Chương 43

Edit: phuong_bchii

________________

Thương hải chìm nổi, mỗi ngày đều có công ty mới mở cũng tự nhiên sẽ có công ty chào tạm biệt. Điều này đối với các ông chủ đã quen nhìn đồng nghiệp cửa hàng không ngừng qua tay luân phiên thay đổi chủ nhân mà nói, tin tức Khương thị phá sản mang đến xúc động không nhiều bằng bọn họ quan tâm Khương Nghiêm.

Tuy rằng Khương Nghiêm rất ít khi ở trước mặt bọn họ nhắc tới chuyện gia đình mình, nhưng công ty gia đình phá sản không thể nào không ảnh hưởng đến cô. Mọi người nhìn thấy tin tức, nhưng không ai gửi tin nhắn cho Khương Nghiêm hỏi tình hình của cô như thế nào, ngôn ngữ quan tâm lúc này chưa chắc là điều Khương Nghiêm cần nhất.

Hôm nay mấy ông chủ ghé vào cửa hàng của ông chủ Tiền thương lượng chuyện làm ăn, nói xong liền nói chuyện Khương Nghiêm.

"Lão Tiền, mấy ngày nữa Tiểu Khương đến đây, chúng ta có cần hỏi con bé cần giúp gì không?"

Ông chủ Tiền suy nghĩ một chút, không tán thành chủ động quá mức: "Xem thái độ của Tiểu Khương rồi nói sau, nếu con bé không mở miệng, chúng ta cũng đừng nóng vội."

"Liệu Tiểu Khương có cảm thấy chúng ta quá lạnh lùng không? Dù sao con bé còn trẻ như vậy, nhìn vấn đề dễ dàng thể hiện bên ngoài, tôi sợ trong lòng con bé khó chịu."

Ông chủ Tiền rất có lòng tin đối với Khương Nghiêm: "Con bé trầm ổn hơn nhiều so với bạn cùng lứa tuổi, chưa chắc không chịu nổi đả kích. Nhưng lòng tự trọng của con bé cũng mạnh, chúng ta đừng hảo tâm làm chuyện xấu."

Một nhóm ông chú trung niên mồm năm miệng mười nói một tràng, cuối cùng cũng không đưa ra kết luận. Duy nhất có thể cùng thống nhất ý kiến chính là: Nếu như Khương Nghiêm thật sự mở miệng, bọn họ đều sẽ có tiền xuất tiền, có lực xuất lực.

Chờ Khương Nghiêm thật sự tới cửa hàng, bọn họ quả nhiên chỉ nhìn kỹ cô, ngoại trừ nhiều hơn vài câu quan tâm so với bình thường, cũng không tìm hiểu nhiều hơn về chuyện của Khương thị. Ngược lại là Khương Nghiêm, nhìn thấy vẻ mặt quan tâm lại câu nệ trên mặt bọn họ, nhịn không được cười nói mình không sao.

Mấy ngày nay, cô đã xem qua không ít sự chú ý của người bên ngoài đối với mình, phần lớn bắt nguồn từ tin tức Khương thị phá sản lần lượt bị truyền thông lăng xê. Cũng may bình thường cô ngoại trừ công ty và cửa hàng cũ, cũng không có nhiều nơi khác để đi.

Vu Minh và Lê Tử Phong hẹn cô hai lần, nói là giải ưu cho cô, còn hào phóng bày tỏ chi phí do bọn họ bao trọn. Cho dù chỉ nói qua điện thoại, Khương Nghiêm cũng có thể cảm giác được trên mặt bọn họ đắc ý chờ xem kịch hay của cô.

Đương nhiên là không chút nghĩ ngợi từ chối, lúc trước ngại nhà bọn họ còn có chút làm ăn qua lại với Khương thị , Khương Nghiêm cũng không muốn cố ý phá hỏng. Nếu hiện tại đều triệt để bày nát, cô càng không cần thiết tiếp xúc cùng đám "bạn" đạo đức giả này.

Mấy ngày nay Hạ Y Ninh bận rộn công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi dự án AG chính thức khởi động, gần như đều tăng ca, Khương Nghiêm cũng lười trở về. Nghĩ đến muốn đi, dường như chỉ có đến cửa hàng cũ mới có thể có chút vui vẻ, ai ngờ vừa đỗ xe xong, lại nhận được điện thoại của Lê Tử Phong.

"Khương Nghiêm, cậu đừng lề mề, tối nay chúng ta ở quán bar Dạ Sắc chơi cho sảng khoái. Mọi người đều đến rồi, chỉ chờ mỗi cậu."

Khương Nghiêm vừa đi về phía cửa hàng cũ, vừa cau mày đáp hắn: "Tôi đã sớm nói không rảnh, các cậu tự chơi đi."

Lê Tử Phong bên kia bối cảnh ồn ào, xem ra đã đến quán bar: "Chúng tôi biết tâm trạng cậu khẳng định không tốt, buồn bực ở nhà cũng không thay đổi được gì. Vừa lúc có cớ ra ngoài hít thở không khí, đại tiểu thư nhà cậu khẳng định sẽ không ngăn cản đâu."

Khương Nghiêm nhớ tới hai ngày nay Hạ Y Ninh quả thật đã hỏi cô có cần nghỉ phép hay không, ngược lại cô cảm thấy không có gì, vẫn đi làm như thường lệ. Bình thường cô phần lớn dùng Hạ Y Ninh làm bia đỡ đạn, nhưng hôm nay không hiểu sao lại muốn trực tiếp oán hận trở lại.

Nghĩ đến nhà họ Lê vì bao vây cản đường cửa hàng cũ, ở sau lưng làm ra đủ loại hành vi đê tiện, Khương Nghiêm thật sự cảm thấy ghê tởm giống như ăn ruồi bọ.

"Cô ấy có đồng ý hay không cũng không liên quan, là tôi không muốn đi. Gần đây tôi có rất nhiều việc phải làm, không rảnh cũng không cần phải trút giận."

Lê Tử Phong vẫn cười đùa như trước: "Đừng khoe khoang, chút chuyện nhà cậu chúng tôi đều biết, bây giờ cậu còn có thể bận rộn cái gì. Nếu cậu cảm thấy xấu hổ, tôi bảo bọn họ lát nữa đừng nói chuyện này trước mặt cậu là được chứ gì."

Khương Nghiêm đã nhìn thấy bảng hiệu cửa hàng của ông chủ Tiền, hộp đèn sáng lên, còn có không ít khách ra vào, tâm trạng của cô tốt hơn một chút.

"Thời gian của tôi không cần người khác giúp tôi sắp xếp, tôi còn có việc, cứ như vậy đi." Sau khi nói xong Khương Nghiêm trực tiếp cúp điện thoại, thật sự là nói thêm nửa câu cũng cảm thấy lãng phí môi lưỡi.

Ông chủ Tiền thấy cô đến, vẫn là bộ dáng mỉm cười.

"Hôm nay muốn ăn chút gì không?"

Khương Nghiêm cũng không thay đổi nhiều như bình thường: "Phòng bếp còn thừa cái gì thì cháu ăn cái đó."

Khoảng cách thời gian kết thúc kinh doanh cũng không xa, Khương Nghiêm biết trong cửa hàng sẽ không còn lại bao nhiêu hàng.

Ông chủ Tiền lại không cho phép cô tạm bợ như vậy: "Muốn ăn gì cứ nói, cái gì cũng có, gói đủ."

Sau khi Khương Nghiêm thân thiết với bọn họ, cũng dần dần kéo gần khoảng cách. Cô suy nghĩ một chút, nói: "Vậy cháu muốn ăn hoành thánh cây tể thái."

"Được, cháu chờ chút."

Khương Nghiêm nhìn ông chủ Tiền vào bếp, nói vài câu vào tai em dâu, sau đó lại bận rộn. Một lát sau, một bát hoành thánh thơm ngào ngạt xuất hiện trước mặt cô.

Khương Nghiêm thật đúng là cảm thấy đói bụng, vui vẻ ăn. Ông chủ Tiền ngồi bên cạnh cô chậm rãi uống trà, thỉnh thoảng chào hỏi vài vị khách quen.

"Thế nào, ngon không?"

"Phẩm chất hạng nhất, không hổ là cửa hàng cũ."

Thấy Khương Nghiêm nói giống như bình luận được like nhiều nhất trên sàn giao hàng, ông chủ Tiền cười ha ha.

"Rõ ràng được khen rất nhiều lần, nhưng vẫn là câu nói hôm nay của cháu khiến ta vui vẻ nhất."

Chờ Khương Nghiêm ăn xong, cửa hàng chính thức kết thúc kinh doanh. Vừa lúc mấy ông chủ khác tới, thấy cô ăn với vẻ mặt thỏa mãn, tâm trạng cũng tốt lên theo.

Bọn họ thấy Khương Nghiêm tâm trạng ổn định, quả thật không giống như là bị đả kích quá lớn, nhao nhao khen ngợi cô tâm tính tốt. Khương Nghiêm biết thật ra bọn họ vẫn luôn lo lắng cho mình, chỉ là nghẹn không dễ biểu đạt.

"Trong nhà xảy ra biến cố, đối với cháu nhất định sẽ có một ít ảnh hưởng. Nhưng con người không thể luôn thuận lợi, cháu hiện tại vẫn được nhiều hơn mất, cho nên cháu cũng coi như là một người may mắn."

Thấy cô nói như vậy, mấy ông chủ yên lặng gật đầu, loại cảm xúc mua vui trong khổ này bọn họ đều từng có.

"Hơn nữa cháu được mọi người chiếu cố, nền tảng giao hàng kinh doanh càng ngày càng tốt, nói không chừng không bao lâu, thu nhập nghề phụ của cháu có thể vượt qua tiền lương của cháu."

"Cái này dễ làm, chờ kinh doanh ổn định, cháu thu vào tuyệt đối sẽ không thấp." Những ông chủ này đều là người có kinh nghiệm phong phú, nhìn xu thế tăng trưởng doanh thu này liền biết tương lai nhất định sẽ tốt hơn.

Chỉ là thu nhập nền tảng còn chưa đủ, bọn họ còn muốn biểu đạt thêm một chút quan tâm đối với Khương Nghiêm, điều này hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối đối với người trẻ tuổi.

"Nếu cháu đã có hứng thú với nấu ăn, vậy chúng ta mỗi người dạy cháu làm một món. Cháu trở về ngẫm lại muốn học cái gì, nói cho chúng ta biết là được."

Hôm nay Khương Nghiêm đóng gói một phần hoành thánh lớn trở về, cô nhớ lần trước Hạ Y Ninh hình như rất thích ăn. Có điều đã trễ như vậy, đoán chừng Hạ Y Ninh có thể đã sắp ngủ. Khương Nghiêm sờ cạnh bát còn ấm, nghĩ nếu mấy thứ này có thể làm thành đồ đông lạnh, lúc muốn ăn tự mình hâm nóng một chút, liệu có đảm bảo hương vị vẫn tươi ngon như cũ không?

Cô ở phòng bếp đợi lâu một chút, Hạ Y Ninh từ phòng đi ra, tìm một vòng mới nhìn thấy bóng dáng của cô.

"Buổi tối chưa ăn no sao?"

Khương Nghiêm nghe được giọng nói của nàng, xoay người, thấy Hạ Y Ninh xõa tóc dài, hẳn là tắm rửa xong mới sấy khô không lâu.

"Em mang theo hoành thánh lớn, đang suy nghĩ có nên nói cho chị hay không."

Hạ Y Ninh cất bước đi tới, nhìn thứ trong tay cô: "Đúng là tôi rất muốn ăn, nhưng hôm nay đã muộn quá rồi."

Trong giọng nói tiếc nuối không chút giả dối. Muốn ăn là thật, sợ béo cũng là thật.

Khương Nghiêm có thể hiểu được sự rối rắm của nàng, không khuyên thêm nửa câu, mở nắp hộp ra: "Chờ nguội rồi em bỏ vào tủ lạnh, ngày mai làm bữa sáng cũng không tồi."

Sau khi mở nắp ra, những điều tốt đẹp trong trí nhớ lại được gợi lên, sự tiếc nuối của Hạ Y Ninh càng nặng hơn: "Là rất không tồi."

Loại thức ăn nước canh này, thật ra Khương Nghiêm không thích đóng gói, một là không tiện, hai là cảm thấy không ngon bằng hiện tại.

Cô hỏi Hạ Y Ninh: "Nếu như có thể ở nhà ăn được hoành thánh mới làm, chị cảm thấy thế nào?"

"Đương nhiên rất tốt."

Hạ Y Ninh cho rằng Khương Nghiêm muốn ăn, nhưng bình thường cô rất ít khi đưa ra yêu cầu với quản gia, không biết là thật không chú ý hay là ngại mở miệng.

"Nếu em muốn ăn, tôi bảo đầu bếp sau này làm thêm vài lần."

Sau khi nói xong, Hạ Y Ninh lại thở dài một hơi: "Nhưng tôi cảm thấy đầu bếp làm không ngon bằng cửa hàng cũ."

Cô cũng cảm thấy như vậy. Có điều một mình ăn thì thiếu thú vị, có người cùng nhau chia sẻ ngược lại rất thú vị.

Khương Nghiêm cười mà không nói, trong lòng đã liệt hoành thánh vào món đầu tiên muốn học. Vỏ hoành thánh là chú ý, cách cắt cây tể thái kia thật ra càng chú ý. Ngày thường nghe các ông chủ thỉnh thoảng bàn luận, cô mới biết được những đồ ăn nhìn như bình thường này, có thể có được vị siêu hạng nhất, cũng không phải chỉ vì khách hàng thiên vị.

Được thiên vị lâu dài, tất nhiên là có được mị lực không thể thay thế.

Qua mấy ngày, Khương Nghiêm đưa thực đơn mình liệt kê cho các ông chủ, đồng thời đưa ra ý tưởng mới của mình: cân nhắc nghiên cứu phát triển bán thành phẩm đông lạnh.

"Thật ra cũng có không ít khách nói với chúng tôi, nói là muốn mua nhiều một chút để ở nhà, cuối tuần không đi làm muốn ăn cũng tiện."

Khương Nghiêm cũng đã nhìn thấy nhiều nội dung tương tự trong phần đánh giá trên nền tảng, điều này khiến cô tin rằng nhu cầu thị trường tồn tại: "Để phân biệt với hương vị sản xuất hàng loạt của siêu thị, khó khăn thực hiện sẽ cao hơn. Chi phí sản xuất cao, các khía cạnh khác của chi phí phải được nén xuống càng nhiều càng tốt."

Mấy ông chủ đều thẳng thắn nói: "Đúng là không dễ dàng, hơn nữa chi phí tổng hợp tuyệt đối sẽ không thấp. Thật sự muốn đưa vào siêu thị cạnh tranh với các thương hiệu khác, là không có ưu thế về giá cả."

Cho dù tiết kiệm chi phí marketing, còn có phí vào cửa siêu thị, siêu thị lớn một chút còn phải cầu mua bán. Những điều này đối với cửa hàng cũ vừa mới khởi sắc mà nói, vẫn là thách thức.

Khương Nghiêm nhớ tới dưới trướng Hạ thị hình như có nhà máy sản xuất thực phẩm đông lạnh, không biết có thể tranh thủ chút tiện lợi cho cửa hàng cũ về mặt sản xuất hay không.

Khương Nghiêm đoán chừng việc này có thể phải tìm Hạ Y Ninh hỗ trợ, Hạ Thần Vĩnh và Hạ Thần Húc ngoài mặt không nói, biểu cảm và ánh mắt trên mặt đều đã lộ ra cảm giác khoảng cách, Khương Nghiêm nói rõ ràng cũng là uổng công.

Về phần Hạ Lang Ngôn, lại càng không rảnh quản chút chuyện nhỏ này của cô. Nghĩ đến muốn đi, vẫn là tìm Hạ Y Ninh thương lượng thích hợp hơn.

Bữa tối hôm nay, Khương Nghiêm đặc biệt đóng gói không ít đồ nàng thích ăn. Trước đó lại chào hỏi, Hạ Y Ninh vừa tan ca đúng giờ về đến nhà, cuối cùng không cần phân vân vấn đề liệu có béo hay không.

Nghe Khương Nghiêm nói xong việc này, Hạ Y Ninh vừa mới ăn xong một chén hoành thánh, canh cũng uống nửa chén.

"Nếu em muốn phân xưởng ra hai dây chuyền sản xuất, vấn đề không lớn. Nhưng nếu còn muốn tiện lợi hơn, e rằng không dễ dàng."

Khương Nghiêm cũng biết lập tức đưa ra quá nhiều yêu cầu quả thật không tốt, nhưng cô cũng không nghĩ tới Hạ Y Ninh thế mà lại không từ chối.

"Thật ra cửa hàng cũ có thể lấy lại sự chú ý, lại có nhiều khách hàng hỗ trợ như vậy, thực sự rất không dễ dàng. Nếu thật sự có thể sản xuất bán thành phẩm có cảm giác xuất khẩu không khác nhiều so với cửa hàng, đối với việc mở rộng thị phần tuyệt đối là một bước nhảy vọt về chất."

Trong miệng Hạ Y Ninh còn lưu lại sung sướng và hưởng thụ mỹ vị mang đến, lại thấy trên mặt Khương Nghiêm nghiêm túc và tin tưởng hiếm gặp, trong lúc nhất thời cũng không phân rõ đến cuối cùng là bị cái nào đả động nhiều hơn.

Cô suy nghĩ một chút: "Em đi trước cẩn thận hỏi thăm tình huống cụ thể một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro