họ Lê những năm trước đây tại giới ẩm thực ở Hải Thành quét ngang một mảnh khí thế, đã đi qua rất nhiều nơi, toàn bộ cửa hàng nhỏ chết uy mãnh sắc bén, tại sao hiện tại ngay cả đăng ký nhãn hiệu cũng bị cản trở.

Từ khi nghe được tin đồn đến bây giờ, người sáng suốt đều nhìn ra, khẳng định không phải là vấn đề quy trình phê duyệt, nhất định là có người cố ý không cho đi.

Ông chủ Tiền lơ đãng nhìn Khương Nghiêm, cười khẽ vài cái: "Ở Hải Thành cũng không phải nhà họ Lê một tay che trời, vốn là chuyện không hợp quy tắc, làm sao có thể thuận lợi."

Điền Thăng cũng bổ sung một câu: "Tôi nghe nói nhà họ Lê muốn đăng ký mì xào Hải Thành, bánh chẻo áp chảo còn có bánh rán hành hẻm ngõ đăng ký thành nhãn hiệu, ông nói có buồn cười hay không?"

Khương Nghiêm lúc trước cũng không biết chi tiết này, hiện tại vừa nghe chỉ cảm thấy trạng thái bày ra vừa mục nát vừa tham lam của nhà họ Lê sao có thể chiếm ưu thế lớn như vậy trong giới ẩm thực Hải Thành.

Cô khẽ thở dài: "Lúc trước cháu có xem trên mạng, có người nói Hải Thành kinh tế phát triển, nhưng ẩm thực kinh điển thật sự lại không có nhiều. Truyền thống cũng không giữ lại, toàn mang theo mùi bọt biển của tư bản."

"Ít nhất chúng ta vẫn kiên trì, còn có người trẻ tuổi như Tiểu Khương ủng hộ chúng ta, cho nên vẫn nhìn thấy được hy vọng."

So với lúc đầu gặp nhau, trong mắt những ông chủ này, quả thật nhiều hơn vài phần ánh sáng.

Khương Nghiêm cũng không nhàn rỗi, cùng các ông chủ nghiên cứu bán thành phẩm. Tư duy của cô sinh động, dám nghĩ cũng dám thử, cho dù có lúc toát ra chút ý niệm trong quá khứ mọi người chưa từng thử qua, các ông chủ cũng sẽ không ngăn cản cô.

Chờ mùi vị dần ổn định, cô liền mang những thứ này về chia sẻ với Hạ Y Ninh. Tiếp xúc với người của AG thuận lợi, dự án tiến triển không tệ, áp lực của Hạ Y Ninh cũng nhỏ hơn trước không ít.

Khương Nghiêm đặt hai phần cơm chiên trứng nhìn qua không có gì khác biệt ở trước mặt nàng: "Chị xem thử thích cái nào?"

"Có gì khác nhau sao?"

"Chị ăn rồi sẽ biết."

Khương Nghiêm ngồi cách nàng rất gần, nhìn chằm chằm nàng, ngay cả lúc nàng chậm rãi nuốt xuống cũng không bỏ qua, điều này làm cho Hạ Y Ninh đột nhiên có chút căng thẳng.

Vừa rồi nàng hoàn toàn không phát hiện bọn họ lại gần như vậy, gần đến mức ánh mắt Khương Nghiêm có thể cách không đâm vào mặt nàng.

Toàn bộ lực chú ý của Khương Nghiêm đều ở trên mặt Hạ Y Ninh, nhưng để ý và chờ đợi cũng là đánh giá của nàng đối với hai phần cơm chiên trứng này. Dưới đèn chùm thủy tinh, gò má Hạ Y Ninh đột nhiên nổi lên màu hồng nhạt, ngay cả vành tai trong suốt cũng bắt đầu đỏ, điều này làm cho nàng không thể không nghiêng người, muốn tránh đi tầm mắt đuổi sát không buông kia.

Hạ Y Ninh sau khi quay đầu mới phát hiện, hôm nay trong lòng cũng không có phản cảm giống như trước kia khi bị những người theo đuổi nhìn chằm chằm. Ánh mắt cực nóng của Khương Nghiêm từ xa đều có thể chiếu tới, vô cùng hồi hộp ở trên người nàng, nhưng người còn chưa tới gần cũng đủ để cho nàng không khỏi nhíu mày né tránh.

Nàng cố gắng phân tích lý do, nhưng lời nói của Khương Nghiêm cắt đứt suy nghĩ của nàng: "Mùi vị thế nào? Cái nào ngon hơn?"

Hạ Y Ninh không thể không lại quay lại đi nhìn cô, ánh mắt vẫn không quá tự nhiên. Ngược lại là Khương Nghiêm, từ đầu đến cuối nhìn nàng, lại vẫn duy trì vẻ mặt thản nhiên.

Trong lòng dường như bắt được dấu vết, rồi lại lóe lên, không cho Hạ Y Ninh đủ thời gian suy nghĩ.

"Rốt cuộc cái nào ngon hơn?" Khương Nghiêm thay đổi tính cách thường ngày, chủ động hỏi liền hai lần.

Hạ Y Ninh ổn định tinh thần, chỉ chỉ phần bên tay phải: "Tôi cảm thấy cái này ngon hơn."

Ánh mắt Khương Nghiêm sáng lên một chút, còn nói: "Ngon hơn như thế nào?"

"Thơm hơn phần kia, lại không nhiều dầu, ăn xong không cảm thấy nghẹn họng."

Nụ cười trên mặt Khương Nghiêm dần phóng đại, lúc này mới hài lòng thu hồi tầm mắt dừng lại trên mặt Hạ Y Ninh. Khương Nghiêm chú ý dời đi, nhiệt độ trên má Hạ Y Ninh mới chậm rãi hạ xuống.

Hạ Y Ninh thuận tay vén tóc ra sau tai, lại nhìn cơm trên bàn: "Nhưng hai phần cơm rang này mùi vị không kém lắm, đều rất chính tông, chỉ có vị hơi khác nhau."

Khương Nghiêm cười nhìn nàng: "Cần chính là hiệu quả này."

Cô vừa nói vừa cầm điện thoại gửi tin nhắn, Hạ Y Ninh đoán được hẳn là gửi cho các ông chủ. Hôm nay Khương Nghiêm mang về hai phần cơm rang này có lẽ chính là thành quả nghiên cứu gần đây của các ông chủ, nếu như bán thành phẩm có thể đạt tới hiệu quả này, nàng cũng sẽ cân nhắc mua.

Khương Nghiêm gửi tin nhắn trong nhóm, nói cho mọi người biết, sau khi Hạ Y Ninh nếm qua cũng cảm thấy phần cô cải tiến kia ngon hơn một chút. Tính cả số phiếu lúc trước Tiền Minh còn có Tiền Kính, một số người trẻ tuổi đều lựa chọn phần này của Khương Nghiêm.

Hạ Y Ninh thấy cô có chút phấn khích tương tác với các ông chủ, nghĩ thầm chắc phải nhanh chóng giải quyết chuyện nhà xưởng, nếu không sẽ chỉ làm cho mọi người vui mừng một hồi.

Sau khi trở về phòng, Hạ Y Ninh gọi điện thoại cho Diệp Thần Thần. Lần này tuy rằng cũng là thời gian làm việc bình thường của nàng, nhưng Diệp Thần Thần đã rất bình tĩnh.

"Chị, em biết chị muốn hỏi cái gì. Em chủ động báo cáo trước, em đã hỏi rồi, là có một nhà xưởng nhỏ, thời gian trước mua về đang sửa chữa, thay máy móc, phải qua hơn một tuần nữa mới có thể chính thức khôi phục sản xuất."

"Vậy có tiện cho bạn... của chị mượn không?"

Diệp Thần Thần rõ ràng cũng nghe được tiếng kẹt xe kia, muốn cười lại không dám trắng trợn cười, liền làm bộ không phát hiện ra gì cả, nghiêm trang nói: "Em đã mượn xong rồi, chờ sửa chữa xong là có thể khởi động."

Hạ Y Ninh không nghĩ tới lần này lại thuận lợi như thế, ngữ điệu cũng không tự chủ dâng lên: "Lần này thật sự phải cám ơn em, chờ em trở về, quà tùy em chọn."

Diệp Thần Thần trong lòng đã đang cá heo vỗ tay, trong lời nói nhưng vẫn rất đứng đắn: "Chị, chị khách sáo với em như vậy làm gì. Em không có muốn quà gì đặc biệt, chờ kỳ nghỉ em trở về, chị có thể bảo Khương Nghiêm làm cho em chút đồ ăn ngon không?"

Nghe được giọng Diệp Thần Thần kia rất là khát khao, Hạ Y Ninh muốn cười, lại cảm thấy trong lòng mơ hồ có chút không quá thoải mái, cũng không phải rất rõ ràng.

"Vậy sau khi em trở về trực tiếp tìm cô ấy là được, chị cũng không thể thay mặt cô ấy quyết định."

Diệp Thần Thần ồ một tiếng, còn đặc biệt kéo dài âm cuối: "Chị, sao chị nghe có vẻ không vui vậy?"

Hạ Y Ninh giật mình, cực nhanh phủ nhận: "Làm gì có."

"Không có là được, vậy đến lúc đó chị cũng giúp em nói một chút tình ha." Diệp Thần Thần như trước ở đầu dây bên kia cười, như thể ngày nghỉ gần ngay trước mắt, ngủ một giấc là có thể ăn được đồ ăn ngon.

Ngày hôm sau Hạ Y Ninh nói cho Khương Nghiêm biết chuyện nhà xưởng đã cơ bản giải quyết, Khương Nghiêm hiển nhiên cũng vô cùng vui mừng.

"Không nghĩ tới vận may đều cùng nhau đến rồi!"

"Lần này nhờ Thần Thần hỗ trợ." Hạ Y Ninh ngừng một chút, vẫn là nói, "Em ấy nói muốn em làm đồ ăn ngon cho em ấy."

Khương Nghiêm cảm thấy yêu cầu này hoàn toàn có thể thỏa mãn, huống hồ Diệp Thần Thần giúp đỡ rất nhiều, vì thế không chút do dự liền đáp ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro