Chương 61
Edit: phuong_bchii
_________________
Nghe nói Nhan Tư và Hạ Thần Húc hoàn toàn trở mặt, Hạ Y Ninh không bất ngờ nhưng tâm trạng cũng không tốt. Sau khi thương lượng với Khương Nghiêm, nàng muốn Nhan Tư đến chỗ hai người ở vài ngày. Nếu thái độ của Hạ Thần Húc cứng rắn như vậy, Nhan Tư tiếp tục ấm ức ở lại nhà lớn cũng không nhìn thấy chuyển biến.
Sau khi nàng gọi điện thoại cho Úc Uyển Cầm nói suy nghĩ này, lại được nói cho biết chuyện này không cần hai cô nhúng tay.
"Mẹ, lần này anh hai thật quá đáng! Lúc trước con còn trông cậy bọn họ có thể nói chuyện giải quyết, xem ra vẫn là chúng ta lạc quan. Nếu trong nhà không có ai làm chỗ dựa cho chị dâu, chẳng phải là cuối cùng còn phải nghe lời anh ấy sao?"
Úc Uyển Cầm nhìn Nhan Tư đã tạm thời được trấn an, tuy rằng ngồi ở chỗ đó tâm trạng vẫn sa sút nhưng đã không còn khóc nữa.
"Nhan Tư sẽ do mẹ và ba con chăm sóc, cho dù ở lại nhà lớn, cũng sẽ không bị Thần Húc ức hiếp, như vậy các con yên tâm chưa?"
Hạ Y Ninh ngược lại không lo lắng Hạ Thần Húc dám trực tiếp vọt tới chỗ mẹ nàng đòi người, nhưng dù sao đều kinh động người lớn hai bên, chỉ sợ đến lúc đó giằng co lâu lại nói ra lý luận "Gia hòa vạn sự hưng".
Ở trong mắt người lớn, kết hôn có thể khiến người ta trưởng thành, có thể khiến người ta nghiêm túc ổn định lại, cho nên người nhà họ Hạ từ trước đến nay coi trọng hôn nhân. Chưa đến bước cuối cùng, người lớn khẳng định là không đồng ý cho hai người ly hôn.
Thấy Hạ Y Ninh không nói lời nào, Úc Uyển Cầm biết nàng đang lo lắng cái gì: "Mẹ đảm bảo, chuyện này sẽ hoàn toàn tôn trọng mong muốn của Nhan Tư, như vậy đã yên tâm rồi chứ?"
Khương Nghiêm vẫn đứng bên cạnh nàng, nội dung trò chuyện cũng nghe đại khái, tâm trạng của cô và Hạ Y Ninh giống nhau. Nhưng thấy mẹ Hạ đảm bảo như thế, hai người không tiện nói gì nữa.
Hậm hực cúp điện thoại, hai người nhìn nhau không nói gì.
Thật vất vả đợi đến cuối tuần, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm chưa từng hy vọng có thể về nhà lớn sớm như vậy. Bình thường phải lề mề đến trước bữa trưa mới lên đường, lần này ăn xong bữa sáng đã lái xe đến nhà lớn rồi.
Úc Uyển Cầm biết mục đích hai người trở về sớm, đặc biệt đi tìm Doãn Nhiễm uống trà ngăn cản người ta, dành ra không gian cho hai cô và Nhan Tư.
Mấy ngày không gặp, trạng thái Nhan Tư tốt hơn một chút, tuy rằng nụ cười còn mang theo chút cảm giác vô lực, nhưng ít nhất không còn là miễn cưỡng và tủi thân nữa.
Thấy trong mắt hai cô tràn đầy ân cần, Nhan Tư động dung, cùng hai người ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói đến tình huống mấy ngày nay.
"Lúc ấy chị thu dọn quần áo xong, trong nháy mắt cảm thấy mình không nơi nương tựa bắt đầu lưu lạc."
Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm đều nhíu mày, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra hình ảnh lúc đó.
Cũng may Nhan Tư cũng không quá đau buồn, chỉ còn lại chút ưu sầu nhàn nhạt: "Nhưng hiện tại chị cảm thấy cũng không tệ, còn có các em ủng hộ chị. Cho nên chị không cảm thấy cô đơn, cũng sẽ không sợ hãi."
Hạ Y Ninh quay đầu lại nhìn thoáng qua Khương Nghiêm, từ trong mắt cô thấy được sự cổ vũ ăn ý, sau đó quay đầu lại hỏi Nhan Tư: "Chị dâu, chị quyết định sau này sẽ làm gì?"
Nhan Tư cười khẽ hai tiếng: "Hôm trước chị có liên lạc với đoàn phim, cơ bản là đã định rồi, mấy ngày nữa là có thể xem hợp đồng. Về phần bên Thần Húc, nếu anh ấy vẫn như vậy, chị cũng không có gì để nói."
Bi thương trong mắt cô ấy phai nhạt một chút, thay vào đó là tuyệt vọng. Sau đó lại có ánh sáng mới xuất hiện, đó là hy vọng mới mà công việc mang lại cho cô ấy.
Thấy cô ấy đã đi ra khỏi ngõ cụt, Hạ Y Ninh và Khương Nghiêm mới thật sự yên tâm.
Lúc này sắp đến giờ cơm, quản gia đến mời họ xuống lầu dùng bữa. Nhan Tư nói muốn trang điểm, bảo hai người xuống lầu trước.
Lúc đi tới đầu cầu thang, Hạ Y Ninh giữ chặt góc áo Khương Nghiêm, bảo cô chờ một chút.
Khương Nghiêm không hiểu vì sao, dừng lại nhìn nàng: "Không yên tâm chị dâu?"
Hạ Y Ninh rối rắm một hồi, mới nói: "Lát nữa anh hai cũng tới."
Hạ Y Ninh nói một nửa thì ngừng, chuẩn bị sau đó dùng từ, khiến cho Khương Nghiêm không thể không hơi cúi đầu nhìn nàng: "Cho nên?"
"Cho nên đợi lát nữa nếu anh ấy nói cái gì khó nghe, em cũng đừng để trong lòng."
Khương Nghiêm không ngờ lại có liên quan đến mình, hơi giật mình mới cười nhạt: "Trước mặt nhiều người trong nhà như vậy, em nghĩ anh ấy cũng không đến mức nói ra nhiều lời quá đáng. Về phần thái độ gì đó, em đã sớm quen rồi."
Cô nói nhẹ nhàng, dường như hoàn toàn không thèm để ý. Nhưng tâm trạng Hạ Y Ninh lại không thoải mái như lúc trước gặp phải tình huống tương tự, nàng biết Khương Nghiêm thật sự không dễ chịu gì.
Nhìn thấy bóng lưng Khương Nghiêm đang muốn xuống lầu, nàng giật giật môi muốn gọi cô lại, nhưng tạm thời lại thay đổi chủ ý. Có mấy lời nàng cũng không biết nên biểu đạt như thế nào, nhưng trong lòng đã có quyết định, nếu anh hai quá đáng, nàng tuyệt đối sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Quả nhiên đợi đến khi mọi người ngồi xuống, Hạ Thần Húc nhìn Nhan Tư bình thường ngồi bên cạnh anh lại ngồi xuống bên cạnh Hạ Y Ninh, vẻ mặt sẽ không dễ chịu. Nhan Tư cũng không nhìn anh, chào hỏi người lớn, rồi cúi đầu yên lặng ăn cơm.
Hạ Thần Húc ngoại trừ nhìn chằm chằm Nhan Tư, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua Khương Nghiêm. Có mấy lần trùng hợp nhìn lại, lại càng lộ ra bất mãn không hề che giấu.
Khương Nghiêm dừng một chút, vẫn lắc đầu, làm như không thấy.
Ai ngờ Hạ Y Ninh lại đột nhiên mở miệng: "Anh hai, nghe nói gần đây công việc của anh rất bận rộn, sức khỏe không tốt lắm, có hẹn trước bác sĩ làm kiểm tra hay không?"
Hạ Thần Húc không thể không thu ánh mắt nhìn Khương Nghiêm, cố gắng dùng ngữ khí nhu hòa trả lời: "Anh gần đây chỉ là xã giao nhiều một chút, thuốc lá rượu mấy thứ này không thể tránh khỏi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."
"Nghỉ ngơi vài ngày là được rồi? Anh cũng đừng quá sơ suất, chuyện sức khỏe vẫn phải để tâm. Nếu không thật sự xảy ra chuyện, người khác cũng không giúp được gì."
Sắc mặt Hạ Thần Húc trở nên rất khó coi, nhất thời cũng không biết Hạ Y Ninh bảo anh đi kiểm tra cái gì. Nhưng nếu người ta đã nói lời quan tâm, anh cũng không thể lạnh mặt nói đừng xen vào việc của người khác.
"Được, có thời gian anh sẽ đi."
Hạ Thần Vĩnh vẫn luôn không nói gì, ngược lại vợ anh Lâm Hinh Viện lên tiếng: "Thần Húc, chú phải chú ý thật kỹ, đừng ỷ vào tuổi trẻ mà sơ suất."
Chị vừa nói vừa làm bộ lơ đãng liếc nhìn Nhan Tư, miệng lại khen Hạ Y Ninh: "Vẫn là Ninh Ninh chúng ta vừa có lòng vừa hiểu chuyện, biết quan tâm đến sức khỏe của anh họ."
Nhan Tư mặc dù không ngẩng đầu, nhưng cũng có thể cảm giác được lời này rõ ràng là nói cho cô ấy nghe, ngụ ý chính là chê cô ấy không đủ quan tâm chồng mình. Đổi lại là quá khứ, cô ấy nhất định không phục, như thế nào cũng muốn tìm cơ hội phản công trở lại. Hiện tại cô ấy chỉ bĩu môi, không muốn tiêu tốn tinh lực vào cuộc đối chọi gay gắt vô vị này.
Lâm Hinh Viện còn chưa kịp phóng thích vẻ mặt đắc ý, chợt nghe Hạ Y Ninh cười nói: "Chị dâu lớn, khích lệ này em sẽ không nhận. Anh hai lớn như vậy rồi, bản thân cũng không biết chăm sóc chính mình, ai còn dám trông cậy vào để cho anh ấy chăm sóc chứ. Em chỉ là sợ anh ấy giày vò làm chính mình suy sụp, đến lúc đó còn muốn trách người khác không chăm sóc tốt anh ấy."
Lâm Hinh Viện chỉ có thể xấu hổ cười cười: "Ninh Ninh nói có lý, sức khỏe phải để tâm."
Hạ Thần Húc vốn tức giận một bụng không có cách nào phát ra, hiện tại vô duyên vô cớ lại trở thành trung tâm đề tài của mọi người, lại càng buồn bực. Đừng nói là nhìn Nhan Tư, chỗ Khương Nghiêm được Hạ Y Ninh bảo vệ nghiêm ngặt. Hiện tại anh cũng bất chấp trừng ai giận ai, thầm nghĩ nhanh chóng ăn xong bữa cơm này.
Sau khi ăn xong mọi người miễn cưỡng cười nói một hồi, mới lần lượt tản đi. Hạ Thần Vĩnh có lẽ là không muốn xen vào chuyện nhà rườm rà này, lấy cớ nói Lâm Hinh Viện cần an tâm dưỡng thai liền đưa chị đi về trước. Doãn Nhiễm vẫn bị Úc Uyển Cầm chặn, cũng không tiện làm chỗ dựa cho Hạ Thần Húc trước mặt mọi người.
Nhìn con trai bị nói đến á khẩu không trả lời được trên bàn cơm, bà ấy cũng chỉ có thể tạm thời chịu đựng.
"Thần Húc, còn không trở về?"
Hạ Thần Húc đứng sát cửa sổ phòng khách, rầu rĩ không vui. Nghe Doãn Nhiễm gọi, chỉ hờ hững quay đầu lại nhìn: "Con còn chút việc, lát nữa sẽ đi."
Nhan Tư bị Hạ Y Ninh kéo đến phòng nói chuyện, gần như không có cơ hội để Hạ Thần Húc tiếp cận. Doãn Nhiễm sâu kín thở dài, chỉ có thể tùy anh.
Khương Nghiêm đứng cách Hạ Y Ninh không xa, nghe các cô trò chuyện về công việc mới của Nhan Tư, tuy rằng không chen vào được, nhưng cũng không cảm thấy nhàm chán.
Sắc mặt Hạ Thần Húc âm trầm, nhìn ba người họ vui vẻ hòa thuận, trong lòng hoàn toàn hận Khương Nghiêm. Hạ Y Ninh hôm nay rõ ràng là vì Nhan Tư mà ra mặt, điều này trong quá khứ chưa từng có.
Anh phát hiện từ sau khi kết hôn, thái độ của Hạ Y Ninh dần dần cứng rắn. Không chỉ ở công ty, hiện tại ngay cả ở nhà loại thay đổi này cũng rõ ràng lên, làm cho anh không thể không bắt đầu coi trọng.
Mấy ngày sau Diệp Thần Thần nghỉ về nước, từ chỗ Úc Uyển Oánh nghe nói chuyện Nhan Tư, hô to không thể tưởng tượng nổi, bị mẹ cô nàng cảnh cáo tại chỗ không được ở nhà họ Hạ ăn nói lung tung.
Diệp Thần Thần ngoan ngoãn đồng ý, chờ Úc Uyển Oánh vừa đi, cô nàng lập tức gọi điện thoại cho Hạ Y Ninh: "Chị họ, đây là thật sao? Anh Thần Húc thật sự trở mặt với chị Nhan Tư sao?"
Hạ Y Ninh vừa mới xử lý công việc ngày hôm đó, cách giờ tan ca còn có nửa giờ, vốn định xem trước tư liệu ngày mai một lần, kết quả bị tinh thần hóng hớt của Diệp Thần Thần đánh bại.
"Không phải dì đã nói với em rồi sao, em còn có cái gì không tin?"
"Chậc chậc, em chỉ không ngờ chị Nhan Tư lại dũng cảm như vậy, lần này em đứng về phía chị ấy."
Hạ Y Ninh cong môi: "Coi như em tinh mắt."
Diệp Thần Thần cười ha ha, lấy lòng hỏi: "Vậy hôm nay em có thể đến chỗ chị không?"
"Hửm?"
"Lúc trước không phải đã đồng ý với em rồi sao, bảo Khương Nghiêm làm đồ ăn ngon cho em."
Hạ Y Ninh không hiểu có chút kháng cự, nhưng chuyện đã hứa không dễ đổi ý, huống hồ trong chuyện nhà xưởng Diệp Thần Thần quả thật giúp đỡ rất nhiều.
"Được rồi."
Diệp Thần Thần quả nhiên đúng giờ, hai người vừa về đến nhà vài phút, đã có người nhấn chuông cửa.
Diệp Thần Thần vào nhà trước tiên cho Hạ Y Ninh một cái ôm thật lớn, sau đó cho Khương Nghiêm một khuôn mặt tươi cười cũng không tệ, sau đó còn từ trong túi xách lấy ra một cái hộp.
"Em không phải ăn chực không đâu nha, tặng quà trước đã."
Khương Nghiêm kinh ngạc, không ngờ lại là cho mình.
Cô chậm rãi nhận lấy hộp: "Cảm ơn, em khách sáo quá."
Diệp Thần Thần không thèm để ý, kéo Hạ Y Ninh đi vào trong: "Lễ Giáng Sinh giảm giá, không đắt."
Khương Nghiêm mở hộp ra nhìn, khóe miệng giật giật: "Không đắt, cũng chỉ có 200 ngàn tệ."
Cô quay đầu nhìn Diệp Thần Thần đã ngồi xếp bằng trên sô pha, còn chưa mở miệng nói cảm ơn, đã thấy chân chó của cô nàng trình lên cùng một cái hộp trước mặt Hạ Y Ninh.
"Chị họ, đây là một đôi, đồng hồ tình nhân kiểu vợ chồng, em cảm thấy rất thích hợp với hai chị."
Lúc Hạ Y Ninh nhìn thấy đồng hồ, vẻ mặt bình tĩnh hơn Khương Nghiêm một chút.
"Sao đột nhiên lại tặng quà?"
Diệp Thần Thần sau khi bị phát hiện vẫn cười hì hì, Khương Nghiêm lúc này cũng đi tới. Cô nàng xoắn xuýt trong chốc lát, rốt cuộc thẳng thắn: "Em nghỉ rồi, muốn ăn thêm vài bữa, được chứ?"
Khương Nghiêm đương nhiên không sao, Hạ Y Ninh nhíu mày suy nghĩ một chút, miễn cưỡng đồng ý.
Diệp Thần Thần cực kỳ vui vẻ, đêm đó liền xin ở lại, vẫn là ý cười tràn đầy cầu xin Khương Nghiêm: "Cho em mượn chị họ một đêm được không?"
Không đợi Khương Nghiêm trả lời, Diệp Thần Thần sợ Hạ Y Ninh không đồng ý, vội vàng quay đầu lại nói với nàng: "Chị họ, chỉ một đêm thôi, sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm của hai người."
Đúng là sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm, nhưng công phu truy hỏi của Diệp Thần Thần cũng là hạng nhất. Cô nàng ăn bữa tối hài lòng, không thèm để ý có ảnh hưởng đến hình thể hay không. Chờ buổi tối dựa vào bên cạnh chị họ, lại phấn khích nói không ngừng.
Hạ Y Ninh xem tạp chí, nghe cô nàng không ngừng lải nhải bên tai, gần như không trả lời.
"Đừng ngại, tình cảm của hai người bây giờ thế nào?"
Hạ Y Ninh lật tạp chí, thản nhiên trả lời: "Rất tốt."
"Vậy bây giờ chị xem như hài lòng với chị ấy rồi?"
Tay Hạ Y Ninh lật tạp chí dừng lại một chút: "Cũng được."
Diệp Thần Thần có chút không hài lòng, lắc lắc cánh tay của nàng: "Nói nhiều một chút đi chị, em thật sự rất tò mò, chị ấy lay động chị bằng cách nào?"
Hạ Y Ninh bất đắc dĩ nhìn cô nàng một cái: "Đã kết hôn rồi, còn có thể lay động thế nào."
Nàng cũng không phải là không muốn trả lời, mà là vấn đề này, nàng vừa rồi yên lặng ở trong lòng thử nghĩ một chút, tựa hồ không có đáp án khiến cô nàng hài lòng.
Diệp Thần Thần cũng đã bắt đầu tự do phát huy: "Em hiểu, nhất định là càng làm, càng yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro