Chương 96
Edit: phuong_bchii
_________________
Giản Quân cũng không để ý đến cô nàng, chậm rãi uống rượu, gạt Diệp Thần Thần sang một bên. Nhưng cô ấy kinh nghiệm lão luyện, nhìn không chớp mắt nhưng cũng rất rõ người bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm mình.
Đêm nay dùng ánh mắt này nhìn mình có bao nhiêu người đã đếm không xuể, chỉ là giống như Diệp Thần Thần không kiêng nể gì nhìn cô ấy từ đầu đến chân mấy lần ngược lại là số ít. Nếu là người khác, Giản Quân đã sớm không kiên nhẫn mà đuổi đi, nếu là em họ của Hạ Y Ninh, ít nhiều cũng phải nể mặt một chút.
Vì thế hai người cứ lấy không khí rất là quỷ dị này giằng co, gần đó có một số người muốn đến gần nhìn thấy Diệp Thần Thần trấn ở đằng kia, có chút tư thế không thuận theo không buông tha, rất giống tới "Bắt gian".
Đi ra ngoài chơi thôi mà, chủ yếu là vui vẻ và tự tại, cho dù xinh đẹp quyến rũ, một khi đã có chủ thì không cần phải đi trêu chọc. Ngộ nhỡ nháo lớn ngược lại rất phiền phức, không cần thiết thật sự không cần thiết. Không bao lâu, người dự khuyết tụ tập vây xem lập tức giải tán.
Giản Quân thấy cô nàng trong lúc vô ý xem như giúp mình ngăn chặn quấy nhiễu, khóe miệng hơi nhếch lên, nghiêng người chủ động nói: "Cô cứ đứng thế không chán sao, có muốn ngồi xuống uống một ly không?"
Diệp Thần Thần nhíu mày, nghĩ thầm quả nhiên là sẽ thông đồng, mình mới đứng một lát như vậy, cô ấy đã từ không có ấn tượng với mình biến thành chủ động mời mình uống rượu.
Uống thì uống, ai sợ ai! Diệp Thần Thần hào sảng gật đầu, kéo ghế cao ngồi xuống. Giản Quân thấy tính khí trẻ con của cô nàng, cũng lười so đo với, giơ tay ra hiệu cho bartender rót rượu.
"Làm phiền cho quý cô này một ly rượu." Xem ra là chuẩn bị mời Diệp Thần Thần.
Bartender mỉm cười nhìn về phía Diệp Thần Thần, còn chưa kịp hỏi, đã nghe cô nàng nói: "Cho một ly giống cô ấy."
Bartender sửng sốt, như là đang do dự. Khóe miệng Giản Quân cong hơn, giơ ly rượu thưởng thức: "Cô chắc chứ?"
Diệp Thần Thần biết cô ấy uống cái gì, cái này có là gì, lúc ở nước ngoài ra ngoài ăn chơi với bạn học, uống đến không thể kém hơn cái này. Hôm nay cô nàng tới là ra mặt thay chị họ, là muốn nghiêm túc cảnh cáo Giản Quân, khí thế sao có thể thua.
"Đương nhiên chắc chắn, cô cho rằng tôi là con nít sao?"
Nếu đã như vậy, vậy thì không cần lo lắng, Giản Quân nhẹ nhàng gật đầu, ý bảo bartender cứ làm. Rượu còn chưa pha chế xong, Diệp Thần Thần đã cảm thấy lời vừa rồi có gì sai sai.
Nhưng lời đã nói ra, cô nàng cố gắng chống đỡ hỏi: "Rượu này của cô rất đặc biệt sao?"
"Không có gì đặc biệt, chẳng qua nền rượu vàng và vodka đều tăng gấp đôi thôi."
Diệp Thần Thần ở trong lòng khẽ ớn lạnh, nhìn một người phụ nữ yêu mị như thế, sao lại uống thứ hung mãnh như vậy.
Giản Quân như cười như không nhìn cô nàng: "Bây giờ muốn trả lại hàng còn kịp, tôi không ngại mời cô uống thêm một ly."
"Không cần, lượt tiếp theo tôi mời cô."
Chờ hai người cô một ly tôi một ly, thật đúng là uống không ít. Nhưng mỗi khi Diệp Thần Thần mời, cô nàng chọn không phải Coca thì là Sprite, trong bụng Giản Quân nhiều hơn bao nhiêu là khí.
Uống được kha khá, Giản Quân chuẩn bị trở về, lại bị Diệp Thần Thần giữ chặt.
"Trọng điểm hôm nay còn chưa nói mà cô đã muốn đi rồi."
Cô nàng hiển nhiên say hơn Giản Quân một chút, choáng đầu vẫn ngồi trên ghế.
"Vậy tối nay rốt cuộc cô muốn nói gì với tôi?"
Diệp Thần Thần đột nhiên nhìn cô ấy, si ngốc cười rộ lên, lại mãnh liệt tiến tới, khuôn mặt đỏ bừng cùng mùi rượu dán vào cô ấy: "Sau này cô không được cả ngày đi tìm Khương Nghiêm, lúc ở chung một mình không thể tiếp xúc tứ chi."
Thì ra cả đêm quanh co lòng vòng là vì chuyện này, Giản Quân để túi xuống, cũng không vội đi.
"Là chị họ cô bảo cô đến chuyển lời?"
"Đương nhiên là không."
Giản Quân nhíu mày: "Vậy là Khương Nghiêm bảo cô nói?"
Cô ấy nhớ tới mỗi lần gặp Khương Nghiêm, đối phương luôn yên lặng giữ khoảng cách, sợ cô ấy không cẩn thận tới gần sẽ gây ra hỏa hoạn, đột nhiên rất khó chịu.
Diệp Thần Thần ợ một cái, còn mang theo chút vị chua: "Cô đừng tự cho là tốt. Trong mắt Khương Nghiêm cũng chỉ có một mình chị họ tôi, mới chướng mắt người khác, làm sao rảnh rỗi tìm tôi nói chuyện này với cô."
Giản Quân lại nghĩ tới điều kiện Khương Nghiêm sống chết không nhượng bộ, trong lòng càng tức giận. Lại thấy trong lời nói của Diệp Thần Thần như là rất xem thường sức hấp dẫn của cô ấy, đây không khác nào là đổ thêm dầu vào lửa.
Cô ấy đột nhiên ôm lấy bả vai Diệp Thần Thần, để cho cô nàng ngừng lắc lư, sau đó ngón trỏ nâng cằm của cô nàng, để cho cô nàng nhìn thẳng với mình. Sau đó mùi thơm của cô ấy, hơi thở của cô ấy, môi của cô ấy, đều đang từng bước từng bước tới gần.
Diệp Thần Thần cả người cứng đờ, như là bị người thi pháp cột vào trụ, rõ ràng nên nhanh chóng chạy trốn, lại sững sờ không nhúc nhích.
Cô nàng mở to mắt còn chưa có phản ứng gì, đã bị người hung hăng hôn lấy, sau đó là nhiều lần nghiền nát, cùng nhẹ nhàng xé rách.
Diệp Thần Thần hoàn toàn ngơ ngẩn, chờ cô nàng định thần lại, đối phương đã rời khỏi môi cô nàng.
"Bây giờ còn cảm thấy tôi không hấp dẫn không?"
"Cô..." Cái đồ hồ ly tinh này!
**
Sau khi về đến nhà, Giản Quân tắm rửa xong mới xem như rửa sạch mùi rượu, soi gương chuẩn bị sấy tóc, lại bất giác sờ môi mình. Có trời mới biết đêm nay cô ấy bị cái gì lại chủ động hôn Diệp Thần Thần, nhìn vẻ mặt kinh hãi và phản ứng chất phác của cô nhóc kia, vừa nhìn chính là không có kinh nghiệm gì như trang giấy trắng.
Thật là nhàm chán, lại dám nói cô ấy không có sức hấp dẫn, Giản Quân quy lý do về chịu không nổi khiêu khích này.
Diệp Thần Thần phô trương thanh thế cũng không tạo ra bao nhiêu ảnh hưởng cho Giản Quân, nhưng đối với yêu cầu của Khương Nghiêm, cô ấy quả thật đang suy xét nhượng bộ. Cô ấy có thể không lôi kéo Khương Nghiêm cùng nhau đầu tư, nhưng cửa hàng cũ là do cô ấy chọn lựa kỹ càng, giá trị thị trường và tiềm lực tương lai đều rất có không gian, càng miễn bàn đến truyền thống kiên trì của cửa hàng cũ.
Truyền thống này, ở phương Đông và phương Tây thật ra đều rất tôn sùng và hoan nghênh, chỉ cần vận hành thích đáng hoàn toàn có thể đạt được giá cực cao. Giản Quân không muốn bỏ qua cơ hội hiếm có này, huống chi cô ấy còn hứa với cha cuối năm sẽ mang về một phần đáp án hài lòng.
Cô ấy lại suy nghĩ vài ngày, chủ động gọi điện thoại cho Khương Nghiêm. Nhưng lần này Khương Nghiêm ngược lại không đồng ý ngay, mà là muốn đổi ngày.
"Tối nay không được? Vậy tối mai thế nào?"
Khương Nghiêm nhìn lịch, nói: "Vẫn là chiều thứ bảy đi, khoảng bốn giờ."
Giản Quân đành phải nhân nhượng cô: "Được, cô cứ quyết định đi."
Đợi đến cuối tuần từ nhà lớn ăn cơm xong đi ra, Khương Nghiêm đưa Hạ Y Ninh về nhà, liền chuẩn bị trực tiếp đi gặp Giản Quân.
Hạ Y Ninh đã đặt tay lên cửa xe, đột nhiên xoay người hỏi cô: "Em... đêm nay về ăn cơm không?"
Khương Nghiêm theo bản năng hỏi: "Thần Thần nói đêm nay muốn tới sao?"
Hạ Y Ninh bất đắc dĩ nhìn cô một cái: "Em ấy có đến hay không có liên quan trực tiếp với em không?"
Khương Nghiêm lúc này mới phản ứng lại thì ra là Hạ Y Ninh muốn biết.
"Lần này chắc sẽ không nói chuyện lâu, có thể về ăn cơm."
Giản Quân cũng sảng khoái, thấy Khương Nghiêm cũng nói rõ suy nghĩ của mình: "Tôi không phải từ chối lựa chọn Hạ Y Ninh, mà là dự án tiếp theo vô cùng quan trọng, mỗi một hạng mục đều không thể có sơ xuất. Đương nhiên, cô ấy rất tốt, tôi cũng tin tưởng năng lực của cô ấy, nhưng đây không chỉ là hợp tác nghiệp vụ đơn thuần."
AG đầu tư nhiều tiền như vậy, vừa đến Hải Thành đã bỏ ra một số tiền lớn, nhìn trúng đơn giản là vì địa vị của Hạ thị ở thị trường trong nước.
"Cô ấy không kém hai anh họ kia, vậy cô còn băn khoăn điều gì?"
Thật ra hôm nay Khương Nghiêm tới đây, trong lòng đã nắm chắc. Lần trước nói rất rõ, Giản Quân còn chịu chủ động hẹn cô, vậy tất nhiên là buông lỏng. Nhưng Khương Nghiêm cũng không đợi được cô ấy khẳng định rõ ràng, lập lờ nước đôi như vậy khiến cô cảm thấy chán ghét.
"Cô đừng nóng vội, làm ăn càng lớn thì càng phải chịu đựng được." Giản Quân thổi lá trà, "Hạ Y Ninh trước kia chưa từng độc lập vận hành quá nhiều dự án lớn, lại vừa thăng chức không lâu. Cô phải cho tôi chút thời gian, cũng cho cô ấy một chút thời gian, như vậy mới có thể thuyết phục tổng bộ."
"Phải mất bao lâu?"
"Cái này phải xem năng lực và biểu hiện của cô ấy. Biểu hiện tốt, sẽ giải quyết nhanh thôi, biểu hiện bình thường, tôi chỉ có thể chờ thêm một chút."
Mắt thấy Khương Nghiêm sắp xù lông, Giản Quân cũng không quên trấn an: "Nhưng bởi vì có cô, xác suất cuối cùng tôi chọn Hạ Y Ninh tăng lên rất nhiều. Cho nên cô trở về nhớ khích lệ cô ấy nhiều hơn, để cô ấy sớm tạo ra thành tích, như vậy tất cả chúng ta đều vui vẻ."
Khương Nghiêm quả nhiên trước bữa cơm tối đã về đến nhà, Hạ Y Ninh thấy cô trở về sớm như vậy, ánh mắt sáng lên, nhưng khi Khương Nghiêm nhìn lại thì lại che giấu.
"Hôm nay nói chuyện vẫn thuận lợi chứ?"
Khương Nghiêm như có điều suy nghĩ, nghĩ làm thế nào khéo léo chuyển ý nghĩ của Giản Quân cho nàng, lại sợ Hạ Y Ninh hiểu lầm cô nhúng tay vào chuyện nội bộ của nhà họ Hạ.
"Sao vậy?" Hạ Y Ninh thấy vẻ mặt cô không yên tâm, giống như có thêm không ít tâm sự.
Khương Nghiêm trở tay nắm tay Hạ Y Ninh, kéo nàng vào phòng khách: "Chị tới đây, em có vài lời muốn nói với chị."
Thấy nghiêm túc như thế, Hạ Y Ninh cũng căng thẳng theo, đờ đẫn bị cô dắt đi. Đợi vào đến phòng khách, Khương Nghiêm vẫn không buông tay, Hạ Y Ninh cúi đầu nhìn, không nhắc nhở.
"Hôm nay em có cơ hội thử suy nghĩ của cô ấy một chút, về chị và anh họ của chị, cô ấy có khả năng đứng về phía ai hơn."
Hạ Y Ninh bị đề tài này hấp dẫn: "Cô ấy đứng về phía ai?"
Sắc mặt Khương Nghiêm vẫn nghiêm túc, điều này làm cho Hạ Y Ninh có chút bất an. Chẳng lẽ Giản Quân chọn anh hai hoặc anh ba, cho nên mới khiến Khương Nghiêm khó mở miệng như vậy?
Hạ Y Ninh cười nhạt: "Không có việc gì, em cứ nói thẳng là được rồi, tôi đều có thể chấp nhận."
Khương Nghiêm do dự: "Thật sao?"
Hạ Y Ninh gật đầu, cố gắng duy trì giọng điệu nhẹ nhàng: "Thật đấy, em nói đi."
"Cô ấy nói bởi vì trước đây chị không có thành tích nổi bật, cho nên cô ấy thiếu chứng cứ thuyết phục tổng bộ, hy vọng chị có thể nhanh chóng tạo ra thành tích khiến cô ấy bất ngờ."
Sở dĩ Khương Nghiêm do dự là vì lo Hạ Y Ninh không chấp nhận được đánh giá của Giản Quân. Mặc cho ai cũng không hy vọng bị đối thủ hợp tác nói như vậy, như thể hai người cũng không cùng một trình độ.
Quả nhiên Hạ Y Ninh sững sờ trong chốc lát, Khương Nghiêm đang muốn an ủi nàng.
Nàng lại mở miệng trước: "Như vậy xem ra, tôi có phần thắng rất lớn."
Khương Nghiêm dừng lại, gật đầu.
Sắc mặt Hạ Y Ninh dần hòa hoãn, khóe miệng cũng có nụ cười nhàn nhạt: "Nếu cô ấy chịu nói như vậy, chứng tỏ cô ấy đang ưu tiên chờ tôi."
Xem ra nàng không bị lời nói bên ngoài mê hoặc, lập tức tìm được trọng điểm, Khương Nghiêm mỉm cười nhìn nàng.
Hạ Y Ninh đột nhiên tiến lên hai bước, đưa tay ôm bả vai cô, cho cô một cái ôm dịu dàng.
Khương Nghiêm đột nhiên bị ôm, có chút ngạc nhiên nhưng không né tránh. Hạ Y Ninh ghé vào tai nhẹ giọng nói: "Tôi biết thái độ Giản Quân có sự thay đổi, chịu buông lỏng nói những lời này, nhất định là em có tác dụng quan trọng. Cảm ơn em đã làm tất cả cho tôi, tôi sẽ cố gắng."
Cái ôm chỉ kéo dài thời gian rất ngắn, khoảng cách cũng không phải quá gần, nhưng đủ để cho tim Hạ Y Ninh đập liên hồi. Chờ đến khi nàng kịp phản ứng, người đã ôm, lời cũng đã nói.
Cô còn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại chủ động ôm Khương Nghiêm.
Buông tay ra, Hạ Y Ninh cúi đầu không nhìn cô, cố gắng duy trì bình tĩnh: "Mau đi rửa tay, đến giờ cơm rồi."
Chờ Khương Nghiêm đi ra khỏi phòng khách, Hạ Y Ninh nghĩ đến vừa rồi Khương Nghiêm giống như cũng không có cho nàng đáp lại gì, lại cảm thấy có chút mất mát.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro