Chương 86

Edit: phuong_bchii

_________________

Sau khi Hạ Lang Ngôn bị bệnh, giảm bớt rất nhiều buổi xã giao không cần thiết, bình thường ở công ty cũng cố gắng ít tăng ca, thời gian về nhà càng ngày càng sớm. Úc Uyển Nhu không biết nên vui hay buồn, trước kia ông luôn bận rộn, ít ở nhà. Hiện tại ông có nhiều thời gian ở nhà, sức khỏe lại không tốt.

Hiện tại Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm cách tuần về nhà lớn một lần, vợ chồng Hạ Lang Ngôn cách tuần đến nhà nhỏ của các cô một lần. Diệp Thần Thần có lúc cũng tới ăn chực, bởi vì cô nàng biết chỉ cần vợ chồng Hạ Lang Ngôn tới, Khương Nghiêm nhất định sẽ đích thân xuống bếp.

Hôm nay Nhan Tư vừa vặn có vài ngày nghỉ ngơi, Hạ Y Ninh cũng gọi cô ấy tới. Hiện tại cô ấy đã chính thức dọn ra khỏi nhà họ Hạ, ở Hải Thành lại không có người nhà mẹ đẻ, ngoại trừ công việc, bình thường cũng không có bạn bè, rất cô đơn.

Vốn tình cảm vợ chồng bất hòa muốn ly hôn là chuyện rất bình thường, nhưng Hạ Thần Húc không có chút phong độ nào, lý do ly hôn chính là anh căn bản không thật sự tôn trọng Nhan Tư. Bởi vì việc này, Hạ Y Ninh rất gai mắt Hạ Thần Húc, hiện tại trừ công việc ra, cũng không muốn nói chuyện riêng với anh.

Khương Nghiêm đeo tạp dề bận rộn trong bếp, bên cạnh còn có đầu bếp nhà họ Hạ và hai người giúp việc. Hạ Y Ninh và bọn họ ở phòng khách nói chuyện một hồi, chỉ chỉ phòng bếp: "Con đi xem chuẩn bị thế nào rồi."

Chờ bóng lưng nàng đi ra khỏi phòng khách, Diệp Thần Thần cười khúc khích nói: "Hai chị ấy quấn quýt nhau quá, thời gian nấu cơm cũng phải nhìn nhau, buồn nôn."

Hạ Lang Ngôn và Úc Uyển Nhu ngược lại thích nghe ngóng, sau khi nghe xong lại vui mừng cười. Lòng Nhan Tư đã không còn gợn sóng, nhưng vẫn rất ngưỡng mộ. Cô ấy cẩn thận gọt mấy quả táo, lần lượt đưa cho những người khác, cuối cùng tự lột cho mình một quả quýt.

Sau khi du lịch châu Âu trở về Úc Uyển Nhu bận rộn chuyện của Hạ Lang Ngôn và Hạ Y Ninh, cũng không hỏi kỹ tình hình gần đây của Nhan Tư. Lúc trước bà dẫn người đi trước mặt Doãn Nhiễm, đã chuẩn bị sẵn sàng quản đến cùng. Nhưng Nhan Tư mạnh mẽ, chuyện ly hôn không mở miệng xin giúp đỡ, họ cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải hỏi chút chuyện công việc.

"Thời gian trước chủ yếu là quay chương trình giải trí, đã hoàn thành ba chương trình. Tết này sẽ phát sóng một chương trình, có một chương trình tuần sau sẽ phát sóng. Tiếp theo có lẽ có thể quay phim, không biết phỏng vấn có thể thông qua hay không nữa."

Diệp Thần Thần vừa nghe, còn kích động hơn cả Nhan Tư.

"Wow, hiện tại thị trường phim điện ảnh không tốt, rất nhiều người đều chuyển sang livestream hàng, chị Tư chị thật không dễ dàng mới có chút sự chú ý rồi mà còn muốn đi đóng phim sao?"

Với vị trí và danh tiếng hiện tại của Nhan Tư, nữ chính tuyệt đối không được, nữ hai có lẽ cũng không được. Chen vỡ đầu đi chạy mấy "diễn viên quần chúng", còn không bằng đi livestream bán hàng kiếm được nhiều hơn.

"Chị vẫn luôn muốn đóng phim, nếu không lúc trước chị liều mạng như vậy làm gì? Còn không phải vì có thể khiến đạo diễn nhìn chị nhiều hơn mấy lần sao."

Trước kia cô ấy là Hạ phu nhân, mỗi khi cùng Hạ Thần Húc tham dự những bữa tiệc quan trọng, ngàn vạn sự chú ý đều tập trung vào họ, căn bản không cần cô ấy hèn mọn cố gắng như vậy. Nhưng cô ấy biết, thu hút sự chú ý chính là thân phận của cô ấy, mà không phải con người cô ấy này.

Đổi một người khác làm Hạ phu nhân, cũng nhận được sự chú ý giống như vậy.

Cô ấy muốn mọi người nhớ tên Nhan Tư, cô ấy muốn mọi người biết cô ấy là một cá thể độc lập.

Úc Uyển Nhu lại hỏi: "Con muốn quay bộ phim nào? Bên nhà sản xuất đó, có mối quan hệ nào có thể liên hệ không?"

Nhan Tư vừa nghe biết bà muốn giật dây giúp mình, liền liên tục lắc đầu: "Là một công ty sản xuất lớn rất chính quy, chỉ riêng kịch bản đã chuẩn bị đến ba năm. Sau đó bởi vì có một nhà đầu tư rút vốn mắc cạn, gần đây có một nhà đầu tư nước ngoài nhìn trúng, phái chuyên gia tới điều tra nghiên cứu, nếu thuận lợi, nửa năm sau có thể khởi quay."

Úc Uyển Nhu thấy cô ấy không nhận giúp đỡ, cũng không miễn cưỡng: "Vậy nếu con cần, cứ nói với chúng ta."

Diệp Thần Thần lúc này đã đi bộ đến ngoài phòng khách, mùi thơm quá mức hấp dẫn thế cho nên cô nàng khó có thể bình tĩnh chờ đợi. Ai ngờ cô nàng vừa đi qua phòng ăn, liền nhìn thấy chị họ đứng ở ngoài phòng bếp nhìn xung quanh, xem ra đã đứng rất lâu.

"Chị họ, sao chị không đi vào?" Diệp Thần Thần không nghĩ tới Hạ Y Ninh vậy mà chỉ ở cửa phòng bếp, chẳng lẽ nàng vừa rồi nói tới xem thử, thật sự là xem thử?

Hạ Y Ninh bị Diệp Thần Thần làm cho giật mình, cũng may cửa phòng bếp đóng lại, không truyền tiếng vào.

Diệp Thần Thần đi tới bên cạnh Hạ Y Ninh, cùng nàng xuyên qua cửa kính nhìn xung quanh: "Mùi thơm lộ ra khe hở đều bay thật xa, chị ở đây cũng nhịn được à."

Lúc này Hạ Y Ninh mới rời khỏi chỗ Khương Nghiêm, rất hứng thú nhìn Diệp Thần Thần: "Đó còn không phải vì muốn chiêu đãi con mèo tham ăn này sao."

"Em cũng đâu phải là con mèo tham ăn, nếu nói về tham ăn, hai ta không kém gì hết. Hơn nữa, em giống mèo chỗ nào chứ?" Diệp Thần Thần chống nạnh tỏ vẻ chính mình cũng không phải mèo lạnh lùng như vậy, khó có thể che nhiệt.

Hạ Y Ninh gật đầu: "Cũng đúng, mấy bữa cơm đã có thể thành công mua chuộc trái tim em, đúng là không giống mèo."

Trong lúc hai người đấu võ mồm, Khương Nghiêm đột nhiên xoay người, Hạ Y Ninh nhanh chóng ngừng lại.

Thấy Khương Nghiêm hoàn thành bày bàn, có lẽ đã sắp hoàn thành, Hạ Y Ninh không đi mở cửa cho cô, mà xoay người đi. Diệp Thần Thần rất là khó hiểu, nhìn chị họ từ trước mắt mình bay đi, lại nhìn trong phòng bếp Khương Nghiêm lúc này mới rảnh rỗi nghiêm túc nhìn bên ngoài, tỏ vẻ không hiểu cách thức ở chung của đôi thê thê này.

Từ nhà Hạ Y Ninh đi ra, lúc trên xe về nhà lớn, Hạ Lang Ngôn trầm giọng nói: "Tôi thấy tình cảm của Ninh Ninh với Tiểu Khương đã ổn định. Nếu như vậy, bên công ty tôi cũng có thể bắt đầu hành động rồi."

Úc Uyển Nhu cũng không phản đối, chỉ là ít nhiều cảm thấy tiếc nuối: "Không biết bên anh cả nghĩ như thế nào, nếu không đồng ý điều kiện của ông, e là sau này sẽ rất khó duy trì hiện trạng."

"Sớm muộn gì cũng phải đối mặt với ngày này, vốn còn muốn chống đỡ thêm vài năm, chờ cuộc sống của Ninh Ninh hoàn toàn ổn định rồi mới nói."

Từ sau cuộc trò chuyện từ Tết Âm Lịch, quan hệ giữa Nhan Tư và Hạ Thần Húc chính thức tiến vào thời kỳ đóng băng. Hạ Thần Húc hỏi ý kiến luật sư, về vấn đề tài sản và tiền trợ cấp sau khi ly hôn, đều hỏi rõ từng cái một, lúc này mới chuẩn bị đi tìm Nhan Tư chính thức nói chuyện.

Doãn Nhiễm nghe xong có chút hài lòng, cũng không quên nhắc nhở: "Anh trai con bây giờ sắp làm ba rồi, con lại ầm ĩ đến ly hôn biến thành độc thân, Thần Húc con không thể lạc hậu quá nhiều."

"Mẹ, là mẹ bảo con giữ mặt mũi ly hôn, hiện tại lại trách con độc thân là lạc hậu?"

"Nếu trong lòng con không nhớ chuyện công ty, con muốn tái hôn mẹ không có vấn đề gì, dù sao mẹ cũng sắp có hai đứa cháu rồi. Mẹ cũng muốn tốt cho con, sợ sau này con chịu thiệt."

Hạ Thần Húc nghe ra chút ý khác: "Mẹ nói vậy là có ý gì?"

"Mẹ nghe ba con nói, hình như chú hai con có ý muốn nhường cổ phần công ty, nhưng giá hơi quá."

Hạ Thần Húc không hiểu, anh mỗi ngày ở công ty nhìn thấy Hạ Lang Ngôn, không phát hiện có động thái này, "Tại sao chú hai đột nhiên lại làm như vậy?"

Doãn Nhiễm giống thật mà giả cười lạnh nói: "Ai biết được, có thể là cảm thấy vất vả liều mạng cũng không có người thay ca, mất đi ý nghĩa phấn đấu."

Hạ Thần Húc không chắc lý do này có đứng vững hay không, nhưng điều anh lo lắng là nếu chú hai rút khỏi công ty, cổ phần kia rơi vào trong tay ba anh, sẽ càng khó cho anh.

Hạ Thần Húc từ nhỏ đã biết, anh hai là người được cha mẹ thiên vị, mọi chuyện bồi dưỡng đều dựa theo tiêu chuẩn người thừa kế. Có đôi khi ba mẹ luôn nói mình sẽ công bằng, nhưng thực tế lại không phải như thế.

Người không được thiên vị, luôn phải cố gắng gấp bội, mới có thể đạt được nhiều hơn một chút thứ mình muốn.

Doãn Nhiễm trước khi rời đi, lại nhắc nhở anh: "Thời gian trước chú Tần của con nắm giữ không ít cổ phần, quyền phát biểu trong hội đồng quản trị cũng lớn hơn trước rất nhiều. Con không ngại thì suy nghĩ thêm một chút, nghĩ đến những khả năng khác."

Hạ Thần Húc thuận miệng nói: "Con và chú Tần giao tình rất ít, bình thường cũng không có cơ hội tiếp xúc."

"Chú Tần của con không phải còn có một đứa con gái cũng ở công ty sao, Ích San và Ninh Ninh là bạn cũ nhiều năm, nếu không hành động nhanh hơn, vậy con càng không có cơ hội."

Hạ Thần Húc suy nghĩ suốt một đêm, hoàn toàn xé bỏ ảnh cưới của anh và Nhan Tư. Ngày hôm sau đi làm, anh liền mượn cớ mời Tần Ích San cùng ăn cơm trưa.

Hai anh em nhà họ Hạ liên tiếp lấy lòng cô ấy, trong lòng Tần Ích San biết rõ ràng, chắc chắn sẽ không chỉ vì cô ấy là nhân viên ưu tú.

Hạ Thần Húc nhìn Tần Ích San ăn rất ít, dùng kịch bản quen thuộc quan tâm nói: "Ích San, là em không thích nhà hàng này hay gần đây làm việc quá mệt mỏi?"

Tần Ích San nghe anh đột nhiên đổi cách xưng hô, tay cầm dao nĩa dừng lại.

"Cảm ơn Hạ tổng quan tâm, gần đây tôi giảm béo, ăn không nhiều lắm."

Hạ Thần Húc nghe ra cô ấy cố ý giữ khoảng cách, vẫn mặt dày cười: "Ngoài giờ làm việc, em đừng khách sáo như vậy. Thật ra chúng ta cũng quen biết đã lâu, anh lớn hơn em mấy tuổi, em cũng giống như Ninh Ninh, coi anh như anh trai là được."

So với Hạ Thần Vĩnh lôi kéo công việc, Hạ Thần Húc ở gần càng làm cho Tần Ích San cảm thấy phản cảm. Lúc trước phong cách làm việc của Hạ Y Ninh thay đổi khiến cô ấy cảm thấy kỳ lạ, hiện tại Hạ Thần Húc lại đột nhiên lấy lòng, càng làm cho cô ấy ngửi ra điều quái dị.

Cô ấy gượng kéo khóe miệng, cũng không ngẩng đầu tiếp tục lật salad: "Vẫn là bỏ đi, công việc chính là công việc, trong cuộc sống tôi không quen có quá nhiều thân thích."

Khương Nghiêm từ chỗ Hạ Y Ninh nghe nói Hạ Thần Húc chính thức thông báo với người nhà muốn ly hôn với Nhan Tư, hơn nữa còn đảm bảo sẽ không bởi vì ly hôn mà làm cho tài sản nhà họ Hạ bị hao hụt. Hơn nữa gần đây anh nhiều lần bị nhìn thấy tiếp xúc với Tần Ích San, trong công ty thậm chí có tin đồn nói mục tiêu mới của Hạ Thần Húc là giám đốc Tần.

Nhưng mà họ đều biết cái này che giấu khúc mắc trong tình cảm, càng có khả năng là thật sự tranh đoạt lợi ích. Khương Nghiêm thấy Hạ Y Ninh còn đang do dự, lần đầu tiên dùng thái độ kiên quyết thúc giục nàng: "Chị thật sự không thể kéo dài nữa, nếu chỗ ba mẹ mà không nói nữa, sẽ chỉ khiến mọi người cố gắng uổng phí."

Hạ Y Ninh nhíu mày, bước cuối cùng này, nàng biết rất cần thiết. Nhưng đối với nàng mà nói, quả thật rất khó.

Khương Nghiêm nhìn nàng thật sâu: "Không nói, có lẽ chị sẽ hối hận."

Khi Hạ Y Ninh ngồi trước mặt vợ chồng Hạ Lang Ngôn, thẳng thắn thừa nhận sự theo đuổi và kỳ vọng của mình đối với sự nghiệp trước giờ, Úc Uyển Nhu từ trước đến nay dịu dàng đoan trang lấy làm kinh hãi.

"Ninh Ninh, con không phải đang gạt chúng ta đó chứ?"

Hạ Y Ninh lại nhìn Hạ Lang Ngôn vẫn trầm mặc: "Ba mẹ, con nói đều là suy nghĩ thật của con. Con thừa nhận quá khứ là con quá bướng bỉnh, muốn thông qua cố gắng của mình để chứng minh con có thể, cho nên mới không nói ra."

"Ninh Ninh, có phải vì bệnh tình của ba mà con cảm thấy nhất định phải gánh vác trách nhiệm này không?" Hạ Lang Ngôn chậm rãi mở miệng, giọng nói nặng nề mà khàn khàn, mang theo chút tự trách và ảo não.

"Ba, là con muốn giống như ba, có thành tựu trong giới kinh doanh." Hạ Y Ninh hơi cụp mắt, "Con thừa nhận bệnh của ba thật đúng là một nhân tố xúc tác, nhưng ba mẹ cũng biết, con không phải là một người dễ dàng bị thay đổi."

Úc Uyển Nhu tới giờ vẫn không thể tin được, bà còn muốn nói gì đó, Hạ Lang Ngôn đột nhiên lên tiếng: "Chuyện này, để ba với mẹ em suy nghĩ một chút, con về trước đi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro