Chương 68

Edit: phuong_bchii

_________________

Khoảng chừng khác với sự dịu dàng và bao dung thường ngày, khi câu nói của Khương Nghiêm vừa ra, bầu không khí ngay lập tức đi về phía đóng băng. Hạ Y Ninh không nói gì, nhưng cũng không thấy nụ cười. Diệp Thần Thần chưa trải qua cảnh "giằng co" như hai người, nhìn trái nhìn phải, không dám tuỳ tiện lên tiếng.

Lúc này đầu bếp cuối cùng cũng thông báo có thể ăn cơm rồi, Diệp Thần Thần tích cực phá vỡ yên lặng: "Cuối cùng cũng được ăn cơm, đói quá đói rồi."

Cô nàng dẫn đầu xông về phía phòng ăn, Hạ Y Ninh chậm rãi đứng dậy, lúc sắp sửa đi ra phòng khách cùng Khương Nghiêm sánh vai đi tới.

Sau khi Khương Nghiêm chỉ nói câu kia liền im lặng đến giờ, Hạ Y Ninh nhìn sườn mặt cô, tuy là như thường, lại có thể nhìn ra so với bình thường nghiêm túc hơn không ít. Nàng suy nghĩ một chút, vẫn nhẹ giọng nói: "Trong nhà ấm hơn, tôi sẽ chú ý sức khỏe."

Khương Nghiêm nhìn nàng một cái, lời này cô đã nghe mấy lần rồi, có hiệu quả hay không không muốn so đo: "Mong vậy."

Sau khi nói xong cô không đợi Hạ Y Ninh, bước nhanh hơn vài bước đi vào phòng ăn. Chờ cô ngồi vào chỗ của mình, mới phát hiện không hiểu tính tình vừa rồi của mình. Có lẽ là nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Hạ Y Ninh nên cảm thấy tức giận, nội tâm cực kỳ không muốn nhìn thấy nàng lại bệnh nữa.

Hạ Y Ninh vừa bệnh, người trên dưới nhà họ Hạ đều kinh động, áp lực của cô sẽ không nhỏ. Hẳn là bởi vì lý do này, nếu không cũng không cách nào giải thích tại sao đột nhiên lại tức giận.

Khương Nghiêm suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng đột nhiên mất khống chế tìm một lý do thích hợp cho mình.

Không khí bữa cơm tối cũng không sinh động, sau khi ăn xong Diệp Thần Thần vô cùng nhanh chóng về nhà sớm. Trước khi đi cô nàng tựa vào cạnh cửa, nhỏ giọng nói với Khương Nghiêm: "Chị họ bệnh vừa khỏi, chị dỗ chị ấy đi, cùng lắm thì chờ sau này thân thể khỏe lại để chị ấy thừa nhận nhiều một chút."

Cuối cùng, cô nàng chớp mắt và lớn tiếng nói lời tạm biệt với Hạ Y Ninh ở trong phòng khách.

Tiễn Diệp Thần Thần đi, Khương Nghiêm trở về phòng khách, đứng ở nơi đó chuẩn bị chào hỏi xong trở về phòng.

Khóe mắt Hạ Y Ninh vẫn nhìn cô, thấy cô không ngồi, tâm trạng bỗng nhiên căng thẳng.

Thấy Khương Nghiêm dường như muốn xoay người, nàng vội vàng mở miệng: "Khương Nghiêm."

"Hả?"

Hạ Y Ninh nhìn cô một cái, giọng nói không lớn: "Ngồi xuống nói chuyện đi."

Khương Nghiêm không biết nàng muốn nói chuyện gì, liền ngồi xuống sô pha đơn trước đó. Hiện tại không có Diệp Thần Thần, xung quanh càng lộ vẻ trống trải.

Hạ Y Ninh nhìn vị trí cô ngồi, mím môi: "Tôi đã hoàn toàn khỏe rồi, cho nên hôm nay mặc không nhiều cũng không cảm thấy khó chịu."

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy nên nghiêm túc giải thích một chút. Tuy rằng không biết Khương Nghiêm rốt cuộc tại sao lại tức giận, nhưng nàng cũng không hy vọng vì chút chuyện nhỏ này mà khiến cho hai người không vui.

Khương Nghiêm không nghĩ tới nàng thế mà lại vì chuyện này, lại nhìn nàng có chút nghiêm túc, đột nhiên muốn cười.

Hạ Y Ninh thấy khóe miệng cô càng căng, cho rằng cô vẫn không đồng ý, liền nói: "Sau này tôi nhất định sẽ chú ý hơn, bất cứ vấn đề nhỏ nào cũng sẽ không bỏ qua."

Trong lời nói của nàng có nhiều tầng ý nghĩa, cũng không biết Khương Nghiêm nghe có hiểu hay không. Tóm lại để cho nàng nói thẳng một chút, sợ là không được.

Khương Nghiêm cúi đầu, miễn cưỡng kìm nén nụ cười. Bộ dạng Hạ Y Ninh nghiêm túc giải thích thật đúng là rất đáng yêu, không biết tại sao đột nhiên lại muốn vẽ Công Chúa Mèo.

Linh cảm tới thì sẽ không muốn trì hoãn, sợ qua lâu sẽ không có cảm giác.

"Được, em tin chị." Khương Nghiêm dừng một chút, "Em đột nhiên nhớ ra còn có chút việc, về phòng trước đây."

Nói xong, cô sải bước, cũng không quay đầu lại mà bước đi.

Hạ Y Ninh cảm nhận được tốc độ như gió của cô, cảm thấy cô giống như muốn chạy trốn vội vàng trở về phòng, giống như là không muốn ở chung với mình nhiều thêm chút nào, trong lòng tự dưng có thêm phần mất mát.

Tiện tay cầm lấy điện thoại, Hạ Y Ninh đột nhiên nhớ tới tên tài khoản của Khương Nghiêm, vì thế mở diễn đàn, yên lặng nhấn theo dõi.

Nàng thuận tiện xem qua trang chủ của Khương Nghiêm một lần, số lượng bản thảo công bố rất ít, tần suất cập nhật cũng thấp, rất nhiều đều là một số bản phác thảo mang tính chất luyện tập.

Độ nổi tiếng đúng như Diệp Thần Thần nói, nhạt nhẽo tiêu điều, quả thật không có dấu hiệu nổi tiếng. Có điều mấy bức phác thảo kia sau khi chăm chú xem cũng không tệ, chỉ là thiếu chút cái gọi là "Yếu tố hot". Hạ Y Ninh yên lặng xem, chủ động nhấn like.

Trước khi rời khỏi nàng nhìn thấy Thái Công Câu Tranh vừa mới đăng bài viết mới, tiện tay mở ra, phát hiện là vẻ mặt nghiêm túc mặc áo bông đứng trước gương của Công Chúa Mèo.

Màu sắc áo bông cũng khá vui tươi, có hương vị của Tết. Nhưng sao Hạ Y Ninh lại cảm thấy vẻ mặt nghiêm túc của Công Chúa Mèo quá mức tả thực, mơ hồ giống như đã từng gặp qua?

Quả nhiên là tay vẽ kho báu gần đây độ nổi tiếng tăng vọt, topic mới vừa đăng lên chưa tới ba phút, số lượt like đã hơn 300. Chờ Hạ Y Ninh định thần lại, nếu không có gì bất ngờ ở phía dưới bài viết sẽ nhìn thấy Diệp Thần Thần kêu rên lại không cướp được sô pha.

Nàng do dự một chút, không like cũng không bình luận, thoát ra.

**

Hạ Y Ninh tự nhiên trở thành trọng tâm được mọi người quan tâm hỏi thăm khi trở lại công ty làm việc, nhưng thấy sắc mặt nàng cũng không cần hỏi nhiều, lại chuyển sang trêu ghẹo.

"Chủ nhiệm Khương chăm khéo, giám đốc Hạ trông còn xinh đẹp hơn lúc trước."

"Có sự chăm sóc chu đáo như vậy, tôi ngưỡng mộ quá đi!"

"Ngưỡng mộ ngoài miệng có ích lợi gì, động lòng không bằng hành động, mời cô kết hôn trước đã được không."

"Cô cho rằng là tôi không muốn kết hôn sao? Tôi không tìm được người tốt như chủ nhiệm Khương. Ngộ nhỡ gặp người không thích hợp, sau khi kết hôn biến thành tức chết người, chẳng phải là rất thiệt thòi sao!"

Hạ Y Ninh cười lắc đầu, bảo đám người vây quanh trước mặt nàng nhanh chóng trở về làm việc: "Đừng tưởng rằng tôi vừa trở về sẽ không giao nhiệm vụ cho các cô, không muốn tăng ca thì nhanh chóng trở về làm việc."

Mặc dù là lời tương tự, nhưng giám đốc Hạ sau khi nghỉ phép trở về rõ ràng dịu dàng hơn trước không ít, tất cả mọi người vui cười tản đi. Tần Ích San vẫn luôn trầm mặc bàng quan cách đó không xa, cho đến khi mọi người tản đi, cô ấy mới cầm tài liệu đi vào phòng làm việc của Hạ Y Ninh.

Cô ấy như thường đánh giá Hạ Y Ninh một lượt, ánh mắt cũng không dừng lại quá nhiều: "Hồi phục thế nào rồi?"

Hạ Y Ninh cười ngửa đầu: "Vừa rồi cậu cũng thấy rồi đấy, giống như trước thôi."

Khóe miệng Tần Ích San giật giật, đưa mấy tập tài liệu trong tay cho nàng: "Đây là báo cáo tổng kết hoạt động marketing kết thúc trong thời gian cậu nghỉ phép, hiệu quả không tệ."

Hạ Y Ninh vừa nghe đương nhiên vui vẻ, còn chưa mở ra đã thấy Tần Ích San đứng dậy. Không nghĩ tới hôm nay Tần Ích San lại rời đi nhanh như vậy, nàng còn chưa kịp phản ứng.

"Những công việc đại lý khác, mình đã gửi email cho cậu rồi. Nếu còn gì không rõ thì gọi điện thoại cho mình."

Hạ Y Ninh chớp mắt mấy cái, đờ đẫn gật đầu: "Ích San, có phải cậu mệt lắm không?"

Hôm nay Tần Ích San có hơi lạ, ngữ khí đạm mạc, người hình như cũng không ở trạng thái, có chút mơ hồ. Hạ Y Ninh đoán có lẽ là đại diện cho công việc của nàng mệt mỏi, nếu nàng đã trở lại, chi bằng để Tần Ích San nghỉ ngơi vài ngày.

"Mình không sao." Tần Ích San bình tĩnh nhìn nàng một cái, "Mình về làm việc trước."

Hạ Y Ninh nhìn bóng lưng cô ấy rời đi, cảm thấy không đúng lắm.

Nhưng nàng rất nhanh đã chuyển lực chú ý sang công việc, nghỉ ngơi một tuần, đã tích lũy không ít tài liệu cần theo dõi. Khi cuối cùng nàng cũng thở phào, nhận ra đã gần đến giờ ăn.

Nàng vừa ra khỏi văn phòng, đã gặp được đồng nghiệp đang muốn cùng đi ăn cơm.

"Giám đốc Hạ, có muốn cùng đi ăn cơm không?"

Hạ Y Ninh khẩu vị bình thường, vốn định đợi lát nữa đến nhà ăn số 1 mua thịt bò cuốn.

Thấy nàng ít hứng thú, những người đó tiếp tục thuyết phục: "Nhà ăn số 3 gần đây mỗi ngày đều ra sản phẩm mới, vừa kích thích vừa ngon như mở túi mù vậy."

Khóe miệng Hạ Y Ninh nhếch lên, nhưng vẫn không muốn đi.

Bọn họ thấy Hạ Y Ninh quả thật không có hứng thú, cũng không miễn cưỡng: "Chúng tôi đi trước, nếu cô thay đổi chủ ý thì gọi điện thoại cho chúng tôi."

Hạ Y Ninh còn chưa xoay người đã nghe các cô vừa đi vừa nói: "Không biết hôm nay chủ nhiệm Khương lại có sáng kiến gì mới, chúng ta phải nắm chắc, chậm sẽ không có cơ hội."

Chủ nhiệm Khương, sáng kiến mới? Hạ Y Ninh vốn không mấy hứng thú bị mấy chữ đơn giản này câu lên, nói chính xác là lòng hiếu kỳ.

Nàng hơi do dự, liền đi đến nhà ăn số 3. Chờ nàng rời đi, Tần Ích San mới từ văn phòng bên cạnh đi ra, thở dài đi đến nhà ăn số 2.

Chờ Hạ Y Ninh đến nhà ăn số 3, quả nhiên là xếp thành hàng dài. Khương Nghiêm gần đây lại bắt đầu lăn lộn ở nhà ăn kinh doanh ảm đạm này, mỗi ngày đều đưa ra một món ăn đặc sắc, giá cả còn vô cùng rẻ.

Ăn ngon là mấu chốt, nhưng trước đó không cho người ta biết hôm nay có cái gì, nếu như mùi vị không đủ ngon, tuyệt đối là hành động mạo hiểm đuổi khách. Nhưng Khương Nghiêm chính là dám thử như vậy, dùng lời của cô mà nói, dù sao kết quả tệ nhất cũng chỉ đơn giản là không có nhân viên đến ăn. Vẫn còn mấy nhà ăn khác, sẽ không đến mức đói bụng.

Nhân viên không chịu đói, văn phòng sẽ không bị phạt, vấn đề sẽ không nghiêm trọng đến đâu.

Hạ Y Ninh nhìn tình hình người người nhộn nhịp, có chút muốn rút lui, đột nhiên nghe thấy có người gọi nàng.

Theo tiếng nhìn lại, thấy là Lý Tiểu Nguyên, ngồi cùng bàn với cô ấy là Khúc Lan.

Hạ Y Ninh vòng qua đám người, đi tới.

Lý Tiểu Nguyên rất kích động: "Giám đốc Hạ, cô đừng vất vả xếp hàng nữa. Cô muốn ăn gì, tôi mua giúp cho."

Hạ Y Ninh cúi đầu nhìn, trên bàn bốn người bày ba phần thức ăn, nhưng chỉ có hai người ngồi.

"Còn một đồng nghiệp nữa là ai? Có thể quấy rầy mọi người không?"

Lý Tiểu Nguyên cười nói: "Vị trí đó là của chủ nhiệm Khương, cô ấy đi xử lý công việc rồi, lát nữa sẽ trở lại."

Quả nhiên đoán không sai, Khương Nghiêm thường xuyên ăn cơm trưa với hai cấp dưới trẻ tuổi này. Hạ Y Ninh nhíu mày, thuận thế kéo ra chỗ trống chuẩn bị ngồi xuống.

Khúc Lan đột nhiên mở miệng: "Đợi đã, giám đốc Hạ, cô ngồi chỗ tôi đi."

Cô ấy bưng khay rất tự giác nhường chỗ ngồi, nhường chỗ ngồi bên cạnh Khương Nghiêm.

Nói gì cũng không thể để cho vợ người ta ngồi đối diện được.

Chờ Khương Nghiêm trở về, thấy Hạ Y Ninh đột nhiên xuất hiện, quả nhiên sửng sốt một chút.

"Sao chị lại tới đây?"

Hạ Y Ninh thản nhiên cười: "Nghe đồng nghiệp nói em sáng tạo ở nhà ăn số 3, tò mò tới xem thử."

Lúc này Lý Tiểu Nguyên đã bưng khay mới tới: "Giám đốc Hạ, món ăn đặc sắc hôm nay."

Hạ Y Ninh vừa nhìn, chân cua Alaska, phía trên còn phủ chút xanh.

Vừa rồi người xếp hàng nhiều, nàng cũng không nhìn kỹ, không nghĩ tới lại là cái này.

Không đợi nàng mở miệng, Khương Nghiêm đã đổi đồ ăn: "Chị bệnh vừa khỏi, không thể ăn đồ nguội."

Lúc này Lý Tiểu Nguyên mới kịp phản ứng, vừa rồi kích động chỉ lo mua đồ ngon hôm nay, quên mất giám đốc Hạ vừa khỏi bệnh không bao lâu.

"Tôi chắc không còn vấn đề gì."

Khương Nghiêm mặt không đổi sắc, cũng không có ý trả chân cua mù tạc cho nàng: "Tạm thời đừng ăn."

Hạ Y Ninh vừa định nói gì đó, đã thấy Khương Nghiêm đảo mắt nghiêm túc nhìn nàng.

"Chị quên lúc trước đã hứa gì với em rồi sao?"

Hạ Y Ninh từ bỏ giãy giụa, yên lặng bắt đầu ăn phần cơm Khương Nghiêm đổi cho nàng. Gà hấp cũng rất ngon, chỉ có điều nàng vẫn không nhịn được nhìn Khương Nghiêm thêm vài lần, muốn biết chân cua mù tạc kia rốt cuộc có mùi vị gì.

Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan ở cự ly gần đẩy thuyển CP chương trình giải trí, trước đây vừa hô hào muốn nói vài câu bình luận trực tiếp, ai biết bây giờ chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn cơm.

Thật không nghĩ tới, hóa ra là chủ nhiệm Khương quản giám đốc Hạ, thật sự là không nghĩ tới.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro