Chương 22: Cửa hàng cũ tái sinh

Edit: phuong_bchii

________________

Khương Nghiêm đi đến cửa hàng cũ, nhìn thấy cửa hàng náo nhiệt hơn thường ngày rất nhiều, quả thực có chút bất ngờ. Nhân viên phục vụ thấy cô đến, cười chạy đến đón, đồng thời quay đầu lại gọi ông chủ Tiền đang bận rộn trong bếp.

"Vẫn như cũ sao?"

Khương Nghiêm ngồi vào vị trí quen thuộc, ngẩng đầu cười với cô ấy: "Đúng vậy, vẫn như cũ, nhưng hôm nay lại thêm một cái bánh quẩy."

Ông chủ Tiền lau tay từ phòng bếp đi ra, cũng là vẻ mặt vui vẻ: "Mới kết hôn ngày hôm sau đã chạy tới chỗ chú, tiểu thư nhà họ Hạ không có ý kiến chứ?"

Ông ấy vẫn không quen gọi Hạ Y Ninh là vợ của Khương Nghiêm, cảm thấy nói ra có chút không được tự nhiên. Nhưng trong lòng ông ấy cũng không phản cảm loại quan hệ bạn đời đã được pháp luật công nhận này, dù sao quốc gia đã thừa nhận, ông ấy có cái gì có thể phản đối chứ.

Khương Nghiêm nhớ đến vẻ mặt đề phòng và lạnh nhạt của Hạ Y Ninh tối hôm qua, không sao cả lắc đầu: "Không sao, cô ấy sẽ không để ý chuyện này."

Ông chủ Tiền quay về phòng bếp dặn dò vài câu, sau đó tự mình bưng đồ ăn Khương Nghiêm gọi ra.

"Ăn bánh rán lại ăn bánh quẩy thì phải uống thêm trà."

Khương Nghiêm thấy ông chủ Tiền còn bưng tới một bình trà, giá tiền là loại đắt nhất trong tiệm.

Cô nhìn bốn phía, không khỏi tò mò: "Hôm nay kinh doanh hình như cực kỳ tốt, nhưng những người này hình như đều là khách mới?"

Cửa hàng này nhiều năm qua gần như đều buôn bán cho láng giềng, khách quen phần lớn cũng là người lớn tuổi. Nhưng hôm nay có thêm không ít người trẻ tuổi, tuổi tác cũng xấp xỉ với Khương Nghiêm.

"Cái này phải cảm ơn cháu."

"Cảm ơn cháu?"

"Ngày hôm qua bận rộn xong tiệc cưới chú cũng không lo lắng gì, kết quả đến nửa đêm, Tiểu Lai liền cầm điện thoại chạy tới nói với chú, nói là tin tức chú nấu ăn cho tiệc cưới của hai người truyền ra ngoài."

Ông ấy bĩu môi nhìn bóng lưng cô gái trẻ tuổi ngồi cách đó không xa, thấp giọng nói: "Cô gái kia nói là vloger ẩm thực gì đó, hôm nay tới thăm cửa hàng. Gọi nửa bàn thức ăn, ăn mấy tiếng rồi vẫn chưa đi."

Khương Nghiêm thò người ra nhìn rồi thu hồi đánh giá: "Cái này tương đương với tuyên truyền miễn phí, rất tốt."

Hơn nữa hiệu quả cũng rất rõ ràng, kéo theo dòng khách trẻ tuổi, chứng tỏ vloger nhận được tin tức không chỉ có một người này.

"Xem sao rồi hẵng nói, có thể cũng chỉ náo nhiệt dăm ba bữa, chờ hết hứng thú cũng không có gì."

Trong lời nói của ông chủ Tiền vừa bao hàm chờ mong lại kiềm chế không dám ôm quá nhiều hy vọng, Khương Nghiêm đoán đại khái trong quá khứ ông ấy từng vì thế mà thất vọng, còn không chỉ một lần.

Điền Thăng lại tới chơi, nhìn thấy tình hình trong cửa hàng, cũng không che giấu sự hâm mộ của mình, nhưng cũng không tiếc tỏ vẻ chúc mừng ông chủ Tiền.

"Lão Tiền, lần này xem như hết khổ rồi, sáng sớm con nhà tôi nói với tôi, trên Weibo có mấy bài giới thiệu về cửa hàng của ông."

Ông chủ Tiền cười rót trà cho ông ấy, rất thẳng thắn: "Nói không vui là giả, nếu trong cửa hàng vẫn có thể duy trì lượng khách như vậy, ngược lại tôi còn có thể kiên trì thêm vài năm nữa."

Điền Thăng biết thân phận của Khương Nghiêm, lôi kéo cô cùng cổ vũ ông chủ Tiền: "Lão Tiền, có đôi khi ông tụt hậu, theo không kịp thời đại. Hiện tại vất vả lắm mới có đột phá, ông không nghĩ làm sao để nắm chắc, ở chỗ này cảm khái cái gì." Ông ấy vừa nói vừa nhìn Khương Nghiêm, "Tiểu Khương giúp ông một việc lớn như vậy, ông lại dùng thái độ này tạ ơn người ta sao?"

Khương Nghiêm buông đũa, liên thanh tỏ vẻ chính mình thật ra cũng chưa làm cái gì.

"Cháu đừng khách khí với ông ấy, Hải Thành có rất nhiều đầu bếp giỏi, lão Tiền trong lòng ông ấy cũng biết rõ."

Khương Nghiêm vốn định tìm một cơ hội lén lút nói lời cảm ơn với ông chủ Tiền, nếu Điền Thăng đã nói, cô cũng nói tiếp: "Thật ra bà Hạ cũng vẫn muốn biểu đạt lòng biết ơn, đặc biệt dặn dò cháu gặp mặt bày tỏ. Cháu biết ông chủ Tiền không thích những lời khách sáo này, nhưng đây thật sự là sự cảm kích chân thành của hai nhà chúng cháu."

Tiệc cưới đối với hào môn mà nói, vừa là một bữa tiệc, cũng là một loại phô bày. Hiệu quả như thế nào, vô cùng quan trọng. Mẹ Hạ mặc dù không nói rõ, nhưng tối hôm qua trong bữa tiệc bà vài lần âm thầm quan sát phản ứng của mấy nhân vật kia, liền đủ thấy đối với tay nghề của ông chủ Tiền tồn tại chờ mong như thế nào.

Tối hôm qua Ông chủ Tiền trở về, đã nhận được quá nhiều tán thưởng, trên mặt thỉnh thoảng liền hiện lên ý cười. Ông ấy cũng là một người hiểu rõ, hảo cảm đối với Khương Nghiêm bởi vậy tăng lên không ít.

"Tiệc cưới là cơ hội cô cho chú, muốn nói lời cảm ơn, cũng nên là chú đáp lễ trước. Tối hôm qua bán rán và bánh rán hành, có phải cảm thấy cũng không tệ lắm không?"

Khương Nghiêm không chút do dự: "Rất ngon, siêu ngon."

"Có muốn sau này thường xuyên ăn không?"

"Đương nhiên muốn ạ, như vậy nằm mơ sẽ không chảy nước miếng nữa."

Khương Nghiêm nói trắng ra, khiến cho ông chủ Tiền và Điền Thăng đều cười ha ha.

Ông chủ Tiền khẽ thở dài, vỗ đùi, như đưa ra quyết định cuối cùng: "Vậy cháu bớt chút thời gian đến tiệm, chú dạy cho cháu."

Khương Nghiêm sửng sốt một lát, hỏi: "Dạy cháu cái gì?"

"Dạy cháu làm hai món này, sau này có thể muốn ăn thì ăn."

Lần này không chỉ Khương Nghiêm ngây người, ngay cả Điền Thăng cũng ngây người. Hiện tại đã không phải là thời đại chế độ thầy trò, tay nghề cũng không phải là không thể truyền ra ngoài, chẳng qua lần này ông chủ Tiền tựa hồ có chút tùy hứng quá mức.

Điền Thăng ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở ông ấy: "Lão Tiền, có phải nên suy nghĩ lại không?"

"Thật ra tối hôm qua tôi đã nghĩ ra, nguyên liệu nấu ăn trong tiệc cưới dù thế nào cũng không thể đưa vào cửa hàng bán, cũng không phù hợp với mức tiêu dùng của khách trong cửa hàng. Không bằng dạy cho người có thể vừa đủ khả năng vừa thật sự thích, như vậy tay nghề mới không thực sự biến mất."

Trong lòng Khương Nghiêm một trận kích động. Cô cũng không phải mơ ước tay nghề của ông chủ Tiền, nhưng nghĩ tới sau này mình muốn ăn lúc nào cũng có thể ăn được, quả thật rất hấp dẫn.

Ông chủ Tiền cười tủm tỉm nhìn cô: "Thế nào, có muốn học không?"

"Muốn, muốn ạ." Khương Nghiêm nói xong, có chút ngượng ngùng.

Ông chủ Tiền và Điền Thăng mang theo tình yêu từ trưởng bối nhìn Khương Nghiêm, nếu ông chủ Tiền đã suy nghĩ kỹ, Điền Thăng cũng không nhiều lời. Tay nghề của người ta, thích dạy cho ai thì cho người đó.

"Lão Điền, ông với nhà họ Lê đàm phán thế nào rồi?"

"Tôi tạm thời bám trụ. Thấy cửa hàng của ông có chuyển biến, làm tôi cũng muốn đấu tranh một chút."

Điền Thăng thật sự là bị lay động, mấy năm gần đây vùng này không ngừng phá bỏ và dời đi nơi khác, hàng xóm sau khi dọn đi lại không có lượng khách mới bổ sung, cho nên càng ngày càng tiêu điều. Nhưng sau một bữa tiệc cưới liền lập tức mang đến không ít người trẻ tuổi, loại hiệu quả tuyên truyền này thật đúng là làm cho ông ấy sốc rất nhiều lại có điều chờ mong.

"Ông cũng muốn theo trào lưu?"

Điền Thăng chọc chọc ông chủ Tiền: "Lão Tiền, ông là chong chóng đo chiều gió, chúng tôi đều muốn tiếp tục lăn lộn theo ông."

Khương Nghiêm tựa hồ từ đó nghe ra chút phong cảnh năm đó của ông chủ Tiền, lại không tiện hỏi thăm trực tiếp.

Sau khi ăn xong, cô đã hẹn với ông chủ Tiền thời gian đến học tay nghề, cố gắng tránh thời gian có nhiều khách.

"Nhưng tuần sau cháu phải bắt đầu đi làm, mấy giờ tối tan ca nói không chính xác được."

"Không sao. Cháu có thể tới thì tới, không thể tới thì chúng ta lùi về sau, là của cháu khẳng định chính là của cháu, chạy không thoát."

**

Khương Nghiêm trước khi đi cứng rắn nhét những món quà trên xe cho ông chủ Tiền, bảo ông ấy bất kể thế nào cũng phải nhận: "Nếu chú không nhận, cháu về nhà không có cách nào ăn nói với mẹ."

Đây là lễ nghĩa của nhà họ Hạ, ông chủ Tiền không lay chuyển được cũng không muốn Khương Nghiêm khó xử: "Thay chú cám ơn bà Hạ." Ông ấy ước lượng hộp quà trong tay, lại bổ sung một câu, "Chờ cháu học được hai món này, chú lại dạy cháu thứ khác."

Cái này tương đương với tặng thêm, mặc kệ ông ấy làm cái gì, tóm lại chắc chắn ngon. Khương Nghiêm vui vẻ đồng ý, trở lại xe liền nhận được điện thoại của Hạ Y Ninh.

"Tối nay em đi ăn bên ngoài hay về nhà?"

"Về nhà, em đã ra khỏi cửa hàng của ông chủ Tiền rồi."

"Được."

Hai người ở trong điện thoại im lặng một hồi ngắn ngủi, Khương Nghiêm không cúp điện thoại, nhưng cũng không chủ động nói chuyện. Hạ Y Ninh đợi một lúc, còn nói: "Đêm nay em đến phòng tôi."

"Làm cái gì?"

"Mẹ biết chuyện tối qua em ngủ phòng khác rồi."

Khương Nghiêm dừng động tác khởi động xe lại, mở điều hòa lớn hơn một chút: "Không thể nào, không phải chị nói đã sắp xếp xong rồi sao?"

Cô vừa nói như vậy, trong lòng Hạ Y Ninh lại càng phiền muộn. Nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc là ai, nhưng chuyện này nói với Khương Nghiêm không có tác dụng gì.

"Bắt đầu từ tối nay, em ngủ trong phòng tôi đi."

Khương Nghiêm nghẹn lời.

"Tối nay ba cũng có thể hỏi em một số ý tưởng về việc nhậm chức, em hãy chuẩn bị cho tốt đó."

"Em biết rồi, giờ sẽ lái xe trở về."

Vợ chồng Hạ Lang Ngôn đối với cô coi như khách sáo, cho dù không thân thiết nhưng ít nhất không giống Nhan Tư, trong ánh mắt khinh thường cũng sắp bay ra. Nhưng so với ngủ phòng khách, đêm nay phải ở trong phòng Hạ Y Ninh càng làm cho tâm trạng Khương Nghiêm cảm thấy nặng nề.

Lúc cô về đến nhà, cha con nhà họ Hạ còn chưa về đến nhà. Khương Nghiêm nhìn thấy mẹ Hạ đang bận thu xếp cơm tối, cười nói chuyện cửa hàng cũ, rồi lên lầu.

Cô suy nghĩ một chút, mở cửa phòng Hạ Y Ninh.

Căn phòng này tối hôm qua không nhìn kỹ, hôm nay cô phải xem thử mình phải trải sàn ở đâu thì thích hợp. Không nghĩ tới vừa vào cửa, sô pha nhỏ tối hôm qua ngồi không thấy đâu, biến thành một cái sô pha rộng dài hai người, hẳn là cô có thể ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro