Chương 94
Edit: phuong_bchii
_________________
Lê Vạn Niên vẫn có khuynh hướng để AG tiếp nhận, như vậy bất luận là thể diện hay là sau này triển lãm công trạm đều có thể ra tay. Đối với những lựa chọn khác mà Lê Tử Phong nói, tạm thời không suy xét.
Khi Lê Tử Ân ở bên ngoài phòng làm việc của Giản Quân đợi gần một tiếng mới có thể gặp cô ấy, chỉ thấy thái độ lãnh đạm của đối phương. Hắn không biết là đắc tội với cô Giản này ở chỗ nào, sắc mặt của cô ấy còn lạnh như băng hơn mấy lần tiếp xúc trước.
"Tập đoàn chúng tôi rất thành ý thúc đẩy hợp tác lần này, cho nên sẵn lòng chủ động nhượng lợi. Nếu AG có hứng thú, không ngại suy xét thêm một chút."
Giản Quân cười qua loa: "Không biết chuẩn bị nhường bao nhiêu?"
Trên đường Lê Tử Ân tới đã nghĩ kỹ trước tiên nói 10%, nếu Giản Quân không đồng ý thì báo giá quy định. Không ngờ ngay từ đầu thái độ của đối phương lại lạnh nhạt như vậy, hắn dứt khoát trực tiếp lật bài tẩy: "15%, thành ý vô cùng."
Dựa theo phong cách kinh doanh trước kia của nhà họ Lê, lập tức chịu giảm giá nhiều như vậy, thật sự rất có thành ý. Có điều Giản Quân vẫn không chút lay động, ngay cả ánh mắt cũng không có thay đổi.
Cô ấy suy xét một chút, mở miệng nói: "Gấp đôi, 30% thì tôi có thể suy xét."
Lê Tử Ân mở to hai mắt, suýt chút nữa chửi thề tại chỗ, cũng đừng nói 30%, dứt khoát tặng không không phải tốt hơn sao?
Hắn tốn rất nhiều tâm sức mới giữ được bình tĩnh, vẫn tươi cười: "Cô Giản thật thích nói đùa, vừa lên đã ép giá dữ dội như vậy."
"Tôi không nói đùa, tôi cũng không có dư thời gian nói đùa. Nếu anh tới tìm tôi bàn chuyện làm ăn, chúng ta đều trực tiếp bày tỏ suy nghĩ của mình, thích hợp thì chốt, không thích hợp thì thôi."
Thấy cô ấy nói nghiêm túc như vậy, Lê Tử Ân cũng dần dần thu lại nụ cười giả dối.
"Những cửa hàng cũ này, mặc dù mới được mua lại không lâu, đã hoạt động tốt trước đó. Và chúng tôi cũng đầu tư rất nhiều tiền để tối ưu hóa nâng cấp, tôi không cảm thấy phải giảm 30% mới có thể bán ra."
Giản Quân không hề e ngại sự tức giận ẩn chứa trong giọng nói của hắn, có cũng được mà không nói: "Vậy anh có thể đi tìm người khác hỏi."
Không còn đường kỳ kèo mặc cả, Lê Tử Ân vừa rời đi liền lập tức gọi điện thoại báo cáo với Lê Vạn Niên: "Ba, xem ra lần này AG thật sự không có ý định muốn hợp tác với chúng ta."
Chờ Lê Tử Ân đi rồi, Giản Quân gọi thư ký vào, đồng thời giao thư hợp tác vừa rồi của nhà họ Lê cho cô ấy: "Trong khoảng thời gian này nhìn kỹ một chút, xem sau này bọn họ sẽ tiếp xúc với ai."
Thư ký đã sớm biết Giản Quân coi thường nhà họ Lê, chưa từng có ý định hợp tác, có chút khó hiểu: "Là sợ bị đối thủ cướp đi sao?"
"Tôi chỉ muốn nhìn xem là ai không có mắt như vậy, làm hiệp sĩ hứng đạn."
Chuyện này cũng không ảnh hưởng đến thành ý của Giản Quân đi gặp ông chủ Tiền, ngày hẹn cô ấy đến phòng khách sạn trước, trên đường đi còn xem đi xem lại báo cáo phân tích. Hôm nay tới là ông chủ Tiền và Điền Thăng, mấy ông chủ khác phải để ý việc kinh doanh. Dù sao hôm nay chỉ là bước đầu tìm hiểu, không cần toàn bộ thành viên trình diện.
Giản Quân cũng không bởi vì có người vắng mặt mà cảm thấy không vui, cô ấy biết ông chủ Tiền và Điền Thăng có đủ quyền lên tiếng, trong lòng mừng thầm ít người tới, độ khó thuyết phục cũng thấp.
Hai ông chủ nhìn thấy cô gái lai xinh đẹp này tự mình đứng dậy rót trà cho họ, ngược lại có chút ngượng ngùng.
"Hai ông chủ đừng khách sáo, ly trà này coi như là thành ý của tôi."
Giản Quân rất hiểu cách xã giao trong nước, nhanh chóng quen thuộc với hai ông chủ.
Thức ăn lần lượt được mang lên, không ai vội động đũa. Giản Quân cũng không thúc giục, ngay cả động tác thỉnh thoảng xem thời gian cũng rất cẩn thận, sợ làm cho người ta cảm thấy không kiên nhẫn.
Ông chủ Tiền nhìn điện thoại, giải thích: "Cô ấy vừa tan ca, trên đường có hơi tắc, nói còn mười phút nữa là đến, bảo chúng ta ăn trước đi."
Giản Quân nhấp một ngụm trà: "Không vội, đợi lát nữa cùng nhau bắt đầu."
Cô ấy vừa rồi mấy phen thăm dò cũng không thể từ trong miệng hai ông chủ hỏi ra thân phận đối tác, trong lòng biết hoặc là cố ý bảo vệ, hoặc là đối phương cố ý giữ bí mật. Nhưng cô ấy từ trước đến nay không đánh trận mà không có sự chuẩn bị, trong lòng không yên quả thực làm cho người ta phát điên.
Giản Quân ung dung thưởng thức trà, cùng các ông chủ tùy ý trò chuyện về những chủ đề không liên quan, đợi đến khi bầu không khí hòa hợp, thì làm như vô tình hỏi: "Vị cộng sự này hẳn là cũng kém hai ông chủ không nhiều tuổi lắm nhỉ, tan ca tới đây, xem ra công việc rất bận rộn."
Ông chủ Tiền cười cười: "Cô ấy còn rất trẻ, kém chúng tôi. Ngược lại là bạn cùng lứa tuổi với cô Giản đây." Nói xong, ông ấy lại quay sang Điền Thăng, cảm khái, "Hiện tại quả nhiên là thiên hạ của người trẻ tuổi, rất quyết đoán."
Giản Quân trong lòng kinh ngạc, không nghĩ tới làm cho mấy ông chủ rất có địa vị trong giới ẩm thực Hải Thành kính trọng như thế, thế mà lại là người xấp xỉ tuổi mình.
Cô ấy nhanh chóng phân tích ở trong đầu, rất nhanh liền suy đoán ra người này mười phần thì có tám, chín phần gia thế bối cảnh cũng không kém mình bao nhiêu, bằng không cái tuổi này làm sao có năng lực như thế, lấy đi 30% cổ phần cửa hàng cũ của người ta.
Người ở Hải Thành có bối cảnh như vậy, tuổi tác lại kém mình không bao nhiêu, còn phải lung lạc lòng người lại có chút đầu óc kinh tế, nghiêm túc tìm kiếm cũng chưa chắc có rất nhiều. Giản Quân từ trong phạm vi ấn tượng có hạn của mình tìm kiếm một vòng, không có ra đáp án.
Cũng may mười phút cũng không dài, ông chủ Tiền chỉ chỉ điện thoại: "Đỗ xe xong rồi, lập tức tới ngay."
Giản Quân đặt chén trà xuống, yên lặng hít sâu vài cái. Lúc trước không căng thẳng đến vậy, ngược lại sau khi nghe nói đối phương là bạn cùng lứa tuổi thì có chút rối loạn.
Nhân viên phục vụ mở cửa ra, tầm mắt Giản Quân vô cùng lo lắng, nụ cười tiêu chuẩn trên mặt đã lộ ra, nhưng khi nhìn thấy Khương Nghiêm trong nháy mắt cứng đờ.
Cô ấy trừng mắt nhìn, xác nhận mình không nhìn lầm, người xuất hiện đích thật là Khương Nghiêm. Giản Quân trong nháy mắt liên tưởng đến thân phận người hợp tác rất có thể chính là Hạ Y Ninh, như vậy đúng với suy đoán vừa rồi của cô ấy.
Nhưng mà cô ấy nhìn phía sau Khương Nghiêm một vòng, phát hiện ngoại trừ cô thì chẳng còn ai khác.
Ông chủ Tiền và Điền Thăng vô cùng thân thiết chào hỏi cô: "Tiểu Khương, trên đường không có vượt đèn đỏ chứ?"
Khương Nghiêm ở trước mặt bọn họ cũng rất thả lỏng: "Tuyệt đối không có biên bản phạt."
Giản Quân đứng dậy theo bọn họ, không vội nói gì. Chờ bọn họ hàn huyên xong, ông chủ Tiền mới chính thức quay sang Giản Quân, trịnh trọng nói: "Đây là cộng sự của chúng ta, Khương Nghiêm."
Sau đó lại nói với Khương Nghiêm: "Cô Giản, lúc trước đã nói với cháu, muốn đầu tư vào cửa hàng cũ."
Khương Nghiêm nhìn thấy sự sốc trong mắt Giản Quân, cười thầm, chủ động đưa tay: "Cô Giản, rất vui được gặp."
Giản Quân nhanh chóng phản ứng, ung dung đáp lại: "Vinh hạnh được gặp, quả thực khiến tôi rất bất ngờ."
Hai người khách sáo xong, buông tay ra, mọi người ngồi xuống. Nhân viên phục vụ chia canh xong liền tự giác lui ra ngoài, bốn người nhìn một bàn thức ăn lớn, cũng không sốt ruột.
Giản Quân đầy ý đánh giá Khương Nghiêm, rất muốn biết người này rốt cuộc có bao nhiêu thân phận. Một lát sau, cô ấy chủ động mở miệng: "Tôi có chút tò mò, cô Khương am hiểu bao nhiêu lĩnh vực?"
Cô ấy nói rất hàm súc, nhưng Khương Nghiêm vừa nghe liền hiểu.
"Đều là hứng thú cho nên tùy tiện chơi vui, trùng hợp thôi."
Giản Quân cũng không tin lời nói khiêm tốn của cô, trùng hợp? Tùy tiện chơi vui? Vậy những người khác đầy đường sao không tùy tiện chơi ra bản quyền chơi ra mấy chục triệu?
Nhưng chủ đề đêm nay không phải vì vạch trần gốc gác của cô, ngược lại ở một mức độ nào đó còn phải nịnh bợ Khương Nghiêm mới đúng. Nếu thật sự muốn đầu tư vào cửa hàng cũ, trước tiên phải được vị đối tác này gật đầu mới được.
Giản Quân nhớ tới cách đây không lâu cô ấy còn tận tình khuyên bảo muốn lôi kéo Khương Nghiêm cùng nhau đầu tư, hóa ra người ta đã chờ ở chỗ này. Càng nghĩ càng cảm thấy căm tức, nếu không phải ở thương trường rèn luyện lâu, Giản Quân có thể đã trở mặt rời đi ngay tại chỗ.
Lúc này ánh mắt cô ấy vẫn mỉm cười, giọng nói dịu dàng: "Các ông chủ đều vô cùng coi trọng ý kiến của cô, cho nên lần hợp tác này nhấn mạnh phải xem thái độ của cô trước."
Khương Nghiêm bình tĩnh tiếp chiêu: "Vậy mời cô Giản giải thích cặn kẽ kế hoạch đầu tư một chút, chúng ta mới có thể thảo luận đánh giá tốt hơn."
Giản Quân trong lòng căm giận, lúc trước thuyết phục Khương Nghiêm, là xuất phát từ lập trường có lợi cho nhà đầu tư. Hiện tại cô ấy muốn thuyết phục các ông chủ, lại phải tìm ra chỗ có thể làm cho đối phương động lòng, thật sự là trong ngoài đều bị Khương Nghiêm nhìn thấu.
Chờ cô ấy nói xong, Khương Nghiêm không tỏ thái độ gì, thái độ làm Giản Quân phát điên lại bất lực.
"Rất có thành ý cũng rất sáng tạo, nhưng chúng tôi cần trở về thương lượng thật kỹ, một lần gặp mặt không thể nào đưa ra kết luận."
Khương Nghiêm nói rất hợp lý, Giản Quân không thể phản bác. Dù sao kế hoạch đầu tư cô ấy đã giải thích rõ ràng, cô ấy cũng biết Khương Nghiêm là người biết điều, có thể là cục diện đôi bên cùng có lợi, đáng suy nghĩ.
Đợi đến lúc ra khỏi khách sạn, Giản Quân ở cách đó không xa nhìn thấy Khương Nghiêm nói lời tạm biệt với các ông chủ liền đi lấy xe, trực tiếp gọi điện thoại cho cô.
"Khương Nghiêm, hôm nay cô cố ý kéo dài, hay là bởi vì điều kiện lúc trước?"
"Đúng vậy."
Giản Quân làm sao có thể không biết Khương Nghiêm bất luận là bên đầu tư hay là bên được đầu tư, kiên trì cùng một điều kiện vì cái gì.
"Cô ấy thật sự quan trọng với cô như vậy à? Hay là Hạ thị đối với cô mà nói, có sức hấp dẫn hơn?"
Khương Nghiêm trầm mặc một hồi: "Chuyện riêng của tôi không cần giải thích quá nhiều với cô. Nhưng tôi cũng không phải yêu cầu vô lý, cô không ngại thì suy xét lại đi."
**
Diệp Thần Thần ngồi xếp bằng trên sô pha gặm quả cam, nhìn Hạ Y Ninh rầu rĩ không vui, cô nàng đã hoang mang cả đêm: "Chị họ, chị giận lâu như vậy, rốt cuộc là vì sao thế?"
Hạ Y Ninh bình tĩnh quay mặt: "Chị đâu không có tức giận, em nhìn lầm rồi."
Diệp Thần Thần chỉ chỉ TV: "Chỉ có lúc tức giận chị mới có thể xem phim bắn súng, từ lúc em đến đây chị vẫn luôn xem."
Hạ Y Ninh dứt khoát ném điều khiển từ xa trên bàn trà vào trong lòng Diệp Thần Thần: "Em muốn đổi kênh thì nói sớm, còn trách chị."
Diệp Thần Thần nhảy nhót đổi kênh, vừa vặn là trận chung kết tennis, cô nàng rất thích. Còn chưa kịp cách không cố gắng lên, đã cảm thấy một trận gió lạnh bên cạnh thổi qua. Cô nàng liếc nhìn người mặt lạnh, yên lặng chuyển kênh trở về, bắn súng cũng rất hay.
Qua một hồi lâu, Diệp Thần Thần cuối cùng phát hiện có chỗ nào không đúng.
"Chị họ, có phải chị tức giận Khương Nghiêm lại không về nhà ăn cơm không?"
Diệp Thần Thần này lấy cớ ăn chực làm mục đích đều bắt đầu quen vồ hụt, không nghĩ tới chị họ thể mà còn có thể vì cái này mà tức giận.
Hạ Y Ninh vốn định phủ nhận, nói đến bên miệng lại sợ nói quá nhiều, bị Diệp Thần Thần phát hiện càng phiền.
Nhưng để nàng trực tiếp thừa nhận lại càng không có khả năng, nhịn một hồi mới rầu rĩ nói: "Cô ấy không về nhà ăn cơm chị không có ý kiến cũng không can thiệp, chị chỉ cảm thấy cô ấy thường xuyên tiếp xúc với cùng một người không tốt lắm."
Diệp Thần Thần vừa nghe, vỏ cam cũng không phun ra: "Cùng một người? Còn thường xuyên? Vậy bốn bỏ năm lên không phải là hẹn hò sao?"
Cô nàng nói xong, sắc mặt Hạ Y Ninh càng tệ hơn. Diệp Thần Thần lau tay, an ủi chị họ: "Chị biết thân phận đối phương sao?"
Hạ Y Ninh do dự nhìn cô nàng: "Em muốn làm gì?"
Diệp Thần Thần vẻ mặt chính khí: "Đuổi ruồi, giúp chị giữ gìn hạnh phúc gia đình. Hơn nữa, bộ dạng của Khương Nghiêm này, kỳ cục."
Ngoài miệng mặc dù nói Khương Nghiêm, Diệp Thần Thần chung quy không dám nói quá nặng, dù sao ăn nhiều bữa như vậy, miệng đã sớm mềm nhũn.
Nói tới nói lui, vẫn là ruồi bọ đáng ghét, rõ ràng chính là trứng không kẽ hở, như thế nào còn muốn tới chen vào!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro