Chương 74
Edit: phuong_bchii
_________________
Hạ Y Ninh vốn định sớm nói cho Khương Nghiêm quyết định này, nhưng nhớ tới trang cá nhân ảm đạm và tần suất đăng tải tác phẩm mới gần đây của cô, dự định chờ hoàn thành thu mua rồi nói cũng không muộn.
Có lẽ là gần tới cuối năm, không chỉ có Khương Nghiêm rất ít khi đăng tác phẩm mới, mà ngay cả series Công Chúa Mèo được yêu thích nhất lúc trước cũng đã lâu không cập nhật. Vì thế Diệp Thần Thần than thở không ít, thậm chí mỗi ngày lặn thời gian dài, mai phục trong nhóm fan, nhưng mà phản ứng của mọi người giống như cô nàng: Không ai biết Thái Công Câu Tranh đang bận rộn cái gì, cũng không ai biết khi nào mới cập nhật trở lại.
Điều duy nhất họ có thể làm, chính là ngoan ngoãn chờ đợi.
Từ khi có lòng muốn thu mua diễn đàn, Hạ Y Ninh cũng sẽ thường xuyên hỏi Diệp Thần Thần một số tình huống, dù sao cô nàng cũng trà trộn vào trong đám họa sĩ nổi tiếng.
Diệp Thần Thần ôm điện thoại, trong tay vẫn dùng máy tính bảng load lại trang chủ của Thái Công Câu Tranh: "Thật ra cuối năm mọi người cập nhật ít cũng rất bình thường, nhưng mấy họa sĩ nổi tiếng khác tốt xấu vẫn là canh ba một tuần, nhưng đại thần Thái Công một lần cũng không có."
Hạ Y Ninh hỏi cô nàng: "Lúc trước có ngưng lâu như vậy không?"
"Không ạ!" Diệp Thần Thần nghiêm túc nhớ lại, "Nhưng Công Chúa Mèo cũng không có cập nhật kỳ mới quá lâu, chỉ có thể nói chưa từng nói thẳng cập nhật bất định như lần này."
Bản thân cũng không phải là cập nhật mang tính lợi nhuận, định kỳ hay không không có quy định. Nhưng theo độ nổi tiếng dần dần tăng lên, rất nhiều họa sĩ đều theo bản năng dùng tần suất cập nhật tương đối ổn định để duy trì độ nổi tiếng.
Diệp Thần Thần mơ hồ cảm thấy lần này Thái Công Câu Tranh đột nhiên dừng lại càng không bình thường cho lắm: "Cũng không biết có phải do sự kiện tranh bảng trước đó tạo thành áp lực quá lớn không nữa."
Tuy Hạ Y Ninh bình thường cũng có lên diễn đàn, nhưng chủ yếu là xem tranh, đối với những tin tức khác trên diễn đàn không biết nhiều.
"Lúc trước rất nhiều họa sĩ mở chức năng donate, lúc đầu mọi người đều là cổ vũ là chính, sau đó không biết ai khơi mào, biến thành fan đọ sức. Để có thể xếp hạng cao trên bảng donate trên trang đầu, không ít fan đều vét sạch ví tiền ra đấy."
Hạ Y Ninh không khỏi nhíu mày: "Sao lại bắt chước chiêu trò của giới giải trí qua đây chứ."
"Nhỉ, phiền muốn chết. Khoảng thời gian đó mở nhóm fan, tất cả đều là cổ động mọi người có tiền góp tiền, có sức góp sức, còn phân công nhiệm vụ làm cái gì cái gì. Sau đó em tắt thông báo luôn, chỉ chơi trong nhóm của Thái Công thôi."
Thái Công Câu Tranh tới bây giờ đều không có bật chức năng donate, những tranh đoạt này tự nhiên sẽ không tham dự.
"Vậy tại sao lại có áp lực?"
Diệp Thần Thần nhớ tới việc này đến bây giờ còn cảm thấy cực kỳ tức giận: "Một đám bệnh mắt đỏ thêm bệnh thần kinh, nói cái gì mà kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, muốn tạm thời kết thành liên minh, trước tiên hạ người siêu việt khó vượt qua nhất kia."
Hạ Y Ninh vừa nghe liền hiểu ngay, những họa sĩ này sức đọ sàn sàn nhau, nhưng đều bị Thái Công Câu Tranh bỏ xa một đoạn dài.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó vào một ngày nọ, các minh chủ trong top 10 bảng donate của các họa sĩ đều đồng loạt đổi tên thành 'Fan của Thái Công Câu tranh đến tranh bảng đây'."
Sau đó nữa, cũng không biết là ai mở đầu, lại ám chỉ Thái Công Câu Tranh núp ở phía sau màn giật dây fan đi đánh phá vào đối thủ khác, tạo ra cảnh tượng "Ta không ở giang hồ, nhưng giang hồ khắp nơi đều là truyền thuyết về ta".
Hạ Y Ninh nghe xong, bật thốt lên: "Nhàm chán."
"Một diễn đàn đang tốt, nếu cứ tiếp tục như vậy khẳng định sẽ chướng khí mù mịt. Trong nhóm đều lo lắng Thái Công sẽ rời đi bất cứ lúc nào, về sau sẽ không xem được Công Chúa Mèo nữa."
Một diễn đàn có tiềm lực thương mại, có sức hút như vậy quả thật không nên bị bộ phận fan kia bóp chết. Điều này càng thêm thúc đẩy Hạ Y Ninh kiên định muốn mua lại, cũng hy vọng có thể giữ lại một môi trường sáng tác trong sạch, để Khương Nghiêm có thể từ từ tiến bộ.
Về phần Công Chúa Mèo, nàng cũng rất nhớ, nhưng nàng cũng không cưỡng cầu.
**
Khương Nghiêm cũng không biết Hạ Y Ninh đang chuẩn bị cho cô một phần "quà lớn" như vậy, kế hoạch trong lòng cô cơ bản đã thành hình, nhưng không vội đi tìm Giản Quân. Nếu Giản Quân muốn chơi chiêu tâm lý, vậy cô cũng có thể cùng đọ sức một chút.
Có lẽ là ngày đó thăm dò đã đạt được mục đích, hoặc là dụng ý ngày đó bị Khương Nghiêm nhìn thấu sau đó không cần thiết tái hiện nữa, Giản Quân không lặp lại trò cũ nữa.
Hôm nay Khúc Lan nhận điện thoại, nói là phòng họp trên tầng cao nhất vừa mở xong cuộc họp hội đồng quản trị, nhưng hình như trần nhà và đường dây ngầm đều xảy ra vấn đề. Sắp xếp xong nhân viên sửa chữa, Khúc Lan lại đặc biệt báo cáo lại cho Khương Nghiêm.
Từ khi Khương Nghiêm chủ trì công việc tới nay, yêu cầu tất cả tình huống đột phát đều phải báo cáo với cô, cho dù là chuyện nhỏ như sửa chữa phòng họp. Trong mắt cô, vấn đề đột phát cũng không phải là vấn đề nhỏ, nhất định phải cẩn thận xử lý.
"Được, tôi biết rồi, lát nữa tôi lên tầng cao nhất một chuyến."
Khúc Lan báo cáo xong thì đi làm việc của mình, đối với sự nghiêm túc phụ trách của chủ nhiệm Khương, phần lớn người trong bộ phận đều đã quen, hơn nữa cũng dần dần giống như cô.
Khương Nghiêm nhanh chóng hoàn thành công việc, mang theo bộ đàm lên tầng cao nhất. Nhân viên sửa chữa đã đến, cô nhìn tình huống hiện trường một chút, lại dặn dò một lượt sau đó mới rời đi. Tầng cao nhất rất ít xảy ra trục trặc, lần này thoáng cái đã có vài chỗ có vấn đề, Khương Nghiêm sợ giờ cao điểm các cuộc họp cuối năm xảy ra sự cố, dự định tuần tra kiểm tra một lần.
Khi cô kiểm tra xong hai phòng họp nhỏ khác, đột nhiên nghe thấy có người nói chuyện ở bên ngoài hành lang. Cô theo bản năng dừng bước, muốn chờ người ngoài cửa đi rồi mới đi ra ngoài.
Nhưng đối phương dường như dừng ngay ngoài cửa, âm lượng trước sau duy trì không đổi.
"Giám đốc Tần đừng vội đi, có một số việc chúng ta có thể nói chuyện."
Khương Nghiêm giẫm lên tấm thảm dày mềm, đến gần cửa một chút, lại nghe thấy: "Hạ tổng, tôi nghĩ chuyện công việc anh đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ cố gắng làm tốt."
"Vậy nếu là chuyện ngoài công việc thì sao? Ví dụ như, liên quan đến Ninh Ninh?"
Khương Nghiêm từ trong lúc hai người nói chuyện cơ bản phán đoán ra thân phận của họ. Vốn định lui về phía sau không muốn thăm dò chuyện riêng tư, nhưng đột nhiên nghe Hạ Thần Vĩnh nhắc tới Hạ Y Ninh, khiến cô không thể không dừng động tác lại.
Quả nhiên nhắc tới Hạ Y Ninh, Tần Ích San liền trầm mặc không nói, nhưng cũng không khoa trương rời đi.
Hạ Thần Vĩnh cười cười, nghiêng người: "Lên sân thượng nói đi."
Tầng cao nhất có một lối đi nhỏ có thể trực tiếp nối liền sân thượng, có một khu vực chuyên dùng để thư giãn thưởng thức được gia cố vô cùng an toàn. Có điều phải đi qua tầng cao nhất, bình thường cũng không có người đặc biệt đi lên.
Chờ họ đi xa, Khương Nghiêm do dự một chút, cũng đi theo lên. Cô quen thuộc với địa hình ở đó, đứng đằng sau một tác phẩm điêu khắc hình quạt, miễn cưỡng có thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ.
Hạ Thần Vĩnh đi lên sân thượng, so với lúc trước ở hành lang tầng cao nhất nói trắng ra: "Danh sách thăng chức của bộ phận quảng bá đã báo lên rồi, hiện tại đang ở chỗ tôi."
Anh là tổng trợ lý, lại là phân công quản lý bộ phận quảng bá, trước do anh kiểm định cũng hợp tình hợp lý.
Tần Ích San nhìn anh: "Hạ tổng có chuyện không ngại cứ nói thẳng."
"Vị trí phó tổng bộ phận quảng bá này, giám đốc Tần cảm thấy mình nắm chắc mấy phần có thể lấy được?"
Trong cương vị quản lý tăng thêm lần này, vị trí phó tổng bộ phận có sức hấp dẫn nhất, cũng có thực quyền nhất. Luận về lý lịch, cô ấy và Hạ Y Ninh không phân cao thấp. Luận về thành tích, hai người cũng sêm sêm nhau.
Nhưng vị trí này, chỉ có một người có thể ngồi lên.
Tâm sự nghiệp của Tần Ích San không yếu, nhưng nếu đối thủ là Hạ Y Ninh, lần cạnh tranh này cô ấy cam tâm tình nguyện từ bỏ.
Hạ Thần Vĩnh thấy cô ấy do dự, vì thế chủ động nói ra suy nghĩ của mình: "Tuy Ninh Ninh là em gái tôi, nhưng ở phương diện công việc từ trước đến nay tôi không xem tình cảm cá nhân." Anh chậm rãi nhìn về phía Tần Ích San đang cụp mắt, "Lần này tôi xem trọng giám đốc Tần hơn."
Tần Ích San cũng không quá bất ngờ, lúc trước Hạ Thần Vĩnh năm lần bảy lượt lấy lòng, cô ấy cũng đã có dự cảm.
"Vẫn là cạnh tranh công bằng đi. Thành thật mà nói, ở dự án AG, Y Ninh còn liều mạng hơn tôi."
Việc này một mình Hạ Thần Vĩnh nói không tính, nhưng nếu như được anh ủng hộ, quả thật sẽ có phần thắng hơn. Tần Ích San không phải không muốn có được cơ hội này, nhưng lần này đối thủ của cô ấy là Hạ Y Ninh.
"Cô không cần lo lắng Ninh Ninh, nó đã kết hôn rồi, sau này trọng tâm nhất định sẽ trở về gia đình. Hơn nữa chú hai tôi cũng không nỡ để nó liều mạng trong sự nghiệp, mấy năm nay đơn giản là vì thỏa mãn cái gọi là chí tiến thủ của nó mà thôi."
Nghe Hạ Thần Vĩnh nói chắc chắn như thế, Tần Ích San cũng không quá tin: "Tôi và Y Ninh làm việc lâu như vậy, cho dù là nghiệp vụ bình thường cô ấy đều nghiêm túc đối đãi, mỗi một lần đều toàn lực ứng phó làm tốt nhất. Anh nói cô ấy sau khi kết hôn trở về với gia đình, tôi không tin."
"Nó mới kết hôn không lâu đương nhiên cô không nhìn ra sự thay đổi, thời gian lâu dài tự nhiên sẽ thay đổi, chẳng lẽ cô không phát hiện thái độ hiện tại của nó đối với Khương Nghiêm cũng khác sao?"
Tim Tần Ích San đau nhói, tuy rằng cô ấy chủ động giữ khoảng cách với Hạ Y Ninh, nhưng sự thay đổi có thể thấy được trong công ty sao cô ấy lại không biết.
Thời gian ăn trưa của Hạ Y Ninh càng ngày càng nhiều, chỉ cần không tăng ca hai người nhất định sẽ về nhà cùng một lúc. Ngay cả lần trước Giản Quân khó hiểu khiêu khích, Hạ Y Ninh từ trước đến nay lãnh đạm cũng sẽ cùng Khương Nghiêm "show ân ái" phản kích.
Bi thương trên mặt cô ấy càng ngày càng nặng, Hạ Thần Vĩnh thấy sắp đến thời cơ: "Thay vì để Ninh Ninh lên không lâu rồi lại lui xuống, chi bằng lần này để giám đốc Tần trực tiếp nhậm chức, cũng miễn cho nghiệp vụ dao động."
Khương Nghiêm nghe xong đại khái, liền rời đi trước họ một bước. Cô biết anh em Hạ Thần Vĩnh không thích hợp, nhưng mà không nghĩ tới anh thậm chí ngay cả em gái của mình cũng hố. Từ khi nào Hạ Y Ninh quyết định trở về với gia đình? Lúc trước nàng tìm nguyên chủ làm thoả thuận kết hôn, không phải là vì giải quyết áp lực thúc giục kết hôn, có thể một lòng một dạ tập trung vào sự nghiệp sao?
Nghĩ đến Hạ Y Ninh vì một phương án marketing mà bệnh đến nằm viện, Khương Nghiêm thay nàng bất bình rất nhiều lại cảm thấy có chút đau lòng. Bất luận thế nào cô cũng không muốn chuyện không công bằng này rơi xuống đầu Hạ Y Ninh, sau khi trở về cô suy nghĩ một hồi, chủ động gọi điện thoại cho Giản Quân.
Lúc gặp lại, Giản Quân cũng không che giấu mừng rỡ: "Cô vẫn không tìm tôi, tôi còn tưởng rằng việc này sẽ không giải quyết được gì."
Khương Nghiêm không để ý bộ dạng này của cô ấy, lạnh nhạt đáp lại: "Nếu tôi thật sự chuẩn bị không giải quyết được gì, chỉ sợ lại gặp được cô ở nhà ăn?"
Giản Quân không tỏ ý kiến cười cười, cũng không tiếp đề tài này: "Cô đã tìm tôi, vậy chứng tỏ đã suy nghĩ kỹ?"
Khương Nghiêm cũng lười đi lòng vòng với cô ấy, gọn gàng dứt khoát: "Tôi sẽ không ký hợp đồng ràng buộc với diễn đàn, bản quyền tranh phải thuộc về tôi 100%, diễn đàn chỉ có quyền đại diện."
Giản Quân suy nghĩ một chút, rồi đồng ý: "Có thể làm theo yêu cầu của cô."
Khương Nghiêm còn nói: "Cổ phần diễn đàn, tôi muốn 30%."
"30%?" Giản Quân nhìn cô:" Vậy cô định bỏ ra bao nhiêu tiền hợp tác với tôi?"
"1 triệu."
Giản Quân trong lòng thật sự rất bất ngờ, cô ấy im lặng một hồi lâu, mới nói: "Tuy diễn đàn này khởi bước không lâu, nhưng thị trường tiềm lực rõ như ban ngày. Mới có 1 triệu mà đã muốn lấy đi 30% cổ phần, có phải cô khinh thường tôi hay không?"
Khương Nghiêm mặt không đổi sắc, như thể cũng không thèm để ý đến phản ứng của Giản Quân. Cô vốn không nghĩ tới nhất định phải hợp tác với Giản Quân, nhưng nếu cô ấy chịu đồng ý điều kiện này, đối với cô mà nói xem như nhặt được món hời.
Không đợi Giản Quân trả lời, Khương Nghiêm lại đưa ra một số điều kiện bổ sung: "Tôi có thể tiếp tục coi diễn đàn là nền tảng đầu tiên phát hành Công Chúa Mèo hoặc các tác phẩm khác của tôi, nhưng tôi không chấp nhận lăng xê marketing, lại càng không chấp nhận hoạt động fan hóa."
Giản Quân cười lạnh: "Khương Nghiêm, tác phẩm của cô quả thật có sức hút thị trường, nhưng mà thị trường này có ngàn vạn họa sĩ khác, có phải cô quá tự tin rồi không?"
Đây mới là phản ứng nên có của Giản Quân, so với lúc trước cố ý tâng bốc và nịnh hót, Khương Nghiêm lại cảm thấy lần này cô ấy chân thật hơn một chút.
"Tôi chưa từng cảm thấy chính mình là không thể thiếu, là cô một mực tạo ra biểu hiện giả dối này. Hiện tại tôi dựa theo giả thiết của cô đưa ra yêu cầu, cô lại cảm thấy tôi tự đại?"
Giản Quân nghẹn họng, nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, trong lòng thầm khen Khương Nghiêm là một người có đầu óc sáng suốt. Mặc dù tương lai cô không vẽ tranh, hợp tác kiếm tiền cũng không lỗ. Huống hồ diễn đàn này chẳng qua là cô ấy dùng để cho tổng bộ xem hiệu quả, cũng không phải mục tiêu đầu tư cuối cùng của cô ấy.
"Được, tôi đồng ý với cô."
Khương Nghiêm khẽ gật đầu: "Tôi còn một điều kiện cuối cùng."
Sắc mặt Giản Quân đã không tốt lắm, lần này thật sự cảm thấy cô được voi đòi tiên. Cô ấy lạnh mặt, không nói gì. Nhưng cô ấy vẫn ngồi đó không đi, chứng tỏ muốn nghe Khương Nghiêm nói tiếp.
"Tôi hy vọng cô có thể lấy tư cách là ủy viên đại diện của AG để đánh giá khách quan công chứng về hiệu suất làm việc của Hạ Y Ninh trong các dự án hợp tác."
Giản Quân không hiểu, sắc mặt tốt hơn trước một chút: "Lý do?"
"Đối với cô chỉ là tiện tay, cũng không cần bịa ra nội dung gì, có lẽ không khó thực hiện."
"Đúng là không khó, nhưng tôi muốn biết tại sao cô phải làm như vậy?"
Khương Nghiêm cụp mắt, Giản Quân là người của AG, sau này còn có thể tiếp tục hợp tác với Hạ thị. Cô không muốn để cho người ngoài biết quá trình thăng chức trong công ty tồn tại quy luật ngầm, càng không muốn để cho người khác biết quan hệ nội bộ của nhà Hạ dối trá như thế.
Nhưng biểu hiện công việc của Hạ Y Ninh xứng đáng cũng cần khẳng định, cô tuyệt đối sẽ không để Hạ Thần Vĩnh dễ dàng phủ định.
Khương Nghiêm chậm rãi ngẩng đầu: "Bởi vì cô ấy là vợ tôi, tôi nhìn thấy cô ấy vì công việc mà toàn lực ứng phó, tôi hy vọng cô ấy có thể nhận được sự tôn trọng và tán thành như vậy thôi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro