Chương 80
Edit: phuong_bchii
_________________
Tuy rằng không biết sau khi về nước Hạ Y Ninh muốn nói gì với cô, nhưng nhìn bộ dáng hết sức rối rắm của nàng, đoán được không phải là chuyện tùy tiện. Nhưng lần này Hạ Y Ninh lại rối rắm không giống bình thường, thuần túy chỉ là rối rắm, giống như không nhìn ra mấy phần không vui.
Nghĩ đến khoảng thời gian này cũng không giành ra được thời gian vẽ tranh cho tốt, bộ sưu tập Công Chúa Mèo mới cũng phải đợi sau khi về nước mới có thể chính thức hoàn thành. Đến lúc đó, tuy rằng dựa vào sự thông minh của Hạ Y Ninh khẳng định nhìn cái hiểu ngay, nhưng Khương Nghiêm vẫn muốn chính thức nói với nàng một lần.
Hạ Y Ninh nói xong, còn để lại chút ánh mắt trên mặt Khương Nghiêm, tâm tư muốn nhìn lại không dám nhìn. Khương Nghiêm sợ nàng xấu hổ, liền vui vẻ đồng ý: "Được, vừa lúc em cũng có lời muốn nói với chị."
Tim Hạ Y Ninh đột nhiên tăng tốc, giác quan thứ sáu giống như radar bị quấy nhiễu, đột nhiên cũng không đủ chính xác. Nàng mơ hồ cảm thấy lời Khương Nghiêm muốn nói có liên quan đến mình, nhưng lại giống như không giống với lời nàng muốn nói với Khương Nghiêm.
Vốn dĩ còn bị từng trận khô nóng xông lên đỉnh vờn quanh, hiện tại trong đầu giống như là nháy mắt bị tưới một chậu nước lạnh, cấp tốc tỉnh táo lại. Hạ Y Ninh chậm rãi rút tay ra, biên độ không lớn, rời khỏi cũng rất chậm chạp, như là sợ Khương Nghiêm hiểu lầm.
Nhưng nàng không thể không lui về một chút, bất luận là tay của nàng, hay trái tim vừa rồi có chút mất khống chế. Bản thân Hạ Y Ninh cũng bị ý niệm đột nhiên xuất hiện làm cho hoảng sợ, có lẽ thật sự là bởi vì đi du lịch thay đổi hoàn cảnh, hoặc bị tình tiết trên sân khấu vừa rồi xúc động, làm cho tâm tư bị lý trí đè nén xem nhẹ của nàng lần đầu tiên được phóng túng.
Nhưng mà phóng túng như vậy sau khi trở về cuộc sống bình thường còn có thể giữ lời được hay không? Hạ Y Ninh không chắc, cũng không có kinh nghiệm để lần theo. Nàng chưa từng thật sự thích một ai, càng không nghĩ tới sẽ thích Khương Nghiêm, nàng cẩn thận mà bình tĩnh kiềm chế phần tâm tư rục rịch kia lại.
Hạ Y Ninh nghĩ thầm, ít nhất phải đợi sau khi trở về Hải Thành mới xác định rốt cuộc là mình say nắng hay là tâm tư thật sự thay đổi. Có những lời không thể nói ra dễ dàng, nói ra sẽ không muốn lại thay đổi dễ dàng nữa.
Khương Nghiêm thấy nàng đã khôi phục như thường, liền cùng nàng chuyển sự chú ý trở lại trên sân khấu. Lúc này phần nội dung vở kịch lo lắng nhất đã qua, hai người ngược lại cũng không cảm thấy có điều tiếc nuối.
Sau khi kết thúc, Úc Uyển Nhu khen không dứt buổi biểu diễn đêm nay, dư vị vô cùng. Lên xe trở về, bà còn nhắc lại một số chi tiết vừa rồi. Hạ Y Ninh có chút không yên tâm, mỗi khi Úc Uyển Nhu nhắc tới tình tiết nào đó, nàng lại nghĩ lúc ấy đang nói gì đó với Khương Nghiêm.
Cuối cùng, bàn tay bị mẹ vỗ nhẹ, Hạ Y Ninh mới mãnh liệt định thần lại.
Sau khi Úc Uyển Nhu vỗ xong lại tự mình xoa cho nàng: "Vừa rồi lời mẹ nói con một chữ cũng không nghe lọt, đang suy nghĩ cái gì đó?"
Hạ Y Ninh bình tĩnh nói: "Đang nhớ lại nội dung vở kịch mẹ vừa nói."
Úc Uyển Nhu còn lâu mới tin lời con gái nói, chuyển hướng sang Khương Nghiêm, cười hỏi: "Vừa rồi mẹ nhìn thấy hai đứa nhìn nhau hồi lâu, còn nắm tay, là đang nói lời ngon tiếng ngọt gì đó để triệt tiêu bi kịch của vở kịch à?"
Khương Nghiêm nhíu mày một cái, nghĩ thầm sao người nhà họ Hạ đều rất lợi hại, một lòng mấy dụng hoàn toàn không nói chơi?
Không đợi cô trả lời, Hạ Y Ninh chủ động giải vây: "Bọn con chỉ đang thảo luận hình thức biểu hiện và sức cuốn hút của nghệ thuật sân khấu."
Úc Uyển Nhu làm sao không nhìn ra dụng ý của con gái, khóe miệng cong càng sâu, còn nhìn Hạ Lang Ngôn một cái.
"Được, con nói cái gì thì là cái đó."
Nhà hát cách khách sạn không xa, rất nhanh đã đến nơi. Cả đêm Hạ Lang Ngôn không nói nhiều, nhưng tinh thần nhìn qua cũng không tệ. Hạ Y Ninh không hỏi chuyện gặp mặt Andre nữa, dù sao ngày mai cũng sắp tới rồi.
Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, Hạ Lang Ngôn liền gọi đám Hạ Y Ninh tới, nói ra quyết định của mình.
"Ngày hôm qua ba quả thật đã suy nghĩ không ít nhân tố khác, có điều gặp Andre một lần vẫn hấp dẫn hơn." Ông vừa nói vừa nhìn về phía con gái đã cong khóe miệng mỉm cười, "Cho nên cứ gặp mặt một lần đi."
Giản Quân nhận được hồi âm của Khương Nghiêm, ngược lại rất bình tĩnh. Cô ấy tạm dừng máy chạy bộ, dùng khăn lau mồ hôi trên má: "Nhanh hơn tôi nghĩ, xem ra sức hấp dẫn của AG đối với Hạ thị vẫn rất lớn."
Khương Nghiêm truyền lời hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có tâm tư tán gẫu với cô ấy: "Vậy đến lúc đó gặp."
"Hửm? Cô thật sự chuẩn bị thông báo một tiếng là xong đấy à?"
Giọng nói bình tĩnh không gợn sóng của Khương Nghiêm từ trong tai nghe truyền ra: "Còn có yêu cầu khác?"
Giản Quân một tay mở chai nước khoáng, chậm rãi uống mấy ngụm: "Không có yêu cầu gì đặc biệt, nhưng chuẩn bị cơ bản vẫn là nên có."
Khương Nghiêm nhìn Hạ Y Ninh, nàng đã ở một bên kiểm tra tài liệu thư ký mới vừa gửi tới.
"Tất cả chúng tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, nhưng nếu cô muốn tiết lộ một chút tin tức độc quyền, vậy thì càng tốt."
Giản Quân hừ nhẹ vài tiếng: Chúng ta cùng có lợi, giúp đỡ lẫn nhau. Tiếp theo nếu việc hợp tác với Hạ thị có thể tiếp tục mở rộng, đối với cô và Hạ Y Ninh đều là chuyện tốt."
Khương Nghiêm luôn cảm thấy Giản Quân còn lâu mới tốt bụng như vậy, bản tính thương nhân của cô ấy, làm sao lại vô duyên vô cớ tặng đồ tốt, hơn nữa còn tặng đồ tốt nhà mình ra bên ngoài.
Cô thở dài, đi vài bước về phía cửa sổ, muốn ngắm cảnh sắc ngoài cửa sổ để giảm bớt phiền muộn: "Vậy cô muốn gì?"
"Rất đơn giản, chỉ cần chứng minh tôi là ứng cử viên tốt nhất để duy trì sự hợp tác giữa AG và Hạ thị là được."
Hạ Y Ninh biết Khương Nghiêm đang gọi điện thoại cho Giản Quân, vừa rồi nghe giọng nói của cô có thể cảm giác được hai người này thật ra cũng không tính là quen thuộc. Hơn nữa thái độ của Khương Nghiêm cũng không kém mấy so với những người khác trong công ty, cũng không dịu dàng tùy ý như bình thường khi ở nhà.
Nàng liền an tâm tiếp tục xem tài liệu, không ngờ cuộc trò chuyện vẫn chưa kết thúc, Khương Nghiêm thậm chí còn đi xa hơn một chút. Hạ Y Ninh nhịn không được dời tầm mắt khỏi màn hình máy tính, dừng ở bóng lưng Khương Nghiêm.
Cũng may, góc nàng ngồi có thể nhìn thấy Khương Nghiêm, nhưng Khương Nghiêm chưa chắc có thể nhìn thấy nàng trong cửa kính.
Từ tư thế Khương Nghiêm không ngừng thay đổi, Hạ Y Ninh đại khái có thể đoán được Giản Quân khẳng định lại đưa ra một số điều kiện xảo quyệt hoặc hà khắc, làm cho người ta muốn phát tác lại không thể trực tiếp từ chối.
Tình hình này thường xuyên xuất hiện trong các cuộc họp thường kỳ của các hạng mục hợp tác, nàng đã tập mãi thành quen.
Vì quyết định muốn gặp mặt Andre nên cả nhà đến Pháp trước một ngày. Giản Quân bên kia cũng rất sảng khoái, phương diện chi tiết đều cân nhắc tới, một số hạng mục cần chú ý cũng đều gửi tới.
Khương Nghiêm lên mạng thấy gần đây có một buổi triển lãm đặc biệt, trong đó có không ít tranh đều là của một họa sĩ mà Hạ Y Ninh từng đề cập tới. Người này là điển hình của tuổi trẻ thành danh, nhưng sau khi thành danh càng thêm phóng đãng thành "Quái nhân".
Triển lãm nghiêm túc chưa chắc đã chịu tham gia, nhất định phải có điểm đặc sắc, hoặc nơi nào đó đặc biệt chọc hắn, mới có thể nhả ra. Nhưng hắn cũng hào sảng, một khi đồng ý tham gia triển lãm, nhất định không giữ lại, cho dù là tác phẩm mới vừa hoàn thành đều lấy ra.
Cho nên cơ hội như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu, Khương Nghiêm suy nghĩ, mời Hạ Y Ninh.
"Chị đã xem tài liệu suốt hai ngày rồi, đã nói là đi nghỉ phép, sao còn bận rộn hơn ở công ty vậy." Khương Nghiêm đưa điện thoại qua, "Đi xem triển lãm tranh, điều tiết một chút đi."
Hạ Y Ninh vốn định nói chờ gặp Andre xong sẽ đi, nhưng khi nàng nhìn thấy vẻ mặt chờ mong trong mắt Khương Nghiêm, lời từ chối liền nói không nên lời. Cúi đầu chăm chú nhìn tin tức triển lãm, bỗng nhiên hứng, cười gật đầu đồng ý.
Họa sĩ này rất nổi tiếng ở nước ngoài, nhưng bởi vì không thích tham gia hoạt động thương mại, cũng không muốn kết hợp marketing, tính cách còn quái lạ, cũng không phải khách quen trong hội đấu giá chủ lưu. Danh tiếng trong nước đương nhiên cũng không cao, cho nên triển lãm lần này thành công tránh được đoàn du lịch ồn ào náo động.
Hạ Y Ninh vốn tưởng rằng Khương Nghiêm vì nhân nhượng nàng mới mời nàng đến xem triển lãm tranh, không ngờ cô lại nói ra kiến giải và tưởng tượng của mình đối với không ít tác phẩm. Xem ra thật sự là đã tìm hiểu trước, hơn nữa còn không phải là kiểu nước đến chân mới nhảy tùy tiện tìm kiếm ở trên mạng.
"Khương Nghiêm, em có thiên phú, lại chịu tốn tâm tư nghiên cứu, không suy nghĩ nghiêm túc phát triển ở giới hội họa, thật đáng tiếc."
Khương Nghiêm nhìn Hạ Y Ninh cong mắt cười, khiêm tốn lắc đầu: "Chút công phu mèo ba chân của em, cũng chỉ có chị và mẹ em không ngừng cổ vũ em. Em so với họa sĩ chân chính, còn kém xa. Nếu nói thật có cơ hội gì, chỉ có thể nói là em có lòng quan sát cuộc sống nhiều hơn người khác."
Nói xong lời này, Khương Nghiêm liền đi tới trước bức tranh tiếp theo. Hạ Y Ninh cảm thấy lời nói vừa rồi của cô dường như có chút ý khác, trong lúc nhất thời lại suy nghĩ không thấu.
Hai người quan sát cẩn thận, xem nghiêm túc, thỉnh thoảng còn có thể nhẹ giọng trao đổi cái nhìn, cho nên đi ra chậm hơn những người khác. Nhìn thấy sắc trời bên ngoài, mới phát hiện hai người lại ở trong phòng triển lãm hơn bốn tiếng đồng hồ.
Khương Nghiêm nhìn thấy cách đó không xa có xe bán bánh hot dog và cà phê: "Đói không? Em đi mua ít đồ ăn."
Theo như cô chỉ, Hạ Y Ninh đương nhiên cũng thấy được. Mặc dù nàng không thích hot dog, nhưng đói lâu khó chịu hơn.
Khương Nghiêm chạy lon ton tới, phía trước còn có mấy vị khách đang xếp hàng, cô cũng không vội, ung dung đứng ở cuối hàng. Hạ Y Ninh đút hai tay vào túi áo khoác màu nâu nhạt, tùy ý ngắm phong cảnh bốn phía.
Cùng là hướng ra vào phòng triển lãm, có hai người phụ nữ dáng người cao gầy đang lôi kéo, nhìn qua giống như là nổi lên tranh chấp.
Hạ Y Ninh nhìn kỹ, nhận ra đó là Giản Quân. Nhưng còn một người phụ nữ tóc vàng dài khác, nàng không nhận ra.
Loại trường hợp này cũng không phải thời cơ tốt để chủ động tiến lên khuyên can hoặc chào hỏi hàn huyên, Hạ Y Ninh đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nhưng cũng cẩn thận quan sát tình huống bên kia, nếu thật sự nghiêm trọng, vẫn phải can thiệp.
Nhưng mà hai người kia lôi kéo không bao lâu, cô gái tóc vàng lại đột nhiên tiến lên hôn Giản Quân, hơn nữa còn là hai tay nâng mặt, dùng sức mà bá đạo hôn.
Hạ Y Ninh ngẩn ra, không nghĩ tới họa phong liền biến thành như vậy. Đồng thời nàng âm thầm thấy may mắn, cũng may vừa rồi không đi khuyên can, tình nhân người ta náo loạn tâm tình, nàng đi giúp ai cũng bị oán.
Không đợi nàng may mắn xong, phong cách lại thay đổi. Giản Quân ra sức đẩy ra, không chút do dự liền cho đối phương một cái tát, tuy rằng cách không ít khoảng cách, nhưng Hạ Y Ninh vẫn mơ hồ nghe được tiếng vang.
Đây thật sự không phải, chỉ là đang làm trò.
Hai người không nói thêm gì nữa, Giản Quân bỏ đi không quay đầu lại, trước khi đi hình như còn tháo cái gì đó trên cổ tay ném vào lòng đối phương. Động tác này Hạ Y Ninh đã thấy trên TV rất nhiều, lúc chia tay vật kỷ niệm gì cũng trả lại!
Khi Khương Nghiêm trở về cầm hot dog còn có hai ly cà phê, bóng người Giản Quân đã sớm không thấy.
"Nhìn cái gì vậy, xuất thần như vậy?"
Hạ Y Ninh nghe được giọng nói sau lưng mới từ từ xoay người, lúc nhìn thấy Khương Nghiêm, tâm tình đã điều chỉnh tốt.
Nàng suy nghĩ một chút, không có nói ra chuyện vừa rồi nhìn thấy. Dù sao cũng không phải là cảnh tượng hào quang gì, đoán chừng Giản Quân cũng không muốn quá nhiều người chứng kiến. Hơn nữa nàng cũng không muốn chủ động nhắc tới Giản Quân trước mặt Khương Nghiêm, đợi đến khi uống được một nửa cà phê, Hạ Y Ninh mới phát hiện, Giản Quân cũng thích con gái?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro