Chương 85
Edit: phuong_bchii
_________________
Đối với đề nghị này của Khương Nghiêm, Úc Uyển Nhu cũng không quá bất ngờ, nhưng vẫn hiểu sai ý. Bà cười ôn hòa: "Tiểu Khương, con cũng đừng có áp lực, hôm nay cho con những thứ này, đều là ý của mẹ và ba nó. Cho dù Ninh Ninh biết, mẹ nghĩ cũng sẽ không ngăn cản."
Hiện tại Khương Nghiêm đã hiểu tại sao Hạ Y Ninh lại đi ngược lại mong đợi của ba mẹ nàng, có lẽ là bởi vì hai bên không cùng một tần số. Trong lòng cô không khỏi sốt ruột, nhưng chuyện của Hạ Y Ninh, cô không thể tự tiện nói ra.
"Mẹ, ý con là, có lẽ Y Ninh cũng không cần nhiều tài sản như vậy, mà là muốn có được một phần công nhận."
"Ninh Ninh từ nhỏ đã rất ưu tú, cho tới bây giờ cũng là niềm tự hào của chúng ta, con bé không thiếu sự công nhận."
"Gia đình công nhận cô ấy không thiếu, vậy về sự nghiệp thì sao?"
Úc Uyển Nhu trầm tư: "Sự nghiệp..."
Khương Nghiêm nhắc nhở: "Cũng giống như chị Nhan Tư, muốn độc lập hơn, muốn có sân khấu chứng minh bản thân."
Úc Uyển Nhu khó hiểu lắc đầu: "Ninh Ninh và Nhan Tư không giống nhau, Nhan Tư có rất nhiều thứ cần phải tự mình tranh thủ và cố gắng, mà con bé muốn phấn đấu vì những thứ này chúng ta rất hiểu. Nhưng Ninh Ninh có thể dễ dàng có được những thứ này, hà cớ gì phải vất vả như vậy chứ?"
Khương Nghiêm biết nhất thời khó có thể thay đổi quan niệm của người lớn, nhưng cô không thể thay thế Hạ Y Ninh đưa ra bất cứ quyết định nào, chớ nói chi là khinh suất đồng ý yêu cầu vừa rồi của mẹ Hạ.
Về phần hai căn biệt thự kia, cô chuẩn bị đến lúc đó sẽ trả lại cho Hạ Y Ninh, rồi bảo Hạ Y Ninh lui về. Như vậy vừa vặn có thể tạo ra một cơ hội, để cho nàng nói chuyện thẳng thắn với ba mẹ.
Úc Uyển Nhu thấy Khương Nghiêm khăng khăng không chịu nhận 300 triệu, cũng không tức giận. Hôm nay gọi cô ra thật ra là muốn thêm điểm sáng át chủ bài, cũng sớm để cho cô chuẩn bị tư tưởng thật tốt.
Về đến nhà, Khương Nghiêm thỉnh thoảng nhìn Hạ Y Ninh, làm nàng cho rằng trên mặt mình có hạt cơm.
"Khương Nghiêm, chiều nay em đi đâu vậy?" Hạ Y Ninh lơ đãng sờ sờ mặt, phát hiện không có gì, nhưng tầm mắt Khương Nghiêm vẫn đặt trên mặt nàng.
"Em đi gặp mẹ chị."
"Gặp mẹ tôi?" Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, đại khái đoán được một số nguyên nhân, "Mẹ tôi sẽ không tạo áp lực gì cho em chứ, bảo em phải đối xử với tôi thật tốt, sau này không rời bỏ tôi?"
Khương Nghiêm nhếch môi, nghĩ thầm Hạ Y Ninh vẫn rất hiểu Úc Uyển Nhu.
"Gần đây bà ấy hay lải nhải những chuyện này, trước kia thích, bây giờ càng thích."
"Mẹ chỉ không yên tâm về chị, hy vọng chị có thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất."
Hạ Y Ninh chống cằm: "Em đứng về phía bà ấy từ bao giờ?"
Khương Nghiêm thẳng thắn nói: "Em chỉ cảm thấy chị nên nhanh chóng thẳng thắn nói chuyện với ba mẹ." Cô còn nói đại khái "sự bảo đảm" Úc Uyển Nhu đã chuẩn bị cho Hạ Y Ninh.
Vừa nhắc tới việc này, sắc mặt Hạ Y Ninh liền trở nên nghiêm trọng. Bệnh tình của Hạ Lang Ngôn đè nặng trong lòng nàng, thỉnh thoảng khiến nàng không thở nổi. Vốn là từng bước kế hoạch làm việc cũng bởi vì nàng muốn hiệu quả nhanh hơn mà tăng thêm áp lực, nhưng nàng hết lần này tới lần khác còn muốn ở trước mặt mọi người giả vờ như không có việc gì.
Thấy Hạ Y Ninh cúi đầu không nói, Khương Nghiêm không đành lòng, cũng không muốn làm như không thấy. Cô thử hỏi: "Chị... có phải không muốn đối mặt không?"
Khương Nghiêm vào nhà họ Hạ hơn nửa năm cũng đã cảm nhận được nhiều loại áp lực vô hình, cho dù là vợ chồng Hạ Lang Ngôn tương đối dễ ở chung, có đôi khi cũng cố chấp đến đáng sợ. Hạ Y Ninh và họ ở chung hai mươi mấy năm, khẳng định có cảm xúc sâu hơn, tự nhiên cũng rất chắc chắn một khi công khai nói chuyện, sẽ dẫn đến xung đột như thế nào.
Cô hỏi xong cũng có chút hối hận, đặc biệt là khi thấy Hạ Y Ninh im lặng rất lâu. Nhưng vợ chồng Hạ Lang Ngôn đẩy nhanh động tác trải đường lui cho con gái, mà Hạ Y Ninh lại liều mạng xông lên phía trước, căn bản là liều mạng chạy như điên về hướng ngược lại.
Khương Nghiêm không khoanh tay đứng nhìn, nếu cô không lên tiếng, sợ là cũng buồn rầu vì cửa ải trong lòng mình.
Hạ Y Ninh quả nhiên là im lặng một khoảng thời gian thật dài, chờ nàng mở miệng lần nữa, đã sớm không còn một chút thoải mái còn lại lúc trước.
"Tôi là lảng tránh xung đột theo bản năng, tôi biết ba mẹ rất thương tôi, rất nhiều lúc chỉ cần tôi đưa ra yêu cầu, họ đều sẽ cố thỏa mãn tôi." Nói tới đây, nàng đột nhiên dừng lại nhìn Khương Nghiêm, "Cho dù là khi tôi bỗng dưng nói muốn kết hôn với em, họ cũng chỉ hỏi đi hỏi lại có phải tôi đã suy nghĩ kỹ hay không, cũng không ép buộc tôi đổi người hoặc kiên quyết phản đối. Trong gia đình và bối cảnh, cũng không có bao nhiêu cha mẹ có thể làm được như vậy."
Khương Nghiêm nhớ lại ngày cưới, ánh mắt của một số khách mời và lời nói có thâm ý khác, cũng hiểu cách nói này của Hạ Y Ninh.
"Hiện tại sức khỏe ba như vậy, tôi lại kiên trì đối nghịch với suy nghĩ của họ, có đôi khi tôi cũng cảm thấy rất buồn."
Hạ Y Ninh rũ mắt, mang theo chút tự trách và bất đắc dĩ, nhưng Khương Nghiêm lại nhìn thấy sự quật cường trong lòng nàng.
Có đôi khi, mâu thuẫn chính là tồn tại tự nhiên như vậy. Đặc biệt là xảy ra ở giữa hai quan hệ chí thân, thì càng khó để người ta lựa chọn.
Khương Nghiêm không kìm lòng được đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai nàng: "Nếu không chủ động từ bỏ, vậy chỉ có thể thử đối mặt. Sớm cho ba mẹ biết tâm ý của chị, cho dù bây giờ họ phản đối, cũng sẽ dần dần hiểu chị."
Không cần ủng hộ, chỉ cần hiểu.
Hạ Y Ninh vẫn cúi đầu, ừ một tiếng thật khẽ.
Ngày đó tuy Hạ Y Ninh đồng ý sẽ nói chuyện với ba mẹ, nhưng Khương Nghiêm cũng không biết cụ thể tiến triển như thế nào. Gần đây mẹ Hạ không tìm cô nữa, Hạ Y Ninh vẫn tập trung toàn bộ tâm tư vào công việc.
Bản thảo mùa hai của series Công Chúa Mèo đã hoàn thành, có bên xuất bản bằng lòng đưa ra phí bản quyền gấp đôi để phát hành trước thời hạn, yêu cầu toàn bộ bản cập nhật đồng bộ trên mạng phải nhanh hơn ít nhất một tháng. Sau khi đi châu Âu về Khương Nghiêm có thêm một phần tâm tư, khứu giác kinh doanh tự nhiên càng thêm nhạy bén hơn quá khứ.
Lần này cô không từ chối yêu cầu của nhà xuất bản, đồng thời còn cân nhắc làm thế nào để mở rộng IP của series. Năm sau Giản Quân trở về tìm cô ăn cơm vài lần, bởi vì đã không cần gạt Hạ Y Ninh, Khương Nghiêm tự nhiên là đều nói cho nàng biết mỗi lần gặp mặt.
Về phần sau khi gặp mặt nói chuyện gì, Hạ Y Ninh cũng không hỏi nhiều. Ngược lại Khương Nghiêm có lúc hy vọng nàng có thể chủ động hỏi, chỉ là nghĩ đến trạng thái làm việc gần đây của nàng, cũng biết nàng không có nhiều tâm lực.
Lúc ở Pháp từng nói sau khi về nước sẽ nói với nhau, cũng không ai chủ động nhắc tới. Khương Nghiêm nhìn bản thảo đã vẽ xong sau khi về nước không lâu, thật ra thì không quá giống với mùa hai của Công Chúa Mèo xuất bản hiện tại.
Biểu cảm Công Chúa Mèo chuẩn bị đưa cho Hạ Y Ninh xem càng thêm sinh động chân thật, hơn nữa Khương Nghiêm còn mặc quần áo ở nhà cho nó. Kiểu dáng và màu sắc đều giống như bộ Hạ Y Ninh mặc nhiều nhất lúc ở nhà, bây giờ chỉ có thể nằm trong ngăn kéo.
Diệp Thần Thần ở Hải Thành tìm một công việc thực tập ở đoàn phim, danh chính ngôn thuận ở nhà nói là viết báo cáo thực tập. Cô nàng đã đi thăm dò hai lần tổ chương trình của Nhan Tư, kết quả bị gạt sang một bên. Nhan Tư bận rộn không ngừng, ngoại trừ lúc trang điểm mới có thể nói vài câu với cô nàng, những lúc khác đến cả chào hỏi cũng không rảnh.
Diệp Thần Thần đặt máy tính trên đùi, vừa viết điều tâm đắc tuần trước tiến vào đoàn, vừa kể khổ với Hạ Y Ninh rằng Nhan Tư hiện tại bận rộn đến mức nào.
"Chị họ, chị không biết đâu, chị Tư bây giờ thật sự coi mình là nữ siêu nhân ba đầu sáu tay rồi, lần trước lúc em đi thăm chị ấy đúng lúc đang ghi hình vận động cực hạn. Chị ấy cứ như vậy xông tới trèo lên, em thấy mà sợ muốn chết."
Hạ Y Ninh nhìn báo cáo trong tay, mí mắt cũng không ngẩng lên, khẽ cười nói: "Em mà cũng biết sợ à? Vậy xem ra đúng là hạng mục rất nguy hiểm."
"Sao chị không lo lắng cho chị Tư chút nào vậy?" Giọng Diệp Thần Thần nghe có vẻ ấm ức.
"Chị ấy đang dốc toàn lực vì ước mơ và sự nghiệp của mình, hơn nữa sở dĩ đoàn phim dám để chị ấy quay, chắc chắn đã làm tốt biện pháp bảo đảm an toàn."
"Nhưng mà..."
Lúc này Hạ Y Ninh mới ngước mắt nhìn về phía Diệp Thần Thần, ánh mắt so với quá khứ càng thêm trầm ổn, còn lộ ra một phần lý giải sâu sắc.
Nàng có thể hiểu được lý do Nhan Tư liều mạng như vậy, nàng cũng tôn trọng sự lựa chọn của Nhan Tư.
"Người đến bước đường đó, đều sẽ làm giống như chị ấy."
Diệp Thần Thần sửng sốt một chút, cảm thấy lời này của chị họ giống như là đang nói mình. Cô nàng dời máy tính đi, cọ đến bên cạnh Hạ Y Ninh, trong lúc vô tình thoáng nhìn màn hình máy tính của nàng.
"Ồ, đây là album lần trước hai người đi du lịch châu Âu sao?"
Diệp Thần Thần nhìn thấy tên thư mục dưới đáy, bắt đầu tò mò. Lần du lịch này sau khi trở về chị họ liền vô cùng bận rộn, cũng không giống như trước kia cùng chia sẻ phong cảnh ven đường với cô nàng.
"Vốn định nhân lúc rảnh rỗi chỉnh sửa lại một chút, kết quả em chạy tới."
Diệp Thần Thần lè lưỡi, đưa tay phóng to tập thư mục. Thấy Hạ Y Ninh không phản đối, thản nhiên lướt qua xem.
Cô nàng nhìn trong phút chốc cuối cùng phát hiện một chi tiết, quay đầu nhìn Hạ Y Ninh, khóe miệng cười dần dần phóng đại: "Chị họ, tại sao chị phải đặt ảnh chụp chung với Khương Nghiêm riêng một thư mục vậy?"
Tay cầm tài liệu của Hạ Y Ninh run lên, không ngờ Diệp Thần Thần lại chú ý đến chuyện này. Nàng mím môi nhìn cô nàng, một lúc sau mới nói: "Sẵn tiện sắp xếp phân loại."
Ngón trỏ Diệp Thần Thần gõ cằm, biết rõ còn cố hỏi: "Có lý do đặc biệt gì mà phải phân loại ảnh riêng? Cũng chẳng phải ảnh riêng tư mà người khác không thể xem."
Hạ Y Ninh không nói lời nào, hiển nhiên là không có ý định đáp.
Nàng cũng không biết vì sao, nhưng lúc sắp xếp lại album cảm thấy những tấm ảnh này thường xuyên xuất hiện một tấm, nhìn thấy phiền.
Diệp Thần Thần xem xong lại đánh giá Hạ Y Ninh, cho dù chị họ không nói cô nàng cũng biết. Sau khi kết hôn tình cảm càng ngày càng tốt đương nhiên là chuyện tốt, đặc biệt là lúc trước Hạ Y Ninh khư khư cố chấp chỉ đồng ý kết hôn với Khương Nghiêm, thật ra cả nhà đều không đồng ý, nhưng lại không lay chuyển được nàng.
Sau khi nàng kết hôn, trái tim mọi người cũng không hoàn toàn buông xuống, đều âm thầm quan sát. Mắt thấy hai người ở chung hài hòa, Khương Nghiêm cũng đáng tin cậy hơn trước rất nhiều, lúc này mới chính thức bắt đầu chấp nhận. Chỉ là Nhan Tư năm đó cùng Hạ Thần Húc ân ái làm cho người ta ê răng, hiện trạng lại làm cho người ta thổn thức.
Tuy Nhan Tư chưa từng nhắc tới, nhưng Diệp Thần Thần nghe nói Hạ Thần Húc đã tìm luật sư chuẩn bị thủ tục ly hôn.
"Chị họ, chị và Khương Nghiêm, bây giờ ai thích ai nhiều hơn thế?"
"Sao đột nhiên lại hỏi vậy?"
"Em chỉ tò mò thôi, người ta nói hai người ở bên nhau lâu, quyền chủ động có đôi khi sẽ thay đổi."
Hạ Y Ninh từ trước đến nay lãnh đạm nghe nói như thế, lại chua chát mím môi. Lời nói vô ý của Diệp Thần Thần, thật sự là đâm trúng tâm sự của nàng. Từ sau khi biết được bệnh tình của Hạ Lang Ngôn, nàng đã niêm phong lại điểm rung động nảy sinh ở Pháp, không cho mình có quá nhiều thời gian suy nghĩ lung tung.
Có lúc nhìn Khương Nghiêm lo lắng cho mình, nàng cũng có xúc động muốn nói. Nhưng mà hiện tại nàng không có sức lực dư thừa dành tình cảm, cũng không muốn Khương Nghiêm tham dự vào tranh đấu nội bộ phức tạp của nhà họ Hạ.
Diệp Thần Thần thấy vẻ mặt Hạ Y Ninh trở nên trầm trọng, cho rằng nói sai cái gì: "Chị họ?"
"Chị đối với cô ấy quả thật có thay đổi rất lớn, cô ấy cho chị cảm giác, rất khác với trước kia. Chị không biết cụ thể nên nói như thế nào, nhưng hiện tại ở chung với cô ấy rất vui vẻ." Lời Hạ Y Ninh buồn bực ở trong lòng chưa từng nói với ai, cũng chỉ có Diệp Thần Thần chọc loạn như vậy, ngược lại chọc ra một lỗ nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro