Chương 28

Edit: phuong_bchii

________________

Khương Nghiêm hiện tại cơ bản chỉ có cuối tuần mới có thể đến cửa hàng của ông chủ Tiền học tập, buổi sáng học xong buổi tối trở về căn hộ luyện tập thêm vài lần. Đối với cô mà nói, thời gian thật giống như là chen ra, nhưng sau khi cô tận dụng triệt để hiệu suất rất cao.

Cuối tuần này Tiền Minh cũng tới cửa hàng hỗ trợ, từ khi có người nổi tiếng trên mạng ghé thăm cửa hàng, mỗi cuối tuần làm ăn trong cửa hàng đều tốt hơn bình thường không ít. Tiền Minh là streamer về game, lộ tay không lộ mặt, vì tránh streamer lớn, bình thường cô ấy đều lựa chọn livestream vào sáng sớm đến sau bữa trưa kết thúc.

Nghe nói Khương Nghiêm muốn tham gia chương trình giải trí, cô ấy còn rất tò mò: "Loại chương trình thực tế này nghe nói đều có kịch bản, vậy cô như vậy coi như là nửa diễn viên?"

"Tạm thời còn chưa thấy kịch bản, phải diễn tới trình độ nào thì không biết."

"Không ngờ thiên kim nhà giàu các cô cũng có hứng thú với chương trình này, tôi còn tưởng chỉ có minh tinh thích quay cái này."

Hiện tại tài nguyên điện ảnh và truyền hình không nhiều lắm, rất nhiều minh tinh thành danh sớm nhưng hiện tại cơ hội làm việc thật ra không quá nhiều đều sẽ lựa chọn tham gia chương trình giải trí hoặc là livestream, cường độ làm việc so với vào đoàn phim thấp hơn, thù lao lại càng cao.

Dần dà, con người tự nhiên đều có khuynh hướng thoải mái nhàn nhã lại dễ kiếm tiền.

Nhưng Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm nói rõ là không thiếu tiền, không ngờ cũng đồng ý tham gia chương trình.

"Dự án công ích, sẵn tiện có thể tuyên truyền góc nhìn chính diện về hôn nhân đồng tính. Tuy rằng pháp luật thông qua, nhưng vẫn có rất nhiều người không hiểu loại hình thức tình cảm này."

Từ khi Hạ Y Ninh đồng ý tham gia chương trình, đường kính đối ngoại của hai người ngược lại nhất trí.

Tiền Minh ngó ông chủ Tiền đang nói chuyện với khách quen, thấp giọng nói: "Thật ra thế hệ chúng ta cũng đã cảm thấy là chuyện rất bình thường, chỉ cần có tình cảm hôn nhân đều đáng được tôn trọng và tiếp nhận. Nhưng giống như thế hệ của ba tôi, nói thật rất khó sửa."

Khương Nghiêm cũng hiểu được, giống như ông chủ Tiền những thứ này đã xem như thấu tình đạt lý, cố tìm cái chung gác lại cái không giống. Nhưng có lúc bọn họ nói chuyện phiếm thỉnh thoảng nhắc tới Hạ Y Ninh, phần lớn cũng đều gọi nàng là cô Hạ.

Giống như hàng xóm láng giềng thuận miệng nói vợ anh, người nhà anh các loại xưng hô, đã ít lại càng ít, có thể thấy được trong khái niệm của bọn họ, hôn nhân truyền thống vẫn là chính thống.

"Cho nên mới phải phổ cập tuyên truyền, để cho càng nhiều người tiếp xúc tìm hiểu. Không cầu ủng hộ toàn bộ, nhưng ít nhất sẽ không giống như trước đây nghe thấy liền biến sắc, khắp nơi mâu thuẫn."

Nhớ tới đám người nhỏ bé từng bị ép trốn ở trong ngăn tủ đau khổ đè nén trong những năm qua, còn có người không chịu nổi áp lực xã hội và gia đình mà lựa chọn kết hôn hợp đồng cuối cùng lại bi kịch kết thúc, hiện tại đã là tiến bộ rất lớn.

Nhưng muốn thực sự làm được để cho toàn bộ xã hội đều đi bao dung thấu hiểu, không còn dùng thành kiến phân biệt đối xử, vẫn còn một con đường rất dài phải đi.

Khương Nghiêm cảm thấy mặc dù cô và Hạ Y Ninh không phải là quan hệ hôn nhân chân chính, nhưng nếu có thể vì tiến bộ này mà góp một phần sức lực, cớ sao lại không làm.

Tiền Minh giơ ngón tay cái lên với cô: "Quả nhiên là có kết cấu. Nhưng sự khác biệt này rất khó giải quyết, ai cũng không thuyết phục được ai, thật ra thì biện pháp giải quyết tốt nhất chính là chậm rãi chờ."

Lời cô ấy không nói hết, nhưng Khương Nghiêm hiểu được, chính là phải đợi một thế hệ ngoan cố kháng cự kia già đi, thời điểm một thế hệ mới toàn diện chiếm cứ chủ lưu, mới có thể chân chính nghênh đón thời đại bao dung toàn diện.

"Là rất khó, trước mắt có thể cố gắng làm nhiều hơn một chút, cũng không phải chuyện xấu." So với một mực bị động chờ đợi, chủ động tích cực làm chút gì đó cũng không tồi.

Hai người trò chuyện vui vẻ, Điền Thăng đi rồi quay lại, lần này còn dẫn theo không ít người tới. Khương Nghiêm nhìn kỹ, thì ra là mấy ông chủ cửa hàng cũ gần đó.

Tiền Minh từ nhỏ đã quen thuộc với bọn họ, nhiệt tình chào hỏi bọn họ: "Lại tới tìm ba cháu đánh bài ạ?"

Sở thích nghiệp dư của ông chủ Tiền chính là cùng hàng xóm láng giềng uống chút rượu, đánh cờ đánh bài tâm sự.

Điền Thăng cười nói: "Trong mắt cháu chúng ta chỉ là bạn đánh bài của ba cháu thôi."

"Không phải không phải, chẳng phải đã lâu không thấy mọi người cùng tới đây sao."

Ngày lễ ngày tết, bọn họ đều tụ tập. Nhưng bình thường trong tiệm phải chăm lo không ít chuyện, tuy rằng cách nhau không xa nhưng thật sự tụ tập đông đủ như vậy thật đúng là không có mấy lần.

Ông chủ Tiền thấy bọn họ đều tới, bảo em trai và em dâu phụ trách để ý việc kinh doanh, tự mình rửa tay cũng đi qua đó.

Ông ấy vẫy tay bảo Khương Nghiêm và Tiền Minh cũng ngồi xuống: "Không ngại để hai đứa nhỏ cũng nghe một chút chứ?"

Điền Thăng xua tay: "Không có gì không thể tiết lộ cả, không chừng còn cần nghe ý kiến của Tiểu Khương."

Những người khác cũng nhao nhao tỏ vẻ không phản đối, ngược lại Khương Nghiêm và Tiền Minh nghe được không hiểu ra sao.

Đặc biệt là Khương Nghiêm, vừa ngồi xuống vừa nghĩ cô có thể cung cấp cho mấy chú đây ý kiến gì.

Ông chủ Tiền hiển nhiên là người dẫn đầu đám người này, trong khoảng thời gian này Khương Nghiêm đã nhận ra được thay đổi xảy ra trên người ông chủ Tiền. Khác với lúc ban đầu gặp mặt nhàn nhã đạm mạc, hiện tại ông ấy rất có nhiệt tình.

"Nếu mọi người đã quyết định không ký hợp đồng, kế tiếp chúng ta phải suy nghĩ xem nên tự cứu chính mình như thế nào, chống cự như thế nào, làm thế nào để cho nhiều người biết điểm đặc sắc của chúng ta."

Khương Nghiêm nghe xong lời của ông chủ Tiền, mới phản ứng lại thì ra là vì thảo luận làm thế nào để chống lại dây chuyền kinh doanh của nhà họ Lê. Cô nhớ lần trước Điền Thăng nói vẫn là ngăn cản, không nghĩ tới hiện tại đã chính thức từ chối lời đề nghị thu mua nhà họ Lê. Mấy ông chủ hôm nay tới đây cũng vậy, quyết định phải bảo vệ cửa hàng của mình.

"Hiếm khi anh Tiền còn chịu rời núi, chúng ta không có gì lo lắng. Anh nói làm như thế nào thì chúng tôi làm như thế đó."

Ông chủ Tiền cảm kích sự tin tưởng của họ, nhưng áp lực cũng không nhỏ. Ông ấy cũng là trải qua suy nghĩ cặn kẽ mới quyết định muốn một lần nữa gánh vác trọng trách, ít nhất không thể lại giống như trước đây hai tai không nghe thấy chuyện ngoài tiệm.

"Khu này của chúng ta, có khoảng hơn mười cửa hàng tương tự, hiện tại chỉ có sáu cửa hàng chúng ta cắn răng không chịu ký hợp đồng. Về sau những cửa hàng kia sửa sang lại, khuyến mãi giá thấp hoặc là một cửa hàng bán tất cả, chúng ta sẽ rất bị động."

Những cửa hàng cũ này cũng không tính là lớn, hơn nữa mỗi cửa hàng đều có đặc trưng riêng, mỗi cửa hàng đều có mấy món ăn đặc biệt nổi tiếng hoặc là hấp dẫn người khác. Các cửa hàng khác cũng rất ăn ý không cạnh tranh lặp lại, hàng xóm cũng quen đi xuống một con phố mua đủ đồ người nhà muốn ăn.

Nhưng thói quen tiêu dùng mà giới trẻ thích là tốt nhất một cửa hàng có thể mua hết mọi thứ, tiết kiệm được chạy khắp nơi. Và tốt nhất là hương vị của mỗi cửa hàng được giữ ổn định để không phải lo lắng về việc đạp mìn.

Điền Thăng cảm khái: "Một cửa hàng bán toàn bộ thực phẩm cũng không phải không tốt, nhưng như vậy yêu cầu khống chế chi phí rất cao, hơn nữa nói thật, không khác gì thức ăn nhanh."

Trang hoàng thống nhất đầy đường và thức ăn gần như ăn không ra khỏi miệng khác biệt, nhanh chóng ra ngoài cùng giá cả ổn định lâu dài đều là sức cạnh tranh cốt lõi của chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh. Nhưng mà cái này với đặc sắc của cửa hàng cũ một trời một vực, gần như là loại hình hoàn toàn tương phản.

Cửa hàng cũ cầu chính là độc đáo và duy nhất, cho dù toàn bộ Hải Thành đều tìm không ra hương vị quá mức tương tự mới là bọn họ theo đuổi.

Mấy ông chủ cũng đều đồng ý cách nói này, nhưng nếu là xung quanh tất cả đều là dây chuyền kinh doanh, khách hàng nhất định sẽ bị phân luồng nhiều, thời gian dài cũng chưa chắc là tốt.

Ông chủ Tiền nhìn Khương Nghiêm: "Tiểu Khương, cháu có ý kiến gì không?"

"Cháu? Cháu không hiểu kinh doanh ngành ăn uống, kinh nghiệm cũng không sánh bằng các chú."

"Cháu là người trẻ tuổi, đại diện cho người tiêu dùng thế hệ của cháu, nói suy nghĩ của cháu là được rồi, không cần có kinh nghiệm ăn uống gì."

Khương Nghiêm cũng không từ chối nhiều, mấy vị đang ngồi trước đó coi như là có hiểu biết, đều là người thật. Huống hồ có thể chống đỡ được điều kiện thu mua hào khí của nhà họ Lê, cũng không phải là người hoàn toàn chỉ theo đuổi tiền tài.

"Nếu là cháu, thật ra là muốn có nhiều cửa hàng cũ tồn tại hơn. Nhưng thật sự cháu cũng rất lười, để cho cháu đông nam tây bắc mỗi người đi một chuyến mua đồ ăn, cháu cũng rút lui."

Mọi người nghe cô nói như vậy, đều cười rộ lên.

"Nhưng sẽ khác nếu có thể tập hợp các cửa hàng đặc biệt lại với nhau để tạo thành một phố ẩm thực nhỏ. Cháu sẽ sẵn sàng dành thời gian để thưởng thức các món ăn khác nhau và đều vui vẻ đi dạo xung quanh mọi cửa hàng."

Điều kiện tiên quyết phải là, đặc trưng của mỗi nhà đều không giống nhau.

Ông chủ Tiền gật đầu: "Đúng, chúng ta cũng nghĩ như vậy. Nhưng cách nơi này không xa có một con phố ẩm thực do chính phủ thành lập, chúng ta đều có cửa hàng của riêng mình, muốn dọn qua cũng không thực tế."

Khương Nghiêm lại nói: "Không cần phải dọn qua bên kia góp vui, thành lập ngay tại chỗ luôn."

Điền Thăng nghe có chút kích động, nhịn không được thúc giục cô: "Thành lập ngay tại chỗ như thế nào?"

"Vẫn là ở chỗ cũ mở cửa hàng, không cần chuyển nhà, nhưng phải sửa sang lại cửa hàng một chút, sau đó làm tuyên truyền thời điểm tốt nhất có thể liên kết một chút. Ví dụ như đưa ra một ít suất ăn ưu đãi, bên trong bao gồm vài món ăn chủ lực của cửa hàng, hoặc là sau khi một cửa hàng tiêu dùng đầy đủ ở một cửa hàng có thể có ưu đãi ở một cửa hàng khác."

Đây không phải là chuỗi cửa hàng, nhưng cũng có thể hình thành thiên ti vạn lũ liên hệ.

Có người nghe xong cũng đưa ra suy tính của chính mình: "Khách hàng của chúng ta phần lớn đều là láng giềng, không cần tuyên truyền bọn họ cũng đều quen thuộc chúng ta mỗi cửa hàng bán cái gì. Cháu vừa rồi nói những cái kia chủ yếu nhằm vào khách hàng mới từ bên ngoài tới, nhưng là khách hàng mới sẽ muốn đến khu dân cư sao?"

Nơi này không có tài nguyên du lịch, không có tài nguyên tuyên truyền chính thức nâng đỡ, cũng chỉ là một con phố Hải Thành bình thường mà thôi.

Khương Nghiêm hé miệng cười: "Thật ra thanh niên chúng cháu cũng không thích đến những nơi có nhiều du khách, hơn nữa để ăn ngon, mặc kệ nó có phải là phố ẩm thực chính phủ đóng dấu hay không. Hơn nữa hiện tại rất nhiều phố ẩm thực đều có tiếng mà không có miếng, tất cả đều là sản phẩm nhà bếp trung ương thống nhất phân phối, không ngon, còn đắt."

Cô là tiểu thư nhà giàu, suy nghĩ lại đều là chi tiết bình dân. Những cửa hàng cũ này nhiều năm qua tăng giá rất chậm, đặc biệt là tự có cửa hàng tiết kiệm được tiền thuê, thông thường đều là đợi đến khi chi phí thật sự chịu không nổi mới tăng một ít, tổng thể so với giá trung bình bên ngoài rẻ hơn rất nhiều.

Cư dân xung quanh đều thích đến, chỉ khổ nỗi ít tuyên truyền, không được nhiều người biết đến.

Ông chủ Tiền suy nghĩ một chút, vỗ nhẹ mặt bàn: "Tôi cảm thấy Tiểu Khương nói rất có lý, cũng có thể thử một lần. Nhà họ Lê thu mua xong mặt tiền khác, khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha chúng ta, thay vì chờ bọn họ tiến công, còn không bằng chúng ta chiếm thế chủ động trước."

Nếu so mùi vị so giá cả, cửa hàng cũ tuyệt đối không sợ.

Hôm nay Khương Nghiêm mang nhiều đồ ăn ngon về nhà hơn bình thường, có điều Diệp Thần Thần đã ra nước ngoài đi học, chỉ có thể thông qua màn hình mà chảy nước miếng.

Hạ Y Ninh sợ béo, ăn cùng không nhiều, phần lớn đều vào bụng Khương Nghiêm.

Tắm rửa xong, Hạ Y Ninh đưa cho cô một bản in: "Đây là kịch bản chương trình, em có thời gian thì xem trước đi."

Khương Nghiêm vừa mới ăn xong cái bánh chẻo áp chảo cuối cùng, trong miệng còn lưu lại vị dấm chua nhàn nhạt. Cô mở kịch bản ra xem một lần: "Chỉ làm khách mời hai kỳ còn phải tham gia hoạt động?"

Cô vốn tưởng rằng là loại bàng quan hoặc là ngồi ở trên ghế khách mời tham dự thảo luận bình luận các loại, không nghĩ tới thật đúng là giống như là tuyển thủ dự thi đường băng số 9.

"Tôi đã bảo chị dâu đi thương lượng với tổ tiết mục, mỗi kỳ nhiều nhất chỉ tham gia 1 - 2 hạng mục, nhiều hơn thì không được."

Khương Nghiêm xem qua các hạng mục dự bị được liệt kê, cũng may lo lắng đến thân phận và tố chất thân thể của các khách mời, không có loại vận động kịch liệt gì, phần lớn đều liên quan đến cuộc sống gia đình.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro