Chương 19: Được công nhận

Edit: phuong_bchii

________________

Đêm nay thay vì nói là tiệc cưới, ngược lại giống như là một cuộc tụ hội triển lãm quan hệ tài nguyên lớn mạnh của nhà họ Hạ hơn. Về phần tương tác của cặp đôi trên sân khấu đã ít lại càng ít, nếu không phải vừa rồi vô tình thúc đẩy hôn môi, hai người này sợ là sẽ kiềm chế cả một đêm.

Cũng may dưới sân khấu phần lớn đều là người quen và trưởng bối của nhà họ Hạ, ngoại trừ người trẻ tuổi thỉnh thoảng ồn ào, những người khác phần lớn ôm lấy nhiệt liệt vỗ tay xem như đáp lại.

Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đều bị nụ hôn này làm cho sốc, cũng bị bầu không khí dưới sân khấu kéo suy nghĩ trở lại. Cũng may được dạy dỗ lễ nghi nhiều năm, cũng hiểu được trường hợp như vậy nên làm ra phản ứng như thế nào mới tính là khéo léo. Cho dù trong mắt khiếp sợ nhiều hơn nữa, nhưng lúc tách ra vẫn cố ý ổn định phản ứng quá khích trong thân thể. Ở trong mắt người bên ngoài, hai người ngoại trừ thẹn thùng, cũng không có gì khó chịu.

MC cũng rất có kinh nghiệm, thấy bầu không khí đã đến giai đoạn cực hạn, nhận lấy quả táo nhét vào tay Khương Nghiêm, nói đùa: "Quả táo đã mất đi tác dụng, để hai tân nương mang về làm kỷ niệm đi."

Khương Nghiêm ngược lại có chút oán niệm muốn ăn quả táo, nếu không phải nó, mình cũng không đến mức hôn môi Hạ Y Ninh ngay tại chỗ. Cô không phải nguyên chủ, không cảm thấy vui vẻ, ngược lại có chút buồn bã, tốt xấu gì cũng là nụ hôn đầu của mình trên thế giới này.

Cứ...... như vậy hiến cho Hạ Y Ninh.

Cô nhân cơ hội nhìn người bên cạnh, Hạ Y Ninh dường như không có phản ứng gì. Trên mặt trước sau vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt, nếu như không cẩn thận nhìn bên môi nàng cứng ngắc, sợ là sẽ không phát hiện nàng cũng đang miễn cưỡng kiên trì.

Từng ôm, cũng từng hôn, trên màn hình lớn hiện trường chiếu đi chiếu lại ảnh cưới của hai người. Hai người đều là mỹ nữ, nhìn qua vừa xinh đẹp vừa chói mắt, mỗi một tấm đều tràn ngập mỹ cảm nghệ thuật, nhưng khi tấm ảnh chụp trước sông băng nam bán cầu kia được trưng bày, vẫn gây ra một trận chấn động.

Đây không chỉ là một loại rung động dịu dàng phù hợp, còn thể hiện ra kiên cường và bất khuất lấy nhu khắc cương. Trước cảnh quan khắc nghiệt của thiên nhiên, hai người thể hiện sự nắm tay giúp đỡ lẫn nhau, là sự ỷ lại và ấm áp dựa vào nhau.

Điều này cũng làm cho người ta cảm nhận được một tia tươi đẹp và ấm áp của cuộc hôn nhân này, cũng không thể không nói hai người mở đầu cho cuộc hôn nhân đồng tính, khiến không ít gia tộc hào môn còn đang quan sát có chút buông lỏng.

Nếu nhà họ Hạ đã có thể chấp nhận kết hợp như vậy, các hào môn khác dường như cũng không cần thiết một mực chắc chắn điều này không hợp lẽ thường. Mọi việc luôn có người đầu tiên dám thử, Hạ Y Ninh chính là người đầu tiên đó.

Tiệc cưới chính thức bắt đầu, món ngon trên bàn đều xuất phát từ đoàn đầu bếp nổi tiếng, bất luận là món nào một mình đem ra đều là tiêu chuẩn có thể tham gia trao giải. Nhưng khách khứa tới cũng không phải người bình thường, đã sớm nhìn quen xa hoa và cầu kỳ như vậy.

Đối với đồ ăn tối nay, cũng chỉ là khen một tiếng ngon.

Bàn chính ngoại trừ có người của hai nhà Hạ, Khương, còn có mấy vị khách quý trọng lượng rất nặng. Khương Triều Hãn bình thường không có cơ hội tiếp xúc đến, đêm nay dính hào quang của nhà thông gia, xem như có thể lôi kéo nói vài câu.

Đợi đến khi bữa chính gần kết thúc, bánh rán và bánh rán hành được kèm theo làm món chính. Tuy là món ăn vặt kinh điển của Hải Thành, nhưng dù sao cũng không thể tính là chủ đạo của tiệc rượu, cho nên chỉ phối cho mỗi vị khách một phần nhỏ, không có đặt vào trong tiệc.

Mẹ Hạ cười giới thiệu: "Đây là đầu bếp có tiếng Tiểu Khương đặc biệt tìm đến để cầm dao, giúp tôi lập tức tìm lại ký ức trước kia. Các vị cũng thử xem, xem có phải có chút mùi vị của Hải Thành không?"

Nghe bà nói như vậy, mọi người sôi nổi động đũa. Phản ứng của người khác ngược lại là tiếp theo, thái độ của mấy ông lớn ngày thường đã rất ít khi ra ngoài xã giao mới là mấu chốt. Phần giao tình này chủ yếu là do đời trước nhà họ Hạ tích lũy được, đến chỗ Hạ Lang Ngôn, thật ra cũng chủ yếu là gìn giữ, muốn tiến thêm một bước cũng không dễ dàng.

Giản Dân Du cẩn thận quan sát bánh rán một hồi mới chậm rãi cắn một miếng, mẹ Hạ cũng có chút căng thẳng chờ ông ấy bình luận. Chỉ là ông ấy chưa từng mở miệng nói một chữ, lại cắn miếng thứ hai.

Đây chính là đại diện cho ngon, hợp khẩu vị.

Ông ấy không nói rõ, nhưng hành động của ông ấy đã chứng minh tất cả. Thấy ông ấy như vậy, thì chẳng có ai chậm trễ. Chờ sau khi nghiêm túc thưởng thức được mỹ vị của bánh rán và bánh rán hành, có người cuối cùng nhịn không được cảm khái.

"Tôi vốn cho rằng hai món ăn vặt này chẳng qua là tô điểm thêm cho bữa tiệc đêm nay, không nghĩ tới đây mới là tinh hoa. Cả đêm tôi đều ăn đến bày tỏ cảm xúc vui vẻ, nhưng chỉ có cái này, làm cho tôi sinh lòng không nỡ."

Người khác nói lời này có lẽ mang theo ý khen tặng, nhưng xuất phát từ miệng Từ Lợi Ung, chỉ có thể nói rõ là hàng thật giá thật, xứng đáng khen ngợi. Ông ấy là hậu duệ vinh quang duy nhất của nhà họ Từ - một trong bốn gia tộc lớn ở Hải Thành ngày xưa, hai giới chính trị và kinh doanh đều phải nể mặt.

Ông ấy và Hạ Lang Ngôn giao tình rất sâu, nhưng ông ấy trước giờ không nói dối, càng không cần phải vì cố ý nịnh nọt mà tâng bốc ai.

Mẹ Hạ vừa nghe, trong lòng càng vui mừng, cũng không quên tiện thể dẫn theo Khương Nghiêm, để cho cô có thể lưu lại ấn tượng tốt trước mặt mấy nhân vật quan trọng này.

Bà cười nhìn Khương Nghiêm vừa mới cùng Hạ Y Ninh thay quần áo ngồi trở lại: "Lúc trước tôi vẫn có ý tưởng này nhưng trước sau không tìm được người thích hợp, ít nhiều nhờ Tiểu Khương có lòng, mới tìm được hương vị của Hải Thành xưa này."

Ánh mắt Từ Lợi Ung thâm trầm, mang theo ý cười nhàn nhạt nhìn Khương Nghiêm, ngay cả Giản Dân Du cũng ngước nhìn cô một cái.

"Lang Ngôn, lúc này ông đã tìm cho Ninh Ninh một chốn về không tồi. Trước đây tôi không quá hiểu biết về Khương Nghiêm, biểu hiện hôm nay ngược lại khiến người ta ấn tượng sâu sắc."

Nghe Từ Lợi Ung đánh giá như vậy, nụ cười trên mặt Khương Triều Hãn gần như không nhịn được nữa. Hận không thể cầm lấy loa nhấn mạnh nhiều lần, Khương Nghiêm là con gái của tôi!

Chẳng qua trọng điểm của mọi người trước sau vây quanh nhà họ Hạ, mặc dù nhắc tới Khương Nghiêm, cũng đã quy cô về thân phận của nhà họ Hạ. Nhà họ Khương trước sau tự do ở bên cạnh, cũng không thể thật sự tham dự vào cuộc nói chuyện.

Hạ Y Ninh nhìn Khương Nghiêm vài lần, không biết là lo lắng cô sinh lòng bất mãn đối với nhà họ Khương gặp phải lạnh nhạt hay là sợ cô không thể ứng đối khen ngợi, muốn cho cô một chút ám chỉ, nhưng người nọ tựa hồ cũng không đáp lại nàng.

Nàng chợt nhớ tới vừa rồi ở trên sân khấu, Khương Nghiêm nhẹ giọng trấn an, nói lời cổ vũ, giây tiếp theo lại hôn nàng. Đây không phải là cố ý, nhưng thật sự cướp đi nụ hôn đầu của nàng, trong lòng Hạ Y Ninh có oán niệm nho nhỏ.

Lý trí nhắc nhở nàng đây là chuyện không thể tránh khỏi trong hôn lễ, nhưng cuối cùng xảy ra quá đột ngột, làm nàng có chút không phục hồi tinh thần lại.

Đang lúc thất thần, bỗng nhiên có người tới gần. Nàng theo bản năng muốn tránh đi, sau lưng lại bị người ôm lấy, tiếp theo liền nghe thấy giọng Khương Nghiêm truyền đến: "Có phải chị mệt không?"

Hạ Y Ninh lúc này mới định thần lại, nhìn người gần như dán mặt vào mình, đờ đẫn nói: "Vẫn ổn."

"Vừa rồi mẹ nhắc tới em, nhưng em hoàn toàn không có phản ứng."

Mẹ Hạ vừa mới nhìn qua vài lần, cũng không thấy Hạ Y Ninh đáp lại, không khỏi có chút lo lắng. Khương Nghiêm nhìn ra sầu lo của nàng, thay bà hỏi.

Nếu không phải sợ Hạ Y Ninh động tĩnh quá lớn, cô cũng sẽ không tùy tiện đi ôm nàng.

Không ngờ Hạ Y Ninh thay sườn xám, vòng eo mềm mại cùng nhiệt độ lại làm cho người ta có chút...... yêu thích không buông tay.

"Vừa rồi tôi đang suy nghĩ một chuyện, có chút mất tập trung. Mẹ nói gì thế?"

"Không có chuyện gì quan trọng, chẳng qua vừa rồi có người hỏi dự định sau khi kết hôn của chúng ta."

Hạ Y Ninh nhíu mày, về dự định sau khi kết hôn, nàng quả thật đã có kế hoạch, nhưng cũng không có bao gồm Khương Nghiêm. Khương Nghiêm chỉ cần diễn tốt vai diễn của mình, an ổn làm việc ở Hạ thị là được.

"Nhưng mẹ đã ngăn cản thay chúng ta, không cần lo lắng."

Hai người nhỏ giọng nói chuyện với nhau, ở trong mắt người ngoài chính là đang kề tai nói nhỏ.

Từ Lợi Ung có lẽ là ăn vui vẻ, hứng thú cũng cao lên, ngược lại nói nhiều hơn vừa rồi không ít.

"Vợ chồng son tình cảm không tệ, lần này Lang Ngôn các ông có thể thực sự yên tâm rồi. Đứa nhỏ nhà tôi lúc trước cũng nói qua với tôi, tôi nói đừng để cho nó cái gì cũng học Ninh Ninh, hiện tại xem ra ngược lại là tôi quá mức độc đoán rồi."

Hạ Lang Ngôn biết trong lời này nửa thật nửa giả, một nửa là thật lòng vì Hạ Y Ninh cảm thấy vui vẻ, một nửa còn lại là thay nhà họ Hạ chống đỡ mặt bàn. Hôn nhân đồng tính không phải ai cũng dám thử, nhà họ Hạ lần này cũng phải chịu áp lực rất lớn, xung quanh không ít người đều bàn luận sau lưng, Hạ Lang Ngôn chưa từng nói rõ, nhưng trong lòng rất rõ ràng.

Nhan Tư dùng đũa chọc bánh rán vài cái, châm biếm: "Sao thím hai lại đột nhiên muốn bỏ thêm mấy thứ này vào tiệc cưới, sợ là ngày mai sẽ thành chuyện cười."

Từ trước đến nay cô ấy không ăn những thứ "tầm thường" này, trước kia lúc quay phim cô ấy cũng sẽ bảo trợ lý đi mua những món điểm tâm kiểu Tây tinh xảo kia. Loại quán ven đường dầu mỡ thô ráp này, cũng không phải là đồ ăn của cô ấy.

Mấy vị khách ngồi cùng bàn mới đầu cũng nghi hoặc như cô ấy, chẳng qua người ta là khách, sẽ không nói gì. Cả đêm cô ấy nói liên miên cằn nhằn, khiến Hạ Thần Húc phiền muốn chết.

"Thích ăn thì ăn, sao đêm nay em lại lắm lời vậy." Hạ Thần Húc cũng không thích ăn mấy thứ này, nhưng anh sẽ không nói ra.

"Em đang lo lắng thay cho nhà anh, hiện tại chú hai quản lý Hạ thị, nhưng sớm muộn gì cũng phải phân chia. Nhưng tài sản có thể chia, thể diện ném đi cũng sẽ không chia, người ta muốn cười, còn không phải cười cả nhà họ Hạ sao."

Hạ Thần Húc cắn một miếng bánh rán hành, ngược lại ngẩn ra. Một miếng bánh xốp giòn bên trong bọc mùi hành lá nhàn nhạt, nhiệt độ còn lại vờn quanh lại thăng hoa mùi dầu. Mặt bánh mì rõ ràng là có bỏ công sức, không phải vón cục cũng không phải cứng ngắt, quả thực không giống với bán bên ngoài.

"Em nếm thử trước đi, đừng vội kết luận."

Nhan Tư có chút không tình nguyện, ghét bỏ nhìn bánh rán bị mình chọc đến có hơi lộn xộn: "Em không muốn, vừa nhìn đã không muốn ăn."

Nhưng những vị khách khác đã bắt đầu ăn, một mình cô ấy lúng túng ở đó có chút đột ngột. Hạ Thần Húc không để ý đến cô ấy nữa, chuyên tâm ăn bánh rán hành. Nhìn ông xã bình thường cũng không thích miếng này càng ăn càng ngon, Ngan Tư có chút dao động.

"Thật sự ngon đến vậy?"

Hạ Thần Húc lành lạnh nhìn cô ấy một cái, không nói lời nào.

Cô ấy lặng lẽ chọn miếng bánh nhỏ nhất từ trong bánh vỡ bỏ vào miệng, chậm rãi nhai nuốt.

Vừa mới vào miệng, cô ấy liền mở to hai mắt, trong lòng thẳng kêu cứu mạng.

Chờ cô ấy ăn xong mới phát hiện quá ít, hoàn toàn không đủ cô ấy cẩn thận thưởng thức, vì thế không chút do dự chọn khối lớn nhất lại nhét vào trong miệng. Lần này rốt cuộc là ăn được tinh hoa, nhưng vẫn chưa đã thèm.

Vì vậy cô ấy liền nhìn chằm chằm vào trong đĩa của Hạ Thần Húc: "Ông xã, cho em bánh rán của anh luôn được không?"

"Thế nào?"

"Anh dùng bánh rán hành đổi với em, em xem cái này anh còn chưa ăn đâu."

Hạ Thần Húc quả thật càng thiên vị bánh rán hành, đối với đề nghị trao đổi này anh động lòng. Chỉ là anh đã quên bà xã này chính là tính toán, sau khi lấy được bánh rán của anh, chỉ lại để lại một nửa bánh rán hành.

"Anh còn chưa nếm qua đó, em sẽ không nỡ lấy đi toàn bộ, đúng không?"

Nhu nhược đáng yêu, thật sự là làm người ta có chút luyến tiếc.

Phần đồ ăn vặt định lượng này ngược lại trở thành áp trục khiến người ta nhớ mãi không quên đêm nay, mẹ Hạ lại càng suy nghĩ chu đáo, đặc biệt chuẩn bị thêm mấy phần để Từ Lợi Ung bọn họ mang về.

Đây cũng là đãi ngộ mấy ông lớn của Hải Thành mới có, Khương Nghiêm thấy bọn họ khen tay nghề của ông chủ Tiền không ngớt, lại càng kiên định ý nghĩ cô không muốn để nhà họ Lê thu mua cửa hàng cũ.

Tiệc cưới kết thúc, Khương Nghiêm và vợ chồng Hạ Lang Ngôn tiễn Giản Dân Du rời đi. Trước khi đi Giản Dân Du đầy ẩn ý nhìn Khương Nghiêm một cái, nói với Hạ Lang Ngôn: "Bồi dưỡng Tiểu Khương cho tốt, ánh mắt đứa trẻ này không tệ."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro