Chương 37

Edit: phuong_bchii

_________________

Sau khi được mẹ Hạ đồng ý, Hạ Y Ninh hành động thật sự rất nhanh. Chương trình chính thức phát sóng không bao lâu, chỉ thiếu chút nữa là chuyển đồ đạc của nàng và Khương Nghiêm sang nhà mới.

Thật ra căn phòng kia đã sớm trang trí xong, vốn là dự định sau tuần trăng mật hai người mới vào ở, cho nên những người giúp việc kia còn chưa sắp xếp hoàn toàn.

Mẹ Hạ thấy con gái tích cực dọn đến nhà mới như vậy, đại khái đoán được chút nguyên nhân, nhưng vẫn không nhịn được muốn giữ con ở bên cạnh thêm vài ngày: "Ninh Ninh, bên kia nhân lực còn hơi kém, hay là con và Tiểu Khương ở thêm vài ngày rồi qua đó."

"Không sao, dù sao con và Khương Nghiêm cũng không có chỗ nào cần người hỗ trợ. Cứ để bọn họ mỗi ngày  đúng giờ đến thu dọn, những lúc khác bọn con tự làm là được."

Mẹ Hạ vừa nghe, vậy mà còn không cho người giúp việc ở lại bên kia, lại càng không nỡ.

"Con từ nhỏ đã không làm việc nhà, lỡ như muốn chút ăn khuya hay cần gì đó, ban đêm tìm không thấy người thì phải làm sao?"

Hạ Y Ninh bất đắc dĩ nhưng vẫn là tốt tính trấn an lo lắng của mẹ: "Con cũng không phải là trẻ con, người khác có thể sao con lại không thể chứ. Hơn nữa trong nhà còn có Khương Nghiêm, cô ấy có thể giúp con mà."

"Mẹ biết các con muốn thế giới hai người, hiện tại người trẻ tuổi đều không thích bị người quấy rầy, nhưng chuyện này mẹ phải thương lượng với ba con. Mấy ngày nay các con qua đó ở, nếu cảm thấy không quen thì trở về."

Cuối cùng mẹ Hạ cũng nhả ra, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm chính thức dọn đến nhà mới vào một ngày cuối tuần đẹp trời.

Nhà ở đã sớm thu dọn thỏa đáng, từng phòng đều quét dọn vô cùng sạch sẽ, bất luận là phòng ngủ chính, phòng khách hay là thư phòng, đều là tiêu chuẩn có thể lập tức vào ở. Sau khi thu xếp xong hành lý, những người đó liền trở về nhà lớn.

Dựa theo yêu cầu của Hạ Y Ninh, trong khoảng thời gian này trong nhà mới đều không có người giúp việc qua đêm, đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho các cô xong cũng đi.

Xung quanh không có những người khác, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đều thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài.

Buổi chiều lúc bận rộn sắp xếp hành lý, đồ đạc của hai người vẫn được đặt ở phòng ngủ chính, hiện tại không có người khác cũng không cần cố ý che giấu nữa.

"Mỗi ngày đều có người tới thu dọn, cho nên có thể phải vất vả một chút, chỉ có thể giữ lại một ít đồ trong phòng mình."

Điều này vẫn tốt hơn ngủ trên ghế sofa, ít nhất là giường lớn thoải mái và phòng tắm mà không cần thay phiên nhau. Khương Nghiêm không cảm thấy phiền toái tẹo nào, đối với việc dọn đến nhà mới cũng tâm trạng rất tốt.

"Em sẽ giấu mọi thứ thật kỹ."

So với hai người sau khi thay đổi hoàn cảnh mới thoải mái sung sướng, tâm trạng người trong nhà lớn ngược lại khác nhau. Đây là lần đầu tiên trên bàn cơm không có Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm, không khí không khỏi có chút quạnh quẽ.

Mẹ Hạ ăn không nhiều lắm, sau khi ăn xong cũng không ở lại lâu liền trở về phòng. Hạ Lang Ngôn khuyên bà: "Ninh Ninh đã trưởng thành rồi, có cuộc sống độc lập là chuyện bình thường, không phải chúng ta đã sớm nói chuyện rồi sao?"

"Đạo lý này em hiểu, nhưng nghĩ đến con bé rời khỏi bên cạnh em, em vẫn không yên tâm." Mẹ Hạ nghĩ nghĩ, sầu lo cũng không giảm đi bao nhiêu, "Người trẻ tuổi muốn tự do là chuyện bình thường, nhưng bình thường đã đủ bận rộn rồi, cũng không biết có thể chăm sóc tốt cho bản thân hay không. Hai đứa nó ở nhà mấy ngày nay, em thấy Tiểu Khương vẫn rất thận trọng, không biết sau này có khá hơn hay không."

Hạ Lang Ngôn rất ít khi ở nhà, phần lớn đều là sau khi tan ca trở về mẹ Hạ nói với ông.

"Cả nhà chúng ta lúc nào cũng nhìn chằm chằm, Tiểu Khương cảm thấy thận trọng cũng rất bình thường. Nhưng em cũng thấy đấy, con bé rất tốt với Ninh Ninh, bị trưởng bối nói cũng không thấy con bé có ý kiến gì. Lần này dọn ra ngoài vừa hay để cho chúng nó tăng thêm chút tình cảm, người làm cha mẹ chúng ta không cần lúc nào cũng chen vào giữa bọn trẻ."

Mẹ Hạ nửa oán nửa giận nhìn ông một cái: "Em đương nhiên biết những điều này, em chỉ muốn nói với anh mà thôi!"

Dù lo lắng thế nào, cuối cùng cũng phải đối mặt với hiện thực. Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm cuối tuần sẽ về nhà ăn cơm, đây cũng là mong đợi mới của mẹ Hạ. Cũng may nhà mới cách nhà lớn không xa, thật sự có chuyện gì cũng có thể chiếu ứng, dù vậy, mẹ Hạ vẫn cân nhắc xây mấy gian phòng người giúp việc bên ngoài nhà mới.

**

Khương Nghiêm tắm xong, nằm trên giường lớn, bày một chữ đại (大). Thật đúng là đã lâu không thoải mái thế này, kết hôn lâu như vậy, cô cuối cùng cũng có một cái giường ra hồn.

Căn phòng này lúc trước là  trang trí dựa theo ý kiến của cô, ở thoải mái hơn nhiều so với lúc ở nhà lớn. Sau bữa tối cô liền chúc Hạ Y Ninh ngủ ngon, nhìn ra được hai người đều rất chờ mong có lại không gian riêng tư.

Không so sánh thật sự không cảm thấy, sau khi dọn ra ngoài da đầu Khương Nghiêm cũng lỏng ra rất nhiều. Lúc ăn cơm lại hàn huyên không ít với Hạ Y Ninh, không khí hoàn toàn khác với lúc ở nhà lớn. Xem ra lần này dùng tuần trăng mật đổi lấy chuyển nhà thật có lời, hơn nữa nghe ý Hạ Y Ninh, coi như thiếu nợ cô một ân tình, rất tốt rất tốt.

Khương Nghiêm tâm trạng thoải mái, nằm xem tin nhắn trong nhóm, thỉnh thoảng lười gõ chữ, còn có thể không chút kiêng kỵ gửi giọng nói.

Chỉ là không nghĩ tới lần thả bay này, ngược lại ngủ còn muộn hơn bình thường. Ngày hôm sau nhìn qua bộ dạng rất buồn ngủ, rửa mặt xong xuống lầu nhìn thấy Hạ Y Ninh, đối phương cũng không kém cô bao nhiêu.

Sáng sớm đầu bếp đã mang bữa sáng tới, Hạ Y Ninh đã chuẩn bị ăn.

"Tối hôm qua nghỉ ngơi có tốt không?"

Khương Nghiêm ngáp một cái, bỏ phần bữa sáng của mình vào lò vi sóng, tựa vào bên cạnh bàn nấu ăn.

"Rất tốt."

Hạ Y Ninh quét mắt nhìn cô một cái: "Nhưng trông em vẫn rất mệt mỏi."

Khương Nghiêm nhún vai, thẳng thắn nói: "Tối hôm qua thả bay, lên mạng đến khuya. Nhưng đúng là ngủ không tệ, chỉ là ngủ không đủ thôi."

Khóe miệng Hạ Y Ninh khẽ nhếch, hiển nhiên tâm trạng cũng rất tốt.

Khương Nghiêm lấy bữa sáng ra, ngồi xuống đối diện nàng: "Tối qua chị bận cái gì?"

"Đang xem tư liệu dự án AG."

"Chính là dự án lớn mà chị nói lúc trước à?"

"Ừm, cơ hội lần này rất khó có được, tôi đã tranh thủ rất lâu."

Khương Nghiêm cắn một miếng bánh mì, sốt cà chua dính đầy môi, cô theo bản năng liếm một vòng. Bình thường ở nhà lớn cũng không thể tùy ý như vậy, dù sao có trưởng bối ở đây, từ lúc xuống lầu kia phải cố gắng giữ vững tinh thần.

"Có một chuyện em vẫn không hiểu lắm, chị muốn tham gia dự án nào, chẳng lẽ không phải trực tiếp nói với ba một tiếng là được sao?"

Ở Hạ thị một thời gian, chuyện về Hạ Y Ninh cũng nghe không ít. Là con gái duy nhất của Hạ Lang Ngôn, theo lý thuyết nàng nên vào tầng quản lý cấp cao mới đúng, vì sao đến nay chỉ là một quản lý của bộ phận quảng bá.

Hạ Y Ninh nhíu mày, qua một lúc mới nói: "Công ty và gia đình không giống nhau, hơn nữa tôi cũng không hy vọng dựa vào quan hệ để dành được dự án."

Khương Nghiêm nghe ra lời này của nàng có chút dè dặt, nhưng thấy nàng không vui lắm, liền không hỏi kỹ nữa.

"Hôm nay em có kế hoạch gì không?"

Khương Nghiêm suy nghĩ một chút, ngoại trừ buổi chiều phải đến cửa hàng cũ, không có chuyện gì đặc biệt.

"Được, vậy ăn cơm trưa xong chúng ta đi sớm một chút."

Hôm qua hai người mới dọn ra ngoài, bữa trưa hôm nay mẹ Hạ liền ngóng trông hai người trở về.

"Đã 11 giờ rồi, mới tới. Hôm qua ở có quen không?"

Hạ Y Ninh kéo tay mẹ Hạ đi vào, trên mặt tràn đầy ý cười: "Con và Khương Nghiêm dậy muộn, thu dọn xong liền ra ngoài. Tất cả đều rất tốt, mẹ cứ yên tâm đi."

Mẹ Hạ thấy niềm vui trên mặt nàng không phải là giả, tuy là không nỡ nhưng cũng thừa nhận sau khi con gái dọn ra ngoài tương đối vui vẻ. Lại nghe nàng nói dậy muộn với Khương Nghiêm, là người từng trải, ký ức xa xưa kia lập tức trở nên sống động.

Thế giới hai người sau tân hôn thật sự là triền miên ngọt ngào đến mức khiến người ta căn bản không muốn thức dậy, nhìn kỹ, quả nhiên trên mặt hai người đều mang theo mệt mỏi. Vừa nhìn đã biết tối hôm qua khẳng định ngủ rất khuya, mẹ Hạ nhất thời đau lòng nhất thời lại cảm thấy vui mừng.

Người trẻ tuổi tinh lực tràn đầy, thích loại chuyện này cũng có thể hiểu được, huống hồ điều này cũng thật sự có lợi cho tăng cường tình cảm. Như vậy xem ra, sau khi họ dọn ra ngoài cũng thật sự coi như tuần trăng mật. Mẹ Hạ lại không thể không nhắc nhở hai người một tiếng, mọi việc đều phải tiết chế.

Nhưng lời này nói với Hạ Y Ninh, nàng có chút khó xử, đành phải nhìn về phía Khương Nghiêm.

"Tiểu Khương à, sau khi con dọn ra ngoài ở với Ninh Ninh, phải vất vả chăm sóc nó nhiều hơn, thông cảm cho nó nhiều hơn. Từ nhỏ nó ở nhà chưa từng chịu khổ, mẹ với ba nó mọi chuyện đều thuận theo nó, có lúc khó tránh khỏi sẽ tùy hứng một chút."

Hạ Y Ninh không biết tại sao mẹ đột nhiên nói như vậy, cho rằng lại muốn gõ Khương Nghiêm, liền muốn lên tiếng ngăn cản.

Mẹ Hạ vỗ nhẹ mu bàn tay nàng, thấp giọng nói: "Đừng nóng vội, mẹ chỉ nói vài câu với Tiểu Khương thôi."

Tiếp theo, bà tiếp tục nói với Khương Nghiêm: "Con nhỏ tuổi hơn Ninh Ninh, vốn chuyện này cũng không thể để cho con toàn bộ chú ý. Nhưng trong hai người, dù sao cũng phải có người hiểu kiềm chế và bình tĩnh, có một số việc mặc dù tốt, nhưng cũng không thể nóng vội ở nhất thời."

Lời này nói như lọt vào trong sương mù, khiến người ta nghe không hiểu lắm. Khương Nghiêm cố gắng hiểu lời mẹ Hạ, nhưng hình như cũng đoán không ra.

Cô theo bản năng nhìn Hạ Y Ninh, muốn xem nàng có thể gợi ý hay không, không nghĩ tới vẻ mặt Hạ Y Ninh cũng là nghi hoặc.

Mẹ Hạ thấy Khương Nghiêm lâu không trả lời, cũng không tức giận, chỉ nhấn mạnh một lần: "Người trẻ tuổi, tình cảm quan trọng, sức khoẻ cũng quan trọng. Cho các con dọn ra ngoài không phải là để các con không biết tiết chế, mẹ bảo phòng bếp đi làm chút thuốc bổ."

Khương Nghiêm đành phải gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Tóm lại đến từ sự quan tâm của trưởng bối, mặc kệ nghe có hiểu hay không, nói được là được. Chờ mẹ Hạ đứng dậy đi vào phòng bếp, Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh mới bắt đầu thảo luận.

"Lời mẹ vừa nói kia là ý của chị sao?"

Hạ Y Ninh cũng là lúc nghe được tiết chế và thuốc bổ mới bừng tỉnh, nhưng mà loại chuyện này giải thích không rõ ràng lắm, dễ dàng càng tô càng đen, liền chỉ có thể trầm mặc.

Bây giờ nghe Khương Nghiêm hỏi như vậy, dường như nàng cũng đoán được.

Hạ Y Ninh ổn định tinh thần, bình tĩnh nói: "Chắc là vậy, tôi nghĩ mẹ hiểu lầm rồi."

Khương Nghiêm dở khóc dở cười, 100% chỉ là hiểu lầm thôi. Hai người cho dù thật không tiết chế, cũng là đều tự không tiết chế, cùng đối phương nửa xu quan hệ cũng không có.

"Những lời vừa rồi, em đừng để trong lòng."

Khương Nghiêm hào phóng xua tay, tỏ vẻ cô không sao.

Quả nhiên, trước mặt Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh có thêm một chung đồ hầm.

Ăn cơm trưa xong, Hạ Y Ninh nói phải về, mẹ Hạ khó hiểu: "Lúc này vừa mới ăn cơm sao lại muốn đi?"

"Mẹ, bọn con trở về còn có việc."

"Lại muốn đi tăng ca?"

"Không tăng ca, nhưng bọn con vừa dọn qua, còn có chút việc lặt vặt phải thu dọn."

Mẹ Hạ lại càng khó hiểu, vì có thể để cho con gái ở thoải mái, người giúp việc đã sớm đều sắp xếp mọi thứ thỏa đáng, cơ bản không còn chỗ còn cần thu dọn.

Nhưng Hạ Y Ninh vẫn kiên trì muốn trở về, hơn nữa còn rất nóng lòng, mẹ Hạ không khỏi nghĩ tới phương diện kia.

Bà không khỏi nhìn Khương Nghiêm vài lần, vốn tưởng rằng Khương Nghiêm còn nóng vội hơn Hạ Y Ninh. Ai ngờ Khương Nghiêm có chút nhàn nhã, không nôn nóng chút nào, chút vẻ mặt thúc giục cũng không có, giống như là giờ trở về với tối nay trở về không có khác nhau.

Như vậy xem ra, chẳng lẽ Ninh Ninh càng muốn trở về?

Vẻ mặt mẹ Hạ bi thương, trong lòng hỗn độn.

Nhưng những lời kia đối với con gái nói không nên lời, sau khi nhìn sâu vài lần vẫn buông lỏng tay.

"Nếu thật sự có việc thì về đi, có rảnh thì về ăn cơm, cũng không nhất định chỉ có cuối tuần mới về."

Hạ Y Ninh cười vui vẻ: "Con biết rồi, tạm biệt mẹ."

Nhìn hai người lên xe, mẹ Hạ thở dài nặng nề mới trở về phòng.

**

Sau khi đưa Hạ Y Ninh về nhà, Khương Nghiêm trực tiếp đến cửa hàng cũ, lần này cô có thể không cần cùng đối phương về nhà.

"Đừng về muộn quá." Hạ Y Ninh không hỏi cô đến cửa hàng cũ làm gì, cũng chỉ dặn dò một câu đơn giản.

"Được, chị không cần chờ cơm em."

Hai người hiện tại ít đi phần cảm giác trói buộc, ngược lại ở chung tự nhiên hơn rất nhiều.

Khương Nghiêm đi đến cửa hàng, mấy người ông chủ Tiền đang tụ tập họp.

"Tiểu Khương tới thật đúng lúc, nhà họ Lê quả nhiên là muốn  đăng ký những món ăn vặt kia thành nhãn hiệu, cháu nói có tổn hại hay không?"

Khương Nghiêm trước đó đã đại khái hiểu rõ tình hình ở trong nhóm, hôm nay trên đường tới cô cũng đã nghĩ cách.

"Mặc kệ có  đăng ký thành công hay không, chúng ta đều phải ra tay trước, chiếm thế thượng phong."

"Cháu nói xem làm thế nào?"

"Hiện tại cửa hàng cũ đã có chút danh tiếng, cũng càng ngày càng nhận được nhiều sự chú ý. Vậy nhân nhiệt độ này, làm rõ bảng hiệu mỗi cửa hàng ra, để mọi người nhận cửa hàng không nhận vật."

Mấy ông chủ cân nhắc lời nói của Khương Nghiêm, cách này cũng không phải không được, quá khứ thật sự chính là như vậy. Có rất nhiều người chính là nhận biết chuẩn cửa hàng này, không phải ông ấy không thể. Nhưng theo đà thay đổi của ngành ăn uống, rất nhiều chủ tiệm sau khi tiện lợi mau lẹ, mọi người cũng dần dần mất đi phần xoi mói và cố chấp kia.

"Đây cũng là một cách, cũng không biết khách hàng có mua hay không."

"Chỉ cần sản phảm đủ tốt, không ai lại không biết nhìn hàng."

Bản thân đã có hàng cứng, căn bản không cần nhiều thời gian chuẩn bị. Các ông chủ vừa thương lượng, để tránh cạnh tranh, các món ăn đặc trưng đều không trùng lặp.

Ông chủ Tiền bên này đương nhiên là bánh rán và bánh rán hành, Điền Thăng cũng không tranh giành nhiều, bánh chẻo áp chảo với sữa đậu nành, ông chủ Đinh cười tủm tỉm nói ông ấy cứ thịt kho tàu và mì tương ớt Bát Bảo đi, mấy ông chủ khác lại cống hiến bánh đầu thảo, bánh gạo và hoành thánh.

Những ông chủ này sau khi nói xong càng hăng hái, trực tiếp trở về cửa hàng bưng hiện vật tới. Khương Nghiêm ăn no bụng, cảm thấy mỹ mãn. Trước khi đi còn bị cứng rắn nhét không ít, nói là bảo cô mang về cho cô Hạ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro