Chương 84
Edit: phuong_bchii
_________________
Không đón được Nhan Tư, Hạ Thần Húc về nhà bịa ra một lý do tạm thời ngăn chặn lời trách cứ của Doãn Nhiễm. Nhưng khi tiếng ồn ào náo động kết thúc, anh một mình nằm ở trên giường, luôn cảm thấy không thích hợp lắm.
Bình thường còn có một công việc có thể ký thác, không muốn trở về quá sớm thì đi ra ngoài xã giao, vừa lúc Hạ Thần Vĩnh muốn về nhà sớm với vợ mang thai, vậy anh liền làm thay toàn bộ. Hiện tại anh mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là quạnh quẽ, còn có một chút cô đơn.
Anh dập tắt điếu thuốc, cầm điện thoại mở khung chat cùng Nhan Tư suy nghĩ hồi lâu, vốn định chủ động gửi cho cô ấy một tin nhắn ngày lễ, chờ cô ấy trả lời rồi nói chuyện chính.
Nhưng mà gõ chữ mấy lần cũng không thể ấn nút gửi đi, lại cảm thấy nếu Nhan Tư không trả lời anh, chẳng phải là có vẻ rất mất mặt rất bị động sao? Hạ Thần Húc suy đi nghĩ lại, quyết định trực tiếp gọi tới, nếu giọng điệu Nhan Tư không đúng, anh sẽ nói là uống say ấn nhầm.
Hạ Thần Húc xây dựng tâm lý một hồi, còn suy nghĩ mấy lý do thoái thác, mô phỏng một lần mấy loại phản ứng bình thường Nhan Tư có thể nhất, lúc này mới chính thức ấn nút bấm.
Ai ngờ anh nhíu mày đợi hồi lâu, mãi cho đến đầu dây bên kia truyền đến giọng nữ lạnh như băng, giọng nói của Nhan Tư cũng chưa từng xuất hiện. Hạ Thần Húc có chút thất vọng, cũng không quan tâm cố ý hay vô tâm, ấn nút gọi lại, lại chờ một hồi, vẫn không có người nghe.
Anh gọi liên tiếp ba lần, cuối cùng rất phẫn nộ gửi tin nhắn WeChat cho Nhan Tư【Có việc tìm em, rảnh thì trả lời.】
Nhưng cho đến khi anh ngủ say, cũng không thấy ảnh avatar Nhan Tư có thông báo tin nhắn.
Ngày hôm sau anh mơ hồ tỉnh lại, tức giận cả đêm cũng không tiêu tan, mượn tính tình mới thức dậy lại gọi cho Nhan Tư. Lần này ngược lại là rất nhanh đã có đáp lại, có điều ngữ khí còn lạnh nhạt hơn anh ngày hôm qua dự đoán.
"Tìm tôi có chuyện gì quan trọng?"
"Gần sang năm mới em không về nhà cũng không có nói một câu, còn không tính là chuyện quan trọng?"
Nhan Tư dừng một chút, vẫn bình tĩnh: "Trước khi vào đoàn tôi đã nói lịch làm việc cho anh rồi, lúc đó anh cũng không có ý kiến gì."
Hạ Thần Húc tức giận đến mức gần như nhảy dựng lên, gầm nhẹ: "Đó gọi là không có ý kiến? Tôi không có phản ứng chứng minh tôi không đồng ý!"
Nhan Tư đã không muốn tranh luận với anh, dường như nói thêm một câu cũng sẽ hao phí tinh lực và thời gian: "Thần Húc, tôi không muốn đoán phản ứng và lời nói của anh nữa. Anh có việc gì cứ nói thẳng, nếu không tôi cúp máy đây."
Thấy Nhan Tư như thật sự muốn cúp điện thoại, Hạ Thần Húc gấp gáp: "Chờ một chút!" Anh do dự một chút, khẩu khí cũng dịu đi một chút, "Bây giờ em đang ở nhà Diệp Thần Thần? Lát nữa tôi qua đón em."
"Không cần, tôi chỉ ở vài ngày, sau đó còn phải vào đoàn nữa."
"Còn vào đoàn? Không phải chương trình giải trí của em đã quay xong rồi sao?"
Nhan Tư vừa kết thúc chạy bộ buổi sáng, nhìn bữa sáng dinh dưỡng Diệp Thần Thần đưa tới, khua tay ra hiệu OK cho cô nàng. Đối với câu hỏi của Hạ Thần Húc, cô ấy cũng lười úp mở: "Tổ đạo diễn đề cử chương trình mới cho tôi, tôi thấy thích hợp nên nhận."
Lần này Hạ Thần Húc thật sự có chút bối rối, không ngờ tới Nhan Tư còn liên tục xoay chuyển. Cái này nếu là mở đầu, về sau sẽ càng không có khả năng để cho cô ấy từ bỏ.
"Cho dù em có sắp xếp công việc gì, chúng ta buộc phải gặp mặt một lần, nói chuyện đàng hoàng."
Lúc này Diệp Thần Thần cướp điện thoại tới, sặc tiếng nói: "Anh Thần Húc, gần sang năm mới hoan nghênh anh tới nhà em chúc tết, đến cướp người không được đâu nha."
Bởi vì Úc Uyển Nhu và Hạ Y Ninh, Hạ Thần Húc vẫn rất khách sáo với Diệp Thần Thần, tuy rằng hiện tại rất bực bội, nhưng vẫn thu tính tình lại: "Thần Thần, anh và Nhan Tư có việc riêng muốn nói chuyện, trẻ con như em không hiểu."
Diệp Thần Thần không sợ cười nói: "Vậy anh tới đi."
Hạ Thần Húc tức giận đến mức đến cả bữa sáng cũng lười ăn, bị Doãn Nhiễm hỏi ra nguyên nhân, trấn an anh: "Con nhẫn nại một chút, bên Thần Thần vẫn phải nể mặt Ninh Ninh."
Sắc mặt Hạ Thần Húc âm trầm: "Đến Diệp Thần Thần cũng có thể giẫm lên mặt con, còn bắt con nể mặt?"
Doãn Nhiễm vẫn oán hận chuyện Úc Uyển Nhu ra mặt vì Nhan Tư, hiện tại lại nghe nói cô ấy liên tục làm việc xem ra là quyết tâm không trở lại cuộc sống trước kia.
"Nếu Nhan Tư Tâm không ở đây, con cũng đừng để tâm vào chuyện vụn vặt. Nể mặt một chút, đừng để chuyện này làm trò cười."
Doãn Nhiễm lên tiếng, trong lòng Hạ Thần Húc một trận bi thương. Thật ra anh không nghĩ tới sẽ cùng Nhan Tư đi đến bước đường này, anh cũng không nghĩ tới Nhan Tư đột nhiên lại cứng rắn như vậy.
"Nhất định là Ninh Ninh bọn họ cho cô ấy chủ ý, trước kia cô ấy rất coi trọng gia đình, làm sao có thể vì cái gọi là công việc mà đến nhà cũng không về."
"Mặc kệ là do gì, tình hình thực tế đã như vậy, con vẫn nên suy nghĩ nhiều chuyện sau này." Doãn Nhiễm suy nghĩ một chút, nói rõ, "Công ty sớm muộn gì cũng phải xáo bài lần nữa, nếu con thật sự muốn nhiều hơn, nên chuẩn bị sẵn sàng sớm đi."
Hạ Thần Húc vẫn cho rằng mình che giấu rất tốt, chẳng biết từ lúc nào đã bị Doãn Nhiễm nhìn ra manh mối.
Thấy vẻ mặt anh căng thẳng, Doãn Nhiễm ngược lại không thèm để ý: "Anh trai con nhất định được nhiều hơn con, con có ý tưởng là chuyện bình thường. Dù sao trong nhà còn có nơi khác để tranh thủ, con cố gắng một chút là được."
Doãn Nhiễm đi rồi, trong lòng Hạ Thần Húc càng thêm bi thương. Mẹ vô cùng lạnh lùng khuyên anh ly hôn, yêu cầu duy nhất là giữ thể diện là được. Sau khi phát hiện tâm tư của anh, mẹ cũng không có nghĩ tới cân bằng cái gì giữa anh em họ, ngược lại sau khi bảo vệ định mức của anh hai ngầm cho phép anh đi cướp của người khác.
**
Cả nhà Hạ Lang Ngôn du lịch châu Âu trở về, cũng không có gì khác lúc trước, Hạ Y Ninh cười tặng quà cho mỗi người.
Vì không để cho gia đình nghi ngờ, mỗi ngày nàng đều đăng không ít ảnh du lịch lên vòng bạn bè, có cả nhà xuất hiện, cũng có nàng và Khương Nghiêm. Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Hạ Lang Ngôn đã có trước khi về nước, chẩn đoán sơ bộ là một loại bệnh tim mãn tính hiếm gặp, mặc dù không hung mãnh như bệnh tim, nhưng tuyệt đối không thể mệt nhọc như trước đây.
Bác sĩ kê một ít thuốc, có thể tạm thời duy trì tình hình của Hạ Lang Ngôn, nhưng cuối cùng cũng không giấu được quá lâu. Nhất định phải trước khi ông không thể không lui ra, để cho công ty đạt được ổn định quá độ.
Nghỉ phép trở về, người trong công ty nhìn thấy Hạ Y Ninh, đều khen nàng sắc mặt hồng hào, tình cảm mỹ mãn, dù sao những bức ảnh trong vòng bạn bè kia đủ để nói rõ lần du lịch này ở chung với chủ nhiệm Khương rất vui vẻ.
Nhưng Tần Ích San lại phát hiện Hạ Y Ninh có chút thay đổi, so sánh với quá khứ cần cù kiên định, nàng hình như có chút "nóng nảy". Nhưng cụ thể lại nói không nên lời là nóng nảy ở phương diện nào, chỉ vì cộng tác nhiều năm hơn nữa cô ấy vốn là để ý Hạ Y Ninh, cho nên so với những người khác càng dễ phát hiện hơn.
Tần Ích San không biết là, chủ nhiệm Khương từ trước đến nay lạnh nhạt cũng có chút thay đổi. Cũng may cô ấy không có tai mắt gì ở văn phòng, thay đổi đồng bộ như vậy cô ấy cũng không biết.
Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan ăn chocolate Thụy Sĩ Khương Nghiêm mang tới công ty với vẻ mặt thỏa mãn, nhìn Khương Nghiêm vừa đi làm đã bận rộn làm việc, muốn khuyên cô cùng nhau ăn cái gì trước.
"Chủ nhiệm Khương, sao cô đi du lịch châu Âu mà giống như đổi động cơ vậy, nhiệt tình gấp mười lần trước."
Khúc Lan cười nói tiếp: "Có phải ở châu Âu để ý đến lâu đài xa hoa, muốn cố gắng làm việc mua một cái cho Hạ tổng không?"
Khương Nghiêm lật xem ghi chép công việc trong thời gian nghỉ phép, ý vị thâm trường lại tránh nặng tìm nhẹ nói: "Con người nên có chút mơ ước, vì mơ ước mà cố gắng cũng nên có."
E hèm, chủ nhiệm Khương hình như thật sự có chút thay đổi. Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan nhìn nhau, không nói nên lời.
Trước khi kỳ nghỉ kết thúc, Khương Nghiêm chủ động đề xuất muốn giúp Hạ Y Ninh, lại bị nàng khéo léo từ chối. Khương Nghiêm biết tâm trạng của nàng bây giờ chắc chắn phiền muộn, nên không kiên trì thuyết phục.
Nhưng cô quả thật là muốn làm hai tay chuẩn bị, trong khoảng thời gian ngắn muốn thắng hai anh em nhà họ Hạ kia sợ là không dễ dàng. Cũng may Hạ Y Ninh chỉ là không cho cô hỗ trợ, cũng không có hoàn toàn cách ly cô ra khỏi cuộc sống, có một số việc cũng không có kiêng kỵ để cho cô biết.
Cho nên bây giờ Khương Nghiêm mới thật sự hiểu rõ hiện trạng nội bộ của Hạ thị, cũng hiểu rõ khốn cảnh của Hạ Y Ninh. Nhà họ Hạ chưa chính thức chia nhà, Hạ Lang Ngôn tiếp nhận đảm nhiệm vị trí chủ tịch của Hạ Lang Hành, nhưng cổ phần trong tay ông lại không nhiều bằng anh cả. Đừng nói Hạ Lang Ngôn vốn không muốn con gái gia nhập giới kinh doanh, cho dù ông muốn trực tiếp để Hạ Y Ninh tiếp quản, cũng chưa chắc có thể thuyết phục hội đồng quản trị.
Hôm nay, Khương Nghiêm như thường đến tìm Hạ Y Ninh ăn cơm. Trước đó ở trong điện thoại biết buổi trưa nàng còn bận rộn tăng ca, vì thế Khương Nghiêm ở căn tin đóng gói cơm đến bộ phận quảng bá tìm nàng, hai người trực tiếp ăn ở trong phòng làm việc.
Nhìn tài liệu trên bàn gần như sắp thành núi nhỏ, Khương Nghiêm nhíu mày: "Chị sẽ không thật sự định xem hết toàn bộ văn kiện trong thời gian nghỉ phép trong ba ngày đó chứ?"
Hạ Y Ninh ngay cả chua xót cũng lười thể hiện, nàng không có đường lui.
"Nếu có thể, tôi hy vọng hai ngày là xong."
"Quá khoa trương rồi, như vậy sẽ chỉ làm mình gục ngã trước."
Khương Nghiêm biết cứng rắn khuyên nhủ là vô dụng, Hạ Y Ninh mặt ngoài nhìn yếu đuối, bên trong lại là một người cố chấp.
Hạ Y Ninh yên lặng ăn cơm chiên, tâm tư rõ ràng đang suy nghĩ chuyện khác. Khương Nghiêm nhịn không được thở dài: "Em biết bảo chị tập trung ăn cơm khẳng định càng không có hiệu quả, nhưng chị một mình chiến đấu hăng hái không cân nhắc thêm sự giúp đỡ à?"
Hạ Y Ninh dừng lại một chút, nhìn về phía Khương Nghiêm trong đôi mắt lóe lên cảm xúc phức tạp. Nàng hiển nhiên bị lời nói và thái độ của Khương Nghiêm làm cho xúc động không chỉ một lần, nhưng sau khi do dự nàng vẫn nhẹ giọng từ chối.
"Việc này quá phức tạp, em không nên tham dự vào thì tốt hơn."
Khương Nghiêm vẫn không ép sát thái độ, đổi đề tài: "Vậy hay là thử nói với ba mẹ?"
Hạ Y Ninh cũng đã suy xét về điều đó, nhưng hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm thích hợp.
**
Úc Uyển Nhu đột nhiên gọi điện thoại cho Khương Nghiêm, muốn gặp riêng cô. Vốn tưởng rằng muốn nói về bệnh tình của Hạ Lang Ngôn, ai ngờ trước mặt Khương Nghiêm tất cả đều là một đống văn thư pháp luật.
"Tiểu Khương, mấy năm nay chúng ta đã chuẩn bị xong quỹ cho Ninh Ninh để con bé không phải lo lắng. Nếu tương lai chúng ta không còn nữa, 6 tỷ này cũng có thể giúp con bé sống thật tốt."
Úc Uyển Nhu dỡ xuống sự cường thế bình thường ở nhà lớn, giải thích từng phần tài sản.
"Bất động sản trong nước không nhiều, cộng thêm nhà tân hôn của hai đứa, tổng cộng 8 căn. Ở nước ngoài còn có một ít bất động sản và trang viên, hẳn là có thể thỏa mãn nhu cầu của con bé."
Khương Nghiêm im lặng lắng nghe, không biết nên nói gì cho phải. Đừng nói đến thoả thuận của cô và Hạ Y Ninh, chính là tài sản thật sự bên ngoài thoả thuận, số tiền này cũng không liên quan gì đến cô.
Úc Uyển Nhu cuối cùng lại lấy ra hai phần tài liệu, đặt ở trên cùng: "Tiểu Khương, chỗ này là dành riêng cho con."
"Cho con?"
"Chúng ta chuẩn bị cho con hai căn biệt thự sơn trang ven hồ, đã viết trên danh nghĩa của con."
Khương Nghiêm ngạc nhiên, trước đó hoàn toàn không biết. Thấy cô như vậy, Úc Uyển Nhu ngược lại nở nụ cười: "Một phần khác là 300 triệu tiền mặt, nếu con muốn, cũng có thể chuyển sang tên con."
"Mẹ, mẹ đây là..."
"Hy vọng con có thể ở bên cạnh Ninh Ninh thật tốt, tương lai của con bé..." Úc Uyển Nhu khôi phục cảm xúc một chút, mới ngừng nghẹn ngào, "Mẹ và ba con bé hy vọng nó có thể sống một cuộc sống đơn giản không lo lắng gì, đừng đối mặt quá nhiều anh lừa em gạt."
Khương Nghiêm nghe ra ý của bà, không đành lòng lại không thể không ngắt lời bà: "Mẹ, về con đường sau này của Y Ninh phải đi như thế nào, không ngại nghe ý kiến của cô ấy một chút?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro