Chương 26
Edit: phuong_bchii
________________
Thái độ của Khương Nghiêm đối với Tần Ích San không tệ, cũng không cảm thấy vướng bận khi cô ấy ở đây, còn chủ động hỏi cô ấy có muốn ăn hay không.
"Em đoán mọi người bận rộn công việc có thể cũng đói bụng nên tiện mua một ít, quản lý Tần có đang giảm béo hay không?"
Tần Ích San theo bản năng lắc đầu, cũng ngừng tâm tư muốn rời đi.
Hạ Y Ninh không chủ động đưa tay lấy, nhưng khi Khương Nghiêm mang theo dư ôn đồ ăn ngon còn đến trước mặt nàng, nàng chưa từng do dự liền nhận lấy.
Thấy nàng ăn, công việc vừa rồi cũng chưa nói xong, Tần Ích San cảm thấy đột ngột đề nghị rời đi thì không ổn. Hơn nữa, cô ấy hiện tại không muốn rời đi, còn muốn xem thử hai người này bình thường ở chung thế nào.
Cô ấy cười nhận lấy bánh từ tay Khương Nghiêm, khen: "Hôm đó ở tiệc cưới nhớ mãi không quên, không ngờ hôm nay còn có cơ hội nếm thử lần nữa."
"Mùi vị có thể không ngon bằng hôm đó, hai người đừng chê."
Hạ Y Ninh khẽ cắn một miếng, đúng là có chút khác biệt, nhưng không đến mức khiến người ta ghét bỏ. Thật ra đã có tám phần giống, nếu như không phải tinh tế thưởng thức hoặc cầu kỳ quá mức, cũng có thể là ăn không ra quá nhiều khác biệt.
Khương Nghiêm kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, khẽ cười.
Thấy cô chia thức ăn xong bản thân chỉ ngồi đó, Hạ Y Ninh hỏi: "Em không ăn sao?"
"Ăn ở tiệm rồi, những món này là đặc biệt mang tới."
Cô nói điềm đạm, như thể là một chuyện hết sức bình thường, Hạ Y Ninh cũng không có phản ứng đặc biệt, nhẹ nhàng ừ một chút đại diện cho hiểu rồi. Trong lòng Tần Ích San bắt đầu chua xót khẽ chảy ra, từng giọt từng giọt lan tràn ra.
Cô ấy yên lặng cắn bánh, mùi mè hoàn toàn không hấp dẫn được sự chú ý của cô ấy, trong đầu xuất hiện càng ngày càng nhiều hình ảnh nhỏ vụn.
Những thứ tích lũy trong đầu mười mấy năm trước, là bí mật nhiều năm qua cô ấy chôn ở đáy lòng. Nhiều lần sắp nhịn không được thổ lộ tiếng lòng, lại sợ sau khi tùy tiện mở miệng ngay cả bạn bè cũng không thể làm.
Quen biết nàng nhiều năm, Tần Ích San đã nhìn thấy quá nhiều kết cục bị Hạ Y Ninh quả quyết từ chối, ngay cả nói cũng khó nói được mấy câu. Cô ấy vẫn quý trọng phần tình nghĩa khó có được này của hai người, Hạ Y Ninh đối với cô ấy cũng coi như nhiệt tình, sau nhiều lần băn khoăn bởi vì Tần Ích San không chịu nổi kết cục quyết tuyệt mà kéo dài hết lần này đến lần khác.
Lúc trước Khương Nghiêm mới vừa xuất hiện ở phía sau Hạ Y Ninh, cô ấy đã khinh thường. Ban đầu mặc dù từng bị hành động cuồng nhiệt của cô làm cho căng thẳng, nhưng nhìn thấy cô tới tới lui lui chỉ có mấy cái kịch bản kia, hơn nữa Hạ Y Ninh vẫn lãnh đạm như cũ, Tần Ích San cũng yên lòng theo.
Chỉ chớp mắt, vài năm trôi qua, Tần Ích San đã hoàn toàn không coi Khương Nghiêm là đối thủ cạnh tranh tiềm tàng, không nghĩ tới tin tức kết hôn khiến cô ấy đi công tác bên ngoài thiếu chút nữa té xỉu. Chính mình gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh chứng thực, nhận được một câu khẳng định ngắn gọn nhưng rõ ràng.
Tần Ích San nghĩ mãi không ra, cho tới bây giờ đều nghĩ mãi không ra, Hạ Y Ninh tiếp nhận tình cảm đồng tính khi nào, càng nghĩ mãi không ra nàng chấp nhận Khương Nghiêm khi nào.
Hạ Y Ninh ăn xong bánh rán, đang dùng khăn ướt lau tay, ánh mắt Khương Nghiêm ý bảo nàng: "Trong túi vẫn còn một cái bánh rán hành khác, trong hộp cơm nhỏ bên cạnh còn có bánh bao áp chảo."
"Đã đủ rồi, ăn thêm nữa thì khỏi ăn cơm tối luôn mất."
Nàng nói như vậy, nhắc nhở Khương Nghiêm.
"Đúng ha, mẹ nói tối nay phải về ăn cơm sớm một chút."
Hai người nói chuyện nhà đơn giản, Tần Ích San lại cảm thấy chua chát bội phần. Hai người họ hiện tại là người một nhà, mỗi một chuyện nhỏ cùng đi làm đều làm cho cô ấy hâm mộ không thôi.
Cô ấy, chẳng qua là mở miệng muộn một chút. Cứ như vậy bại bởi Khương Nghiêm, cô ấy quả thật rất không cam lòng.
Khương Nghiêm chuẩn bị thu dọn thức ăn còn lại, miễn cho ảnh hưởng đến công việc của các cô. Có thể thấy được bánh trong tay Tần Ích San còn thừa một nửa, hơn nữa tốc độ ăn càng ngày càng chậm.
"Quản lý Tần, hay là thử cái khác xem?"
Khương Nghiêm dịu dàng hỏi thăm kéo suy nghĩ của Tần Ích San trở lại, cô ấy cố gắng cười: "Vừa rồi tôi đang suy nghĩ chuyện công việc." Nói xong cô ấy lại nhìn Hạ Y Ninh, "Chờ tôi vài phút, tôi sẽ ăn xong nhanh thôi."
Sau đó cô ấy bắt đầu tăng tốc, ngược lại Hạ Y Ninh sợ cô ấy nghẹn: "Không thiếu mấy phút này, cậu cứ từ từ ăn."
Nội dung công việc còn lại không nhiều lắm, sau khi xác định được mấy bộ phận mấu chốt, Tần Ích San chủ động đứng dậy.
"Mình đi sắp xếp lại tài liệu một chút, không làm chậm trễ hai người về nhà."
Chờ cô ấy đi rồi, Khương Nghiêm đi qua sô pha bên cạnh, đã thấy Hạ Y Ninh không vội dọn dẹp lại đồ đạc.
"Còn có công việc khác?"
"Không có, chỉ là có chuyện muốn nghe ý kiến của em."
Khương Nghiêm nghĩ thầm hẳn là đề tài ở nhà không tiện đàm luận, hoặc là chuyện Hạ Y Ninh không muốn cho người nhà biết.
"Nói nghe thử."
Ngón trỏ trắng nõn của Hạ Y Ninh nhẹ nhàng gõ lên mép bàn, chuẩn bị một lát sau ngước mắt nhìn Khương Nghiêm, thấy nàng vẫn lạnh nhạt như cũ.
"Tôi nghe nói tình hình Khương thị gần đây không tốt lắm, tình hình cụ thể em biết không?"
Khương Nghiêm vừa nghe nàng chủ động nhắc tới Khương thị, liền nhớ tới lời Khương Đạt Minh, vẻ mặt cũng bắt đầu nghiêm túc.
"Chuyện công ty em không biết nhiều, ba em và anh em ở nhà rất ít khi nói quá nhiều trước mặt em." Khương Nghiêm nói xong, cười chua xót, "Nhưng công ty kinh doanh khó khăn, cũng không ít người biết."
"Vậy...... ngoại trừ những tài nguyên đã thỏa thuận, em còn muốn gì nữa không?"
Khương Nghiêm không rõ Hạ Y Ninh chủ động hỏi cái này có dụng ý gì, lúc ban đầu hai người nói điều kiện thoả thuận cũng đã nói rất rõ ràng. Sau đó trong quá trình trưởng bối hai nhà gặp mặt bàn chuyện hôn sự, Hạ Lang Ngôn lại chủ động thêm vào một phần.
Mà theo cô được biết, tuyệt đại bộ phận hứa hẹn đều đã thực hiện. Chẳng lẽ Hạ Y Ninh rủ lòng thương, muốn cứu vớt Khương thị?
Khương Nghiêm cân nhắc một chút, không muốn đòi thêm lợi ích. Tình hình của Khương thị tuy rằng cô không biết nhiều, nhưng Khương Đạt Minh mấy lần thúc giục khiến cô rất chán ghét.
"Tạm thời không có yêu cầu gì thêm, những thứ đã bàn bạc trước đó rất đầy đủ."
Khương Nghiêm vừa rồi rõ ràng là đã trải qua đấu tranh tư tưởng, điều ấy Hạ Y Ninh cũng không nhìn lầm. Nhưng mà cuối cùng đưa ra câu trả lời này, lại làm cho nàng cảm thấy bất ngờ.
"Thật ra là hai ngày trước anh cả có đề cập với tôi, nói Khương thị bên kia vấn đề nghiêm trọng hơn tưởng tượng một chút. Anh ấy bảo tôi hỏi em, có phải yêu cầu trợ giúp thêm hay không."
Vậy mà vẫn là truyền tin tức tới thông qua miệng Hạ Thần Vĩnh? Khương Nghiêm đoán Khương thị thật sự "cần được chữa trị khẩn cấp", đã bắt đầu vận dụng tất cả con đường có thể tiếp xúc.
Khương Nghiêm vẫn lắc đầu, kiên trì suy nghĩ vừa rồi: "Công ty kinh doanh không phải mua rau ngoài chợ, hơn nữa mặt ảnh hưởng cũng không nhỏ, sau này có thể đi sâu hợp tác hay không vẫn là để cho người chuyên nghiệp suy xét đi."
Nói đến trình độ này, Khương Nghiêm vẫn chưa tiếp chiêu, Hạ Y Ninh lại có chút đoán không ra tâm tư của cô.
"Được, vậy chuyện hợp tác tiếp theo chúng ta sẽ không nhúng tay vào."
Hạ Y Ninh từ chỗ anh họ nghe được tin tức Khương thị mơ hồ truyền đến, kết hợp với đêm tiệc cưới nghe được cuộc đối thoại của Khương Đạt Minh và Khương Nghiêm, liền muốn mượn cơ hội thăm dò thái độ của Khương Nghiêm một chút. Đêm hôn lễ Khương Nghiêm không mở miệng, nhưng sau khi kết hôn cũng đã qua mấy ngày, Khương Nghiêm vẫn không đề cập tới, Hạ Y Ninh muốn biết rốt cuộc cô muốn đợi tới khi nào.
Nếu Khương Nghiêm tỏ thái độ không muốn quan tâm, vậy Hạ Y Ninh mới không lên cột đuổi theo nói tôi muốn tiếp tục giúp nhà em. Hoàn cảnh khó khăn của Khương thị thật sự không dễ phá giải, nàng từng tìm hiểu qua ý của ba, ý của Hạ Lang Ngôn cũng là bảo nàng không cần bận tâm.
Nói xong điều kiện nhà họ Hạ sẽ không lại, nhưng làm ăn thì làm ăn, chuyện mất tiền không công, nhà họ Hạ cũng sẽ không ngốc nghếch đi làm.
Chờ trở lại nhà họ Hạ, quả nhiên người một nhà đều ở đây. Diệp Thần Thần trông mong Khương Nghiêm mang đồ ăn ngon về cho cô nàng, tiếng xe bên ngoài vừa dừng lại, cô nàng đã từ phòng khách chạy đến cửa.
Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm một trước một sau vào nhà, Diệp Thần Thần đầu tiên ngoan ngoãn gọi một tiếng chị họ, sau đó tầm mắt trực tiếp rơi vào trên mặt Khương Nghiêm.
"Lúc trước đã đồng ý với em, không quên chứ?"
Hạ Y Ninh nghi ngờ nhìn hai người, chỉ thấy Khương Nghiêm đặt một túi giấy da trâu vào trong tay Diệp Thần Thần: "Không quên, nhưng kiến nghị sau bữa tối em hãy ăn."
Diệp Thần Thần vẻ mặt vui sướng lột túi ra, còn dùng sức ngửi một chút: "Tại sao không thể ăn bây giờ?"
"Không phải em còn muốn chụp ảnh sao? Hơn nữa biên tập chữ, tô điểm thêm cái gì, đoán chừng thời gian ăn cơm sẽ bị trì hoãn."
Diệp Thần Thần:......
Hạ Y Ninh nghe bọn họ trò chuyện thân mật, lại thấy hình như chỉ là đề tài về đồ ăn, liền đi thẳng lên lầu thay quần áo.
Diệp Thần Thần nhìn bóng lưng của nàng, hỏi Khương Nghiêm: "Hôm nay hai người giận nhau à?"
"Không có."
"Vậy sao chị họ lại có vẻ không vui?"
Khương Nghiêm nhìn nàng, như là không quá tin lời cô nàng nói: "Có sao? Chị không cảm thấy."
"Theo hiểu biết của em đối với chị họ, chị ấy vừa rồi quả thật có chút không vui. Nhưng lý do là gì, em không biết."
Khương Nghiêm hồi ức lại một chút, hôm nay hai người gặp nhau có hạn. Đề tài duy nhất hơi có khả năng gây ra mâu thuẫn chính là về Khương thị, nhưng ý kiến cuối cùng của hai người là nhất trí, Hạ Y Ninh cũng không đưa ra cái nhìn khác nhau.
"Em đừng đoán lung tung, có thể chị ấy tăng ca mệt mỏi thôi."
Đến lúc cơm tối sắp kết thúc, Nhan Tư đột nhiên hỏi Hạ Y Ninh: "Ninh Ninh, tuần trăng mật của hai đứa cuối cùng đã xác định chưa?"
"Vẫn chưa, phải đợi sau khi hạng mục chính thức lên sàn mới có thể xác định."
"Như vậy à."
Nhan Tư muốn nói lại thôi, có chút rối rắm. Hạ Y Ninh biết cô ấy nhất định có chuyện muốn nói, bằng không cũng không cần phải chủ động hỏi chuyện này trên bàn cơm.
"Chị dâu, chị muốn nói gì?"
"Gần đây chị nhận được lời mời từ một quỹ từ thiện, nói là muốn quay một gameshow về cuộc sống hôn nhân, mời chị và Thần Húc tham gia." Nhan Tư do dự mở ra đề tài.
Mọi người cũng đang chờ cô ấy nói tiếp, nhưng Hạ Thần Húc hình như không vui lắm, muốn ngăn cản.
"Anh hai, anh để chị ấy nói hết đi, chương trình từ thiện rất có ý nghĩa."
Thấy Hạ Y Ninh phụ họa, Nhan Tư hơi lo lắng: "Chương trình này chủ yếu là quay cuộc sống hàng ngày của mấy cặp vợ chồng, bối cảnh gia đình tuổi tác nghề nghiệp đều không giống nhau. Thật ra những năm trước cũng từng có chương trình tương tự, nhưng năm nay họ muốn làm chút sáng tạo, liền nghĩ có thể mời em và Tiểu Khương làm khách mời phi hành hai kỳ hay không."
Khương Nghiêm vẫn không lên tiếng, không ngờ mình lại bị cue như vậy, bất đắc dĩ cười cười với Nhan Tư.
Hạ Y Ninh vẫn không hiểu: "Khách mời phi hành? Nếu đã mời chị và anh hai, bảo em và Khương Nghiêm đi làm gì?"
Loại chương trình này, một loại tổ hợp vợ chồng có một đôi là đủ rồi, hôn nhân hào môn cũng chỉ cần một đôi điển hình là được rồi.
Sắc mặt Hạ Thần Húc không được tốt lắm, Nhan Tư liếc anh một cái, cố lấy dũng khí nói: "Bởi vì em và Tiểu Khương là cặp đôi nổi tiếng nhất sau khi hôn nhân đồng tính được thông qua......"
Cho nên tổ tiết mục cũng muốn mượn hai người để thu hút sự chú ý nhiều hơn.
Mẹ Hạ ngược lại không đồng ý, nhưng chuyện tiểu bối bà sẽ không tùy tiện ngăn cản, hơn nữa bà cũng muốn xem thái độ của con gái.
Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, lại hỏi: Vậy tổ tiết mục muốn thông qua hôn nhân của em và Khương Nghiêm tuyên truyền cái gì đây?"
Chương trình từ thiện có tính chất công ích, so với chương trình giải trí thu hút sự chú ý của mọi người vẫn có sự khác biệt, hào môn thật ra đối với sự nghiệp từ thiện là tương đối coi trọng.
"Đại khái là muốn cho nhiều người hiểu được hôn nhân đồng tính và hôn nhân truyền thống liệu có khác nhau hay không."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro