Chương 81
Edit: phuong_bchii
_________________
Cuộc gặp mặt với Andre được sắp xếp trong một lâu đài cổ ở ngoại ô Paris, cách trung tâm thành phố khoảng hơn một giờ lái xe. Hạ Y Ninh tự nhận từ nhỏ đã từng gặp không ít phú thương, nhưng khi đến lâu đài cổ lại bị chấn động một chút.
Nghe Giản Quân nói, đây chỉ là một tòa nhà bình thường trong gia tộc mà thôi. Mấy trăm năm giàu có và cảm giác chỉ giàu có hai ba đời là không giống nhau, cho dù những gia tộc này khi được bên ngoài chú ý sắp xếp thứ tự, phần lớn chỉ dùng số lượng tài phú làm tiêu chuẩn đo lường.
Nhưng mà người bên trong đều biết, tiền thật sự có được cũng không chỉ là tiền bạc, còn có thứ được bọn họ coi trọng hơn cần bảo vệ, cho nên bọn họ cũng coi trọng người kế thừa hơn.
Lần gặp mặt này cũng không phải là tiếp xúc thương vụ chính thức, chỉ là một chuyến thăm cá nhân. Dù vậy, Giản Quân một tay thúc đẩy việc này cũng không vì vậy mà hạ thấp mức độ coi trọng và quy cách. Cô ấy bỏ đi lễ tiết thương mại cố ý mà phức tạp, tăng thêm một ít yếu tố Tết cổ truyền Trung Quốc.
Mẹ cô ấy là người Trung Quốc, Andre cũng rất coi trọng ngày lễ này. Trong nhà thật ra hàng năm đều có chúc mừng, Giản Quân xử lý cũng không có vẻ đột ngột.
Kate thờ ơ lạnh nhạt với cô em gái càng ngày càng được cha yêu thích này bận trong bận ngoài thu xếp không ngừng, tuy rằng ngoài miệng nói có việc có thể tìm chị ta hỗ trợ, nhưng Giản Quân ngoại trừ mỉm cười nói cảm ơn, toàn bộ quá trình căn bản đều bỏ qua Kate.
Hôm nay sau khi biết một nhà Hạ Lang Ngôn đã xuất phát từ khách sạn trong trung tâm thành phố, Giản Quân mới nghỉ ngơi một chút, buổi sáng đã xác nhận qua với quản gia tất cả chi tiết. Kate thấy cô ấy tựa lưng vào sô pha uống nước có ga, khoanh tay cười đi tới.
"Bận rộn mấy ngày, mệt lắm rồi phải không?"
Giản Quân cười: "Thời điểm này hàng năm cơ bản cũng là em phụ trách việc này, năm nay tăng thêm chút chi tiết mà thôi."
Sự quan tâm của Kate trước giờ đều nổi trên bề mặt, phần lớn thời gian chỉ là vì duy trì "biểu hiện hòa thuận giả dối" trước mặt cha, hôm nay sau khi chị ta hỏi xong vẫn không đi, có chút khác thường.
Giản Quân quả thật rất mệt, nhưng những thứ này chưa bao giờ thể hiện ra ngoài trước mặt Kate. Cô ấy yên lặng uống nước, cũng không cố ý tìm đề tài tiếp tục trò chuyện.
Cuối cùng vẫn là Kate không chịu nổi, cười giả tạo đưa qua mấy tấm ảnh: "Sắp đến Tết Âm Lịch, chị vốn không muốn cho em xem cái này. Nhưng nếu để cho cha mẹ biết, có lẽ Tết Âm Lịch của em sẽ không quá tốt đâu."
Sau khi Giản Quân thấy rõ nội dung tấm ảnh liền không nhịn được nhíu mày, đây là hình ảnh mấy ngày trước sau khi cô ấy xem triển lãm xong ở trung tâm Paris thì bị người ta dây dưa ở cửa.
"Sao chị lại có cái này?"
Kate rất là hào phóng chủ động nhét tấm ảnh vào trong lòng Giản Quân: "Em cũng nên tém tém lại một chút, nghiệt duyên ở Thụy Sĩ liên lụy đến Pháp còn chưa dứt cho sạch sẽ, em không sợ cha tức giận lại cho em đi học tập suy nghĩ sao?"
Nghe giọng điệu này, giống như là toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho em gái.
Giản Quân vẫn không cảm kích, lạnh lùng nhét ảnh vào túi, cũng không quan tâm có nhăn hay không: "Đã sớm cắt đứt rồi, ai ngờ trùng hợp như vậy, xem triển lãm còn có thể gặp được."
"Hy vọng là thật sự triệt để mới tốt." Kate vỗ vỗ vai cô ấy, ngẩng đầu bước đi.
Giản Quân một lần nữa lấy ảnh ra, chuẩn bị xé đi thì nhìn lại một lần, lại thấy được bóng dáng quen thuộc trong hai tấm ảnh.
Hạ Y Ninh... Lúc ấy cô ấy cũng ở đây?
Giản Quân có loại buồn bực bị đối thủ xem kịch hay, lại có chút lo lắng sẽ bởi vì chuyện này mà bị Hạ Y Ninh coi thường. Vốn dĩ giữa bọn họ, bởi vì AG, Hạ Y Ninh luôn khách sáo khiêm nhường với cô ấy một chút.
Chờ sau khi cả nhà Hạ Lang Ngôn đến lâu đài, Giản Quân để lại phần tâm trên người Hạ Y Ninh. Nhưng đối phương hoàn toàn giống như không biết chuyện bên ngoài phòng triển lãm, vẫn biểu hiện không khác gì lúc ở Hải Thành.
Lần gặp mặt này mặc dù lấy thân phận và lý do cá nhân, nhưng tiếp xúc chủ yếu với Andre vẫn là Hạ Lang Ngôn. Là lớp trẻ, Giản Quân phụ trách tiếp đón.
Vợ chồng Hạ Lang Ngôn và vợ chồng Andre nói chuyện trong thư phòng trên lầu, Giản Quân dẫn các cô đi đến hầm rượu.
"Thật ra khí hậu ở nơi này không thích hợp để ủ rượu, nhưng cha tôi thích uống rượu, cho nên đổi thành hầm cất giữ rượu."
Giản Quân ngược lại tùy ý hơn lúc ở Hải Thành, không có phần nghiêm túc khi bàn chuyện làm ăn, coi như ở chung rất tốt.
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đều bị kho tàng phong phú này làm cho chấn động, lại nghe Giản Quân nói: "Cha nói, nếu các cô nhìn thấy có yêu thích, có thể tự nhiên lấy, coi như là quà gặp mặt tặng mọi người."
Lần này, hai người càng bất ngờ.
Giản Quân nhìn thấy biểu cảm của hai người, cười nhấn mạnh: "Chỉ cần thích, chai nào cũng được."
Đây thật sự cũng đủ hào phóng, cũng đủ cho các cô mặt mũi.
Về phương diện giám định rượu, Khương Nghiêm không bằng Hạ Y Ninh, liền để cho nàng quyết định.
Nhìn thấy Hạ Y Ninh khó có thể lựa chọn giữa hai chai rượu, Khương Nghiêm ở bên cạnh nàng nhẹ giọng nói: "Lấy cả hai đi."
Hạ Y Ninh khẽ nhíu mày nhìn cô, hiển nhiên đang nói cái này không được. Người ta hào phóng tặng, nhưng nàng không thể tham lam.
"Phần của em cũng tính vào thì sẽ không khó xử nữa."
Hạ Y Ninh kinh ngạc mở miệng: "Khương Nghiêm..."
"Em không nghiên cứu nhiều về phương diện này, cũng không chọn ra hàng tốt thật sự. Chị có kinh nghiệm, đương nhiên nghe chị rồi."
Nếu ở quá khứ, Khương Nghiêm chủ động nhường ra suất của mình, Hạ Y Ninh cũng sẽ nghiêm túc từ chối, sợ nợ quá nhiều ân tình về sau tính không rõ ràng được. Hiện tại không biết xảy ra chuyện gì, lại từ trong sự nhượng bộ của Khương Nghiêm cảm giác ra một chút ngọt ngào, trong lòng rất muốn tiếp nhận.
Nhưng điều này không phù hợp với tác phong trước giờ của nàng, cho nên vẫn đang do dự.
Khương Nghiêm cũng không ép nàng, nhất định phải chính miệng nàng đồng ý. Nàng lấy một trong hai chai trên giá rượu ra, nói với Giản Quân: "Tôi chọn xong rồi, cảm ơn nhé."
Giản Quân cười gật đầu, nhìn về phía Hạ Y Ninh, cũng không thúc giục.
Hạ Y Ninh trong lòng ngọt ngào lại thêm một phần, không chút do dự lấy một chai khác xuống: "Tôi cũng chọn xong rồi, cảm ơn."
Ra khỏi hầm rượu, Giản Quân bảo người đi đóng gói rượu cẩn thận, dẫn các cô đi vào phòng khách. Kate cũng vừa mới tới đây không lâu, cười chào hỏi bọn họ.
"Jane, cha nói đợi lát nữa em dẫn khách lên."
Giản Quân nhíu mày: "Nhanh như vậy đã nói chuyện xong rồi sao?"
Kate không hiểu ý nhìn: "Không bàn chuyện làm ăn, đâu cần quá nhiều thời gian."
Hạ Y Ninh ngược lại có chút phấn khích, Khương Nghiêm tự nhiên cảm nhận được cảm xúc của nàng thay đổi. Vì lần gặp Andre này, nàng đã chuẩn bị rất nhiều.
Cùng Hạ Y Ninh lên lầu, Andre và Hạ Lang Ngôn vừa lúc từ thư phòng đi ra, đoàn người đi đến phòng tiệc nhỏ gần đó.
Đây vốn nên là cơ hội tuyệt vời để dẫn Hạ Y Ninh tới trước mặt Andre, nhưng Hạ Lang Ngôn ngoại trừ lúc ban đầu giới thiệu con gái và thân phận Khương Nghiêm nói thêm vài câu, sau đó trọng điểm cũng không đặt trên người Hạ Y Ninh.
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh ngồi cách họ không xa, chăm chú nghe họ trao đổi. Có lúc nhắc tới dự án đang tiến hành hợp tác, Hạ Lang Ngôn cũng phần lớn là tự mình trả lời.
Ngược lại Andre gặp phải chỗ không rõ sẽ để Giản Quân giải đáp, ông ấy thẳng thắn nói mình không hiểu nhiều về dự án này.
"Jane có nói qua rồi, sở dĩ ở Hải Thành có thể tiến triển thuận lợi như vậy, đều là bởi vì Hạ thị có người có trách nhiệm và có năng lực đang cố gắng trả giá. Từ việc cô Hạ tự mình làm việc này có thể thấy được công ty coi trọng dự án này như thế nào."
Andre tán dương cuối cùng dẫn tiêu điểm tới trên người Hạ Y Ninh. Hạ Lang Ngôn dường như có chút không quá tình nguyện, nhưng ngại tình thế, đành phải gật đầu với con gái: "Y Ninh, chi tiết của dự án con còn muốn bổ sung gì không?"
Hạ Y Ninh vẫn nghe rất chăm chú, mặc dù họ dùng tiếng Pháp trao đổi, đối với nàng mà nói cũng không khó khăn. Khương Nghiêm biết chút tiếng Pháp cơ bản, nhưng còn kém trình độ gần như tiếng mẹ đẻ của những người khác.
Chờ Hạ Y Ninh bổ sung xong, vẻ mặt tán thưởng trên mặt Andre có chút rõ ràng.
Hạ Lang Ngôn lại không giống với lúc bình thường ở Hải Thành, giống như không muốn con gái bảo bối bị người ta chú ý, càng miễn bàn biểu cảm kiêu ngạo thường thấy lúc trước.
Rời khỏi lâu đài trở về khách sạn, Hạ Lang Ngôn và Úc Uyển Nhu trực tiếp trở về phòng nghỉ ngơi, Hạ Y Ninh lại đầy tâm sự.
Khương Nghiêm chủ động đề xuất: "Hay là chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?"
Hạ Y Ninh nhìn sắc trời bên ngoài: "Giờ này em dám ra ngoài?"
"Phía sau khách sạn có một khu vườn nhiệt độ ổn định, chỉ mở cửa cho khách hàng."
Cho dù là vườn hoa nhiệt độ ổn định, hai người vẫn mặc áo khoác ra ngoài. Hạ Y Ninh khoanh tay chậm rãi đi tới, từ phòng đến vườn hoa, cũng không mở miệng nói chuyện.
Đi quanh vườn hoa một vòng, Hạ Y Ninh dừng bước, xoay người nhìn Khương Nghiêm: "Em không có gì muốn hỏi tôi sao?"
"Nếu như chị muốn nói, tự nhiên sẽ nói cho em biết."
Hạ Y Ninh quả thật có tâm sự, từ lâu đài đi ra vẫn quanh quẩn trong lòng.
Nàng nhìn Khương Nghiêm, suy nghĩ một chút, nhịn không được nói ra: "Tôi rất coi trọng cũng rất chờ mong buổi gặp mặt hôm nay, nhưng hiện tại, tôi rất hụt hẫng cũng rất buồn."
Khương Nghiêm nhìn thấy trên mặt nàng hiện ra tình cảm mất mát rõ ràng, đây là lúc trước vẫn được cố gắng che giấu.
"Tôi không hiểu tại sao ba không chịu cho tôi tiếp xúc với Andre." Hạ Y Ninh nhớ lại đủ chi tiết đêm nay, rất khó hiểu cũng rất khó chịu, "Cái cảm giác này giống như, giống như là bị ông ấy phủ định biểu hiện và năng lực làm việc của tôi."
Bị người chính mình kính trọng nhất cũng là muốn chứng minh nhất phủ định, còn khó chịu hơn bị bất luận ai khác phủ định. Hạ Y Ninh càng nói càng đau lòng, ngữ điệu cũng trở nên phập phồng, thậm chí có chút nghẹn ngào.
Khương Nghiêm bước lên một bước, không biết phải an ủi thế nào. Đối với biểu hiện tối nay của Hạ Lang Ngôn, cô cũng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng luận về khó chịu, chắc chắn vẫn là Hạ Y Ninh tổn thương hơn.
"Có lẽ ba không muốn chị quá vất vả?"
Hạ Y Ninh lắc đầu: "Tôi luôn cảm thấy lần này tới châu Âu, ông ấy giấu tôi điều gì đó."
Khương Nghiêm nhẹ giọng thở dài, chuyện tối nay giải thích thế nào cũng bất lực.
Hạ Y Ninh đột nhiên nhắc tới Giản Quân: "Hôm nay tôi thật sự rất ngưỡng mộ Giản Quân, cho dù cô ấy có một người chị âm thầm đọ sức với cô ấy."
Giản Quân và Kate tranh nhau thể hiện trước mặt Andre, người có tâm nhìn là hiểu ngay.
Khương Nghiêm biết nàng ngưỡng mộ cái gì, sau khi do dự cũng khích lệ nàng: "Chị cũng có thể, giống như bọn họ, danh chính ngôn thuận thể hiện dã tâm đối với sự nghiệp của mình."
"Nói dễ như vậy sao. Cho dù tôi muốn, hai anh họ tôi cũng chưa chắc đồng ý. Cho dù bọn họ đều đồng ý, còn có bác cả, còn có ông nội?" Hạ Y Ninh có chút tự giễu cười, "Hiện tại, có lẽ còn phải thêm một người ba nữa."
Nghe ra, người nhà họ Hạ hình như cũng không hy vọng Hạ Y Ninh sẽ thật sự nhúng tay vào chuyện của Hạ thị.
Khương Nghiêm nhớ rõ trong nguyên tác người cuối cùng lấy được quyền thừa kế công ty là Hạ Thần Húc, dựa theo trước mắt xem ra, anh hiển nhiên không phải là người thừa kế thứ nhất. Nếu anh có thể, vậy tại sao Hạ Y Ninh không thể cố gắng tranh thủ một chút?
"Không có gì là không thể nếu chị muốn."
Hạ Y Ninh rất cảm kích nhìn Khương Nghiêm một cái, cho dù biết điều này không có khả năng, nhưng vẫn cảm ơn cô sẵn lòng cổ vũ chính mình.
Ai ngờ hai người vừa chuẩn bị trở về phòng, liền thấy quản gia vẻ mặt kinh hoảng tìm tới: "Ông chủ bị bệnh rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro