Chương 13: Cái hộp nhỏ
Edit: phuong_bchii
________________
Xe Khương Nghiêm dừng ở cửa Hạ thị, cô gửi tin nhắn cho Hạ Y Ninh, đối phương cũng rất nhanh đã trả lời lại, báo cho biết đã rời khỏi văn phòng. Mùi bánh rán hành trong xe thỉnh thoảng bay tới, khiến cho cô cũng có chút thèm.
Cô mở cửa sổ xe ra một chút, bên ngoài sóng nhiệt từng trận. Nhưng mùa hè càng là như vậy, ở dưới điều hòa ăn bánh rán hành nóng hôi hổi lại càng thích. Hai tay Khương Nghiêm vịn vào tay lái, mười ngón nhảy lên, không hề vì chờ đợi mà phiền não.
Hạ Y Ninh lên xe sau 15 phút. Trong nháy mắt mở cửa, hương thơm tao nhã trên người nàng liền che lại mùi thức ăn mơ hồ trong xe, nhưng không có dính vào môt chút dầu mỡ.
"Vừa rồi tạm thời có chút việc, cho nên chậm trễ, xin lỗi."
"Chị đã rất nhanh rồi, chờ thêm hai chuyến thang máy cũng chỉ có khoảng thời gian này."
Khương Nghiêm đưa bánh hành rán hành qua: "Muốn nếm thử một cái trước không? Em vừa từ trong cửa hàng ra, đây là ông chủ tự tay làm."
Bánh rán hành đã từng chiếm một nửa địa vị trong các cửa hàng đường phố ở Hải Thành, Hạ Y Ninh tự nhiên đối với món ăn này rất quen thuộc. Nàng đi làm cả một ngày có chút mệt mỏi, bị mùi thơm gần ở trước mắt trêu chọc, cảm giác ra vài phần đói khát.
Nàng hơi mím môi, không lập tức nhận lấy, nhưng cũng không từ chối.
Khương Nghiêm cho rằng nàng ngại dầu mỡ, cười nói: "Tay nghề của ông chủ rất tốt, sau khi chị ăn tuyệt đối sẽ không hối hận, tin em."
Hạ Y Ninh bình tĩnh nhìn cô một cái, cũng không phải bởi vì tin tưởng Khương Nghiêm, mà là tin tưởng cửa hàng này. Mẹ Hạ khen bánh rán không dứt miệng khiến nàng còn chưa nếm thử đã có ấn tượng sâu sắc với cửa hàng cũ này, huống hồ mùi thơm mê người này không lừa được người.
Trên mặt nàng rõ ràng có rục rịch, nhưng động tác cũng rất chậm chạp. Lúc đầu Khương Nghiêm có chút khó hiểu, chờ cô nhìn thấy Hạ Y Ninh lấy khăn giấy từ trong túi ra, đột nhiên nhớ tới chú ý tư thái lần đó nàng ăn bánh tart trứng.
"Chị chờ một chút, em nhớ trong xe chắc có bao tay dùng một lần."
Khương Nghiêm ở trong xe tìm kiếm một hồi, từ khi tìm được cửa hàng cũ, cô thường xuyên đóng gói đồ ăn, thỉnh thoảng lái xe trên đường thèm ăn cũng sẽ ăn vài miếng. Cái bao tay kia chính là trước đó không lâu mới để ở trong xe, vừa hay phát huy công dụng.
Hạ Y Ninh đối với sự chu đáo cẩn thận của Khương Nghiêm cũng không bất ngờ, nàng bất ngờ chính là Khương Nghiêm lúc này bình tĩnh. Từ lúc nàng lên xe đến giờ, Khương Nghiêm đối với nàng không xa không gần, không nóng không lạnh, cực kỳ giống ngày thường ở chung với các đồng nghiệp khác trong công ty.
Nàng đối với phương thức ở chung như vậy có chút hài lòng, ít nhất sẽ không làm cho nàng cảm thấy cần thời khắc đề phòng lui về phía sau. Nàng kiên nhẫn chờ Khương Nghiêm tìm bao tay, tầm mắt cũng theo tay Khương Nghiêm tìm kiếm gần đó.
"Tìm thấy rồi."
Khương Nghiêm vui vẻ rút ra một chiếc bao tay trong suốt, không chú ý tới ngay cả một cái hộp nhỏ khác trong góc cũng kéo ra.
Cô đối với cái hộp kia không có ấn tượng, chờ Hạ Y Ninh nhận lấy bao tay, cô liền khom lưng nhặt đồ vật rơi ở dưới chân.
Không ngờ tới lúc cô cầm hộp trong tay vừa nhìn, thiếu chút nữa hít thở không thông. Không biết là đồng đội chó nào bỏ vào trong xe cô lúc nào, may mắn không có mở ra, bằng không cô làm sao giải thích được!
Nhưng mà hiện trạng cũng không khá hơn chút nào, không gian trong xe cũng chẳng có bao nhiêu chỗ trống, đồ vật trong tay cô tự nhiên tránh không thoát tầm mắt của Hạ Y Ninh. Chiếc hộp hình vuông in đôi môi đỏ mọng và ngón tay dài này, mặt trên rõ ràng viết mấy chữ to "Sức hấp dẫn của đầu ngón tay" mà người Trung Quốc xem đều hiểu.
Hơn nữa nhãn hiệu này khoảng thời gian trước hôn nhân đồng tính được thông qua không lâu đã làm rất nhiều quảng cáo, chữ đóng gói này, muốn người ta không nhận ra cũng khó.
"Cái này có lẽ là lúc trước bạn em để quên trên xe em, tối nay em hỏi xem là của ai." Khương Nghiêm xấu hổ nhét cái hộp vào ngăn kéo nhỏ, nhưng trên mặt ngoại trừ xấu hổ cũng không thấy chột dạ.
Hạ Y Ninh cũng ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nhìn thấy cái này trong xe Khương Nghiêm. Bất ngờ trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ, giống như là buồn bã lại giống như là thất vọng.
"Lần sau trong xe cố gắng ít để lại đồ không thuộc về em, nếu bị người khác nhìn thấy, dễ sinh ra hiểu lầm."
Khương Nghiêm cũng cảm thấy cô nên đưa xe đi kiểm tra một lần, quỷ mới biết đám đồng đội chó kia lúc đi nhờ xe cô còn nhét cái gì vào khe hở trong góc.
"Được, ngày mai em sẽ dọn dẹp một lần."
Nhiệt độ của bánh rán hành thấp hơn rất nhiều so với lúc mới ra lò, nhưng khi Hạ Y Ninh lấy nó ra khỏi túi, cũng không cảm thấy chỉ còn lại dầu mỡ lắng đọng.
Mùi thơm của bán rán hành vẫn còn, thơm mà không ngấy làm cho người ta thích.
Hạ Y Ninh nhẹ nhàng cắn một miếng, giòn mà không mỏng, tầng lớp rõ ràng, mùi thơm dần dần nồng đậm, cảm giác mềm mại và nhuận dầu chiếm cứ khoang miệng.
"Thế nào, cũng rất ngon nhỉ?"
Khương Nghiêm thấy phản ứng của nàng liền biết nhất định là thích, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe một câu khẳng định từ miệng nàng.
"Quả thật rất ngon."
Khương Nghiêm khởi động xe: "Em nghĩ dì cũng sẽ thích."
Bánh rán hành không lớn, làm cho người ta ăn xong còn chưa đã thèm, nhưng Hạ Y Ninh không tiếp tục ăn cái thứ hai.
"Lúc trước nghe mẹ nói về bánh rán, tôi tưởng mẹ có kính lọc ký ức nên cực kỳ thích. Hôm nay ăn bánh rán hành, tôi tin tưởng phán đoán của mẹ."
Khương Nghiêm trên mặt ý cười càng sâu: "Cửa hàng này những món khác cũng ngon lắm, lần sau chị rảnh em dẫn chị đi."
"Khoảng thời gian trước em vẫn luôn bận rộn những chuyện này?"
Thời gian trước Khương Nghiêm trên cơ bản không thấy bóng dáng đâu, Hạ Y Ninh thỉnh thoảng gửi tin nhắn cho cô, cũng phải qua một hồi lâu mới có hồi âm. Khi đó cô bận rộn cải tạo căn hộ, nhưng Khương Nghiêm không định nói cho nàng biết.
"Cũng không hẳn, tóm lại là trước khi kết hôn các loại chuyện lặt vặt tụ cùng một chỗ, không biết như thế nào, thời gian cũng không đủ dùng."
Cô nói mơ hồ, nhưng cũng không tính là hoàn toàn lừa gạt, Khương Nghiêm cũng biết Hạ Y Ninh đối với hành tung cụ thể của cô cũng không quan tâm.
"Mẹ đã quyết định cho bánh rán vào tiệc cưới, em có tự tin thuyết phục được ông chủ không?"
"Lúc trước không có, hôm nay nhìn thấy hy vọng rồi."
Hạ Y Ninh giống như chưa từng thấy Khương Nghiêm tự tin như vậy, không khỏi có chút hoảng thần.
"Có cần tôi giúp không?"
Khương Nghiêm nhân lúc chờ đèn đỏ nghiêng mắt cười với nàng: "Tạm thời không cần, em chắc chắn rồi."
Ánh sáng trong mắt cô là do tâm mà sinh ra, không vì cố ý thể hiện, không vì lấy lòng ai, chỉ bởi vì mục tiêu sắp thực hiện mà đầy cõi lòng chờ mong.
Đợi đến nhà họ Hạ, mẹ Hạ nhìn thấy Khương Nghiêm lại mang đồ từ cửa hàng đến, tự nhiên là tươi cười.
Bà giữ Khương Nghiêm lại ăn cơm tối, dặn dò phòng bếp giảm một nửa lượng cơm bà ăn hôm nay.
"Vốn dĩ buổi tối ta tuyệt đối không ăn đồ ăn nhiều dầu mỡ, nhưng bánh rán hành Tiểu Khương mang tới, ta không kiên trì được đến sáng mai."
"Dì, dì còn khen chị ta như vậy, lần sau nói không chừng chị ta sẽ trực tiếp chuyển cửa hàng tới đó."
"Nếu thật sự có thể, vậy thật sự không tệ." Mẹ Hạ nhìn về phía Khương Nghiêm, "Lần trước con nói muốn đi nói chuyện với ông chủ, tiến triển thế nào rồi?"
"Có đột phá, cho con thêm chút thời gian, hẳn là có thể bắt kịp tiệc cưới."
Diệp Thần Thần đã nhanh nhẹn từ trong phòng bếp lấy ra một cái bánh rán hành đã hâm nóng vọt trở về, nhét đầy trong miệng, đứng ở trước mặt Khương Nghiêm: "Em rút lại lời vừa rồi, Khương Nghiêm khi nào thì chị có thể chuyển cửa hàng này tới?"
"Chuyển đến không thực tế, nếu em muốn ăn, lần sau chị dẫn em đi."
Hạ Y Ninh ở bên cạnh vẫn không nói gì, dừng lại một chút, những người khác cũng không phát hiện ra sự thay đổi của nàng.
Cơm tối chỉ có mấy người bọn họ ở nhà, mẹ Hạ hỏi tình hình chuẩn bị phòng cưới, Hạ Y Ninh thản nhiên nói: "Đã sắp xong rồi ạ, đang chờ đồ dùng trong nhà vận chuyển tới."
Phòng cưới của hai người là nhà họ Hạ tặng, phong cách trang trí tự nhiên là dựa theo ý thích của Hạ Y Ninh. Mẹ Hạ quay sang Khương Nghiêm: "Tiểu Khương, con có rảnh cũng đi xem một chút, có gì cần mua thêm thì trực tiếp nói với nhà thiết kế phụ trách, nhân lúc còn chưa chính thức hoàn thành, muốn sửa chữa gì còn kịp."
"Con không có yêu cầu gì đặc biệt, chuyện này cứ giao cho đội ngũ chuyên nghiệp là được rồi ạ."
"Nơi ở sống hàng ngày như phòng ngủ này vẫn là tự mình đi xem phòng ngủ thì tốt hơn, dù sao cũng là sống cuộc đời của mình."
Nghe thấy mẹ nhắc tới phòng ngủ, Hạ Y Ninh đột nhiên nhớ tới cái hộp nhỏ nhìn thấy trên xe Khương Nghiêm, sắc mặt có chút cứng đờ.
Thấy mẹ Hạ kiên trì, Khương Nghiêm cũng không tiện từ chối nữa, trưởng bối quan tâm có đôi khi là càng đẩy càng có, đành phải thuận thế đồng ý: "Được, vậy hai ngày nữa con sẽ đi."
Chờ buổi tối Khương Nghiêm trở về nhà mình, Lê Tử Phong lại gọi điện thoại cho cô, vẫn là nói chuyện đầu tư lần trước.
Khương Nghiêm cố ý thở dài: "Cậu cũng biết tình huống hiện tại của nhà tôi, đừng nói 30 triệu, cho dù là 10 triệu cũng sẽ không đưa cho tôi đi đầu tư."
"Nhà cậu không cho, vậy tìm vợ cậu đi."
Khương Nghiêm nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Còn chưa chính thức kết hôn, không tính là vợ."
"Chỉ còn hơn một tháng nữa, cậu còn phân vân xưng hô làm gì. Nhà họ Hạ có tiền như vậy, cậu mượn Hạ Y Ninh ít tiền cũng không phải chuyện lớn, chờ lúc kiếm mánh lớn chia lãi suất với nhau cũng được."
Khương Nghiêm thấy hắn ra sức khuyến khích, như là nhận thức được đây là một vụ mua bán ổn định không lỗ, trong lúc nhất thời không biết nên nói hắn là xấu hay là ngu xuẩn.
"Cậu phải cho tôi chút thời gian, dù sao cũng không phải số lượng nhỏ."
"Gần đây đã tiến vào giai đoạn đàm phán thu mua cuối cùng, tôi sợ cậu kéo dài, sẽ bỏ lỡ thời cơ tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro