Chương 79
Edit: phuong_bchii
_________________
Hạ Y Ninh không nghĩ tới Khương Nghiêm lại đột nhiên nhắc tới cái tên này, tuy rằng Giản Quân thỉnh thoảng có biểu hiện "quan tâm với hứng thú" không bình thường đối với Khương Nghiêm, thế nhưng nàng chưa từng liên hệ hai người với cuộc sống hiện thực.
Nhưng Khương Nghiêm không phải người thích đùa giỡn như vậy, cô nói là Giản Quân gọi tới, vậy tất nhiên là được.
Hạ Y Ninh không thể không điều chỉnh tinh thần lại lần nữa, hoàn toàn tỉnh táo lại: "Cô ấy tìm em có việc?"
"Cô ấy biết chúng ta đang đi du lịch châu Âu và biết sau đó chúng ta sẽ đến Pháp và hỏi liệu chúng ta có muốn gặp ba cô ấy không."
Hạ Y Ninh nghe xong trong lòng thoải mái không ít, không có lý do thở phào nhẹ nhõm. Chờ nàng phản ứng lại ý của Giản Quân, mới một lần nữa cảm thấy căng thẳng.
"Ba cô ấy, ý em là ông Andre?"
Khương Nghiêm gật đầu.
Bởi vì dự án hợp tác của AG, Hạ Y Ninh đã biết không ít thông tin về tập đoàn AG và gia tộc Andre. Tin tức về công ty không ít, nhưng nội dung gia tộc Andre lại ít đến thảm thương.
"Cô ấy có nói mục đích của lần gặp mặt này không?"
Khương Nghiêm lắc đầu: "Chỉ nói nếu rảnh thì gặp, cũng không bắt buộc."
Hạ Y Ninh nhíu mày nghiêm túc suy nghĩ, mặc dù cảm thấy đề nghị này tới đột ngột, nhưng thật sự là cơ hội tốt không nỡ bỏ qua. Thật ra nàng không do dự bao lâu, trong lòng cũng đã có quyết định. Nhưng có thể thành công hay không, còn phải hỏi ý của ba mẹ trước đã.
Lúc này Hạ Y Ninh mới kịp phản ứng, nhớ ra muốn hỏi tại sao Giản Quân lại gọi điện thoại cho Khương Nghiêm nói việc này.
Khương Nghiêm cầm điện thoại trong tay, để ở cằm, đã bình tĩnh nhìn mấy phen thay đổi trên mặt Hạ Y Ninh. Hiện tại nhìn nàng rối rắm cân nhắc nhìn về phía mình, liền biết cuối cùng nàng cũng nghĩ đến chuyện này.
Vừa lúc cô cũng muốn tiếp tục đề tài lúc trước, sẵn tiện nói ra thân phận. Giản Quân chỉ không cho cô tiết lộ chuyện hợp tác kinh doanh, cũng không có không cho cô tự cởi áo choàng.
Khương Nghiêm dịu dàng cười mơ hồ cổ vũ Hạ Y Ninh, giống như đang nói, chị mau hỏi đi, mau hỏi em sẽ nói cho chị biết.
"Cuộc điện thoại này sao lại gọi cho em?"
Khương Nghiêm nghiêm túc dùng từ: "Khoảng thời gian trước em và cô ấy có chút giao lưu."
Thời gian trước? Giao lưu? Lông mi Hạ Y Ninh chớp liên tục, lập tức liên hệ mấy lần cô tan làm không về nhà.
"Không ngờ người bạn kia của em, lại là cô ấy." Lúc này Hạ Y Ninh nói không nên lời trong lòng đến cuối cùng là cảm giác gì, chỉ cảm thấy có chút buồn bực còn có chút tê dại, so với vừa rồi bị Khương Nghiêm từ chối còn khó chịu hơn.
"Cô ấy là người thu mua diễn đàn, em nghĩ cô ấy chính là người mua mới cứng rắn mà chị nói."
Hạ Y Ninh ngước mắt lên, lắp bắp kinh hãi: "Cô ấy mua?"
Lúc trước có tin đồn Giản Quân có ý định đầu tư ở Hải Thành, rất nhiều người đều cho rằng sẽ mở rộng hợp tác với Hạ thị, không ngờ cô ấy lại ra tay nhanh như vậy.
Nhưng đầu óc Hạ Y Ninh xoay chuyển rất nhanh, đã không cần Khương Nghiêm từng câu từng câu nhắc nhở, nàng thông qua tin tức có thể đại khái suy đoán ra tiền căn hậu quả.
"Cô ấy thu mua diễn đàn, thấy được thông tin của em, cho nên chủ động tìm đến em?"
Khương Nghiêm suy nghĩ, cảm thấy nói như vậy cũng đúng.
Khóe miệng Hạ Y Ninh nhếch lên, đối với hành vi sau lưng của Giản Quân có chút không vui: "Cô ấy tìm em cũng là vì muốn bồi dưỡng em?"
Khương Nghiêm lại gật đầu, nhưng nhấn mạnh: "Nhưng em đã từ chối cái gọi là kế hoạch bồi dưỡng marketing của cô ấy rồi, quá khoa trương. Giống như là muốn chế tạo Mã Lương, chỉ cần có bút, vẽ cái gì cũng được."
Hạ Y Ninh bị biểu cảm sinh động của Khương Nghiêm chọc cười, buồn bực trong lòng giảm đi không ít, sắc mặt cũng hòa hoãn lại.
Khương Nghiêm thấy tâm trạng nàng không tệ, trở nên nghiêm túc, giải thích với nàng: "Vừa rồi em không muốn chị đầu tư vào diễn đàn mới thật ra cũng là lý do tương tự, có lẽ em di truyền chút thiên phú từ mẹ em, hoặc có chút hứng thú với hội hoạ, gặp được cơ hội thích hợp có thể thuận thế phát triển. Nhưng nếu cưỡng ép đóng gói marketing, phóng đại hình tượng, ngược lại sẽ hoàn toàn phản tác dụng."
Hạ Y Ninh vốn tưởng rằng Khương Nghiêm sẽ không nhắc lại chuyện này, không ngờ cô còn cố ý xoay đề tài lại nghiêm túc giải thích. Thấy vẻ mặt chân thành của cô, Hạ Y Ninh cũng hiểu như vậy sẽ tăng thêm áp lực cho Khương Nghiêm, quả thật rất khó xử cho cô.
"Trách tôi suy nghĩ không chu đáo, chỉ muốn dùng tiền đổi chút tài nguyên, quên trưng cầu ý kiến của em trước."
Khương Nghiêm cũng cười, thẳng thắn nói: "Thật ra em cũng không ngờ chị sẽ nghĩ cho em nhiều như vậy."
Hạ Y Ninh mím môi không nhìn cô, nhẹ nhàng vò giấy ăn sạch sẽ trong tay: "Hiếm khi thấy em để ý, chuyện nhỏ tiện tay mà thôi."
Nghe ý của Khương Nghiêm, kế hoạch marketing của Giản Quân chắc cũng gặp phải một đống tro tàn, điều này làm cho tâm trạng Hạ Y Ninh lại tốt hơn một chút. Nhưng đến bây giờ Giản Quân vẫn chưa từ bỏ Khương Nghiêm, thậm chí ngay cả chuyện sắp xếp gặp mặt cũng tìm cô trước, dường như có chút không thích hợp.
"Vậy cô ấy... vẫn chưa từ bỏ cố gắng, cho nên hôm nay lại gọi điện thoại cho em?"
Khương Nghiêm thấy ý muốn tìm kiếm của nàng, bỗng nhiên rất muốn sáng tác một bộ sưu tập mới. Vì thế liền ra quyết định, chờ cô vẽ ra bộ sưu tập Công Chúa Mèo mới, sẽ cho Hạ Y Ninh xem trước, đến lúc đó, chắc nàng có thể hiểu.
"Cô ấy sợ trực tiếp tìm chị, bị người nhà họ Hạ biết thì không hay."
Hạ Y Ninh vừa nghe liền hiểu, nói chính là hai anh họ của nàng.
Việc này cũng giải thích xong, chuyện Giản Quân dường như đã kết thúc. Khương Nghiêm nhìn bộ dáng trầm tư của nàng, như là lại bắt đầu suy nghĩ chuyện khác. Hai người từ cuộc nói chuyện vừa rồi coi như thân thiện thoáng cái biến thành trầm mặc, bầu không khí lại không có chút xấu hổ, như không thể tự nhiên hơn, nhẹ nhàng mà tùy ý.
Khương Nghiêm nghĩ kỹ khi lấy ra bộ sưu tập mới của Công Chúa Mèo thì chủ động công khai thân phận, cũng không vội nói bây giờ, cũng không muốn cắt ngang suy nghĩ của Hạ Y Ninh. Với sự hiểu biết của nàng, chỉ sợ bây giờ Hạ Y Ninh đã suy nghĩ xem nên nói gì sau khi gặp Andre.
Không bao lâu, vợ chồng Hạ Lang Ngôn từ phòng khách sạn xuống tìm hai người. Hạ Y Ninh nói lời mời của Giản Quân, không nói là tìm Khương Nghiêm trước, chỉ nói Giản Quân cố ý sắp xếp gặp mặt.
Vợ chồng Hạ Lang Ngôn biết bởi vì liên quan đến dự án hợp tác, Hạ Y Ninh và Giản Quân tiếp xúc tương đối nhiều, tự nhiên cũng nghĩ đến việc hai người trực tiếp liên lạc.
Nhưng phản ứng của Hạ Lang Ngôn lại không giống với dự đoán của Hạ Y Ninh, cũng không lập tức đồng ý, ngược lại hơi do dự.
Ngay cả Khương Nghiêm cũng cảm thấy kỳ lạ, Hạ thị từ trước đến nay rất coi trọng AG, bất luận là từ hợp tác hiện có hay Hạ Thần Vĩnh nhiều lần đề cập đến kế hoạch tương lai, đều có sự tồn tại của AG.
Hạ Y Ninh khó hiểu hỏi: "Ba, ba cảm thấy lần gặp mặt này không thích hợp sao?"
Hạ Lang Ngôn nhìn các cô một cái, thở dài: "Đương nhiên là rất tốt, chỉ là..."
Lúc này Úc Uyển Nhu đột nhiên đưa tay khoác lên cánh tay Hạ Lang Ngôn, trong mắt lộ vẻ sầu lo.
Điều này làm cho Hạ Y Ninh càng khó hiểu, thậm chí còn có chút bất an, hỏi tới: "Ba, nếu như ba có băn khoăn gì khác, có thể trực tiếp nói với con."
Hạ Lang Ngôn nhìn nàng và Khương Nghiêm, cuối cùng cũng chỉ cười cười.
"Chuyện này để cho ba suy nghĩ thêm, ngày mai lại quyết định."
Ông lên tiếng, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đương nhiên không tiện hỏi lại. Buổi tối sắp xếp cả nhà đi xem kịch ba lê do đoàn múa hoàng gia nổi tiếng biểu diễn.
Trước khi xuất phát, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đặc biệt trở về phòng thay lễ phục, còn trang điểm cho phù hợp. Nhưng Hạ Y Ninh hiển nhiên so với buổi chiều tâm tư nặng nề hơn, hầu như không cười nữa.
Khương Nghiêm đi tới bên cạnh nàng, khuyên nàng: "Có thể ba chỉ đang lo lắng chuyện công ty, hoặc là sợ lần này gặp mặt để cho anh họ chị biết sẽ không tốt."
Hạ Y Ninh lại lắc đầu: "Không đâu, nếu chỉ là công việc, ông ấy sẽ không có vẻ mặt kia. Không biết tại sao, tôi có chút lo lắng..."
Khương Nghiêm thấy nàng càng nghĩ càng thất thần, đành đưa tay nhẹ nhàng đỡ vai nàng: "Đừng suy nghĩ lung tung, qua đêm nay sẽ biết đáp án. Nếu ngày mai ba vẫn do dự, chúng ta sẽ hỏi rõ ràng."
Chờ cùng nhau ra cửa đi tới rạp hát, Hạ Y Ninh âm thầm đánh giá Hạ Lang Ngôn vài lần, thấy thần sắc ông đều như thường, hoàn toàn không có nghiêm trọng như lúc chiều, lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều.
Kịch múa ba lê rất đặc sắc, sau khi mở màn không lâu, họ đã bị thu hút bởi màn trình diễn, đắm chìm trong màn trình diễn. Đây là tiết mục Úc Uyển Nhu thích nhất, chỉ cần có tiết mục biểu diễn thích hợp, bà cũng sẽ không bỏ qua. Đến châu Âu, lại càng không bỏ qua cơ hội như vậy.
Khương Nghiêm ngồi bên cạnh Hạ Y Ninh, tập trung tinh thần nhìn vũ công trên sân khấu diễn tả câu chuyện tình yêu thê mỹ. Nghiên cứu và hiểu biết của cô về múa ba lê không bằng mẹ con Úc Uyển Nhu, nhưng nhiều ít vẫn hiểu một chút, được lợi từ sự "bồi dưỡng quý tộc" của Khương Triều Hãn đối với con gái năm đó.
Hạ Y Ninh thấy vẻ mặt ba mẹ tập trung, hiển nhiên đã toàn tâm toàn ý tập trung vào thưởng thức, cuối cùng nàng cũng có thể trầm tĩnh lại thưởng thức tiết mục. Nàng còn lặng lẽ quan sát phản ứng của Khương Nghiêm, vốn tưởng rằng cô sẽ không chịu đựng được lâu, dù sao trước đây Khương Nghiêm cũng không có hứng thú với những thứ này.
Trước đây Khương Nghiêm cật lực theo đuổi sở thích của nàng, nhưng liên tiếp theo không tới, hiện tại Hạ Y Ninh đã không cưỡng cầu Khương Nghiêm phải trăm phần trăm phù hợp với nàng. Nhưng diễn xuất quá nửa, sắp bước vào phần cao trào xúc động lòng người, ướt át nhất, biểu cảm trên mặt Khương Nghiêm cũng giống như phần lớn khán giả, đều bị nắm chặt, thay đổi vui hoặc buồn theo cốt truyện trên sân khấu.
Hạ Y Ninh nhìn góc nghiêng như ẩn như hiện, tâm niệm khẽ động, lại nhịn không được nhẹ giọng gọi cô một tiếng: "Khương Nghiêm."
"Hả?" Khương Nghiêm theo tiếng gọi quay đầu, sắc thái trong mắt không thấy rõ, nhưng không hề buồn bực và chán ghét bị cắt ngang giữa chừng.
Hạ Y Ninh cảm thấy Khương Nghiêm lúc này còn hấp dẫn nàng hơn nội dung vở kịch trên sân khấu, trong lòng có loại cảm giác kỳ lạ dần dần hội tụ lại, càng ngày càng rõ ràng, cũng càng ngày càng mãnh liệt, giống như muốn nhắc nhở nàng cái gì đó.
Khương Nghiêm thấy nàng im lặng không nói, chỉ có thể nhẹ giọng hỏi nàng: "Sao vậy?"
Vở kịch đêm nay là bi kịch, khán giả có hiểu biết về tên vở kịch đều đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng mà khi đoạn ngắn lo lắng đến, vẫn tránh không được làm cho người ta đau thương. Khương Nghiêm cho rằng Hạ Y Ninh bị nội dung vở kịch xúc động, hơn nữa trước đó sầu lo đối với Hạ Lang Ngôn, có lẽ tâm tình lại có dao động.
Cô chậm rãi vươn tay, cầm lấy tay ngọc đặt ở tay vịn, muốn dùng cái này trấn an Hạ Y Ninh xao động.
Bàn tay đột nhiên bị cầm quả nhiên co rúm lại một chút, cũng rất nhanh từ bỏ giãy giụa, rất là ngoan ngoãn ngừng ở chỗ cũ.
Ánh mắt Hạ Y Ninh chuyển dời đến tay mình, thật ra là tay Khương Nghiêm. Lúc trước ở trong lòng tụ tập lại cảm giác càng thêm mãnh liệt, có một âm thanh gọi ra muốn ra.
Mày, thích cô ấy.
Hạ Y Ninh ngẩn ra, như là không thể tin được, lại như là không hiểu đối mặt. Cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới, có một ngày, bản thân sẽ thích Khương Nghiêm.
Nhưng phản ứng của cơ thể không thể giả được, nàng đã không kháng cự bị Khương Nghiêm đụng chạm, thậm chí trong lúc luống cuống và bất an, còn có thể nhận được sự cổ vũ và trấn an chân thành từ Khương Nghiêm.
Sự bực bội của nàng có một phần đến từ việc không hiểu biểu hiện khác thường của ba hôm nay, một phần khác là không vui vì Giản Quân nhiều lần tìm Khương Nghiêm.
Một lần nữa nàng ngước mắt, tầm mắt chậm rãi đối diện với Khương Nghiêm, vẫn nhìn thấy nụ cười dịu dàng khiến người ta yên tâm của đối phương.
"Bị kịch bản làm cho buồn à?"
Hạ Y Ninh lắc đầu, do dự một hồi, thấp giọng nói: "Chờ sau khi về nước, tôi có lời muốn nói với em."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro