Chương 69

Edit: phuong_bchii

_________________

Thiếu Lý Tiểu Nguyên và Khúc Lan chủ động khuấy động bầu không khí, bữa cơm này ăn yên lặng hơn bình thường, nhưng cũng nhanh hơn rất nhiều. Khương Nghiêm ngay từ đầu còn thấy kỳ lạ hai người luôn thích tung hứng tại sao lại đột nhiên trở nên an tĩnh, chờ nhìn thấy ánh mắt băn khoăn qua lại của các cô giữa mình và Hạ Y Ninh liền hiểu rõ.

Bình thường ở văn phòng các cô và Khương Nghiêm tiếp xúc nhiều, đã sớm quen thuộc, hơn nữa tính tình Khương Nghiêm vừa tốt vừa không kiêu ngạo, cùng nhau ăn cơm tán gẫu chút chuyện là chuyện bình thường. Nhưng Hạ Y Ninh thì khác, vốn ít tiếp xúc hơn nữa còn là thiên kim của tổng giám đốc, cảm giác khoảng cách bày ra ở đó. Tuy nói bình thường cũng không có tin đồn gì khó ở chung, nhưng chính là khiến người ta bất giác căng thẳng.

Chiếc đũa vừa dừng lại, Lê Tiểu Nguyên ở dưới bàn nhẹ nhàng đá chân Khúc Lan. Hai người rất ăn ý gật đầu, sau đó đồng thời mở miệng: "Chúng tôi ăn xong đi trước đây, chủ nhiệm Khương, giám đốc Hạ ăn thong thả."

Khương Nghiêm sợ các cô thật sự bị dọa đi: "Không cần gấp, có thể nói chuyện một lát rồi đi."

Khúc Lan đứng dậy bưng khay: "Tôi và Tiểu Nguyên muốn đi mua trà sữa, vừa đúng lúc."

Lúc này lại thấy Hạ Y Ninh cũng ngẩng đầu nhìn các cô, ngược lại cảm xúc rất nhẹ nhàng tự nhiên.

"Ăn thong thả, bye bye." Sau khi nói xong hai người nhanh như chớp biến mất ở cửa nhà ăn.

Hạ Y Ninh thu hồi tầm mắt, nghiêng mắt nhìn Khương Nghiêm đang ăn trái cây: "Họ bình thường cũng đi sớm như vậy sao?"

"Không có, cho nên hôm nay em mới cảm thấy kỳ lạ." Khương Nghiêm nuốt miếng táo, dùng khăn giấy lau tay, vẻ mặt cũng khó hiểu.

Hạ Y Ninh như có điều suy nghĩ đánh giá cô, chờ Khương Nghiêm ngước mắt nhìn nàng cũng không né tránh.

"Vậy xem ra là tôi dọa bọn họ, là tôi ảnh hưởng mọi người."

Giọng nói của nàng nhàn nhạt, Khương Nghiêm lại nghe ra có chút buồn bực. Cô không khỏi cười rộ lên, nhìn sắc mặt rầu rĩ của Hạ Y Ninh: "Bình thường cơ hội ăn cơm cùng chị rất ít, cảm thấy căng thẳng cũng bình thường. Không tồn tại ai ảnh hưởng đến ai."

"Ồ! Vậy xem ra sau này phải ăn thêm vài lần sẽ tốt hơn, đúng không?"

Khóe miệng Khương Nghiêm ngừng cười, suy nghĩ ý tứ trong lời nói của Hạ Y Ninh. Nhưng ý tứ trong đáy mắt đối phương khiến người ta nhìn không rõ, như là thật sự muốn, lại không quá rõ ràng.

Cô ho nhẹ: "Nếu có cơ hội, tiếp xúc nhiều nhất định sẽ càng ngày càng quen, không thể nghi ngờ."

Hạ Y Ninh cắn một miếng dưa lướt trong tay, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Vậy sau này gặp ở nhà ăn."

Khương Nghiêm cảm thấy dáng vẻ ăn dưa của nàng rất thú vị, từ khi series Công Chúa Mèo lên sóng, trong đầu cô thường hiện ra một số biểu cảm hoặc động tác kỳ lạ dí dỏm bình thường của Hạ Y Ninh.

"Chị nghĩ thế nào về việc gần gũi hơn với nhân viên để chuẩn bị chò kỳ thăng chức vào năm tới?"

Hạ Y Ninh lau miệng, nghiêm túc chút ít: "Chuyện thăng chức một chữ cũng chưa có quyết định, đã có tin đồn như vậy rồi sao?"

Hai người nói đương nhiên là bộ phận quảng bá sang năm thăng chức tăng thêm mấy vị trí quản lý, các bộ phận khác cũng có, nhưng cộng lại cũng mới ngang hàng với bộ phận quảng bá.

Thấy Khương Nghiêm không nói lời nào, Hạ Y Ninh tự mình giải thích: "Tôi không phủ nhận rất để ý đối với cơ hội này, nhưng cũng không nắm chắc 100% nhất định có thể lấy được."

"Lúc trước chị bệnh cũng phải hoàn thành dự án của AG, là vì cái này?"

Hạ Y Ninh đầu tiên gật đầu, sau đó lại nhẹ nhàng lắc đầu: "Không hoàn toàn là vậy. Đây là trách nhiệm công việc của tôi, bất luận có liên quan đến việc thăng chức hay không, tôi đều phải làm tốt."

Khương Nghiêm không tự chủ được lộ ra ánh mắt khen ngợi, nhìn thẳng vào Hạ Y Ninh, nhìn không sót thứ gì.

Hạ Y Ninh bị cô nhìn như vậy, có chút ngượng ngùng, cúi đầu vuốt cằm, giả vờ lau miệng một lần nữa.

Một lát sau, Hạ Y Ninh vừa muốn ngẩng đầu, chợt nghe Khương Nghiêm cố ý hạ thấp giọng nói với nàng: "Chị cố gắng như vậy, nhất định sẽ có thu hoạch. Lần thăng chức sang năm, em coi trọng chị."

Hạ Y Ninh nhếch môi, mắt cười cong cong: "Cảm ơn."

**

Kỳ nghỉ Giáng sinh của Giản Quân chỉ nghỉ ba ngày tượng trưng, gần như toàn bộ đều dùng để bầu bạn với gia đình. Nhìn cô ấy sốt ruột trở về Hải Thành, cha mẹ cô ấy đương nhiên không nỡ, Kate lại âm thầm vui vẻ, Giản Quân không nhìn thấu tâm tư của người chị này khi tiễn ra sân bay.

Trở lại Hải Thành, cô ấy không trì hoãn nhiều, bảo thư ký dựa theo kế hoạch lúc trước đẩy nhanh sàng lọc hạng mục đầu tư.

"Nhất định phải nhanh chóng xác định mục tiêu, nếu không Kate ở trụ sở sẽ gây sức ép thêm mấy lần, hội đồng quản trị sẽ không cho tôi thêm cơ hội."

"Hay là chúng ta thu hẹp phạm vi xuống các loại cụ thể trước, rồi từ đó tạo ra một cái điển hình?"

Giản Quân nghe thư ký đề nghị, dường như cũng có gợi ý mới: "Có thể, trước hết chúng ta dùng một ít vốn để tạo ra một ngôi sao mới."

Lúc trước ở trụ sở chính bận rộn xin đầu tư, nghiệp vụ hợp tác với Hạ thị cô ấy cũng không quá chú ý. Ngoại trừ lúc trước Hạ Y Ninh khẩn cấp điều chỉnh phương án hoạt động, những nội dung khác cô ấy vẫn chưa kịp nghiêm túc xem qua.

Mở máy tính ra chuẩn bị xem lại tài liệu trong khoảng thời gian này, Giản Quân đột nhiên nghĩ đến Khương Nghiêm, liền gọi thư ký lại: "Tình hình Khương Nghiêm điều tra thế nào, người này rốt cuộc có lai lịch gì?"

"Không có gì đặc biệt, ở công ty cũng luôn chăm chú vào bộ phận này, cũng không qua lại nhiều với lãnh đạo ở bộ phận khác. Lúc trước Hạ Y Ninh nằm viện, cô ấy suốt đêm chạy tới Tô Thành chăm sóc, biểu hiện này rất được rất được nhà họ Hạ tán thành."

Giản Quân thấy cô ấy dừng lại, ngước mắt: "Chỉ thế thôi sao?"

"Chỉ thế thôi."

Giản Quân cũng không nghi ngờ tin tức thư ký tra được, nhưng trong lòng cô ấy vẫn không yên tâm, nói nhỏ: "Nghe ra người này rất bình thường, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy cô ấy không giống vậy?"

Thư ký ở bên im lặng, chưa từng phụ họa. Cô ấy cũng cảm thấy Khương Nghiêm rất bình thường, không rõ lãnh đạo tại sao lại nhất định phải theo dõi cô.

"Cô đi ra ngoài trước đi, nắm chắc làm tốt chuyện chúng ta vừa nói."

Đợi đến khi thư ký rời đi, Giản Quân đi tới trước cửa sổ, nhìn bầu trời xám xịt bên ngoài, khoanh tay trầm tư: Chẳng lẽ mình thật sự nhìn lầm Khương Nghiêm?

Giản Quân luôn cảm thấy trực giác của mình rất chuẩn, đặc biệt là khi nhìn người. Lúc ban đầu khi cô ấy nghe nói về Khương Nghiêm, phần lớn là về chuyện cô điên cuồng theo đuổi Hạ Y Ninh như thế nào, cũng tự nhiên từ trong những tin đồn và đánh giá kia nghe được khinh thường và trào phúng.

Nhưng từ sau khi cô ấy tận mắt nhìn thấy Khương Nghiêm, lại cảm thấy người này cũng không có ghê gớm và vô năng như truyền thuyết đến vậy. Cho tới bây giờ, cô ấy vẫn cảm thấy như vậy.

Tin Giản Quân về trụ sở chính xin tài chính vẫn bị rò rỉ, trong giới tư bản vốn không có bức tường nào không lọt gió. Sau khi cô ấy biết cũng không công khai phủ nhận, ngược lại thuận nước đẩy thuyền, không nói rốt cuộc có hay không, cũng không nói đến cuối cùng là khi nào. Thái độ như thật như giả này thành công thu hút thêm nhiều sự chú ý, đúng lúc cho cô thêm nhiều cơ hội để sàng lọc.

Nhìn đống dự án ùn ùn kéo đến, Giản Quân vui buồn lẫn lộn. Vui chính là có thêm rất nhiều dự án trước đây chưa từng chú ý tới tự đề cử, lo chính là vẫn không thể phát hiện cái cô ấy thật sự muốn.

Thư ký cùng các thành viên khác trong đoàn còn đang sắp xếp lại tài liệu, Giản Quân lấy điện thoại lên diễn đàn gần đây vẫn hay xem.

Vừa vào liền thấy họa sĩ đầu tiên cô ấy theo dõi lại có cập nhật, nhưng cô ấy không vội xem nội dung đã đăng mà chỉ chăm chú suy nghĩ về các chỉ số trên trang chủ.

Một lát sau, cô ấy gọi thư ký tới: "Cô xem người này, điều kiện tiên quyết của tôi, tác phẩm rất có tính cá nhân, cũng rất hiểu thị trường, rất có tiềm lực."

Thư ký nhìn màn hình, hơi nhớ lại cũng cảm thấy kinh ngạc: "Số lượng người theo dõi tăng nhanh vậy sao?"

"Không chỉ là số lượng người theo dõi, cô nhìn vào số lượt thích và bình luận dưới bài đăng, nó rất cao và khoảng cách rất ngắn so với mỗi lần cô ấy đăng một bài đăng mới."

Thư ký cảm khái: "Đúng vậy, tính hút fan rất cao, dễ tạo thành sức ảnh hưởng."

Giản Quân lại chăm chú nhìn một hồi: "Hãy tổng hợp thông tin chi tiết về diễn đàn này."

Giản Quân ở Hải Thành trong lĩnh vực thương mại gần như đại diện cho ý định của tập đoàn AG. Cô ấy từng đề cập rằng mình quan tâm đến lĩnh vực ẩm thực truyền thống ở Hải Thành và rất lạc quan về điều đó. Câu nói đơn giản này khiến ngành ẩm thực xôn xao, nhà họ Lê tất nhiên không thể ngồi yên.

Lần trước muốn ngăn chặn sự phục hưng của những cửa hàng cũ, sau khi kế hoạch thất bại, họ tạm thời thay đổi hướng đi, gấp rút đóng gói những cửa hàng đã thu mua trở về để thu hút vốn đầu tư. Khi nghe tập đoàn AG cũng có hứng thú, Lê Vạn Niên cảm thấy như có vận may sắp đến.

"Tử Ân, lần này phải rút kinh nghiệm, không thể có sơ suất nữa. Chúng ta nhất định phải giành được khoản đầu tư từ AG, tuyệt đối không thể để những cửa hàng cũ giành cơ hội trước, nếu không chi phí thu mua ban đầu sẽ không thu hồi lại được."

"Con sẽ chú ý."

Lê Vạn Niên suy nghĩ một chút, lại nói: "Gọi Tử Phong về công ty làm việc, đừng cả ngày bị người ta chê cười."

Lê Tử Ân ngẩn ra: "Con đã nói với nó rồi, nhưng nó nói chuyện công ty nó không hiểu lắm."

"Không hiểu thì học, đừng kiếm cớ lười biếng." Lê Vạn Niên có chút tức giận, "Khương Nghiêm ở Hạ thị cũng có thể trở nên tốt hơn, chẳng lẽ nó còn kém hơn Khương Nghiêm?"

Sau khi Lê Tử Ân thuật lại lời này cho Lê Tử Phong, quả nhiên dẫn tới một trận không cam lòng: "Có lầm không vậy, ba lại lấy em ra so sánh với Khương Nghiêm. Cô ta sa sút đến mức phá sản chỉ có thể dựa vào vợ, em đang đầu tư vào bố cục."

Lê Tử Ân cũng hiểu rõ trình độ thật sự của em trai, không khỏi đau đầu: "Đầu tư của em một chút cũng không thấy hiệu quả, nghe lời đến công ty hỗ trợ trước. Lần này là dự án lớn, sau khi làm xong ba sẽ không bạc đãi em."

Cả nhà họ Lê đều đặt tâm tư vào việc làm thế nào để thuyết phục được Giản Quân, nếu tập đoàn AG đồng ý đầu tư vào những cửa hàng cũ mà họ nắm giữ, thì kế hoạch trước đó sẽ thuận lợi hơn. "Cửa hàng trăm năm" lần lượt được niêm yết, địa vị của nhà họ Lê trong ngành ẩm thực sẽ không còn chỉ giới hạn ở Hải Thành, mà thị trường nước ngoài cũng không thành vấn đề.

So với nhà họ Lê, sau khi nhà họ Khương phá sản, chỉ còn lại mầm non độc nhất Khương Đạt Minh, gánh vác tất cả hy vọng của Khương Triều Hãn. Bọn họ đương nhiên không cam tâm sống cuộc sống của người bình thường, luôn nghĩ có một ngày có thể đông sơn tái khởi.

"Đạt Minh, ba nghe nói Giản Quân có mắt nhìn tinh tường, hơn nữa còn thích tìm một số dự án mới bắt đầu. Chỗ ba có mấy dự án phù hợp với điều kiện, con phân tích kỹ xem cái nào có cơ hội nhất?"

Khương Đạt Minh cầm danh sách nghiêm túc nhìn một lần, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở một phần mềm hội họa: "Có Trời Mới Biết Tôi Đang Vẽ Gì, cái tên này còn khá đặc biệt."

Khương Triều Hãn không hiểu lắm sở thích của giới trẻ, nhưng nếu có thể trúng cử, tất nhiên có chỗ đặc biệt.

"Vậy con nghiên cứu kỹ một chút, xem ngoại trừ tên, những phương diện khác có đủ hấp dẫn không. Nếu thật sự có giá trị, thì chúng ta sớm mua lại, đóng gói marketing rồi bán cho Giản Quân."

**

Gần đây, Hạ Y Ninh không bận rộn với công việc, sau bữa tối cũng không vội về phòng, thấy Khương Nghiêm cũng rảnh rỗi, nên hai người hàng ngày đều ngồi ở phòng khách xem TV một lát.

Phim truyền hình rất nhàm chán, ở giữa còn thường xuyên chèn quảng cáo vào, Hạ Y Ninh chống cằm nhìn người bên cạnh: "Gần đây em có vẽ tranh không?"

"Vẽ vào mấy lúc rảnh, nhưng không có thời gian cố định."

"Tôi nghe Thần Thần nói, họa sĩ mà hai người thảo luận gần đây rất nổi tiếng, gần như trở thành người nổi tiếng nhất trên diễn đàn."

Khoé miệng Khương Nghiêm giật giật, chậm rãi nói: "Hình như là vậy, em không chú ý số liệu cụ thể, nhưng trong ấn tượng hình như là như vậy."

Hạ Y Ninh vừa nói vừa cẩn thận quan sát Khương Nghiêm, phản ứng rất nhỏ của cô cũng rơi vào mắt. Thật ra nàng muốn thăm dò tiến triển của Khương Nghiêm, lại sợ tạo thành áp lực quá lớn cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro