Chương 9: Sưởi ấm cho người
Edit: phuong_bchii
________________
Hạ Y Ninh quả nhiên đoán đúng, sau khi lên máy bay đi nam đảo không lâu, Khương Nghiêm cuối cùng cũng tỉnh táo lại. Đề tài của Diệp Thần Thần, cô thỉnh thoảng cũng sẽ tiếp vài câu, không khí cũng sinh động hơn trước một chút.
Phần lớn thời gian Hạ Y Ninh đều xem tài liệu, lần này sở dĩ lựa chọn chụp ảnh cưới ở nam đảo New Zealand, mục đích chủ yếu cũng không phải muốn lưu lại hồi ức đặc biệt gì, cũng không phải vì dự chi tuần trăng mật với Khương Nghiêm.
Trong nghiệp vụ phân công nàng quản lý, sắp khai thác tuyến du lịch mới, lần này là tới dò đường.
Diệp Thần Thần và Khương Nghiêm cách lối đi nhỏ trò chuyện không vào chủ đề, nhưng vòng tới vòng lui cuối cùng vẫn là vòng trở lại trên người Hạ Y Ninh.
"Khương Nghiêm, chị thành thật khai báo, rốt cuộc dùng thủ đoạn gì mới khiến chị họ đồng ý gả cho chị?"
Diệp Thần Thần đến bây giờ cũng không nhìn thấy nhẫn cầu hôn to bằng trứng bồ câu, tuy nói nhà họ Hạ không thiếu cái này, nhưng ngoại trừ thế công tiền tài, cô nàng thật nghĩ không ra Khương Nghiêm còn có thể làm được gì.
"Có lẽ là đủ thành ý đó, dù sao ba năm trung học cộng thêm một năm học lại cũng không quá bốn năm."
Diệp Thần Thần đương nhiên không tin: "Chị họ của tôi nếu như dễ dàng bị lay động như vậy, nơi nào đến phiên chị tới cảm động. Muốn cưới chị ấy, đừng nói theo đuổi bốn năm, theo đuổi mười năm cũng không phải không có."
Trong đầu Khương Nghiêm hiện lên ý niệm gì đó, còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa, chợt nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của Hạ Y Ninh truyền đến: "Thần Thần, nói chút chủ đề có dinh dưỡng."
Lúc trước nói chuyện hợp tác, Hạ Y Ninh đã đồng ý sẽ phụ trách ứng đối một loạt nghi vấn, để Khương Nghiêm chỉ để ý phối hợp với nàng là được. Hiện tại xem ra nàng quả thực giữ chữ tín, phần lớn trường hợp đều sẽ ra mặt thay cô giải vây.
"Chị họ, em cũng không tính là không có dinh dưỡng. Chị xem Khương Nghiêm, ngay cả tại sao có thể lay động chị cũng không rõ ràng, sau này kết hôn chẳng phải càng không biết dỗ dành chị như thế nào sao."
Khương Nghiêm bĩu môi, trong lòng châm chọc, cũng may người kết hôn với cô là Hạ Y Ninh, nếu đổi lại là Diệp Thần Thần, cho dù nhà họ Khương có phá sản cô cũng không thể đồng ý.
Hạ Y Ninh vẫn lật xem tài liệu, không hề xem nhẹ lời Diệp Thần Thần nói: "Chị không cần cố ý dỗ dành, cứ sống bình thường là tốt rồi."
Giọng nói bình tĩnh, thần sắc lạnh nhạt, hoàn toàn không nhìn ra vui sướng sắp tân hôn. Diệp Thần Thần bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Khương Nghiêm, thấy cô chẳng những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn giương khóe miệng về phía Hạ Y Ninh.
Diệp Thần Thần đầu hàng: "Tình yêu quanh co hàm súc của hai người em xem không hiểu, bình bình đạm đạm chính là thật."
Sau khi đến khách sạn, Diệp Thần Thần khách sáo khéo léo hơn lúc trước ở sân bay đổi vé lên máy bay một chút, dùng ngữ khí thương lượng hỏi Khương Nghiêm: "Tôi muốn cùng chị họ ở một phòng, được chứ?"
Khương Nghiêm cười nhìn cô nàng: "Có cái gì mà không được?"
"Chị không để ý?"
Khương Nghiêm lúc này mới phản ứng lại, Diệp Thần Thần khẳng định cho rằng cô muốn ở cùng phòng với Hạ Y Ninh.
"Sẽ không."
Xử lý xong thủ tục vào ở, Khương Nghiêm ở sát vách hai người. Một đường lăn qua lăn lại, mọi người đều mệt mỏi, không có sắp xếp hoạt động thống nhất. Khương Nghiêm lười đi ra ngoài, trực tiếp đặt cơm đưa đến phòng khách sạn.
Diệp Thần Thần vẫn là lần đầu tiên tới nam đảo, bên này mùa đông lạnh đến rất trực tiếp, một chút cũng không giống bắc đảo ôn hòa như vậy. Cô nàng tăng nhiệt độ trong phòng lên một chút, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảm khái: "Môi trường tự nhiên ở đây được bảo vệ rất tốt, thật sự là con người và thiên nhiên hòa làm một thể."
"Điều này đòi hỏi một cái giá rất lớn và không thể thiếu bất kỳ liên kết nào, bất kể là định hướng của chính phủ hay sự hợp tác của người dân. Bất kỳ vẻ đẹp nào, chắc chắn phải có cái giá phải trả."
"Vậy tại sao trong nước chúng ta không thể làm được như vậy?"
Hạ Y Ninh cũng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Tình hình mỗi quốc gia khác nhau, chúng ta tạm thời không làm được, không có nghĩa sau này sẽ không làm được."
Diệp Thần Thần nhìn lịch trình ngày mai, phát hiện tám giờ rưỡi sáng sẽ đi sông băng.
"Thời gian có sớm quá không? Mười giờ rưỡi cũng có một ca."
"Buổi sáng người sẽ ít hơn, hơn nữa chụp ảnh xong chị còn có việc khác."
Nếu là tới dò đường, vậy những điểm du lịch khác cũng phải sẵn tiện xem thử, làm sao có thể đều hao tổn thời gian ở trên sông băng.
"Sớm quá sẽ rất lạnh."
"Chẳng kém mấy giờ này, chị có thể ứng phó."
Diệp Thần Thần thấy vẻ mặt chị họ bình tĩnh, như là làm xong tất cả chuẩn bị, cô nàng cũng không khuyên nữa. Cho đến khi kết thúc bữa tối, đột nhiên có người gõ cửa.
Hạ Y Ninh đang chuẩn bị tẩy trang, Diệp Thần Thần đi ra mở cửa, thấy là Khương Nghiêm.
Cô nàng đầu tiên là ngẩn ra, sau đó cười hỏi: "Như thế nào, mới tách ra một lát đã nhịn không được tới tìm chị họ rồi à?"
Trình độ quấn quýt si mê này ngược lại rất giống Khương Nghiêm trong quá khứ.
Khương Nghiêm cong môi, không có gì để nói với trí tưởng tượng của Diệp Thần Thần.
"Cô ấy có ở đây không? Tôi tìm cô ấy nói chút chuyện."
Hạ Y Ninh nghe được tiếng hai người nói chuyện, từ trong phòng đi ra.
"Vào trong rồi nói."
Khương Nghiêm không ngồi, xem ra là không có ý định ở lâu.
"Em vừa đi tìm nhiếp ảnh gia hỏi anh ấy có thời gian không, em muốn diễn tập trước một chút."
Diễn tập? Hạ Y Ninh có chút khó hiểu.
"Ngày mai đi sông băng chụp ảnh, nơi đó không có chỗ thay quần áo, nhất định phải thay quần áo xong mới ngồi lên trực thăng. Cho nên chúng ta ở đó nhất định phải nhanh chóng hoàn thành quay chụp, nếu không sẽ tổn thương thân thể."
Hạ Y Ninh vốn không có ý định ở lại quá lâu, có điều ngược lại không có tỉ mỉ như Khương Nghiêm nghĩ, bản thân nàng cũng không để chuyện chụp ảnh cưới ở trong lòng.
Diệp Thần Thần ngược lại tỏ vẻ đồng ý với đề nghị này, cùng nhau thuyết phục Hạ Y Ninh: "Chị họ, chuyện này em cảm thấy Khương Nghiêm nói rất có lý. Tài liệu của chị có thể xem muộn một chút, đi luyện tập tư thế hoặc động tác chụp ảnh trước đi, như vậy ngày mai có thể nâng cao hiệu suất."
Hạ Y Ninh suy nghĩ một chút, đồng ý.
Bọn họ thuê một phòng họp loại nhỏ của khách sạn, mọi người trong đoàn chụp ảnh đều ở đây. Nhiếp ảnh gia lấy ra kế hoạch chụp ảnh đã thông qua trước đó, giảng giải chi tiết các nơi một lần.
Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh đều chăm chú nghe, rất nhanh liền hiểu được toàn bộ quá trình.
Nhiếp ảnh gia đề nghị: "Vậy trước tiên luyện tập tư thế một chút."
Mặc dù là ngoại cảnh đặc thù, nhưng ảnh cưới luôn tránh không được mấy động tác kinh điển kia. Có điều bọn họ là hôn nhân đồng tính, cho nên lại thiết kế thêm vài tư thế có thể làm nổi bật một mặt dịu dàng xinh đẹp của phụ nữ.
Sự ăn ý giữa Khương Nghiêm và Hạ Y Ninh so với lúc chụp ảnh tuyên truyền thì tốt hơn một chút, nhưng đối với loại động tác ôm hoặc hôn má này vẫn có chút câu nệ, làm người ta không phân biệt được rốt cuộc là ngượng ngùng hay là không thuần thục.
Khó khăn lắm luyện tập vài lần, xem như miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn. Nhiếp ảnh gia là một người cầu toàn, một khi tiến vào trạng thái, sẽ không để ý tới thân phận của khách hàng, mà hy vọng có thể chụp được hiệu quả tác phẩm tốt nhất.
"Thực hành tư thế hôn lên má một lần nữa, từ từ tiến lại gần, sau đó hôn nhẹ nhàng để thể hiện cảm giác yêu thương và trân trọng."
Lời này là nói với Khương Nghiêm, động tác này tự nhiên cũng là do cô hoàn thành.
Cô nghe thấy lỗ tai hơi nóng lên, nhịn không được ho nhẹ một cái. Phản ứng của Hạ Y Ninh vẫn nhàn nhạt, nhưng nội tâm cũng không thế nào bình tĩnh.
Nàng đã bị Khương Nghiêm hôn ba lần, nhưng nhiếp ảnh gia vẫn nói chưa hài lòng.
May mắn chỉ là hôn lên má, nếu là hôn chỗ khác, đoán chừng cô đã đi rồi.
"Nào, thử lại lần nữa."
Khương Nghiêm hít sâu điều chỉnh lại cảm xúc, nghiêm túc suy nghĩ lại yêu cầu vừa rồi của nhiếp ảnh gia, cố gắng làm ra hiệu quả mà anh ta mong muốn.
Cô chậm rãi tới gần, nhìn chăm chú vào góc nghiêng hoàn hảo kia, như thể đã thấy được tuyệt sắc đặt mình trong thế kỷ băng hà. Khi khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Khương Nghiêm rõ ràng cảm giác được nhiệt độ trên má Hạ Y Ninh tản mát tăng lên, cô biết đối phương cũng giống như mình, có chút căng thẳng.
Cô tập trung tinh thần, để cho mình vùi đầu vào trong trạng thái trân quý, mang theo nhu tình càng nặng nề hơn trước, đặt môi lên khuôn mặt mềm mại của Hạ Y Ninh.
"Tốt, rất tốt!" Giọng của nhiếp ảnh gia rất phấn khích, đối với hiệu quả lần này vô cùng hài lòng, "Ngày mai cứ duy trì trạng thái như vậy, cộng thêm thực cảnh sông băng, sự đối lập giữa băng và lửa tuyệt đối đẹp đến nghẹt thở!"
Khương Nghiêm buông Hạ Y Ninh ra, lại ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Thật ngại quá, em cũng không ngờ nhiếp ảnh gia lại yêu cầu cao như vậy."
Hạ Y Ninh không nói gì, việc này không phải lỗi của Khương Nghiêm. Thật ra nhiếp ảnh gia cũng không sai, nào có ai chụp ảnh cưới không thân mật không duy mỹ, Hạ Y Ninh hiểu được đây là quá trình bắt buộc phải trải qua.
Nàng chỉ lo Khương Nghiêm được voi đòi tiên, hôm nay hôn mặt nàng, lần sau có thể...
Từ lần trước nghe Lê Tử Phong nói, trong lòng nàng không biết từ lúc nào đã có đề phòng nho nhỏ. Mặc dù không đến mức luôn cảnh giác, nhưng một khi gặp phải tình huống đặc thù, chuông báo động nhỏ trong tế bào sẽ có tác dụng.
Diễn tập kết thúc, mọi người chuẩn bị trở về phòng, sáng mai phải xuất phát, đêm nay ai cũng không muốn thức đêm. Khương Nghiêm lại không đi, còn đang hỏi nhiếp ảnh gia một số vấn đề.
Diệp Thần Thần không khỏi tò mò, lại gần nghe một hồi, muốn chen vào, cuối cùng nhịn xuống.
Cô nàng trở về phòng, tiến đến trước mặt chị họ đang xem tài liệu báo cáo: "Vừa rồi Khương Nghiêm lại hỏi vài người khoảng thời gian quay cụ thể ngày mai, còn có câu hỏi về biện pháp giữ ấm. Chị ta còn nói ngày mai có thể sẽ mưa, nếu trời mưa thì không thể chụp được, phải có kế hoạch B."
Hạ Y Ninh thoáng ngước mắt, sau khi nghe xong không phát biểu ý kiến gì.
"Không ngờ chị ta cẩn thận như vậy, dọc đường đi chị ta chỉ biết ăn ngủ, em còn tưởng chị ta muốn ngồi không hưởng lợi."
Diệp Thần Thần thấy Khương Nghiêm có chút để ý buổi chụp ngày mai, còn rất vui vẻ, điều này ít nhất chứng minh Khương Nghiêm có coi trọng.
Ánh mắt Hạ Y Ninh lóe lên, vẫn không nói gì.
Diệp Thần Thần thấy chị họ trước sau lạnh nhạt, có chút bất mãn: "Chị họ, sao chị một chút phản ứng cũng không có vậy, chẳng lẽ đây không phải là chuyện của chị sao?"
Hạ Y Ninh có chút buồn cười nhìn cô nàng: "Vậy em cảm thấy chị nên có phản ứng gì?"
"Ưm......" Diệp Thần Thần suy nghĩ một chút, nói không nên lời.
Sáng sớm hôm sau trời đổ mưa, cũng may rất nhanh đã ngừng, cũng không ảnh hưởng đến lịch trình đã sắp xếp. Các cô từ trên trực thăng đi xuống, váy cưới bên ngoài mặc kín áo lông, nhưng dù vậy, vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Khương Nghiêm còn đỡ, váy cưới của Hạ Y Ninh lại thật sự khiêu chiến năng lực chống lạnh. Các cô dựa theo tư thế diễn tập ngày hôm qua, nhanh chóng hoàn thành động tác đã định. Nhưng khi hai người muốn hoàn thành tư thế hôn môi cuối cùng, bỗng nhiên nổi gió.
Mái tóc của Hạ Y Ninh bị thổi loạn, che khuất gương mặt của nàng, như vậy sẽ rất khó để thể hiện những chi tiết quý giá mà nàng đã nói tối qua. Nhưng thời gian cấp bách, nhiệt độ xung quanh lại thấp, không cho phép hai người từ từ thương lượng sửa chữa chi tiết.
Khương Nghiêm nhanh trí khẽ động, giơ tay sửa lại tóc cho nàng, sau đó hai tay ôm mặt nàng, hôn xuống môi nàng. Nhiếp ảnh gia kịp thời chụp lại hình ảnh này, so với tư thế thiết kế tối hôm qua càng có mỹ cảm hơn.
Được sông băng khổng lồ phía sau các cô phụ trợ, càng lộ ra vẻ lãng mạn và rung động.
"Hoàn hảo!" Nhiếp ảnh gia giơ ngón tay cái lên, nói rằng không cần chụp thêm nữa.
Có một tấm này, cũng đủ để chống đỡ lần bôn ba vất vả này.
Kết thúc buổi chụp, Diệp Thần Thần bước nhanh lên phía trước chuẩn bị đưa áo lông cho chị họ, lại thấy Khương Nghiêm đã ôm nàng vào trong ngực.
Sau khi đến gần mới phát hiện, môi Hạ Y Ninh có chút biến sắc, xem ra vừa rồi lúc nổi gió trì hoãn một chút, bị đông lạnh.
"Chị họ, chị không sao chứ?"
Lấy quần áo từ chỗ Diệp Thần Thần, Khương Nghiêm lúc này mới buông tay ra, phủ thêm cho Hạ Y Ninh.
Cô quay đầu giải thích với Diệp Thần Thần: "Hiện tại chắc đã ổn lại rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro