Chương 54
Edit: phuong_bchii
_________________
Tần Ích San lòng tràn đầy mất mát trở lại phòng làm việc của mình, trong đầu đều là khuôn mặt của Hạ Y Ninh vừa rồi khẽ nhếch miệng. Lúc học trung học cô ấy đã không có sức chống cự với khuôn mặt này, hôm nay các cô đều đã trưởng thành, ngũ quan hoàn hảo lại tăng thêm mị lực từng trải, càng làm cho người ta không thể dời mắt.
Chỉ là cô ấy đã mất đi lý do danh chính ngôn thuận thưởng thức, lúc trước còn muốn giấu tốt tâm tư yên lặng bảo vệ là được, nhưng hiện tại phát hiện mình làm không được. Trước kia vị trí bên cạnh Hạ Y Ninh là trống không, cho tất cả người thích thầm nàng một hi vọng, cho dù là hư không cũng được, tóm lại chính là không ai chiếm cứ.
Nhưng bây giờ Khương Nghiêm là thật, hơn nữa còn thỉnh thoảng lượn lờ trước mắt cô ấy. Trong lòng Tần Ích San càng thêm cay đắng, rõ ràng hai người chưa từng làm ra bất kỳ hành động thân mật nào trong công ty, nhưng vẫn làm cô ấy cảm thấy hít thở không thông.
Cô ấy mở ngăn kéo, ở sâu trong góc lấy ra một cái ví tiền đã cũ. Khẽ run rẩy mở ra, bên trong đặt một tấm ảnh chụp chung của cô ấy và Hạ Y Ninh thời trung học. Các cô mặc đồng phục học sinh, trên mặt đều là thanh xuân tùy ý xinh đẹp.
Không nỡ vuốt ve tấm ảnh, nhưng lại lặng lẽ từ biệt. Tần Ích San làm không được quyết tuyệt rời đi, nơi này không chỉ có Hạ Y Ninh, cũng có sự nghiệp phấn đấu đã lâu của cô ấy, còn có cơ hội thăng chức chờ nhiều năm.
Ngoài ra, tuy cô ấy quyết định tạm thời buông bỏ phần tâm tư không nên có này, nhưng vẫn không yên tâm về Khương Nghiêm. Khương Nghiêm trong quá khứ có bình luận gì cô ấy cũng rõ ràng, cho dù sau khi kết hôn nhìn qua giống như là "cải tà quy chính", nhưng bản tính con người nào có dễ dàng nói thay đổi là thay đổi như vậy.
Cô ấy yên lặng ước hẹn trong lòng một năm, nếu như khi đó tình cảm của Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh vẫn như cũ, vậy cô ấy sẽ vĩnh viễn niêm phong phần tình cảm này. Nếu bản tính Khương Nghiêm khó thay đổi hoặc không làm Hạ Y Ninh hạnh phúc, vậy cô ấy tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ cơ hội nữa.
**
Khương Nghiêm chỉ cảm thấy Tần Ích San có chút khó gần, nhưng nghiệp vụ hai người rất ít có giao lưu, bình thường tiếp xúc phần lớn là vì Hạ Y Ninh, cho nên đối với tâm tư của Tần Ích San cô cũng lười tốn tâm tư đi nghiên cứu.
Dù sao cô đến Hạ thị làm việc đơn thuần là tuân thủ thoả thuận ước định, đến lúc thoả thuận hết hạn cô và Hạ Y Ninh ly hôn đương nhiên sẽ từ chức. Cho nên cô chỉ cầu trong khoảng thời gian này làm tốt công việc trong tay là được, cũng không muốn cạnh tranh thăng chức với ai.
Nhưng cô rất đánh giá cao Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan, tuy rằng còn trẻ nhưng làm việc nghiêm túc cũng cố gắng, chỉ khổ nỗi không có bối cảnh quan hệ gì cũng không có cơ hội tốt hơn. Khương Nghiêm thừa dịp nhân viên bộ phận chuẩn bị kiểm tra đánh giá cuối năm, thuận tiện xem xét hồ sơ của mọi người một lần.
Gần cuối năm, công việc chính của văn phòng đều là một số việc vặt về mặt hành chính, không thay đổi nhiều so với những năm trước. Khương Nghiêm không có nhiều kinh nghiệm nhưng các nhân viên kỳ cựu trong bộ phận đều tích cực tranh nhau biểu hiện trước mặt cô, cô ngược lại hoàn toàn không lo.
Khiến cô phiền nhiễu nhất vẫn là vấn đề bình luận kém của cửa hàng cũ, ông chủ Tiền bọn họ cùng khách hàng giao tiếp không thoải mái không cách nào tiến thêm một bước hiểu rõ tình huống, Tiền Minh dựa theo tư duy của người trẻ tuổi cảm thấy là người đối diện cố ý bôi nhọ.
Mới đầu Khương Nghiêm cũng cảm thấy có người đang giở trò, cố ý nhằm vào nghiệp vụ mới của cửa hàng cũ. Nhưng khi cô bình tĩnh lại, một lần nữa sắp xếp lại các loại bình luận trên mạng, phát hiện sự tình cũng không đơn giản như lúc trước nghĩ.
Cô đã phân loại các bình luận trên một số trang web lớn và sau đó phân tích lại thông tin về các ID này và các tuyên bố trước đó của họ. Nếu thật sự là người chuyên nghiệp "nhận tiền làm việc", quá khứ ghi chép sẽ không nhiều như vậy, cũng sẽ không lưu lại quá nhiều dấu vết chân thật.
Khương Nghiêm vẫn quyết định bắt đầu từ người sử dụng đưa ra nghi vấn sớm nhất, tuy rằng tài khoản này nhìn qua cũng không lạ thường. Nhưng tài khoản này ghi chép phần lớn là nghiên cứu và đánh giá ẩm thực các nơi, không thể nói là chuyên nghiệp, nhưng khen chê không đồng nhất, nhìn ra được quả thật là dụng tâm.
Thái độ của đối phương cứng rắn không muốn chấp nhận trao đổi riêng với cửa hàng cũ, nhưng cũng không dây dưa mấy lần chia sẻ, chỉ là không muốn hủy bỏ bình luận kém lúc trước mà thôi. Khương Nghiêm thử thay mình vào nhân vật kia, giả thiết mình nhận tiền muốn bôi nhọ cửa hàng cũ, chỉ đăng một bình luận kém, là đủ rồi sao?
Hiển nhiên là không đủ, nếu như không ai để ý hoặc là không ai hưởng ứng, chỉ bày một cái tin lẻ loi như vậy ở đó, chẳng lẽ thật sự bởi vì chỉ nhận mấy đồng tiền sao?
Không đúng, khẳng định nghĩ sai phân đoạn nào đó rồi.
Khương Nghiêm thử xóa bỏ giả thiết lúc trước, muốn cân nhắc lại một lần nữa. Lúc này có người gõ cửa phòng của cô, mặc dù sẽ không nghi ngờ là ai, nhưng Hạ Y Ninh rất ít tìm cô vào giờ này.
"Có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Hạ Y Ninh có chút xấu hổ, ngữ khí cũng dồn dập: "Mẹ tới rồi, ở phòng khách."
Khương Nghiêm cũng sửng sốt: "Sao đêm hôm khuya khoắt mẹ lại tới đây?"
Bình thường mẹ Hạ không tới đây, có việc cũng gọi hai người về nhà lớn, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt đột nhiên tới đây, đúng là không bình thường.
"Mẹ bảo tôi gọi em qua rồi nói." Hạ Y Ninh đứng ở cửa không đi, xem ra là chuẩn bị chờ Khương Nghiêm cùng đi xuống.
Khương Nghiêm tiện tay đóng cửa lại muốn đi cùng nàng, đột nhiên nghe nàng nói: "Tôi nói với mẹ em ở thư phòng vẽ tranh, đợi lát nữa nếu mẹ hỏi tới, em..."
"Em biết rồi, sẽ không lỡ miệng đâu."
Hai người cùng đi xuống phòng khách, mẹ Hạ thấy họ đến, vẻ mặt nghiêm túc giảm bớt một chút.
Hạ Y Ninh ngồi xuống bên cạnh mẹ Hạ, kéo tay bà: "Khương Nghiêm tới rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi ạ."
"Tiểu Khương, tối nay mẹ tới tìm hai đứa, chủ yếu là muốn nói chuyện về nhà họ Khương."
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh liếc nhau, hoàn toàn không ngờ mẹ Hạ lại nói vậy.
"Trước khi Khương thị phá sản, Khương Đạt Minh đã đến Hạ thị vài lần, tìm ba con, cũng tìm anh con."
Việc này Khương Nghiêm cho dù không biết cụ thể cũng đại khái có thể đoán được, nhưng cô không rõ tại sao hôm nay mẹ Hạ lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.
"Tới hôm nay mẹ và ba con mới biết, ông ấy dùng một khoản tài sản của Khương thị làm một giao dịch với Thần Vĩnh."
Khương Nghiêm nhíu mày: "Lúc trước Khương thị thanh toán phá sản, đã sớm gán nợ, làm sao có thể có tài sản?"
"Nó đã được chuyển ra nước ngoài hơn một năm trước và được giữ thông qua người khác, vì vậy trên danh nghĩa không có mối quan hệ trực tiếp nào với Khương thị."
Khương Nghiêm bỗng nhiên nhớ tới cú điện thoại ngày đó ở bên ngoài phòng Khương Đạt Minh nghe được, rồi lại không cách nào xác định rốt cuộc có quan hệ hay không.
Mẹ Hạ than nhẹ, đáy mắt ẩn chứa lo âu: "Vốn chuyện Khương thị phá sản, trong lòng mẹ và ba con nhiều ít đều có chút áy náy, cũng từng lo lắng Tiểu Khương trong lòng con có suy nghĩ. Nhưng giao dịch giữa Thần Vĩnh và Khương Đạt Minh, chưa từng nói cho chúng ta biết, nếu không phải ngẫu nhiên biết được, có lẽ còn sẽ tiếp tục chẳng hay biết gì."
Nói tới đây, tầm mắt mẹ Hạ chậm rãi nhìn về phía Khương Nghiêm, nhẹ giọng nói: "Tiểu Khương, con đối với tình huống này hiểu rõ bao nhiêu?"
Hạ Y Ninh giành mở miệng trước: "Mẹ, Khương Nghiêm lại chưa từng làm việc ở Khương thị, hơn nữa chuyện phá sản trước đó cô ấy cũng không nhúng tay vào, có thể biết cái gì?"
Mẹ Hạ khẽ vuốt mu bàn tay con gái: "Đừng nóng vội, mẹ không nghi ngờ Tiểu Khương, mẹ thật lòng muốn hỏi con bé xem có manh mối gì không."
Khương Nghiêm nghiêm túc suy nghĩ, đối mặt với ánh mắt tha thiết của mẹ Hạ, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu: "Mẹ, chuyện làm ăn trong nhà hầu như đều do ba và anh con làm, con biết rất ít."
Mẹ Hạ tuy có thất vọng, nhưng trước đó cũng đoán được kết quả này.
"Mẹ chỉ tới hỏi một chút, cũng không có chuyện gì khác, nhưng việc này khi các con về nhà lớn đừng để Thần Vĩnh biết."
Mẹ Hạ ngồi không bao lâu thì chuẩn bị về, nếu như không phải sự việc xảy ra đột nhiên cũng sẽ không buổi tối đặc biệt đến một chuyến.
Chờ bà đi rồi, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm ngồi ở phòng khách cũng không trở về phòng, nhưng cũng không nói lời nào.
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Y Ninh thấy Khương Nghiêm vẫn nhíu mày trầm tư, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ.
"Nếu em hoàn toàn không biết, cũng đừng suy nghĩ nhiều, vẫn là để cho ba tôi từ từ điều tra đi."
Khương Nghiêm ngước mắt nhìn nàng: "Nếu thật sự là chuyện nhỏ đơn giản như vậy, mẹ cũng không cần buổi tối chạy tới đây."
Hạ Y Ninh làm sao không biết đạo lý này, nàng chỉ theo bản năng không muốn thấy Khương Nghiêm nhíu mày.
"Tôi chỉ hy vọng chuyện này sẽ không tạo thêm áp lực cho em."
Khương Nghiêm cười với nàng, ngược lại an ủi nàng: "Là anh của em và anh của chị lén giao dịch, em có áp lực gì. Ngược lại là chị, đừng suy nghĩ nhiều."
Hạ Y Ninh sắc mặt cứng đờ, nhìn Khương Nghiêm một cái thật sau, giống như là muốn tìm hiểu cái gì, mang theo vài phần tìm kiếm: "Em cảm thấy tôi sẽ nghĩ cái gì?"
Khương Nghiêm mặc dù cảm thấy thái độ của nàng có chút thay đổi, nhưng không thể nói rõ là tốt hay xấu, nói thẳng: "Nếu là giao dịch riêng, có lẽ là không muốn cho công ty biết. Lấy chức vị của anh của chị xem ra, loại chuyện này anh ấy hẳn là biết không thể làm."
Hạ Y Ninh nhíu mày, trầm ngâm một lát: "Việc này chúng ta tạm thời không biết, chờ điều tra rõ ràng rồi nói sau."
Đêm nay mẹ Hạ đột nhiên tới chơi, quay về vội vàng, cũng không để ý quan sát cuộc sống tình cảm của hai người.
Khương Nghiêm biết Khương Đạt Minh vẫn còn liên lạc với mẹ Khương, nhưng bà không định trực tiếp tìm hắn, dù sao lúc phá sản cũng ầm ĩ. Mẹ Hạ không hỏi lại việc này, nàng và Hạ Y Ninh ở trước mặt Hạ Thần Vĩnh cũng không đề cập tới một chữ, giống như là hoàn toàn không biết chuyện.
Ông chủ Tiền nói toàn bộ máy móc bên nhà xưởng đã khởi động, nhưng vấn đề đánh giá kém chưa được giải quyết, sợ sau khi tăng sản lượng tiêu thụ giảm mạnh, ngược lại thua lỗ càng nhiều.
Trưa hôm nay, Khương Nghiêm tan ca muộn hơn bình thường một chút, đang muốn đến nhà ăn thì thấy Lý Tiểu Nguyên ném một hộp đồ vào thùng rác. Nếu như không phải quá quen thuộc với bao bì, Khương Nghiêm không có khả năng liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cái gì.
Cô bước nhanh tới, cùng Lý Tiểu Nguyên sánh vai đi đến căn tin: "Không phải cô nói buổi trưa mang cơm tới sao, chưa ăn no?"
"Đừng nói nữa, lúc trước theo xu hướng mua bán thành phẩm của một cửa hàng nổi tiếng gần đây, kết quả khó ăn muốn chết."
Lý Tiểu Nguyên cũng không phải là một người quá xoi mói, bình thường đi nhà ăn cô nàng cũng không kén ăn. Nhưng vẻ mặt và ngữ khí vừa rồi của cô nàng, hiển nhiên là cực kỳ thất vọng đối với bán thành phẩm.
"Khó ăn đến mức nào?"
"Căn bản là nuốt không trôi, tôi cảm thấy còn khó ăn hơn thức ăn cho mèo nhà tôi nữa."
Khương Nghiêm không khỏi nhíu mày, làm sao có thể? Chẳng lẽ là sơn trại đóng gói, cho nên cô vừa rồi hoa mắt nhìn lầm?
"Cô nói là bán thành phẩm nhãn hiệu nào? Nói cho tôi nghe, để tôi còn biết mà né."
"Lão Tắc Kính á, nghe nói cửa hàng cũ tự mình sản xuất, phải đến cửa hàng xếp hàng mới có thể mua được. Thời gian trước hiếm khi thấy cửa hàng cũ phục hưng, tôi còn rất vui mừng, không ngờ sau khi nổi tiếng lại là loại kịch bản này."
Sự thất vọng của Lý Tiểu Nguyên bộc lộ trong lời nói, cô nàng đối với sự phục hưng của cửa hàng cũ là cực kỳ chờ mong. Lúc trước có bao nhiêu chờ mong, hiện tại thì có bao nhiêu thất vọng, Khương Nghiêm ý thức được việc này tiếp tục kéo dài chỉ sợ sẽ làm càng nhiều khách hàng trái tim băng giá.
Có điều Khương Nghiêm từ trong lời nói vừa rồi nghe ra không đúng: "Tiểu Nguyên, đây không phải là tự cô đến cửa hàng cũ mua đúng không?"
"Bình thường tôi phải đi làm không có thời gian, nhà ở cũng xa, cuối tuần cũng không muốn đến đó, hơn nữa nghe nói còn số lượng có hạn, đến chậm sẽ không còn." Cuối tuần cô nàng muốn ngủ nướng, đương nhiên không vui khi phải dậy thật sớm.
"Vậy đồ của cô ở đâu ra?"
Nói đến cái này, Lý Tiểu Nguyên càng đau lòng: "Tìm bọn đầu cơ mua, một hộp tăng giá 20, hơn nữa 5 hộp mới bán!"
5 hộp, đây là số lượng lớn nhất mà cửa hàng cũ hạn chế mua cho mỗi vị khách, nhưng vẫn không thể ngăn cản sự tồn tại của bọn đầu cơ.
Lý Tiểu Nguyên thấy Khương Nghiêm vẻ mặt nghiêm túc, nhỏ giọng hỏi: "Chủ nhiệm, cô sẽ không phải là muốn phê bình tôi dùng tiền dung túng bọn đầu cơ chứ? Tôi biết như vậy không đúng, nhưng thật sự muốn ăn, hơn nữa cũng vì ủng hộ cửa hàng cũ mà."
Bây giờ nghĩ lại, đó là cực kỳ hối hận, tốn nhiều tiền không nói, mỹ vị gì cũng không ăn được.
Khương Nghiêm ngừng lại, xoay người chuẩn bị trở về, khiến cho Lý Tiểu Nguyên không biết làm sao.
"Tôi đột nhiên nhớ ra có chút việc chưa xử lý xong, cô đi ăn cơm trước đi."
Nói xong, Khương Nghiêm nhanh chóng rời đi, sợ muộn sẽ không tìm thấy.
Cô trở lại thùng rác vừa rồi Lý Tiểu Nguyên ném bán thành phẩm, sau khi mở nắp ra phát hiện bên trong gần đầy, liếc mắt nhìn lại không tìm được bao bì quen thuộc.
Khương Nghiêm hít sâu một hơi, lấy tay đẩy rác ở tầng trên ra, cuối cùng tìm được ba chữ rõ ràng kia.
Bán thành phẩm đã được hâm nóng, một nửa thức ăn bên trong vẫn còn trong hộp, một nửa rơi vào túi rác. Cái hộp này nhìn qua đã sớm không còn sạch sẽ và tinh xảo như trước, lộ vẻ dơ bẩn và rách nát.
Khương Nghiêm từ bên cạnh kéo mấy tờ khăn giấy miễn cưỡng gói lại, trong lúc vội vàng cô nhìn tàn dư trong hộp, phát hiện thật sự không quá bình thường, không giống với những thứ cô mua về.
Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của người đi ngang qua, Khương Nghiêm dùng tốc độ nhanh nhất mang đồ về phòng làm việc của mình. Để tránh có mùi lạ, cô dùng túi kín đựng lại mấy lớp túi giấy da trâu.
Lý Tiểu Nguyên từng trải đã gợi ý cho Khương Nghiêm. Nếu như thứ này không phải trực tiếp mua từ cửa hàng cũ, vậy thì có thêm một phân đoạn, có thể có người treo đầu dê bán thịt chó, lấy hàng kém thay hàng tốt hay không?
Sau khi tan ca, Khương Nghiêm mang theo chứng cứ vớt từ trong thùng rác đến cửa hàng cũ, lúc này mọi người tỉ mỉ xem qua một lần, quả nhiên ngay cả bao bì bên ngoài cũng là hàng nhái.
Ông chủ Tiền tức giận không thôi: "Hiện tại người muốn tiền đến điên rồi, đến chút lợi nhỏ như vậy cũng không buông tha, đây chính là đồ ăn phải vào bụng đấy, ăn hỏng thì biết phải làm sao!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro