Chương 29

Edit: phuong_bchii

________________

Nhan Tư khó khăn lắm mới giành được cơ hội quay chương trình giải trí, gần như ngày nào cũng giữ liên lạc với đoàn phim. Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đồng ý tham gia ghi hình, cô ấy cũng báo trước tin tức tốt này cho đối phương, hiện tại nghiễm nhiên trở thành người truyền lời của hai bên.

Đêm nay cô ấy mới lấy kịch bản từ chỗ Hạ Y Ninh về, bên trên có mấy chỗ đánh dấu rõ ràng, đều cần phải điều chỉnh lại với đoàn phim. Có chút rườm rà nhưng cô ấy làm không biết mệt, nghiêm túc chỉnh lý tổng kết yêu cầu của Hạ Y Ninh, sau đó gửi tin nhắn cho phó đạo diễn đoàn phim.

Hạ Thần Húc thờ ơ lạnh nhạt, thấy trên sô pha ném kịch bản thuộc về bọn họ, tiện tay lật một chút, cũng không có nghiêm túc nhìn vào.

"Em cũng là khách mời được mời, kết quả tới lui chỉ lo truyền lời giữa Ninh Ninh và đoàn phim, là muốn đổi nghề làm quản lý?"

Nhan Tư cầm điện thoại, sợ bỏ lỡ câu trả lời của phó đạo diễn, nghe Hạ Thần Húc nói, tức giận không thôi: "Anh có thể đừng cứ đả kích em được không? Mẹ anh ngoài sáng trong tối chê em không có lòng cầu tiến, cả ngày ở nhà cũng không giúp được gì cho nhà họ Hạ. Em không bằng chị dâu, nhà mẹ đẻ lại là người địa phương, tuy rằng Khương Nghiêm cũng như vậy, nhưng cuộc sống của nhà họ Khương hiện tại không dễ chịu, năng lực của cô ta cũng không được, em muốn thắng cô ta thì sao?"

"Khương Nghiêm có Ninh Ninh che chở, huống hồ đó là chuyện nhà chú hai, em và chị dâu phân cao thấp liên lụy đến trên người Khương Nghiêm làm gì."

Nhan Tư đi tới ngồi bên cạnh anh, nũng nịu nói: "Ông xã, thật ra từ sau khi Ninh Ninh kết hôn, em cảm thấy khủng hoảng rất nặng."

Hạ Thần Húc liếc nhìn cô ấy, đáy mắt lại không có bao nhiêu quan tâm.

"Anh luôn bảo em yên tâm ở nhà, đừng lo chuyện bên ngoài, nhưng em cả ngày ở nhà không có việc gì làm, thật sự là rảnh rỗi sắp mọc lông rồi."

Hạ Thần Húc cảm thấy phụ nữ thật sự dễ thay đổi. Năm đó lúc bọn họ mới bên nhau, Nhan Tư còn đang dốc sức làm việc trong giới giải trí, câu nói đầu tiên thường xuyên gặp mặt chính là kể khổ với anh, nói liên tục ngày đêm đảo ngược quay phim vất vả cỡ nào.

Hiện tại làm thiếu phu nhân nhà hào môn, lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán, thật sự là không biết đủ.

"Cho dù em tham gia chương trình, ba mẹ cũng sẽ không đồng ý cho em đóng phim, em sớm bỏ cái ý nghĩ này đi."

Lúc trước một trong những điều kiện nhà họ Hạ đồng ý hôn sự của bọn họ chính là Nhan Tư rời khỏi giới giải trí, ít nhất không thể đóng phim thường xuyên như trước đây, càng không thể ôm ấp diễn viên nam khác.

"Em đương nhiên biết, nhưng vừa có thể làm từ thiện vừa có thể xuất hiện trước ống kính duy trì độ nổi tiếng, cũng không phải chuyện xấu. Bình thường cùng anh tham dự những bữa tiệc tối kia, chắc chắn anh cũng hy vọng em là người mà mọi người đều biết."

Hiện giờ Nhan Tư cũng chỉ có thể dựa vào Weibo và một số mạng xã hội khác thỉnh thoảng tương tác với người hâm mộ, duy trì độ nổi tiếng đã không còn như trước. Nhưng điều khiến cô ấy xấu hổ nhất chính là mỗi lần đứng bên cạnh Hạ Thần Húc, danh hiệu của cô ấy dần dần chỉ còn lại một danh hiệu là Hạ phu nhân, giống như rời khỏi Hạ Thần Húc, ngay cả một lời tự giới thiệu độc lập cô ấy cũng không có.

Lần này cô vô cùng kiên trì, Hạ Thần Húc không nói lại cô ấy, nhưng cũng không muốn tham gia quá nhiều hạng mục. Ý kiến sửa chữa của Hạ Y Ninh rất hợp ý anh, chuyện đắc tội với đoàn phim thì không cần anh tự mình ra mặt.

Cũng may đối phương vô cùng có thành ý, rất nhanh đã đưa tới phương án đã sửa chữa lại, chỉ còn lại có hai hạng mục tương tác: khảo nghiệm ăn ý và phân công cuộc sống.

Khương Nghiêm cầm kịch bản mới, nhìn Nhan Tư đang rót dầu dưới sự hướng dẫn của đầu bếp trong nhà, có chút buồn cười.

Nhan Tư sợ dầu nhưng không thể không tới gần, Khương Nghiêm tốt bụng đề nghị: "Chị dâu, chị có thể cân nhắc nấu món Tây hoặc làm bánh, như vậy sẽ không cần vất vả đến vậy."

Nước đến chân mới nhảy thật sự rất khó, vừa nhìn tư thế này của cô ấy liền biết bình thường căn bản không vào phòng bếp.

"Chị đã hỏi thăm qua, mấy cặp khách mời khác đã có người chọn mấy cái này. Chị không muốn làm giống với người khác, hơn nữa làm giống nhau, ngộ nhỡ bị so sánh chẳng phải là càng khó coi hơn sao."

Khương Nghiêm không nghĩ tới cô ấy lại làm nhiều công tác chuẩn bị như vậy, ngay cả những khách mời khác muốn làm tiết mục gì cũng hỏi thăm được.

Nhưng cô ấy càng muốn lựa chọn món xào Hải Thành, nói có khó hay không, nhưng cô ấy ở phương diện bếp núc tính lĩnh hội kém một chút, lại sợ khói dầu, lần này cũng khó cho đầu bếp.

Khó khăn lắm luyện tập vài lần, miễn cưỡng làm ra mấy đĩa mì xào coi như vừa mắt. Nhan Tư hiếm khi không ghét bỏ, gọi Hạ Y Ninh vừa từ trên lầu đi xuống và Khương Nghiêm đang quan sát cô ấy luyện tập tới ăn.

"Mùi vị rất thơm, mau tới nếm thử."

Khương Nghiêm vốn tựa vào bên cạnh bàn ăn, hơi di chuyển vị trí là có thể ăn được, nhưng cô ở chỗ cũ chờ Hạ Y Ninh một lát.

"Những thứ này đều là chị dâu làm sao?"

Hạ Y Ninh nhìn Khương Nghiêm, từ trong ánh mắt của cô nhận được đáp án.

Nhan Tư còn đắm chìm trong niềm vui tự tay làm ra mỹ vị, rất là vui sướng: "Bề ngoài hơi xấu xí, nhưng mùi vị chắc không tệ, vừa rồi chị xào đã cảm thấy đói bụng."

Chỉ là, rau xanh trong mì hình như có chút quá lửa, mì cũng vón một cục, có thể cũng chưa hoàn toàn xào ra. Nước tương thì cho nhiều, màu sắc cũng có chút ám trầm, thấy thế nào cũng không giống như là mỹ vị làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc sau khi vào miệng.

Khương Nghiêm thấy Hạ Y Ninh nhìn chằm chằm mì xào một hồi cũng không hành động, để tránh xấu hổ đành phải chủ động nói: "Ninh Ninh gần đây đang giảm cân, hay là để em nếm thử tay nghề của chị dâu đi."

Nói xong, cô cầm đũa lên, chọn mấy miếng mì coi như có thể bỏ vào miệng.

Nhan Tư và Hạ Y Ninh đều nhìn cô chằm chằm, nhưng tâm trạng không giống nhau.

Khương Nghiêm chậm rãi nuốt xuống, gật đầu với Nhan Tư: "Thật sự không tệ, lần sau nhất định sẽ càng ngon."

Tiếp theo cô lại lặng lẽ nháy mắt với Hạ Y Ninh, tỏ vẻ mình không sao. Món mì xào này tuy không đẹp mắt, nhưng cũng coi như là an toàn.

Buổi tối trở lại phòng, Hạ Y Ninh hỏi Khương Nghiêm: "Lần này chị dâu nghiêm túc chuẩn bị như vậy, xem ra khách mời khác thực lực không yếu, em đã chuẩn bị xong chưa?"

"Em cũng phải thể hiện tài nấu nướng sao?" Khương Nghiêm nghĩ chính là, cô là người công cụ, chỉ là cùng Hạ Y Ninh lên chương trình mà thôi.

Hạ Y Ninh do dự trong chốc lát, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Tôi... không am hiểu phương diện này lắm."

Biểu cảm Khương Nghiêm có chút vặn vẹo, chị không am hiểu vậy tại sao chị đồng ý giữ lại hạng mục này, có thể đổi cái khác, bơi lội chạy bộ nhảy thể dục cũng được mà.

"Tôi cảm thấy thể hiện tài nấu nướng rất có hơi thở của cuộc sống gia đình, so với các hạng mục giải trí khác có tính đại diện hơn. Tôi chỉ không ngờ sẽ tích cực như vậy."

Hạ Y Ninh vốn dĩ muốn đi làm bánh nướng, điều mà nàng thường làm thời còn đi học, không nghĩ tới sau khi nghe xong tin tức Nhan Tư gọi tới, ý thức được chút kỹ năng kia của nàng sợ là đánh không lại.

"Tôi cũng không biết như thế nào, ngộ nhỡ xấu mặt thì không hay."

Sắc mặt Hạ Y Ninh cũng chùn xuống theo, trong bốn năm Khương Nghiêm theo đuổi nàng, mua qua các loại món ngon đưa đến trước mặt nàng, thỉnh thoảng cũng sẽ bưng canh vừa nấu xong. Nhưng trong lòng nàng rõ ràng, canh kia cơ bản xuất phát từ tay đầu bếp nhà họ Khương.

Nhìn trình độ nhận biết nguyên liệu nấu ăn của Khương Nghiêm đã biết cô không phải cao thủ trong đó, nhưng hai người luôn phải có người ra trận, nếu thật sự không được thì vẫn là đi nướng bánh quy đi. Hạ Y Ninh không muốn nổi bật trong chương trình, chỉ cầu đừng quá mất mặt là được.

"Không sao, nhân lúc còn chưa chính thức ghi hình, em có thể cùng chị dâu luyện tập. Nếu thật sự không được, đến lúc đó vẫn là để tôi."

Hạ Y Ninh cũng biết loại chuyện này trong thời gian ngắn sẽ không có hiệu quả, trong lòng nàng lại hạ thấp giá trị kỳ vọng một chút. Đến lúc đó để cho anh hai và chị dâu tương tác nhiều một chút, ân ái nhiều một chút hấp dẫn sự chú ý qua là được rồi.

Nàng và Khương Nghiêm ăn bánh quy, cũng có thể thể hiện ân ái.

Ngày hôm sau Nhan Tư quả nhiên lại bắt đầu luyện tập sớm, nhìn thấy Khương Nghiêm đi qua, mở miệng gọi cô lại: "Tiểu Khương, em và Ninh Ninh chuẩn bị làm gì vậy?"

"Cô ấy nói nướng bánh quy."

Nhan Tư lúc trước nghe qua, cho rằng Hạ Y Ninh cố ý không nói thật, không ngờ tới thật đúng là như vậy.

"Đây có phải là đơn giản quá hay không?"

Khương Nghiêm ngược lại cảm thấy có lòng làm đồ ăn cũng sẽ không dở, không có gì phức tạp và đơn giản. Nhưng cô cũng không muốn phá đài của Hạ Y Ninh, không định nói chân tướng cho Nhan Tư.

"Cô ấy thích, vậy cứ để cô ấy làm là được."

Nhan Tư ngẩn ra, sau đó lẩm bẩm: "Em thật cưng chiều em ấy."

**

Khương Nghiêm vẫn rảnh rỗi đến chỗ ông chủ Tiền, nhưng đã không cần tốn nhiều thời gian ở trong bếp, phần nhiều là nghe các ông chủ thương lượng làm thế nào để tân trang cửa hàng, còn có làm thế nào để xây dựng phố ẩm thực cho cư dân.

Những ông chủ này nghe nói Khương Nghiêm thích ăn đồ ăn Hải Thành, chỉ cần ngày cô tới đều sẽ mang chút đồ ăn ngon từ tiệm mình tới. Trong đó ông chủ Đinh làm mì rất ngon, Khương Nghiêm thuận miệng hỏi: "Ông chủ Đinh, mì xào có phải cũng cần rất chú ý hay không?"

"Vậy còn phải hỏi, trình tự và thời gian pha nước đông lạnh sau khi ngâm mì rất cầu kỳ, hơn nữa tỉ lệ gia vị cũng phải rất chú ý."

Ông chủ Đinh thấy Khương Nghiêm cảm thấy có hứng thú với món xào thô sơ, đứng dậy trở về cửa hàng của mình, một lát sau bưng một đĩa mì quay lại.

"Cháu xem cái này với các cửa hàng khác bán có cái gì khác nhau?"

Khương Nghiêm cảm thấy mình không nên trái lương tâm khen mì xào của chị dâu, so với đĩa trong tay ông chủ Đinh, chỗ duy nhất giống nhau cũng chỉ có đều là mì mà thôi.

Cô còn chưa cầm đũa lên đã bị mùi thơm mơ hồ tản ra ôm lấy tinh thần, cắt thành sợi nhỏ không chỉ có dừa, còn có thịt băm co dãn mười phần. Không có một chút khô cứng và mùi tanh, thịt được ướp gia vị cực kỳ ngon miệng, độ lửa xào lại nắm giữ vô cùng chuẩn.

Khương Nghiêm nhai kỹ nuốt chậm, cảm nhận được những nguyên liệu vụn vặt trong mì tất cả đều là tinh hoa. Nấm hương hoàn toàn không cướp đi danh tiếng nhưng lại trở thành nét chấm điểm, xì dầu làm nền cũng bất giác mặn.

Điền Thăng cười hỏi cô: "Sao hôm nay đột nhiên nhớ tới muốn ăn mì? Sớm biết cháu muốn ăn mì, đã bảo lão Đinh chuẩn bị trước, đây cũng không phải là trình độ chân chính của ông ấy."

Hôm nay Khương Nghiêm ăn bát mì này, chỉ là loại mì tiêu chuẩn bán ở tiệm ông chủ Đinh, đã đủ hấp dẫn rồi.

Mà rau dưa và thịt băm trong mì cũng không ít, một phần cũng chỉ có 18 tệ, so với những nhà hàng mở trong trung tâm thương mại động một chút là 38 thậm chí 48 một phần rẻ hơn rất nhiều.

Ông chủ Đinh chủ động hứa hẹn: "Lần sau nếu cháu muốn ăn mì, gửi tin nhắn cho chú trước, chú sẽ làm món mì đặc sản cho cháu."

Khương Nghiêm tiếp xúc với những ông chủ này càng nhiều thì càng bị tài nấu nướng của họ thuyết phục, càng khiến cô kính nể còn có sự kiên trì của họ. Họ trông coi cửa hàng nho nhỏ này, phần lớn tâm tư vẫn đặt ở làm sao duy trì hương vị truyền thống chính tông, thậm chí không nỡ bỏ tiền đi trang hoàng cửa hàng.

Trước khi quyết định liên thủ phản kích áp lực lũng đoạn của nhà họ Lê, câu nói nhiều nhất bọn họ nói chính là: "Tiêu tiền vào đây làm gì, tăng giá khách hàng lại không ăn được sơn trên vách tường này."

Cho dù là hiện tại vì thu hút càng nhiều khách hàng trẻ tuổi, cũng vì để cho những cửa hàng cũ này nhìn qua càng có sức sống không thể không tiến hành tân trang, bọn họ cũng đều quyết định ứng trước, mà không phải lập tức  chuyển dời phí tổn thông qua tăng giá đến trên người khách hàng.

Bọn họ đều muốn buôn bán lâu dài, hy vọng thông qua một phần lại một phần thức ăn đơn giản này  duy trì sự tín nhiệm và thân mật giản dị nhưng sâu sắc của hàng xóm láng giềng trong quá khứ.

Lê Vạn Niên nghe nói hành động gần đây của mấy cửa hàng cũ không chịu bán kia, ánh mắt thâm trầm, tìm hiểu bước tiếp theo bọn họ chuẩn bị làm cái gì.

Lê Tử Ân lại đưa ra một kế hoạch mới: "Nếu bọn họ không muốn chấp nhận phương án kinh doanh dây chuyền của chúng ta, vậy có thể đổi phương pháp khác để bọn họ không có cơ hội trở mình."

"Nói nghe thử."

Lấy công thức của bọn họ, sau đó để cho những cửa hàng đã ký hợp đồng kinh doanh. Đồng thời đăng ký quyền sáng chế, nếu như những cửa hàng cũ kia còn muốn tiếp tục bán, chúng ta sẽ thu phí."

Như vậy cũng chẳng khác nào là biến tướng để cho cửa hàng cũ thay bọn họ làm công, không lỗ.

Lê Vạn Niên híp mắt, có vài phần động lòng: "Loại công thức này các nhà đều là giữ bí mật, chúng ta có thể lấy được sao?"

"Ba, có tiền mua tiên cũng được, chỉ cần trả tiền cái gì cũng có thể. Vả lại hiện tại đầy đường cải tiến ăn uống, ai có thể phân biệt được rốt cuộc có phải là hương vị chính tông hay không? Nếu quả thật không lấy được, vậy chúng ta có thể giành trước làm quảng cáo tuyên truyền, nói chúng ta đăng ký độc quyền nhãn hiệu chính là công thức và hương vị truyền thống nhất, hơn nữa có nhiều chuỗi cửa hàng  như vậy đồng thời trải ra, còn sợ thị trường không tin sao."

Nhà họ Lê ở ngành ăn uống Hải Thành gần như chiếm cứ  địa vị lũng đoạn, quả thật có thể thao tác như vậy.

"Chuyện này con cẩn thận một chút, mấu chốt là không nên ảnh hưởng đến danh tiếng của chúng ta, nếu không thị trường tư bản sẽ không dễ ăn nói."

**

Hạng mục của Hạ Y Ninh rốt cuộc cũng chính thức khởi động, giai đoạn kiểm tra mọi thứ thuận lợi, nàng và Tần Ích San chăm chú mấy ngày cuối cùng cũng yên tâm.

Trước giờ tan ca Tần Ích San gõ cửa  văn phòng Hạ Y Ninh: "Hôm nay đồng nghiệp trong bộ phận nói muốn đi chúc mừng một chút, cậu có muốn cùng đi không?"

Hạ Y Ninh vừa trả lời tin nhắn của Khương Nghiêm xong, nhét điện thoại vào trong túi: "Tối nay không được, mình phải trở về chuẩn bị với Khương Nghiêm, ngày mai phải đi ghi hình rồi."

Chuyện chương trình giải trí từ thiện Tần Ích San cũng có nghe nói, cô ấy càng ngày càng ngưỡng mộ Khương Nghiêm, không chỉ có thể kết hôn với Hạ Y Ninh, còn có thể làm một nửa danh chính ngôn thuận của nàng cùng lên màn ảnh nhỏ.

"Vậy không làm chậm trễ cậu nữa, cố lên." Tần Ích San làm động tác nắm tay, tỏ vẻ cổ vũ.

Khương Nghiêm vừa lúc tới đón Hạ Y Ninh tan ca, ở cửa nhìn thấy Tần Ích San, cười chào với hỏi cô ấy: "Quản lý Tần vẫn chưa tan ca sao?"

"À, vừa rồi muốn hẹn Y Ninh cùng đi chúc mừng, nhưng cô ấy nói tối nay phải cùng cô làm công tác chuẩn bị."

Khương Nghiêm ừ một tiếng sau đó bước chân không ngừng, lướt qua cô ấy đi vào văn phòng, hỏi Hạ Y Ninh: "Đồ để ở đâu?"

Tần Ích San lúc này mới nhìn đến, bên cạnh bàn đặt cái vali nhỏ, xem ra là ngày mai quay chương trình cần dùng.

Khương Nghiêm tự giác chủ động cầm vali, nghiêng đầu: "Về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro