Chương 62

Edit: phuong_bchii

_________________

Hạ Y Ninh buông tạp chí xuống: "Dừng lại, đề tài này dừng ở đây."

Nàng lạnh giọng, lạnh mặt, trong mắt người không hiểu mình, rất giống như đang tức giận. Nhưng Diệp Thần Thần từ nhỏ đã thích dính lấy nàng, đối với cảm xúc đắn đo của chị họ có thể mạnh hơn người bình thường nhiều.

Sau khi kinh ngạc xíu xiu, cô nàng vui cười lại gần: "Chị, đã lâu rồi chị không ngại ngùng như vậy."

Ngực Hạ Y Ninh phập phồng lớn hơn một chút, không muốn mở miệng giải thích quá nhiều. Nhưng bị người nhìn thấu cảm giác có chút kỳ lạ, cho dù là em họ của mình cũng vẫn là làm cho nàng không quá thích nghi.

Nàng tiện tay bỏ tạp chí ra, nghiêng người muốn tắt đèn bàn.

Diệp Thần Thần biết nháo đến hơi quá đáng nên kết thúc, bằng không chị họ thật sự tức giận cô nàng sẽ không có cơ hội ăn chực nữa.

Nhưng cô nàng thật sự là quá tò mò, cảm thấy thời gian mình đi học mấy tháng nay thay đổi quá nhiều. Ví dụ như từ trước đến nay đối với Nhan Tư ngoan ngoãn phục tùng Hạ Thần Húc lại cứng rắn muốn ly hôn, lại ví dụ như chị họ đối xử lạnh nhạt với Khương Nghiêm bốn năm nay thế mà lại bị hỏi đến hiện trạng tình cảm sẽ thẹn thùng.


Hơn nữa lấy hiểu biết nhiều năm của cô nàng đối với Hạ Y Ninh, đây tuyệt đối không phải chán ghét lảng tránh, mà là chân thật ngại ngùng. Thật sự là tò mò muốn chết, Diệp Thần Thần sau khi nằm xuống lăn qua lộn lại ngủ không được, hận không thể đẩy chị họ tỉnh lại hỏi thêm vài câu.

Cô nàng lăn qua lăn lại như vậy, Hạ Y Ninh tự nhiên cũng ngủ không ngon, ngày hôm sau hai người ngồi ở trước bàn ăn đều là vẻ mặt đầy mệt mỏi.

Khương Nghiêm đặt sữa đậu nành trước mặt hai cô: "Tối hôm qua nói chuyện tới khuya sao?"

Hạ Y Ninh nhẹ nhàng lắc đầu, bắt đầu uống sữa đậu nành. Diệp Thần Thần chủ động thú nhận: "Em nói nhảm khá nhiều, nhưng tối nay trả chị họ lại cho chị."

Hạ Y Ninh nhớ tới lời Diệp Thần Thần nói tối hôm qua, cứng đờ một chút.

Diệp Thần Thần cùng hai người ra ngoài, nói là hẹn Nhan Tư đi dạo phố, sau đó buổi tối lại đến ăn cơm.

Hạ Y Ninh sợ cô nàng không biết giữ mồm giữ miệng, nhắc nhở: "Chị dâu mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng khẳng định còn chưa hoàn toàn khôi phục, em đừng cứ nghĩ cái gì nói cái đó."

Nàng suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy không yên lòng, còn nói: "Còn nữa, đừng dùng tinh thần bát quái của em ở trên người chị ấy."

Diệp Thần Thần thề son sắt cam đoan: "Em tuyệt đối sẽ không xát muối vào tim chị Nhan Tư, hôm nay là đi giúp chị ấy chọn trang phục quay chương trình, cái này em có kinh nghiệm."

Lúc cô nàng thực tập ở Mỹ, tham gia không ít công việc phía sau cánh gà của chương trình, đối với xu hướng thịnh hành mới nhất quả thật hiểu rõ hơn Nhan Tư.

Khương Nghiêm thấy dáng vẻ quan tâm của nàng, sau khi lên xe nhịn không được hé miệng cười. Hạ Y Ninh cài dây an toàn, vừa lúc nhìn thấy vẻ mặt của cô, thuận miệng hỏi: "Em cười cái gì?"

Khương Nghiêm cũng không phủ nhận, chậm rãi lái xe ra: "Sao trước kia em không phát hiện chị cũng quan tâm mấy chuyện vụn vặt này."

Chuyện gần đây của Nhan Tư thật sự khiến cô hiểu rõ Hạ Y Ninh hơn một bậc, trước đây cô luôn cảm thấy trong lòng Hạ Y Ninh chỉ có công việc, hoặc là chỉ có chuyện của chính nàng.

Vừa rồi nhìn nàng lại luôn dặn đi dặn lại Diệp Thần Thần, sợ cô nàng làm tổn thương Nhan Tư, không nghĩ tới còn là một người cẩn thận.

Hạ Y Ninh không biết cô nói về phương diện nào, vừa nghe hai chữ vụn vặt lại cảm thấy không giống lời hay.

"Là cảm thấy tôi trở nên dong dài?"

Khương Nghiêm nhân cơ hội quay đầu nhìn nàng một cái, thấy nàng nhìn về phía trước, còn rất nghiêm túc.

"Không phải dong dài, mà là... " Cô cân nhắc, nên dùng từ nào chính xác hơn.

Hạ Y Ninh có chút dồn dập, truy hỏi: "Là cái gì?"

Khương Nghiêm cười: "Là mềm mại, hẳn là có thể nói như vậy."

Mềm mại... Hạ Y Ninh vẫn là lần đầu tiên nghe được có người hình dung mình như vậy.

Nàng lặng lẽ nhai từ này trong lòng, cảm giác được Khương Nghiêm lại nhìn nàng hai lần. Đột nhiên cảm thấy hơi nóng.

**

Đến buổi tối, Diệp Thần Thần quả nhiên đúng giờ đến. Hạ Y Ninh mở cửa thấy chỉ có một mình cô nàng, nhìn xung quanh, không thấy Nhan Tư.

"Chị Nhan Tư về rồi."

Hạ Y Ninh tránh ra để cô nàng vào cửa, khó hiểu nói: "Hôm nay xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Thần Thần ngồi xuống sô pha, thấy vẻ mặt nàng nghiêm trọng, vội vàng giải thích: "Bọn em mua một đống lớn mẫu mới, sau đó chị Nhan Tư rất phấn khích, khẩn cấp trở về diễn tập trước."

Hạ Y Ninh yên tâm, biểu cảm cũng hòa hoãn không ít. Diệp Thần Thần thấy nàng không mang đồng hồ cô nàng tặng, không vui lắm: "Chị, sao chị không đeo quà em tặng?"

Đồng hồ Hạ Y Ninh có không ít, vốn định giữ lại thời điểm thích hợp đeo.

"Các chị đeo trước một chút, chờ em khai giảng các chị có thể tùy ý mà."

Lúc này Khương Nghiêm bưng thức ăn từ phòng bếp đi ra, Diệp Thần Thần xoay người ghé vào bên cạnh sô pha, chuẩn bị khuyên nhủ cô: "Khương Nghiêm, chị cũng phải đeo, kiểu tình nhân phải đeo cùng nhau mới có ý nghĩa."

Hạ Y Ninh thấy cô nàng tích cực như vậy, không quá bình thường.

"Nói ra nguyên nhân thật sự, chị có thể cân nhắc đồng ý với em."

Diệp Thần Thần vẫn cười híp mắt như trước, cũng không chịu nói.

Hạ Y Ninh thấy cô nàng như vậy, tự nhiên không để trong lòng. Diệp Thần Thần đành phải quấn lấy Khương Nghiêm sau bữa tối, nhất định muốn cô đeo thử xem hiệu quả.

Khương Nghiêm nhìn Diệp Thần Thần đã giơ đồng hồ lên không trung, không làm được nhẫn tâm như Hạ Y Ninh, đành phải vươn tay ra.

Diệp Thần Thần cảm thấy hài lòng, nhìn chị họ ngồi ở một bên, cố ý lớn tiếng tán thưởng: "Thiết kế thật đẹp, rất xứng với khí chất của Khương Nghiêm."

Khương Nghiêm cúi đầu nhìn kỹ, quả thật rất đẹp. Nếu là để cho cô tự mình chọn, có thể cũng sẽ mua.

Hạ Y Ninh đang dùng điện thoại xem tin tức, nghe Diệp Thần Thần nói, lơ đãng liếc mắt.

Một lát sau, Diệp Thần Thần đột nhiên cùng Khương Nghiêm tán gẫu đề tài mới. Hạ Y Ninh vốn không muốn nghe lén, nhưng không chịu nổi Diệp Thần Thần càng nói càng kích động, không muốn nghe cũng khó.

"Thì ra chị cũng lên diễn đàn này à? Gần đây siêu thịnh hành, ngày nào em cũng bị bài viết trên đó chọc cười đến đau bụng."

Khương Nghiêm cũng hiếm khi tích cực lên: "Ở đây có rất nhiều tranh rất sáng tạo, không theo khuôn mẫu, chị cảm thấy rất thú vị."

Diệp Thần Thần đã sớm phấn khích lấy điện thoại của mình ra, cũng mở ra diễn đàn kia. Cô nàng quay lưng về phía Hạ Y Ninh, vừa hay lộ ra mấy cái tên to như vậy trên trang đầu diễn đàn: Có trời mới biết tôi đang vẽ cái gì.

Hạ Y Ninh lặng lẽ thu hồi tầm mắt, nhịn không được phàn nàn tại sao hai người lại thích lướt dạo diễn đàn như vậy? Tiếp theo liền tiếp tục lướt tin tức kinh tế tài chính, thuận tiện nhìn xem tổng bộ AG gần đây có hướng đi gì mới.

Nhưng bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng hai người kia nói chuyện với nhau, rõ ràng là càng tán gẫu càng vui vẻ, Hạ Y Ninh cũng bị lây nhiễm, đành phải "bị ép" dự thính.

Diệp Thần Thần đầu tiên là đưa ra ID của mình trên diễn đàn - Mỗi ngày tiến lên phía trước, sau đó lại nhiệt tình đề cử cho Khương Nghiêm một họa sĩ bảo tàng cô nàng mới phát hiện.

"Chị cũng vừa mới bắt đầu vẽ không lâu, họa sĩ này cũng vậy. Nhưng tranh của cô ấy rất có cá tính, tháng trước lúc em vừa theo dõi cô ấy, fan mới hơn một trăm, hiện tại đã gần sáu trăm rồi."

Khương Nghiêm hứng thú nghe cô nàng nói, chờ cô nàng đưa màn hình qua, không nói gì nữa.

Diệp Thần Thần thấy cô phản ứng như vậy, cười hỏi: "Có phải chị cũng lén theo dõi cô ấy hay không? Em nói cho chị biết, đừng có tranh với em, chờ sau này mở tính năng donate em muốn bao nuôi cô ấy!"

Khương Nghiêm thâm ý nhìn cô nàng một cái: "Không cướp với em, em tùy ý là được."

Hạ Y Ninh không biết đứng dậy đi phòng bếp từ lúc nào, lúc này cầm nước cam trong tay đi tới, còn đưa một ly cho Diệp Thần Thần.

Người đang trò chuyện vui vẻ ngẩng đầu, liền nhìn thấy khuôn mặt hoàn hảo của chị họ, cười nhận lấy nước cam: "Chị, chị có hứng thú cùng lướt dạo diễn đàn không?"

Ánh mắt Hạ Y Ninh đảo quanh hai người, yên lặng uống một ngụm nước cam: "Hai người dạo là được rồi."

Sau đó nàng lại nhìn Khương Nghiêm: "Gần đây em có hứng thú vẽ tranh, loại diễn đàn này nên theo dõi nhiều hơn."

Khương Nghiêm gật đầu: "Đúng vậy, cũng không tệ lắm."

Màn hình điện thoại di động của Diệp Thần Thần vẫn dừng lại ở trang chủ của bức tranh bảo tàng mà cô nàng cực lực tôn sùng, lúc Hạ Y Ninh uống nước cam lơ đãng cụp mắt nhìn ID của người nọ: Thái Công Câu Tranh.

Diệp Thần Thần tuy rằng lề mề đến khuya, nhưng vẫn là tuân thủ lời hứa, thành thật về nhà. Đợi đến khi rốt cuộc cũng khôi phục thời gian ngủ một mình, Hạ Y Ninh đột nhiên cảm thấy tạp chí không có gì để xem.

Cầm lấy điện thoại, lướt phần mềm thường dùng một lần, đã không có tin tức mới. Nàng suy nghĩ một chút, nhập vào mấy chữ "Có trời mới biết tôi đang vẽ cái gì", rất nhanh liền nhảy tới giao diện hôm nay nhìn thấy.

Đó là một nơi giao lưu học tập giữa các họa sĩ, tài khoản khách chỉ có thể xem qua mười phút, muốn ở lại lâu hoặc là muốn xem một số bài viết có quyền hạn thiết lập nhất định phải đăng ký tài khoản.

Hạ Y Ninh vốn định rời khỏi, để điện thoại xuống vài phút sau đó lại mở ra, đăng ký một tài khoản mới: Chỉ xem một cái.

Sau khi đăng ký xong, nàng trực tiếp tìm được trang chủ của Thái Công Câu Tranh kia, còn chưa kịp xem kỹ đã theo dõi trước. Thời gian hơi muộn, nàng định lúc rảnh rỗi sẽ từ từ nghiên cứu diễn đàn này.

Mùa đông ở Hải Thành ẩm ướt lại lạnh lẽo, lúc đổi mùa Hạ Y Ninh bị cảm nhẹ. Trong công ty có người mang bệnh đi làm, ho khan không ngừng, cũng không biết có phải lúc họp bị lây bệnh hay không, Hạ Y Ninh hai ngày nay cũng có chút bệnh.

Khương Nghiêm thấy tinh thần nàng không tốt, khuyên nàng: "Nếu không xin nghỉ ở nhà ngủ hai ngày?"

Hạ Y Ninh ho nhẹ một cái, lắc đầu từ chối: "Gần đây không thể. Dự án AG tạm thời có thay đổi, trong vòng ba ngày nhất định phải có phương án mới."

Khương Nghiêm có chút lo lắng: "Nhưng chị như vậy sẽ ảnh hưởng hồi phục, kéo dài ngộ nhỡ nặng thêm thì làm sao?"

Hạ Y Ninh thấy đáy mắt cô quan tâm, trong lòng đột nhiên ấm áp một chút, ngay cả cười cũng không tự giác dịu dàng không ít: "Tôi có chừng mực, chờ truy ra phương án sẽ nghỉ ngơi."

Thấy nàng nói như vậy, Khương Nghiêm đành phải bảo nàng mặc thêm một bộ quần áo, cũng không có cách nào khác.

Ba ngày này quả nhiên là bận rộn liên tục, gần như ngoại trừ ăn cơm, tất cả thời gian của Hạ Y Ninh đều đang gấp báo cáo. Không ngừng ở trong điện thoại nghe báo cáo tình hình mới nhất của các bên, còn phải cùng Giản Quân đã trở về tổng bộ châu Âu báo cáo công việc thuận tiện qua kỳ nghỉ Giáng Sinh trao đổi qua video trực tuyến.

Chờ đến lúc nàng có thể tạm thời thở ra thì đã rất khuya. Càng đến tối, nàng lại càng khó chịu, nói nhiều cổ họng cũng đau, còn không nhịn được ho khan.

Hạ Y Ninh sợ quấy rầy Khương Nghiêm, che miệng cố gắng kiềm chế, lại nghe thấy tiếng gõ cửa.

Nàng thấp giọng nói: "Cửa không khóa."

Khương Nghiêm bưng chung hầm vào: "Dược thiện bổ dưỡng, rất ôn hòa."

Hạ Y Ninh đang muốn mở miệng nói lời cảm ơn, cổ họng lại ngứa ngáy. Nàng khó chịu ho khan, lại đột nhiên cảm nhận được sau lưng có người đang khẽ vuốt ve, thuận khí thay nàng.

"Chị vẫn nên nghỉ ngơi nhiều vào, nếu không thân thể không chịu nổi."

Hạ Y Ninh trong nháy mắt cứng đờ, Khương Nghiêm đột nhiên chạm vào khiến nàng vừa xa lạ vừa căng thẳng. Muốn né tránh lại phát hiện mình lại không có sức nhúc nhích, bên tai truyền đến cô thấp giọng khuyên bảo, đã quên suy nghĩ, chỉ là đờ đẫn làm ra phản ứng.

Nàng ngoài miệng đồng ý, thật ra vẫn phải hoàn thành công việc trong tay. Chờ hai tiếng sau Khương Nghiêm lại đến thăm nàng, thấy nàng đã nằm gục trên bàn ngủ.

Khương Nghiêm bất đắc dĩ lắc đầu, khom lưng bế nàng lên.

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, hơn nữa bị bệnh buồn ngủ, Hạ Y Ninh rõ ràng đã tỉnh, lại vẫn mơ hồ. Trong lúc mông lung, chỉ biết Khương Nghiêm lại vào phòng, còn bế cô đến bên giường.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro