Chương 17: Hôn lễ đã đến

Edit: phuong_bchii

________________

Tiệc tối hôm nay, về cơ bản có sự tham dự của tất cả những nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh lớn ở Hải Thành. Đương nhiên không thể thiếu nhà họ Lê nổi tiếng gần đây, còn có nhà họ Khương hãm sâu vào khủng hoảng nợ nần nhưng bởi vì có thông gia thần tiên mà tràn đầy hy vọng.

Cha con Khương Triều Hãn và Khương Đạt Minh chủ động lấy lòng vợ chồng Hạ Lang Ngôn, trong bữa tiệc mọi người cũng biết quan hệ giữa hai nhà này. Xem như nể mặt nhà họ Hạ, thái độ đối với cha con nhà họ Khương cũng vô cùng khách sáo, chẳng qua nói tới thời điểm kinh doanh phát triển gần đây, nhà họ Khương thật sự không có nội dung gì có thể làm được.

Nhà họ Lê ngược lại rất có đề tài câu chuyện, nhà hàng này vốn lập nghiệp bằng bán thức ăn nhanh, gần đây lại dồn ánh mắt vào nhà hàng truyền thống cũ, muốn làm một vụ mua bán lớn "Tiệm cũ bán mới".

Tâm tư như vậy cũng không phải là nhà ông ta sáng lập đầu tiên, nhưng người tiên phong thực hiện bước đi lớn đầu tiên quả thật chính là nhà họ Lê. Những người khác ngoài miệng mặc dù nói bội phục bội phục, nhưng trong bóng tối cũng nhìn chằm chằm không buông, chỉ chờ xem hiệu quả.

Nếu chiêu này thật sự có tác dụng, vốn lắng đọng của thị trường sẽ không tình nguyện tịch mịch, đến lúc đó thị trường ăn uống nhất định lại có một hồi sóng gió cạnh tranh mới.

Từ đầu tới cuối bữa tiệc, nhà họ Hạ đều rất khiêm tốn, nhưng không hề tranh luận vẫn duy trì vị trí nhân vật chính. Cho dù Hạ Lang Ngôn nhiều lần nhấn mạnh gần đây Hạ thị cũng không có dự án đầu tư lớn, mọi người vẫn theo đuổi một cơ hội hợp tác trong tương lai.

Cha con nhà họ Khương ngồi lên xe về nhà, lúc này mới tháo xuống trang bị cả đêm. Khương Triều Hãn tháo nơ xuống, cầm trong tay, đêm nay ông uống không ít rượu.

"Ba, có muốn cho bác sĩ Trần tới khám không?"

"Một chút việc nhỏ, không cần phiền phức."

Khương Đạt Minh vẫn không quá yên tâm, nhưng Khương Triều Hãn kiên trì, anh ta cũng không tiện nói nhiều.

"Tình huống tối nay ba cũng thấy rồi, nếu không phải có nhà họ Hạ ở đây, những người đó đều dám trực tiếp đến chê cười chúng ta."

Khương Đạt Minh hồi tưởng lại biểu hiện tâm khẩu bất đồng của những người đó, cũng thật sự căm phẫn.

"Chờ chúng ta giải quyết xong phiền toái, những người này có muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội."

Khương Triều Hãn lại không lạc quan như anh ta, tung hoành thương trường bao năm, lần này Khương thị khủng hoảng nghiêm trọng đến mức nào trong lòng ông rất rõ ràng.

"Chỉ mong vậy." Ông lặng lẽ tính toán ngày tháng, thời điểm đó đã gần đến hôn lễ hơn rất nhiều.

So với cha con nhà họ Khương rầu rĩ không vui, người nhà họ Lê lại đắc ý hơn rất nhiều. Nhưng kế hoạch thu mua cửa hàng cũ cũng không thuận lợi đơn giản như bọn họ nói trong bữa tiệc, ít nhất trước mắt đã gặp phải lực cản.

Lê Tử Ân có chút lo lắng đối với lời khoác lác của ba mình trong bữa tiệc: "Ba, hôm nay ba nói trong vòng ba tháng chúng ta có thể hoàn thành thu mua, lỡ như đến lúc đó không thành công......"

Lê Vạn Niên nhìn hắn một cái: "Sợ cái gì, chuyện làm ăn vốn không thể nói chính xác. Ba tháng sau nếu thành công, tự nhiên không phản đối, nếu có biến số, vậy lại thêm ba tháng."

Lê Tử Ân gật đầu, đè xuống nỗi lo lắng thầm kín trong lòng.

"Mấy cửa hàng lần trước con nói, vẫn không chịu ký tên?"

"Vâng, mấy cửa hàng cố chấp nhất vẫn từ chối đàm phán, nói rõ là không có hứng thú. Nhưng có mấy cửa hàng lúc trước đàm phán cũng không tệ lắm, tuần trước lại đột nhiên nói muốn suy xét lại một chút."

Cục diện thay đổi, nhất định là xuất hiện biến cố trọng đại.

Lê Vạn Niên suy nghĩ một hồi, phân phó nói: "Mấy cửa hàng có thái độ cứng rắn thì cứ bỏ qua trước, mấy cửa hàng chưa quyết định thì phải bắt trước, thuận tiện điều tra rõ ràng gần đây có ai cạnh tranh với chúng ta hay không."

Kế hoạch thu mua của nhà họ Lê giai đoạn đầu vẫn duy trì khiêm tốn, đợi đến khi hoàn thành hơn một nửa thu mua mới dần dần thoải mái, cũng tương đương với việc hóng gió trên thị trường tư bản trước thời hạn.

Lê Tử Phong chơi xong với bạn bè từ quán bar trở về, đi ngang qua thư phòng của ba, nghe được cuộc đối thoại của ông và anh hai, không khỏi dừng bước.

Hắn vẫn không thể chân chính tham dự việc làm ăn kinh doanh của gia tộc, chủ yếu bởi vì hắn quá ham chơi. Hơn nữa lại có anh hai năng lực rõ ràng mạnh hơn hắn, tất nhiên là không tới phiên hắn.

Kế hoạch thu mua lần này hắn rất là động tâm, cảm thấy là một cơ hội đầu tư tuyệt vời. Nhưng chỉ dựa vào chút tiền nhỏ của hắn không có tác dụng, vì thế liền nghĩ đến kéo Khương Nghiêm. Thật ra hắn không chỉ nói với Khương Nghiêm, những người khác trong giới hắn cũng thử qua, nhưng phần lớn đều tỏ vẻ không có quá nhiều tiền dư. Dù sao phải bỏ ra mấy chục triệu tùy tiện đầu tư, đối với những cậu ấm cô chiêu bình thường toàn dựa vào gia đình này cũng không tùy tiện như vậy.

Hiện tại ngoại trừ Vu Minh tỏ vẻ muốn đầu tư, cũng chỉ còn Khương Nghiêm còn có hy vọng. Lê Tử Phong cũng không thể kịp thời nhận được tin tức tiến triển mới nhất, bình thường chỉ có thể từ trong lúc ba và anh hai thỉnh thoảng nói chuyện với nhau lấy được nội dung có hạn.

Nhưng đêm nay hắn ở ngoài thư phòng nghe được cũng không phải tin tức gì tốt, vốn tưởng rằng là ván đã đóng thuyền chuyện đã ổn thỏa, lại còn có thể nửa đường sinh biến. Lê Tử Phong trở lại phòng, nhịn cơn đau đầu, lại gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm.

Gần đây gọi điện thoại cho Khương Nghiêm, luôn khó có thể tìm được người cô. Lúc sau cô giải thích bởi vì chuẩn bị hôn lễ quá nhiều việc vặt, không rảnh bận tâm. Điều này cũng có thể chấp nhận được, Lê Tử Phong cũng không thể để cô mặc kệ hôn lễ, hắn không có tự tin so sánh với Hạ Y Ninh.

Hắn hôn mê đợi hơn một giờ cũng không thấy Khương Nghiêm trả lời, miễn cưỡng uống ly nước xoay người ngủ.

**

Ông chủ Tiền vì tiệc cưới, tỉ mỉ chuẩn bị vài loại bánh rán khác nhau bán trên thị trường. Nhân bánh bên trong đều là ông ấy nhiều lần cân nhắc sàng lọc sau đó giữ lại, có một số loại đã là gần 20 năm không làm qua.

Khương Nghiêm và Tiền Minh đương nhiên là nhóm thực khách đầu tiên nếm được mùi vị, ngoại trừ tán thưởng thì không còn gì để xoi mói.

"Không ngờ ba tôi lại có thể làm ra bánh rán kinh diễm như vậy, tôi vẫn cho rằng những thứ trong tiệm bán đã là toàn bộ."

Khương Nghiêm đối với nhân chân giò hun khói bên trong vẫn chưa đã thèm, cắt thành từng miếng nhỏ còn trộn chút thịt muối, dư vị nồng đậm, không ngấy mà giữ lại sức nhai mềm mại, thật luyến tiếc một ngụm nuốt xuống.

"Những thứ này đều là trước kia truyền lại, có điều chi phí rất cao, nếu đặt bán ở trong tiệm, đoán chừng một ngày cũng không bán được mấy cái."

Ông chủ Tiền nhìn đồ ăn mình làm được ăn sạch sẽ, tâm trạng rất tốt.

Ông ấy nhìn Khương Nghiêm: "Gần đây tôi lại lấy phương thuốc trước kia ra nghiên cứu, làm mấy loại khẩu vị này, cũng càng gần với vị trước kia, cô cảm thấy thế nào?"

Ông ấy tuy rằng đối với chuyện này rất có lòng tin cũng rất hài lòng, nhưng dù sao cũng là tiệc cưới của Khương Nghiêm. Nếu chủ nhân không thích, ông ấy sẽ không tự mình chủ trương thay đổi.

Khương Nghiêm không chút do dự giơ ngón tay cái lên: "Cực kỳ tuyệt."

Tiền Minh hiển nhiên cũng thích khẩu vị hiện tại hơn, so với trong tiệm bán tinh xảo hơn cũng ngon miệng hơn, như thể thoáng cái đã tăng cái bánh gai nhỏ tầm thường này tăng lên mấy cấp bậc.

Nhưng cô ấy cũng có chút lo lắng: "Nhưng mà cải tiến sáng tạo này liệu có phù hợp với mong muốn hay không? Nếu lúc trước là hướng về hương vị trong tiệm tới tìm ba, vị hiện tại không giống nhau, liệu có làm người ta cảm thấy thất vọng không?"

Lúc cô ấy nói lời này thật ra là nhìn về phía Khương Nghiêm, làm hỏng tiệc cưới hào môn hậu quả rất nghiêm trọng, ba cô ấy không để ý, nhưng cô ấy không làm được.

"Sẽ không đâu, đây cũng không phải là một sự thay đổi hoàn toàn, và ông chủ Tiền cũng nói rằng nó phù hợp hơn với hương vị truyền thống của quá khứ, chỉ vì thị trường đang dần được thay thế bằng các nguyên liệu rẻ hơn và giá cả phải chăng hơn. Tôi cũng muốn cảm ơn ông chủ Tiền vì đã sẵn sàng phục hồi quy trình phức tạp này một lần nữa cho đám cưới của tôi để tạo ra những món ăn chính thống hơn."

Khương Nghiêm khẳng định như cho Tiền Minh uống viên thuốc an thần, ông chủ Tiền lại im lặng không nói.

Một lát sau ông ấy mới than nhẹ: "Thật ra tôi cũng đã lâu không có cơ hội làm thứ gì đáng chú ý như vậy."

Tiệc cưới đến đúng thời hạn vào cuối hè, mẹ Hạ sau khi nếm qua bánh rán và bánh rán hành cuối cùng đã được chắc chắn đã khen không dứt miệng. Ngoại trừ chờ đợi nhìn thấy con gái phủ thêm áo cưới, nhưng cũng ngóng trông ở tiệc cưới dâng lên cho mọi người những món ăn vặt Hải Thành này.

Ngũ quan hoàn hảo của Hạ Y Ninh dưới tay chuyên viên trang điểm hiện ra vẻ đẹp khiến người ta rung động hơn, so với bình thường trong trẻo nhưng lạnh nhạt, hôm nay nàng có thêm một phần kiều mỵ và dịu dàng. Diệp Thần Thần bận trước bận sau ở bên cạnh nàng quay không ngừng, lại nhịn không được lấy điện thoại ra chụp thêm mấy tấm ảnh.

"Chi họ, hôm nay chị thật đúng là xinh đẹp nhất thiên hạ!"

Hạ Y Ninh nhìn mình trong gương, có chút giật mình. Hôm nay là hôn lễ của nàng, nàng ngoại trừ có chút căng thẳng ra, thế mà lại không có cảm giác gì khác. Nàng đã nghe rất nhiều lời tán thưởng đến từ người khác, ngoại trừ mỉm cười, nàng cũng không cảm thấy có bao nhiêu vui vẻ.

Khương Nghiêm gõ cửa đi vào, trang điểm của cô đơn giản hơn Hạ Y Ninh một chút, đã thu xếp thỏa đáng. Diệp Thần Thần giả vờ ngăn ở trước mặt cô: "Chị không đi tiếp đón khách, chạy tới nhìn lén chị họ à?"

Khương Nghiêm ôn hòa cười nói: "Dì bảo chị đến xem có chỗ nào cần hỗ trợ không."

"Còn gọi là dì? Chị đừng quên, buổi sáng hai người đã ký giấy đăng ký kết hôn rồi, chị phải sửa miệng đi."

Câu nhắc nhở này của Diệp Thần Thần đúng lúc, Khương Nghiêm giật mình một chút, sửa miệng nói: "Chị nhất thời quên mất, cám ơn em sửa lại."

Sau khi nói xong, cô thò đầu nhìn Hạ Y Ninh quay lưng về phía mình: "Mẹ nói, nếu chị có chỗ nào cần hỗ trợ, cứ trực tiếp nói với em."

Chuyên viên trang điểm đã hoàn thành bước chuẩn bị cuối cùng, vẫn có chút không nỡ thưởng thức thành quả hoàn hảo.

Hạ Y Ninh nhìn thấy vẻ chân thành trên mặt Khương Nghiêm trong gương, khẽ gật đầu: "Tạm thời không có, mọi thứ ở đây đều rất thuận lợi."

Diệp Thần Thần nhìn thời gian, nhắc nhở nói: "Sắp đến giờ rồi nên ra ngoài đón khách thôi."

Chuyên viên trang điểm đã lui đến bên cạnh bắt đầu dọn dẹp lại dụng cụ, Diệp Thần Thần cùng các phù dâu khác cũng chuẩn bị rời đi, Hạ Y Ninh chuẩn bị cùng Khương Nghiêm đi ra ngoài, không ngờ tới còn chưa kịp xoay người, đã cảm thấy một trận gió.

Khương Nghiêm đột nhiên đi tới bên cạnh nàng, khẽ vuốt tóc nàng: "Nơi này hình như hơi lỏng lẻo, hay là bảo nhà tạo mẫu đến sửa lại một chút?"

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro