Chương 75

Edit: phuong_chii

________________

Giản Quân xem như giữ lời, lần này gặp mặt không lâu liền gửi hợp đồng mới qua. Khương Nghiêm chăm chú nhìn một lần, điều khoản quả thật dựa theo phương thức đã ước định trước đó viết rõ ràng.

Cô vừa đóng hợp đồng lại thì Giản Quân gọi điện thoại đến: "Chủ nhiệm Khương, hợp đồng vẫn hài lòng chứ, có chỗ nào cần sửa không?"

Khương Nghiêm lạnh nhạt đáp: "Tạm thời không có."

Giản Quân ở đầu dây bên kia khẽ cười vài tiếng: "Vậy cô mau chóng ký xong rồi gửi qua đây, hoặc tôi tự đến Hạ thị lấy?"

Cô ấy cố ý hơi cao giọng ở âm cuối, không giống hỏi thăm bình thường, càng giống là một loại, khiêu khích?

Khương Nghiêm nhướng mày, ngẫm lại lại cảm thấy khiêu khích cũng không chính xác. Đối với cô mà nói, ngược lại cảm thấy có loại trêu chọc nhàn nhạt, tóm lại làm cô khó chịu.

Cô không để ý, nói thẳng: "Tôi xác nhận hoàn toàn không có vấn đề sẽ nhanh chóng ký, không phiền cô Giản đích thân đến một chuyến."

Giản Quân đã sớm đoán được cô sẽ nói như vậy, chỉ truyền đến một trận cười, cũng không kiên trì.

"Nhưng còn có một việc, tôi nghĩ chắc cô sẽ không quên chứ?" Khương Nghiêm chủ động nhắc nhở, Giản Quân đương nhiên rõ cô nói chuyện gì.

"Sẽ không quên, đây cũng là một trong những điều kiện hợp tác của chúng ta. Có điều, cô phải cho tôi chút thời gian, tìm một cơ hội thích hợp. Tùy tiện nói tốt cho giám đốc Hạ, ngược lại có vẻ cố ý."

Khương Nghiêm nhìn lịch trên bàn, trên đó có một ngày được cô vẽ một vòng nhỏ. Đây là thời gian cô nghe được từ phòng thư ký, cũng là ngày hết hạn danh sách thăng chức của bộ phận quảng bá chính thức đệ trình lên hội đồng quản trị.

Khoảng cách ngày đó, chỉ còn lại có hơn một tuần. Bỏ đi thời gian nghỉ cuối tuần, cùng lắm chỉ còn bốn năm ngày làm việc.

Thấy Khương Nghiêm trầm mặc, Giản Quân mặc dù không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng nhớ tới ngày đó trong lời nói của cô toát ra sự để ý và bảo vệ Hạ Y Ninh, cũng biết việc này khẳng định được cô coi trọng.

"Tôi biết phải làm thế nào, yên tâm."

Cúp điện thoại, Khương Nghiêm nhìn lịch làm việc buổi chiều, đã không còn chuyện gì quan trọng. Cô quyết định đi đến bộ phận quảng bá một chuyến, vừa vặn xem thử Hạ Y Ninh có biết tâm tư của Hạ Thần Vĩnh hay không.

Hạ Y Ninh đang xem một phần báo cáo tổng kết hoạt động, thấy Khương Nghiêm tới, có chút bất ngờ trên mặt lại không tự giác lộ ra nụ cười: "Sao em lại tới đây?"

"Đúng lúc đi ngang qua, đến đây xem một chút."

Khương Nghiêm tuy nói đi ngang qua, nhưng văn phòng hai người cũng không ở cùng một khu vực, Hạ Y Ninh đoán được Khương Nghiêm hẳn là cố ý tới tìm mình.

"Vào ngồi đi." Hạ Y Ninh ngửa đầu nhìn cô, đối với Khương Nghiêm đột nhiên đến sinh lòng vui sướng.

Khương Nghiêm vừa ngồi vào chỗ của mình, thì Tần Ích San tới đưa tài liệu. Nhìn thấy cô ở đây, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, vội vàng nói với Hạ Y Ninh vài câu sau đó liền đi ngay.

Khương Nghiêm chống cằm nhìn bóng lưng Tần Ích San như có điều suy nghĩ, Hạ Y Ninh nhịn không được dùng tài liệu gõ nhẹ mặt bàn trước mặt cô: "Em không không nhìn chằm chằm Ích San làm gì?"

Khương Nghiêm xoay ghế, nhìn nàng: "Em nghe nói lần này cạnh tranh thăng chức, bộ phận của chị kịch liệt nhất, chị và giám đốc Tần xem như là đối thủ?"

Ý cười Hạ Y Ninh nhạt đi, có chút bất đắc dĩ cũng có chút buồn bã: "Phải, lần này tôi và cô ấy đều cạnh tranh ở vị trí phó tổng bộ phận."

"Chị có nắm chắc thắng cô ấy không?"

Những người khác trong bộ phận cũng có thử hỏi, nhưng Hạ Y Ninh cũng không trực tiếp trả lời. Nhưng Khương Nghiêm hỏi, cô không muốn dùng lý do thoái thác cho có lệ. Sau khi suy nghĩ nghiêm túc, Hạ Y Ninh thẳng thắn nói: "Thật ra tôi rất muốn thắng, nhưng nếu nói chắc chắn, tôi chỉ có 60%."

Khương Nghiêm cười cười: "60% cũng không tệ, đại diện cho có thể thắng."

Hạ Y Ninh nói ra suy nghĩ chân thật trong lòng, ở trước mặt Khương Nghiêm cũng buông lỏng một chút: "Đây chỉ là tôi cảm thấy mà thôi, kết quả thật sự như thế nào, còn phải xem ý của phía trên."

Tâm trạng của nàng cũng chân thật như bất kỳ nhân viên nào mong muốn thăng chức, cũng không có ý định lợi dụng mối quan hệ của Hạ Lang Ngôn để đi đường tắt.

Khương Nghiêm đột nhiên đứng lên, khiến Hạ Y Ninh khó hiểu.

"Rất nhanh sẽ biết đáp án, em xem trọng chị. Đi, đi uống trà chiều."

"Tôi còn công việc chưa làm xong."

"Coi như chúc mừng sớm cho chị, đợi lát nữa trở về rồi làm cũng giống vậy thôi."

Có lẽ là câu chúc mừng kia đã thuyết phục Hạ Y Ninh, nàng hơi do dự đứng dậy cùng Khương Nghiêm đi đến quán cà phê. Tần Ích San đang chỉ đạo cấp dưới làm việc, nhìn thấy bóng lưng vừa nói vừa cười của hai người, bên tai lại vang lên lời Hạ Thần Vĩnh đã nói.

Thái độ của Hạ Y Ninh đối với Khương Nghiêm, thật sự thay đổi rất nhiều...

Cho nên Y Ninh, thật sự có một ngày sẽ lựa chọn trở về với gia đình sao?

"Giám đốc Tần, cô xem sửa chữa như vậy có được không? Tôi lại thêm vào số liệu mấy năm trước, đặt cùng một chỗ để so sánh." Cấp dưới gọi lại suy nghĩ của Tần Ích San, cô ấy nhíu mày bảo mình tập trung tinh thần.

**

Đảo mắt đã đến ngày danh sách chính thức đệ trình lên hội nghị, Tần Ích San ngồi trong phòng làm việc tháo nắp bút máy ra đóng lại, tâm tư hoàn toàn không ở chỗ này. Tối hôm qua Hạ Thần Vĩnh gọi điện thoại cho cô ấy, báo trước đã viết tên mình trên đề cử thăng chức của cô ấy.

Tần Ích San vẫn chưa chính thức trả lời Hạ Thần Vĩnh, nhưng Hạ Thần Vĩnh lại chủ động nói: "Tôi đã nói rất coi trọng năng lực làm việc của cô, cũng tin tưởng tương lai cô sẽ dốc hết sức vì công ty. Cho nên lần này tôi đề cử cô, hoàn toàn là cảm thấy cô thích hợp với chức vị này hơn Ninh Ninh."

Tần Ích San đờ đẫn hồi lâu, cuối cùng chỉ có thể nói một câu cám ơn. Tối hôm qua gần như không thể ngủ yên, buổi sáng tới công ty nhìn thấy Hạ Y Ninh, rõ ràng có thể cảm giác được đối phương cũng có chút căng thẳng.

Nhưng mà Hạ Y Ninh vẫn hào phóng cùng cô ấy đàm luận việc này, cực kỳ giống lúc trước các cô học trung học chờ đợi công bố.

"Đợi lâu như vậy, đến hôm nay ngược lại lại cảm thấy rất tốt. Căng thẳng cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, hiện tại mình chỉ muốn nhanh chóng biết đáp án."

Tần Ích San nhìn nụ cười thuần túy trên mặt Hạ Y Ninh và dáng vẻ chân thành không khúc mắc, cô ấy cảm thấy đầu lưỡi như thể nặng ngàn cân.

Hội đồng quản trị vẫn liên tục đến giờ nghỉ trưa vẫn chưa kết thúc, tổng giám đốc bộ phận quảng bá cũng chưa trở về, Khương Nghiêm tới tìm Hạ Y Ninh cùng ăn cơm trưa.

"Tin tưởng em, chờ ăn xong trở về, tin tức tốt sẽ tới." Khương Nghiêm cười nói xong với Hạ Y Ninh, lại thấy đối phương nháy mắt với nàng.

Tần Ích San thoái thác còn có công việc, tối nay lại đến nhà ăn. Chờ cô ấy trở về phòng làm việc, Hạ Y Ninh mới nhẹ giọng nói: "Sao em lại nói lời này trước mặt Ích San, cô ấy nghe xong nhất định sẽ không vui."

Khương Nghiêm từ khuôn mặt âm tình bất định vừa rồi của cô ấy nhìn ra không đúng, nghĩ thầm có lẽ cô ấy đã sớm biết cái gì đó từ chỗ Hạ Thần Vĩnh. Như vậy không giống không vui, càng giống như chột dạ.

Nhưng khi đối mặt với Hạ Y Ninh, Khương Nghiêm lại không nhắc tới: "Kết quả sớm muộn sẽ được công bố, cô ấy cũng không thể không đối mặt."

Nghe giọng điệu chắc chắn trăm phần trăm của cô, giống như đã biết quyết định của hội đồng quản trị. Lòng tin Hạ Y Ninh trong lòng lại tăng thêm vài phần, nhưng vẫn là không chịu thừa nhận: "Em chắc chắn nhất định là tôi thắng?"

Khương Nghiêm không chút nghĩ ngợi, bật thốt lên: "Đương nhiên, em vẫn luôn đánh giá cao chị."

Giản Quân nhiều lần nhấn mạnh, sẽ nói rõ ràng biểu hiện công tác ưu tú của Hạ Y Ninh. Thật ra cô ấy cũng biết rõ, Khương Nghiêm tìm cô ấy đơn giản chỉ là mượn thân phận đại diện của AG để tạo áp lực, Hạ thị coi trọng AG, nhất định phải nể mặt.

Mặt mũi của Hạ Lang Ngôn cũng không thể không nhìn, Hạ Thần Vĩnh cực lực đề cử trước mặt bảo hiểm kép này, tự nhiên mất hiệu lực.

Buổi chiều sau khi đi làm không lâu, tổng giám đốc bộ phận quảng bá liền gọi Hạ Y Ninh và Tần Ích San qua. Tần Ích San đối với kết quả này cũng không có quá nhiều mất mát, hơn nữa nhìn thấy ánh sáng lóe sáng trong đáy mắt Hạ Y Ninh, lại càng không hề oán hận.

Buổi tối ăn cơm tối xong, Hạ Y Ninh không chỉ chủ động gọi Khương Nghiêm lại, còn lấy ra một chai rượu vang đỏ.

"Chị đây là..."

Hạ Y Ninh cười cầm lấy hai ly rượu đặt lên bàn, biểu cảm sinh động: "Cùng nhau ăn mừng."

Buổi chiều Khương Nghiêm ở công ty đã nghe được tin tức này, sau khi tan làm gặp mặt ngược lại Hạ Y Ninh nhìn qua có chút nghiêm túc, cô cũng không chủ động mở miệng.

"Quả thật là đáng chúc mừng, chúc mừng Hạ tổng."

Hạ Y Ninh rót rượu xong, đưa cho Khương Nghiêm, bản thân nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, ánh mắt lại rơi thẳng vào trên mặt Khương Nghiêm.

Đối với lời chúc mừng này, nàng vui vẻ chấp nhận, cũng không cố ý che giấu niềm vui trong lòng: "Giống như mong đợi thứ gì đó thật lâu, cuối cùng cũng có được."

Nàng hít một hơi thật sâu, giải phóng áp lực và kích động, sau đó chậm rãi uống một hớp rượu.
Khương Nghiêm bị cảm xúc của nàng lây nhiễm, cũng cười rộ lên theo.

Hạ Y Ninh đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô, cũng không nói lời nào, cũng chỉ bình tĩnh nhìn cô.

Khương Nghiêm tò mò: "Chị đang nhìn cái gì vậy?"

"Đang nhìn em."

Nói xong Hạ Y Ninh giật mình lỡ lời, cụp mắt thuận tay vuốt tóc bên tai, không dám nhìn phản ứng lúc này của Khương Nghiêm. Dừng một lát, nàng đột nhiên cụng ly với Khương Nghiêm, âm thanh chạm ly phá vỡ sự yên lặng ngắn ngủi.

"Cảm ơn sự động viên và tin tưởng của em đối với tôi, cũng mang đến may mắn cho tôi."

Khương Nghiêm nhấp một ngụm rượu: "Là chị tự mình cố gắng, vị trí này vốn thuộc về chị."

Ý cười trên mặt Hạ Y Ninh càng sâu, bất giác uống nhiều hơn một chút. Cảm giác say dần nồng, máy hát của nàng cũng dần dần mở ra: "Thật ra tôi chưa từng biểu hiện tâm tư như vậy trước mặt những người khác trong nhà."

Nàng nói xong, lại nhấp một ngụm rượu, ngơ ngác nhìn Khương Nghiêm: "Họ luôn nói cho tôi biết, tương lai tìm một người đáng tin sống là được. Nhưng tôi cũng không muốn như vậy, tôi mới không tin ai có thể vĩnh viễn chăm sóc tôi, chỉ có chính mình mới có thể khống chế cuộc sống của mình."

Khương Nghiêm yên lặng nghe nàng nói những lời giấu ở trong lòng đã lâu, liên tưởng đến mỗi lần về nhà lớn, Hạ Lang Ngôn và Úc Uyển Cầm quan tâm luôn là tình cảm và cuộc sống của hai người. Có lẽ thật sự không có ai để ý tới Hạ Y Ninh theo đuổi sự nghiệp, cũng cho rằng đây không phải là trọng điểm trong cuộc đời nàng.

Hạ Y Ninh cảm thấy có chút lay động, nhưng nàng không muốn ngồi, theo bản năng dịch vài bước, dựa gần Khương Nghiêm để chống đỡ: "Tôi biết em cưng chiều tôi, nếu tôi nói rõ mình muốn làm phó tổng, có lẽ mấy năm trước cũng đã thực hiện được. Nhưng tôi lại không, tôi muốn bằng nỗ lực của mình chứng minh cho mọi người thấy, tôi muốn mọi người tâm phục khẩu phục."

Nàng nói một mạch, như là muốn trút hết sức lực kìm nén mấy năm nay ra ngoài. Nhưng nàng không thể nói với ai, chỉ có Khương Nghiêm mới có thể.

Khương Nghiêm vẫn không nói gì, để Hạ Y Ninh nói, nhưng từ trong những lời nói mang theo hơi thở hơi say này nghe ra rất nhiều không cam lòng và chua xót.

Đột nhiên cảm thấy trầm xuống, Hạ Y Ninh lại tựa vào vai cô. Vốn tưởng rằng đang ngủ, ai ngờ nhìn kỹ, Hạ Y Ninh vẫn còn mở to mắt.

Chẳng qua hai má đã nhuộm màu hồng nhạt, khóe miệng cười tuỳ ý hơn bình thường nhiều, ít nhiều vẫn có chút say.

Khương Nghiêm cất ly rượu, đưa tay ôm Hạ Y Ninh sợ nàng trượt chân: "Đừng uống nữa, em đưa chị về phòng."

Hạ Y Ninh ngoan ngoãn buông ly rượu ra, cũng không muốn trở về: "Tôi không muốn trở về, đêm nay tôi rất vui, muốn chia sẻ nhiều một chút."

Khương Nghiêm đành phải dừng động tác, vẫn ôm chặt nàng. Không biết là cảm thấy cơ thể như nhũn ra, hay là men say dâng lên, Hạ Y Ninh có chút không có sức, nghiêng người ôm lấy cánh tay Khương Nghiêm, gần như nửa người đặt ở trên người cô.

Nàng nhắm mắt lại: "Người khác đều cho rằng tôi kết hôn sẽ không chăm chỉ làm việc nữa, tôi càng muốn chứng minh cho họ thấy, tôi có thể."

Giọng nói của nàng càng lúc càng thấp, đến cuối cùng chỉ còn hơi thở khe khẽ. Khương Nghiêm cúi đầu, lần này hẳn là ngủ thật rồi.

Hai má mềm mại kia nhuộm màu hồng nhạt làm cho người ta nhịn không được đưa tay muốn sờ, lúc Khương Nghiêm kịp phản ứng bàn tay đã ở trên mặt Hạ Y Ninh nhẹ nhàng trượt vài cái. Cũng may lực rất nhẹ, Hạ Y Ninh chỉ hơi chu môi, cũng không có phản kháng gì.

Tầm mắt Khương Nghiêm lại chuyển dời đến mái tóc sau lỗ tai hồng nhạt của nàng, mái tóc dài đen nhánh kia phô bày vẻ đẹp kinh điển của phương Đông. Tay Khương Nghiêm lại nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc, khác với chất tóc mềm mại của mình, tóc Hạ Y Ninh cứng hơn không ít.

Khương Nghiêm đợi một hồi, thấy nàng vẫn không tỉnh lại, xem ra là buồn ngủ thật rồi.

"Trở về ngủ nhé?"

Cô nhẹ nhàng thì thầm như là dụ dỗ đến từ ngoài vũ trụ, xa lạ lại mê người. Hạ Y Ninh ở trong cơn mê cảm nhận được tim đập hỗn loạn thay đổi, nhưng mà nàng cũng không muốn tỉnh lại, muốn tiếp tục trải nghiệm trong cơn mơ hấp dẫn này.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro