Chương 66

Edit: phuong_bchii

_________________

Hạ Y Ninh thật sự hồi phục không tệ, ở viện hai ngày đã có thể xuất viện. Khương Nghiêm đi làm thủ tục xuất viện, Diệp Thần Thần ở trong phòng bệnh giúp thu dọn đồ đạc. Ở không lâu, quả thật cũng không có gì để thu dọn, vì thế hai người ngồi ở sô pha chờ Khương Nghiêm.

Hành lang truyền đến một tiếng bước chân, vốn tưởng rằng là Khương Nghiêm trở về, kết quả đẩy cửa mà vào thế mà lại là bác sĩ Lưu.

Hai ngày nay lúc ông ấy đến phòng kiểm tra cũng đã gặp mặt các cô, vốn tưởng rằng trước khi xuất viện sẽ không gặp lại.

Bác sĩ Lưu vẫn vui tươi hớn hở, nếu không mặc áo blouse trắng thì càng giống chú hàng xóm hơn: "Cô Hạ, chúc mừng cô hồi phục xuất viện. Nhưng trước khi cô xuất viện, tôi muốn nói thêm vài câu."

Sau khi ông ấy nói xong thì không tiếp tục nữa, sau đó cười híp mắt nhìn Diệp Thần Thần.

"Chị, hay là em chờ chị ở cửa?"

Hạ Y Ninh gật đầu, ở trong bệnh viện nàng hoàn toàn không lo lắng một mình sẽ như thế nào. Chờ Diệp Thần Thần ra khỏi phòng bệnh, chỉ còn lại nàng và bác sĩ Lưu, Hạ Y Ninh mới hiểu rõ dụng ý ông ấy đến đây.

"Báo cáo kiểm tra sức khỏe của cô lúc nhập viện hẳn đã được cất kỹ, không có vấn đề gì đặc biệt nghiêm trọng, nhưng tăng sản tiểu thuỳ cũng không nên bỏ qua."

Hạ Y Ninh vội vàng xem qua báo cáo của mình, không có triệu chứng nghiêm trọng gì nàng cũng không để ý. Nghe bác sĩ Lưu đột nhiên nhấn mạnh, khiến cho nàng ngược lại có chút kinh ngạc.

Bác sĩ Lưu thu lại ý cười, thêm vài phần nghiêm túc: "Rất nhiều bệnh nhân nữ trẻ tuổi, chỉ là bình thường không chú ý những vấn đề nhỏ này, kết quả đợi đến khi nghiêm trọng mới biết sốt ruột. Chúng tôi làm bác sĩ, vĩnh viễn cũng không hy vọng nhìn thấy loại tình huống này, cho nên hy vọng cô Hạ có thể chú ý nhiều chi tiết hơn."

Hạ Y Ninh không phải thiếu nữ vô tri cái gì cũng không hiểu, tăng sản tiểu thuỳ là cái gì nàng cũng rõ ràng. Có điều trước khi xuất viện bác sĩ đặc biệt tới nhấn mạnh vẫn là hiếm gặp, nàng không khỏi suy nghĩ nhiều một chút.

"Bác sĩ Lưu, có phải tình trạng của tôi không nhẹ như trong báo cáo không?"

Có một số vấn đề ban đầu kiểm tra cũng không chính xác, Hạ Y Ninh càng nghĩ càng cảm thấy không tốt lắm.

Thấy sắc mặt nàng trầm xuống, bác sĩ Lưu lại khôi phục vui vẻ lúc trước: "Đừng căng thẳng, vấn đề cũng không nghiêm trọng, tôi chỉ đề nghị cô phải kịp thời chú ý, phòng ngừa rắc rối có thể xảy ra."

Lúc này Hạ Y Ninh mới yên tâm, khẽ thở dài: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ chú ý."

"Cũng có thể nói chuyện nhiều với người nhà, thấy không thoải mái hay cần đối phương hỗ trợ, đừng ngại."

Người nhà? Hạ Y Ninh có chút mờ mịt, hình tượng đầu tiên trong đầu nàng là ba mẹ nàng, bệnh này nàng cũng không định nói rõ với ba mẹ.

"Bệnh tình của cô tôi đã nói với cô Khương rồi, bình thường phương pháp mát xa giảm bớt cũng đã giải thích với cô ấy. Trên mạng có rất nhiều hướng dẫn chi tiết, đừng vì là vấn đề nhỏ mà bỏ qua."

Vừa nghe Khương Nghiêm cũng biết việc này, Hạ Y Ninh liền ngẩn cả người. Sau đó lại nghe bác sĩ nói cái gì mà mát xa giảm bớt, lại càng cảm thấy có chút khô nóng.

Đây đâu phải là chuyện có thể mở miệng để Khương Nghiêm hỗ trợ, chỉ để cho cô biết cũng đủ để khiến người ta hít thở không thông.

Bác sĩ Lưu nói hết những gì cần nói, lại dặn dò vài câu sau khi trở về nghỉ ngơi nhiều một chút rồi đi. Đầu bên kia hành lang Khương Nghiêm đang chờ, thấy ông ấy ra tới liền mỉm cười chào.

"Làm phiền bác sĩ Lưu rồi, sắp xuất viện rồi còn phải đặc biệt đến một chuyến."

"Phục vụ bệnh nhân vốn là trách nhiệm của chúng tôi, cũng may mà vừa rồi tôi nhấn mạnh một lần nữa, nhìn dáng vẻ cô Hạ quả nhiên là không để trong lòng."

Khương Nghiêm nghĩ đến muốn đi cũng không tìm được cơ hội thích hợp, lại thấy Hạ Y Ninh rất là tùy ý xem xong báo cáo kiểm tra sức khỏe thì không có phản ứng, so với sự chuyên chú nghiêm túc của nàng khi xem báo cáo công việc thì kém xa. Nghĩ đến sau khi xuất viện có thể càng không có cơ hội nhắc tới việc này, chỉ có thể mời bác sĩ Lưu vất vả thêm một chuyến.

Hiện tại xem ra, hiệu quả không tệ.

Khương Nghiêm rất là cảm kích, coi như là tâm sự, luôn miệng nói cảm ơn.

Ai ngờ cô còn chưa thoải mái bao lâu, chợt nghe bác sĩ Lưu còn nói: "Cô làm người nhà cũng không thể sơ suất, bệnh nhân có lúc thả lỏng không quan tâm, vậy cô nên nhắc nhở chú ý nhiều hơn. Tôi đã nói với cô Hạ, lúc cô ấy cảm thấy không thoải mái sẽ tìm cô hỗ trợ."

Giúp cái gì, không cần nói cũng biết.

Khương Nghiêm giật giật cái miệng, ngoại trừ cảm ơn, đã không nói được lời nào khác.

Chờ cô thong thả trở lại phòng bệnh, Diệp Thần Thần đang cầm di động nói gì đó với Hạ Y Ninh. Thấy cô trở về, hai người đồng thời ngẩng đầu.

Khương Nghiêm nhìn Hạ Y Ninh, dường như đều nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt đối phương. Diệp Thần Thần cũng không phát hiện, đứng lên run chân: "Cuối cùng chị cũng trở lại, bọn em đợi lâu lắm rồi đấy."

Khương Nghiêm chỉ nói một câu thủ tục hơi nhiều rồi không nói gì nữa.

Xe chuyên dụng đã chờ ở dưới lầu, còn chưa cảm nhận được khí lạnh đã ngồi vào thùng xe ấm áp. Dọc đường đi Khương Nghiêm đều như có điều suy nghĩ, thỉnh thoảng bị Diệp Thần Thần gọi tên, mới miễn cưỡng đáp hai câu.

Khương Nghiêm lúc trước còn rất tốt, hôm nay đột nhiên trở nên vô cùng trầm mặc, Diệp Thần Thần ở bên tai Hạ Y Ninh nói thầm: "Chị, Khương Nghiêm nhìn qua giống như không có vui cho lắm?"

Hạ Y Ninh cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng nghĩ đến lời của bác sĩ Lưu, khiến nàng không hiểu sao không muốn nói chuyện với Khương Nghiêm.

Trở lại Hải Thành, Hạ Lang Ngôn và Úc Uyển Cầm đều đặc biệt tới thăm nàng, cho dù đã hồi phục xuất viện, vẫn cảm thấy đau lòng không thôi. Nhưng biểu hiện của Khương Nghiêm lúc này cũng không thể bắt bẻ, bọn họ dặn dò một phen rồi trở về nhà lớn.

Ở công ty, từ trước đến nay hai anh họ thương nàng tất nhiên không đồng ý cho nàng đi làm ngay, cho nghỉ phép một tuần muốn nàng ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Lúc trước vì theo đuổi phương án mới, Hạ Y Ninh liên tục thức đêm có chút hại sức khỏe. Hiện tại không có công việc khẩn cấp nàng cũng không có lý do gì để kiên trì, chỉ có thể thanh thản ổn định ở nhà nghỉ ngơi. Tần Ích San gọi điện thoại cho nàng muốn đến nhà thăm, nhưng bị cô khéo léo từ chối.

"Ích San, cậu phải đại diện cho công việc của mình đã đủ mệt rồi, sau khi tan ca đừng gây sức ép nữa. Tuần sau mình sẽ trở lại công ty, đến lúc đó mình mời cậu ăn cơm."

Tần Ích San ở trong điện thoại nghe ra tâm trạng nàng không tệ, so với lúc bệnh khá hơn không ít, trong lòng lại rục rịch, muốn gặp nàng một lần.

Cũng không vì cái gì, cũng chỉ là muốn gặp nàng.

Cố gắng chống đỡ một ngày, ngày hôm sau đi làm, Tần Ích San vẫn muốn đi thăm Hạ Y Ninh. Sợ Hạ Y Ninh thấy cô ấy cố ý muốn đến thì không vui, cô ấy liền muốn bắt đầu từ trên người Khương Nghiêm.

Cô ấy ở bãi đỗ xe đặc biệt chờ Khương Nghiêm, cũng may văn phòng không phải bộ phận thường xuyên tăng ca.

Khương Nghiêm nhìn thấy người đứng bên cạnh xe mình, hiển nhiên cảm thấy bất ngờ: "Giám đốc Tần, cô đây là... đang đợi tôi?"

"Đúng vậy, hôm nay đúng lúc tan làm sớm, muốn đi nhờ xe đi thăm Y Ninh."

Vì lý do hôm nay, buổi sáng cô ấy không lái xe đến công ty.

Khương Nghiêm thu hồi nụ cười, lạnh nhạt nói: "Tôi nhớ hôm qua hình như Y Ninh đã từ chối rồi."

Tần Ích San không nghĩ tới ngày hôm qua lúc nói chuyện Khương Nghiêm ở ngay bên cạnh Hạ Y Ninh. Cũng có thể là sau đó Hạ Y Ninh nói với cô, bất luận là cái nào, đều khiến cô ấy không vui.

"Cô cũng biết Y Ninh trước giờ khẩu thị tâm phi, sợ tôi mệt quá thật sự không đồng ý. Có điều hôm nay công việc ít, không có vất vả."

Khương Nghiêm cũng không vội mở khóa, cách thân xe như cười như không nhìn Tần Ích San: "Tâm ý của quản lý Tần tôi trở về sẽ chuyển lời cho cô ấy, hôm nay đi nhờ xe vẫn là miễn đi, nếu không đêm nay tôi sẽ gặp tai ương."

Giọng nói của cô mềm mại, chợt nghe còn mang theo chút giọng điệu thương lượng, trong lời nói cũng không cho xen vào từ chối.

Tần Ích San không ngờ Khương Nghiêm cũng như vậy, khiến cô ấy có chút khó xử. Lúc này Khương Nghiêm đã ngồi vào trong xe, hiển nhiên là không có ý định chờ cô ấy cùng lên xe. Chờ cô chậm rãi lái xe qua bên cạnh Tần Ích San, đột nhiên dừng lại.

Cô hạ cửa sổ xe xuống, thò người nhìn người còn đứng: "Có cần tôi đưa cô ra ngoài đón xe không?"

Kế hoạch của Tần Ích San thất bại, không còn tâm trạng nói thêm gì nữa: "Không cần, cô về sớm với Y Ninh đi."

Hạ Y Ninh ở nhà nghỉ phép, Diệp Thần Thần vô cùng tự giác đúng giờ đưa tin, gần như cả ngày ở nhà nàng.

"Chị, em nói cho chị biết, vị Thái Công này tuyệt đối là một kho báu. Chị xem số lượng fan hâm mộ đã gần ba ngàn rồi."

Hạ Y Ninh cầm điều khiển từ xa chuyển kênh, Diệp Thần Thần ôm điện thoại ở bên tai nàng đề cử cả buổi chiều, động viên nàng cùng nhau đăng ký tài khoản diễn đàn, tăng độ nổi tiếng cho họa sĩ kho báu của cô nàng.

"Em xếp trong top 100, khá tốt."

Diệp Thần Thần mới không hài lòng, nhìn chị họ cũng không lay động, cô nàng chỉ có thể thẳng thắn hơn một chút: "Kho báu này của em rất kỳ lạ, hầu như ai cũng bật chức năng donate, nhưng có cô ấy không mở. Bây giờ em chỉ có thể dựa vào việc mỗi ngày like và chiếm chỗ ngồi để tạo sự tồn tại, thật sự quá khó khăn."

Hạ Y Ninh quay đầu, thấy vẻ mặt rầu rĩ của cô nàng: "Bây giờ em theo đuổi họa sĩ đến mức này rồi sao?"

Nàng nhớ lúc Diệp Thần Thần còn nhỏ đã từng cuồng nhiệt theo đuổi thần tượng như vậy, sau đó bẵng đi mấy năm, sao bỗng dưng lại trở nên cuồng nhiệt trở lại?

"Em chỉ là ngưỡng mộ người có tài thôi được chứ! Chị xem mèo mà cô ấy vẽ dễ thương biết bao! Ánh mắt thật đầy kịch tính, không thể thấy ở nơi khác!"

Diệp Thần Thần hận không thể chui vào màn hình ngồi cạnh Công Chúa Mèo, series Công Chúa Mèo đã nổi tiếng trên diễn đàn ngay ngày hôm sau khi được đăng tải lần đầu. Nó luôn nằm ở trang chủ, mỗi ngày có rất nhiều người ở bên dưới chờ cập nhật.

Thế nhưng mấy ngày nay tần suất cập nhật lại chậm lại, hôm qua cuối cùng mới có một bài đăng mới: Ngày thường nghỉ phép của Công Chúa Mèo.

Nhưng mà cũng chỉ là đăng mới hai tấm, Công Chúa Mèo rụt rè thế mà cũng chỉ là có ngủ với xem TV thôi.

Nhưng cái cuộc sống nhàm chán ấy lại được vẽ rất thú vị và chân thực, lập tức chạm đến trái tim của rất nhiều người.

Ai mà không muốn có một kỳ nghỉ "nhàm chán và lãng phí" như vậy chứ.

Thật ra Hạ Y Ninh cũng thấy được, nhưng nàng không giống Diệp Thần Thần, hầu như vẫn đu ở trên diễn đàn, cho nên luôn có thể giành được sô pha.

"Đúng là rất đặc biệt, nhưng em không cảm thấy tay Công Chúa Mèo này rất ngắn sao?"

"Ngắn mới dễ thương chứ, chạm vào cái gì cũng thiếu một chút, đáng yêu quá trời!" Diệp Thần Thần không nhịn được ôm điện thoại vào lòng, như thể đang ôm Công Chúa Mèo.

Hạ Y Ninh liếc cô nàng một cái, bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục xem TV.

Diệp Thần Thần nhìn đồng hồ, đoán Khương Nghiêm sắp về đến nhà. Mấy ngày nay bên nhà lớn đưa tới rất nhiều thuốc bổ, Úc Uyển Cầm dặn dò đầu bếp phải tốn nhiều công sức một chút, Khương Nghiêm cũng mừng rỡ nhàn rỗi.

"Người bạn lần trước chị nói, bây giờ thế nào rồi?"

Hạ Y Ninh không biết Diệp Thần Thần đột nhiên nhắc tới là ai: "Người bạn nào?"

"Người bạn chị nhờ em tìm nhà máy giúp đó, bây giờ hai người vẫn thường xuyên liên lạc chứ?"

Trở về nghỉ lâu như vậy, hình như không có nghe chị họ nhắc tới, Diệp Thần Thần không chắc trọng lượng của người này ở trong lòng nàng có thay đổi hay không.

Hạ Y Ninh rõ ràng dừng một chút, về sau khôi phục bình tĩnh: "Cũng bình thường."

Diệp Thần Thần quyết định to gan thăm dò một chút: "Vậy hiện tại hẳn là Khương Nghiêm quan trọng hơn nhỉ?"

Hạ Y Ninh lúc này nghe ra manh mối, ánh mắt cũng thâm thúy: "Dì lại giao nhiệm vụ cho em?"

Diệp Thần Thần cười rộ lên: "Chị cũng biết đó, người lớn trong nhà vẫn luôn quan sát. Có điều lần này ngay cả mẹ em cũng cảm thấy Khương Nghiêm biểu hiện rất tốt, đoán chừng sắp thông qua kỳ sát hạch rồi."

Kỳ sát hạch? Hạ Y Ninh nhíu mày, nàng đã kết hôn gần nửa năm, ai còn đang sát hạch?

**

Giản Quân đột nhiên quay về châu Âu cũng không phải vì lễ Giáng Sinh, vốn định ở lại Hải Thành đón lẽ, bởi vì cô ấy có kế hoạch đầu tư mới mà phải tự mình quay về tổng bộ xin vốn.

Cô ấy rất coi trọng triển vọng phát triển của khu vực Trung Quốc, đặc biệt là triển vọng phát triển trong lĩnh vực văn hóa nội địa trong tương lai, cho rằng nó có thể thay thế ngành sản xuất truyền thống và ngành bất động sản đang dần suy giảm trong quá khứ trở thành cơ hội mới.

Dù sắp đến kỳ nghỉ, phòng họp trên tầng cao nhất của trụ sở AG vẫn ngồi đầy người. Giản Quân đứng trước màn hình trình chiếu, giới thiệu cho những ông lớn nắm giữ phần lớn tài nguyên văn hóa truyền thông châu Âu về những quan sát và thu hoạch của cô ấy tại Hải Thành.

"Hiện tại có một số lĩnh vực rất đáng chú ý, đó là sự phục hưng của ẩm thực truyền thống, diễn đàn giao lưu của các họa sĩ không bị giới hạn bởi thể loại truyền thống và các trang web tiểu thuyết đã có sản phẩm IP bán ra."

Nghe xong phần trình bày của Giản Quân, những người có mặt tỏ ra có chút hứng thú, nhưng khi đề cập đến việc đầu tư tài chính, họ vẫn tỏ ra khá thận trọng và bảo thủ.

"Những thứ này nhìn qua có vẻ không có quá nhiều đổi mới mang tính căn bản, thậm chí như sự phục hưng ẩm thực truyền thống có phần giống việc làm lại món ăn cũ, điểm lợi nhuận sẽ là gì?"

Giản Quân hiểu rõ hơn họ: "Ẩm thực là gánh nặng của văn hóa, sự phục hưng ẩm thực cũng đồng nghĩa với sự phục hưng văn hóa."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro