Chương 65
Edit: phuong_bchii
_________________
Hạ Y Ninh rũ mắt nhìn nửa muỗng cháo bên môi, chậm chạp không có há miệng. Khương Nghiêm cũng không thúc giục, tay cũng không nhúc nhích.
"Tôi... tôi tự làm." Sau khi Hạ Y Ninh do dự một hồi, chậm rãi nâng bàn tay hoạt động tự nhiên lên.
"Hình như chị không thuận tay trái, đừng làm khó mình nữa, mau ăn xong là có thể ngủ rồi." Tay Khương Nghiêm thoáng tránh một chút, biên độ không lớn, nhưng cũng không nhường muỗng ra ngoài.
Hạ Y Ninh giương mắt nhìn cô: "Tôi muốn cố gắng một chút."
Ngữ khí không cứng rắn, thái độ kiên trì ngược lại rất rõ ràng. Khương Nghiêm biết nàng bị bệnh còn không chịu nhận thua, đành phải đặt bát xuống. Chờ lắp bàn ăn xong, mới đặt cháo trước mặt Hạ Y Ninh.
Lúc đầu Hạ Y Ninh còn không thích nghi dùng tay trái ăn cơm, động tác thong thả nhìn qua không đủ linh hoạt, nhưng sau vài lần đã phối hợp tốt hơn rất nhiều. Khương Nghiêm lại ngồi xuống ghế trước, khoanh tay nhìn nàng.
"Nếu em muốn ăn, cũng múc một chén đi." Hạ Y Ninh không quen bị Khương Nghiêm nhìn chằm chằm như vậy, nhất là lúc trang điểm không đẹp, động tác có chút vụng về.
Khương Nghiêm thấy tinh thần mạnh mẽ của nàng cũng kiên trì muốn tự mình ra tay, không khỏi cảm khái trong lòng, Hạ Y Ninh thật sự rất mạnh mẽ. Lại nghĩ tới nàng vì công việc mà kéo cảm nhẹ thành sốt, không biết nên nói nàng như thế nào mới tốt.
Bác sĩ nói tăng sản tiểu thuỳ cùng thói quen sinh hoạt còn có áp lực hằng ngày đều có liên quan, nhưng đều không phải một sớm một chiều có thể dễ dàng thay đổi. Khương Nghiêm suy nghĩ nên nói việc này với nàng như thế nào, hoặc là làm thế nào dẫn dắt nàng chú ý một chút đến sức khỏe của bản thân.
Hạ Y Ninh cắn muỗng thỉnh thoảng ngó một cái, thấy Khương Nghiêm nhìn mình vẻ mặt nghiêm túc, rõ ràng khác với ánh mắt si mê trước đây.
Với mối quan hệ hiện tại của hai cô, đề tài này thật sự khó mở miệng. Cho đến khi Hạ Y Ninh uống hết hơn nửa chén cháo, Khương Nghiêm vẫn không nói ra miệng.
"Đợi lát nữa em vào trong nghỉ ngơi, để Thần Thần cùng tôi là được." Hạ Y Ninh súc miệng xong, không cho Khương Nghiêm tiếp tục ngồi trên ghế ngủ. Vừa lúc thấy Diệp Thần Thần tỉnh, liền bảo hai cô đổi chỗ một chút.
Diệp Thần Thần cũng biết Khương Nghiêm tối hôm qua vất vả, phụ họa nói: "Đúng vậy, có em trông cũng giống vậy, chị cứ yên tâm đi ngủ đi."
Khương Nghiêm không lay chuyển được các cô, đành phải đồng ý. Diệp Thần Thần thấy đáy mắt cô mệt mỏi, cũng không quên thay cô nói tốt vài câu trước mặt chị họ: "Chị, hôm qua Khương Nghiêm nghe nói chị nằm viện, cầm lấy áo khoác liền ra ngoài, cái gì cũng không màng."
Diệp Thần Thần không dám hoàn toàn đè lên Hạ Y Ninh, chỉ có thể tựa vào mép giường, động tác cẩn thận từng li từng tí, nói sinh động như thật: "Sau khi đến bệnh viện chị ấy còn bận trước bận sau, lại đi tìm bác sĩ tìm hiểu tình hình, lại còn gác đêm, thật là vất vả."
Hạ Y Ninh làm sao không biết dụng ý của cô nàng, nhưng nghe xong trong lòng có không ít cảm động. Nàng ngước mắt nhìn Khương Nghiêm, quả thật mệt mỏi.
"Vất vả rồi, mau đi nghỉ ngơi đi."
Chờ Khương Nghiêm đi vào phòng nhỏ, Diệp Thần Thần lại dán bên tai Hạ Y Ninh: "Chị, Khương Nghiêm thật sự quan tâm đến chị, em cảm thấy rất cảm động."
Hạ Y Ninh nhìn cô một cái, không nói gì. Nàng chậm rãi nằm xuống, để Diệp Thần Thần ở bên cạnh tùy tiện làm gì làm, đến giờ cơm trưa gọi nàng dậy là được.
Tuy rằng chị họ không nói gì, nhưng Diệp Thần Thần rõ ràng nhìn ra sau khi trải qua "cố gắng" của mình, điểm hảo cảm của Khương Nghiêm ở chỗ chị họ lại tăng lên rồi.
Ai bảo cô nàng ăn ké nhiều bữa cơm như vậy, dù thế nào cũng nên giúp Khương Nghiêm một tay.
Đến giữa trưa, Diệp Thần Thần quả nhiên đúng giờ đánh thức Hạ Y Ninh. Nàng phục hồi không tệ, khẩu vị cũng từ từ tốt lên, không muốn ăn cháo buổi sáng còn dư lại.
"Chị, chị muốn ăn gì, em bảo người đưa tới."
Hạ Y Ninh không muốn ăn cháo, nhưng trong lúc nhất thời lại nói không nên lời. Thấy nàng mím môi trầm tư, Diệp Thần Thần nhịn không được đùa giỡn: "Có phải muốn ăn Khương Nghiêm làm hay không?"
Nói như vậy, thật đúng là rất muốn, nhưng Hạ Y Ninh cũng biết hiện tại không có khả năng.
Nàng định bảo Diệp Thần Thần đến căn tin bệnh viện mua chút đồ ăn nóng là được, còn chưa nhớ mở miệng đã nghe thấy giọng của Tần Ích San.
"Y Ninh, mình mang cơm trưa tới cho cậu này."
Diệp Thần Thần nghiêng người nhường chỗ, để Tần Ích San đi tới bên giường.
Hạ Y Ninh nhìn thứ trong tay cô ấy: "Không phải cậu nói đến hiện trường hoạt động sao?"
"Đúng vậy, vẫn theo dõi đến bây giờ. Gần đây vừa vặn có nhà hàng không tệ, sẵn tiện mua cơm trưa đến thăm cậu."
Tần Ích San không dám nói là đặc biệt mua, nhưng cho tới trưa cô ấy đều lo lắng cho người trong phòng bệnh. Thấy hoạt động tiến hành thuận lợi, cô ấy liền tìm lý do tạm thời rời đi.
Diệp Thần Thần thấy cô ấy mang bữa trưa phong phú lại chú ý, cười nói: "Chị San, chị thật sự là đặc biệt tới đưa cơm cho chị họ à."
Tần Ích San đang bận rộn dọn từng hộp cơm ra, lại nhận ra Hạ Y Ninh đang nhìn mình, đành phải quay đầu cười cười với Diệp Thần Thần.
Cô ấy cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Diệp Thần Thần.
Hạ Y Ninh không nghĩ tới Tần Ích San sẽ "đi mà quay lại", buổi sáng đã tới, buổi trưa lại đặc biệt tới, còn mang theo nhiều đồ ăn như vậy. Nàng vốn định để Diệp Thần Thần mua cơm xong sẽ đi gọi Khương Nghiêm, hiện tại xem ra có thể lập tức ăn cơm.
Nàng nghiêng mặt nhẹ giọng nói với Diệp Thần Thần: "Em vào trong nói với Khương Nghiêm một tiếng, ăn cơm."
Tần Ích San vừa rồi không thấy Khương Nghiêm, cho rằng cô có việc không ở đây, tâm trạng vốn rất vui vẻ. Vừa nghe lời này, nhịn không được liền mất mát, càng buồn chính là Hạ Y Ninh nhớ thương phải đợi Khương Nghiêm tới mới cùng nhau ăn cơm.
Diệp Thần Thần vừa xoay người, Khương Nghiêm cũng đã mở cửa từ trong phòng nhỏ đi ra, nhìn qua vừa mới tỉnh không lâu.
"Tỉnh vừa đúng lúc, chị San mua cơm trưa, chúng ta cùng ăn đi."
Khương Nghiêm nghiêng đầu nhìn Tần Ích San đứng bên giường Hạ Y Ninh, có thâm ý khác nhìn một hồi, mới chậm rãi mở miệng: "Vất vả cho giám đốc Tần rồi."
Đừng nói Hạ Y Ninh, ngay cả Diệp Thần Thần cũng cảm thấy giọng Khương Nghiêm có chút lạnh.
Tần Ích San chột dạ, không dám nhìn vào mắt cô, cụp mắt nhìn chằm chằm hộp cơm: "Vừa lúc tôi ở bên ngoài, tiện hơn."
Sau đó bất luận là quá trình ăn cơm hay là sau khi ăn xong Tần Ích San quan tâm bệnh tình của Hạ Y Ninh, Khương Nghiêm luôn như có như không nằm ngang ở giữa, cố ý ngăn cách khoảng cách giữa các cô. Cô làm cũng không khác người, cũng không thất lễ, khiến Tần Ích San chỉ có thể bất đắc dĩ trong lòng, nhưng cũng không có cách nào yêu cầu cái gì.
Bữa trưa kết thúc đã hơn nửa tiếng, ngay cả trái cây cũng ăn qua. Tần Ích San nhìn thấy Khương Nghiêm và Diệp Thần Thần ngồi ở hai bên giường bệnh, đã không còn không gian để cô ấy tới gần, chỉ có thể không nỡ rời đi.
Cô ấy mới vừa đi tới cửa, thì nghe thấy Hạ Y Ninh gọi: "Ích San, mình rất nhanh là có thể xuất viện rồi, đêm nay cậu cũng không cần đặc biệt tới đây đâu."
Khóe miệng Tần Ích San căng thẳng, cố gắng dùng nụ cười che giấu chua xót xoay người: "Không phiền, đến thăm cậu mình mới yên tâm."
"Cậu làm việc cũng vất vả, chăm sóc bản thân quan trọng hơn. Mình có người đi cùng, không sao."
Khương Nghiêm đột nhiên đi tới, dịu dàng nói: "Giám đốc Tần có lòng rồi, tôi tiễn cô ra ngoài, hai ngày nay cô vất vả rồi."
Chờ các cô đi rồi, Diệp Thần Thần đột nhiên cười ra tiếng. Hạ Y Ninh tựa hồ biết cô nàng tại sao mà cười, trừng mắt nhìn cô nàng một cái.
Diệp Thần Thần che miệng cố gắng làm cho mình đừng quá khoa trương: "Không nghĩ tới Khương Nghiêm ngay cả chị San mà cũng ghen, vừa rồi chị ấy hận không thể ở giữa hai người ngăn cách một dải ngân hà."
Hạ Y Ninh bất đắc dĩ liếc cô nàng một cái: "Đâu có khoa trương như em nói."
Diệp Thần Thần thu tay về khoa tay múa chân, nhấn mạnh: "Lúc trước nhìn bộ dạng lãnh đạm của chị ấy, em còn tưởng rằng sau khi kết hôn chị ấy sẽ qua loa. Lần này nhìn chị ấy để ý lại, chứng tỏ vẫn rất quan tâm đến chị, hơn nữa cũng rất có cảm giác nguy hiểm."
Nếu không phải tay Hạ Y Ninh không tiện, đã sớm gõ đầu cô nàng: "Em cả ngày cứ nghĩ lung tung những tình tiết cẩu huyết này."
Nhưng Diệp Thần Thần cũng không phải là bịa chuyện, Khương Nghiêm vừa rồi quả thật không giống bình thường. Hạ Y Ninh lại nhớ tới lần đó ở trong phòng làm việc Khương Nghiêm hỏi nàng, khóe môi khẽ nhúc nhích, xem ra nàng đoán không sai, Khương Nghiêm quả thật lo lắng Tần Ích San sẽ mang đến áp lực đối lập cho nàng.
Khương Nghiêm tiễn Tần Ích San đến cửa bệnh viện, hai người dọc theo đường đi không nói chuyện.
"Chủ nhiệm Khương không cần tiễn, tài xế sắp tới rồi."
"Không sao, chờ cô lên xe rồi tôi trở về."
Tần Ích San cúi đầu nhìn điện thoại, đoán chừng còn phải đợi thêm ba năm phút nữa. Trước mắt xe tới xe lui, bên tai đều là đường cái ồn ào náo động, khiến lòng cô ấy cũng phiền não theo.
Cô ấy đột nhiên quay đầu nhìn Khương Nghiêm, giọng điệu giống như đùa giỡn: "Chủ nhiệm Khương sợ tôi không lên xe lại đột nhiên trở lại sao?"
Khương Nghiêm bình tĩnh nhìn lại cô ấy, không lung lay đối với sự khiêu khích của cô ấy: "Cô đến thăm Y Ninh, tôi là người nhà của cô ấy rất cảm kích. Bảo đảm cô an toàn rời đi, cũng là việc tôi nên làm, không tồn tại có sợ hay không."
Tần Ích San vừa nghe hai chữ người nhà, trong lòng sụp đổ. Tối hôm qua bị bác sĩ dùng hai chữ này không tiếng động từ chối, hiện tại lại bị Khương Nghiêm dùng chữ này đâm tim nhắc nhở, khiến cô ấy gần như phát điên.
Cũng may tài xế đến đúng lúc, Tần Ích San nói tiếng tạm biệt liền lên xe, Khương Nghiêm nhìn xe chạy vào dòng xe cộ mới xoay người trở về.
Hạ Y Ninh đột nhiên nhập viện khiến cho chi nhánh công ty Tô Thành rất là căng thẳng, đừng nói cái gì mà mở tiệc chiêu đãi, từ trên xuống dưới đều lo lắng mấy nhân vật lớn ở tổng bộ trách tội xuống. Vì thế Tần Ích San trở thành cọng rơm cứu mạng của bọn họ, hy vọng cô ấy có thể hỗ trợ giải thích cũng hy vọng cô ấy có thể hỗ trợ biện hộ.
Lúc ở chi nhánh công ty, Tần Ích San tránh không khỏi những thỉnh cầu này, khó khăn lắm mới trở về khách sạn liền không muốn chấp nhận bất cứ lời mời nào nữa, thà rằng ở lại trong phòng tùy tiện ăn chút gì đó.
Cô ấy đờ đẫn xem TV, nội dung vở kịch trên màn hình hoàn toàn không hấp dẫn được cô ấy. Điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cô ấy cầm lên nhìn, là số của Hạ Thần Vĩnh.
Lúc trước bởi vì công việc hoặc là bệnh tình của Hạ Y Ninh, anh cũng thường xuyên gọi tới. Tần Ích San không nghĩ nhiều, tiện tay bắt máy.
"Hạ tổng, có việc gì sao?"
"Không có gì đặc biệt, chỉ là muốn hỏi cô ở Tô Thành mọi chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
Tần Ích San giật mình một chút, chủ động nói: "Hôm nay tôi đến bệnh viện thăm Y Ninh, cô ấy hồi phục rất tốt, hẳn là rất nhanh sẽ xuất viện. Hoạt động marketing mới triển khai thuận lợi, hiện tại thị trường phản ứng rất tốt."
Hạ Thần Vĩnh cúi đầu cười vài tiếng: "Những tình huống này tôi đều đã hiểu rõ, tôi vừa rồi là hỏi, cô ở Tô Thành hết thảy có ổn không?"
Lần này, anh đặc biệt nhấn mạnh chữ "cô" kia một chút.
Tần Ích San khẽ nhíu mày, nhưng trong lời nói vẫn thản nhiên: "Cảm ơn Hạ tổng quan tâm, tôi ổn."
Hạ Thần Vĩnh không nói tiếp, cô ấy không hiểu dụng ý của đối phương trong cuộc điện thoại này. Không phải vì hiểu rõ bệnh tình của Hạ Y Ninh, cũng không phải vì hỏi thăm hiệu quả chấp hành phương án mới, lại cố tình hỏi tình huống của cô ấy, điều này quả thật không quá tầm thường.
Im lặng một lúc, Tần Ích San chủ động mở miệng: "Hạ tổng còn chuyện gì khác không?"
"Không có việc, lần này đi công tác cô vất vả rồi. Chờ trở về Hải Thành, tìm thời gian, chúng ta nói chuyện."
Lại nói chuyện? Tần Ích San từ lần trước đã mơ hồ cảm thấy Hạ Thần Vĩnh lôi kéo. Lúc ấy bị cô ấy mơ hồ ngăn cản trở về, lần này lại đột nhiên mời, làm cô ấy sinh lòng nghi ngờ.
"Cuối năm công việc bận rộn quá, sau khi trở về có thể còn một đống công việc phải xử lý trước. Nếu không phải chuyện đặc biệt quan trọng, bàn bạc sau, được không?"
Hạ Thần Vĩnh rõ ràng dừng một chút, sau đó mới trầm giọng đồng ý: "Không thành vấn đề."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro