Chương 56
Edit: phuong_bchii
________________
Phòng bếp trở lại yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng tư lạp cũng là đến từ thịt bò nạm từ nồi đất đổ vào một cái nồi khác, hai người sống lúc này cũng không nói một lời.
Khương Nghiêm xử lý xong thịt bò nạm, mới đặt nồi đất vào trong bồn rửa. Vừa rồi chỗ trên mu bàn tay bị hơi nước phỏng qua còn mang theo ẩn ẩn cảm giác đau đớn, cô xoa xoa vài cái muốn giảm bớt.
Cái ly trong tay Hạ Y Ninh bị lệch, cũng may nước cam không còn nhiều lắm, cũng may nàng kịp thời phát hiện đã điều chỉnh lại. Chờ nàng ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Khương Nghiêm đang xoa mu bàn tay.
Tạm thời không để ý tới xấu hổ trước đó, nàng bật thốt lên hỏi: "Tay của em làm sao vậy?"
Khương Nghiêm giơ bàn tay lên, lắc lư hai cái: "Vừa rồi bị bỏng một chút, không sao."
Nhớ tới lần trước bị bỏng trong chương trình giải trí, Hạ Y Ninh khẽ nhíu mày: "Đừng sơ suất, xử lý một chút thì tốt hơn."
Khương Nghiêm vẫn ung dung như cũ, buông tay tiếp tục xoa vài cái: "Không bị thương, ngày mai sẽ khỏi."
Thấy cô bình tĩnh như thế, Hạ Y Ninh cũng không tiện đưa tay nàng đến trước mặt cẩn thận kiểm tra. Nàng vẫn không nhịn được nhìn chằm chằm vài lần, đáng tiếc bị tay kia của Khương Nghiêm chặn lại.
Khương Nghiêm vốn tưởng rằng Hạ Y Ninh sẽ thuận thế trở về phòng, không ngờ nàng vẫn chưa đi, nước cam trong tay lắc lư nhìn qua cũng không phải muốn tiếp tục uống. Không khí trong phòng bếp có chút kỳ lạ, nhưng ai cũng không đề cập đến "tiếp xúc thân mật" cách đây không lâu.
Thấy nàng không đi cũng không lên tiếng, Khương Nghiêm đành ho nhẹ hai tiếng, nói: "Hôm nay muộn quá rồi, không kịp ăn. Trưa mai mang đến công ty làm cơm trưa, thế nào?"
Hạ Y Ninh chỉ liếc mắt nhìn bàn ăn, gật đầu đồng ý.
Khương Nghiêm liền cầm lấy một hộp thức ăn khác, cẩn thận nghiêm túc chia lần thứ hai, còn đặc biệt trang trí phần của Hạ Y Ninh đẹp hơn một chút. Đợi đến khi sắp làm xong, Khương Nghiêm mới hài lòng ngừng lại: "Phần nước dùng này của chị nhiều hơn một chút, ngày mai lúc đun nóng phải chú ý đừng làm đổ."
Hạ Y Ninh vẫn dùng khoé mắt nhìn cô làm xong những thứ này, đột nhiên lại nghe được một câu toát ra như vậy, đáp một tiếng sau nhanh chóng buông chén xuống: "Không còn sớm nữa, tôi về phòng đây, ngày mai gặp."
Sau khi trở về phòng, Hạ Y Ninh ngồi yên lặng hồi lâu, tâm tình mới chính thức bình phục lại. Vừa rồi ở trong phòng bếp ngoài ý muốn chạm vào nhau, lại làm nàng rối loạn tinh thần, miễn cưỡng duy trì lý trí mới không đến mức thất thố.
Vừa rồi nàng chỉ lo che giấu hoảng hốt, chưa kịp ngẫm lại phản ứng của Khương Nghiêm. Hiện tại một mình ngồi ở trong phòng, nhiệt độ trên má đã sớm tản đi, nhưng khu vực bị chạm vào kia vẫn mẫn cảm đến mức làm tim nàng đập nhanh.
Cũng không phải lần đầu tiên bị Khương Nghiêm hôn, cần gì tính toán chi li như vậy, Hạ Y Ninh ở trong lòng nhẹ giọng thuyết phục chính mình. Nhưng nàng vẫn không nhịn được, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào mặt mình, đầu ngón tay trượt, mang theo một mảnh gợn sóng trong lòng.
Khác với sự kinh ngạc và ảo não khi bị hôn lần trước, đêm nay Hạ Y Ninh cảm thấy bối rối. Nàng thậm chí đè xuống cơn buồn ngủ, muốn tìm ra chút manh mối để phán đoán hành động này của Khương Nghiêm rốt cuộc là cố ý hay vô tình.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng phát hiện mình căn bản chưa từng nhớ rõ chi tiết trước sau. Chỉ có khoảnh khắc chạm cực kỳ ngắn ngủi kia đã khắc sâu một nét bút trong lòng nàng.
Trưa hôm sau gần tới giờ tan ca, Hạ Y Ninh mới kết thúc cuộc họp. Những người khác nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sợ đến căn tin muộn sẽ xếp hàng, Hạ Y Ninh ngược lại không nhanh không chậm, như thể hoàn toàn không sợ bị đói.
"Giám đốc Hạ, cô ra ngoài ăn hay để chúng tôi mang về cho cô?"
Hạ Y Ninh cầm laptop đi tới cửa, cười cười: "Mọi người đi ăn đi, tôi có mang cơm theo."
"Vừa đoán đã biết nhất định là món cơm tình yêu, lát nữa có thể cho chúng tôi xem một chút không?"
Hạ Y Ninh cười lắc đầu: "Đừng lắm lời nữa, chậm nữa là mọi người cũng chỉ có thể nhìn tôi ăn thôi đấy."
Trong phòng nghỉ của bộ phận, người ngồi thưa thớt hai ba bàn, phần lớn là tự mình mang cơm theo. Có người vì tiết kiệm tiền, có người vì sức khỏe, cũng có người giống như Hạ Y Ninh, là tay nghề khác rất cao của nửa kia.
Hôm nay Khương Nghiêm tạm thời có việc đi ra ngoài, Hạ Y Ninh cũng lười tự mình đi khu ban công, đơn giản cầm hộp cơm đến phòng nghỉ, thuận tiện cùng các đồng nghiệp tâm sự.
Nhìn thấy Hạ Y Ninh bình thường rất ít xuất hiện ở chỗ này tới, mọi người cảm thấy bất ngờ lại phấn khích.
Hạ Y Ninh bỏ hộp cơm vào lò vi sóng, khẽ cười nhìn những người khác: "Mọi người tiếp tục đi."
Có người phục hồi tinh thần trước, dọn dẹp bàn một lần nữa: "Chúng tôi chỉ không ngờ giám đốc Hạ cũng mang cơm theo."
Lúc Hạ Y Ninh lấy hộp cơm ra khỏi lò vi sóng, vẻ mặt những người đó đã sớm thay đổi. Hâm nóng vừa mới quá nửa, mùi hương kia cũng đã ép không được, nếu không vì duy trì hình tượng, những người này đã tranh nhau đi qua.
Chờ nàng ngồi xuống, xung quanh nàng đã sớm ngồi đầy người: "Giám đốc Hạ, cô mang đồ ăn ngon gì vậy? Thơm quá, cho chúng tôi mở mang tầm mắt với."
Cơm có thể để Hạ Y Ninh mang theo khẳng định không phải tiêu chuẩn bình thường, nhưng cà chua thịt bò nạm này cũng quá đẹp mắt đi! Rõ ràng không phải mới ra lò, sao hoa văn còn hấp dẫn như vậy, còn có hương vị nước cà chua kia sao lại khác với bên ngoài.
Hạ Y Ninh cũng không nghĩ tới qua một đêm, thịt bò nạm nhìn qua còn có thể mới mẻ động lòng người như thế, ngay cả nàng cũng bị lay động.
"Chỉ là Khương Nghiêm tiện tay làm mà thôi, mọi người đừng quá kích động."
"Chẳng trách, hóa ra là hương vị tình yêu, chủ nhiệm Khương thật là lợi hại."
Mọi người nhao nhao phụ họa, hầu như đều là cực kỳ ngưỡng mộ, Hạ Y Ninh thế mà lại không phản bác.
Trong phòng nghỉ rất náo nhiệt, một số người đã ăn xong cũng không vội đi. Mọi người tụ tập bên cạnh, đôi mắt trông mong ngưỡng mộ bữa trưa mỹ vị của giám đốc Hạ, vừa cảm khái sự săn sóc của chủ nhiệm Khương.
Đúng lúc Hạ Thần Vĩnh và Tần Ích San vừa mới họp xong, vốn định tới tìm Hạ Y Ninh nói chút chuyện, lúc đi ngang qua phòng nghỉ bị âm thanh líu ríu bên trong hấp dẫn.
"Nói chuyện gì mà náo nhiệt thế?"
Vừa thấy là Hạ Thần Vĩnh, mọi người lập tức an tĩnh lại: "Hạ tổng, giám đốc Tần."
Hạ Thần Vĩnh thấy Hạ Y Ninh cũng ở đây, có chút ngạc nhiên, nhưng không nói gì.
"Tôi đúng lúc đi ngang qua, đừng căng thẳng."
Những người khác vẫn không dám nói chuyện, Hạ Y Ninh đành phải ra mặt: "Bọn họ chỉ cảm thấy hứng thú với bữa trưa của em thôi."
Hạ Thần Vĩnh rất có hứng thú đến gần, liếc mắt nhìn: "Tiểu Khương nấu?"
Khóe môi Hạ Y Ninh cong lên, nhẹ giọng nói: "Ừ, nấu tối hôm qua."
Đáy mắt nàng mơ hồ ý cười, đã không cần quá nhiều ngôn ngữ đều có thể biểu lộ hài lòng đối với bữa cơm trưa này. Hạ Thần Vĩnh không hỏi nhiều nữa, lại cùng mọi người hàn huyên vài câu rồi đi.
Chờ anh đi rồi, không khí trong phòng nghỉ mới khôi phục lại. Chờ Tần Ích San đến gần, Hạ Y Ninh đã sắp ăn xong.
Thấy cô ấy không nói lời nào, Hạ Y Ninh chủ động hỏi cô ấy: "Chưa ăn cơm trưa sao?"
"Vừa họp xong, không có khẩu vị."
Thấy vẻ mặt ủ rũ của cô ấy, Hạ Y Ninh cho rằng phòng tổng giám đốc lại gây áp lực: "Mệt cũng phải ăn cơm, đừng suy nghĩ nhiều."
Nàng thuận miệng an ủi như là cho Tần Ích San cổ vũ rất lớn, trước đây Hạ Y Ninh rất ít khi chủ động quan tâm trạng thái của người khác. Cho dù là đồng nghiệp quen biết, Hạ Y Ninh ủng hộ cũng phần lớn là im lặng giúp đỡ.
Hôm nay, nàng chủ động mở miệng hỏi, còn giúp cô ấy mua sandwich từ trong tủ thực phẩm.
Tần Ích San trong lúc nhất thời trăm mối cảm xúc ngổn ngang, khi cô ấy quyết định tạm thời lui về chỗ cũ, lại phát hiện Hạ Y Ninh mềm mại và thay đổi. Nàng thỉnh thoảng dịu dàng bởi vì khan hiếm mà trân quý, càng làm người ta muốn ngừng mà không được.
**
Tối thứ sáu, Nhan Tư đang đợi Hạ Thần Húc trở về. Mãi cho đến 9 giờ, người này mới cả người đầy mùi thuốc lá trở về phòng.
Cô ấy đứng dậy nhận lấy áo khoác của anh, vắt khô khăn mặt đưa cho anh: "Biết rõ cổ họng mình không tốt sao còn hút nhiều thuốc như vậy."
"Tạm thời có việc, nếu không phiền anh cũng không muốn hút."
Thấy vẻ mặt anh bực bội, Nhan Tư cũng không so đo thời gian anh về trễ hai tiếng.
Hạ Thần Húc ngồi trên sô pha một lúc, một lần nữa mở mắt nhìn cô ấy: "Từ thứ hai em đã nói với anh hôm nay có chuyện quan trọng, rốt cuộc là cái gì?"
Nhan Tư nhìn anh, lại ấp ủ rất lâu, như là đang tích lũy dũng khí.
"Rốt cuộc là cái gì?"
Nhan Tư hít sâu một hơi: "Thần Húc, em muốn đi làm lại."
Hạ Thần Húc không hiểu ý của cô ấy: "Công việc gì?"
"Đạo diễn chương trình giải trí lần trước lại tìm em, nói có chương trình khác muốn quay, hỏi em có hứng thú hay không."
Hạ Thần Húc trầm giọng lạnh mặt: "Em đồng ý?"
Nhan Tư ngồi về phía trước, đặt tay lên đầu gối anh, mang theo giọng điệu nửa cầu xin: "Em muốn hỏi ý kiến anh trước, nhưng em thật sự muốn đi."
Phản ứng của Hạ Thần Húc đã rất rõ ràng, không cần phải nói cũng biết nhất định là không đồng ý.
Nhan Tư lần này cũng không dễ dàng từ bỏ: "Em đã hoàn toàn không tìm thấy giá trị của mình, cảm giác làm cái gì cũng không có ý nghĩa. Thần Húc, nếu em cứ tiếp tục như vậy, sẽ đánh mất bản thân, anh hiểu không?"
Cô ấy dần dần kích động lên, muốn cố gắng tự cứu mình, cũng hy vọng chồng cô ấy có thể nghe được lời cầu cứu của mình.
Hạ Thần Húc vẫn lạnh mặt: "Không được chính là không được. Em xuất đầu lộ diện ra ngoài kiếm tiền như vậy, mặt mũi của anh để ở đâu?
Thấy anh chuẩn bị đứng dậy, Nhan Tư kích động lên: "Mọi người trong nhà này đều có việc riêng của mình, chỉ có em không có, em thậm chí không biết mình còn có thể làm gì. Thần Húc, anh nhẫn tâm nhìn em mê man như vậy sao?"
Hạ Thần Húc dừng một chút, đẩy bàn tay đặt trên đầu gối anh ra, đứng dậy cầm quần áo vào phòng tắm.
Ngày hôm sau về nhà ăn cơm, tâm trạng Nhan Tư vẫn không tốt lắm, mắt còn hơi sưng lên. Khoảng thời gian trước vợ của Hạ Thần Vĩnh mang thai, cả nhà trên dưới đều rất vui mừng, nhưng áp lực vô hình tự nhiên cũng rơi vào trên người Nhan Tư.
Sau khi ăn xong mọi người rất ăn ý "bỏ qua" trạng thái của Nhan Tư không muốn gây thêm áp lực, chỉ có Khương Nghiêm nhân lúc không có người chú ý, đi tới bên cửa sổ nhẹ giọng hỏi một câu: "Chị dâu, chị vẫn ổn chứ?"
Nhan Tư quay đầu nhìn thấy là cô, nhếch khóe miệng, không có sức lực cười nói: "Vốn nên nói rất tốt, nhưng chị thực sự hơi mệt."
Lời này nghe không đúng lắm, Khương Nghiêm nhịn không được nhìn cô ấy nhiều hơn: "Trông chị mệt mỏi lắm."
Vẻ mặt Nhan Tư càng thêm phức tạp cũng càng thêm tối nghĩa, không nghĩ tới trong nhà này lại là Khương Nghiêm chủ động đến quan tâm cô ấy.
"Khương Nghiêm, em cảm thấy đối với một người phụ nữ, sự nghiệp quan trọng hay hôn nhân quan trọng?"
Khương Nghiêm ngẩn ra, đối với đáp án ngược lại không do dự: "Em cảm thấy đều quan trọng."
Nhan Tư cười khổ lắc đầu: "Nếu nhất định phải chọn một cái thì sao?"
Khương Nghiêm nhíu mày, cảm thấy Nhan Tư rầu rĩ không vui có lẽ có liên quan đến vấn đề này, nhưng lại không chắc có phải đang thăm dò cô hay không.
"Em chắc sẽ không phải đối mặt với lựa chọn khó xử như vậy, hôn nhân và sự nghiệp của em đều rất tốt."
Cô vừa nói như vậy, Nhan Tư lại càng cay đắng. Đúng vậy, Khương Nghiêm sống tốt hơn cô ấy.
Qua một hồi lâu, cô ấy mới sâu kín thở dài: "Chị cũng nghĩ đều tốt, nhưng mà chị cái gì cũng không nắm chắc."
Khương Nghiêm nghe ra sự cô đơn và bi thương trong lời nói của cô ấy, cổ vũ: "Đừng quá bi quan, bây giờ chị cũng rất tốt mà."
Nhan Tư không nhịn được nở nụ cười, vỗ nhẹ cánh tay Khương Nghiêm: "Tiểu Khương, em thật biết an ủi người khác."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro