Chương 40

Edit: phuong_bchii

_________________

Sau khi nền tảng giao hàng của cửa hàng cũ được ra mắt, khách hàng trước đó trong nhóm WeChat trên cơ bản đều bằng lòng tải xuống và đăng ký đăng nhập. Tuy rằng chức năng  đơn sơ hơn rất nhiều so với các nền tảng tương tự trên thị trường, nhưng khách hàng lại rất ủng hộ.

Khương Nghiêm càng thêm chú ý số liệu thay đổi của nền tảng hơn quá khứ, nhìn thấy xu thế tăng trưởng rõ ràng, cô cũng cảm thấy vui mừng giống như các ông chủ. Nhìn phía dưới chậm rãi nhiều lời bình luận, bới móc rất ít, càng nhiều chính là cổ vũ.

Cô phát hiện, đối với những món ăn vặt truyền thống này, các khách hàng ngoại trừ thích, còn mang theo một phần tình cảm đặc thù. Cô gọi điện thoại cho Tiền Kính, nói ý tưởng mới của mình cho anh ấy nghe, hy vọng có thể thêm tính năng mới.

"Tôi sẽ từ từ hoàn thiện, những nhu cầu này của cô tôi đều ghi nhớ."

Tiền Kính là người  phụ trách rất nghiêm túc, tuy rằng nghề nghiệp hoàn toàn khác ông chủ Tiền, nhưng hai cha con thành thật và tận trách gần như hoàn toàn giống nhau.

Hạ Y Ninh và chuyên viên sắp tới của AG bên kia thông qua vài lần điện thoại, nghe giọng nói hình như là người đó cũng xấp xỉ tuổi nàng. Nhưng đối phương lại có thể toàn quyền đại diện AG tới bàn chuyện nghiệp vụ, điều này ít nhiều làm cho nàng có chút cảm khái.

Hôm nay nàng ăn cơm tối xong đã trở về nhà rất sớm, nói là muốn làm quen lại phần tư liệu cuối cùng một chút, qua nửa tháng nữa người của AG sẽ tới. Khương Nghiêm biết gần đây nàng toàn lực ứng phó với dự án AG, cũng không giữ nàng lại lâu.

Gần đây cô bận rộn để ý chuyện cửa hàng cũ, cũng gần như không chủ động hỏi đến chuyện nhà họ Khương. Điện thoại của Khương Đạt Minh cô có thể không nghe thì không nghe, thế cho nên sau đó Khương Triều Hãn tự mình gọi cho cô mấy lần.

Từ trong giọng nói càng lúc càng nôn nóng của bọn họ, Khương Nghiêm ngửi được một tia tuyệt vọng và bước đường cùng. Nhưng cô biết kết cục cuối cùng của Khương thị sớm hơn bọn họ, ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh.

Vì thế, Khương Đạt Minh cảm thấy cô trở nên lạnh lùng mà nhẫn tâm: "Tiểu Nghiêm, dù cho em bây giờ sống ở nhà họ Hạ, nhưng em cuối cùng vẫn là người nhà họ Khương. Em cứ trơ mắt nhìn công ty sụp đổ vậy sao? Đó là mấy chục năm tâm huyết của người nhà đó!"

Khương Nghiêm không thể không dừng lại việc trong tay, cuộc gọi đêm nay đã là lần thứ ba, thời gian cũng đã không còn sớm nữa, xem ra Khương Đạt Minh không cần giải thích không bỏ qua.

"Anh, kinh doanh vốn có rủi ro, có lỗ có lời. Hơn nữa yêu cầu của anh em căn bản không làm được, cho dù em có lòng cũng không có nghĩa là em có thể làm được."

"Em đã không chịu mở miệng với người nhà họ Hạ, vậy thì để anh. Cuối tuần này, em đưa Hạ Y Ninh về ăn một bữa cơm. Kết hôn lâu như vậy rồi, ngay cả nhà họ Khương cũng không tới, còn ra thể thống gì."

"Gần đây công việc của cô ấy rất bận, cuối tuần cũng không chắc có thời gian, ăn cơm vẫn là miễn đi."

Vừa nghe Khương Nghiêm lại từ chối, Khương Đạt Minh hừ lạnh: "Nhà họ Hạ đã ngừng hỗ trợ tài chính, lần này em không đưa cô ta về, sau này nhà tan, em muốn về cũng không được."

Trong lời này, rõ ràng kèm theo ý cảnh cáo.

Quả nhiên, ở thời khắc sinh tử tồn vong, tình thân gì đó, dường như cũng yếu ớt.

Hạ Y Ninh mới vừa tắm xong, bỗng nhiên rất muốn uống nước cam, vì thế định vào phòng bếp vắt một ly. Lúc đi ngang qua bên ngoài phòng Khương Nghiêm, trong khe cửa chưa khép kín nghe được giọng nói của Khương Nghiêm.

Tuy rằng không biết cô đang nói chuyện với ai, nhưng nghe giọng điệu hẳn là rất không thoải mái. Sau khi nàng và Khương Nghiêm  kết hôn sống cùng nhau lâu như vậy, gần như chưa từng thấy cô dùng thái độ cứng nhắc như vậy từ chối cái gì.

Khi nghe câu nói công việc rất bận đó, Hạ Y Ninh tựa hồ hiểu được. Có lẽ nàng có thể đoán ra đối phương là ai, cũng nghe rõ thái độ của Khương Nghiêm. Nhẹ giọng rời đi chưa từng quấy rầy, chờ nàng cầm nước cam đi qua lần nữa, trong phòng đã yên tĩnh.

Hạ Y Ninh phát hiện mình càng ngày càng không hiểu Khương Nghiêm, đặc biệt là thái độ từ chối dứt khoát của cô đêm nay, hoàn toàn không giống như đang diễn kịch. Nếu như vậy, vậy tại sao đêm hôn lễ cô không trực tiếp từ chối Khương Đạt Minh? Hay là nói sau đó Khương Nghiêm thay đổi chủ ý?

Nàng không ngừng nảy ra câu hỏi, suy nghĩ về Khương Nghiêm, lựa chọn và quyết định của Khương Nghiêm, phán đoán của Hạ Y Ninh đối với quá khứ của mình có chút dao động. Chờ nàng định thần lại, phát hiện thời gian đã khuya. Nàng một lần nữa cầm lấy tài liệu trong tay, để cho mình tập trung tinh thần vào công việc.

Ngày hôm sau, Khương Nghiêm vẫn không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Khương, giống như cuộc điện thoại tối hôm qua căn bản không tồn tại. Hôm nay Hạ Y Ninh không vội trở về phòng, chủ động nói chuyện với Khương Nghiêm.

"Gần đây em bận rộn chuẩn bị căn tin mới?"

Khương Nghiêm không ngờ Hạ Y Ninh lại để ý đến chuyện này: "Đúng vậy, chuẩn bị đấu thầu."

"Trông em có vẻ không được vui?"

Khương Nghiêm sờ sờ mặt: "Em rõ ràng như vậy sao?"

Hạ Y Ninh mím môi khẽ cười, lắc đầu: "Không có, rất bí mật, vừa hay bị tôi phát hiện thôi."

"Em đã đề nghị hai nhà cung ứng tham gia đấu thầu, nhưng em cảm thấy không có nhiều hy vọng."

Hai nhà cung ứng này đều là các ông chủ đề cử, nói là hợp tác nhiều lần, đối phương đáng tin cậy.

Khương Nghiêm cũng tự mình đi tìm hiểu, phương diện tư chất cũng đều phù hợp yêu cầu. Vì thế sau khi nói chuyện với đối phương, đã đệ trình danh sách lên.

"Đấu thầu là một quá trình tương đối công bằng, và em không có nhiều hy vọng có nghĩa là cạnh tranh khốc liệt hay là?"

Khương Nghiêm thấy Hạ Y Ninh đã đoán được, dứt khoát nói trắng ra: "Em cảm thấy danh sách đã định sẵn, cái gọi là đấu thầu chỉ là quá trình mà thôi."

Hạ Y Ninh cũng trở nên nghiêm túc, Hạ thị bất luận đối nội hay đối ngoại, đều từ chối làm loại động tác nhỏ này. Lúc trước đã có mấy căn tin cũng đều có quy trình giống nhau, chưa từng nghe nói có gì mờ ám.

"Em có bằng chứng không?"

"Tạm thời vẫn chưa có."

Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Có phải về danh sách em đệ trình, xung quanh có âm thanh khác không?"

Khương Nghiêm kinh ngạc, cô vốn tưởng rằng Hạ Y Ninh sẽ không biết những thứ này, hoặc là sẽ không để ý những thứ này.

Thấy phản ứng này của cô, Hạ Y Ninh hiểu rõ, an ủi cô: "Điều này cũng không thể tránh khỏi, nhiều khi chúng ta cũng không thể hoàn toàn chi phối suy nghĩ của người khác. Em không thay đổi được thân phận của mình, bất luận làm cái gì, đều sẽ có người liên tưởng đến em là dựa vào quan hệ."

Khương Nghiêm thấy nàng nói tự nhiên như vậy, ngược lại giống như bản thân đã trải qua rất nhiều lần.

"Xem ra em không phải chịu tội một mình, tâm lý thoáng cái đã cân bằng rất nhiều."

Hạ Y Ninh cười nhạt, ý tứ nói: "Mặc kệ người khác nói như thế nào, cũng đừng bận tâm những chuyện tạm thời không thể thay đổi, cố gắng làm tốt chuyện mình muốn làm, dùng thành tích nói chuyện là hữu hiệu nhất."

Khương Nghiêm cũng nghĩ như vậy: "Cho nên em cũng chỉ thỉnh thoảng bất đắc dĩ, sẽ không vì có người nghi ngờ mà rút danh sách lại. Em chỉ lo lắng thật sự là nội bộ, có thể sẽ nâng cao chi phí chi tiêu của công ty."

Bữa ăn của nhân viên Hạ thị là miễn phí, hơn nữa chủng loại phong phú, quan tâm khẩu vị các nơi, trong ngành nổi tiếng là phúc lợi tốt. Trước mắt đã có bốn căn tin, hiện tại đang muốn mở căn tin thứ năm, nếu thật sự đều có mờ ám, vấn đề sẽ không nhỏ.

Nhưng việc này từ trước đến nay đều là văn phòng phụ trách, cũng có cơ quan liên quan hỗ trợ kiểm định, chỉ dựa vào mấy câu nói của Khương Nghiêm, cũng không thể dễ dàng kết luận.

"Vẫn nên cẩn thận một chút, trước khi không có bằng chứng xác thực, không thể tùy ý nói như vậy."

Trong công ty, bọn họ bị trói buộc. Nếu như Khương Nghiêm bị người ta nắm thóp được câu chuyện, người có tâm muốn đổ lên người Hạ Y Ninh, cũng rất đơn giản.

**

Tần Ích San kéo ngăn kéo ra lấy tờ rơi lần trước mang về, những món ăn vặt kia đối với cô ấy mà nói vẫn không có quá nhiều xúc động. Nhưng bởi vì Hạ Y Ninh thích, cô ấy nghĩ trà chiều chiều nay chọn cái này, cũng tốt nhân cơ hội trò chuyện với nàng nhiều một chút.

Khi dự án AG tới gần, các cô lại bắt đầu bận rộn, thời gian bình thường ở bên nhau phần lớn là thảo luận công việc. Tất cả thời gian rảnh rỗi của Hạ Y Ninh dường như đều dành cho gia đình, hẹn vài lần đều thất bại vì xung đột thời gian.

Nhưng ngọn lửa trong lòng một khi cháy lan ra đồng cỏ, sẽ khó mà dập tắt. Đặc biệt là mỗi ngày ở khoảng cách gần nhìn Hạ Y Ninh, khiến cho cô ấy khó có thể kiềm chế, muốn tới gần, lại tới gần.

Tần Ích San dựa theo phương thức liên lạc chuẩn bị đặt hàng, ai ngờ lại được thông báo bởi vì không thuộc phạm vi phân phối nên không thể giao hàng, điều này làm cho cô ấy cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đầu năm nay lại thật sự có một cửa hàng lớn bằng bàn tay, còn không biết xấu hổ gọi là liên minh gì chứ, ngay cả một cửa hàng mì còn không bằng.

Cô ấy lại mở ra phần mềm đặt đồ ăn bình thường thường dùng, chọn một cửa hàng đề cử trang đầu, dựa theo tờ rơi quảng cáo in một lần.

Khi cô ấy đặt đồ trước mặt Hạ Y Ninh, thành công nhìn thấy đối phương hai mắt phát sáng.

"Sao đột nhiên lại muốn mua những thứ này?"

Tần Ích San chủ động sắp xếp từng hộp thức ăn trong túi, lần lượt mở ra, nhìn khuôn mặt mê người của Hạ Y Ninh, tâm trạng rất tốt: "Lần trước cậu nói thích đồ ăn vặt kinh điển, còn đặc biệt giữ lại tờ rơi kia, hôm nay vừa lúc thử một lần."

"Cậu đặt cửa hàng trên tờ rơi kia?" Hạ Y Ninh nhớ bên trên hình như có in phạm vi phân phối, cũng không phù hợp điều kiện, nếu không nàng đã sớm đặt rồi.

"Không phải cửa hàng đó, nhưng đồ ăn không tệ."

Trong mắt Hạ Y Ninh chờ mong ít một chút, cũng không rõ ràng. Nàng ăn một miếng bánh bao chiên, không khỏi nhíu mày, động tác thả thật sự chậm, qua thật lâu mới miễn cưỡng ăn hết một cái.

"Không thích sao?"

"Không có khẩu vị lắm, hay là cứ để đó trước, lát nữa mình lại ăn."

Hạ Y Ninh buông đũa xuống, đẩy hộp thức ăn ra xa, xem ra là định tiếp tục làm việc.

Tần Ích San thấy bộ dạng này của nàng, biết chắc chắn là không hợp khẩu vị. Không khỏi có chút thất vọng, nhưng cũng không thể ép buộc nàng tiếp tục ăn.

"Nghe nói người AG phái tới là con gái nhỏ của ông chủ tập đoàn, nhân vật cấp công chúa, e rằng không dễ đối phó."

Hạ Y Ninh nhớ tới mấy lần liên lạc trước đó, đối phương ngược lại không hiện ra quá nhiều yếu ớt, ngược lại còn có chút cường thế.

"Điều này cũng chứng minh AG coi trọng lần hợp tác này, nếu không cũng không cần tạm thời thay đổi đại diện."

"Cậu ngược lại rất lạc quan, nhưng anh họ cậu cũng có chút đau đầu."

"Anh ấy đã nói với mình những điều cần chú ý, vấn đề không lớn."

Tần Ích San biết nàng không muốn nói nhiều về vấn đề của Hạ Thần Vĩnh, thức thời im lặng: "Tóm lại mình luôn đứng về phía cậu."

Chờ cô ấy rời khỏi văn phòng, Hạ Y Ninh mới thay đổi sắc mặt. Nàng không biết Tần Ích San có phải đoán ra chút gì đó hay không, hay chính mình bình thường để lộ ra cái gì, thế cho nên câu nói cuối cùng kia, cũng không khiến nàng cảm thấy ấm áp, mà ngược lại là cảnh giác.

Hôm nay tan ca Hạ Y Ninh một mình trở về nhà lớn, là Hạ Lang Ngôn đặc biệt gọi điện thoại bảo nàng trở về. Sau khi về đến nhà, vẻ mặt mẹ Hạ có chút không bình thường, điều này làm cho Hạ Y Ninh càng cảm thấy kỳ lạ.

"Mẹ, sao vậy?"

Nếu như chỉ là trong nhà có việc, bình thường đều là mẹ Hạ ra mặt, nhưng lần này hiển nhiên không đơn giản như vậy.

Mẹ Hạ nhìn nàng vài lần, cuối cùng cũng thở dài: "Đến thư phòng đi, ba con có chuyện muốn nói với con."

Tình huống này so với lúc trước nàng quyết định kết hôn với Khương Nghiêm không chênh lệch nhiều lắm, thậm chí càng bất đắc dĩ?

Hạ Y Ninh gõ cửa thư phòng, Hạ Lang Ngôn đang đọc báo.

"Ninh Ninh, con lại đây."

"Ba, đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hạ Lang Ngôn cân nhắc một lát, nhìn nàng: "Hôm nay gọi con về là muốn con chuẩn bị tâm lý trước, thuận tiện cũng nghĩ cách trấn an Tiểu Khương."

Hạ Y Ninh nhíu mày: "Có liên quan đến Khương Nghiêm?"

"Nhà họ Khương đã gượng không nổi nữa rồi, chậm nhất là cuối tháng sau sẽ phá sản."

Hạ Y Ninh biết tình hình Khương thị không tốt, cũng nghe các anh họ nói qua vài lần, nhưng mọi người rất ăn ý không đề cập tới quá nhiều chi tiết, tận lực không để cho việc này làm phiền nàng. Không nghĩ tới hôm nay vừa trở về, thật sự nghe được sắp phá sản.

"Không có đường cứu vãn?"

"Có thể giúp đều đã giúp rồi, ân tình ngoài định mức cũng cho. Nhưng hình thức kinh doanh của Khương thị có vấn đề, là một cái động không đáy, không ai có thể cứu."

Hạ Lang Ngôn thấy Hạ Y Ninh trầm mặc không nói, hỏi: "Gần đây Tiểu Khương không nói gì sao?"

Hạ Y Ninh lắc đầu, Khương Nghiêm gần đây biểu hiện tất cả như thường, thậm chí còn chủ động nói với nàng một ít tình huống kinh doanh gần đây của cửa hàng cũ, lại tuyệt không đề cập tới chuyện nhà họ Khương.

Ánh mắt Hạ Lang Ngôn thâm trầm: "Con bé có lẽ cũng biết bất lực xoay chuyển trời đất, không biết nên mở miệng như thế nào."

Lúc ban đầu bọn họ cũng đều cho rằng Khương Nghiêm sẽ tới cầu tình, không ngờ qua lâu như vậy, cô một chữ cũng không nhắc tới. Càng làm cho bọn họ không ngờ chính là, ở trước mặt Hạ Y Ninh Khương Nghiêm cũng không nói, có thể thấy được là thật sự không muốn xen vào.

"Ninh Ninh, chuyện nhà họ Khương phá sản này, bất luận như thế nào cũng sẽ ảnh hưởng đến Tiểu Khương, thậm chí có thể sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa." Hạ Lang Ngôn càng nói càng chậm, từng chữ đều đang cân nhắc, điều này làm cho Hạ Y Ninh không thể không nghiêm túc nhìn ông.

Ở trên thương trường, ba rất ít khi uyển chuyển như thế, làm cho ông băn khoăn không tiện mở miệng, khẳng định là chuyện nhà.

"Nếu cảm xúc Tiểu Khương có dao động tức giận với con, con không cần nhịn cũng không cần sợ, lập tức nói với chúng ta, biết không?"

Nghe ra lo lắng trong lời nói của ba, Hạ Y Ninh ngược lại theo bản năng phủ nhận loại liên tưởng này.

Nàng và Khương Nghiêm ở chung lâu như vậy, dường như đã quen với tính tình dịu dàng của cô. So với quá khứ luôn quấn quít lấy nàng, hiện tại Khương Nghiêm rất tự giác duy trì khoảng cách, nhưng càng có cảm giác tồn tại hơn lúc trước.

"Ba, cô ấy sẽ không. Con tin cô ấy có năng lực khống chế cảm xúc, hơn nữa chuyện Khương thị vốn không liên quan quá nhiều đến cô ấy."

"Nếu như nhà Khương cũng có phần tài sản của con bé, tương lai trả nợ khẳng định không thể thiếu con bé."

Hạ Y Ninh nhíu mày, việc này nàng chưa từng hỏi kỹ Khương Nghiêm, cũng không biết tài sản của nhà họ Khương cụ thể được phân chia như thế nào.

Hạ Lang Ngôn nhắc nhở: "Con tốt nhất có thể khuyên con bé chủ động từ bỏ tài sản thừa kế, dựa theo tình hình hiện tại của nhà họ Khương, đã sớm không gán nợ."

Nếu tình cảm của nàng và Khương Nghiêm là thật, vậy còn có thể khuyên vài câu. Vấn đề là lấy quan hệ hiện tại của hai người miễn cưỡng xem như đủ tư cách bạn cùng phòng, thật đúng là không có tư cách nói lời này.

Hạ Y Ninh nhìn ánh mắt thâm trầm của ba, vì không muốn ba mẹ lo lắng, đành phải gượng gạo gật đầu: "Được, con sẽ nói chuyện với cô ấy."

Đêm nay Hạ Y Ninh trở về nhà lớn, Khương Nghiêm thì trên đường đến cửa hàng cũ bị Khương Triều Hãn gọi điện thoại liên tục trực tiếp ép về nhà. Thần kỳ chính là, mẹ Khương dọn ra ngoài đã lâu thế mà cũng ở đây, một phòng không khí trầm thấp, Khương Nghiêm vừa vào cửa đã cảm thấy vô cùng áp lực.

Nhìn thấy cô trở về, Khương Triều Hãn trừng mắt nhìn cô mấy lần, Khương Đạt Minh thì đứng bên cửa sổ hút thuốc, chỉ có mẹ Khương cười cười với cô.

"Cuối cùng cũng biết trở về rồi à, thật đúng là cho rằng kết hôn cũng chỉ nhận ra cửa nhà họ Hạ, đã quên mình họ gì?"

Khương Triều Hãn phát tiết phiền muộn mấy ngày nay lên người Khương Nghiêm, đưa tới mẹ Khương mãnh liệt bất mãn.

"Ông trách con gái làm gì? Lúc trước lúc kết hôn là ông cứng rắn đẩy nó ra ngoài, bây giờ lại trách nó không nhớ nhà.  Chính thoại phản thoại đều là ông đang nói, cưỡng từ đoạt lý có ý nghĩa gì?

Khương Triều Hãn nổi giận, giơ tay muốn đánh người, bị Khương Nghiêm bước nhanh ngăn cản.

"Nếu gọi con về là vì muốn thấy ba như vậy, vậy bây giờ con đi đây." Lúc cô nói lời này, tay còn kéo cánh tay mẹ Khương, tất nhiên là hai người cùng rời đi.

Khương Triều Hãn há to miệng thở dốc, hạ tay xuống, lộ ra vài phần mệt mỏi: "Công ty sắp không xong rồi, trong sổ sách gần như không còn dư tiền. Hôm nay gọi các người tới, là định phân chia tài sản trong nhà."

Khương Triều Hãn vừa nói ra lời này, ngay cả mẹ Khương cũng cảm thấy bất ngờ. Quen biết nhiều năm, đây là lần đầu tiên bà thấy ông ấy hào phóng như thế.

"Tôi đã dọn ra ngoài lâu như vậy, quen thuộc cuộc sống của chính mình, không cần chia tài sản, chỉ hy vọng ông có thể nhanh chóng làm thủ tục."

Khương Triều Hãn đập bàn một cái thật mạng: "Lúc này bà cũng không cần thêm phiền nữa, tin đồn của công ty vốn đã không tốt, bà còn muốn ly hôn, là không cảm thấy tin tức lần trước không vui đúng không?"

Chuyện ly hôn này, làm con cái không tiện nhúng tay, Khương Nghiêm và Khương Đạt Minh chỉ có thể im lặng.

Mẹ Khương quay đầu không muốn nhìn ông ấy, thật sự là càng ngày càng không có cách nói chuyện, nói vài câu sẽ ầm ĩ lên.

Khương Triều Hãn nhìn Khương Nghiêm, sắc mặt dịu đi rất nhiều: "Tiểu Nghiêm, chuyện công ty con không cần lo lắng, có ba và anh trai con xử lý. Nhưng con là con gái nhà họ Khương, tài sản chắc chắn sẽ không thiếu phần con."

Ông ấy nói vô cùng bi thương, như thể thoáng cái già đi rất nhiều tuổi. Khí thế hăng hái mấy năm trước dưới khốn cảnh kinh doanh giày vò mấy năm nay bị xóa sạch toàn bộ, hiện giờ cùng nghèo túng cũng cách nhau không xa.

Mẹ Khương cũng nghĩ tới việc kinh doanh của nhà họ Khương từ nhỏ đến lớn, mấy lần mở rộng nỗ lực và gian khổ, không khỏi thổn thức.

"Phần kia tôi không cần, đều cho Nghiêm Nghiêm. Bây giờ con bé đến nhà họ Hạ vốn đã không dễ dàng, nếu sau này nhà họ Khương không tốt, cuộc sống của con bé ở bên đó sẽ càng khó khăn."

Bà không giúp được Khương Nghiêm quá nhiều, chỉ hy vọng cho con gái có nhiều tiền một chút. Trong cuộc sống nhiều khi, sức mạnh chính là tiền cho.

Khương Triều Hãn hiếm khi không so đo, rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của bà.

Hiện tại, dường như đang chờ Khương Nghiêm bày tỏ thái độ.

Ai ngờ, Khương Nghiêm cũng không quá lo lắng nhiều, thậm chí không có chút do dự, liền từ chối: "Không cần, con có thể tay làm hàm nhai, không cần những cái đó."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro