Chương 83
Edit: phuong_bchii
_________________
Khương Nghiêm ở đầu cầu thang nhìn thấy bóng dáng Hạ Y Ninh, bất ngờ chính là Andre cũng tự mình tiễn xuống, trên mặt hai người đều là vẻ mặt như thường. Hạ Y Ninh im lặng cười với cô, Khương Nghiêm lập tức hiểu được kết quả cuộc hội đàm lần này.
Lúc này Giản Quân cũng đi theo, Andre bảo cô ấy tiễn khách: "Jane, con xuống hầm lấy thêm hai chai rượu lần trước."
Hạ Y Ninh xoay người: "Ông Andre quá khách sáo rồi, món quà lần trước đã quý giá lắm rồi."
"Thật tiếc khi không thể nói về dự án mới lần này, nhưng tôi vẫn mong có thể tiếp tục làm việc cùng nhau trong tương lai."
Mọi người ở đây đều biết thực chất chính là Hạ Y Ninh hôm nay thay ba đến không thể như mong muốn, nhưng hành động này của Andre hóa giải không ít xấu hổ.
Giản Quân sai người đặt rượu lên xe, đích thân tiễn hai người đến trước xe. Bởi vì có rượu, Hạ Y Ninh cũng không tính là hoàn toàn tay không ra về. Nàng cũng không có thể hiện ra cảm xúc trầm thấp, khéo léo nói cảm ơn và tạm biệt Giản Quân.
"Cô cũng đừng buồn, cha tôi nhìn qua là một người nho nhã khiêm tốn, thực tế thì nổi tiếng xoi mói và khó có thể lay động. Hôm nay không phải vấn đề của nàng, chờ mong chúng ta gặp lại ở Hải Thành." Giản Quân tiến lên cho Hạ Y Ninh một cái ôm lịch sự.
Buông tay ra, cô ấy nhìn về phía Khương Nghiêm, không ôm, chỉ cười nói: "Lời tôi nói lúc trước, cô không ngại thì nghiêm túc suy xét một chút."
Hạ Y Ninh không biết hai người nói cái gì, nhưng rõ ràng không phải là đề tài tùy ý.
Khương Nghiêm hoàn toàn không hoảng hốt, bình tĩnh bắt tay tạm biệt Giản Quân: "Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ suy xét thật kỹ."
Sau khi lên xe, Hạ Y Ninh không nói một lời, phần lớn thời gian đều nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ bệnh tình của Hạ Lang Ngôn hay hôm nay giao tiếp với Andre, hoặc sắp xếp sau khi trở lại Hạ thị.
Thỉnh thoảng nàng sẽ quay đầu nhìn Khương Nghiêm bên cạnh một cái, nhưng lại không có tinh lực cố ý đi tán gẫu chút đề tài, hai người cứ như vậy im lặng thẳng đến khách sạn.
Hạ Lang Ngôn đã xuất viện, bị Úc Uyển Nhu và Hạ Y Ninh "cưỡng chế" chỉ có thể ở lại khách sạn nghỉ ngơi, kế hoạch du lịch còn lại của cả nhà, kết thúc sớm. Nhưng cách ngày về vẫn còn ba ngày, Úc Uyển Nhu bảo các cô tự mình đi dạo xung quanh.
Hiện tại Hạ Y Ninh làm sao còn có tâm trạng du ngoạn, nếu như không phải sợ kết thúc kỳ nghỉ sớm dễ thu hút sự chú ý của người khác, một ngày nàng cũng không muốn ở lâu.
"Nếu có thể xuất viện, chứng tỏ trong thời gian ngắn chắc chắn không sao. Hai đứa nên làm gì thì làm, đừng vì chuyện này mà đến cả cuộc sống của mình cũng không cần."
"Mẹ..."
Úc Uyển Nhu nhìn Khương Nghiêm: "Tiểu Khương, con đưa Ninh Ninh về phòng đi. Muốn đi đâu chơi, mấy ngày nay muốn sống thế nào, hai đứa tự bàn bạc đi."
Hạ Y Ninh hiển nhiên là sẽ không có phần tâm trạng kia, Khương Nghiêm ngoài miệng đồng ý với Úc Uyển Nhu, chờ sau khi hai người thật sự trở về phòng, cô một chữ cũng không đề cập tới.
Hạ Y Ninh ngoại trừ trầm mặc hơn trước, cũng không có nhiều biểu hiện khác thường hoặc quá khích. Khương Nghiêm âm thầm quan sát một hồi, phát hiện quả thật nàng không giống đang cố ý đè nén.
"Em đừng coi tôi là bệnh nhân được không?" Hạ Y Ninh vừa ngồi xuống trước bàn làm việc mở máy tính, liền nhìn thấy ánh mắt Khương Nghiêm đuổi theo, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Em sợ một mình chị sẽ nghẹn chết."
"Tôi là loại người này à?"
Khương Nghiêm suy nghĩ một lát, thẳng thắn thừa nhận: "Có đôi khi chị đúng là vậy."
Hạ Y Ninh mang theo tức giận bật cười: "Vậy hình tượng của tôi quá đơn độc rồi."
Thấy nàng lúc này còn có thể nói đùa, chứng tỏ tâm trạng quả thật đã tốt hơn nhiều. Khương Nghiêm vốn tưởng rằng nàng sẽ hỏi chuyện Giản Quân, không ngờ Hạ Y Ninh dường như hoàn toàn quên đi, đã chuẩn bị vùi đầu vào công việc mới.
Khương Nghiêm biết tâm tư của Hạ Y Ninh, biết nàng sẽ không bởi vì bệnh của Hạ Lang Ngôn mà từ bỏ cố gắng lúc trước. Nhưng nếu như có kết quả báo cáo kiểm tra, tình huống không lạc quan, Hạ Lang Ngôn rất có thể sẽ sớm lui ra giống như anh trai ông.
Như vậy, đến lúc đó quyền lên tiếng của hai anh em trong công ty rõ ràng nhiều hơn Hạ Y Ninh.
"Sau khi trở về chị có dự định gì không?"
Hạ Y Ninh đang cẩn thận phân tích những điểm không thể lay động Andre hôm nay, nàng xác định mình nhớ rõ từng chi tiết, nhưng vẫn không thể thành công, nhất định nàng đã bỏ qua chỗ nào.
Nghe Khương Nghiêm nói, nàng nghiêm túc suy nghĩ: "Chỉ có thể làm việc chăm chỉ hơn."
"Vậy khi nào chị định nói với ba mẹ suy nghĩ thật của chị?"
Úc Uyển Nhu đã từng bước đưa ra át chủ bài, bà và Hạ Lang Ngôn đã sớm chuẩn bị cho Hạ Y Ninh một khoản tài sản kếch xù đủ để nàng không phải lo lắng về cuộc sống, nhưng ở phương diện kinh doanh của công ty, lại không để lại quá nhiều con đường sống.
"Chờ có kết quả báo cáo xong mới quyết định. Nếu không sao, tôi có thể vừa cố gắng làm việc vừa nói." Ngữ khí Hạ Y Ninh trầm xuống, "Nếu kết quả không quá tốt... tôi còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào."
Đối với sự do dự của Hạ Y Ninh, mặc dù Khương Nghiêm không thể hoàn toàn hiểu được. Nhưng cô biết, bản thân Hạ Y Ninh chắc chắn hiểu rõ đây sẽ là một cuộc xung đột giữa nàng và ba mẹ.
Nhưng hiện tại cô để ý hơn chính là trạng thái tự thân của Hạ Y Ninh, nếu như nàng liên tục gặp khó khăn, liệu sẽ sớm từ bỏ chứ? Khương Nghiêm không biết tâm tính của mình xảy ra thay đổi từ khi nào, cho dù chỉ là người đứng xem, cô vẫn hy vọng Hạ Y Ninh đừng dễ dàng bị thất bại đánh bại.
Là đối với nàng có điều chờ mong? Hay là chỉ không đành lòng nhìn thấy nhiều năm ẩn nhẫn và cố gắng của nàng trôi theo dòng nước?
"Hôm nay gặp mặt, có ảnh hưởng gì đến việc hợp tác với AG sau này không?"
Hạ Y Ninh không chắc lắm: "Cái này tôi không nắm chắc trăm phần trăm." Nàng nói xong cũng không chán nản, ngược lại cười khẽ một tiếng, "Nhưng tôi nghĩ Giản Quân cũng sẽ không đồng ý những dự án tương lai dễ dàng ngâm nước nóng."
Khương Nghiêm thấy nàng có chút lạc quan, giống như càng áp chế càng dũng cảm, cũng cười rộ lên.
Lúc này, Hạ Y Ninh mới từ từ mở miệng: "Nói đến Giản Quân, tôi có chút tò mò, hai người hôm nay nói chuyện gì đặc biệt sao?"
Đặc biệt đến trước khi đi cô ấy còn không quên nhắc nhở em suy xét.
Khương Nghiêm cúi đầu cong môi, chờ cô ngẩng đầu, thần sắc khôi phục như thường.
"Em chỉ là thăm dò hỏi cô ấy, xem ai thừa kế Hạ thị tốt hơn."
Hạ Y Ninh nghe vậy, khóe miệng khẽ nhúc nhích, hiển nhiên có chút bất ngờ.
"Cô ấy nói cô ấy không biết."
Hạ Y Ninh ngẩn ra, đối với đáp án này có chút thất vọng, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.
"Cho dù cô ấy có ý tưởng, cũng sẽ không nói thật với em."
Khương Nghiêm đối với chuyện này cũng không tức giận: "Cô ấy nhắc nhở em muốn trở thành người thắng cuộc, phải tận khả năng nắm giữ càng nhiều tài phú, tài nguyên và quan hệ. Cô ấy nói những lời này, hẳn là cũng muốn thông qua em truyền lời cho chị, dù sao em cũng không có những thứ đó."
Thật ra ý của Giản Quân rất rõ ràng, ai có thể có được những thứ này trước, người đó sẽ có cơ hội trở thành người thừa kế. Mà cô ấy, tất nhiên cũng sẽ lựa chọn đứng về phía người thừa kế.
**
Một nhà Hạ Lang Ngôn đi châu Âu, Nhan Tư lại đi ghi hình chương trình ở lại đoàn làm phim, Tết Âm Lịch nhà họ Hạ có vẻ hơi quạnh quẽ. Sức khoẻ Hạ Lang Hành mỗi khi đến mùa đông đều là một cái hố, tất cả nghi thức đối với ông ấy mà nói đều không có gì để ý, an tâm dưỡng bệnh mới là trọng điểm.
Doãn Nhiễm vất vả lắm mới thu xếp xong việc chuẩn bị đón năm mới trong nhà, cố ý dặn dò Hạ Thần Vĩnh năm nay phải chăm sóc Lâm Hinh Viện thật tốt, nhất là đứa nhỏ trong bụng cô ấy. Về phần Hạ Thần Húc, bà ấy đặc biệt gọi anh đến thư phòng.
"Thần Húc, mẹ không phải muốn xen vào chuyện của các con, nhưng lúc trước Nhan Tư tốt xấu gì vẫn còn ở nhà lớn, chuyện này có lớn hơn nữa cũng không truyền ra ngoài được. Hiện tại gần sang năm mới, nó lại trực tiếp chạy đến đoàn phim đợi, còn ra thể thống gì nữa?"
Thật ra gần đây Hạ Thần Húc vẫn luôn chờ điện thoại của Nhan Tư, ngày đó mặc dù anh ở trước mặt Hạ Thần Vĩnh nói kiên cường, nhưng điểm mấu chốt trong lòng thật ra là chỉ cần Nhan Tư chịu thua trước, chịu về nhà là được.
Nhưng mà cho tới bây giờ, mắt thấy sắp đến ngày ăn cơm đoàn viên, điện thoại của Nhan Tư trước sau vẫn không tới.
"Cô ấy một hai phải đi quay chương trình giải trí kia, con còn có biện pháp nào?"
"Con là chồng nó, con không có cách nào sao? Vậy ý nghĩa kết hôn của hai người ở đâu? Lúc trước con đã cam đoan với chúng ta, nói nó sau khi vào cửa sẽ rời khỏi giới giải trí, hiện tại mới có mấy năm, đã không an phận muốn đi ra ngoài. Thần Húc, rốt cuộc lúc trước con lừa chúng ta, hay Nhan Tư lừa con?"
Trong lòng Hạ Thần Húc càng phiền muộn, bị lời này của mẹ ngăn cản, không trả lời được.
Doãn Nhiễm thấy vậy, khẽ thở dài: "Mẹ không phải là mẹ chồng có lòng dạ hẹp hòi, cũng không phải muốn chia rẽ hai đứa, nhưng con người không thể tham lam, cái gì cũng muốn."
Hạ Thần Húc ngẩng đầu, mỗi khi mẹ dùng chiêu này lấy lùi làm tiến, ý tứ thật sự là...
"Lần này con hào phóng một chút, đến đoàn phim tìm nó, hai đứa cũng chính thức nói chuyện. Có thể mang người về là tốt nhất, nếu không mang về, con tự suy nghĩ xem giải quyết thế nào đi."
Hạ Thần Húc làm sao mà chịu mất mặt nhanh như vậy được, kiên quyết kéo dài vài ngày, cuối cùng cũng đến đoàn phim vào ngày cuối cùng Nhan Tư ghi hình, hơn nữa còn đặc biệt đợi đến khi kết thúc công việc mới đi tìm người.
Kết quả anh tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng Nhan Tư, kéo nhân viên công tác hỏi thăm, mới biết được buổi sáng Nhan Tư chỉ tới quay bổ sung mấy cảnh và ghi lại một đoạn chúc mừng năm mới rồi đi.
"Cô ấy đi rồi?" Hạ Thần Húc cũng không nhận được điện thoại trong nhà nói Nhan Tư đã về, vậy cô ấy có thể đi đâu?
Bởi vì lý do ghi hình chương trình, Nhan Tư bỏ lỡ giao thừa và mùng một Tết, chờ cô ấy được Diệp Thần Thần đón về nhà đã là mùng hai Tết.
Diệp Thần Thần nằm trên sô pha trong phòng Nhan Tư lướt điện thoại, nhìn người đang tập yoga mà bội phục: "Chị Nhan Tư, em phát hiện chị rất có kỷ luật nha. Gần sang năm mới chị cũng không quên ăn ít, tập luyện nhiều."
"Hiện tại chị không còn đường lui nào nữa, cho nên phải toàn lực ứng phó, mỗi một chuyện đều phải làm tốt nhất, như vậy mới có thể nắm chắc cơ hội chứ."
Diệp Thần Thần thấy Hạ Y Ninh đăng ảnh gia đình trong vòng bạn bè, còn có một số ảnh chụp chung du lịch với Khương Nghiêm ở châu Âu, thuận miệng cảm khái: "Tết năm nay chị họ thật hạnh phúc, bên cạnh có người thân, còn có thêm người yêu."
Sau khi nói xong cô nàng sửng sốt một chút, không dám nhìn thẳng Nhan Tư. Ngắm trộm xong thấy Nhan Tư cũng không có gì thay đổi, hơi thở vẫn ôn hòa luyện tập, lúc này mới dám thở phào.
Nhưng cô nàng lại tò mò, thử hỏi: "Chị Nhan Tư, chị đồng ý ở nhà em, không sợ anh Thần Húc sẽ hoàn toàn tức giận sao?"
Nhan Tư làm động tác duỗi người, cân bằng một hồi lâu.
"Anh ấy có tức giận hay không chị không biết, nhưng nếu như trở về, chị sẽ rất tức giận."
Diệp Thần Thần phụt cười phát ra tiếng, thấy Nhan Tư không quá kiêng kị đề tài này, đơn giản càng thêm trực tiếp: "Vậy nếu anh ấy còn tiếp tục ép chị thì phải làm sao?"
"Có thể làm sao là làm sao? Nhất phách lưỡng tán, thiên hạ thái bình."
Diệp Thần Thần cả kinh từ trên sô pha ngồi dậy với tốc độ ánh sáng, như là không tin lời này là từ Nhan Tư miệng nói ra. Trong ấn tượng trước đây, cô ấy chính là một con chim nhỏ nép người bên cạnh Hạ Thần Húc.
Nhan Tư luyện tập xong, ngồi xuống bên cạnh cô nàng, thấy bộ dạng giật mình của cô nàng, khẽ cười cười: "Con người gian nan nhất chính là quá trình rối rắm, nếu thật sự nhìn thấu hoặc hết hy vọng, thật ra sẽ tốt hơn rất nhiều."
"Chị Nhan Tư......"
Nhan Tư hít sâu một hơi, trong năm mới, cô ấy muốn có một cuộc sống mới: "Sau khi làm việc trở lại, chị mới phát hiện, có thể tự mình kiểm soát cuộc sống, là cảm giác an toàn nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro